chấp niệm không bỏ xuống được
Từ chương 1651
"Làm xong việc thì mau về nhà, con còn đang chờ anh về đấy.”
“Biết rồi, em chơi với Hạnh Nhân chờ anh về nhé!”
Cúp máy, Quý Miên Miên hâm mộ nhìn Yến Thanh Ti: “Chị, em vừa nhớ tới lúc vừa mới theo chị lăn lộn, giờ thật tốt.”
Quý Miên Miên nhớ lại những ngày khó khăn trải qua cùng Yến Thanh Ti như mới ngày hôm qua vậy.
Nhưng đảo mắt thì thấy cô đã đi theo Yến Thanh Ti tới năm thứ 2 rồi, hơn nữa năm thứ hai cũng sắp trôi qua rồi, thời gian… quả thực quá nhanh!
Yến Thanh Ti vươn tay vỗ vỗ đầu Quý Miên Miên: “Đúng thế, thật tốt…” Nhưng em thì không ổn.
Mọi người đều tốt, chỉ có Quý Miên Miên không ổn.
Ánh mắt của cô ngày càng u buồn, rất hay trầm mặc, luôn ngẩn người một mình, người gầy rất nhiều.
Cô không còn là Quý Miên Miên hoạt bát, ngây thơ như lúc mới đi theo Yến Thanh Ti nữa.
Có đôi khi Yến Thanh Ti nhớ lại Quý Miên Miên của ngày xưa liền thấy rất sợ, thời gian đúng là thứ tàn nhẫn nhất trên đời, có thể làm cho một người hoàn toàn thay đổi.
Trầm mặc một lúc, Yến Thanh Ti hỏi: “Miên Miên… Em vẫn tin anh ấy còn sống sao?”
“Vâng, em tin tưởng, em cảm thấy anh ấy thực sự còn sống. Em không biết tại sao anh ấy không xuất hiện, nhưng… em tin, cuối cùng em vẫn đợi được anh ấy quay về.”
Yến Thanh Ti ôm lấy Quý Miên Miên, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Chị cũng tin vậy…”
Lời này, Yến Thanh Ti nói mà không nắm chắc lắm.
Đại khái là cô hiểu được tâm lý của Quý Miên Miên khi nói Diệp Thiều Quang còn sống. Cô đã thử nhờ Tô Trảm và cả Hạ An Lan hỗ trợ, nhưng vẫn không tìm ra Diệp Thiều Quang.
Bác sĩ nói với Yến Thanh Ti rằng Quý Miên Miên có bệnh, cần phải gặp bác sĩ tâm lý.
Nhưng Yến Thanh Ti không làm, cô sợ sau khi đã xóa tan hi vọng cuối cùng này của Quý Miên Miên thì con bé sẽ càng trở nên tệ hơn.
...
Từ chương 1655-1656
Quý Miên Miên ngồi dưới khán đài cũng kích động hô lên, sau đó cô cầm lấy điện thoại đăng nhập weibo, trên mạng đã nổ tung rồi.
Fan của Yến Thanh Ti và một ít người trung lập bắt đầu mở cuộc phản công, nhóm bôi đen vẫn cứng rắn chống đỡ, nói ai biết hai người họ có phải vợ chồng thật hay không? Bình thường các nữ ngôi sao khi được gả cho một ông chồng hào môn đều chỉ hận không thể làm cho cả thế giới biết đến, sao Yến Thanh Ti lại phải che giấu thế chứ?
Quý Miên Miên hừ một tiếng, vịt chết còn mạnh miệng.
Cô trực tiếp chụp ảnh hai người đang nắm tay nhau, trên tay đều mang theo nhẫn cưới, cô lại lôi ra ảnh chụp nhẫn cưới mà Yến Thanh Ti đã đăng lên hôm đi đăng kí kết hôn, hai chiếc nhẫn trong hai ảnh giống hệt nhau đã lập tức làm những kẻ đó ngậm mồm luôn.
Một cái hành động này của Quý Miên Miên đã kéo theo rất nhiều người khá cũng đi lục tìm những ảnh chụp khi Nhạc Thính Phong tham gia các hoạt động khác, nhẫn trong các ảnh đó đều giống nhẫn anh đang đeo lúc này.
MC vẫn đang tiếp tục giữ Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong lại, không chọ họ về chỗ ngồi, bắt hai người kể ra họ quen nhau thế nào, bắt đầu tình yêu thế nào,…
Quý Miên Miên cười hắc hắc, cô là người biết gần như rõ nhất.
Tất cả mọi người đều ghen tị khi nhìn một đôi trên sân khấu kia, ai ngờ được họ lại là một cặp vợ chồng chứ?
Nhưng… hai người đều rất đẹp, rất xứng đôi.
Bỗng nhiên, Quý Miên Miên nghe được một giọng nam trầm thấp: “Cho đi nhờ…”
Ngón tay đang lướt weibo của cô dừng lại, thanh âm khàn khàn này cô nhớ rất rõ, ánh mắt không khống chế được mà thất thần.
Quý Miên Miên xoay người liền nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen.
Ma xui quỷ khiến, cô đứng bật dậy, vội vàng đi theo…
Đi xuyên qua thính phòng rộng lớn, Quý Miên Miên không còn nghe thấy thanh âm Yến Thanh Ti đang nói chuyện trên đài nữa, sự chú ý của cô đang để tất lên bóng dáng đi ở đằng trước.
Người trong trường quay đều đang tập trung hết lên sân khấu, không ai chú ý tới hai người bọn họ cả.
Anh ta đi rất khó khăn, hai chân hơi cứng ngắc, nhưng lưng lại rất thẳng.
Quý Miên Miên không biết rốt cuộc mình bị làm sao, giống như bị ma làm, cứ đi theo anh ta ở đằng sau.
Người kia đi xuống bậc thang, xuyên qua hành lang hậu trường muốn rời đi.
Quý Miên Miên cũng đi theo, cô như người bị mê hoặc, ánh mắt nhìn chằm chằm người phía trước, không một thanh âm nào lọt được vào tai cô lúc này.
Lúc này ở hậu trường không có nhiều người lắm, chỉ có vài ba người vô tình đi ngang, đều là nhân viên làm công tác tổ chức, không ai nhìn bọn họ cả.
Nhưng vẫn có người cảm thấy biểu tình của Quý Miên Miên hình như hơi khác thường, nhưng cũng chỉ là để ý một chút mà thôi.
Ai nấy đều bận rộn, làm gì có thời gian đi quản tâm trạng của người khác chứ?
Hành lang rất dài, vòng hết từ hướng nọ sang hướng kia, nếu cứ đi thẳng về phía trước thì sẽ ra tới bãi đỗ xe.
Trên hành lang chỉ có tiếng bước chân của hai người, người nọ dừng lại trước thang máy, Quý Miên Miên cũng dừng lại cách anh ta ba, bốn bước.
Cô si ngốc nhìn tấm lưng kia, nước mắt ướt đẫm má từ bao giờ cũng không biết.
Người nọ nói: “Tiểu thư, đi theo tôi suốt một đường như thế, cô có chuyện gì sao?”
Thanh âm kia vẫn khàn khàn và thản nhiên, hơi trong trẻo, lạnh lùng, lại có chút nhẹ nhàng, mềm mại khó diễn tả thành lời.
Nghe thấy tiếng của anh ta, thân thể Quý Miên Miên run rẩy, cô muốn chạy tới trước mặt anh ta nhưng hai chân gần như bất động, mãi sau cô mới nói được một câu: “Có thể cho tôi xem… mặt anh một chút được không?”
“Cô theo tôi suốt một đường chỉ vì muốn nhìn mặt tôi sao?”
Thanh âm của anh ta nghe qua có chút kinh ngạc, hình như chưa tin tưởng lắm những gì mình nghe thấy.
Quý Miên Miên run giọng nói: “Đúng… Tôi muốn nhìn thấy mặt anh.”
Người nọ do dự một chút, sau đó anh ta chậm rãi xoay người lại.
Dưới ánh đèn, gương mặt kia đẹp tới mức làm người ta có cảm giác như trong mộng ảo. Da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, hoàn mỹ không tưởng tượng nổi, vượt qua cả tiêu chuẩn thẩm mỹ, dường như không phải người thật mà chỉ là một hình chiếu tưởng tượng, làm người ta không dám động tới, chỉ sợ sẽ làm nó vỡ vụn.
Quý Miên Miên nhìn rất cẩn thận, ánh mắt đó, lông mi đó, cái mũi đó… môi… thậm chí cô chỉ hận không thể nhìn rõ từng sợi lông mày của anh ta.
Đây không phải gương mặt của Diệp Thiều Quang, nhưng… sao nhìn thấy anh ta, cô sẽ có một loại cảm giác đau lòng như bị xé rách vậy?
Hai gương mặt không giống nhau nhưng lại hoàn toàn có thể dung hợp lại.
Anh ta nhìn Quý Miên Miên, thấy gương mặt đẫm nước mắt của cô thì tim đập loạn lên: “Cô… Sao lại khóc?”
Quý Miên Miên lẩm bẩm, nói: “Tôi không biết tại sao thấy anh thì… tôi lại khóc?”
Anh ta mỉm cười: “Vấn đề này… không phải tiểu thư nên tự hỏi mình sao?”
Nước mắt Quý Miên Miên không ngừng tuôn ra, cô nâng bàn tay, run run chỉ vào ngực mình: “Thấy anh… nơi này của tôi rất đau…”
Anh ta cũng run rẩy, sau đó cụp mi, nói: “Tiểu thư, hình như cô cần gặp bác sĩ. Tôi có thể gọi giúp cô, hoặc tôi có thể gọi giúp cô một chiếc xe.”
Quý Miên Miên nhìn anh ta đầy si ngốc: “Anh… thật sự, không biết tôi sao?”
Anh ta mỉm cười: “Cô cảm thấy, chúng ta… quen nhau sao?”
Quý Miên Miên mấp máy môi…
“Tiểu thư, nếu không còn việc gì, tôi phải đi rồi, tôi có chuyện gấp.”
Anh ta đưa tay bấm thang.
Quý Miên Miên gọi: “Chờ một chút, tôi… có thể xin anh cách thức liên lạc được không?”
Anh ta mỉm cười: “Con gái trong nước bây giờ đều bạo dạn thế này sao?”
“Xin anh… có thể… cho tôi không?”
Anh ta lắc đầu: “Xin lỗi… không thể.”
Thang máy đi tới, anh ta do dự một chút rồi tiến vào.
Quý Miên Miên muốn đuổi theo nhưng cô lại không động đậy được.
Thang máy đã sắp đóng lại, đột nhiên một cánh tay từ trong vươn ra, cửa thang máy chậm rãi hé mở. Anh ta đi ra, cầm khăn tay đưa cho Quý Miên Miên, nói: “Nếu có duyên, có lẽ… còn có thể gặp lại.”
Quý Miên Miên nhìn anh ta quên cả nhận đồ, anh ta cầm tay cô lên nhét khăn vào, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng của anh ta, cái tên kia đã nằm sẵn trên môi, chỉ cần cô mở miệng là có thể gọi được, nhưng cô lại không dám.
Cô không biết mình đang sợ cái gì, cô sợ…
Cô không sợ sau khi gọi cái tên kia ra, mọi chờ mong lại thành công cốc…
Mà là sợ…
Sau khi gọi tên rồi, anh ta lại biến mất.
. ..
Từ chương 1658-1670
Đợi một hồi lâu, chị Mạch cũng đưa Quý Miên Miên quay lại.
Yến Thanh Ti vừa quay đầu đã thấy hốc mắt Quý Miên Miên đỏ bừng, vội hỏi: “Miên Miên… Em sao thế, khóc sao?”
Quý Miên Miên lắc đầu.
Yến Thanh Ti thấy cô nắm trong tay thứ gì đó thì hỏi tiếp: “Miên Miên, em cầm cái gì vậy?”
Quý Miên Miên cúi đầu nhìn tay mình, đáp: “Khăn tay.”
Yến Thanh Ti ra hiệu bảo Nhạc Thính Phong và chị Mạch ra ngoài trước, sau đó kéo Quý Miên Miên ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Miên Miên, em nói thật cho chị biết, đã có chuyện gì xảy ra đúng không?”
Quý Miên Miên đột nhiên ôm lấy tay Yến Thanh Ti: “Chị, em gặp một người, người đó không giống anh ấy, giọng nói cũng không giống, nhưng em không biết tại sao cứ thấy anh ta là… là em… em không khống chế được bản thân mình. Ngực em cũng rất đau, rất khó chịu… Em không biết tại sao lại như vậy?”
Yến Thanh Ti biết ý tứ của Quý Miên Miên khi nói thế, cô nhíu mày, Quý Miên Miên vẫn không tin rằng Diệp Thiều Quang đã chết, nhưng con bé chưa từng kích động như thế.
Trực giác của phụ nữ đôi khi rất đáng sợ, Yến Thanh Ti cho rằng chuyện này có lẽ không phải do Quý Miên Miên ảo tưởng quá mà ra.
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Quý Miên Miên: “Anh ta là ai?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Một người lạ, trước đây em chưa từng gặp.”
“Mặc quần áo màu gì? Bao nhiêu tuổi, bộ dáng thế nào?”
Quý Miên Miên kể từ đầu tới cuối, Yến Thanh Ti nâng tay lau nước mắt cho Quý Miên Miên: “Chị sẽ giúp em tìm người đó, chỉ cần anh ta xuất hiện trở lại.”
Trên đường về, chị Mạch nói với Yến Thanh Ti: “Hôm nay vui quá nên suýt quên một chuyện. Thanh Ti, chị bảo này, chị đã tìm được một chồi non vừa có sắc đẹp lại vừa có tài năng cực tốt rồi. Chị đang đàm phán với cậu ấy, có khi sẽ xong trong hai ngày tới, chẳng mấy chốc em sẽ được gặp sư đệ của mình…”
“Sư đệ? Mỹ mạo?”
Chị Mạch nói rất khoa trương: “Chỉ cần cậu ấy ký thì đám gà con thịt tươi trong làng giải trí này sẽ không còn đường sống luôn.”
“Tự tin vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Tự tin y như lúc chị có em ấy. Cậu ta không chỉ đẹp trai mà mấu chốt là chị cảm thấy chỉ cần rèn luyện một chút là đóng phim không thành vấn đề. Thứ hai tuần sau về Lạc Thành chị sẽ hoàn tất đàm phán hợp đồng với cậu ấy.”
“Chúc chị thành công.”
…
Một tuần nhanh chóng trôi qua, cả nhà Yến Thanh Ti vẫn ở lại thủ đô chơi.
Chị Mạch và Quý Miên Miên thì về Lạc Thành trước.
Ngày thứ hai, Quý Miên Miên vừa tới văn phòng thì đụng phải một nữ đồng nghiệp.
“Miên Miên, giúp việc này với, mang nước này tới văn phòng chị Mạch được không?”
Quý Miên Miên mang theo hai chén trà, gõ cửa rồi đi vào.
Chị Mạch đang cùng người ta đàm phán hợp đồng, Quý Miên Miên đặt trà xuống, đang định đi thì nghe người nọ nói: “Cám ơn…”
Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng và khàn khàn đó quanh quẩn bên tai, nháy mắt làm cho lòng Quý Miên Miên rung động, nhói đau một trận.
Cô đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi ngẩng đầu chống lại ánh mắt của người đó.
Anh ta vẫn mang bộ dáng như lần trước gặp mặt, gương mặt trắng bệch, tóc ngắn màu rám nắng, đội mũ, ánh mắt lạnh lùng, xa xăm.
Nụ cười của anh ta thản nhiên, khách khí lại xa cách, làm cho người ta cảm thấy rất có thiện cảm.
Quý Miên Miên: “Là… anh…”
Anh ta: “Là cô.”
Hai người gần như cùng mở miệng một lúc.
Trái tim Quý Miên Miên đau đớn đập thình thịch trong ngực, cô rất vui vẻ vì được gặp lại anh ta, được nhìn thấy anh ta một lần nữa.
Yến Thanh Ti đã đồng ý sẽ tìm người này giúp cô, nhưng lúc đó người ra vào rất nhiều, trong thời gian ngắn tìm được người này quả thực không dễ.
Giờ Yến Thanh Ti còn chưa kịp tìm thấy người thì người đã xuất hiện, tay Quý Miên Miên run rẩy dữ dội.
Chị Mạch nghe ngữ điệu của hai người thì ngạc nhiên: “Miên Miên, hai người quen nhau à?”
Ánh mắt Quý Miên Miên dán chặt vào anh ta, nói: “Mấy hôm trước có gặp ở lễ trao giải…”
“Mộ Dung, cậu xem, cậu rất có duyên với công ty của chúng tôi đấy nhé. Ký vào đây, cậu ký hợp đồng xong rồi tôi giới thiệu hai người với nhau.”
Chị Mạch thân thiết nói tiếp: “Đây là trợ lý bí mật của văn phòng chúng tôi, cũng là người được chào đón nhất, Quý Miên Miên.”
“Miên Miên, đây là Mộ Dung Miên. Nói xem, tên của hai người cũng giống nhau, em là Miên Miên, cậu ấy là Mộ Dung Miên, tuy rằng chữ khác nhau nhưng phát âm vẫn giống, hai đứa thật sự có duyên đó.”
Lòng Quý Miên Miên không nhịn được run rẩy: “Anh là… Mộ Dung… Miên?”
Mộ Dung Miên mỉm cười: “Đúng, tôi là Mộ Dung Miên, miên trong Xuân miên bất giác hiểu.”
“Miên…” Hốc mắt Quý Miên Miên nóng bừng, cô nhìn người đàn ông trước mắt này, anh ta rất giống Diệp Thiều Quang của cô. Tuy rằng bộ dáng khác nhau, giọng nói khác nhau, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng khác, nhưng… sao mỗi lần thấy anh ta, cô lại cảm thấy trái tim như sắp bị xé rách tới nơi.
Chị Mạch vừa rồi còn hơi kích động, giờ cũng phát hiện ra Quý Miên Miên không thích hợp, liên tục nháy mắt với cô.
Quý Miên Miên không nhúc nhích, chị Mạch đành ho khan hai tiếng: “Này, Miên Miên…”
Chị định bảo Quý Miên Miên ra ngoài trước, nhưng cô đã vươn cánh tay còn lại đang rảnh rỗi ra, nói: “Xin chào… Tôi là Quý Miên Miên, miên là hoa bông.”
Mộ Dung Miên vươn tay ra bắt: “Xin chào.”
Anh ta rất lễ phép, nhanh chóng buông tay Quý Miên Miên ra.
Nhưng Quý Miên Miên vẫn cảm nhận được tay anh ta rất lạnh, lạnh tới mức làm người ta đau lòng.
Chị Mạch bảo Quý Miên Miên ra ngoài một chút, chị lo lắng sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Quý Miên Miên liếc mắt nhìn Mộ Dung Miên một cái rồi mới rời đi.
Chị Mạch thấy Mộ Dung Miên nhìn chằm chằm ra cửa một hồi lâu thì trong lòng buồn bực, chẳng lẽ hai người này vừa mắt nhau rồi?
Nếu thật sự là như thế… chị sẽ khảo sát qua nhân phẩm của Mộ Dung Miên, nếu thấy được thì có thể tác hợp cho hai người họ.
Dù sao, thấy nha đầu Miên Miên này lúc nào cũng khổ sở như thế, chị cũng thấy đau lòng.
Nếu Mộ Dung Miên có thể kéo con bé ra khỏi đoạn tình cảm đau khổ kia thì thật tốt.
Cùng lắm thì để bọn họ vụng trộm hẹn hò, không để bọn chó săn phát hiện ra là được rồi.
Ở điểm này, chị Mạch là người tính toán rất giỏi.
Chị cười nói: “Con bé này không hiểu sao hôm nay lại thế, giờ… chúng ta tiếp tục bàn nhỉ?”
Mộ Dung Miên gật đầu, một lần nữa ngồi xuống.
...
Sau khi thăm hết lượt công ty, Mộ Dung Miên phải đi, chị Mạch tiễn anh ra tận cửa.
Anh đang định lên xe thì sau lưng lại có tiếng gọi: “Anh đợi đã…”
Mộ Dung Miên xoay người, thấy Quý Miên Miên chạy tới, hai má bị lạnh tới mức đỏ ửng.
Anh hỏi: “Có chuyện gì không?”
Quý Miên Miên cắn môi, lấy từ trong túi ra một đôi găng tay: “Trời rất lạnh, tay anh… cũng rất lạnh.”
Mùa đông ở Lạc Thành vừa lạnh vừa khô, ngoài tuyết rơi ra thì lúc nào cũng có gió.
Gió như có thể sấy khô toàn bộ lượng nước trong cơ thể người ta, nếu không mang theo khẩu trang mà ra ngoài cả một ngày thì sẽ có cảm giác mặt cũng bị thổi đến đông cứng và nứt toác.
Quý Miên Miên vừa rồi vội vàng chạy ra ngoài nên không mang găng tay hay mũ gì cả.
Tóc cô rối bù, tay và mặt đều bị đông lạnh tới đỏ bừng, nhưng ánh mắt của cô lại vô cùng sáng ngời.
Mộ Dung Miên nhìn thẳng vào cô, không động đậy, cũng không đưa tay ra nhận lấy.
Quý Miên Miên bị anh nhìn tới mức cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng vuốt vuốt tóc mình: “Anh mau… mang vào đi.”
Mộ Dung Miên hỏi: “Đối với người nào lần đầu gặp mặt cô cũng đối xử thế này sao?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Đây là lần… thứ hai chúng ta gặp nhau.”
Có đôi khi người ta không thể khống chế được mình khi nhớ một người, muốn đối tốt với một người, như bị ma nhập, dù nhìn thế nào cũng thấy người ta rất tốt.
Quý Miên Miên đúng thật là đang trong tâm tình này, không muốn nhìn thấy anh phải chịu lạnh.
Trước kia, Diệp Thiều Quang cũng có tâm tình giống hệt của cô lúc này, anh luôn là người bên cạnh quan tâm, chăm sóc cho cô.
Bây giờ, cô chỉ làm lại những chuyện mà Diệp Thiều Quang đã làm mà thôi.
Chị Mạch ở một bên nghe chỉ thấy đau đầu, lần gặp thứ hai với lần gặp đầu tiên thì có gì khác nhau sao?
Chị nhìn Quý Miên Miên lại nhìn Mộ Dung Miên, chỉ cảm thấy không khí giữa hai người này rất quái dị.
Vừa rồi ở văn phòng chị đã có cảm giác này, giờ càng thấy mãnh liệt hơn.
Lúc Mộ Dung Miên và Quý Miên Miên nhìn nhau thì xung quanh họ như thể không còn ai khác. Chị Mạch bèn nghĩ tới Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong, lúc hai vợ chồng nhà đó ở bên nhau, ánh mắt họ cũng không chứa được người thứ ba.
Nhưng Mộ Dung Miên và Quý Miên Miên mới gặp nhau lần thứ hai, sao giữa hai người bọn họ lại có không khí quái dị đó được?
Chị Mạch chà chà hai tay vào gương mặt béo mũm của mình, muốn nói gì đó, nhưng Mộ Dung Miên đã cười, vươn một bàn tay ra: “Đeo vào đi.”
Quý Miên Miên sửng sốt một chút rồi lập tức phản ứng lại, lấy ra một cái găng tay đeo vào cho anh, nhưng vì tay chân luống cuống nên mãi không cho vào được.
Cô đỏ mặt, nói: “Xin lỗi…”
Chị Mạch liếc nhìn Mộ Dung Miên, môi anh nở nụ cười, trong mắt còn có một chút ý tứ yêu chiều.
Chị Mạch nhéo nhéo mặt mình, thực quỷ dị, hai người này sao chẳng giống lần thứ hai gặp mặt chút nào vậy?
Dù thế nào cũng đừng coi chị như không khí có được không hả?
Rốt cuộc Quý Miên Miên cũng đeo xong hai cái găng tay cho Mộ Dung Miên, mặt cô đỏ bừng như táo chín đầu thu, tựa hồ có thể ngửi được cả hương thơm trái ngọt, cô nói: “Được rồi…”
Nụ cười trên mặt Mộ Dung Miên nhạt đi một chút, nói: “Cảm ơn.”
Quý Miên Miên lắc đầu.
Cô chỉ muốn đối xử với anh tốt một chút, dù chỉ là một chút thôi.
Chị Mạch thấy bây giờ chưa phải lúc làm rõ nhân phẩm của Mộ Dung Miên, vì vậy phải tận lực giảm bớt tiếp xúc của hai người bọn họ, chị nói: “Miên Miên, em vào trước đi… Chị đưa Mộ Dung Miên tới khách sạn.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Vâng…”
Cô chào Mộ Dung Miên một câu rồi lại đi vào.
Chị Mạch mở cửa xe: “Mộ Dung Miên, lên xe đi.”
Mộ Dung Miên xoay người bước lên.
Trên đường đi, chị Mạch nói với anh: “Nếu chị đã ký hợp đồng với em thì nhất định sẽ phụ trách mọi chuyện. Em yên tâm đi, điều kiện của bản thân em rất tốt, chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của chị thì rất nhanh có thể nổi tiếng trong làng giải trí quốc nội.”
“Vâng.” Mộ Dung Miên thản nhiên đáp một tiếng.
Chị Mạch thở dài trong lòng, người này cũng không phải dễ tiếp cận cho lắm.
Nhưng không sao cả, nếu dễ tiếp xúc thì đã không phải nghệ sĩ nhà mình.
“Đúng rồi, đây là lần đầu em tới Lạc Thành phải không? Nếu có thời gian, muốn tới thăm thú nơi nào thì chị sẽ bảo người dẫn đi.”
“Không cần.”
Khóe miệng chị Mạch giật giật, hoàn toàn không có cách nào tán gẫu với người này rồi.
“Xem ra em là người thích yên tĩnh, không ưa náo nhiệt. Thế cũng tốt, chị nói với em, tính cách này của em càng thích hợp làm nghệ sĩ. Hai ngày trước chị đã tìm trợ lý cho em rồi, em có yêu cầu gì không?”
Nhưng chị không ngờ Mộ Dung Miên lại nói: “Cô ấy rất được, để cô ấy đi.”
Chị Mạch…
Cô ấy? Miên Miên?
Chị vội vàng nói: “Cái này không được, con bé là trợ lý của Thanh Ti, vẫn luôn đi theo Thanh Ti… Nếu không để chị tìm cho em một người khác nhé?”
Vừa nói xong, chị Mạch có cảm giác không khí quanh người Mộ Dung Miên trở nên lạnh lẽo: “Vậy bỏ đi.”
Chị Mạch run run một chút, tay lái cũng loạng choạng.
Chị vội vàng hồi thần, trộm nhìn gương mặt Mộ Dung Miên qua gương, thật đẹp nhưng… cũng thật lạnh.
Chị Mạch nghĩ trước tiên cứ trấn an người này đã, chị vội vàng hắng giọng: “Khụ… Thanh Ti gần đây cũng không đi làm, chị sẽ hỏi giúp em một chút, xem có thể mượn con bé một thời gian được không?”
Mộ Dung Miên: “Cảm ơn.”
Chị Mạch cười ha ha.
Mấy thủ hạ của chị đúng là chỉ có Lãnh Nhiên tính tình là tốt nhất.
Im lặng một hồi, chị Mạch hỏi: “Mộ Dung, em mới từ Scotland về thật à? Nhà em ở bên đó sao?”
“Phải…” Mộ Dung Miên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng dãy nhà cao tầng vun vút qua tầm mắt.
Chị Mạch tiếp tục: “Vậy từ nhỏ em đã lớn lên ở nước ngoài à?”
“Phải…”
Chị Mạch cười nói: “Vậy mà em nói tiếng Hán rất tốt đấy. Nhiều người từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài hoàn toàn không biết nói tiếng mẹ đẻ, có biết nói cũng lắp ba lắp bắp, cách phát âm rất khác. Vậy mà em nói lại rất chuẩn, nghe không nhận ra là người đã ở nước ngoài rất nhiều năm.”
“Thật sao?” Thanh âm của Mộ Dung Miên treo trẻo nhưng lạnh lùng, sườn mặt hoàn mỹ đến mức làm người ta phải than thở.
Chị Mạch tiếp tục hỏi: “Này, vậy em về nước làm nghệ sĩ, ba mẹ em cũng đồng ý à?”
“Đây là chuyện riêng của tôi.”
“Cũng đúng… Đúng rồi, tại sao em lại tới đây sau khi về nước vậy?”
“Vì một người.”
Chị Mạch thử thăm dò: “Vì một người sao? Là nam hay là nữ vậy?”
Mộ Dung Miên không nói gì, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tới xuất thần.
Chị Mạch hỏi một hồi cũng chẳng khai thác được bao nhiêu tin tức, trong lòng rất sốt ruột, tên nhóc này không khác gì miệng hồ lô, thật khó để nói chuyện với hắn.
Vốn định giúp Miên Miên một chút, nhưng xem ra có vẻ khó rồi.
Nếu để Miên Miên đi theo Mộ Dung Miên một thời gian, có phải là hố Miên Miên không?
Chị Mạch suy nghĩ mãi chuyện này, không bao lâu sau thì tới khách sạn mà Mộ Dung Miên nghỉ.
Nhìn tới khách sạn mà anh đang ở, chị Mạch càng cảm khái trong lòng, tên này xem ra là người rất có tiền. Chị nói: “Có gì cần nói thì cứ tìm chị.”
“Được…”
“Tạm biệt…”
Mộ Dung Miên lại gọi chị Mạch: “Chờ một chút…”
“Chuyện gì thế?”
“Cho tôi số điện thoại của trợ lý của tôi.”
Chị Mạch…
Chị không biết biểu tình trên mặt mình lúc này như thế nào, người ta còn chưa phải trợ lý của cậu đâu nha? Người ta vẫn là… trợ lý của Yến đại diễn viên đó.
Người ta đâu có dễ dàng sai sử như thế, vậy mà không mất bao nhiêu thời gian đã trở thành trợ lý của tên này rồi.
Rất tức giận, nhưng vẫn phải mỉm cười.
Chị Mạch đáp: “Được.”
Sau khi lấy được số điện thoại của Quý Miên Miên, Mộ Dung Miên đi lên lầu.
Chị Mạch nheo mắt nhìn tay anh, dọc đường đi, cho dù ở trên xe anh chàng cũng chưa từng tháo găng tay ra.
…
Quý Miên Miên trải qua một ngày mơ mơ hồ hồ, trong đầu cô vẫn hiện lên hình ảnh của Diệp Thiều Quang và Mộ Dung Miên, hai người kia không ngừng hợp với nhau rồi lại tách ra.
Tối về nhà, cô bèn gọi điện cho Yến Thanh Ti.
“Chị Thanh Ti, không cần tìm nữa, em gặp người kia rồi.”
Yến Thanh Ti đang chơi với Hạnh Nhân, nghe Quý Miên Miên nói vậy thì nụ cười vụt tắt, Tiểu Hạnh Nhân đang nhếch miệng cười với cô, thấy vẻ mặt cô biến đổi thì bị dọa nhệch mồm ra khóc.
Yến Thanh Ti ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Nhạc Thính Phong ôm con đi, sau đó hỏi: “Là người mà em gặp ở lễ trao giải đó ư?”
“Vâng, là anh ấy…” Quý Miên Miên nhớ tới chuyện hôm nay đeo găng tay cho người đó, trên mặt hiện lên ý cười.
Yến Thanh Ti vội hỏi: “Lần này gặp ở đâu?”
Quý Miên Miên đáp: “Chỗ làm việc, anh ấy chính là nghệ sĩ mới của chị Mạch.”
Yến Thanh Ti trợn trừng mắt, mẹ nó, lại là người nhà mình à?
“Chuyện này… thật trùng hợp!”
“Đúng thế, thực khéo!”
Yến Thanh Ti cảm thấy không đúng lắm, hình như trùng hợp quá đáng rồi. “Anh ta tên gì?”
“Mộ Dung Miên, Miên không giống tên của em, Miên của anh ta là giấc ngủ.”
Đầu óc Yến Thanh Ti lại vòng vo thêm hai vòng: “A… Đúng là có duyên. Thế này đi, hai ngày nữa chị sẽ về để gặp tiểu sư đệ này vậy.”
Cúp máy, Yến Thanh Ti liền gọi điện ngay cho chị Mạch: “Gửi cho em ảnh chụp và lý lịch cá nhân của tiểu sư đệ xinh đẹp như hoa đi.”
Chị Mạch đang ăn cơm, nghe được giọng nói đầy cấp bách của Yến Thanh Ti thì hỏi: “Sao thế?”
“Chị nói cho em biết, lúc anh ta và Miên Miên gặp nhau, chị có cảm thấy cái gì không đúng không?”
Chị Mạch buông đũa: “Có, thật sự là kỳ quái không thể tả, hai người bọn họ rõ ràng mới gặp nhau lần thứ hai, nhưng mà… cũng chẳng giống như vừa biết nhau. Miên Miên tốt với cậu ấy một cách quá đáng.”
“Vậy chị mau gửi cho em, em cho người điều tra anh ta một chút.”
“Ờ, em chờ tẹo đi.”
Ảnh và lý lịch của Mộ Dung Miên đều ở trong máy của chị, chị trực tiếp gửi luôn cho Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti vừa mở ra đã hít vào một hơi: “Đúng là rất xinh đẹp…”
Ảnh chụp bán thân, căn bản không có hóa trang hay được photoshop, bộ dáng lãnh đạm như băng tuyết, thật sự là tinh xảo không thể soi mói.
“Ai xinh đẹp?” Nhạc Thính Phong tiến lại, vừa thấy một người đàn ông thì mặt liền đen lại: “Đây mà gọi là đẹp à, nhìn nam không ra nam, nữ không ra nữ. Em nhìn cái gương mặt trắng bệch như thế có khác gì mặt quỷ đâu?”
Yến Thanh Ti lườm anh một cái: “Đây là người mà Miên Miên đã gặp ở lễ trao giải hôm đó, hiện tại là tiểu sư đệ của em, anh có thấy quá trùng hợp không?”
“Không phải chứ… trùng hợp thế à?”
Yến Thanh Ti mở sơ yếu lý lịch của Mộ Dung Miên ra, lý lịch rất ngắn, ngoại trừ tên tuổi, giới tính và nhóm máu thì chẳng còn gì cả.
Yến Thanh Ti quăng di động sang một bên: “Đăng kí một tài khoản weibo còn nhiều thông tin hơn cái này.”
Nhạc Thính Phong cầm lấy nhìn hai lần: “Để anh tìm người điều tra.”
“Tra, nhất định phải tra, em muốn xem xem tên nhóc này có phải anh ta hay không?”
Nhạc Thính Phong cầm lấy di động của Yến Thanh Ti: “Để anh gửi cho Tô Trảm.”
Yến Thanh Ti ngăn anh lại: “Từ từ… Đừng gửi cho Tô Trảm, em bảo Ngự Trì đi thăm dò trước đã.”
“Tại sao?”
Yến Thanh Ti dí tay lên trán Nhạc Thính Phong: “Anh tưởng Tô Trảm đối với Quý Miên Miên chỉ là áy náy đơn thuần thôi sao, muốn xin tha thứ sao? Đừng ngốc thế…”
Nhạc Thính Phong (⊙o⊙)…
Yến Thanh Ti gửi ảnh chụp và lý lịch của Mộ Dung Miên cho Ngự Trì, nhờ anh ta hỗ trợ điều tra lai lịch người này.
Cô còn chưa gặp Mộ Dung Miên nên cũng chưa thể có kết luận gì được.
Nhưng dù thế nào, cô cũng không muốn Quý Miên Miên phải chịu thương tổn gì nữa.
Năng lực của Ngự Trì cực kỳ đáng tin, sáng sớm hôm sau đã đem tư liệu tới cho Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti vừa thấy: “Đúng là có người này à?”
Ngự Trì đáp: “Thực sự là có. Cha mẹ anh ta đều là Hoa Kiều, nhà Mộ Dung từ một trăm năm trước đã tới Scotland, ở trong cộng đồng Hoa Kiều tại đó rất có uy vọng, mà đối với chính phủ cũng có lực ảnh hưởng nhất định. Xí nghiệp của gia tộc họ rất lớn cho nên cũng không khó tra cho lắm. Anh ta là con trai duy nhất ở thế hệ này của Mộ Dung gia.”
Yến Thanh Ti nhìn kỹ tư liệu về Mộ Dung Miên, từ nhỏ đến lớn đều có đầy đủ, tuy rằng Mộ Dung gia rất giữ bí mật về đứa con này, nhưng Ngự Trì muốn tra thì vẫn có thể tra được.
Năm nay mới 23 tuổi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng tại địa phương, từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, IQ cao, bộ dáng tuấn mỹ, gia thế tốt, nhân sinh của anh ta không có gì đáng soi mói cả.
Yến Thanh Ti nhìn tới ảnh Mộ Dung Miên ngồi trên lưng ngựa, tò mò: “Này, trong tư liệu nói Mộ Dung Miên là người cực kỳ yêu thích thể thao, leo núi, bơi lội, cưỡi ngựa đều rất giỏi, nhưng mà… trong ảnh chị Mạch gửi, nhìn sắc mặt anh ta rất kém, thoạt nhìn không tốt lắm thì phải.”
Hơn nữa một người yêu thích vận động như thế sẽ rất năng động, nhưng ảnh chụp Mộ Dung Miên lại vô cùng cao lãnh, biểu tình đạm mạc, xa cách.
Ngự Trì nghĩ nghĩ: “Đại khái, hơn một năm trước, anh ta cưỡi ngựa và bị ngã dẫn đến chấn thương.”
“Bị thương?”
Yến Thanh Ti vẫn cảm thấy không đúng, ngã ngựa bị thương thì cùng lắm chỉ ảnh hưởng tới gân cốt, tĩnh dưỡng một năm cũng phải tốt lên rồi chứ, nhưng…
Cô lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa, chờ trở về trực tiếp gặp Mộ Dung Miên rồi nói sau.
…
Trời sắp sáng, Quý Miên Miên nằm mơ.
Cô mơ thấy Diệp Thiều Quang trở lại, cô nhào vào lòng anh ôm thật chặt, khóc lóc ầm ĩ.
Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn, gương mặt Diệp Thiều Quang lại biến thành gương mặt của Mộ Dung Miên.
Quý Miên Miên hỏi: “Sao anh lại thay đổi thế này?”
“Anh chính là anh, cái khác quan trọng sao?”
Sau đó, Quý Miên Miên liền tỉnh, cô bị tiếng di động đánh thức. Cô mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, thấy một dãy số xa lại thì nhấc máy: “Alo, ai vậy?”
“Là tôi, đưa bữa sáng tới phòng tôi đi, khách sạn Thiên Mộc, phòng 4516.”
Quý Miên Miên sửng sốt, là anh ấy!
Cô gần như nhận ra giọng của anh ngay lập tức, chỉ biết ngơ ngác gật đầu: “Được…”
Sau đó đối phương liền cúp máy, Quý Miên Miên buông di động, xoa xoa mặt, anh ấy…
Cô cắn cắn ngón tay rồi đứng lên, rửa mặt qua loa một chút, mặc áo lông dày rồi ra khỏi nhà.
Mua được bữa sáng và mang tới khách sạn, lễ tân ngăn cô lại, hỏi danh tính của cô, sau đó đưa cho cô một tấm thẻ, nói cho cô biết phòng của Mộ Dung Miên, bảo cô tự đi lên quẹt thẻ mà vào.
Quý Miên Miên chạy lên lầu, gõ gõ cửa, sau đó quẹt thẻ vào phòng.
“Mộ Dung tiên sinh, chào buổi…”
Chữ cuối cùng treo trên miệng mãi không nói ra được, cô không ngờ vừa vào cửa đã thấy trước mặt hình ảnh… mỹ nhân khỏa thân.
Quý Miên Miên đỏ mặt, buông bữa sáng xuống: “Anh… Hay là cứ… mặc quần áo vào trước đi.”
Nói xong, Quý Miên Miên chậm rãi xoay người, cô cắn môi, gõ gõ đầu, vừa rồi đáng lẽ nên chờ một chút rồi hãy vào.
Vừa rồi thấy Mộ Dung Miên để trần nửa thân trên, phía dưới chỉ quây bằng một chiếc khăn tắm, tóc ẩm ướt, hình ảnh quả thực đẹp vô cùng.
Quả nhiên là mỹ nhân, dù không mặc gì cũng rất đẹp.
Nhưng… Quý Miên Miên cắn môi, cô thấy trên người Mộ Dung Miên có rất nhiều vết sẹo, to nhỏ đủ cả, thoạt nhìn rất ghê người.
Một lát sau, sau lưng vẫn không có động tĩnh gì, Quý Miên Miên không biết anh đã mặc xong quần áo hay chưa. Anh không nói lời nào, cô không dám động đậy.
Phải mất tới nửa giờ, Quý Miên Miên mới nghe thấy sau lưng truyền tới âm thanh của Mộ Dung Miên: “Xong rồi.”
Quý Miên Miên xoay người đối mặt với Mộ Dung Miên, anh mặc quần áo thể thao màu trắng, thoạt nhìn rất đẹp.
Quý Miên Miên si ngốc nhìn anh, cô muốn từ trên người anh tìm ra đặc điểm để xác nhận.
Nhưng khuôn mặt của anh, vì sao…
Mộ Dung Miên ngồi xuống, chỉ vào đối diện: “Ngồi đi.”
Quý Miên Miên đi tới và ngồi xuống. Mỗi lần thấy Mộ Dung Miên, trái tim của cô đều đập rất nhanh, rất kịch liệt, còn mang theo sự đau đớn như bị xé rách, nhưng cho dù thế nào, cô cũng rất vui bởi ít nhất cô còn cảm giác được trái tim mình vẫn đang đập.
Ít nhất, cô cũng có chút hy vọng nhỏ nhoi.
Cô không biết tại sao mình lại có cảm giác mãnh liệt như thế, nhưng cô không ngăn cản được mình muốn tới gần, muốn đối tốt với anh.
Quý Miên Miên hỏi: “Anh… Vết sẹo trên người anh…”
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: “Không còn đau nữa… ăn không?”
Quý Miên Miên lắc đầu.
“Cùng ăn đi.”
“Nhưng…”
Mộ Dung Miên ngắt lời cô: “Chị Mạch đã nói với cô rằng cô tạm thời làm trợ lý cho tôi chưa?”
Quý Miên Miên kinh ngạc: “A…”
“Sao, chẳng lẽ chị ấy chưa nói với cô à?”
Quý Miên Miên cắn môi: “Tôi… là trợ lý của chị Thanh Ti, dù thế nào chị ấy cũng phải được chị Thanh Ti cho phép đã rồi mới nói với tôi được.”
Quý Miên Miên mở bữa sáng ra, có trứng chiên, có bánh bao nhỏ, có cả cháo bí đỏ.”
Anh nói: “Không quan trọng, chị ta đã đồng ý rồi, làm trợ lý của tôi thì phải nghe theo tôi.”
Quý Miên Miên động động môi: “Nhưng mà nếu tôi đi theo anh thì chị Thanh Ti phải làm sao?”
“Gần đây không phải cô ấy đang nuôi con nhỏ, không đi làm sao?”
Quý Miên Miên trong lòng vừa động: “Anh… làm sao mà biết?”
“Chị Mạch nói.”
Mộ Dung Miên đưa đôi đũa duy nhất cho Quý Miên Miên, cô do dự một chút rồi nhận lấy: “Anh nếm thử xem, đây toàn là đồ mà trước kia anh…”
Quý Miên Miên đột nhiên im bặt, cô lại bối rối chuyển lời: “Đây đều là… lúc nãy thức ăn còn nóng… giờ lại nguội rồi… có lẽ không thể ăn được…”
Cô muốn nói đây đều là những món trước kia anh thích, nhưng cô không dám.
Trong lòng cô rất sợ hãi, có chút băn khoăn, cái gì cũng không dám nghĩ, cô chỉ mong có thể được nhìn thấy anh, chỉ mong anh không biến mất.
Mộ Dung Miên dường như không nghe thấy những gì Quý Miên Miên nói, đáp: “Không sao.”
Lúc ăn sáng, Quý Miên Miên vẫn quan sát Mộ Dung Miên, động tác của anh rất tao nhã, vừa thấy đã biết là người được hun đúc từ các lễ nghi quý tộc, nhìn không ra điểm nào thất thố cả.
Quý Miên Miên siết chặt đôi đũa, trừ bỏ cảm giác mãnh liệt không áp chế nổi ra, trên người anh không còn điểm nào có thể liên hệ được tới Diệp Thiều Quang nữa.
Hốc mắt Quý Miên Miên hơi cay, cô vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa, cô sợ nhìn thêm một chút thì sẽ không nhịn được mà lại rơi nước mắt.
Quý Miên Miên thực sự không biết bữa sáng này có vị như thế nào, cô buông đũa xuống, hỏi: “Hôm nay… có gì cần tôi làm nữa không?”
Mộ Dung Miên nói: “Thu thập hành lý cho tôi.”
Quý Miên Miên hoảng hốt: “Anh phải đi?”
“Đúng.”
“Đi đâu?”
Mộ Dung Miên nhìn cô, khóe môi cong lên: “Chuyển chỗ, chị Mạch thuê nhà cho tôi.”
Quý Miên Miên thở phào trong lòng, tốt rồi… không phải đi hẳn.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra vừa rồi mình đã phản ứng hơi quá, vội vàng cúi đầu: “Vậy… Tôi đi thu thập hành lý cho anh, đồ của anh đâu?”
Mộ Dung Miên chỉ chỉ, cô nhanh chóng đi qua.
Quý Miên Miên thu thập hành lý, Mộ Dung Miên gọi cho chị Mạch: “1 giờ nữa tới đón tôi, hành lý của tôi thu thập xong rồi.”
“Được, chút nữa chị sẽ tự tới, đúng rồi, chuyện của Miên Miên…”
Mộ Dung Miên nói thẳng: “Cô ấy đang dọn hành lý cho tôi, chị cứ tới đây đi.”
Chị Mạch… Tôi…
Đến lúc cúp máy rồi chị Mạch vẫn không biết nói gì, không ngờ cậu ta đã gọi người tới rồi. Sao cậu ta lại có thể gọi người tới thuận buồm xuôi gió thế được chứ?
Chị Mạch ngẫm lại, tốt nhất đừng để Quý Miên Miên và cậu ta ở chung với nhau riêng quá lâu, nhỡ phát sinh chuyện gì thì sao?
…
Không bao lâu sau, Mộ Dung Miên nói: “Đi thôi.”
Quý Miên Miên muốn mang đồ ra ngoài thì bị anh ngăn lại, cô hỏi: “Sao thế? Còn quên gì à?”
Mộ Dung Miên không nói gì, chỉ trực tiếp cướp lấy va li từ trong tay cô, sau đó xách ra cửa.
Quý Miên Miên sửng sốt, anh…
Mộ Dung Miên đứng ngoài cửa nói: “Không định đi à?”
Quý Miên Miên tỉnh táo lại, thản nhiên cười, hóa ra anh vẫn đau lòng cô.
Xuống dưới lầu thì gặp được chị Mạch.
Chị Mạch nhìn hai người, nhìn vẻ mặt tươi cười của Quý Miên Miên thì chị không khỏi thở dài, lâu lắm rồi chưa thấy con bé cười như thế.
Dù thế nào, Mộ Dung Miên có thể làm cho Quý Miên Miên một lần nữa nở nụ cười, đây là sự thật không thể chối cãi, chỉ hy vọng là chị lo lắng quá nhiều thôi.
Quý Miên Miên không biết nơi chị Mạch thuê cho Mộ Dung Miên cũng chính là nhà của Lãnh Nhiên, vì thế khi thấy đường đi càng lúc càng quen thuộc thì trong lòng buồn bực. Chờ xe tiến vào tiểu khu, cô hỏi: “Chị Mạch, chị đưa em về à?”
“Không phải… Chuyện là…”
Chị Mạch nói: “Nơi ở của Mộ Dung là nhà của Lãnh Nhiên ở cạnh nhà em đó.”
Hiện tại chị hơi hối hận, đây không phải là tạo điều kiện cho họ gần nhau à?
Ai nha… Hôm qua không nghĩ được nhiều như thế.
Từ trong thang máy đi ra, Quý Miên Miên chỉ chỉ vào nhà mình, ánh mắt đầy chờ mong nói với Mộ Dung Miên: “Tôi… ở cạnh nhà anh, đây là… nhà của tôi!” Nhà của chúng ta đó!
Mộ Dung Miên như không phát hiện ra ánh mắt của cô. “Ồ… Tốt quá, đưa cơm có thể tiện hơn rồi.”
Ánh sáng trong mắt Quý Miên Miên hơi ảm đạm.
Lãnh Nhiên không ở nhà, chị Mạch đưa chìa khóa cho Mộ Dung Miên xong thì cảm thấy không còn việc gì để ở lại đây nữa, nhưng chị vẫn lo lắng cho Quý Miên Miên.
Vì thế chị muốn mang cả người đi luôn, bèn nói: “Bạn cùng phòng của em toàn quay phim bên ngoài suốt, rất ít khi trở về, là một người rất dễ ở chung. Em nghỉ ngơi đi, làm quen với chỗ này, chị đi trước đây.”
Mộ Dung Miên gật đầu.
“Miên Miên, đồ hóa trang của em tới rồi, về phòng làm việc đi.”
Quý Miên Miên đang định đi thì cổ tay đã bị người ta bắt lấy. “Cô ấy không thể đi.”
Sự lạnh lẽo nơi cổ tay làm cho Quý Miên Miên run lên một chút.
Chị Mạch khó xử: “Nhưng… Giờ em còn chưa chính thức bắt đầu làm việc, phòng làm việc bên kia vẫn cần cô ấy hỗ trợ, cho nên…”
Mộ Dung Miên nắm chặt cổ tay Quý Miên Miên, nhìn chị Mạch, lạnh lùng nói: “Hiện tại cô ấy là người của tôi.”
Chị Mạch trừng mắt…
Cái này… khi nào thì đã là người của cậu chứ, rõ ràng người ta là trợ lý của Yến Thanh Ti kia mà. Hơn nữa, cho dù là cậu dùng thì cũng chỉ tạm thời mà thôi, huống chi… cậu còn chưa đi làm, cần gì trợ lý chứ?
Chị Mạch hiện giờ chỉ hận không thể chửi ầm lên, người này quá bá đạo rồi.
Quý Miên Miên ngơ ngác nhìn Mộ Dung Miên, trong nháy mắt không biết nói gì cho phải.
Chị Mạch thấy không ổn, vừa bắt đầu đã để tiểu tử này chiếm thượng phong, sau này sao có thể quản được chứ? Chẳng lẽ lời nói của người đại diện như chị lại hoàn toàn không có chút phân lượng nào?
Chị Mạch nói: “Không phải, Mộ Dung à, cậu xem giờ cậu cũng chưa có việc gì, chờ cậu chính thức đi làm rồi thì chị chắc chắn sẽ đưa Miên Miên tới cho cậu, được không? Miên Miên thật sự rất bận, tay nghề hóa trang của cô ấy cũng là tốt nhất ở văn phòng của chúng ta, chị…”
Nhưng chị còn chưa nói xong thì đã nghe Mộ Dung Miên nói: “Trợ lý của tôi tay nghề tốt hay không tốt thì có liên quan gì tới người khác sao?”
Chị Mạch: “…”
Còn có thể nói chuyện được không vậy?
Hai người nhất thời lâm vào thế giằng co, một người không chịu nhả, một người không chịu nhường.
Quý Miên Miên ở giữa hai người, chậm rãi giơ tay lên: “Em… Hay gọi chị Thanh Ti đi…”
Tuy rằng cô thực sự mê muội Mộ Dung Miên, muốn ở cùng anh, nhưng nữ thần vẫn là số một.
Chị Mạch gật đầu: “Đúng, gọi điện thoại cho Thanh Ti, nếu cô ấy đồng ý để Miên Miên đi thì chị sẽ để nó lưu lại, nếu cô ấy không chịu thì Miên Miên phải đi.”
Mộ Dung Miên: “Được…”
Chị Mạch cầm lấy điện thoại gọi cho Yến Thanh Ti.
Đợi một chút, di động thông.
Chị Mạch nói: “Thanh Ti, chuyện là thế này, Miên Miên là trợ lý của em, hiện tại em không có việc cho nên cô ấy…”
Chị Mạch nói một thôi một hồi, tuy rằng mỗi câu đều rất đúng trọng tâm nhưng ngữ khí rõ ràng là: bà đây rất tức giận, người mới tới này không biết điều chút nào.
Yến Thanh Ti vẫn còn đang nghiên cứu tư liệu về Mộ Dung Miên.
Cô cảm thấy Mộ Dung Miên đột nhiên xuất hiện ở trong nước, lại cùng chị Mạch ký hợp đồng thật sự là không bình thường.
Cô đáp: “Chị đưa máy cho anh ta giúp em.”
Chị Mạch đưa điện thoại cho Mộ Dung Miên.
Anh nhận lấy: “Tôi là Mộ Dung Miên.”
Yến Thanh Ti nghe giọng nói trong trẻo, lạnh lùng lại có chút khàn khàn, cô liếc mắt nhìn người trong bức ảnh chụp, đó là bức ảnh Mộ Dung Miên ngồi trên lưng ngựa, mặc một bộ đồ cưỡi ngựa rất chuyên nghiệp, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, làn da khỏe mạnh, cả người tràn đầy sức sống.
Nếu là người tích cực như thế này, thanh âm của anh ta hẳn cũng phải tràn đầy sức sống mới đúng chứ?
Sao lại u ám, lạnh lùng như là tiếng vọng từ khe sâu lên vậy?
Điện thoại lâm vào trầm mặc, Yến Thanh Ti không nói gì, Mộ Dung Miên cũng lặng im.
Một lúc sau, Yến Thanh Ti mở miệng hỏi: “Muốn trợ lý của tôi?”
Mộ Dung Miên: “Đúng.”
“Vì sao?”
“Cô ấy rất cẩn thận.”
Yến Thanh Ti lật tới trang tư liệu cuối cùng về Mộ Dung Miên: “Ồ… Vậy anh cũng biết, Quý Miên Miên hiện đang là trợ lý của tôi?”
Ở trang cuối cùng là tư liệu gần nhất về Mộ Dung Miên ở Scotland.
Ở nhà ăn, anh ta ăn tối cùng mẹ mình.
Thời gian là… một tháng trước.
Mà trước đó, trong khoảng thời gian một năm, hoàn toàn không có thông tin gì.
Yến Thanh Ti càng nghi hoặc trong lòng.
Mộ Dung Miên nói: “Tôi biết.”
Yến Thanh Ti nở nụ cười: “Biết? Vậy anh còn muốn đoạt người của tôi?”
“Không phải đoạt?”
“Không phải đoạt thì là gì? Vừa mới vào đã muốn cướp người của sư tỷ, sao lại hành xử như thế được. Chị Mạch chắc đã nói với anh rồi, ngoài việc là đồng nghiệp của anh, tôi còn là… bà chủ của anh nữa.” Yến Thanh Ti đột nhiên rất muốn gặp Mộ Dung Miên này, tên này rốt cuộc muốn làm gì đây?
Có liên quan gì tới Diệp Thiều Quang hay không?
Tuy rằng xét theo diện mạo và những gì hai người đã trải qua thì thật chẳng có chút liên quan nào.
Nhưng… trên đời này có rất nhiều chuyện bí ẩn, nói không chừng, bọn họ thật sự có quan hệ với nhau?
Huống chi, cô rất tin tưởng vào tình cảm của Quý Miên Miên với Diệp Thiều Quang. Đã hơn một năm rồi, không phải không có ai theo đuổi Quý Miên Miên, mà là ngoại trừ Diệp Thiều Quang ra, Quý Miên Miên chẳng để tâm tới bất kỳ ai cả.
Nếu nói Quý Miên Miên có một loại cảm tình không thể khống chế được với Mộ Dung Miên thì đó chỉ có thể là phản ứng bản năng của con người, thân thể của loài người đôi khi còn có trực giác tốt hơn so với đầu óc.
Đầu óc có thể khách quan đánh giá một vấn đề, nhưng cũng có thể là chủ quan, mà phản ứng thân thể thì chỉ có chân thật.
Ở điểm này, Yến Thanh Ti rất tin tưởng Quý Miên Miên.
Mộ Dung Miên nói: “Biết.”
Nhạc Thính Phong ôm lấy Hạnh Nhân vừa tỉnh ngủ đòi mẹ đi ra ngoài, Yến Thanh Ti vươn một tay ôm lấy thẳng nhóc, cúi đầu in lên mặt con một cái hôn, thằng nhóc cười khanh khách.
Yến Thanh Ti thuận miệng nói: “Xem ra anh thật sự… không sợ rồi. Nếu tôi không đồng ý thì sao? Tôi không đồng ý cho trợ lý của mình đi theo anh.”
Không ngờ, Mộ Dung Miên lại nói: “Vậy thì chỉ có thể cướp.”
“Không sợ à?”
“Không…”
Yến Thanh Ti cười ha ha: “Anh nghĩ, hiện tại anh cướp được trợ lý của tôi thì sau này khi tôi quay lại làm việc, anh cũng không định trả lại trợ lý cho tôi?”
Mộ Dung Miên thản nhiên: “Đây là cô nói.”
Yến Thanh Ti cười một tiếng, tên này thật sự là muốn cướp trợ lý của cô rồi, hơn nữa còn không định trả lại. Thế này không được, cho anh ta mượn hai tháng đã là quá hào phóng, nhưng muốn chiếm lấy thì không có cửa đâu, dù là Diệp Thiều Quang thật thì cũng không được.
Thanh âm của Yến Thanh Ti trầm xuống: “Xem ra đây mới là mục đích của anh rồi. Này, tên kia, nói thật cho tôi biết đi?”
Mộ Dung Miên hỏi: “Nói thật cái gì?”
“Ví dụ như… anh tới đây làm gì? Anh có mục đích gì?”
Mộ Dung Miên trầm mặc một chút, nói: “Chấp niệm. Chấp niệm không bỏ xuống được.”
Yến Thanh Ti hỏi: “Là một chuyện hay là một người?”
“… Người.”
Trong lòng Yến Thanh Ti vòng vo một chút mới nói: “Được… Vậy tạm thời cho anh mượn người hai ngày, chờ tôi quay lại, anh phải trả người lại cho tôi. Đó là người của tôi, không phải của anh, dù anh có là ai thì tôi cũng không thể đem người tặng cho anh được.”
“Được, không cần nói nữa, tôi trả máy cho chị Mạch.”
Mộ Dung Miên đưa điện thoại cho chị Mạch.
“Alo, Thanh Ti, sao rồi?”
“Để Miên Miên đi với anh ta hai ngày, chờ em về sẽ gặp nói chuyện.” Yến Thanh Ti cúi đầu nhìn Tiểu Hạnh Nhân, thằng nhóc đã đói bụng, đang cọ cọ đầu vào ngực cô, miệng kêu y y nha nha suốt.
Chị Mạch nghe thấy tiếng trẻ con trong điện thoại thì tâm tình cũng tốt lên một chút. “Được.”
“Con em đói rồi, cứ thế đã, chờ em về rồi nói tiếp.”
Chị Mạch chào tạm biệt Yến Thanh Ti rồi cúp máy.
“Miên Miên, em cứ tạm thời ở lại chăm sóc cho Mộ Dung đi.”
Quý Miên Miên gật đầu: “A, vâng…”
Chị Mạch liếc nhìn Mộ Dung Miên một cái, trước khi đi còn nói: “Mộ Dung, nếu cậu chọn làm nghệ sĩ thì tốt nhất nên thu liễm tính tình lại, ở trong vòng luẩn quẩn này không thể chỉ dựa vào gương mặt là có thể đi lên được.”
Chị Mạch rời đi, Quý Miên Miên hơi xấu hổ nhìn Mộ Dung Miên.
Anh nói: “Nhìn cái gì, đi dọn phòng cho tôi đi.”
“A…”
…
Nhạc Thính Phong ngồi xuống bên cạnh bóc quýt và đưa vào miệng cô: “Chị Mạch gọi à?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ừm, Mộ Dung Miên muốn cướp lấy Quý Miên Miên, em thấy anh ta không thích hợp lắm. Ngày kia chúng ta về Lạc Thành đi, em phải gặp anh ta, xem rốt cuộc anh ta có phải Diệp Thiều Quang hay không?”
“Em nghi ngờ chính là anh ta sao?”
“Cực đáng nghi.” Miệng vẫn ăn, cúi đầu thì thấy Tiểu Hạnh Nhân đột nhiên không bú nữa, hai con mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào miệng cô.
Yến Thanh Ti nở nụ cười, lấy một miếng quýt trên tay Nhạc Thính Phong rồi nhỏ nước quýt lên môi Tiểu Hạnh Nhân, thằng nhóc bèn lè lưỡi liếm liếm, tốc độ cực nhanh.
Yến Thanh Ti cười ha hả rất vui vẻ.
Anh nói: “Mặc dù trên tư liệu có vài điều kỳ quái nhưng trước khi về nước thì anh ta vẫn ở Scotland với Mộ Dung gia, ở chung với cha mẹ. Nếu không phải chính chủ thì đã bị phát hiện ra rồi, nhất là Mộ Dung Miên và cha anh ta có tình cảm với nhau rất tốt, không thể nào có chuyện không nhận ra con mình được. Hạnh Nhân mà chúng ta mà thay đổi thì anh chắc chắn sẽ nhận ra ngay lập tức, dù giống nhau tới cỡ nào đi nữa.”
Yến Thanh Ti gật đầu, Nhạc Thính Phong nói cũng rất có đạo lý: “Em cảm thấy vẫn không ổn lắm, cho nên muốn tự mình gặp anh ta.”
Bọn họ chưa gặp Mộ Dung Miên lần nào nên cũng không biết sau lưng anh ta có chuyện gì, hiện tại mọi ý kiến chỉ là phỏng đoán mà không phải khẳng định.
Sau khi Hạnh Nhân ăn xong, Nhạc Thính Phong hỏi: “Em nói xem, nếu thật sự là anh ta, nếu anh ta đã trở lại thì sao không thừa nhận thân phận của mình?”
Yến Thanh Ti nghĩ nghĩ: “Nếu thật là anh ta mà anh ta không chịu thừa nhận bản thân, vậy thì chắc chắn anh ta có lý do không thể nói ra. Vừa rồi anh ta cũng nói, anh ta trở về là vì chấp niệm trong lòng, vì một người. Nếu người đó là Miên Miên thì sao anh ta có thể vì không thừa nhận bản thân mà chịu nhìn Miên Miên đau khổ được. Chắc chắn lý do phải là nếu anh ta thừa nhận thì Miên Miên sẽ càng bị thương tổn lớn hơn.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng, Diệp Thiều Quang tình nguyện dùng cả tính mạng của mình để bảo toàn cho Quý Miên Miên, đối với anh ta mà nói, không có gì quan trọng hơn Quý Miên Miên cả.”
Tình cảm của Diệp Thiều Quang với Quý Miên Miên bọn họ đã được chứng kiến.
Anh vì Quý Miên Miên có thể trả giá hết thảy, với anh mà nói, người con gái đó là tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro