ngoại trừ con trai ruột thân thiết với cha như vậy thì còn có ai
Từ chương 1932-1942
Ở thủ đô nghỉ ngơi ba ngày, Quý Miên Miên và Mộ Dung Miên mới thu dọn đồ đạc về quê.
Hai người lớn trong nhà đã hưng phấn nhiều ngày, chờ đợi đã lâu cháu ngoại rốt cuộc sắp có rồi, từ sau khi nhận điện thoại của Mộ Dung Miên hai ông bà đã bắt đầu mong ngóng trăng sao, buổi tối ngủ nằm mơ cũng đều có thể cười, con gái cuối cùng cũng trở về rồi.
Đợi đến lúc giữa trưa, chuông cửa rốt cuộc vang lên, ông Quý nhảy dựng lên hướng tới cửa, mở cửa trông thấy cậu con rể đang đứng ở cửa ra vào.
Mộ Dung Miên tranh thủ cười nói: "Ba, chúng con đã trở về."
Ông Quý kích động liên tục nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Hai đứa các con đi đường chắc chắn rất vất vả, trông hai đứa đều gầy hẳn đi rồi."
Mộ Dung Miên nói: "Con vẫn khỏe, chỉ là con lại không biết cách chiếu cố phụ nữ có thai, vẫn là muốn làm phiền đến ba mẹ."
Ánh mắt ông Quý nhìn Mộ Dung Miên hôm nay đặc biệt thân mật, vỗ bả vai anh: "Tiểu tử không tệ, không tệ... con gái của tôi không nhìn lầm người, hai đứa trở về là được rồi, có tôi với mẹ nó ở đây, cam đoan sẽ chăm sóc tốt."
Bà Quý nghe thấy âm thanh từ phòng bếp đi ra, trông thấy vợ chồng con gái đứng ở đó, vui mừng chạy tới: "Đã trở về rồi, như thế nào còn không vào? Đứng ở cửa làm cái gì chứ?"
Bà trừng mắt liếc ông xã: "Lão Quý, ông cũng thật là, nhanh đi xách hành lý đi, con gái với con rể trở về, ông cũng không biết để cho chúng nó vào."
Ông Quý cười hắc hắc, "Đúng đúng, hai đứa mau vào đi, hành lý để tôi xách cho, phía dưới còn gì nữa không?"
Mộ Dung Miên đi vào: "Ba, mẹ, không còn nữa đâu ạ."
"Để tôi, để tôi. Con mau vào đi." Ông Quý đoạt lấy va li từ trong tay Mộ Dung Miên, dễ dàng đem hai cái va li lớn xách vào trong phòng.
Quý Miên Miên thấy ba mình nói chuyện với Mộ Dung Miên biểu lộ vẻ mặt ôn hòa như vậy, hướng Mộ Dung Miên nháy mắt mấy cái: Xem đi, em đã nói, chờ anh về nhà khẳng định đãi ngộ sẽ không giống như trước.
Mộ Dung Miên mỉm cười, anh cảm thấy lúc trước đến, ba mẹ vợ đối với anh đã rất tốt.
Lần này, dĩ nhiên còn tốt hơn.
Bà Quý kéo Quý Miên Miên đi vào cho cô ngồi xuống, "Miên Miên, muốn ăn cái gì nào, hai ngày nay cơ thể có còn buồn nôn hay không?"
Quý Miên Miên sờ sờ cái bụng lép vẻ mặt đau khổ nói: "Con cũng không biết muốn ăn cái gì nữa, chỉ là cảm thấy rất đói, thế nhưng ăn cái gì cũng không thấy có vị."
Bà Quý vuốt mặt của cô, vẻ mặt tràn đầy đau lòng: "Con gái nhà chúng ta chịu vất vả rồi, phụ nữ mang thai chính là như vậy, đều không dễ dàng, vận khí tốt một chút thì phản ứng không mấy mãnh liệt, vẫn khí nếu không tốt thì cũng liền chịu tội, có điều có mẹ ở đây, con yên tâm đi, mẹ khẳng định sẽ giúp con mấy tháng này sẽ khá hơn một chút."
Một câu của bà Quý, lập tức làm cho lòng của Quý Miên Miên ấm áp, rốt cuộc vẫn là nhà mình thân thiết nhất.
Ở bên ngoài lâu như vậy, lại trải qua chuyện với Mộ Dung phu nhân, Quý Miên Miên chỉ cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Không phải người mẹ nào cũng đem con của mình đặt ở trong lòng, nâng niu trên lòng bàn tay.
Chút nữa cô nhất định phải nói với ba mẹ, đối đãi tốt với chồng cô, làm cho anh một lần nữa nhận thấy tình thương của cha mẹ.
"Đoán chừng con bây giờ không ăn được đồ ăn mặn, liền chuẩn bị cho con đều là món thanh đạm đó, con đợi ở đấy nhé, mẹ nấu cho con canh cá hầm cách thủy, ba của con sáng sớm đã chạy đi mua, mua về vẫn còn sống đó, đã sớm hầm cho con xong rồi."
Bà Quý đứng dậy chạy vào trong bếp, trên bếp canh cá vẫn còn sôi sục, phía dưới vẫn luôn chưa tắt lửa.
Màu sắc nước trắng sữa, hương thơm bốn phía.
Bà Quý vốn muốn múc một bát, đang muốn bưng ra, chợt nhớ tới Mộ Dung Miên, lại dừng lại, lấy ra một cái bát không, đựng bát thứ hai.
Đối với cậu con rể này, bà Quý đặc biệt hài lòng, quan tâm cẩn thận, còn đặc biệt đẹp mắt.
Huống chi cậu con rể này so với mẹ vợ đúng là khá hơn một chút, đối đãi với con gái bà rất tốt.
Bà Quý đem hai bát canh cá đi ra, mời hai người.
"Con cá này mẹ đã làm hết mất mùi cá rồi, các con nếm thử, xem còn mùi không?"
Mộ Dung Miên sững sờ, không nghĩ tới bà Quý lại múc cho anh một bát, đây là cảm giác mà anh chưa từng trải nghiệm qua.
Trước kia lúc đi hoc, bạn học cùng lớp sau kỳ nghỉ trở về trường, liền bắt đầu nói, ái chà, vừa về nhà mẹ của tôi đã cho ăn hết cái này đến cái kia, thật vất vả mới gầy xuống, giờ lại béo lên.
Lúc ấy anh nghe chỉ cảm thấy chế nhạo, quả nhiên là đang ở trong phúc mà không biết phúc.
Tuy rằng về sau anh đã không còn khát vọng cái gọi là tình thương của cha mẹ, thế nhưng anh cũng biết, những thứ người khác một mực không chịu nổi, anh vĩnh viễn sẽ không có được.
Hôm nay, Mộ Dung Miên dường như cảm nhận được cảm giác của bạn học cùng lớp.
Thật ấm áp, thật hạnh phúc.
Quý Miên Miên uống một hớp, quả thực là vô cùng ngon, có điều lúc vừa uống vào có chút không quen, nhưng mà sau đó uống hết liền tốt rồi, Quý Miên Miên liên tục gật đầu: "Con cá này nước canh thật tươi ngon, vẫn là mẹ làm cho dễ uống, ở nước ngoài căn bản đều không uống được nước canh dễ uống như thế này..."
Vẻ mặt bà Quý tràn đầy vui mừng, đồng thời cũng thả ra một hơi: "Mẹ có thể yên lòng rồi, mẹ cứ sợ canh cá con cũng không thể uống, Tiểu Mộ con uống nhanh đi, một lúc nữa đợi nước canh nguội lạnh sẽ không dễ uống đâu, con và Miên Miên lắc lư lâu như vậy, nhất định là vừa mệt vừa đói, chúng ta ăn cơm trước, sau đó hai đứa đi nghỉ ngơi cho khỏe."
Mộ Dung Miên nhanh chóng bưng canh cá lên, nếm thử một ngụm: "Mẹ, canh cá của mẹ uống ngon thật."
Bà Quý cười híp hai mắt thành hai cái khe hở: "Trong bếp vẫn còn, hai đứa các con uống nhiều chút, ở nước ngoài khẳng định cũng không có ăn được, nhìn hai đứa đều gầy cả."
Quý Miên Miên ở một bên nói: "Yên tâm đi mẹ, con trở về chính là chờ mẹ đem con cho ăn béo lên đấy."
Bà Quý cười nói: "Chẳng những phải đem con mập lên, còn phải đem cháu ngoại của mẹ cho ăn để khỏe mạnh cường tráng đó."
Bà Quý nhìn khuôn mặt của Mộ Dung Miên và con gái mình, không thể chờ đợi được muốn nhìn cháu ngoại của mình có bao nhiêu đẹp mắt, khẳng định so với trẻ con trong khu cư xá đều tốt hơn nhiều.
Bà Quý cùng bọn họ ngồi nói chuyện một lúc, liền quay đầu vào bếp bận rộn, Mộ Dung Miên đi vào muốn giúp đều bị đuổi ra, muốn anh nghỉ ngơi thật tốt.
Mộ Dung Miên ngồi ở trong phòng khách không lớn của Quý gia, cùng bố Quý nói chuyện, anh có thể nghe được tiếng xào rau từ trong bếp truyền đến, còn có thể ngửi thấy mùi thức ăn trong bếp bay ra.
Quả nhiên, người thật sự thương bạn, vĩnh viễn mang cho bạn ấm áp mãi mãi, bọn họ sẽ không cần cái gì từ trên người bạn, bọn họ chỉ muốn bạn có thể tốt.
Mộ Dung Miên quay đầu nhìn về phía Quý Miên Miên, nha đầu này khả năng vĩnh viễn không biết, thứ cô mang cho anh, là thứ xa xỉ mà anh trước kia cả đời đều không có được.
Ba Quý hỏi Mộ Dung Miên: "Hai đứa lần này trở về ý định ở lại bao lâu?"
Ông là có chút hỏi thử, mặc dù trước lúc bọn họ đi, Mộ Dung Miên nói xem giúp cho anh một căn hộ ở đây, quay trở về bọn họ liền sẽ tới sống cùng hai ông bà.
Nhưng dù sao hai đứa cũng là người trẻ tuổi, ông cũng hiểu rõ, người trẻ bây giờ đều muốn tự do bên ngoài, thành phố này cũng không mấy phát triển, so với Lạc Thành kém hơn nhiều lắm, ông cũng không biết là Mộ Dung Miên lúc ấy chỉ vì làm cho mình vui nên thuận miệng nói, hay là thật.
Mộ Dung Miên nắm chặt tay Quý Miên Miên, cười nói: "Ba, chúng con trở về liền không đi nữa, chỉ cần ba mẹ đừng chê hai đứa con là được rồi. "
Bố Quý sững sờ, trên mặt nhất thời lộ ra vui mừng cực độ, ông chỉ có một đứa con gái là Quý Miên Miên, đương nhiên là không nỡ để cô rời xa, nếu như cặp vợ chồng son này có thể ở lại đây, gần hai ông bà thì thật là không thể tốt hơn rồi, trong chốc lát bố Quý nhìn Mộ Dung Miên ánh mắt càng phát ra yêu thương.
Ông không khỏi thầm nghĩ, con gái mình ánh mắt thật tốt, vậy mà tìm được một người chồng tốt như vậy, muốn đối đãi tốt thêm một chút với thằng nhóc này.
Bố Quý liên tục vỗ bả vai Mộ Dung Miên ba cái: "Ha ha, được được... Lần trước hai đứa bảo ba xem căn hộ, ba xem nhiều chỗ, vừa đúng có một cái cũng không tệ lắm, đã quyết định rồi, ngày mai Tiểu Mộ đi với ba một chuyến đến chỗ bán căn hộ, con xem một chút nếu cảm thấy ưng thì chúng ta liền định."
"Ba mẹ vừa ý thì chắc chắn sẽ không có vấn đề, chúng ta cứ quyết vậy đi."
Ba Quý nhìn Mộ Dung Miên, quả thực cảm thấy so với con ruột càng muốn thân thiết, thằng nhóc này quả hợp lòng ông rồi.
...
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, Mộ Dung Miên liền đi cùng ba vợ ra ngoài, đến chỗ bán căn hộ, vì để tránh cho phiền toái, anh đeo thêm khẩu trang.
Ba Quý tìm nhân viên bán căn hộ, hỏi: "Tiểu thư, lần trước tôi tới xem căn hộ kia vẫn còn chứ?"
Nhân viên bán căn hộ vẻ mặt không kiên nhẫn, đánh giá từ trên xuống dưới một phen bố Quý, đại khái cảm thấy ông không giống kẻ có tiền, bĩu môi: "Bác à, cháu đã sớm nói cho bác căn hộ này bán rất nhanh, bác lại không bỏ ra tiền đặt cọc, chúng ta không có cách nào lưu lại giúp bác, chúng ta còn thừa lại khu biệt thự là chưa bán, nếu bác có tiền, mua khu biệt thự đi, có điều... Cháu xem bác cũng không phải là người có thể mua nổi, vẫn là bỏ qua thôi."
Bố Quý tuy rằng ngày thường có chút nóng nảy, thế nhưng ông vẫn là người rất quân tử, tuy rằng tập võ, nhưng vẫn giữ nguyên tắc tuyệt đối không đánh phụ nữ, nhưng cô gái trước mặt này, mở miệng ra liền nói châm chọc chế nhạo, quả thực khiến ông tức giận: "Cô gái trẻ tuổi này tại sao lại nói như thế?"
"Tôi đã nói rõ như vậy rồi, bác không có tiền thì đừng đến xem căn hộ này của chúng tôi, bác ra cửa rẽ trái đi xe bus qua 8 trạm, có nhà rẻ đến tên ăn mày cũng có thể mua nổi, bác vẫn là nên đến đấy đi..."
Bố Quý tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt.
Mộ Dung Miên lạnh lùng nhìn nhân viên bán căn hộ kia, loại người này anh thấy đã nhiều, có anh ở đây sao có thể để cho ba vợ bị người ta làm nhục.
Anh liếc mắt nhìn, có người khác đứng ở đó, gương mặt bối rối, thoạt nhìn giống như vừa mới vào làm, anh vẫy tay với nhân viên nam bán căn hộ: "Cậu tới đây."
Nhân viên nam bán căn hộ vội vàng chạy tới: "Tiên sinh, xin hỏi anh cần trợ giúp gì sao?"
"Mới vừa vào làm?"
"Vâng thưa tiên sinh, tôi mới tới đầu tháng này."
Mộ Dung Miên hỏi: "Có lẽ còn chưa bán được căn hộ nào phải không?"
Nhân viên nam bán căn hộ kia vẻ mặt lúng túng, ngượng ngùng nói không ra lời: "Tôi...Tôi..."
Mộ Dung Miên không làm khó cậu ta, trực tiếp hỏi: "Khu biệt thự ở vị trí tốt nhất của các cậu bán chưa?"
"A?"
"Cậu không biết sao?"
Nhân viên nam bán căn hộ còn tưởng mình nghe nhầm, trái tim của cậu ta nhảy dựng lên, chẳng lẽ đây là muốn mua biệt thự sao?
Cậu ta nói lắp cả lên, "Biết... Biết rõ, khu biệt thự tốt nhất còn chưa có bán, anh, xin anh theo tôi."
Cô gái nhân viên bán căn hộ lúc nãy còn nhục nhã bố Quý nghe xong, lúc ấy liền sững sờ, mắt lén nhìn Mộ Dung Miên, thấy trên người anh mặc cũng không phải hàng hiệu gì, hừ lạnh, không tin hai người này thật sự có tiền mua biệt thự.
Bố Quý lòng ngập lửa giận, quay người đi cùng Mộ Dung Miên.
Nhân viên nam bán căn hộ đưa bọn họ đến khu mô hình của biệt thự trước, lập cập theo chân bọn họ giới thiệu.
Mộ Dung Miên chỉ vào một ngôi biệt thự vị trí tốt nhất, hỏi: "Ba, ba xem căn này thế nào."
Ba Quý gật đầu: "Cái này, tốt thì tốt... nhưng..." cái này rất rất nhiều tiền đó?
Bố Quý cho rằng Mộ Dung Miên chính là muốn giúp ông xả giận, nhưng nhìn bộ dạng anh như vậy giống như có ý muốn mua thật.
Mộ Dung Miên không đợi bố Quý nói xong liền nói: "Vậy lấy căn này đi."
Nữ nhân viên bán căn hộ kia lặng lẽ theo ở phía sau nghe xong, ánh mắt liền sáng, bán một căn biệt thự này hoa hồng hơn nhiều so với căn hộ bình thường đó.
Cô ta lập tức xen vào đem nhân viên nam bán căn hộ kia gạt ra, vẻ mặt nịnh nọt cười, "Hai vị, cậu ta còn là một người mới, cái gì cũng đều không hiểu, để tôi giới thiệu cho hai người, biệt thự này của chúng tôi các vị cứ yên tâm, tuyệt đối là căn nhà tốt nhất, ánh sáng thoáng gió phong thủy cũng tốt, ngoài ra các vị mua xong chúng tôi sẽ lắp đặt thiết bị ngay theo phong cách ngài chọn, nếu ngài muốn xem nhà thì bây giờ tôi có để đưa đi. Ngài muốn thanh toán toàn bộ, hay là... thế chấp?"
Ông Quý tức giận hừ lạnh, cô gái này, quả thật đáng ghê tởm.
Mộ Dung Miên giễu cợt, lạnh lùng lướt qua cô gái đang nói đến văng nước miếng kia.
Đối với người nam nhân viên bán căn hộ nói: "Cậu tới đây."
Người đó trong lòng vui vẻ, vội vàng chạy đến: "Tiên sinh, ngài... ngài..."
"Còn muốn bán nhà chứ?"
"Muốn, muốn..." Cậu ta liên tục gật đầu.
Mộ Dung Miên lạnh lùng nói: "Vậy cậu còn không đi chuẩn bị hợp đồng đi?"
"Ôi, vâng, ngài chờ một chút."
Nữ nhân viên bán nhà kia nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi, "Vị tiên sinh này, tôi..."
"Cút." Mộ Dung Miên ném cho cô ta một chữ, một dấu chấm câu dư thừa cũng không muốn nói thêm.
Dám khi dễ ba vợ tôi, tìm đòn ư, hôm nay anh nếu như đã ở đây liền không thể không lấy lại danh dự cho ba vợ.
Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, Mộ Dung Miên yêu Quý Miên Miên bao nhiêu, liền muốn chiếu cố ba mẹ cô bấy nhiêu.
Huống chi, hai vị phụ huynh Quý gia đối xử với anh rất tốt, dù là từ lúc anh kết hôn cho đến bây giờ, cũng không có làm một cái hôn lễ nghiêm chỉnh cho con gái nhà người ta, vậy mà họ đều không nói gì.
Hai vị phụ huynh nói với anh nhiều nhất chính là, chúng ta không yêu cầu ở con cái gì, chỉ cần con có thể đối đãi tốt với Miên Miên nhà tôi, chiếu cố cho nó là được rồi.
Ba mẹ như vậy, Mộ Dung Miên thuở nhỏ đều ao ước trong lòng.
Đến hôm nay giấc mộng đã được thực hiện, anh dần dần cảm giác được một gia đình thật sự toàn vẹn, ấm áp là như thế nào.
Vì vậy, Mộ Dung Miên ở đây sao có thể để cho người phụ nữ kia dễ chịu được.
Mộ Dung Miên mắng xong, cô gái kia lúc ấy liền thay đổi sắc mặt, quẫn bách, lúng túng, một hồi đỏ một hồi trắng, muốn tức giận mà không dám, muốn nói chuyện thì cô ta cũng biết vì sao người ta đuổi mình. Là do cô ta trông mặt mà bắt hình dong, cho rằng người ta không mua nổi nhà, kết quả... vậy mà bỏ lỡ một khách hàng lớn. Đây chính là biệt thự đó, bán một cái biệt thự thì cô ta có thể trích bao nhiêu phần trăm?
Cô ta muốn kiên trì tiến đến, nhưng nhìn hai mắt Mộ Dung Miên đen kịt lạnh lùng, cô ta không khỏi sợ đến mức không dám phát ra một tiếng nào từ cổ họng.
Ông Quý nhìn cô gái kia giận mà không dám biểu lộ gì, tuy rằng cũng hả được giận, thế nhưng chỗ tiền này là khoản tiền lớn, nhà bọn họ không có khả năng xuất ra số tiền như thế, ông Quý trong lòng có chút lo lắng, ông thấp giọng kêu lên: "Tiểu Mộ, con..."
Mộ Dung Miên hướng ông mỉm cười: "Ba, yên tâm, có con."
Nhân viên nam bán nhà giờ phút này tâm tình đều kích động hưng phấn, cậu ta vốn là người hay xấu hổ hướng nội, chạy tới làm cái này cũng là bất đắc dĩ, trước mắt vẫn là thử việc, một tháng nếu một căn hộ nhỏ cũng không bán được thì sẽ bị đuổi việc, không nghĩ tới gần cuối tháng, lại vẫn có thể thu được một món lớn như thế này.
Cậu ta mời Mộ Dung Miên ngồi xuống, run rẩy nói: "Ngài thanh toán là..."
Cậu ta còn chưa dứt lời, Mộ Dung Miên liền nói: "Thanh toán toàn bộ."
Ông Quý trong lòng co lại, trời ạ... con rể đẹp trai lại thật sự có tiền như vậy sao? Mấu chốt là, thanh toán toàn bộ, nhà bọn họ không thể có nhiều như vậy.
"Chúng ta không..."
Mộ Dung Miên mỉm cười: "Ba, có con rồi."
Đây là tiếng "có con" thứ hai Mộ Dung Miên nói với ông Quý, không khỏi trấn an trong lòng ông, ông liền cảm thấy nên tin tưởng Mộ Dung Miên, nó nói như vậy nhất định là đã nắm chắc mười phần.
Hơn nữa ông Quý cũng là người đàn ông quyết đoán, lúc ấy ông muốn, cho dù là thật sự Mộ Dung Miên không có đủ tiền, cùng lắm thì rút hết tiền gửi ngân hàng ra, không đủ thì đem bán căn nhà đang ở đi.
Con rể có thể ở thời điểm này đứng ở trước mặt ông giúp ông hả giận, ông không thể sợ bóng sợ gió được.
Vì vậy, một giây sau, ông Quý trơ mắt nhìn Mộ Dung Miên chẳng hề nháy mắt đã ký hợp đồng mua nhà trị giá ngàn vạn.
Nhìn một chuỗi số dài như như thế ông Quý tim gan cũng chấn động, cả đời ông đều chưa thấy nhiều tiền như vậy, khiến ông có chút chói mắt.
Lúc trước ông chính là cảm thấy Mộ Dung Miên trước làm qua diễn viên mấy ngày, khả năng trong tay có chút tiền, nhưng khẳng định không nhiều lắm, dù sao, nó cũng không có làm lâu.
Nhưng hôm nay nhìn Mộ Dung Miên ký soẹt soẹt không do dự chút nào, dường như giống đang chỉ điểm giang sơn, ông không khỏi nghĩ, con rể rốt cuộc là làm gì vậy chứ? Sao nó có thể có nhiều tiền như vậy.
Hỏng mất, lúc trước còn cảm thấy con gái với Mộ Dung Miên coi như xứng đôi, nhà bọn họ gia cảnh cũng không thua kém.
Vậy mà hôm nay mới phát hiện, con rể chính là cường hào á.
Hôm nay cho ông thật quá nhiều kinh ngạc, mặc dù nói con rể có tiền là chuyện tốt, như vậy Miên Miên về sau cũng không bị khổ, nhưng... đàn ông có quá nhiều tiền, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Thoáng cái ông Quý lo lắng hẳn lên, con gái nhà mình ông vẫn hiểu rõ, đơn giản ngây thơ, đối xử với mọi người chân thành, không có chút suy nghĩ không chính đáng, cái này về sau, chẳng may...
Bên cạnh, nhân viên nam bán nhà đất kích động khóc trong lòng, trời ạ, người này đúng là cứu tinh của mình, rốt cuộc không cần lo lắng sẽ bị đuổi việc nữa.
Ông Quý trong lòng đang lo lắng, chợt nghe thấy nhân viên nam bán nhà đấy hỏi: "Tiên sinh, hợp đồng bất động sản này ngài muốn ghi tên ai vậy?"
Mộ Dung Miên không do dự chút nào: "Hợp đồng bất động sản ghi tên vợ tôi, và cả tên mẹ vợ của tôi nữa."
Ông Quý toàn thân run lên, cái này...
"Tiểu Mộ... con?"
Mộ Dung Miên cười hỏi: "Ba, nhà này ghi tên hai người họ, ba không phản đối chứ."
Ông Quý vội vàng nói: "Ba đương nhiên không có ý kiến, nhưng nhà này là con mua, như vậy cũng phải ghi tên của con chứ?"
Mộ Dung Miên cười cười: "Con không sao cả, có Miên Miên là được rồi, dù sao cô ấy luôn không muốn để con ở bên ngoài, huống chi thời điểm kết hôn, con cái gì cũng không thể cho cô ấy, căn nhà này coi như là lễ vật con tặng cô ấy."
Một câu nói kia của Mộ Dung Miên khiến ông Quý đang vốn lo lắng trong lòng lập tức tan thành mây khói, đây là một đứa bé ngoan, nó biết rõ nên làm như vậy có thể làm cho người trong nhà an tâm.
Ông Quý gật gật đầu, nói: "Tiểu Mộ, tôi không nghĩ tới con có thể làm như vậy, con là một đứa bé ngoan, con yên tâm, con nhóc nhà tôi là dạng gì con biết rõ đấy, nó nói sẽ theo con, thì sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với con tốt."
Mộ Dung Miên gật đầu: "Con hiểu rõ, cô ấy là tốt nhất."
Anh đương nhiên là biết rõ Quý Miên Miên có bao nhiêu tốt, tốt đến mức trong lòng của anh biết rõ anh không xứng nhưng vẫn không muốn buông tay.
Ký xong hợp đồng, Mộ Dung Miên đột nhiên hỏi: "Mấy người còn có cửa hàng nữa phải không?"
Nhân viên nam bán nhà đất sững sờ, trái tim lập tức đập thình thịch kinh hoàng vài cái, đây là muốn mua cửa hàng sao? Trời ạ, trời ạ...
Cậu ta gật đầu nhanh như gió: "Có... có...có..."
Mộ Dung Miên gõ gõ cái bàn: "Tôi muốn mua cửa hàng, đem quản lý của cậu gọi đến đây."
Ông Quý đã không biết nên dùng ánh mắt gì để nhìn Mộ Dung Miên, ông trời ơi, con gái của ông rốt cuộc đã lấy về nhà một người đàn ông gì đây?
Có điều, qua ánh mắt người xung quanh nhìn, làm cho trong lòng ông Quý có chút hả dạ, con rể của ông đã cho ông mặt mũi rồi, ha ha ha...
Trước kia trong nhà nếu như xảy ra chuyện, mặc kệ việc lớn việc nhỏ, có thể làm được hay không, ông đều muốn kiên trì tiến tới.
Ngược lại hôm nay con rể đã đến, sẽ thay ông lo rồi.
Bố Quý trong lòng miễn bàn tới có bao nhiêu thoải mái.
Rất nhanh, quản lý liền tới.
Mộ Dung Miên không đợi người ta lấy lòng, nói thẳng: "Tôi muốn mua mấy gian cửa hàng của các người, có lẽ là khách hàng lớn rồi chứ?"
Quản lý cao hứng đến mức trên mặt dáng vẻ tươi cười đều không giấu được, "Vâng, đương nhiên rồi..."
Mộ Dung Miên nhếch khóe môi: "Có điều, tôi có một yêu cầu."
Quản lý lập tức gật đầu, vẻ mặt cung kính: "Chuyện gì xin mời ngài nói, chỉ cần chúng tôi có thể giúp đỡ được thì nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Mộ Dung Miên giơ tay lên, chỉ hướng cách đó không xa, chỉ vào nữ nhân viên bán căn hộ hai mắt đều đang đỏ, "Khiến cho cô ta... cút ngay cho tôi."
Ông Quý tâm tình vốn đã có chút nhẹ nhàng, trong nháy mắt lại bị bùng lên, ánh mắt nhìn Mộ Dung Miên từ từ sáng lên, nhìn thấy mơ hồ dường như giống ánh mắt sùng bái của Quý Miên Miên nhìn Mộ Dung Miên.
Ông Quý tay kích động đều có chút run, con rể tốt, quả thực không thể tốt hơn được nữa.
Ông Quý trong lòng chỉ hận trước đây Miên Miên như thế nào mà không sớm chút mang Mộ Dung Miên về, thằng nhóc này hoàn toàn chính là đứa con tốt nhất trong suy nghĩ của ông.
Đi ra ngoài một chuyến, ông Quý, một đại hán phương bắc bị Mộ Dung Miên làm cảm động khiến trong hốc mắt đều đỏ.
Thằng nhóc này mang thù, ông Quý vốn tưởng rằng mua biệt thự chính là nó đang trút giận, khiến cho nữ nhân viên bán nhà đất mắt chó nhìn người kém kia hối hận đến ói ra máu, bỏ qua khách hàng lớn như bọn họ, hối hận chết đi.
Thật không nghĩ, Mộ Dung Miên vẫn còn trả thù ở phía sau, đây là xem trọng ông bố này.
Ngoại trừ con trai ruột thân thiết với cha như vậy, còn có ai?
Nữ nhân viên bán hàng kia sợ tới mức tái cả mặt, cô ta hoảng sợ nhìn quản lý: "Quản lý, tôi... tôi... "
Quản lý rất nhanh kịp phản ứng, kỳ thật đại khái nữ nhân viên kia làm chuyện gì thì anh với tư cách quản lý trong lòng hiểu, cô gái này có đức hạnh gì anh đều rõ, nhưng mà cô ta cùng lãnh đạo cấp trên có chút quan hệ thân thích, anh cũng không thể trực tiếp đuổi, chỉ có thể cười nói: "Cô... cô ấy đắc tội với ngài?"
Mộ Dung Miên: "Đúng, rất đắc tội."
Đang ở trước mặt anh, lại dám làm nhục ba vợ anh, nếu anh có thể để cho ông bị đối đãi như thế ở đây, vậy anh cũng không đủ tư cách làm con rể Quý gia.
Quản lý lau lau mồ hôi trên đầu: "Vậy tôi sẽ để cô ấy nhận lỗi với ngài, ngài xem, cô ấy không hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ, mới làm công việc chưa bao lâu, có thể..."
Mộ Dung Miên trực tiếp cắt ngang: "Không thể, thái độ phục vụ khách hàng tối thiểu nhất cũng không có, tôi thật không biết công ty của các người sao lại thuê loại người này vào, thời điểm tuyển dụng mắt đều mù sao? Tuyển cái loại nhân viên bán nhà đất chỉ biết lấn lướt khách hàng, công ty của các người trình độ như thế này còn muốn bán nhà, mơ tưởng hão huyền gì đây."
Thái độ Mộ Dung Miên kiên quyết, không có chút ý tứ nào muốn thỏa hiệp.
Ông Quý ở phía sau nhìn, thật tình cảm thấy, con rể nhà mình quả thật là xuất sắc.
Quản lý liên tục nói: "Tiên sinh ngài bớt giận, bớt giận... Chúng tôi tiếp nhận khiếu nại của ngài, trở về nhất định nghiêm túc xử lý chuyện này, tuyệt đối sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng đầy thuyết phục, cam đoan sẽ không để cho loại lấn lướt khách hàng lại xuất hiện nữa."
Trong lòng của anh kêu khổ thấu trời, nữ nhân viên kia ỷ vào mình có chống lưng, lúc làm việc thường xuyên hạ thấp người khác, hôm nay coi như là đạp nhầm chỗ, đắc tội cường hào.
Mộ Dung Miên giễu cợt: "Tôi không muốn anh cho tôi một câu trả lời thuyết phục sau, tôi muốn là bây giờ, nếu như anh không đem cô ta xử lý, hợp đồng vừa ký cũng hủy bỏ đi."
"Quản lý, anh không thể đuổi việc tôi, tôi thế nhưng là..."
Quản lý cắn răng một cái, cô gái này thực không giữ lại được rồi, người khiếu nại cô ta không phải mới một người, giữ lại nữa sau này khẳng định lại gặp phải chuyện không may.
Tuy rằng cô ta có người chống lưng, nhưng cũng không thể vì cô ta mà đắc tội với tất cả khách hàng, anh đành phải bất chấp, nói: "Tiên sinh ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ ngăn chặn chuyện tương tự phát sinh lần nữa, loại nhân viên tố chất thấp như thế này chúng tôi tuyệt đối không để lại, tôi sẽ cho cô ta nghỉ, cũng thay cô ta nhận lỗi với ngài, để biểu đạt thành ý của tôi, nếu ngài thanh toán toàn bộ, tôi sẽ chiết khấu thêm cho ngài."
Mộ Dung Miên: "Có thể."
Nữ nhân viên bán nhà kia luống cuống, luôn miệng nói: "Quản lý, anh không thể như vậy, anh quên tôi..."
"Cô đã bị cho thôi việc, hãy đi thay đồng phục, đến phòng tài vụ nhận tiền tháng này rồi đi đi, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ đối với cô rồi, công việc của cô thái độ kém, đối với khách hàng không có trách nhiệm, thường xuyên đi muộn về sớm, vốn nên cho cô nghỉ từ lâu rồi."
Đã quyết định chắc chắn nên quản lý liền không do dự nữa.
Mộ Dung Miên lạnh nhạt nhìn qua vẻ mặt đầy không cam lòng của cô cái kia, lạnh lùng cười cười.
Cô ta có lẽ phải may mắn, lệ khí trên người anh bây giờ so với trước kia đã ít hơn nhiều, nếu là lúc trước, anh tuyệt đối sẽ không chỉ làm cho cô ta mất chén cơm.
Mua mấy cửa hàng vị trí tốt rồi, Mộ Dung Miên và ông Quý liền rời khỏi với một đám người cung kính tiễn đưa.
Bọn họ vừa đi, nhân viên bán nhà liền tụ tập thảo luận nói tiếp.
"Ách, vừa rồi cái người trẻ tuổi kia chính là con rể hả?"
"Trời ạ, ông già này lại có con rể nhiều tiền như vậy, anh nhìn cái tư thế ký hợp đồng vừa rồi chưa, giống như không có vẻ gì là phải tiêu nhiều tiền vậy, tôi cảm thấy đây khẳng định là siêu cấp phú hào."
"Trông thấy chưa, nếu như nhà của anh không có tiền, sinh con trai không bằng sinh con gái, có con gái chính là có thể tuyển được một cái ngân hàng tốt như vậy."
"Thật sự là làm cho người ta hâm mộ rồi..."
...
Ông Quý nhớ tới vừa rồi Mộ Dung Miên tùy tiện ký vài cái, tiền như thể giếng phun ra bay đi, ông đến bây giờ vẫn còn cảm thấy có chút không chân thực, ra cửa ông nói: "Tiểu Mộ à... con thật sự không cần vì giúp ba xả giận, liền thoáng cái tiêu nhiều tiền như thế."
Mộ Dung Miên cười nói: "Ba, con là con rể của ba, nhìn ba bị người ta khi dễ còn không lên tiếng, con cũng không xứng gọi ba một tiếng ba, huống chi, con nghĩ đã đặt chân tại thành phố này, dù sao cũng nên mua chút gia sản trước mới tốt."
Ông Quý trong lòng âm thầm gật đầu, thằng nhóc này rất biết làm người, chính trực, thận trọng, so với bọn trẻ lỗ mãng bây giờ tốt hơn nhiều.
Ông Quý nhìn con rể này của nhà mình, càng nhìn càng thỏa mãn, càng xem càng cảm thấy rằng mình thật có phúc.
Ông nhớ tới lúc tập luyện buổi sáng, lão hàng xóm trong khu cư xá khác khoe khoang con rể với bọn họ, nói con rể thật tốt, ngày lễ ngày tết đưa đến cái gì, ông hiện tại liền muốn hừ một tiếng.
Những thứ quà bồi bổ sức khỏe, quần áo kia tính là cái gì chứ, con rể của ông tặng thẳng biệt thự này.
Không chỉ như thế, còn thay ông trút giận, con rể của những người kia sao có thể làm được đến vậy.
Ông Quý lập tức thấy sảng khoái tinh thần, đi đường cả thân thể đều bay bổng, về sau, nhìn những người trong khu cư xá, là ông có thể ra vẻ nói: "Con rể của tôi là một đứa tính tình hướng nội, sẽ không có nói lấy lòng, nó chỉ cho tôi mấy căn hộ nhỏ."
"Đi, chúng ta về nhà." Ông Quý trong lòng vui mừng, chuẩn bị về nhà cùng lão bà khoe khoang một phen.
Mộ Dung Miên lại nói: "Ba, chúng ta đến chỗ này đi."
"Hả, đi đâu vậy?" Ông Quý có chút kinh ngạc.
Mộ Dung Miên mỉm cười, mang ông Quý theo, quay đầu đi đến một hàng 4s, mua một cái xe, hẹn thời gian lấy rồi mới cùng ông Quý về nhà.
Từ trong cửa hàng 4s đi ra, ông Quý bị Mộ Dung Miên làm cho kinh ngạc tuy không biểu lộ gì nhưng trong lòng ông có chút lo lắng: "Tiểu Mộ à, ba biết rõ con có tiền, nhưng có tiền cũng vẫn không nên tiêu quá phung phí, dù sao sau này có con cái, vẫn phải cần tiêu nhiều tiền đó."
Mộ Dung Miên nghiêm túc nghe, gật đầu: "Ba, ba nói cũng đúng, con về sau sẽ nhớ kỹ, chỉ là mấy thứ này, sớm muộn gì cũng phải mua thôi."
"Đã có xe này, về sau, nhà chúng ta muốn đi ra ngoài chơi cũng thuận tiện, hơn nữa Miên Miên mấy tháng tới lúc đi bệnh viện, có xe rộng rãi cô ấy ngồi cũng thoải mái một chút."
Ông Quý nghe xong, không ngờ Mộ Dung Miên vậy mà cũng là vì toàn tâm toàn ý với Quý Miên Miên, mới vừa nãy còn cảm thấy nó tiêu tiền có chút nhanh, bây giờ toàn bộ lại thành tán thưởng.
Thằng nhóc này thật biết suy nghĩ, tâm tư tinh tế tỉ mỉ lại đặc biệt quan tâm, hiểu rõ với con gái của ông, hơn nữa trong lòng còn có cả phần hai ông bà.
Còn nghĩ lại, biệt thự Mộ Dung Miên mua là chỗ ở của cả nhà bọn họ, đến tên bản thân nó cũng không có ghi.
Cửa hàng cũng là vì sinh kế sau này, phòng ngừa miệng ăn núi lở.
Mua xe cũng vì cả nhà đi xa cũng tiện lợi, nó làm tất cả đều không vì bản thân, mà đều là vì những người khác trong nhà suy nghĩ.
Ông Quý chỉ cảm thấy, con rể này thật đúng là khó tìm, càng ở chung với nó càng cảm thấy, thanh niên này vô cùng ưu tú, con gái ngốc nhà ông đúng là có phúc của người ngốc.
Về đến nhà, bà Quý hỏi: "Hai bố con nhà ông làm sao mà đi ra ngoài lâu như vậy?"
Vừa nói xong, trông thấy ông Quý vẻ mặt tươi cười, khóe mắt nếp nhăn đều rõ cả, trên người ông từ đầu đến chân, mỗi một cọng tóc tựa hồ cũng tỏa ra một tin tức: Tôi vô cùng vui vẻ!
Bà Quý hỏi: "Ô... lão Quý thế nào mà cao hứng như vậy?"
Ông Quý cười hắc hắc: "Hôm nay gặp phải chuyện vui vẻ, con gái đã tìm cho chúng ta một chàng rể tốt."
Bà Quý cười nói: Con rể tôi khẳng định tốt mà, đúng rồi, chọn được nhà chưa?"
Ông Quý gật đầu: "Xong rồi, xong rồi, chờ lắp đặt thiết bị sau đó chúng ta có thể vào ở, nói không chừng, cháu còn chưa ra chúng ta đã có thể ở nhà mới rồi."
"Vẫn là căn hộ kia?"
"Không phải cái đó, căn hộ đấy bọn họ bán đi rồi, Tiểu Mộ đã chọn một cái khác."
Bà Quý nghe xong nóng nảy: "Nhà cửa thế nào, có ánh sáng với thông gió được không? Ai nha, sớm biết như vậy tôi đã đi cùng, hai người đàn ông làm việc không quá tỉ mỉ, sao không gọi điện cho tôi."
Bà Quý lo lắng, lúc trước căn hộ kia hai ông bà đều rất hài lòng, không nghĩ họ vừa về là đã bị bán rồi.
Nhưng bà nghe xong, lúc trước căn hộ vừa ý không còn, thay đổi cái khác bà có thể không vội sao? Nếu là đổi cao, thấp, vị trí không tốt thì phải làm sao bây giờ?
Ông Quý cười nói: "Tầng một."
"Cái gì? Tầng một, như vậy sao được, đây chính là tòa nhà cao tầng, tầng một khẳng định thông gió không tốt, hơn nữa không chừng về sau đều không thấy được mặt trời. Mau mau, ông đi theo tôi, tôi đi trả lại nhà, không thể tiêu tiền uổng phí." Bà Quý sốt ruột, thò tay định kéo ông đi.
Ông Quý cười giỡn: "Yên tâm, yên tâm, tôi khẳng định căn này so với cái lần trước nhìn còn đẹp hơn, ánh sáng thông gió, phong thủy đều được, bà đừng lo lắng."
"Làm sao mà tốt được chứ?"
Ông Quý bỏ tay ra: "Bởi vì trên lầu của chúng ta không có người đó?"
Bà Quý sững sờ: "Hả?"
Ông Quý hất cằm lên, vẻ mặt đắc ý nói: "Con rể mua cho mẹ con bà là biệt thự, những cái bà lo lắng kia đều không cần để trong lòng."
"Cái gì? Biệt thự?" Bà Quý kinh hô một tiếng, hoàn toàn không thể tin được, bọn họ hai người chạy ra ngoài vậy mà lại là mua biệt thự.
"Đúng vậy, Tiểu Mộ mua biệt thự, chỗ bán nhà có một nhân viên nữ mắt chó nhìn người kém, tôi hỏi qua cô ta căn hộ lần trước xem còn không? Lại bị cô ta một phen làm nhục."
Tiểu Mộ giữ thể diện cho tôi, cứ thế mua một căn biệt thự, còn làm cho quản lý đuổi cô gái kia, bà không biết, lúc ấy con rể của cũng tôi có bao nhiêu xuất sắc, tôi nhìn toàn bộ bọn trẻ ở cư xá cộng lại, cũng không bằng Tiểu Mộ của chúng ta...
Ông Quý mở miệng liền không dừng được, mặt mày hớn hở nói chuyện gặp trong nơi bán nhà, đem Mộ Dung Miên khoa trương nâng lên tận trời, kích động từ trên ghế nhảy dựng lên, giống như thoáng cái trẻ ra rất nhiều tuổi, biến thành chàng trai tuổi 20.
Bà Quý vẻ mặt kinh ngạc: "Hai bố con ông..."
Một lúc lâu sau đó, bà đột nhiên thò tay dùng sức vỗ lên cánh tay ông Quý: "Ông cũng thật là, thoáng cái bỏ ra nhiều tiền như vậy, đó cũng không phải là vung trang giấy đâu, Tiểu Mộ trẻ tuổi khí thịnh, nhưng ông có tuổi rồi, như thế nào cũng không thận trọng vậy, ông bị ma nhập hả."
Bà Quý đau lòng, bà cảm thấy, Mộ Dung Miên nhất định là vì giữ thể diện cho ba vợ, đem gia sản của mình tiêu tốn hết rồi, dù sao cũng là một người còn trẻ tuổi, có nhiều tiền như vậy đã là rất kinh người rồi.
Mộ Dung Miên vội vàng nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con không phải là hành động theo cảm tính, con thấy sau này nhà chúng ta có thể nhiều người, mua biệt thự ở cho thoải mái, hai người cũng khổ cực hơn nửa đời rồi, cũng nên hưởng phúc."
Lời nói làm trong lòng bà Quý một phen ấm áp, bà nói: "Mẹ biết rõ con có lòng hiếu thuận, thế nhưng mẹ vẫn là muốn sống thực tế, con kiếm tiền cũng không dễ dàng, tiền của con cũng không phải gió lớn thổi tới, mẹ hiểu con trước kia lúc đóng phim kiếm được chút tiền, nhưng tiền đó đều là con vất vả..."
Quý Miên Miên muốn mở miệng, lại bị Mộ Dung Miên nhẹ nhàng đè xuống, anh hướng cô cười cười, không để cho cô ngăn cản, anh yên tĩnh kiên nhẫn nghe bà Quý nói hết.
Chỉ có người chính thức quan tâm bạn mới tiếc thương bạn, mới có thể hy vọng bạn có thể tiêu ít tiền.
Tựa như những người chỗ bán nhà kia, người nào quản anh tiền như thế nào, cả đám đều hận không thể đem tất cả tiền trên người anh lấy xuống hết ấy chứ.
Bà Quý thật sự đau lòng mới có thể nói như vậy, đây mới chính là thái độ chân chính của người làm mẹ.
Đây cũng là lần đầu tiên Mộ Dung Miên được nghe từ trong miệng của trưởng bối nói như vậy, anh một chút đều không cảm thấy dài dòng, mà nghe thấy vô cùng ấm lòng.
Chờ bà Quý nói xong, Mộ Dung Miên mới nói: "Mẹ nói cũng đúng, có điều con kiếm tiền chính là vì để cho mọi người có thể thoải mái dễ chịu chút, mẹ yên tâm, về sau có con ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho ba mẹ phải chịu khổ."
Lời này khiến ánh mắt bà Quý đau xót, vốn là còn muốn nói một loạt nữa, giờ đây chỉ có thể thở dài một tiếng: "Cái đứa nhóc này, về sau cũng không cho phép như vậy, mẹ và ba con vẫn có chút gửi trong ngân hàng, không thể lúc nào cũng xài tiền con."
"Vâng, được, về sau những việc này con sẽ cùng ba mẹ thương lượng."
Ông Quý nói: "Bà cũng đừng bận tâm linh tinh, Tiểu Mộ suy nghĩ tỉ mỉ lắm, nó còn mua mấy cửa hàng, sau này cho thuê hoặc để chúng ta buôn bán sẽ không phải lo cuộc sống rồi, đứa nhỏ này muốn chu toàn cho chúng ta, làm việc ổn thỏa, lại không tùy tiện, bà về sau cứ ở nhà hưởng phúc đi."
Quý Miên Miên ở một bên cười trộm, ba đã hoàn toàn bị thu phục rồi.
Người một nhà đang trò chuyện, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, Lí Nam Kha gọi tới, mở miệng nói thẳng hy vọng cô có thể tới dự hôn lễ tháng sau của mình.
Quý Miên Miên kinh ngạc: "Ôi, trước không phải cô còn nói là lễ đính hôn sao? Như thế nào... biến thành hôn lễ rồi?"
Quý Miên Miên chỉ nghe thấy trong điện thoại Lí Nam Kha cười ha ha: "Tôi cùng Hạ Lan Phương Niên đính hôn mà tiểu tiện nhân kia đã không chịu nổi, tôi ngược lại muốn cho cô ta nhìn thấy hai chúng tôi kết hôn, xem cô ta có thể trực tiếp tức chết không."
Âm thanh của Lí Nam Kha cay độc. Từ miệng của cô có thể nghe ra cô vô cùng tức giận.
Trước cô đích xác là chuẩn bị cùng Hạ Lan Phương Niên đính hôn, bởi vì mặc dù cha cô đối với anh rất ưa thích, nhưng mà những chuyện xấu nhà Hạ Lan kia lại thật có chút không hài lòng. Ông không muốn làm cho con gái bước vào nhà Hạ Lan rối rắm đó.
Do muốn cân nhắc trước, nên quyết định để cho hai bọn họ đính hôn, sau đó quan sát thêm một thời gian.
Lí Nam Kha cũng đồng ý, cô ở bệnh viện rất bận rộn, mỗi ngày đều có ca giải phẫu, cô cũng không có nhiều thời gian.
Nhưng mà, cô cũng không phải là người biết lùi bước, cho tới bây giờ đều nghênh đón khó khăn mà đi lên. Vì vậy Hạ Lan Tú Sắc càng tác quái, cô lại sẽ càng không lùi bước, xem ai cứng rắn hơn.
Cô không nghĩ tới chúng tôi kết hôn đúng không, vậy thì để cho cô xem chúng tôi kết hôn.
Vì vậy, Lí Nam Kha liền thuyết phục ba cô, đồng ý cho cô cùng Hạ Lan Phương Niên kết hôn.
Nghi thức đính hôn ban đầu lùi lại, trực tiếp làm hôn lễ.
Quý Miên Miên sửng sốt một chút, hỏi: "Tiểu tiện nhân? Hạ Lan Tú Sắc?"
"Không phải cô ta còn có thể là ai, suốt ngày tác quái, vắt óc tìm mưu kế không cho tôi sống dễ chịu, tôi đã nói với cô, tôi chưa thấy qua con gái nhà ai lại giống như cái dạng cô ta, quả thực đúng là tác quái khắp nơi gây tai họa, chẳng những phá hoại nhà mình, còn gây hại cho khắp nơi, cô nói thượng đế làm gì mà không thẳng tay bắt cô ta lại."
Lí Nam Kha nói đến Hạ Lan Tú Sắc lại tức giận, hận không thể dùng dao giải phẫu mổ xẻ cô ta.
Quý Miên Miên nhịn cười nói: "Tôi hiểu, cô ta không phải cái đèn cạn dầu, đặc biệt đáng ghét, thế nhưng cô đột nhiên kết hôn, cô ta lại tìm phiền toái cho cô thì phải làm sao?"
"Tôi cho dù không kết hôn thì cô ta cũng không ngừng tìm tôi gây chuyện, cô có biết không, cô ta vài ngày trước vậy mà tìm đến Thanh Ti, bảo cô ấy gọi điện thoại cho Hạ Lan Phương Niên, làm cho anh 9 giờ tối ra ngoài, sau đó giữ anh hai giờ, quỷ mới biết cô ta muốn làm gì, tôi đã nói với cô, tôi coi như đã chịu đủ rồi, có em gái chồng như thế này là muốn giết tôi đấy, nếu như cô ta đã như vậy rồi, tôi còn khách khí làm gì, dứt khoát trực tiếp kết hôn luôn."
Lí Nam Kha lúc trước hết sức nhẫn nại, cô cũng không phải là một cô gái tính khí tốt, có thể nhịn Hạ Lan Tú Sắc lâu như vậy, đã là kỳ tích rồi, từ nhỏ đến lớn, cô nào có phải nếm qua thiệt thòi này.
Hôm nay, coi như là đến cực hạn, cô dự định, nếu Hạ Lan Tú Sắc còn dám làm ầm ĩ, cô liền một lần vĩnh viễn diệt hậu họa.
Quý Miên Miên có chút lo lắng nói: "Chỉ có ngày ngày làm cướp, khó bề ngàn ngày phòng cướp, cô nhất định phải cẩn thận, cô ta tâm tư rất độc địa."
"Tôi hiểu, tôi nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối không cho cô ta có cơ hội ra tay, hôn lễ của tôi nhớ kỹ phải tới tham gia, vốn còn muốn cho cô làm phù dâu, nhưng cô lại mang thai."
Quý Miên Miên có chút do dự nói: "Hình như người mang thai không thể đi dự đám cưới, không được may mắn, mấy ngày trước có một người chị kết hôn mà mẹ của tôi cũng không cho đi."
"Không sao, tôi không quan tâm những cái đó, đều là mê tín, chỉ cần vợ chồng tình cảm tốt, nhiều chuyện xấu cũng có thể vượt qua. Ngược lại, người khác không cần làm gì thì cũng sẽ ly hôn sớm, cô nhất định phải tới đó, bạn bè của tôi không nhiều lắm, cô không đến thì tôi kết hôn cũng không có ý nghĩa rồi."
Lí Nam Kha đã nói như vậy, Quý Miên Miên chẳng thể nói gì nữa, tự nhiên muốn đi tới.
Huống chi, Lí Nam Kha đối đãi với cô xưa nay chân thành, cô ấy kết hôn, cô nếu có thể đi thì không còn gì tốt hơn rồi.
Chỉ là, buổi hôn lễ này sợ sẽ không thuận lợi như vậy.
Quý Miên Miên cười nói: "Được, đến lúc đó, nhất định sẽ mừng cô lì xì, cô hãy yên tâm."
"Được, chờ cô đến lúc đó đấy, cô mạnh khỏe dễ nuôi thai, sau này tôi sẽ làm mẹ nuôi cho đứa bé."
Quý Miên Miên trêu chọc nói: "Nếu muốn làm mẹ nuôi, vậy tiền mừng của tôi có phải có thể giảm đi không?"
"Đương nhiên không được, cô thành thật mà cầm tiền mừng tới đây, nếu như cô không cầm, sau này cho con của cô gán nợ cũng được, tôi sẽ không bắt bẻ."
Hai người nói giỡn một lúc, mới xua tan đi khó chịu lúc nói đến Hạ Lan Tú Sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro