Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

xin em đấy, mau bắt anh phải chịu trách nhiệm đi!

Từ chương  980

Cùng bọn họ tán gẫu nửa ngày, thông qua Quý Miên Miên biết được vụ án của Diệp Thiều Quang có thể có chút khó xử lí, bởi Diệp Kiến Công đã mua chuộc một y tá ở bệnh viện để cô ta làm giả nhân chứng, nói nhìn thấy Diệp Thiều Quang trộm dao giải phẫu. Nhưng may mà Hạ Lan Phương Niên là một luật sư giỏi, đã thu xếp cho Diệp Thiều Quang ra bên ngoài chữa bệnh, hiện tại Diệp Thiều Quang đang chờ ở bệnh viện.

Yến Thanh Ti hơi lo lắng nhưng Quý Miên Miên lại an ủi cô, nói không có chuyện gì, dù sao cả Diệp Thiều Quang với Hạ Lan Phương Niên đều vô cùng tự tin, bọn họ cũng không quá lo lắng về chuyện này.

Yến Thanh Ti thở phào, nếu như vậy hẳn Hạ Lan Phương Niên đã có nắm chắc rồi.

Từ chương 1171-1172

Về đến nhà, quả nhiên điều đầu tiên nghe thấy được chính là âm thanh của game vang lên.

Quý Miên Miên nghe thấy tiếng động, quẳng chuột sang một bên, quay đầu lại hỏi: “Sao hôm nay anh về muộn thế?”

Diệp Thiều Quang thay dép đi trong nhà: “Muộn à? Em vẫn chưa đi ngủ mà?”

Anh cởi khuy cổ áo, động tác không được coi là nhã nhặn cho lắm, nhưng nhìn vào lại thích mắt cực kì, để hở một khoảng ngực trắng trẻo, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen khiến cho gương mặt như hoa như ngọc đó thêm vẻ quyến rũ.

Quý Miên Miên liếm mép, trong lòng đang cảm khái, thật xinh đẹp nha!

Cô nói luôn: “Tôi đang đợi anh đấy, muộn thế rồi mà vẫn chưa về, nhỡ đâu anh xảy ra chuyện gì thì sao?”

Tay Diệp Thiều Quang khựng lại, anh sững sờ không nói gì mất một lúc.

Quý Miên Miên đứng dậy bước lại gần, nhìn thấy anh đang sững người ở đó, cô giơ tay ra hua hua trước mặt anh: “Này, sao anh không nói gì thế?”

Đột nhiên Diệp Thiều Quang bất thình ôm lấy cô, ấn cô lên sô pha, ánh mắt trở nên hung ác.

“Anh…” Quý Miên Miên thấy ánh mắt của anh mà sợ run.

Biểu cảm của Diệp Thiều Quang rất nghiêm túc: “Em nói lại một lần nữa đi.”

Quý Miên Miên so vai rụt cổ: “Anh…Anh tự nhiên hùng hổ thế làm gì?”

Tay của Diệp Thiều Quang ấn lên bả vai cả Quý Miên Miên, đè chặt lấy cô: “Câu vừa nãy, em nói lại đi.”

Quý Miên Miên thực sự chưa từng nhìn thấy Diệp Thiều Quang như thế này bao giờ, khiến cô có cảm giác như thế mình sẽ bị anh ta bóp chết bất kì lúc nào ấy, cô thử nói: “Nhỡ đâu… nhỡ đâu… anh xảy ra chuyện gì thì sao?”

“Câu trước nữa.”

Câu trước à? Quý Miên Miên nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi đang… đợi anh…”

Ánh mắt Diệp Thiều Quang dường như càng nóng bỏng hơn. Quý Miên Miên có thể cảm thấy khoảnh khắc cô nói ra câu đó, trong mắt Diệp Thiều Quang như thể đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa bốc cháy rừng rực.

Quý Miên Miên tự dưng cảm thấy có hơi sợ sợ, cô lí nhí hỏi: “Này… đây là…”

Hai chữ cuối cùng không được nói ra lời, mà biến mất trong nụ hôn của hai người.

Hôn thì hôn, cũng đâu phải lần đầu tiên.

Ban đầu Quý Miên Miên còn thấy kinh ngạc, nhưng về sau Diệp Thiều Quang thường xuyên ôm hôn cô, cô cũng đã quen rồi.

Nhưng mà, qua một lúc lâu, Quý Miên Miên mới phát hiện ra, hôm nay… hôm nay hình như đặc biệt khác mọi hôm.

So với những nụ hôn trước đây của Diệp Thiều Quang dành cho cô, nụ hôn này rất khác, nồng nhiệt đến kì lạ, còn có cả… điên cuồng!

Đợi đến khi Quý Miên Miên phát hiện ra điều khác thường thì cô đã bị Diệp Thiều Quang kéo vào cơn cuồng nhiệt do anh tạo ra, có muốn thoát ra dường như đã là chuyện không thể.

Tay của Diệp Thiều Quang nhẹ nhàng chui vào áo của Quý Miên Miên, anh cắn tai cô, khe khẽ gọi tên cô: “Miên Miên… Miên Miên…”

Quý Miên Miên cảm thấy hình như cơ thể mình không còn là của mình nữa, mỗi một cái hôn của Diệp Thiều Quang lại khiến cô mềm nhũn ra, cô run rẩy nói: “Anh... anh... như thế này... rất đáng sợ đó...”

Diệp Thiều Quang hôn lên môi cô lần nữa: "Miên Miên..."

Lần này anh sẽ ko bỏ qua cho cô nữa.

Anh muốn cô, muốn cô hoàn toàn trở thành người phụ nữ của anh!

Nửa đêm đã qua, vào giờ khắc này tất cả mọi người trong thành phố giường như đã say ngủ, ban đêm của Diệp Thiều Quang mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

Ngoài cửa sổ gió thu mát mẻ, màn đêm mập mờ.

...

Từ chương 1175-1177

Trên đường đi, Nhạc Thính Phong nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, cái nhẫn đó, Diệp Thiều Quang sẽ nhanh chóng gửi đến đây."

Yến Thanh Ti gật đầu, dù gì cũng là di vật của mẹ cô, cô phải lấy lại mới được.

"Anh không nhắc đến Diệp Thiều Quang em cũng không nhớ ra, em phải bảo Miên Miên mua cho em vài thứ mới được."

"Thứ gì, anh mua cho em?"

"Mấy hôm nữa đi quay phim của Tống Thanh Ngạn, mấy thứ cần dùng lúc đóng phim ấy mà, nhiều quá em cũng chẳng nhớ nữa, Miên Miên biết rõ hơn em."

Kết quả là, Yến Thanh Ti không gọi được cho Quý Miên Miên, bình thường chỉ cần là điện thoại của cô, Quý Miên Miên sẽ nhanh chóng nhấc máy mà.

Yến Thanh Ti khó hiểu: "Giờ này rồi mà sao Miên Miên vẫn không nghe điện thoại?"

"Chắc là không nghe thấy, lát nữa rồi gọi lại."

Lạc Thành.

Điện thoại của Quý Miên Miên vừa reo vang, Diệp Thiều Quang liền nhanh chóng cầm lấy, sau đó đặt lại chế độ yên tĩnh.

Anh bĩu môi, sớm như thế đã quấy rầy người khác, đúng là thất đức.

Nhưng, thực ra đồng hồ trên điện thoại đã hiển thị là hơn 11 giờ trưa.

Diệp Thiều Quang quay lại, thấy gương mặt tròn tròn bầu bĩnh của Quý Miên Miên, ánh mắt thoáng chốc biến thành dịu dàng, khoé môi không tự chủ mà nhếch lên, đôi mắt đó, gương mặt xinh đẹp đó…

Quý Miên Miên giật mình, chăn ở trên người tuột xuống, để lộ bả vai trần trắng nõn, những dấu hôn đỏ hồng nổi bật trên da cô như những đóa hoa đào nở rộ trên giấy Tuyên Thành.

Ánh mắt của Diệp Thiều Quang từ dịu dàng trở nên nóng bỏng, anh ta không ngủ cả một đêm nhưng tinh thần lại tốt hơn bao giờ hết.

Hình ảnh của đêm qua dần hiện lên trước mắt anh, hỗn loạn ái muội, quấn quýt với nhau, cuối cùng thì anh ta cũng biến cô gái ngốc này thành người phụ nữ duy nhất của mình. Rốt cuộc anh ta cũng biết, thì ra là trên đời này... cũng có người có thể khiến anh ta vui vẻ thoả mãn đến vậy.

Diệp Thiều Quang cúi đầu hôn lên những vết tích mà anh để lại trên người cô, anh hy vọng chúng vĩnh viễn sẽ không héo tàn.

Hơn mười hai giờ, rốt cuộc Quý Miên Miên cũng tỉnh giấc. Cô rên lên một tiếng, lúc mở mắt ra nhìn thấy Diệp Thiều Quang, khoảnh khắc đó cơn buồn ngủ liền bay sạch, cô nàng nhấc chăn lên, thấy bản thân mình hoàn toàn không mặc cái gì cả.

Quý Miên Miên quay sang ngơ ngác nhìn Diệp Thiều Quang, một lúc sau mới lẩm bầm: "Anh... đưa tôi lên giường?"

Diệp Thiều Quang cúi xuống hôn cô: "Em có thể đòi lại mà, bao nhiêu lần cũng được, tuỳ ý em."

Quý Miên Miên còn đang ngây ngẩn sững sờ, bị Diệp Thiều Quang hôn, cô cảm thấy mình hình như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, giờ khắc này cảm thấy nó cứ ảo ảo, không thật sao đó.

Không đúng, không đúng... Quý Miên Miên liên tục phủ nhận, cảm giác cái tên khốn kiếp này hôn cô bây giờ rất rõ ràng.

Cảm giác tê dại mà Diệp Thiều Quang mang đến cho Quý Miên Miên khiến cô thoáng cái đã nhớ lại toàn bộ những gì đã xảy ra tối hôm qua.

Quả thực là… không dám nhớ lại!

Quý Miên Miên mới chỉ thử động đậy chân một chút, má nó, đau chết mất.

Trừ đôi khi đến tháng đau bụng kinh dữ dội ra thì bình thường cô chưa bao giờ cảm thấy đau như thế, cái cảm giác đau này khác hẳn với cái kiểu đau do bị thương như bình thường. Cảm giác này không nói được thành lời, rất khó diễn tả, cứ âm ỉ kéo dài.

Trong đầu Quý Miên Miên bây giờ rất mơ hồ, cô muốn tỉnh táo lại, nhưng cảm giác mà Diệp Thiều Quang mang đến cho cô... thật sự khiến cô chẳng còn sức mà chống cự.

Cô thầm mắng một tiếng, cái tên yêu nam đáng chết này nhất định đã ếm cái gì đó lên cô rồi.

Quý Miên Miên còn đang nghĩ ngợi lung tung, Diệp Thiều Quang đã hôn đến ngực cô rồi.

Diệp Thiều Quang thấy Quý Miên Miên vẫn không hề tức giận, chẳng phản kháng, lại càng không... đánh anh, trong lòng đang mừng thầm.... cô ấy đã chấp nhận anh rồi?

Đã thế thì anh còn chần chừ cái gì, không thể để cho cô thất vọng được.

Diệp Thiều Quang đang định cho Quý Miên Miên hưởng thụ một buổi sáng tuyệt vời thì cô đột nhiên tỉnh táo lại, quát lên: "Dừng lại, anh dừng lại ngay cho tôi."

Diệp Thiều Quang sững sờ ngẩn ra, anh ta đã chuẩn bị xong rồi mà, đột nhiên phanh gấp lại thế này rất hại cho sức khoẻ đấy nhé?

"Tại sao?"

Quý Miên Miên nghiến răng, tức tối nói với Diệp Thiều Quang: "Tại sao à, anh... anh lôi tôi lên giường ngủ với anh, anh còn dám hỏi à? Nếu như không phải tôi..."

Nếu như không phải cô đang khó chịu thì cô đã cho anh ta một cú bay xuống giường rồi.

Ngủ với cô rồi còn dám ở lại đợi cô dậy à?

Sau khi Quý Miên Miên tỉnh táo lại, ánh mắt cô nhìn Diệp Thiều Quang hung ác cực kì.

Trong lòng cô đang mài dao xoèn xoẹt, mẹ nhà anh, dám “ngủ” với bà à, để xem tôi giết chết anh như thế nào?

Diệp Thiều Quang nhìn thấy cái dáng vẻ đó của Quý Miên Miên là biết chắc chắn trong lòng cô đang mài đao xoàn xoạt, nghĩ cách xử lý anh, anh vội vàng nói: "Tối hôm qua quả thật anh khó mà kìm được, nhưng anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em."

Suy nghĩ trong đầu Diệp Thiều Quang lúc này chính là: Xin em đấy, hãy để anh chịu trách nhiệm với em đi!

Quý Miên Miên giơ tay ra: "Ai muốn anh chịu trách nhiệm, hử? Ai cần anh chịu trách nhiệm? Hử?"

Diệp Thiều Quang buột miệng nói: "Anh cần em."

Nếu như là trước kia, Diệp Thiều Quang còn có thể tỏ ra cái vẻ rất khinh thường, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Nhưng bây giờ khác rồi, anh và Quý Miên Miên đã... lên giường với nhau rồi, chuyện mà vợ chồng nên làm cũng làm rồi, còn phải dè dặt như thế làm cái gì?

Nếu đã thế rồi mà còn không tóm được Quý Miên Miên thì anh đúng như những gì Hạ Lan Phương Niên nói, không phải là Quý Miên Miên ngây ngô không hiểu phong tình mà là do anh không có bản lĩnh.

Quý Miên Miên sửng sốt mất một lúc, cô “hừ” một cái: "Anh tránh ra, chuyện này phải làm cho ra ngô ra khoai."

Diệp Thiều Quang lưu luyến không muốn đứng dậy, nhìn nửa người để trần của Quý Miên Miên, anh khẽ híp mắt, siết chặt lòng bàn tay, dường như giữa những ngón tay vẫn còn vấn vít mùi hương trên người cô và cảm xúc mềm mịn của làn da.

Quý Miên Miên căn bản là không cảm nhận được cái ánh mắt như sói đói đó của Diệp Thiều Quang, chỉ vào anh nói: "Chúng ta ở chung lâu như vậy, ngủ thì ngủ, chẳng sao cả nhưng... tại sao anh không nói cho tôi biết là sẽ... đau như thế này? Tối qua tôi hét bảo đau, tại sao anh vẫn không dừng lại? Anh quả thực không phải là người nữa."

Quý Miên Miên nhớ lại khoảnh khắc Diệp Thiều Quang xông vào thân thể cô, cảm giác như thể sắp chết đi

Diệp Thiều Quang vô cùng thành khẩn nói xin lỗi: "Xin lỗi, lần sau anh nhất định sẽ cẩn thận."

Chủ yếu là do anh ta không thuần thục nghiệp vụ, sau này anh sẽ nghiên cứu tìm tòi cẩn thận kĩ càng thì nghiệp vụ sẽ tốt lên thôi. Hơn nữa, con gái lần đầu tiên đều đau mà, lần sau... chắc là sẽ không đau đâu.

Quý Miên Miên chộp lấy cái gối đập cho anh một cái: "Anh còn dám nói lần sau? Nữ thần của tôi đã bảo rồi, chỉ có tôi ngủ với đàn ông, còn anh muốn ngủ tôi ấy hả, không có cửa đâu."

Diệp Thiều Quang ngẩn ra, sững người, hứng trọn cú đập đau điếng của của cô, anh bắt được câu đó lập tức nói: "Đúng thế, đúng thế... em nói đúng lắm, đổi thành em ngủ với anh, em sẽ không phải chịu thiệt thòi như thế này. Nhất định lần sau em phải đòi đủ cả vốn lẫn lãi, anh tuyệt đối sẽ không phản kháng đâu."

Quý Miên Miên thấy Diệp Thiều Quang nói xin lỗi có vẻ rất thành khẩn, nghe anh ta nói như vậy cũng có lý lắm.

Cô động đậy một cái, nửa người dưới đau đến mức cô phải hít một hơi, hỏi: "Tôi ngủ với anh thì sẽ không đau như thế này sao?"

Diệp Thiều Quang lắc đầu: "Không đâu...."

Con gái chỉ đau lần đầu tiên, còn về sau đương nhiên là không rồi.

Quý Miên Miên nghe thế liền túm lấy cái gối khác đập cho anh phát nữa: "Cái đồ khốn khiếp nhà anh, sao anh không nói sớm, hại tôi đau thế này, cái đồ âm hiểm, sau này đừng hòng chạm vào tôi."

Diệp Thiều Quang...

Má nó, nói sai rồi.

Nhưng anh ta không ngờ Quý Miên Miên lại bồi thêm một câu: "Có ngủ cũng phải là tôi ngủ với anh mới được."

Diệp Thiều Quang hít một hơi thật sâu, gật đầu lia lịa.

"Tất nhiên là như thế rồi, tuỳ em muốn thế nào cũng được, anh không có ý kiến gì hết."

Quý Miên Miên lúc này mới cảm thấy đỡ bực hơn một chút: "Đi nấu cơm đi, tôi đói rồi."

Bây giờ đừng nói là nấu cơm, bảo anh ta làm gì anh ta cũng làm, dù sao thì... cũng thành công rồi.

"Anh pha nước nóng cho em tắm một cái đã nhé, tắm xong rồi ra ăn cơm."

Quý Miên Miên gật đầu, xem ra... anh ta xin lỗi cũng có thành ý lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro