Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

vợ là lợi hại nhất

Từ chương  1797-1808

Khoé miệng Quý Miên Miên co rút, bàn tay vỗ nhẹ vào lòng bàn tay Mộ Dung Miên: “Anh có thể không nói những lời bạo lực như vậy được không?”

Mộ Dung Miên cảm thấy vô cùng oan uổng: “Đây không phải là lời của em sao, không thích nói lời đùa giỡn, chỉ thích bạo lực đơn giản, anh đều là nghe lời em nói mà.”

Tâm tình Mộ Dung phu nhân vốn đang khẩn trương lo lắng, lại bị hai người này anh một câu, em một câu khiến cho vơi đi rất nhiều.

Lúc trước, bà luôn phản đối việc Mộ Dung Miên lấy Quý Miên Miên bởi bà không hình dung nổi cô có thể giúp gì cho con trai mình.

Trong một giây nhìn thấy Quý Miên Miên ở sân bay, trong lòng bà luôn tồn tại một suy nghĩ: nhất định phải tìm một cơ hội để tống khứ cô đi, tuyệt đối không thể để cô ở lại nơi này.

Nhưng dần dần, Mộ Dung phu nhân thật sự cảm thấy việc Mộ Dung Miên đưa Quý Miên Miên về đây là một lựa chọn chính xác.

Nhìn cô chỉ lật nhẹ cổ tay đã kìm hãm Mộ Dung Thuý Đình, đánh cho bọn họ không còn sức chống cự, bà liền cảm thấy vô cùng thích thú, áp lực nhiều năm qua luôn tồn tại trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng một chút.

“Lần này không phải họ tự mình đến làm loạn mà là đã tụ tập một nhóm người, thêm nữa một số nhân viên còn mơ hồ trong công ty cũng đã bị bọn họ thuyết phục. Nếu không ngăn họ lại, sợ sẽ có phiền toái lớn.”

Giờ Mộ Dung phu nhân đã tin tưởng Mộ Dung Miên thành bản năng, khi xảy ra chuyện, trước hết sẽ bàn bạc với anh.

Nếu là trước kia, trong cái nhà này, đến một người để thương lượng, bàn bạc cũng không có.

Mộ Dung phu nhân vốn có chút hướng nội, giờ đã có thay đổi không nhỏ.

Mộ Dung Miên nhếch môi cười: “Náo loạn càng lớn càng tốt, con còn muốn bọn họ làm loạn nhiều hơn nữa kia.”

“Nhưng không thể đứng im nhìn bọn họ làm loạn như vậy chứ?”

“Đương nhiên là không rồi, mẹ lấy cho con danh sách tên những người cầm đầu gây náo loạn ở công ty đi.”

“Được…” Mộ Dung phu nhân ngay lập tức gọi điện yêu cầu gửi danh sách ấy đến điện thoại của bà.

Mộ Dung phu nhân hiện đang giữ chức Phó chủ tịch tập đoàn, có thể sử dụng quyền lợi của chủ tịch, đây là quyết định hồi đầu năm của Mộ Dung Chí Hoành, có thể do ông ta cảm thấy so với đám thân thích của mình, Mộ Dung phu nhân sẽ tốt hơn bởi bà là mẹ ruột của Mộ Dung Miên, cho dù tất cả mọi người không đồng ý để Mộ Dung Miên tiếp quản Mộ Dung gia thì Mộ Dung phu nhân sẽ nhất định bảo vệ con trai mình.

Vì thế, ông đã cấp cho Mộ Dung phu nhân quyền lợi này.

Danh sách, ảnh chụp, tất cả đều được chuyển đến.

Mộ Dung phu nhân cầm danh sách cho Mộ Dung Miên xem: “Đều là người quen, trước kia thường xuyên đến nhà chúng ta vòi tiền, mà nay một đám người một bước lên tiên, thăng tiến phát đạt, quên hết mọi khốn khó ngày nào, bắt đầu vong ân phụ nghĩa.”

Ánh mắt Mộ Dung phu nhân lạnh băng nhìn ảnh chụp một đám đàn ông tai to mặt lớn, bọn chúng khiến bà cảm thấy thật ghê tởm.

Bà không khỏi nghi ngờ, lúc trước Mộ Dung Chí Hoành nghĩ thế nào mà lại đồng ý cho những người này vào công ty chứ?

Mộ Dung Miên nhìn một lượt ảnh chụp của đám người này rồi hỏi: “Những người này hẳn là đã có chuẩn bị trước rồi? Bình thường bọn họ có sở thích bất lương hay nhược điểm gì không?”

“Có người có, cũng có người không.” Mộ Dung phu nhân do dự một chút rồi nói.

Mộ Dung Miên: “Gửi cho con đi.”

Anh biết Mộ Dung phu nhân có thói quen luôn chuẩn bị đường lùi cho mình, giống như việc bà luôn biết rõ những nữ giúp việc trong nhà ai là người sạch sẽ, ai thu tiền bên ngoài.

Mộ Dung phu nhân vuốt đầu mũi, chuyện này quả thực rất bá đạo.

“Con chờ một chút.”

Nói rồi bà mang laptop của mình từ trên lầu xuống, máy tính này, ngoài bà ra không một ai khác biết được mật mã cả.

Bà đem những gì trước đây mình lặng lẽ thu thập được tới cho Mộ Dung Miên xem.

Bà có chút bất đắc dĩ, nói: “Cái này, con xem dùng như thế nào, mẹ không phải không nghĩ đến, nhưng mẹ sợ khi dùng xong sẽ cho hiệu ứng ngược. Mẹ muốn làm chuyện này nhưng lại không thể, chuyện này mà bị bung ra sẽ tạo nên gièm pha lớn, khiến tập đoàn Mộ Dung bị tô đen, làm giá cổ phiếu sụt giảm mạnh hơn.”

Mộ Dung Miên cảm thấy kinh ngạc bởi anh nghĩ Mộ Dung phu nhân hận Mộ Dung Chí Hoành, nhưng bản thân bà là người của Mộ Dung gia, phía sau lại suy nghĩ cho danh dự của tập đoàn Mộ Dung.

“Không ngờ mẹ còn có khả năng như vậy.”

“Mẹ không thể không suy nghĩ, mặc cho mọi chuyện thế nào, mẹ đã là người của Mộ Dung gia thì về sau sẽ sống ở đây, mẹ không muốn khiến nó sụp đổ. Mẹ làm vậy không phải vì Mộ Dung Chí Hoành mà là vì con trai mình.”

Mộ Dung phu nhân ngồi xuống, liếc mắt thấy Mộ Dung Miên không nói gì nữa.

Mộ Dung Miên không hỏi lại, chỉ nói: “Mẹ gọi điện thoại sắp xếp một chút, đưa danh sách tình nhân cho vợ bọn họ, để vợ bọn họ đi tìm mấy cô ả tình nhân này náo loạn, còn có vô số nhược điểm khác, chờ chúng ta đến nơi, bố trí người gọi điện thoại cho bọn họ...”

Mộ Dung phu nhân hiểu ý gật đầu: “Được, mẹ đã biết.”

Mộ Dung Miên lôi kéo Quý Miên Miên: “Chúng ta tới công ty nào.”

Mộ Dung phu nhân gọi bọn họ lại: “Hai người chờ một chút, để mẹ đi cùng hai người. Ở tập đoàn, mẹ vẫn còn chút danh tiếng, nếu có chuyện xảy ra, mẹ vẫn có thể ứng phó được một chút.”

Bà bố trí rất nhanh rồi đi cùng hai người đến công ty.

Những kẻ gây náo loạn đang tập trung trước sảnh toà nhà, giương biểu ngữ: “Cần cơm ăn, cần tăng lương”, hay “Phản đối bóc lột sức lao động, yêu cầu ngày làm việc 8 giờ.”

Mộ Dung phu nhân thấy cảnh này liền cười lạnh, ai mà không biết chế độ của Mộ Dung gia là tốt nhất thành phố, những yêu cầu này quá vô lý rồi.

Xe dừng lại, đội bảo vệ nhanh chóng hình thành một vòng tròn, bảo vệ bọn họ ở bên trong.

Những công nhân đang bãi công thấy họ thì lập tức xông lại, gọi người đàn ông cầm đầu lên yêu cầu bọn họ đưa ra câu trả lời thuyết phục, nếu không sẽ không quay lại làm việc.

Những phóng viên được tìm đến cũng đem ba người Mộ Dung Miên vây lại.

“Được, tôi sẽ cho mọi người câu trả lời.”

Anh còn đang nói thì điện thoại của mấy tên cầm đầu đoàn bãi công đã đổ chuông.

Bọn họ vừa nghe máy thì sắc mặt đều thay đổi, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Mộ Dung Miên.

Người vụng trộm bao dưỡng tình nhân thì bị tình nhân gọi tới, nói con sư tử ở nhà đuổi tới, người thì bị sòng bạc yêu cầu trả cả gốc lẫn lãi... tất cả đều là những bí mật ám muội, dơ bẩn.

Trong đó có một người là chú họ nội trong nhà Mộ Dung, là người đồng tính, mặc dù đã có vợ có con nhưng không muốn để mọi người biết giới tính thật sự của mình, vụng trộm nuôi hai gã trai ở bên ngoài, nay bị phát hiện, vợ hắn đã đuổi đánh đến nơi rồi

Hắn đương nhiên biết là Mộ Dung Miên gây ra, điều này khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, liền cầm tấm bảng gỗ, ném về phía Mộ Dung Miên: “Thằng súc sinh, không ngờ mày đê tiện như vậy…”

Hắn còn chưa kịp đi ra đã bị Quý Miên Miên vặn cổ tay ngoặt ra đằng sau, đau đến kêu la thảm thiết: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà muốn mưu sát người khác sao? Cô là ai, buông tôi ra.”

Quý Miên Miên cười cười: “Tôi chả là ai cả, chỉ đơn giản là vợ của Mộ Dung Miên, đây là chồng tôi, ông nói tôi có nên đánh ông không?”

Với sức lực của Quý Miên Miên, muốn vặn gãy cánh tay một người đàn ông trưởng thành là chuyện quá dễ dàng.

Vị chú họ của Mộ Dung Miên đã đau đớn đến mức mặt trắng bệch, trong lòng lại vô cùng sốt ruột, lo lắng cho hai gã tình nhân của mình, lại lo cho bí mật về giới tính thật của mình bại lộ. Hắn không phải kẻ ngốc, vừa xong hắn tới đây là muốn khiến sự tình náo loạn, càng loạn càng tốt, để Mộ Dung Miên không còn tâm trí để làm chuyện khác.

Ai ngờ bên cạnh Mộ Dung Miên lại có người phụ nữ lợi hại thế này chứ, hắn gào lên: “Buông, buông tao ra... Tay tao gãy mất... Cứu tôi với, cứu với...”

“Mọi người đều thấy đó, bọn họ không những không cho chúng ta câu trả lời thuyết phục mà còn khi dễ người khác như vậy, quả thật là khinh người quá đáng mà...”

Một đám người lập tức xông lại, tất cả đều có vẻ kích động nhưng cũng chưa có ai thật sự động thủ.

“Cứu tôi với, gọi cảnh sát tới đây đi...”

“Phóng viên đâu, mau mau chụp ảnh lại, để xem bọn họ còn kiêu ngạo đến lúc nào?”

Quý Miên Miên cười lạnh: “Kiêu ngạo sao? Ý các người là, tôi nên để chồng mình bị các người đánh đến đầu rơi máu chảy thì mới là công bằng phải không?Một đám người già đầu mà cư xử như một đám trẻ ranh.”

Nếu không phải ở đây có phóng viên thì cô đã thật sự động tay động chân rồi, những kẻ này là cố ý đến đây lưu manh gây sự.

Mộ Dung Miên phất tay, khoé môi nở nụ cười lạnh: “Chú đã nói thế, vậy thì cứ kêu cứu thôi, sự tình đã đến nước này, mọi người muốn làm loạn thế nào thì cháu sẽ phối hợp như thế. Chẳng qua, cháu nghĩ phía cảnh sát nhất định đang có rất nhiều việc, vợ chú chắc giờ đang ở cùng cảnh sát rồi đó, chú xem có đúng không?”

Sắc mặt người nọ biến hoá vô cùng đặc sắc, thoắt hồng thoắt trắng, căn bản không dám nhìn Mộ Dung Miên: “Mày... mày...”

Quý Miên Miên liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt khinh thường, nói: “Thật ra, so với giải quyết vấn đề này, tôi nghĩ mọi người càng muốn biết rằng ông...”

Quý Miên Miên còn chưa dứt lời, mặt ông chú này đã không còn một giọt máu, cuống quýt nói: “Randy, Randy... Là chú không đúng... Chú bị ma quỷ ám rồi, tự nhiên lại tham tiền đến vậy… Gây ra chuyện thế này, thật ra... chú chỉ muốn tranh thủ cho nhân viên của mình thêm ít nhiều quyền lợi...”

Những lời này của hắn vừa dứt lại khiến đám người do hắn lôi kéo dần dần im bặt, bọn họ nhìn nhau, chuyện này... Biến đổi kiểu gì vậy?

Không ai hiểu nội tình thế nào, chỉ cảm thấy buồn bực, không phải đã nói mọi chuyện sẽ ổn, sẽ được tăng lương hay sao?

Không chỉ có hắn, những người vừa nhận được điện thoại, tất cả đều tự tính toán trong lòng.

Bọn họ hiểu rõ tại sao người kia đột nhiên lại đổi giọng, không cần mặt mũi mà bắt đầu cầu xin Mộ Dung Miên tha thứ.

Còn không phải do bọn hắn đều đang bị uy hiếp sao, hắn biết rõ, nếu càng ở đây náo loạn thì mọi bí mật của hắn nhất định sẽ bị làm sáng tỏ.

Những người trong lòng có quỷ đều âm thầm cân nhắc xem bây giờ nên làm gì tiếp. Trong lòng họ thật ra đã rất hoảng hốt, không ai nghĩ ra tên Mộ Dung Miên này sao lại biết hết bí mật của bọn họ, tên nhóc con này thật quá âm hiểm.

Mộ Dung Miên chỉ cảm thấy ghê tởm, người này thật không đáng là chú họ của mình, nhưng trên mặt anh vẫn duy trì nụ cười ấm áp: “Đừng như vậy, chú, chú làm vậy là rất đúng, vì nhân viên đòi quyền lợi là chuyện đúng đắn, có sai gì đâu? Đương nhiên, mỗi người đều có ham muốn, cũng không phải chuyện đúng sai gì, chỉ là, chú đối với cô của cháu như thế, có vẻ hơi...”

Mộ Dung Miên còn chưa dứt lời, đối phương đã bối rối ngăn lại: “Randy, là chú vô liêm sỉ, chú tham lam, ba cháu đã giúp đỡ chú lúc chú khó khăn, giúp chú trả nợ, lại cho chú việc làm, giúp chú có thể nuôi sống gia đình, ân nghĩa đó có thể sánh ngang ân tái tạo… Làm ra việc thế này, chú cảm thấy thật hổ thẹn, chú chẳng qua là bị tư tâm quấy phá, yêu tiền quá đỗi, là chú vô liêm sỉ… cháu… Cháu xử phạt chú thế nào cũng được, chú cam lòng chịu phạt, chỉ cần cháu đừng…” Đừng mang bí mật ông ta khổ tâm giấu giếm mấy chục năm nay nói ra là được.

Mộ Dung Miên nhíu mày: “Ý tứ của chú… Chuyện này là việc nhà chúng ta, cũng không cần làm to chuyện, ảnh hưởng đến mọi người?”

“Không cần làm, không cần làm, cháu yên tâm, chú ngay lập tức đưa nhân viên của mình về, chú cam đoan sẽ không bao giờ gây loạn nữa, chú chắc chắn đó.”

“Đã như vậy thì… mẹ, mẹ thấy sao?”Mộ Dung Miên xoay người hỏi Mộ Dung phu nhân.

Mộ Dung phu nhân – tóc búi cao, mặc bộ trang phục công sở đen tuyền, mặt mày lạnh lùng – thoạt nhìn trông vô cùng nghiêm khắc, ánh mắt của bà nhìn chằm chằm vào người nọ, khiến hắn run rẩy không thôi.

“Nhân viên của chú? Cơm các người ăn là cơm của Mộ Dung gia, tiền lương các người nhận do nhà chúng tôi trả, nay lại… là người của chú?”

“Xin lỗi, xin lỗi, phu nhân, là lỗi của tôi, tôi thật đáng chết, xin bà… Xin bà đừng chấp nhặt với tôi.”Hắn biết, ở tập đoàn này, người ra quyết định vẫn là Mộ Dung phu nhân.

“Niệm tình chúng ta là thân thích, tạm thời tôi không so đo với chú, đưa người trở về đi.”

Mộ Dung Miên từng nói với bà ta rằng phải tiến hành từng bước từng bước, hai người bọn họ, một người diễn vai phản diện, mội người đóng vai người tốt, trước hết tìm cách dẹp hết đám người đang tụ tập trước cửa công ty, sau này sẽ tính sổ sau.

Người nọ nghe vậy liền biết kiếp nạn của hắn xem như đã qua rồi, bọn họ cũng biết rõ mục đích của Mộ Dung phu nhân là muốn đám đông giải tán đi trước, hắn là người đầu tiên phối hợp, vậy có thể sẽ có lợi thế hơn.

Vì thế hắn liên tục nói lời cảm tạ: “Đa tạ phu nhân không so đo cùng tôi, đa tạ phu nhân, đa tạ.”

Hắn cuống quýt xoay người, gọi những nhân viên đang tham gia bãi công vội vàng rời đi.

Bọn họ vừa đi, những người còn lại bắt đầu thấy bồn chồn, lo lắng.

Mộ Dung Miên liền hỏi bọn họ: “Vậy còn các vị, các vị có yêu cầu, điều kiện gì? Nếu có chuyện cần kíp thì cứ việc nói, con người tôi vẫn rất dễ nói chuyện, tôi có thể thoả mãn hết thảy.”

Khuôn mặt tuấn mỹ cười cười, thoạt nhìn vô cùng đơn thuần, giống như không hề có tính công kích khiến người ta nghĩ rằng anh dễ bắt nạt.

Nhưng những người đứng bên cạnh Mộ Dung Miên lại cảm thấy khi nhìn những người đó, anh giống như hổ rình mồi, cả người đằng đằng sát khí.

Sau lưng anh, Mộ Dung phu nhân cũng lạnh lùng nhìn bọn họ như muốn nói: lũ rác rưởi này, chờ xem, sớm muộn gì bà cũng thanh lý sạch bè lũ các người.

Vì thế, bọn họ bắt đầu hoảng hốt, làm sao bây giờ? Tiếp tục hay chạy trốn?

Mộ Dung Miên mỉm cười nói: “Các vị với tôi ít nhiều đều có quan hệ thân thích, coi như là người Mộ Dung gia chúng tôi, chắc hẳn các vị sẽ không nhân lúc cha tôi bệnh nặng mà làm ra những việc không phải, còn những vị không có quan hệ thân thích với Mộ Dung gia, nếu có yêu cầu gì, cứ việc nêu ra.”

Nhìn nụ cười ấm áp của anh, mọi người xung quanh lại thấy lòng vô cùng căng thẳng.

Những người cầm đầu đoàn người gây loạn – cũng chính là những người vừa nghe điện thoại thấy tin dữ, từng người đều thấy vô cùng sốt ruột.

Có một người hắng giọng nói: “Chuyện này… yêu cầu của chúng tôi thật ra rất đơn giản, đó là khối lượng công việc và thu nhập đến nay của chúng tôi không...”

Hắn cảm thấy trông Mộ Dung Miên rất dễ bắt nạt, cho nên muốn xem thử có thể đạt được mục địch thật hay không.

Nhưng khi vừa dứt lời điện thoại lại reo lên.

Hắn chợt rùng mình, không tiếp điện thoại, Mộ Dung Miên nói: “Nên... xưng hô với anh thế nào? Chắc nên gọi là anh họ nhỉ, điện thoại của anh, không bắt máy sao?”

Đối phương lắc tay: “Không, không cần.”

Mộ Dung Miên tiếp lời: “Không chừng có chuyện gì quan trọng đó. Anh họ yên tâm, phía bên tôi thì dễ xử lý, lúc nào cũng đều có thể bàn bạc được”

Đối phương ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Miên, chỉ thấy anh mỉm cười chân thành, cởi mở, không hề chứa sự giả dối.

Nhưng càng như thế, đối phương càng thấy chột dạ.

Điện thoại cứ vang mãi không ngừng, có thể thấy được người gọi đến hẳn đang gấp gáp lắm.

Còn người nghe thấy tiếng chuông cũng trở lên căng thẳng theo một cách kỳ lạ.

Sau một hồi do dự, hắn vẫn quyết định bắt máy: “Alo...”

Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, mặt hắn bỗng dưng biến sắc: “Cái gì? Bị... được được, em đừng gấp, anh sẽ qua đó ngay!”

Người gọi điện thoại cho hắn là tình nhân bên ngoài, đứa con trai của hắn và ả bị vợ chính đánh đến mức nhập viện. Người này là kẻ mê con trai, vợ của hắn sinh liền 3 đứa con gái, trong lòng hắn sắp chết vì bực, còn đối với đứa con trai của tình nhân này thì lại hết mực cưng chiều.

Hôm nay vừa nghe đến chuyện con trai nhập viện thì còn tâm trí đâu mà để ý tới chuyện khác.

Tắt máy, hắn nói với Mộ Dung Miên: “Xin lỗi, chuyện hôm nay là do tôi suy nghĩ không thấu đáo, em họ à, chú cũng... đừng trách tôi, tôi đây... cũng bị lừa đấy thôi mà, phải không?”

Hắn vừa mở miệng đã đẩy hết trách nhiệm của mình đi, Mộ Dung Miên thầm khinh bỉ trong lòng, hỏi: “Vậy anh họ muốn thế nào?”

“Thế này đi, người...tôi sẽ kêu người bên tôi rút đi, chuyện này chúng ta cứ giải quyết nội bộ với nhau sẽ tốt hơn phải không nào?”

Ý của hắn là bây giờ kêu người rút đi, nhưng chuyện này vẫn chưa xong, chuyện cần yêu cầu thắng chức tăng lương gì đó vẫn phải yêu cầu.

Mộ Dung Miên mỉm cười, không nói gì, một lúc sau nhẹ nhàng nói: “Xem ta con trai của anh họ quả nhiên rất quan trọng.”

Cậu ta vừa nói xong, sắc mặt của người đó cũng đổi theo: “ Khụ khụ... tôi... tôi...”

“Nhưng đó cũng là chuyện thường tình của con người, chỉ là... thôi đi, hoặc đến bệnh viện rồi anh họ sẽ biết, đi mau đi.”

Người đó sắc mặt trắng bệnh, vội vàng nói: “Em họ, em họ, là do anh sai, anh thật sự quá hồ đồ rồi, quên đi ân tình năm đó của lão tiên sinh, là do anh bị vài lời của người khác kích động, anh sẽ về tự kiểm điểm, đảm bảo sẽ không bao giờ tái phạm.

Mộ Dung Miên cười nói: “Vậy thì em xin cảm ơn anh họ nhé”

“Nào dám, nào dám, là do anh... có lỗi với em”

Nói xong, hắn ta mặc người xung quanh níu kéo, vội vàng rời đi, đồng thời kêu người bên bộ phận của hắn giải tán.

Con người đều thích kết đội với nhau, khi mục tiêu của tất cả mọi người đều như nhau sẽ sinh ra một lực hướng tâm rất lớn, nhưng trong đội ngũ nếu có một người rời đi thì lực hướng tâm của nhóm này sẽ bị đổ vỡ, những người khác cũng sẽ lần lượt ra đi.

Vì thế...

“Tôi... tôi nghĩ trước tính sau, thấy chuyện này đúng là không ổn, phúc lợi cung ty cho chúng tôi thật ra đã rất tốt rồi, làm người phải biết thỏa mãn, không thể tham lam, tôi đi làm việc đây.”

“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy... phu nhân, Randy, hy vọng mọi người có thể bao dung, rộng lượng hơn.”

“Tôi cũng vậy...”

Dần dần, số người rời đi cũng đã hơn nửa, những người còn lại vẫn tiếp tục ủng hộ, trên cơ bản đã không còn kẻ dẫn đầu nữa, sau khi họ gặp phải nguy cơ thì chạy còn nhanh hơn thỏ. Số ít còn lại không đi cơ bản đều là những nhân viên bị lừa gạt, còn lại là những người muốn đầu cơ, muốn mượn chuyện lần này để có thể nhận được nhiều lương bổng hơn.

Mộ Dung Miên nói với họ: “Nhà Mộ Dung chúng tôi luôn lấy người làm gốc, tập đoàn dù có lớn hơn nữa nhưng nếu như không có nguồn nhân tài gánh vác thì cũng chẳng thể nào tồn tại được. Bởi vì hiểu rõ được điều này, chúng tôi cho lương cho nhân viên tương xứng với năng lực của họ, nếu mọi người cảm thấy rời khỏi tập đoàn Mộ Dung mà có thể tìm được nơi cho mọi người phúc lợi tốt hơn, mức lương cao hơn thì mọi người có thể rời đi, tôi không những không đòi tiền hợp đồng mà còn trả lại 2 tháng tiền lương.”

Nói xong một hơi trên, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng hơn: “Dĩ nhiên, nếu mọi người vừa không muốn rời đi vừa không muốn quay lại làm việc, vậy thì bây giờ tôi sẽ nói với mọi người, công ty chúng tôi không có thời gian dây dưa với mọi người, mọi người sẽ nhận được 1 bức thư đuổi việc, hơn nữa còn phải đền bù tiền hợp đồng. Các người có thể đi báo cảnh sát, có thể đi tòa án, nhưng...giành được lý lẽ hay không, có thể thắng hay không, trong lòng các người chắc sẽ rõ hơn tôi.”

Mộ Dung Miên vừa nói xong, những người đó bỗng nhiên đơ người.

Không phải chứ? Đuổi...việc?

Họ chỉ muốn có thêm tiền chứ không muốn mất việc, bây giờ tỷ lệ thất nghiệp tăng dần qua mỗi năm, tìm được một công việc là chuyện không hề dễ dàng, hơn nữa....chẳng có mấy doanh nghiệp có thể so sánh với đãi ngộ của tập đoàn Mộ Dung.

Mộ Dung Miên liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Cho mọi người thời gian suy nghĩ 20 phút, là một người trưởng thành, chắc đều nghĩ rất thông suốt rồi.”

Những người vốn dĩ ồn ào đòi tăng lương, sau khi nghe anh nói xong, hai ba phút sau đều giải tán sạch sẽ.

Còn những ký giả đó, Mộ Dung Miên cười lạnh.

Bước vào tòa nhà tập đoàn, Mộ Dung phu nhân hỏi: “Những người đó có giữ lại không?”

“Ghi hết toàn bộ lại, không giữ một ai.”

Những người đó không thể giữ lại được, cầu tiến là chuyện tốt, nhưng không thể không biết thỏa mãn, càng không thể sử dụng loại thủ đoạn bẩn thỉu như thế được.

Những người đó quá tham lam, quá ích kỷ, lần này có thể xuất hiện thì lần sau cũng sẽ như thế.

Mộ Dung Miên nói: “Thông báo đến những người đứng đầu, 10 giờ trưa mai mở cuộc họp, ai không đến sẽ tự gánh hậu quả.”

“Xử lý nhanh vậy sao?”

“Còn nhanh ư? Chẳng lẽ còn giữ họ lại đến năm mới?”

Mộ Dung phu nhân nhếch khóe môi: “Được...”

Mộ Dung Miên đến công ty, tạm thời triệu tập các quản lý cấp cao của công ty mở cuộc họp, xem như chính thức gia nhập vào tập đoàn, do Mộ Dung phu nhân đảm nhận đại diện chủ tịch.

Ngày thứ 2, 10 giờ, Mộ Dung Miên dẫn theo Quý Miên Miên và Mộ Dung phu nhân đến công ty.

Anh nói: “Miên Miên, hôm hay sẽ có chút nguy hiểm.”

“Yên tâm, có em ở đây, ai dám động vào một ngón tay của anh!”

“Vợ là lợi hại nhất.”

Khóe môi Mộ Dung phu nhân chợt giật, cậu ta từ khi nào lại thích...ăn “cơm mềm”, lại còn ăn khá vui vẻ chứ”

Trước khi vào phòng họp, Mộ Dung Miên hỏi: “Đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?”

“Yên tâm, xong hết rồi!”

Trợ lý của Mộ Dung phu nhân đẩy cửa ra, ba người tiến vào phòng.

Phòng họp vốn dĩ ồn ào chợt yên lặng, họ đều biết, hôm nay e rằng anh ta đến để hỏi tội, nhưng họ nhiều người như thế, không thể trị tội hết cả đám, chắc...cũng chỉ trừ lương thôi nhỉ?”

Thế nhưng họ không hề nghĩ tới, Mộ Dung Miên nhìn hết một vòng, cười nói: “Hôm nay đến cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn thông báo đến mọi người, đồ của mọi người đã được thu dọn xong, bây giờ có thể đem đi được rồi.”

Vừa dứt lời, một hàng nhân viên bưng theo thùng giấy ở ngoài cửa lần lượt đi vào, trên thùng giấy có viết tên của từng người, bên trong đều chứa những vật dụng cá nhân trên bàn làm việc của những người đó.

Sau khi Mộ Dung Miên nói xong, quần chúng trợn mắt há mỏ, ý là muốn họ mang theo đồ của mình rồi cút đi?

Không ai nói gì, cả phòng họp chìm vào trong sự im lặng.

Sau khá lâu, cuối cùng cũng có một người đứng dậy, dùng sức đập mạnh xuống bàn: “Mộ Dung Miên, anh có ý gì đây?”

Có anh ta mở đầu, những người khác cũng lần lượt đứng lên, ai nấy đều phẫn nộ, mắt nhìn Mộ Dung Miên nhưng muốn bắn ra lửa...

Quát lớn: “Đúng thế! Anh muốn làm gì?”

Mộ Dung Miên phẩy tay: “Bộ tôi nói rất phức tạp sao? Hay là các người nghe không hiểu lời tôi nói, ý nghĩa rất đơn giản mà, các người bị đuổi rồi.”

“Anh dựa vào gì?”

“Anh có tư cách gì đuổi chúng tôi?”

Mộ Dung Miên cười hếch khóe môi, trong nụ cười lộ ra vài phần yêu khí: “Bởi gì công ty này là của nhà tôi, tôi muốn đuổi cậu thì cậu phải... cút cho tôi!”

Nếu không phải hôm qua người đông, nếu xử lý không tốt sẽ gây lớn chuyện, nếu không hôm qua anh ta đã kêu những người này biến đi rồi.

Người nào người nấy đều vô dụng, tham lam ích kỷ, là con sâu đục khoét công ty, vậy mà còn tham muốn nhiều hơn, thăng chức, tăng lương, không sợ bị đập chết sao?

Quý Miên Miên sau lưng Mộ Dung Miên hất cằm lên, hừ, chồng chị bá đạo thế đó!

Kêu các người, thì các người đều phải cút đi hết.

À quên mất, ông xã là Mộ Dung Miên giả, nhưng mặc kệ dù sao bây giờ thấy vẫn rất đẹp trai.

Trong đám người đó, người thứ hai rời đi vào hôm qua, cái người chạy đến bệnh viện thăm con trai, hắn trầm giọng nói: “Chúng tôi đều là người được đích thân chủ tịch cũ bổ nhiệm, cho dù muốn đuổi cũng không phải do cậu... tóm lại cũng không phải do cậu quyết định.”

Mộ Dung Miên không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại: “Anh họ à, quầng thâm mắt anh đậm ghê, xem ra hôm qua không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng rồi. A, em thấy trên cổ có vết cào, có nghiêm trọng lắm không?”

Tim người đó chợt giật thót, tên khốn đó cái gì cũng biết.

Hắn ta siết chặt nắm tay: “Không cần cậu lo.”

Mộ Dung Miên nghiêm túc gật đầu: “Cũng đúng, đúng là không cần đến tôi lo, dù sao tôi bây giờ tôi vẫn chưa có con, lại cũng chẳng cần đi nuôi con giùm người khác.”

“Cậu...cậu...” Người đó mặt mày đỏ bừng, mạch máu dường như sắp nổ tung.

Hôm qua đến bệnh viện, con trai mất máu quá nhiều bắt buộc phải truyền máu. Con trai của hắn, hắn tự nhiên không thể từ chối, nhưng tiểu tình nhân của hắn khóc lóc không cho hắn đi xét nghiệm máu.

Hắn thì quan tâm đến con trai, đâu thể nghĩ nhiều như thế, kết quả y tá nói với hắn, con trai có nhóm máu A, hắn là nhóm máu B, thử hỏi xem một lão già nhóm máu B làm sao có thể sinh ra được một thằng con mang nhóm máu A?

Hắn suýt chút bị tức chết, hắn lôi vợ nhỏ ra đập một trận, lúc đó mới biết trong lúc ở với hắn, ả ta đã có bạn trai, hơn nữa còn dây dưa không dứt, biết được hắn thích con trai, vừa hay ả lại mang thai nên sinh nó ra luôn.

Mộ Dung Miên cười lạnh: “Anh họ lúc nãy có nói, các người được cha tôi bổ nhiệm lên, đúng thế, nhưng chuyện đó chẳng hề liên quan đến việc tôi đuổi các người? Cha tôi đã già, nhà Mộ Dung ngày nay do tôi làm chủ, tôi nhìn không vừa mắt các người thì sẽ kêu các người biến đi, còn cần các người đến chất vất sao?”

“À đúng rồi...”

Mộ Dung Miên đưa tay ra, Mộ Dung phu nhân đưa cho anh ta một tập văn kiện, anh ném nó lên bàn, “Anh họ đừng quên trả lại số tiền công đã biển thủ, nể tình tốt xấu gì chúng ta cũng là người thân với nhau, tôi sẽ cho anh thời gian ba ngày.”

"Nếu như trong ba ngày này, anh không bù được số tiền này thì xin lỗi nhé, tôi sẽ giao nó đến đồn cảnh sát”

Người đó bị dọa đến rùng mình, chuyện hắn ta biển thủ công quỹ... đã bị phát hiện?

Hắn muốn xin tha, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Miên vừa phất tay thì có hai bảo vệ từ bên ngoài tiến vào, bịt lấy miệng của hắn lôi đi.

Mộ Dung Miên nói: “Được rồi, nên tiếp tục trò chuyện với các anh em chú bác ở đây rồi”

Lời này của anh làm tim họ run lên, hơn nữa anh còn nhìn lướt qua từng người một, nhìn đến nỗi tay chân họ đều lạnh băng, sợ rằng bản thân sẽ bị gọi trúng.

Mộ Dung Miên đột nhiên cười: “Chú Đường, hôm qua hình như trải qua không được tốt lắm nhỉ?”

Người đó lắp bắp nói: “Không không, chú... khá ổn, khá ổn...”

Mộ Dung Miên đáp: “Vậy cháu yên tâm rồi, cháu cứ tưởng chú Đường sẽ bị thím Thẩm đánh liệt giường chứ?”

“Chú... Randy, hôm qua tôi là người đầu tiên phối hợp rời đi, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, chúng ta... có gì cứ từ từ bàn bạc lại nhỉ?”

Sắc mặt Mộ Dung Miên chợt trầm xuống: “Nếu như không phải tôi biết được bí mật của chú, chú có chịu rời đi không? Không hề!”

Bây giờ anh còn không thèm diễn nữa, tôi biết bí mật của ông đấy, có giỏi thì tới giết tôi.

Ông chú Đường của anh giật khóe miệng: “Chú... Randy, nói thật thủ đoạn của cháu có phải hơi đê tiện không? Tốt xấu gì tôi cũng từng lao tâm lao lực vì cái công ty này, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, cháu đối xử với chúng tôi như thế không sợ những người khác chết lòng sao?”

Những người khác cũng nhỏ giọng hùa theo.

Mộ Dung Miên thật sự cảm thấy mặt những người đó thật dày, họ là lũ sâu đục khoét ở công ty, vậy mà còn dám nói bản thân có công lao.

Đám người này nếu như có thể tìm được một người thật lòng vì công ty thì đúng là chuyện hiếm có.

“Nếu như chú Đường đã nhắc đến chuyện công lao khổ lao với cháu, vậy chúng ta thử nói xem nhiều năm qua chú đã làm được những gì?”

“Năm đầu nhận chức, cố ý làm sai điều khoảng hợp đồng khiến công ty chịu đựng tổn thất 50 triệu, sắp xếp cho một người đàn ông vào công ty, kết quả hắn ta lại là gián điệp của một công ty khác, lấy trộm đi văn kiện cơ mật của công ty, dẫn đến việc công ty rơi vào nguy cơ, còn hắn thì...”

Mộ Dung Miên chưa nói xong thì ông ta đã vội vàng ngắt lời: “Đủ rồi, cậu, cậu...”

Mộ Dung Miên cười haha: “Chú Đường, thật ra ở nước ngoài, người ta rất cởi mở với chuyện đồng tính luyến ái, chú cần gì phải cực khổ giấu đi giới tính thật của mình, còn lấy vợ nữa? Lấy vợ rồi là phải chung thủy, chú lại còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bớm, đùa giỡn với một lũ đàn ông, chuyện này quả thật làm người khác phải khâm phục, chú đây gọi là hôn nhân lừa đảo nhỉ, thật khiến người ta khinh thường.”

Quần chúng chấn kinh, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hận không thể rời đi ngay lập tức: “Tôi nào có...”

“Không có sao? Chẳng lẽ hai người đàn ông chú bao nuôi là việc làm xóa đói giảm nghèo?”

“Cậu đừng vì muốn tôi ra đi mà cố ý bôi bác tôi, tôi nhìn ra được cậu đang muốn qua cầu rút ván. Được thôi, tôi đi, tôi muốn xem xem khi nào cậu sẽ phá hủy cái công ty này?”

Hắn nói xong liền vội vã rời đi mà không ngó ngàng tới cái thùng của mình.

“Các vị, còn không chịu rời đi sao? Còn phải đợi tôi công bố hết những chuyện tốt của các người?”

“Cậu đừng hiếp người quá đáng!”

Mộ Dung Miên cười lạnh: “Ức hiếp các người thì sao? Có giỏi thì các người đến gây chuyện đi? Các vị nên nhớ rõ một chuyện, nhà Mộ Dung sau này do tôi làm chủ, muốn gây chuyện thì cứ thử xem, không khiến làm cho các người nhà tan cửa nát thì xem như tôi vô dụng!”

Một một tràng lời nói hàm chứa ý vô lại của Mộ Dung Miên, tóm lại là mặc kệ các người gây chuyện cỡ nào, địa bàn của ông thì do ông quyết định.

Không muốn đi, được thôi, dù sao tôi cũng nắm điểm yếu của các người trong tay, chỉ cần các người không sợ, thì có thể đến thử xem sao.

Đám người này đều hiểu rõ ý của Mộ Dung Miên, trong lòng vừa bực tức vừa bất lực.

Họ đều quen thói hưởng thụ ở công ty này, đều nghiễm nhiên cho rằng công ty nên nuôi dưỡng họ, thậm chí còn cảm thấy công ty cho họ quá ít, công ty có lỗi với họ.

Vốn dĩ cho rằng tình hình này nhất định có thể kéo dài mãi.

Nhưng có ai ngờ tới, Mộ Dung Miên đột nhiên ra tay, thái đội vô cùng cứng rắn, ngay cả nửa đường lui cũng không chừa cho họ, trực tiếp muốn đuổi họ đi.

Trong lòng mỗi người đều đang nguyền rủa Mộ Dung Miên, hận đến mức nguyền rủa anh vừa ra cửa là bị xe tông chết.

“Mộ Dung Miên, cậu có từng nghĩ tới khi làm như vậy sẽ tạo ra sự tổn hại như thế nào đối với cả công ty chưa? Tuổi trẻ khí thịnh là chuyện tốt, nhưng cũng phải nghĩ tới hậu quả, nhà Mộ Dung này không phải của riêng cậu, mà là của mọi người chúng tôi.”

Mộ Dung Miên nhăn mày, nét mặt rất thú vị: “Của mọi người? Nhưng tôi cảm thấy đây là của riêng tôi. Đồ của tôi, tôi muốn thế nào thì làm thế nấy. Năm đó cha tôi muốn chia sẻ một phần với các người, đó là do ông ấy tốt bụng. Nhưng tôi lại không hề tốt bụng như thế được, đem tiền cho một đám vô ơn, còn không bằng đem chúng cho người ăn mày trên đường, ít ra họ còn biết nói tiếng cảm ơn với tôi, chứ không hề nghĩ sẽ cướp hết số tiền trong túi của tôi đi.”

Sắc mặt đám người đó càng ngày càng khó nhìn.

Mộ Dung Miên phất tay: “Được rồi, đừng có lảng vảng trước mặt tôi nữa, chuyện tốt các người làm qua, mặc kệ là ở công ty hay là chuyện riêng tư, tôi đều có chứng cứ, còn muốn giữ thể diện thì cầm lấy đồ rồi biến đi, đừng đợi đến khi tối kêu người đuổi. Các người tốt nhất nên nhân lúc tâm trạng tôi khá vui vẻ mà nhanh chóng biến đi, nếu không lỡ chọc giận tôi rồi thì ai cũng đừng hòng có được kết cục tốt đẹp.”

Những người ở đó ai lại muốn xám mặt rời đi, đã quen nhiều năm cầm lấy số tiền do người ta cho, rồi đột nhiên người ta nói không cho nữa, tâm trạng của bọn họ còn kinh khủng hơn cả chuyện cha mẹ ruột bị giết.

Cuối cùng, cũng có một người không nhịn được lên tiếng: “Cậu có từng nghĩ tới, đột nhiên cậu sa thải nhiều nhân viên quản lý như vậy thì công ty sẽ điều hành ra sao? Điều này sẽ đem đến cho công ty tổn thất rất to lớn, cậu hiểu chứ? Phu nhân, bà cũng là người hiểu được cách điều hành quản lý công ty, chẳng lẽ bà cứ để mặc cho cậu ta tự tung tự tác sao? Một thằng nhóc hơn 20 tuổi như nó thì biết cái gì?”

Mộ Dung phu nhân bình tĩnh “ồ” một tiếng, bà ta nói: “Hỏi các người một vấn đề, các người tại chức nhiều năm như vậy có từng quản lý bao giờ chưa? Trong thành tích của công ty đều có ghi lại, ai nấy đều ngồi không rất sung sướng nhỉ?

“Nếu chúng tôi không làm gì thì lợi nhuận của công ty từ đâu ra?”

Mộ Dung phu nhân đánh giá hắn một phen: “Tôi thấy cậu khá ốm nhỉ, không phải người hút ma túy đều ốm dần sao, sao mặt của cậu lại càng ngày càng tàn tạ vậy nhỉ?

Người nói chuyện đó thật sự rất gầy, răng ố vàng, hai mắt vô thần, gầy đến nỗi xương gò má cũng đều lộ ra, người bình thường vừa nhìn là biết ngay người đó từng hút ma túy

Người đó co rút khóe miệng: “Bà nói bậy? Bà có bằng chứ gì?”

Những người biết chuyện xung quanh đều cúi đầu, những người không biết thì nhìn hắn đầy kinh ngạc.

Giữa bọn họ đều có mối liên quan, Mộ Dung phu nhân lộ ra yếu điểm của người này thì cũng có thể lật tẩy yếu điểm của họ bất kỳ lúc nào. Trong nhất thời không một ai dám nói điều gì.

Mộ Dung phu nhân cười khinh: “Chứng cứ? Đợi tới ngày cậu hút đến chết, đó chẳng phải là chứng cứ tốt nhất hay sao, trở về vấn đề lúc nãy, lợi nhuận! Cậu còn mặt mũi nhắc đến vấn đề lợi nhuận với tôi sao? Suốt một năm qua, những hợp đồng mà cấp dưới cậu đàm phán thành công đều bị cậu phá hỏng toàn bộ, bản lĩnh của cậu thật khiến tôi kinh ngạc.”

“Tôi...tôi...”

Mộ Dung phu nhân mỉm cười: “Cậu ở trước mặt tôi không hề có tư cách bàn về chuyện lợi nhuận, còn về việc sự tồn tại của các người với công ty có ảnh hưởng gì không? Đúng, đại khái là sẽ có chút ảnh hưởng, đại khái là những nhân viên đó cuối cùng đã có thể yên tâm làm việc, sẽ không cần phải lo lắng việc công lao của mình sẽ bị người khác cướp lấy, cũng không cần lo lắng bị chèn ép, các nữ nhân viên xinh đẹp cũng thấy nhẹ nhõm, không cần lo lắng việc bị ép thực hiện các quy tắc ngầm.”

Quý Miên Miên xắn tay áo lên nói: “Để con nói, mẹ không cần nhiều lời với họ, một gậy đánh đuổi, một đám cặn bã còn dám tỏ vẻ ta đây, thật sự nghĩ rằng được mặt đồ vest thì sẽ là người sao? Vậy mà công ty lại chứa chấp đám rác rưởi này nhiều năm như thế, thật sự quá tốt bụng mà, nhà chúng ta không phải là nơi để gom rác.”

Mộ Dung phu nhân cảm thấy bản thân và Quý Miên Miên tìm được điểm chung, câu nói đó nói quá chuẩn.

Trực tiếp nói lên tiếng lòng của bà, đám người này là thứ rác rưởi gì, bà ta thật sự không hiểu nổi, Mộ Dung Chí Hoành dù sao cũng là một người thông minh có mắt nhìn, chẳng lẽ không biết nuôi đám rác rưởi này sớm muộn cũng sẽ làm thối hết nguyên công ty?

“Các người đừng có quá đáng!”

Mộ Dung Miên phất tay: “Việc quá đáng hơn đều đã làm rồi, cái này có là gì đâu.”

“Người đâu, đem tất cả những chuyện tốt của các vị quản lý cao cấp đây ra dán hết lên bảng thông báo, đồng thời đăng lên diễn đàn của công ty. Sa thải nhiều quản lý cao cấp cùng một lúc như thế, cũng nên để mọi người hiểu rõ chuyện này là sao.”

Những người đó vừa nghe, sắc mặt chợt biến

Những việc họ làm, có việc nào dám để người khác xem?

Chưa kịp mở miệng xin tha, Mộ Dung Miên đã phất tay: “Kêu bảo vệ bên ngoài vào đây, lôi những người này ra ngoài, từ nay về sau cấm những người này bước vào công ty một bước.”

Bảo vệ công ty từ cửa tiến vào, không nói một lời liền lôi đám người đó đi.

Phòng họp nhất lời trở lên hỗn loạn, trong đó một thân thích của nhà Mộ Dung lúc đi ngang qua trước mặt Mộ Dung Miên kêu lên: “Thằng nhãi, đi đêm lắm có ngày gặp ma, người quá kiêu ngạo đừng mong sống thọ!”

Lời vừa dứt, một quyền đấm ngay vào mắt hắn.

Quý Miên Miên giận dữ nói: “Chồng tôi có thể sống thọ hay không thì tôi không biết, nhưng ông chắc chắn sẽ chết trước đấy.”

Trải qua cái “chết” trước đây của Diệp Thiều Quang, Quý Miên Miên ghét nhất nghe thấy có người nói Mộ Dung Miên chết.

Người đó kêu thảm một tiếng, bị bảo vệ kéo đi nhanh chóng.

Mộ Dung Miên kéo tay của Quý Miên Miên lại, hỏi: “Tay đau không?”

Quý Miên Miên cười hihi: “Đau, anh xoa cho em đi.”

Mộ Dung Miên cưng chiều nói: “Được”

Anh xoa nhẹ tay Quý Miên Miên, đồng thời nói với Mộ Dung phu nhân: “Xử lý họ xong thì tới những nhân viên tham gia gây rối vào ngày hôm qua, những người đó thì không cần gấp, trước tiên kêu công ty bắt đầu tuyển người, sau đó tìm ra chỗ sai của họ rồi mới tiếp tục xử lý.”

Mộ Dung phu nhân gật đầu: “Được! Con nói thế, hội đồng quản trị bên đó có ý kiến gì về chuyện này không?”

“Không, bởi vì người bên ban quản trị càng hiểu rõ hơn mẹ. Không còn đám người này sẽ càng có lợi cho phía công ty, công ty càng kiếm được nhiều tiền hơn, họ sẽ càng được chia nhiều lợi nhuận.”

Mộ Dung phu nhân thở dài, suy cho cùng bà cũng chỉ là một người phụ nữ, lúc trước bên cạnh không có một ai để cùng thương lượng.

Càng không có ai dạy bà khi giải quyết vấn đề của công ty, thì cần phải có cái nhìn như thế nào?

Bà nói: “Mẹ phải đi nói chuyện với mấy người trong hội quản trị, các con muốn đi không?”

“Không đâu, mẹ cứ đi đi. Đến đây đã nhiều ngày mà con vẫn chưa dẫn Miên Miên đi đâu, hôm nay con muốn dẫn cô ấy đi dạo quanh nơi này.”

“Được, vậy các con đi đi.”

Khi hai người sắp đi, Mộ Dung phu nhân chợt gọi họ: “Đợi một chút!”

Mộ Dung Miên xoay người: “Còn chuyện gì nữa sao?”

Mộ Dung phu nhân rút một tấm thẻ tín dụng từ trong túi tiền bên trong túi xách ra: “Nếu đã đi dạo thì sẵn tiện mua vài thứ mà con gái thích đi.”

Hai người ngẩn người ra.

Quý Miên Miên ngẫng đầu, nhìn Mộ Dung Miên: “Nghĩa...là sao vậy?”

Mộ Dung Miên nói: “Hình như con... không...”

Anh chưa nói xong, Mộ Dung phu nhân đã lên tiếng: “Thiếu hay không là chuyện của con, còn cho hay không là chuyện của mẹ.”

Rồi nhét thẻ tín dụng vào tay Quý Miên Miên, sau đó xoay người rời đi.

Quý Miền Miền cầm tấm thẻ tín dụng: “Chuyện này?”

“Em nói xem bà xã?”

Quý Miên Miên suy nghĩ rồi nói: “Kết hôn rồi thì phải tiết kiệm, đi, đi mua đồ!”

Dù sao cũng không phải tiêu tiền của mình, không tiêu thật phí.

Mộ Dung Miên gật đầu: “Chính xác, bà xã anh thật biết cách sống.”

Anh ấy dẫn Quý Miên Miên đến khu thương mại Sheffield. Thích cái gì, mua cáiđó! Nhìn trúng cái gì, mua cái đó! Tóm lại là, mua hết!

Sau hơn 2 giờ mua sắm điên cuồng, Quý Miên Miên mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi, dựa hẵn vào người Mộ Dung Miên nói: “Em cảm thấy, hình như bây giờ bà ấy...không ghét em nữa, anh nói đúng không?”

Mộ Dung Miên “Ừm” một tiếng đáp lại.

Quý Miên Miên suy nghĩ: “Thật ra bà ấy cũng rất đáng thương, em cảm thấy hôn nhân của bà ấy dường như không được hạnh phúc cho lắm.”

Đã đến đây nhiều ngày, cô đã gặp Mộ Dung Chí Hoành rất nhiều lần.


Nhưng trong những ngày đó, cô lại không thấy Mộ Dung phu nhân đến bệnh viện lần nào, cũng ít thấy nhắc đến chồng bà.

“Có lẽ thế.”

Mộ Dung Miên thở dài: “Đứa con trai duy nhất đã chết, chồng thì để lại một đống lộn xộn, nếu bà ấy không tìm đến anh, chắc sẽ bị bao vây bởi đống rác đó mất.”

“Đúng vậy.”

Qúy Miên Miên cảm thấy anh có gì đó không đúng, hỏi: “Tâm trạng anh dường như không được tốt lắm?”

Mộ Dung Miên xoa tóc mái của cô: “Không có, chắc tại anh thấy hơi mệt thôi.”

Quý Miên Miên vội đứng lên: “Aizz, em quên mất, cơ thể của anh không được tốt lắm, không thể quá lao lực, đi thôi, chúng ta mau chóng về nhà.”

“Không sao, nghỉ ngơi một lát là hết, vẫn còn nhiều chỗ chưa đi mà.”

Quý Miên Miên ôm lấy cánh tay anh mà đi: “Đã mua rất nhiều thứ rồi, cứ thế đi, hơn nữa người ta kêu chúng ta mua đồ, chúng ta cũng không thể mua quá nhiều đồ, nếu không sẽ rất vô lễ.”

Kết quả là khi Quý Miên Miên kéo Mộ Dung Miên về đến nhà thì Mộ Dung phu nhân đã về rồi, nhìn số đồ cô mua, bà nhăn mày nói: “Sao có nhiêu đó vậy?”

Quý Miên Miên...

Cô nhìn đống túi lớn nhỏ mà mình mua, âm thầm lau mồ hôi, nhiêu đây đã rất nhiều, rất nhiều rồi!

Cô chẳng e ngại gì hết cả! Giá cả của đống đồ này cộng lại đã khiến cô không dám mở mắt ra xem rồi.

Mộ Dung Miên nói: “Là do con thấy mệt nên Miên Miên mới về cùng con.”

Mộ Dung phu nhân chê bai, nói: “Đúng là không thể kêu đám đàn ông đi mua sắm cùng, lần sau con đi với mẹ, mẹ sẽ dạy con thế nào mới là mua sắm.”

Hai người (⊙o⊙)!

Trong một lúc công ty đuổi nhiều quản lý cấp cao như vậy thì sau đó chắc chắn sẽ xảy ra một ít hỗn loạn, nhưng cũng đã bị chìm xuống rất nhanh, hơn nữa bầu không khí của công ty còn tốt hơn trước rất nhiều.

Đám người đó như tế bào ung thư của công ty, sau khi bỏ đi tuy thời gian đầu sẽ đau nhưng lại trị được tận gốc cho công ty.

Hơn nữa, có những chứng cứ đó thì nhân viên công ty cũng sẽ hiểu tại sao lại đuổi việc đám người đó, đồng thời những đám đó đi rồi sẽ có rất nhiều vị trí trống được dư ra, đây không phải là đang tạo thêm động lực cạnh tranh cho mọi người hay sao?

Còn về phần những người kia, họ cũng muốn kiếm chuyện, cũng muốn tạo phiền phức cho Mộ Dung Miên, nhưng họ cũng cần phải có thời gian chứ!

Trong nhà rối loạn, cảnh sát, bọn cho vay nặng lãi, gia đình bên vợ hẹn nhau tìm đến tận cửa.

Họ chỉ hận là không tìm được một cái lỗ để chui xuống để tạm tránh qua khoảng thời gian này.

Vậy thì làm gì còn thời gian tinh lực đi tìm Mộ Dung Miên?

Chuyện qua được vài ngày, công ty sắp mở cuộc họp cổ đông đầu tiên, Mộ Dung Miên dĩ nhiên phải tham dự, hơn nữa bây giờ anh đã là đại diện phía hội đồng, một vài việc của công ty Mộ Dung phu nhân đang từ từ đưa cho hết cho anh xử lý, cho dù anh rất không tình nguyện.

Tối hôm qua anh với Quý Miên Miên đùa giỡn quá dữ dội, nhìn lại quầng thâm trên mắt cô, anh không nỡ bắt cô cùng đến công ty nên để cô ở nhà nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro