cô là ngoại lệ của anh
Từ chương 608-609
Tất cả bọn họ đều nói rằng đang đợi các chú cảnh sát quất chết con tiện nhân Yến Thanh Ti, đừng cho loại người như cô ta tiếp tục gây sóng gió trong giới giải trí nữa.
Nụ cười của Nhạc Thính Phong trở nên lãnh lẽo: “Không sai, tin chắc đến lúc đó cảnh sát sẽ cho quần chúng một kết quả mà bọn họ không bao giờ ngờ đến.”
Yến Thanh Ti cũng chẳng thèm xem lấy một chữ, không cần xem cũng biết toàn là những bình luận mắng chửi cô cả. Cô cau mày nhìn lướt qua ngực của Quý Miên Miên, vừa nãy lúc cô bé đưa điện thoại cho cô xem, Yến Thanh Ti vô tình nhìn vào trong cổ áo của Quý Miên Miên, trên ngực cô bé có những vết đỏ đầy ám muội.
Dù gì Yến Thanh Ti cũng là một người từng trải, vừa chỉ cần nhìn là hiểu.
Cô hỏi: “Miên Miên, tối qua em đã làm gì thế?”
Quý Miên Miên gãi đầu: “Ngủ ạ? Em ngủ thẳng một lèo đến sáng luôn.”
Quý Miên Miên nói thế cũng không tính là nói dối, đúng là cô đến tìm Diệp Thiều Quang để ngủ một giấc mà. Cô còn đang cảm khái, đúng là kẻ có tiền, mỗi cái giường để ngủ thôi cũng thích muốn chết.
Yến Thanh Ti cẩn thận quan sát Quý Miên Miên, con bé không phải là đang giả vờ, rất thành thực, vô tư. Cô biết Quý Miên Miên không phải là một đứa biết nói dối, chắc là do cô đã nghĩ nhiều rồi. Có lẽ chỉ là bị dị ứng, hoặc bị con gì nó cắn thôi.
...
Anh ta theo đuổi không biết bao nhiêu mỹ nữ, chỉ riêng có Yến Thanh Ti là không đoạt được về tay, cô sắp thành một khối u trong lòng anh ta.
Du Hí huých huých cánh tay vào vai Diệp Thiều Quang: “Thiều Quang, tôi biết đầu óc cậu linh hoạt, cậu giúp tôi có được cô ta, tôi có thể đồng ý làm mười việc cho cậu.”
Diệp Thiều Quang còn chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Không rảnh.”
Du Hí quay lại kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Quang:”Tôi đồng ý làm cho cậu mười việc đấy, thế mà cậu còn không chịu, cậu đang nghĩ cái gì thế?”
Giờ Du Hí mới phát giác ra Diệp Thiều Quang có cái gì đó lạ lạ, kể từ lúc anh ta vào phòng của Diệp Thiều Quang rồi bị đánh ngất xong, Diệp Thiều Quang bắt đầu có gì đó khác thường.
“Này, Thiều Quang, đứa con gái trong phòng cậu hôm đó là ai? Dám đánh ngất tôi, tôi còn đang đợi để xử lí cô ta đây…”
Diệp Thiều Quang nói: “Đi thôi, không phải mẹ cậu đã ra lệnh cho cậu tối nay nhất định phải trở về nhà à? Cậu còn không đi đi.”
Du Hí sờ cằm: “Chậc, tôi bảo cậu này, hai đêm rồi cậu không ngủ à?”
Diệp Thiều Quang giương mắt lên nhìn Du Hí, không nói gì, làn da trắng như tuyết, đôi mắt đỏ lên, trên gương mặt không hề có biểu cảm gì.
Du Hí sợ nhất là cái vẻ này của Diệp Thiều Quang. Lúc đầu khi hai người mới quen nhau, anh ta cực kì ghét Diệp Thiều Quang, trông gã này còn đẹp hơn cả con gái. Lần đầu tiên gặp nhau, Du Hí còn định muốn đưa Diệp Thiều Quang lên giường.
Kết quả là bị Diệp Thiều Quang chỉnh cho thê thảm, sau này Du Hí mấy lần muốn trả thù lấy lại mặt mũi, nhưng lần nào cũng bị Diệp Thiều Quang cho ăn hành.
Bị xử lý không biết bao nhiêu lần, Du Hí mới phát hiện ra, bản thân mình quả thật không phải là đối thủ của Diệp Thiều Quang, đã thế không bằng… chịu thua để tiếp cận cậu ta.
Sau một quãng thời gian dài dần dần hai người mới trở thành bạn bè, nhưng mà kể cả là bạn đi chăng nữa, có đôi khi Du Hí cũng còn chẳng dám chọc giận Diệp Thiều Quang.
Anh ta giơ tay lên gật đầu: “Được, được, coi như tôi chưa nói gì, về, về…”
Du Hí khởi động xe, quay đầu muốn chuyển hướng, xe mới quay được một nửa, Du Hí đã thuận miệng nói: “Ái chà, đó không phải hai tiểu trợ lý của Yến Thanh Ti sao? Chậc, dáng người của cô nhóc kia cũng không tồi đâu, mặt nhi đồng nhưng thân thể phụ huynh nha… chậc… đúng là nóng bỏng.”
Diệp Thiều Quang ngẩng đầu lên nhìn sang.
Thấy Quý Miên Miên và Tiểu Từ cùng nhau bước ra khỏi khách sạn, hai người vừa cười vừa nói. Chuyện của Yến Thanh Ti đã được giải quyết một cách viên mãn, cũng không cần lo lắng gì nữa, không cần trốn tránh gì nữa, hai người quyết định đi ăn một bữa để chúc mừng.
Diệp Thiều Quang híp mắt lại, động tác của Quý Miên Miên và Tiểu Từ rất quen thuộc, vừa nhìn là biết hai người đã quen nhau rất nhiều năm.
Không biết hai người bọn họ nói cái gì đó, Tiểu Từ đưa tay ra xoa xoa đầu của Quý Miên Miên.
Quý Miên Miên cũng không trốn tránh, nụ cười càng rực rỡ xán lạn, cô cũng giơ tay ra vỗ vai của Tiểu Từ. Động tác thân mật như thế làm Diệp Thiều Quang càng nhìn càng ngứa mắt.
Tiểu Từ gọi một cái taxi, mở cửa xe, giơ tay chắn thành xe che cho Quý Miên Miên đỡ bị cộc đầu rồi bảo cô lên trước. Diệp Thiều Quang khe khẽ gõ lên cửa kính xe, đôi mắt híp lại.
Vẻ mặt của Du Hí mập mờ đầy đen tối, lên cơn hóng hớt: “Ố ồ, có phải hai trợ lý này của Yến Thanh Ti có gì gì với nhau không đấy, sao mà tôi nhìn kiểu gì đều cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ không thuần khiết tí nào vậy?”
Diệp Thiều Quang đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi, cậu xuống xe ra cốp sau lấy cho tôi một thứ.”
Du Hí kinh ngạc: “Thứ gì cơ?”
“Nó ở đằng sau ấy, cậu cứ mở ra thì biết.”
“Hửm, sao tôi không biết cốp xe của tôi lại có đồ của cậu trong đó nhỉ?” Du Hí nghi ngờ xuống xe.
Kết quả là anh ta vừa mới xuống xe vòng ra đằng sau liền phát hiện ra xe đột nhiên khởi động máy, rồi lái đi, lái đi, lái đi mất…
Du Hí đứng ngẩn tò te, xe của anh ta, bị… lái đi mất rồi?
Mấy phút sau, Du Hí vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Thiều Quang đã lái xe quay lại.
Anh ta quẳng một thứ ra ngoài cửa sổ, Du Hí giơ tay bắt lấy theo quán tính, đó là điện thoại của anh ta, điện thoại vẫn còn đang đổ chuông, trên màn hình hiển thị cuộc gọi là của mẹ anh ta.
Diệp Thiều Quang chỉ bỏ lại đúng một câu: “Tôi nhớ ra tôi còn có việc khác, cho tôi mượn xe dùng một lát.”
Sau đó đi thẳng!
Du Hí thoát ra khỏi trạng thái ngẩn tò te, mới gào ầm lên: “Này, cậu thì có cái việc mẹ gì? Tôi vẫn còn đang đợi để lái xe về nhà đây này? Diệp Thiều Quang, cậu quay lại đây cho tôi.”
...
Từ chương 614-620
Đèn trong bar đêm mập mờ, đám trai gái mĩ miều nhảy nhót trong tiếng nhạc ầm ỹ đinh tai nhức óc, Diệp Thiều Quang ngồi một mình trong góc, chẳng có ai bên cạnh, dường như ở đâu có anh ta nơi đó liền trở thành cấm địa.
Trong phạm vi cách anh ta vài bước, không ai dám đặt chân tới, nếu có người muốn tiến lại, còn chưa kịp tới gần đã bị đuổi đi rồi.
Ngón tay Diệp Thiều Quang gõ gõ vào chén rượu, ngón tay thon dài, khớp xương sắc nét, đẹp đến nỗi không giống thật.
Diệp Thiều Quang không uống rượu, mắt anh ta đỏ lên, làn da trắng như tuyết, trong ánh sáng mờ ảo trông y như một yêu quái thoắt ẩn thoắt hiện vào nửa đêm, mê hoặc lòng người, bất kể nam hay nữ đều khiến người ta muốn sa đọa.
Không ít người đã chú ý tới Diệp Thiều Quang nhưng không ai dám lại gần anh ta.
Diệp Thiều Quang nheo mắt lại, nhìn vào đám người nhộn nhịp, có một cô gái đang nốc rượu cùng người ta.
...
Ăn cơm tối xong, Quý Miên Miên bị Tiểu Từ kéo tới quán bar này, đây là lần đầu tiên cô đến một nơi thế này nên cảm thấy rất mới lạ.
Hai người đều rất vui vì Yến Thanh Ti có thể phá vỡ vòng vây, bứt phá khỏi những lời đàm tiếu vô căn cứ, thế nên lần này Tiểu Từ cố ý kéo Quý Miên Miên tới đây uống chúc mừng một bữa.
Tiểu Từ cũng có hơi tư lợi trong việc này, cậu muốn hôm nay sẽ mượn rượu để bày tỏ với Quý Miên Miên. Nhưng nào ai ngờ được, Tiểu Từ không nghĩ tửu lượng của mình lại kém như vậy, chưa uống được bao nhiêu đã bắt đầu choáng váng, lảo đảo đi vào toilet, kết quả lại đâm vào một cô gái, người con gái đó đang cầm một ly rượu, rượu lên đổ hết lên người cô ta.
Cô ta tóm chặt lấy Tiểu Từ không chịu buông, bắt cậu phải đền tiền, nói chiếc váy này của cô ta hơn 2 vạn, chắc chắn Tiểu Từ không mang nhiều tiền như vậy theo người, cô ta liền ép Tiểu Từ uống rượu, không uống xong thì không tha cho cậu.
Quý Miên Miên vốn đã là một người thích bênh vực kẻ yếu, thích đứng về chính nghĩa. Hồi còn học đại học, cô đã rất nhiều lần chịu trận thay Tiểu Từ, lần này tất nhiên cũng không thể mặc kệ cậu được.
Vậy nên, cả một bàn rượu kia, mình Quý Miên Miên thầu tất.
Diệp Thiều Quang nhếch miệng cười một cách tàn ác, nhìn Quý Miên Miên nốc từng ly một: "Để xem hôm nay cô có uống đến chết không?"
Quý Miên Miên uống đến nỗi đầu óc choáng váng, dạ dày cuộn lên, nhưng cô nghĩ tới Tiểu Từ đang nằm bên cạnh, có là gì chứ, uống thôi! Nhiều người như vậy, nếu cô muốn đánh nhau xông ra ngoài mà còn phải vác theo một con heo như Tiểu Từ thì còn khó hơn lên trời.
Đợi tới khi Quý Miên Miên không chống đỡ nổi nữa, gục xuống, bị hai người đàn ông tóm lấy, Diệp Thiều Quang mới từ từ đứng dậy.
Hai tên kia nhìn mặt thì dung tục, còn xăm đầy cánh tay, một tên thì béo núc ních, một tên thì xấu xí, vừa nhìn đã thấy chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Hai người kéo Quý Miên Miên ra cửa sau quán bar.
"Con nhỏ này nhìn là biết còn non lắm, đúng là mặt học sinh thân hình phụ huynh, dạng này giờ nhiều đứa thích, chắc chắn có thể bán được giá tốt..."
"Phí lời, từ lúc nó mới bước vào tao đã tia nó rồi. Nếu không đã không tốn công tốn sức tính kế cái thằng đi cùng nó, mau lên, nhanh đưa nó đi đi."
Phía cửa sau quán bar là một cái hẻm nhỏ, một bên đã bị phá hỏng, yên tĩnh như một con hẻm chết.
Hẻm rất tối, hai người còn chưa bước ra, đã bị ánh đèn chiếu chói cả mắt.
Hai tên nhất thời run lên, những kẻ làm việc xấu thì luôn cảm thấy chột dạ, chúng rống to: "Ai...?"
Trong xe truyền ra một giọng nói: "Buông người đó ra, tao sẽ để chúng mày toàn thây."
Âm thanh có chút mơ hồ, lạnh lẽo, giữa đêm hè mà như một trận gió đông luồn vào tận xương cốt.
Hai tên đó cùng run lên, tên béo đánh mắt ra hiệu với tên gầy, bọn chúng buông Quý Miên Miên xuống, móc ra một con dao găm, đi về phía chiếc xe.
"Thằng nhóc, có biết bọn này là ai không? Thức thời thì mau cút đi, nếu không..."
Chưa nói hết, chiếc xe đỗ chắn trước hẻm bỗng nổ máy.
Diệp Thiều Quang ngồi ở vị trí lái xe, hai mắt vằn đầy tia máu, nhếch miệng cười tàn nhẫn như một yêu nghiệt, không một tội ác nào là không dám làm.
Anh ta lái xe lao thẳng tới, tốc độ không nhanh, nhưng cũng không chậm, đâm không chết người, nhưng... cũng đủ để gãy chân, gãy tay.
Diệp Thiều Quang thản nhiên nói: "Đã nói rồi, bảo bọn mày thả người thì không nghe, vậy đừng trách tao..."
Tên béo vốn tưởng Diệp Thiều Quang không dám đâm, nên khi thấy xe lao tới thì hắn sợ tới nỗi không nói một lời liền xoay người chạy mất dép, nhưng hai chân sao có thể chạy đua được với bốn bánh chứ.
Diệp Thiều Quang đạp chân ga, chỉ dùng một tay lái vô lăng, tay còn lại thì nhàn nhã quàng lên ghế phó lái. Sắc mặt anh ta cực kì bình tĩnh như thể đang làm một chuyện nhỏ nhặt thường ngày, đúng vậy, là chuyện nhỏ nhặt.
“Bịch” một tiếng, tên béo bị đâm bay xa hơn một mét, ngã xuống đất, nằm co quắp, kêu thảm thiết.
Gã không chết nhưng cũng không bò dậy nổi nữa, đại khái là gãy chân rồi, phỏng chừng xương sườn cũng không nằm ngoài số mệnh.
Tên gầy đang tóm lấy Quý Miên Miên thấy cảnh này liền sững sờ, run cầm cập kêu lên: "Giết người, giết người... Cứu tôi với..."
Trong quán bar thì ầm ĩ, huyên náo, nhưng con hẻm ở cửa sau lại yên tĩnh đến cực điểm, không hề nghe thấy tiếng ồn ào trong bar, xung quanh cũng không có lấy một bóng người, thế nhưng giọng hét của gã vô cùng yếu ớt, phối hợp với tiếng rên rỉ đau đớn của tên béo kia, nghe thê thảm vô cùng.
Diệp Thiều Quang gạt cần xe, xe lùi về phía sau, ra tới giữa đường, chậm rãi nói: "Mày muốn chạy hay muốn chờ chết đây?"
Tên gầy quăng Quý Miên Miên xuống, quỳ thụp xuống đất, dập đầu cầu xin: "Xin tha mạng cho tôi, đại ca xin anh hãy tha mạng, bọn tôi có mắt không thấy thái sơn, xin lỗi, xin lỗi... Đáng lẽ không nên động vào người của đại ca, cầu xin đại ca... tha cho cái mạng nhỏ này của tôi, xin anh đấy."
Con người khi đứng trước nguy hiểm, việc đầu tiên tất nhiên là lựa chọn mạng sống của mình. Danh dự, tiền bạc là cái gì, tất cả đều không thể quan trọng bằng việc còn mạng mà sống.
Diệp Thiều Quang khởi động xe, hỏi: "Mày nói cho tao biết, vừa rồi chúng mày định đưa cô ta đi đâu?"
Trong đêm tối, giọng nói lạnh lẽo của Diệp Thiều Quang không hề khiến người ta thấy áp lực, ngược lại lại có tác dụng trấn an, nếu đơn thuần chỉ nghe giọng thôi căn bản sẽ không thể tưởng tượng được cái việc tàn nhẫn mà anh ta vừa làm ra.
"Chúng tôi... chúng tôi... chỉ là thấy cô gái này dáng dấp cũng được, lại còn non, muốn bán cô ấy lấy chút tiền tiêu. Đại ca, đại ca... đây thật sự là lần đầu tiên chúng tôi làm chuyện này, cầu xin anh tha mạng cho chúng tôi đi, xin anh đấy."
"Chúng tôi... chúng tôi cũng chỉ là có chuyện gấp cần dùng tiền, nếu không... nếu không, ai lại làm cái chuyện thất đức này chứ."
Tên này nói nghe như lẽ đương nhiên, Diệp Thiều Quang gật gật đầu, ngón tay lướt nhẹ qua cằm: "Nói nghe có vẻ như... đứa
ngốc này dễ xuống tay như vậy, không ra tay với cô ta mới là lạ đúng không?"
"Đại ca, đại ca... cầu xin anh tha mạng cho tôi một lần, sau này chắc chắn tôi không dám tái phạm nữa."
Diệp Thiều Quang cười cười: "Lần đầu ra tay mà ra tay chuyên nghiệp như vậy, cũng... lợi hại phết đấy, có vẻ như rất hợp với cái nghề này thì phải?"
Quý Miên Miên và Tiểu Từ từ lúc vào bar đã bị người ta nhắm rồi, lơ ngơ láo ngáo như thể đang viết trên người dòng chữ “lần đầu tôi đến đây, mau tới làm thịt”.
Loại người này nếu không bị nhắm tới mới là chuyện lạ.
Lúc Tiểu Từ đi vào toilet, cô gái kia đã cố tình va vào cậu, sau đó thừa cơ la lối, dọa dẫm, rồi lừa cậu ta uống rượu, đây là bài cả rồi. Con nhỏ kia đều cùng một giuộc với hai tên này, là một nhóm tội phạm buôn người, phân công nhiệm vụ cũng rất chuyên nghiệp. Những kẻ này thường tìm các cô gái trẻ đẹp để ra tay, nếu gặp được người phù hợp chúng sẽ bắt luôn, một cô gái như Quý Miên Miên rất dễ bị bọn chúng nhắm tới.
Diệp Thiều Quang nhìn Quý Miên Miên nằm bất động dưới đất, nhếch miệng cười châm biếm, đúng là đồ ngốc không có não.
Chán chả buồn cứu cô luôn.
Tên gầy thấy Diệp Thiều Quang vẫn chưa ra tay, tiếp tục dập đầu xin tha: "Đại ca, đây thật sự là lần đầu tiên của tôi... Tôi, tôi… đều là nghe lời hắn hết, hắn bảo tôi làm gì thì tôi làm theo như thế. Cầu xin đại ca tha cho tôi lần này, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi, hối cải làm một người tốt..."
Diệp Thiều Quang ngắt lời gã: "Khỏi cần..."
Tên gầy ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, đây là tha cho hắn rồi sao?
Làn môi mỏng của Diệp Thiều Quang phớt đỏ như máu, khi nhếch lên mang theo một vẻ đẹp tàn nhẫn, nhưng lại đẹp đến kì lạ.
Anh chỉ nói: "Mày sắp không cần phải làm người nữa rồi, thế nên cũng không nhất thiết đổi thành người tốt nữa…"
Tên gầy ngẩn ra, mắt khẽ máy một cái, từ từ đứng dậy co giò mà chạy. Phản ứng của gã rất nhanh, khả năng thấu hiểu cũng nhanh, trong tình huống này, chỉ trong khoảng thời gian ngắn gã đã có thể hiểu được ý trong lời nói của Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang mỉm cười, nhướng mày ung dung nhìn tên gầy chạy băng qua xe.
Diệp Thiều Quang đẩy cửa bước xuống xe, đôi giày da được gia công thủ công tinh tế được đặt ở nước ngoài vững vàng giẫm lên con đường có chút gồ ghề không bằng phẳng, chầm chậm bước tới bên Quý Miên Miên.
Không biết Quý Miên Miên đang lẩm bẩm cái gì, Diệp Thiều Quang cười châm chọc một tiếng, chắc chắn lại là nữ thần của cô ta rồi.
Diệp Thiều Quang đá Quý Miên Miên mấy cái, cô nhăn mặt lại càu nhàu một tiếng, hai má đỏ ửng hết lên, trông có vẻ rất khó chịu.
Diệp Thiều Quang ngồi xổm xuống, đưa tay chọc Quý Miên Miên: "Cô nàng ngu ngốc, tỉnh dậy đi."
Quý Miên Miên chun mũi, quay mặt đi, say đến bất tỉnh nhân sự.
Diệp Thiều Quang vỗ lên mặt Quý Miên Miên: "Cô mà không tỉnh đậy, tôi sẽ quăng cô ở đây luôn đấy."
Thấy Quý Miên Miên vẫn không lên tiếng, Diệp Thiều Quang cười giễu cợt, đứng dậy: "Xe của tôi trước giờ chưa bao giờ chở một con ma men nào cả."
Diệp Thiều Quang quay người muốn đi thật nhưng vừa bước một bước đã đứng lại.
Cúi đầu nhìn xuống, chân trái đã bị Quý Miên Miên tóm chặt.
Diệp Thiều Quang nói: "Buông ra..."
Quý Miên Miên vẫn nhắm chặt mắt, miệng thì lẩm bẩm gọi "nữ thần", Diệp Thiều Quang càng trở nên lạnh lùng hơn: "Buông tay ra."
Quý Miên Miên tóm chặt lấy Diệp Thiều Quang trong vô thức.
Diệp Thiều Quang híp mắt lại: "Quý Miên Miên, nếu lần này cô không chịu buông tay ra, sau này... sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
Quý Miên Miên chu mỏ, hét lên: "Không cần..."
Diệp Thiều Quang bỗng bật cười: "Nếu cô đã muốn như vậy, vậy tôi sẽ thành toàn cho cô. Nhưng sau này cô không còn cơ hội buông tay nữa đâu nhé."
Diệp Thiều Quang cúi người bế Quý Miên Miên lên, lúc đi ngang qua tên mập, thuận chân đá thêm một cái, tên mập vốn còn đang rên rỉ, ngay lập tức im bặt.
Diệp Thiều Quang mở cửa xe, nhét Quý Miên Miên vào.
Rồi ngồi lên ghế lái, thắt dây an toàn, khởi động quay xe rời đi.
Lúc xe rẽ ngoặt, Quý Miên Miên đang dựa người vào lưng ghế bị trượt xuống, đổ lên người Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang lạnh mặt: "Tôi đang lái xe, đừng có quậy."
Quý Miên Miên cọ cọ lên vai Diệp Thiều Quang, anh ta đưa tay hất cô ra, nghiêng người không cho cô chạm vào, nhưng cả người Quý Miên Miên trượt xuống, ghé đầu vào đùi Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang khinh bỉ bĩu môi, nhấn chân ga phóng đi.
Hiện tại đã gần hai ba giờ sáng, trên đường có rất ít xe cộ đi lại.
Diệp Thiều Quang lái xe rất chậm, ngó mắt sang hai bên như đang tìm gì đó
Đợi tên kia vội vã chạy vào một cái ngõ, Diệp Thiều Quang lái xe theo vào, anh ta biết loại tội phạm bán người có tổ chức thế này chắc chắn sẽ có tụ điểm gần đây.
Tên gầy phản ứng rất nhanh nhạy, lại có vẻ thông minh, chắc cũng là kẻ có địa vị trong nhóm. Sau khi chạy thoát, phản ứng đầu tiên của gã chắc chắc sẽ chạy về hang ổ của bọn chúng.
Diệp Thiều Quang lái xe bám theo sau gã một đoạn, chiếc xe anh đang lái là xe thể thao, lại phí công cải tạo nữa nên xe chạy rất êm, không gây tiếng động.
Diệp Thiều Quang là loại người chỉ cần mày dám đắc tội với tao, tao sẽ chém tận giết tuyệt mày, bao nhiêu năm nay, cũng chỉ có mình Quý Miên Miên là ngoại lệ.
Vậy mà có người lại muốn ra tay với “ngoại lệ” của anh, thế nên anh cảm cảm thấy mình về lí về tình cũng nên vì dân trừ hại, phải dùng lòng từ bi của mình để giải quyết đám tội phạm này.
Suy cho cùng thì Quý Miên Miên ngốc như vậy, lỡ cô lại rơi vào tay bọn chúng lần nữa thì sao? Tới lúc đó, anh không biết còn đủ kiên nhẫn mà cứu cô không nữa. Nói không chừng, lúc đó anh thấy cô phiền phức, nên chẳng thèm để ý nữa thì sao?
Diệp Thiều Quang quan sát hai bên ngõ, trong này chắc phải có một cái nhà ngang? Con ngõ này nhiều năm rồi nên đường rất hẹp, dây điện nối lằng nhằng, trong hẻm tối đen như mực, chỉ có một nhà là vẫn còn đèn. Diệp Thiều Quang nhìn thấy ánh đèn đó, khẽ nhếch mép.
Tên gầy ngẩng lên nhìn chiếc cửa sổ có đèn sáng, cuối cùng cũng chạy về tới nơi, gã đứng lại, lau mồ hôi trên trán, còn chưa kịp thở phía sau bỗng sáng lên.
Diệp Thiều Quang ấn còi, tên gầy giật mình quay phắt lại, lại thấy chiếc xe quen thuộc đỗ sau lưng mình, một cánh tay thò từ trong xe ra vẫy tay với mình, như một oan hồn bất cứ lúc nào cũng có thể tới đoạt lấy tính mạng của gã.
Ánh đèn chói mắt chiếu lên mặt tên gầy, gã hoảng sợ tới nỗi vặn vẹo hết mặt mũi, mồ hôi trên trán túa ra như tắm, hai chân run rẩy, mặt tái mét. Gã mở miệng muốn nói nhưng lại không cách nào phát ra âm thanh nhìn chiếc xe ấy nghiến qua người gã.
Tên gầy nằm thoi thóp dưới đất, con đường gồ ghề, dưới thân gã có một vũng nước, gã nằm dưới đất, ngẩng lên nhìn bầu trời đen kịt, máu từ miệng chảy ra không ngừng.
Có đôi lúc, sinh mạng của con người lại yếu ớt đến nỗi đến chết bạn cũng không phát giác ra mình đã chết.
Trong khi tên gầy đang mơ màng, trước mắt hắn xuất hiện một gương mặt đẹp đẽ, gương mặt đó trắng như tuyết với làn môi đỏ, ánh mắt người đó sắc lạnh, vài cọng tóc rủ xuống trước mắt, nhẹ dao dộng. Gương mặt ấy thật sự rất đẹp, đẹp hơn bất cứ cô gái nào mà gã từng gặp khi còn sống.
Tên gầy mở miệng, gã muốn nói, nhưng máu từ trong miệng lại càng ộc ra nhiều hơn, gã chỉ nghe thấy người đó nói.
"Sao mày lại dám động vào cô ấy? Tao còn chưa chơi đủ, sao có thể để chúng mày động vào trước được?"
Anh vừa dứt lời, tên gầy nghẹo đầu sang một bên, tắt thở.
Mùi máu tươi từ từ lan ra trong không khí, Diệp Thiều Quang vẫn không đi, hắn ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ vẫn còn ánh đèn, khóe miệng lại mỉm cười.
Diệp Thiều Quang lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài nhẹ ấn phím – 110.
"Alo, tôi muốn báo cảnh sát... Tôi đang ở XX bar, gặp vài tên chuốc say một cô gái rồi muốn đưa cô ấy đi. Tôi nghi bọn chúng là người của ổ buôn người, sau khi đâm phải một tên ở cửa sau quán bar, có đuổi theo tên bỏ chạy..."
"Phải, giờ tôi vẫn còn đang ở đây, cũng đã tìm ra được tụ điểm của nhóm tội phạm này, đồng chí cảnh sát, các anh mau tới đi! Tôi sẽ thu xếp trước ở đây."
Diệp Thiều Quang nói xong liền dập máy, không bỏ đi, vẫn ở nguyên vị trí cũ, tắt đèn, dựa vào cửa xe, rút một điếu thuốc ra, dưới chân là một cái xác chết, trong xe thì bị Quý Miên Miên hun tới nỗi khắp nơi đều là mùi rượu.
Diệp Thiều Quang cảm thấy kì thị và chán ghét vô cùng, anh đang cố kiềm chế không ném Quý Miên Miên ra ngoài, chậm rãi dựa vào cửa xe nhả ra một vòng khói.
Diệp Thiều Quang là một kẻ như vậy, sau khi giết người, anh ta cũng sẽ có thể tìm được cho mình một lí do chính đáng.
Chưa hút hết một điếu, cảnh sát đã ập tới, không có còi báo, có mấy xe chạy tới, đội trưởng đội hình sự đích thân dẫn theo đội của mình, dựa theo phương hướng hướng Diệp Thiều Quang chỉ, tất cả xông lên, tóm gọn ổ buôn người đó ngay trong một lần tập kích.
Họ cứu được hai cô gái bị bắt cóc, còn có một đứa trẻ.
Diệp Thiều Quang tuy đâm vào người ta, nhưng cảnh sát cho rằng anh ta vội cứu người nên hấp tấp, coi như là tự vệ, lại có công báo cảnh sát, lập được công lớn nên không truy cứu nữa. Diệp Thiều Quang đưa Quý Miên Miên về khách sạn mà anh đang ở, sau khi kéo cô vào cửa liền đẩy thẳng cô vào bồn tắm.
Anh sắp chịu không nổi mùi rượu trên người Quý Miên Miên nữa rồi, vặn vòi nước, nước lạnh dần thấm ướt người Quý Miên Miên.
Diệp Thiều Quang khoanh tay, nheo mắt nhìn nước từ từ chảy xuống, anh nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.
Không ngờ thần kinh cô lại thô đến mức độ này, nước lạnh như thế mà cũng không chịu tỉnh? Dây thần kinh được đúc bằng huyền thiếc à?
Đợi nước lạnh từng chút dâng lên mặt Quý Miên Miên, Diệp Thiều Quang cười nham hiểm, ánh mắt còn mang theo chút hưng phấn, lẩm bẩm nói: Tôi không tin... cô còn không chịu tỉnh.
Quả nhiên, một lúc sau, Quý Miên Miên bắt đầu vùng vẫy trong nước lạnh.
Quý Miên Miên đập nước, bọt bắn lên người Diệp Thiều Quang, khiến anh chán ghét lùi về phía sau.
Mắt thấy Quý Miên Miên càng ngày càng giãy giụa điên cuồng hơn, nhưng vì uống say, cô chẳng còn chút sức lực nào, muốn ngồi dậy cũng không được.
Diệp Thiều Quang đợi tới khi Quý Miên Miên không vùng vẫy nổi nữa mới đưa tay tóm cô từ trong nước ra.
Quý Miên Miên tức khắc ho sặc sụa, vừa rồi cô uống vào không ít nước, cuối cùng mở mắt ra, người vẫn còn hơi choáng váng, thấy Diệp Thiều Quang y như nhìn thấy quỷ.
"Anh... anh... Tên yêu nam chết tiệt... Sao lại là anh?"
Diệp Thiều Quang tóm cổ áo Quý Miên Miên, "Không phải tôi, cô còn muốn là ai nữa?"
Quý Miên Miên lảo đảo: "Tôi... tôi... tôi..."
"Anh là đồ lừa đảo, đồ lừa đảo... Tôi, tôi phải cắn chết anh..."
Giờ trong đầu Quý Miên Miên chỉ nghĩ tới việc Diệp Thiều Quang lừa cô, đã nói sẽ giúp nữ thần, nhưng hắn lại chẳng hề làm gì cả, đồ lừa đảo, tên lừa đảo chết bầm...
Quý Miên Miên há miệng muốn cắn Diệp Thiều Quang, cô ngoạm một phát lên má trái của anh ta.
Diệp Thiều Quang đau quá, lập tức buông Quý Miên Miên ra.
“Bịch” một tiếng, Quý Miên Miên lại ngã vào bồn tắm, mông vừa đập xuống, cô ngẩn ra, sau đó cô ấm ức nhìn Diệp Thiều Quang như một đứa trẻ, nước mắt rơi lã chã.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiều Quang thấy Quý Miên Miên rơi nước mắt, tim anh bỗng đập loạn nhịp.
Mãi cho đến khi Quý Miên Miên bò ra khỏi bồn tắm, ôm lấy anh, anh mới có phản ứng lại.
Diệp Thiều Quang nhíu mày, nói: "Quý Miên Miên, buông ngay cái móng vuốt của cô ra..."
Quý Miên Miên càng quấn chặt hơn, cô áp mặt lên eo Diệp Thiều Quang, làm ướt quần áo anh, đầu cô đang ngất ngư nhưng vẫn cố nói: "Đừng mà, lạnh lắm..."
Diệp Thiều Quang thấy hối hận, tại sao anh lại đưa con ma men này về đây cơ chứ?
Quý Miên Miên uống quá nhiều, vừa rồi tỉnh táo được mất giây giờ hoàn toàn mất hết, cô quấn lấy Diệp Thiều Quang, như một con koala đang treo trên người anh vậy.
Diệp Thiều Quang không cách nào kéo cô ra được, nghiến răng kéo Quý Miên Miên ra ngoài.
Diệp Thiều Quang hung hăng nói: "Tôi đúng là điên rồi mới mang con ma men như cô về..."
Diệp Thiều Quang thật sự muốn đá Quý Miên Miên ra ngoài ngay lập tức, nhưng thấy quần áo trên người Quý Miên Miên ướt sũng, đã không thể che chắn được gì nữa, chỉ như lớp da thứ hai dính chặt lên người cô, ngay cả hình dáng đồ lót đều lộ hết cả ra.
Diệp Thiều Quang cắn răng, được, được, tôi tạm giữ cô tới nửa đêm.
Diệp Thiều Quang thật sự nghĩ rằng trên đời này chắc chẳng tìm đâu ra được người nào tốt bụng hơn anh nữa. Sao bao năm qua anh lại cảm thấy mình là một người có tâm địa xấu xa được nhỉ?
Rõ ràng anh... giống như chúa Jesu vậy đấy.
Diệp Thiều Quang cởi hết quần áo Quý Miên Miên ra, vứt sang một bên, sau đó quăng Quý Miên Miên trần như nhộng lên giường.
Quý Miên Miên ngủ say như chết, hai má ửng hồng, Diệp Thiều Quang véo lên mặt cô, "Quý Miên Miên, nếu cô dám nôn ra, con mẹ nó, tôi sẽ giết cô ngay lập tức..." Vừa nói xong...
"Ọe..."
Quý Miên Miên nôn ra khắp giường.
Trong phòng vang lên giọng nổi trận lôi đình của Diệp Thiều Quang: "Quý Miên Miên..."
Nhưng những ai quen biết Diệp Thiều Quang mà nghe thấy âm thanh này đại khái sẽ kinh ngạc tới rơi cả tròng mắt mất. Đây có còn là một Diệp Thiều Quang luôn luôn bình tĩnh trước mọi vấn đề nguy cấp nữa không?
Diệp Thiều Quang ngửi thấy mùi lạ nhức mũi, giận sôi lên, tóm lấy cánh tay Quý Miên Miên: "Quý Miên Miên, nếu lần này tôi không xử chết cô, tôi sẽ không phải là..."
Còn chưa nói hết, Quý Miên Miên bỗng bổ lên người anh, cơ thể trần trụi của cô dán lên người Diệp Thiều Quang.
Chỉ thấy cô chu mỏ, làm nũng nói: "Ôm ôm... hôn hôn... ngủ ngủ nào..."
Tai với mũi Diệp Thiều Quang chỉ nghe thấy tiếng lùng bùng, y như một quả bóng sắp bị nổ nhưng lại bị chọc hai cái lỗ, khí bên trong sắp chạy hết ra ngoài.
Nhân viên phụ vụ trong khách sạn bị gọi tới dọn dẹp, họ chỉ thấy vị khách đẹp trai vô cùng kia, đang quấn một cái ga giường, phía trong phình ra, hình như còn ôm cả gì đó.
Nhân viên phục vụ muốn nhìn thêm một chút, liền bị Diệp Thiều Quang lạnh lùng trừng mắt đành cúi đầu không dám nhìn tiếp nữa.
Nhanh chóng thu dọn đâu vào đấy, "Thưa anh, đã dọn dẹp xong hết cả rồi, chúc anh nghỉ ngơi thoải mái."
Diệp Thiều Quang lạnh lùng gật đầu.
Nhân viên phục vụ đang định đi, thì nghe thấy trong lòng vị khách kia vang lên một giọng nữ: "Hôn, hôn nào..."
Vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Thiều Quang nháy mắt bị phá vỡ.
...
Từ chương 623-628
Yến Thanh Ti đàm phán với đạo diễn Quách xong xuôi, buổi tối bắt đầu quay lại làm việc, nhưng khi cô trở về khách sạn lại phát hiện hai trợ lý bé nhỏ của mình đều không thấy đâu.
Yến Thanh Ti gọi điện cho Quý Miên Miên, không bắt máy, gọi cho Tiểu Từ, máy bận.
Yến Thanh Ti buồn bực. Bình thường hai đứa sẽ không như vậy, trong lòng cô có chút lo lắng.
Nhạc Thính Phong an ủi: "Đừng lo, chiều hôm qua hai đứa nó đi ra ngoài chơi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Nếu vẫn không liên lạc được thì lập tức báo cảnh sát."
Yến Thanh Ti kêu Nhạc Thính Phong gọi cho Tiểu Từ, còn cô gọi cho Quý Miên Miên.
Hai giờ chiều, Quý Miên Miên cuối cũng cũng tỉnh, trận say này ước chừng ngủ từ tối ngày hôm qua tới chiều ngày hôm nay luôn.
Quý Miên Miên là vì đói quá mà tỉnh, đồ ăn trong bụng đã ói ra hết từ ngày hôm qua, nếu không phải có Diệp Thiều Quang đè đầu ép uống hai ngụm nước thì đã chết khát từ lâu rồi.
Quý Miên Miên còn chưa mở mắt ra đã nghe thấy bụng kêu ầm ĩ rồi.
Cô xoa xoa cái bụng, mở mắt ra: "Đói quá..."
Quý Miên Miên còn chưa kịp duỗi người thì đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng, cứng nhắc vang lên trên đỉnh đầu: "Đói thì tự bò dậy, đừng có dính lên người tôi nữa."
Quý Miên Miên trong lòng lộp bộp, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia thì sợ hãi đến choáng váng.
"Anh... anh... anh... tôi… tôi... tôi..."
Quý Miên Miên hoàn toàn không biết nên diễn tả tâm tình thời khắc này như thế nào, rõ ràng là cô đi cùng Tiểu Từ mà, thế quái nào mà tỉnh dậy lại nằm trên người tên yêu nam này?
Quý Miên Miên cảm giác được thân thể hai người dính sát rạt, hơn nữa còn không có lấy mảnh vải che cách. Chính xác mà nói thì cô đang nằm trên người Diệp Thiều Quang.
Quý Miên Miên thật muốn khóc, muốn gọi mẹ, muốn gọi nữ thần...
Nhưng mà, vào giờ phút này, kêu ai cũng vô dụng.
Ánh mắt Diệp Thiều Quang đen như mực, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, dường như có thể đem Quý Miên Miên đông thành nước đá.
Quý Miên Miên cảm nhận được ác ý phóng ra liên tục từ trên người anh ta. Dù thần kinh có thô đến mấy, hiện tại cũng cảm giác được nguy hiểm.
Quý Miên Miên dè dặt thu lại móng vuốt với chân của mình lại, từ từ lui về sau, lúng túng cười với Diệp Thiều Quang một tiếng: "Ây da... Thật... thật là trùng hợp... Không ngờ buổi sáng sớm đã nhìn thấy anh, cái đó... tôi, tôi... cũng không quấy rầy anh nữa..."
Quý Miên Miên nhanh lẹ nhảy xuống đất, bất kể là quần áo của ai, có là áo sơ mi của Diệp Thiều Quang cũng mặc vội lên người, giầy còn chưa kịp đi đã nhanh chân bỏ chạy ra cửa.
Vừa mời đặt tay lên cửa phòng, còn chưa kịp bước ra ngoài đã nghe thấy âm thanh lạnh lẽo giống như mũi tên truy hồn đoạt mệnh bắn tới.
"Quý Miên Miên, bây giờ cô dám bước ra khỏi đây một bước... cứ thử xem, hậu quả nghiêm trọng như thế nào tôi cũng không nói trước được đâu."
Quý Miên Miên ngẩn người, chân giơ lên rồi cũng không dám đặt xuống: "Tôi... tôi…"
Diệp Thiều Quang từ từ vén chăn lên, bước xuống giường, đặt chân lên tấm thảm mềm mại trong phòng, dùng một nụ cười vừa tàn nhẫn vừa ác độc nhìn vào Quý Miên Miên, ngay cả phần cơ thể để lộ ra ngoài cũng không có chút cảm giác thô tục nào, ngược lại, lại có cảm giác nguyên sơ nhất, đẹp đến mê dại, làm hại Quý Miên Miên nuốt nước miếng ừng ực.
Diệp Thiều Quang từ từ đi đến trước mặt Quý Miên Miên: "Làm sao, ngủ với tôi xong thì rồi muốn chạy? Quý Miên Miên, cô còn là con người hay không?"
Mặt của Quý Miên Miên lúc này đã vàng như đất: "Tôi... tôi... tôi đối với anh... đối với anh..."
Quý Miên Miên chột dạ. Trước kia, dù cô kêu gào phải ngủ với Diệp Thiều Quang nhưng khi đó là cô có lý do nha, cô là vì mưu cầu phúc lợi cho nữ thần mà...
Nhưng hiện tại thì...?
Diệp Thiều Quang không làm chuyện có lỗi với nữ thần, nữ thần cũng không có chuyện gì cần đến Diệp Thiều Quang giúp đỡ, nhưng mà... cô, lại ngủ với người ta, chuyện này, nên làm... làm gì bây giờ?
Diệp Thiều Quang cười một tiếng: "Cô nói đi?"
Quý Miên Miên mặt đầy đau khổ, khoát tay lia lịa: "Tôi... tôi, không phải... hình như có gì đó sai sai, tôi hẳn không có... đúng không?"
Diệp Thiều Quang càng áp sát lại gần Quý Miên Miên, môi mỏng khẽ cười, nụ cười vừa tàn nhẫn vừa đen tối: "Sai sai cái gì? Là ai tối hôm qua ôm lấy tôi đòi ôm tôi, hôn tôi, ngủ với tôi... Là ai lột quần áo của tôi ra, là ai bám trên người tôi không chịu xuống... đè tôi nguyên một đêm?"
Âm thanh của Diệp Thiều Quang giống như kim nhọn đâm vào lỗ tai của Quý Miên Miên từng chút một, giống như mỗi câu nói đều có thể đem màng nhĩ của cô đâm thủng vậy.
Quý Miên Miên không nhịn được muốn tìm kẽ hở nào đó trên mặt đất rồi trốn vào, bởi vì cô cảm thấy những gì Diệp Thiều Quang nói đều rất đúng, hình như... tối hôm qua cô thật sự đòi ôm ôm hôn hôn người ta. Hơn nữa buổi sáng lúc tỉnh dậy, quả thực là cô đang đè lên người Diệp Thiều Quang, cánh tay và chân đều đang quấn chặt lấy anh ta.
Quý Miên Miên khóc không ra nước mắt, tại sao lại như vậy chứ?
Làm sao cô có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy chứ?
Những lần trước đều không thành công, lí do gì cũng được, sao lại say rượu loạn tính, đem người ta ra làm chứ?
Cô không nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra, cô vẫn là một cô bé ngây thơ, đơn thuần mà.
Quý Miên Miên cắn nát ngón tay, mắt đỏ ửng nói: "Tôi không nghĩ... anh xem... Đều là người trưởng thành cả rồi, tối hôm qua... cái đó... nếu không thì cho qua đi ha…"
Quý Miên Miên chỉ một lòng muốn thoát khỏi đây, cô căn bản là không dám nhìn Diệp Thiều Quang.
Nếu là trước ngày hôm qua, Quý Miên Miên hễ nhìn thấy Diệp Thiều Quang thì nhất định sẽ đem anh ta quật một phát, quật chết anh ta luôn. Nhưng mà... nhưng bây giờ cô lại ngủ với người ta rồi, nếu lại quật anh ta ngã thì đúng là hơi quá đáng.
Quý Miên Miên nhỏ giọng nói: "Anh xem, trời cũng không còn sáng nữa... nếu không, tôi đi trước... được chứ?"
Quý Miên Miên dần dần hạ cái chân kia xuống.
Diệp Thiều Quang cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: "Quý Miên Miên, tôi khuyên cô tốt nhất đem cái giò của cô rút lại. Cô mà bước thêm một bước, tôi liền chặt chân cô đấy."
Diệp Thiều Quang nhìn khuôn mặt của Quý Miên Miên, trong lòng chậm rãi tính kế.
Anh bị Quý Miên Miên dày vò lâu như vậy, lúc này nhất định phải chỉnh cô ta một trận nên hồn.
Quý Miên Miên chỉ cảm thấy giọng nói của Diệp Thiều Quang giống như một con dao, từng chút một chém tới, nếu chân cô mà chạm xuống mặt đất, anh ta thực sự chém nó ra từng khúc luôn.
Liên tục nuốt nước miếng ừng ực, con ngươi vòng vo đảo một hồi, cười hì hì nói: "Tôi… được rồi... được, ờ, tôi đi ra ngoài rồi nè... tôi lại quay về rồi này…"
Quý Miên Miên đem cái chân phải đã đưa ra ngoài rồi rút về, rồi lại đưa ra, lặp đi lặp lại vài lần.
Diệp Thiều Quang mặt đầy châm chọc nói: "Quý Miên Miên, cô dù sao thì cũng là người, cái loại chuyện ăn xong phủi đít đi thẳng này cô có vẻ thành thạo nhỉ? Cô thấy đây có phải là chuyện mà con người nên làm hay không?"
Vẻ mặt Quý Miên Miên đầy hối hận, bất lực suy nghĩ một hồi rồi đem cái chân kia thu về, cúi đầu nói: "Thật xin lỗi... tôi... tôi không phải người, tôi là cầm thú."
Khóe miệng Diệp Thiều Quang giật một cái, ha ha... thừa nhận cũng thật nhanh nha.
Diệp Thiều Quang khoanh tay trước ngực: "Nếu đã thừa nhận mình là cầm thú thì cô nói xem, cô định làm như thế nào?"
Quý Miên Miên móc móc ngón tay: "Tôi... tôi... không biết... Nếu không... sau này nhìn thấy anh thì tôi sẽ trốn thật xa. Tôi thề, tuyệt đối không nói cho người khác biết. Tôi... thề, tôi nhất định giữ kín chuyện này, tuyệt đối không đem chuyện này nói cho người khác... Anh tha cho tôi đi?"
Quý Miên Miên hối hận không kịp, thật hối hận tối hôm qua đi quẩy với Tiểu Từ, kết quả không những không vui vẻ còn đem mình chơi luôn.
Trời mới biết, lúc cô mở mắt ra trông thấy Diệp Thiều Quang, cô có bao nhiêu... bao nhiêu... bao nhiêu muốn chết, không phải cô chết mà là đem Diệp Thiều Quang giết chết, hủy thi diệt tích.
Nhưng mà... nghĩ lại, bản thân làm chuyện đó với người ta đã là cầm thú lắm rồi, vậy mà còn đem người ta hủy thi diệt tích, liệu có phải... đến heo chó cũng không bằng hay sao?
Quý Miên Miên cảm thấy mình không thể làm như thế, nếu làm như thế thì có khác gì đang tự nhận mình không phải là người. Cho nên, vẫn là quên cái suy nghĩ kia đi.
Diệp Thiều Quang cười lạnh một tiếng: "Ha ha, giữ kín mọi chuyện... Cô nghĩ làm như vậy là đủ rồi sao? Vậy những tổn thương cô gây ra cho tôi thì sao? Tối hôm qua... cô cưỡng ép tôi làm ra chuyện như vậy, một câu giữ kín mọi chuyện của cô là có thể xóa hết mọi tổn thương của tôi sao?"
Quý Miên Miên ngậm miệng lắc đầu, dĩ nhiên không thể, dĩ nhiên không thể nào xóa hết nha. Cô đây là cưỡng ép con nhà người ta!
Trong lòng Diệp Thiều Quang thấy khoái trí, trước kia cứ đấu với Quý Miên Miên, lần nào cũng bị cô ta chọc điên tới độ không kiềm chế được, lý trí cũng bay tận nơi nào. Hôm nay... rốt cuộc hôm nay có thể lần đầu tiên nhìn thấy Quý Miên Miên chật vật một phen.
Anh nên làm như này từ đâu rồi, ai biết được con nhỏ ngu ngốc này lại dễ bị lừa gạt đến như vậy, đúng là lãng phí biết bao nhiêu thời gian.
Quý Miên Miên rụt cổ: "Tôi... tôi cũng không phải cố ý nha... cũng không muốn như thế..."
Quả thực nếu như có thể, cô sẽ không làm ra chuyện như vậy?
Diệp Thiều Quang từ trên cao nhìn xuống Quý Miên Miên, lạnh mặt: "Cô đang định đánh bài chuồn sao?"
Quý Miên Miên khoát tay lia lịa: "Không không không... tôi, tôi không phải... định... đánh bài chuồn, chỉ là tôi..." Chỉ là tôi không có can đảm thôi.
Đầu Quý Miên Miên hiện tại hoàn toàn trống rỗng, lần đầu tiên trong đời cô gặp phải chuyện như này, quỷ mới biết nên làm cái gì?
Quý Miên Miên rất muốn gặp Yến Thanh Ti, muốn đi hỏi nữ thần: Em nên làm cái gì bây giờ?
Nhưng đến ra khỏi đây cô còn ra không được nữa là đi gặp nữ thần.
Cái tên yêu quái Diệp Thiều Quang này thật đáng sợ, dọa chết cô rồi: Mẹ... Nữ thần, cứu mạng! Em chưa muốn chết đâu!
Diệp Thiều Quang cười như không cười nhìn Quý Miên Miên nói: "Không chơi bài chuồn, vậy định chịu trách nhiệm?"
"Tôi... tôi... không muốn nha..." Ba chữ cuối của Quý Miên Miên dường như chui ra từ kẽ miệng.
Cô cũng phải bị ngu đâu, chịu trách nhiệm cái gì chứ?
Chịu trách nhiệm với tên yêu quái này thì những ngày tháng sau này của cô đừng hòng mong được yêu ổn? Cô cũng không muốn chết sớm đâu!
Nhưng... dưới ánh mắt này... hết lần này tới lần khác cô đều làm ra những chuyện vô liêm sỉ, căn bản thì cô chẳng biết nên làm thế nào mới đúng.
Quý Miên Miên hận tại sao cô không có đến hai cái đầu chứ, cứ vào lúc mấu chốt là không dùng được.
"Không muốn..." Âm cuối được Diệp Thiều Quang nâng cao vút, cứ như một móc câu, móc lấy tâm can của Quý Miên Miên, khiến cô run rẩy hết cả người.
Quý Miên Miên khoát tay: "Không, không, không, không phải..."
Diệp Thiều Quang cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Quý Miên Miên, khoảng cách giữa hai người còn chưa đến một centimet: "Không muốn chịu trách nhiệm, lại không muốn chơi bài chuồn, vậy cô muốn làm cái gì? Quý Miên Miên, trên đời này không có bữa cơm nào không phải trả tiền biết chưa?"
Quý Miên Miên ngửa người về phía sau: "Tôi... biết... biết..."
"Cô còn biết cái gì nữa...?"
Quý Miên Miên run rẩy nói: "Còn biết... trên đời này không có ai là ngủ không công cả."
Diệp Thiều Quang châm chọc: "Hừ... cũng biết rõ phết nhỉ?"
Quý Miên Miên chép chép miệng: "Chuyện cũng xảy ra rồi, vậy anh nói... làm sao giờ? Dù sao... dù sao..."
"Dù sao cái gì?"
"Dù sao, tôi... tôi chính là loại ăn xong phủi đít đi thẳng đấy, làm sao?" Quý Miên Miên dứt khoát liều chết, cắn răng đem những lời muốn nói ra.
Đúng vậy, cô biết trên đời không có chuyện bóc bánh không phải trả tiền, nhưng mà... nhưng mà cô không muốn chịu trách nhiệm đâu.
Vẻ mặt của Diệp Thiều Quang lạnh xuống: "Được, cô đã nói như thế vậy thì hôm nay đừng có mong bình yên đi ra khỏi đây."
Anh không nghĩ Quý Miên Miên lại có gan như vậy, ngay cả những lời như này cũng nói ra được. Đúng là ở cạnh Yến Thanh Ti lâu, học cái gì không học, lại đi học cái thái độ lưu manh kia của cô ta.
Trong lòng Diệp Thiều Quang bỗng bốc lên một ngọn lửa, anh đã quên mất bản thân đang lừa gạt Quý Miên Miên. Khi Quý Miên Miên nói ra những lời như vậy, Diệp Thiều Quang có cảm giác... giống như mình thật sự bị người ta ngủ không công, tức đến mức không nói ra lời.
Quý Miên Miên nhìn gương mặt lạnh lùng của Diệp Thiều Quang, nhất là khi nhìn thấy sự hung ác trong cặp mắt xinh đẹp kia, cô có cảm giác như bị ai đó túm chặt lấy cổ mình.
Quý Miên Miên liên tục nói: "Đừng, đừng, đừng, đừng, có gì thì để từ từ rồi thương lượng. Anh xem mọi người đều là người
quen đúng không? Thương lượng một chút, thương lượng được không?"
"Cô định phủi mông không chịu trách nhiệm thì còn có cái gì để thương lượng, báo cảnh sát luôn là được rồi, là cô cưỡng ép tôi mà, dù sao tính kiểu này tôi cũng không có gì mất mặt."
Diệp Thiều Quang nói xong liền xoay người, làm bộ tìm điện thoại báo cảnh sát.
Quý Miên Miên hô hấp hơi dừng lại, vội vàng đưa tay ôm lấy Diệp Thiều Quang: "Đừng đừng... đại ca, đại ca... tôi cũng cần thể diện mà đúng không? Thật sự cần thể diện, anh đừng... đừng xúc động, bình tĩnh chút đã."
Quý Miên Miên không dám để Diệp Thiều Quang báo cảnh sát. Cô là một cô gái, nếu bị truyền là cường bạo một người đàn ông thì cô làm gì còn chút mặt mũi nào, cha mẹ cô nữa làm gì còn mặt mũi mà ra đường nữa chứ? Sau này nếu ai nhìn thấy cũng nói: Đây chính là cha mẹ của tội phạm cưỡng hiếp đó, còn mặt mũi mà ra đường à, đúng là không biết xấu hổ.
Nói xem như thế có mất mặt hay không? Quý Miên Miên cảm thấy nếu bố cô biết nhất định sẽ đánh chết cô.
Diệp Thiều Quang “hừ” lạnh một tiếng: "Tôi bị cô ngủ không công, còn giữ bình tĩnh được?"
Trên người Diệp Thiều Quang với Quý Miên Miên đều không mặc đồ, anh ta dường như cảm nhận được cảm xúc trơn nhẵn mà mềm mại, cái loại cảm thụ đó giống như thuốc phiện làm cho con người ta mê muội, nó đã được ngấm dần vào cơ thể anh từ tối hôm qua.
Thoải mái đến độ muốn rên một tiếng, nhưng Diệp Thiều Quang nhịn được.
Quý Miên Miên thì sắp khóc tới nơi: "Vậy... vậy, anh muốn thế nào? Tôi nghe... lời anh vẫn không được sao?"
Chuyện này dẫu có nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp giải quyết tốt nhất, vậy thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Diệp Thiều Quang mà thôi.
Quý Miên Miên biết, anh ta tám phần là muốn “cắt đất bồi thường”*.
*Cắt đất bồi thường: một cụm từ hay dùng trong xã hội cũ, khi hai nước xảy ra chiến tranh, nước thua không muốn bị mất nước thì phải nhường lại nhiều thành trì cho nước thắng. Ở đây ám chỉ chịu thiệt để đổi lấy kết quả tốt hơn.
Nhưng mà... như thế cũng tốt hơn so với bị báo cảnh sát chứ?
Quý Miên Miên không dám tưởng tượng, nếu Diệp Thiều Quang báo cảnh sát thật thì tình cảnh còn thê thảm đến cỡ nào?
Diệp Thiều Quang chỉ chờ những lời này của Quý Miên Miên.
"Được thôi, đây là cô nói đấy nhá?"
Quý Miên Miên liên tục gật đầu: "Đúng... là tôi nói, chuyện này... anh nói gì, tôi lập tức làm cái đó…"
Trên mặt Diệp Thiều Quang rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, cuối cùng mưu kế cũng thành công.
Diệp Thiều Quang nói: "Đầu tiên, sau này tôi nói cái gì thì cô nghe cái đó, tôi muốn cô làm gì thì cô phải làm cái đó..."
Quý Miên Miên cắt lời Diệp Thiều Quang: "Chờ một chút, tôi cũng có nguyên tắc của riêng mình, những chuyện làm tổn hại đến nữ thần của tôi, tôi tuyệt đối không làm, cho dù... có báo cảnh sát cũng không làm."
Diệp Thiều Quang nghĩ tới Yến Thanh Ti, không khỏi có chút châm chọc, trong lòng con nhỏ này, Yến Thanh Ti vĩnh viễn luôn được đặt ở vị trí thứ nhất, đúng là bổn phận của fan não tàn."
Diệp Thiều Quang vô cùng muốn đem Yến Thanh Ti đạp khỏi vị trí đó, phải làm cho nó biến mất luôn.
Diệp Thiều Quang gật gật đầu: "Đúng là rất có nguyên tắc... Được, vậy tôi hứa với cô sẽ không để cô làm chuyện gì tổn thương đến Yến Thanh Ti."
"Thứ hai, cô... tôi muốn cô phải tới lúc nào thì cô tới lúc đó, cho dù có là tối muộn cũng phải tới, nếu không tôi sẽ đem toàn bộ chuyện cô làm tối qua nói cho tất cả mọi người. Dù gì cô cũng là trợ lí của nữ thần, tôi nghĩ cô làm ra loại chuyện này cũng là một đả kích không nhỏ với cô ta đâu. Người khác nhất định sẽ nghĩ, đến trợ lý của Yến Thanh Ti còn như vậy thì cô ta... chắc cũng chẳng khá tí nào."
Quý Miên Miên bị bức đến đỏ mặt: "Tôi... tôi... anh vô sỉ quá đấy..."
Anh ta lại dám đem nữ thần ra uy hiếp cô, rõ ràng anh ta biết rõ nữ thần chính là sinh mạng của cô, thế mà lại...
Tên yêu quái khốn khiếp này, sau đừng để cô tìm được cơ hội, nếu không nhất định phải giết chết anh ta, thật sự sẽ giết chết anh ta...
Diệp Thiều Quang nhướng mày: "Đúng vậy, tôi là người vô liêm sỉ thế đấy, ai bảo cô cho tôi lí do để vô liêm sỉ cơ chứ? Chẳng phải nếu lúc đó cô không... thì làm gì có chuyện gì xảy ra?"
Quý Miên Miên siết chặt tay: "Được, tôi đồng ý với anh... Nhưng mà, nếu anh ở Lạc thành mà tôi lại ở thành phố khác thì tôi sẽ không thể đến mỗi khi anh gọi."
"Về vấn đề này thì cô không cần quan tâm, tôi không bị ngu như cô, thứ ba... tôi..."
Diệp Thiều Quang dừng lại, bỏ dở câu nói.
Quý Miên Miên lập tức hỏi: "Thứ ba là cái gì?"
Diệp Thiều Quang cười ha ha một tiếng: "Hiện tại không nói cho cô."
Thứ ba, anh muốn lúc nào cũng có thể khiến Quý Miên Miên thành người của mình.
Quý Miên Miên hoài nghi nhìn Diệp Thiều Quang: "Chỉ có như vậy?"
Diệp Thiều Quang: "Đúng, chỉ có như vậy thôi. Cô chỉ cần làm đúng yêu cầu thì những bí mật giữa chúng ta sẽ không tiết lộ cho ai cả."
Diệp Thiều Quang bẫy Quý Miên Miên nhưng trong lòng anh cũng chẳng có cảm giác thành tựu gì cả, trái lại còn cảm thấy bản thân mình đã suy bại tới nỗi phải dùng cái thủ đoạn như thế này để đối phó với một người phụ nữ.
Quý Miên Miên cắn răng: "Được... Tôi đồng ý với anh."
Dù sao thì cứ rời khỏi nơi này đã, những chuyện khác... những chuyện khác cũng không sao cả.
Rời đi rồi nhanh chóng tìm nữ thần nghĩ cách. Nữ thần thông minh như vậy, nhất định có thể giúp cô nghĩ cách giải quyết.
Quý Miên Miên cắn răng nói: "Vậy tôi đã đi được chưa?"
Diệp Thiều Quang gật đầu: "Có thể... nhưng mà..."
Vẻ mặt Quý Miên Miên tràn đầy phòng bị: "Nhưng mà cái gì?"
Ánh mắt Diệp Thiều Quang lướt qua thân thể của Quý Miên Miên: "Nhưng mà trước hết cô nên mặc quần áo vào thì hơn."
Quý Miên Miên lúc này mới nhớ ra trên người mình không mặc quần áo, cô oán hận trừng mắt với Diệp Thiều Quang.
Quần áo của Quý Miên Miên hiện tại nhàu nát tới mức không thể nhàu nát hơn, mặc trên người không khác gì một mớ giẻ lau nhà.
Diệp Thiều Quang nhìn Quý Miên Miên vội vã mặc quần áo, nhanh chóng đem dáng người đẹp đẽ che đi.
Quý Miên Miên không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, chỉ mong nhanh chóng phắn khỏi chỗ này.
Vừa bước tới cửa, còn chưa chạm tay vào tay nắm cửa đã nghe Diệp Thiều Quang nói từ đằng sau: "Quý Miên Miên, tôi khuyên cô tốt nhất đừng có giở bất kì trò gì ra. Cô không đấu được với tôi đâu, tốn công tốn sức nghĩ cách hại chết tôi còn không bằng tìm cách lấy lòng tôi."
Quý Miên Miên ngiến răng: "Hừ..."
Cô vừa kéo cửa vừa nghiến răng nghiến lợi mà đi ra ngoài.
Diệp Thiều Quang nhìn cánh cửa đóng lại, nhìn Quý Miên Miên rời đi khỏi căn phòng, nhưng mà tâm tình lần này không giống như những lần trước. Những lần trước đều hận không thể giết chết Quý Miên Miên, máu cũng ói tới gần hết, nhưng mà lần này... cuối cùng anh cũng lật được tình thế.
Đối với loại người ngu ngốc như cô ta, không thể dùng những cách bình thường được. Chỉ cần nắm được điểm yếu của cô ta là có thể giải quyết được tất cả.
Tâm tình Diệp Thiều Quang bị đè nén lâu như vậy rốt cuộc cũng được thả lỏng, ức chế trong mấy ngày qua cũng dần tản đi, Diệp Thiều Quang nghĩ những ngày tiếp theo nhất định sẽ thoải mái hơn nhiều và cũng bớt vô vị hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro