Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

anh không biết ngày mai hay bất hạnh sẽ tới trước

Từ chương 1314

Tằng Khả Nhân đột nhiên nhảy dựng lên, hét chói tai: “Các người… đều là các người hủy tương lai của tôi… Tôi muốn giết các người…”

Quý Miên Miên một tay ngăn trước người Diệp Thiều Quang, một cước đá thẳng vào ngực Tằng Khả Nhân làm cô ta bật ngã về sau.

“Chị Thanh Ti đã cảnh cáo cô, cô cũng không nghe lọt tai, giờ còn trách ai? Muốn trách thì trách anh em nhà cô tự tìm đường chết.”

Cú đá này của Quý Miên Miên cực kỳ lợn hại, cả người Tằng Khả Nhân bay ra sau, phát ra một tiếng kêu đau đớn, cả người không động đậy nổi.

Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn Diệp Thiều Quang, không xong rồi, mình không đá chết người đấy chứ?

Diệp Thiều Quang cười cười: “Không đâu, một cước này còn chưa đủ giết người được.”

Tằng Khả Nhân nằm im một lúc mới có phản ứng, cô ta ô ô rống lên: “Các người dựa vào cái gì mà đối với tôi như thế, dựa vào cái gì… Dựa vào cái gì???”

Cô ta khóc, trong lòng tràn ngập oán hận, chua xót và ủy khuất.

Quý Miên Miên đã muốn đi rồi, nghe thấy vậy lại dừng lại.

Cô xoay người nói: “Vì sao à, tôi cũng muốn hỏi cô câu đấy đấy.”

“Tằng Khả Nhân, chính cô hiểu rõ nhất, nữ thần của tôi chưa từng chủ động trêu vào cô, chưa từng động tới người đàn ông cô yêu. Cô thích Tần Cảnh Chi là chuyện của cô, anh ta không thích cô mà thích nữ thần, cô lại còn nghĩ cách hãm hại chị ấy. Nữ thần của tôi đã gả cho người khác, vợ chồng chị ấy tình cảm rất tốt, chị ấy cũng chưa từng thông đồng với người đàn ông nào khác, vì sao cô còn đem oán niệm Tần Cảnh Chi không thích cô trút lên người nữ thần của tôi hả?”

Tằng Khả Nhân vừa khóc vừa gào: “Tôi thích anh ấy như thế, đều vì Yến Thanh Ti nên anh ấy mới không thèm nhìn tôi. Tôi hận, tôi hận cô ta thì sai ư?”

Diệp Thiều Quang bĩu môi xem thường: “Tôi thực không lý giải được lòng đố kỵ của đàn bà các người. Cô nghĩ không có Yến Thanh Ti thì Tần Cảnh Chi sẽ thích cô à? Thực buồn cười… Nếu không có Yến Thanh Ti, còn có thể có những người khác, tình yêu không phải  là cô thích anh ta thì anh ta phải thích cô đâu.”

“Huống hồ, cô thật sự vì chuyện Tần Cảnh Chi không thích mình mới ghen ghét với Yến Thanh Ti…”

Tằng Khả Nhân sửng sốt.

Cô ta ghen tị với Yến Thanh Ti, ngay từ lần đầu tiên gặp đã ghen tị rồi.

Rõ ràng là một đứa con gái xuất thân ti tiện, sao lại có thể sống tùy ý như thế được?

Yến Thanh Ti đẹp hơn cô ta, ánh mắt tốt hơn cô ta, nếu hai người ở cạnh nhau, người ta sẽ chỉ nhìn thấy Yến Thanh Ti. Sau khi Tiêu Phòng Điện khởi chiếu, rất nhiều diễn viên được đánh giá cao, nhất là Yến Thanh Ti. Yến Thanh Ti đã lấy đi mọi hào quang của một diễn viên chính là cô ta.

Diệp Thiều Quang đứng dậy, nắm lấy tay Quý Miên Miên: “Về thôi!”

Tằng Khả Nhân coi như xong đời rồi, bị nhiều người chứng kiến và chụp lại màn vừa rồi như thế, sao có thể không bị phát tán ảnh lên mạng chứ?

Tằng Khả Nhân quỳ rạp trên mặt đất không động đậy, về chịu tang? Chẳng lẽ…

Cô ta khóc rống lên, chỉ vì Yến Thanh Ti mà cuộc đời của cô ta đã tay đổi hoàn toàn.

Diễn xong một màn này, Quý Miên Miên tâm tình thoải mái lên rất nhiều, kéo tay Diệp Thiều Quang nói: “Này, anh nói xem, sau này Tằng Khả Nhân có phải sẽ phát điên không?”

Diệp Thiều Quang cười: “Có lẽ có.”

Đi ra cổng thì thấy Tần Cảnh Chi đang chờ bên ngoài.

Thấy hai người đi ra, anh ta vội hỏi: “Đêm qua…”

Diệp Thiều Quang không đợi anh ta nói xong liền nói: “A, tôi cũng đang định hỏi, sao Tần tiên sinh lại ở đây. Chẳng lẽ anh với Tằng tiểu thư…”

Khóe miệng Tần Cảnh Chi co rút một cái: “Hai người nghĩ nhiều quá rồi!”

Diệp Thiều Quang kéo Quý Miên Miên đi vòng qua trước mặt anh ta: “Chúng tôi đi trước đây.”

Tần Cảnh Chi muốn gọi hai người lại, nhưng do dự một chút rồi lại thôi.

Chuyện tối hôm qua anh ta cũng đoán ra được rồi.

Tối qua, nhất định là bọn Quý Miên Miên đã làm cái gì đó… Bằng không, hiện tại chính anh mới là người bị khó xử.

Diệp Thiều Quang đột nhiên quay đầu, nói với Tần Cảnh Chi: “Tần tiên sinh, dù thế nào đi nữa, nếu trong nhà không thái bình thì chuyện như vừa rồi vẫn sẽ còn xảy ra…”

Tần Cảnh Chi…

Anh đáp: “Cảm ơn!”

Diệp Thiều Quang vẫy vẫy tay: “Anh vẫn còn nợ tôi một ân tình lớn, sau này tôi sẽ tìm anh đòi lại.”

Tối hôm qua, chính anh là người mặc lại quần áo cho Tần Cảnh Chi.

Sau khi hai người rời đi, Tần Cảnh Chi nghe thấy tiếng khóc của Tằng Khả Nhân, anh ta xoay người rời đi. Nếu anh ta còn tiếp tục đồng tình với Tằng Khả Nhân thì đúng là đầu óc có vấn đề

. ..

Từ chương 1331

Cuối cùng, chỉ còn khoảng một tuần nữa sẽ đóng máy, sau một buổi tối kết thúc công việc, uống xong bát canh gà, Yến Thanh Ti thở dài một tiếng: “Rốt cuộc cũng xong rồi, có thể về nhà rồi.”

Nhạc Thính Phong múc cho cô thêm một bát: “Mùa đông năm nay lạnh hơn so với mọi năm. Sau khi về nhà thì nghỉ ngơi thêm đi, đừng có ra ngoài nữa."

Yến Thanh Ti gật đầu: “Ừ… Không vội, về nhà rồi em sẽ nghỉ ngơi, ra năm tính tiếp.”

Diệp Thiều Quang đang bóc hạt dẻ cho Quý Miên Miên, nghe Yến Thanh Ti nói thế thì chen vào: “Trời ạ, cô không nói thì tôi cũng quên là đã tới tháng 12 rồi đấy.”

Ánh mắt anh đảo một vòng, lấy một hạt dẻ đã bóc sẵn nhét vào miệng Quý Miên Miên.

“Miên Miên, năm mới em sẽ về nhà à?”

Quý Miên Miên gật đầu: “Về chứ, tôi mà không về thì ba tôi đánh chết.”

“A…” Diệp Thiều Quang chỉ gật đầu, không nói gì nữa.

Trong lòng anh ta thầm tính toán, năm mới này thế nào cũng phải về nhà Quý Miên Miên gặp ba mẹ vợ, kiểu gì cũng phải xác định thân phận của mình mới được.

Yến Thanh Ti biết ý nghĩ của Diệp Thiều Quang, cô liếc mắt nhìn Quý Miên Miên vẫn còn chưa biết gì, sau đó nở nụ cười.

Lúc đầu, cô cảm thấy Quý Miên Miên và Diệp Thiều Quang không thể ở cạnh nhau, gã này tâm cơ quá sâu, Miên Miên không phải đối thủ của anh ta.

Nhưng trải qua một thời gian tiếp xúc, tâm tư của Diệp Thiều Quang dành cho Quý Miên Miên đúng là rất đáng coi trọng.

Mà Quý Miên Miên ở cạnh Diệp Thiều Quang hạnh phúc hơn so với ở bên Tiểu Từ nhiều.

Diệp Thiều Quang có thể yêu chiều con bé thành một đứa ngốc, có thể làm cho nó không cần quan tâm cái gì, không cần băn khoăn cái gì.

Diệp Thiều Quang đối xử với con bé như thể trong mắt anh ta chỉ có con bé này là tốt nhất, cũng chỉ có nó mới lọt được vào mắt anh ta.

Ở đoàn làm phim mấy ngày, khuôn mặt của Diệp Thiều Quang đã hấp dẫn không ít cô gái, có mấy người còn tỏ tình với anh ta, đáng tiếc chẳng ai thành công cả.

Yến Thanh Ti cảm thấy Diệp Thiều Quang kỳ thực cũng rất khá.

Chỉ đáng tiếc, không biết đến khi nào Tiểu Từ mới có thể lấy lại được tâm tình.

Yến Thanh Ti nhìn cậu, trong lòng hơi sốt ruột.

Tuy rằng cô rất cảm thông với Tiểu Từ, nhưng cái sự nhát gan của cậu làm cô chỉ cảm thấy tiếc rèn sắt không thành thép.

Cơ hội chỉ có một lần, anh không nắm chắc thì tất nhiên nó sẽ rơi vào tay người khác. Không phải ai cũng có thời gian cho anh chuẩn bị.

Yến Thanh Ti muốn cho cậu ta tách ra một thời gian để trưởng thành thêm, cũng hy vọng cậu có thể bình tĩnh lại được.

Yến Thanh Ti lắc đầu, cô không phải mẹ cậu ấy, nếu cậu ấy vẫn chứ như vậy thì có trời mới giúp được.

Lại qua vài ngày, chỉ còn hai cảnh quay cuối cùng, Yến Thanh Ti liền nhận ra các cảnh quay của mình đã kết thúc rồi.

...

Từ chương 1342-1355

Lúc nhét hành lí lên xe, Diệp Thiều Quang phụ trách cái vali to tướng kia, buồn bực nói: "Cái vali này nhét cái gì mà nặng thế?"

Quý Miên Miên bảo để đấy cho cô, sau đó nhẹ nhành nhét chiếc vali lên: "Nặng chỗ nào mà nặng, rõ là sức yếu thôi."

Diệp Thiều Quang...

Chẳng lẽ anh yếu ớt đến thế? Ngay cả cái vali cũng xách không xong?

Không đúng, có cái vali nào để quần áo lại nặng như thế?

Diệp Thiều Quang lấy làm khó hiểu, rốt cuộc bên trong chứa cái vẹo gì?

Xong xuôi, Yến Thanh Ti nói với ba người kia: "Ừm, hôm nay chúng ta không đi máy bay."

Quý Miên Miên không hiểu: "Tại sao? Đi máy bay nhanh mà!"

Yến Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong: "Bởi vì... chị tính... để mọi người cùng lái xe du ngoạn.

Diệp Thiều Quang: "Tự lái xe du ngoạn cần đem nhiều đồ như thế à?"

Yến Thanh Ti thầm nghiến răng, tên này không dễ lừa: "Quay xong bộ phim này tôi muốn nghỉ ngơi tử tế một chuyến, nên coi như dẫn mấy người đi cùng."

Diệp Thiều Quang còn muốn hỏi thêm thì Quý Miên Miên đã vỗ tay: "Tuyệt quá! Tuyệt quá..."

Đi du ngoạn với nữ thần, quá tuyệt vời.

Yến Thanh Ti: "Nếu đã vậy, lên xe xuất phát thôi!"

Xe mà Nhạc Thính Phong chuẩn bị cho Yến Thanh Ti tuy rất lớn nhưng hành lý của Yến Thanh Ti nhiều gấp mấy lần người khác nên đành phải nhét vào xe của Quạ đen và Ngốc Ưng, hai người họ sẽ lái xe theo sau.

Diệu Thiều Quang nghi thần nghi quỷ, Yến Thanh Ti lại làm trò gì nữa đây?

Lúc sắp lên xe, anh quay đầu lại nhìn một cái, tầm mắt rơi vào một chiếc xe màu đen nằm ở cổng khách sạn, anh nhớ rõ lúc sáng nay vừa bước ra cửa liền thấy chiếc xe đó, thân xe còn ướt chứng tỏ nó đã ở đó cả đêm.

Ngoài xe của đoàn làm phim ra thì anh chưa từng thấy chiếc xe này đậu ở đây bao giờ.

Diệp Thiều Quang nheo mắt lại, càng lúc càng nghi ngờ.

Quý Miên Miên thúc giục: "Nhìn cái gì thế, mau lên đi."

"Ừm, lên đây!" Diệp Thiền Quang hoàn hồn, trực tiếp lên xe.

Đường của trấn này không rộng lắm nên lái xe rất chậm, Diệp Thiều Quang vẫn ngoái nhìn về phía sau.

Đến khúc ngoặt thì anh ta thấy chiếc xe kia khởi động.

Diệp Thiều Quang cười thầm, hóa ra là giám thị, có nên nói với Yến Thanh Ti một tiếng không?

Ngẩng đầu lên nhìn Yến Thanh Ti ngồi phía trước, chậc... thôi bỏ đi, người phụ nữ này tinh ranh như yêu quái, sao mà không biết được?"

Nói tới thì Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti ngày hôm nay rất lạ, lúc sáng không cho họ tiến vào phòng, tiệc đóng máy thì giả vờ đau bụng không tham gia, lần này lại tự lái xe chứ không đi máy bay, này... lại định giở trò gì đây?

Diệp Thiều Quang nhìn gương mặt hưng phấn của Quý Miên Miên, vẫn còn mong chờ vào cuộc du ngoạn với nữ thần đây mà. Đôi khi, không cóđầu óc cũng là một chuyện tốt.

Hôm nay lòng hiếu kì của Diệp Thiều Quang khá nặng, trong đầu anh ta vẫn nghĩ những chuyện đã xảy ra vào hôm nay.

Còn có cả chiếc xe đi theo phía sau nãy giờ nữa, rốt cuộc làđịch hay là bạn?

À, còn cả cái vali to tướng kia nữa, rốt cuộc bên trong chứa thứ gì mà nặng tới vậy? Không lẽ là người?

Ài, cái cảm giác cứ phải liên tục suy đoán thật không dễ chịu chút nào.

Yến Thanh Ti lúc này lại đang nghĩ, tốt nhất là Tô Trảm đừng có ngạt chết trong đó, cô cũng không muốn lúc mở ra bên trong lại là một khối thi thể.

Xe ra khỏi thôn, Diệp Thiều Quang lại ngoái lại nhìn.

Chiếc xe vẫn còn đi theo, anh cảm thấy người điều khiển chiếc xe đó đúng là ngu hết biết, muốn theo dõi thì cũng nên đổi sang một chiếc xe khác chứ.

Chỉ là Diệp Thiều Quang không biết thôi, không phải là người ta không muốn đổi mà là không đổi được.

Bởi vì... người ta vốn đã chuẩn bị xe dự bị, nhưng mà...

"Đám người Yến Thanh Ti đúng là ngạo mạn, hai gã thuộc hạ của Ngự Trì dám đem toàn bộ người bị giết hôm qua của chúng ta... nhét vào cái xe dự bị kia."

"Mẹ nó, chúng đã nắm rõ như lòng bàn tay."

Thế nên, có đổi xe hay không thì cũng không có gì khác biệt.

Xe lái đến tỉnh lớn, Nhạc Thính Phong bảo Yến Thanh Ti đi nghỉ nhưng cô vẫn không chịu.

Qua mấy tiếng, Diệp Thiều Quang không nhịn được nữa, nói: "Chiếc xe đen phía sau cứ bám theo chúng ta mãi, Yến Thanh Ti, cô lại chọc phải cái phiền toái gì à?"

Yến Thanh Ti liếc mắt về phía sau một cái: "Phiền toái lần này không phải do tôi chọc."

"Xem ra đúng là có phiền phức, sợ là... cũng không nhỏ đi?"

Yến Thanh Ti cười cười: "Cũng bình thường thôi, chúng ta hẳn là có thể bình an thoát thân."

"Hẳn là? Cô mà cũng có ngày nói ra được từ này sao?" Diệp Thiều Quang lập tức quay đầu sang nói với Quý Miên Miên: "Miên Miên, tí nữa có chuyện gì, em nhớ bảo vệ anh."

Quý Miên Miên gõ vào đầu Diệp Thiều Quang một cái: "Đừng có nằm mơ, tôi còn phải bảo vệ chị Thanh Ti, tự mình nghĩ cách đi."

"Anh yếu ớt như vậy, chỉ có thể dựa hết vào em thôi.... "

Nói tới nói lui chính là anh muốn ôm chân bạn gái.

Yến Thanh Ti có chút lo lắng nhìn chiếc xe phía sau, lúc này người của bọn họ không nhiều, lỡ đâu mấy kẻ đằng sau điên lên làm ra chuyện gì điên cuồng thì sao? Lúc đó phải làm gì?

Còn cả Tô Trảm phía sau nữa, mong đừng có ngạt chết trong vali là được.

Nhạc Thính Phong tăng tốc độ lái đến một khu nghỉ ngơi dừng lại nghỉ một chút, Yến Thanh Ti khẽ thương lượng với Nhạc Thính Phong, hay là... thả Tô Trảm ra ngoài?

Nhạc Thính Phong lại không hề lo lắng: "Anh ta là Tô Trảm đấy, ai chết ngạt được chứ anh ta thì không thể, không phải lo đâu."

Yến Thanh Ti nhún nhún vai, được rồi, nếu em họ anh ta đã không lo lắng thì người em dâu như cô cũng chẳng cần phải lo lắng.

Sau khi mua chút đồ ăn và nghỉ ngơi, mọi người lại tiếp tục lên đường, chiếc xe phía sau vẫn bảo trì khoảng cách, không có ý muốn động thủ.

Thấy trời đã chạng vạng tối, Yến Thanh Ti hỏi: "Đến đường lớn thì chỉ sợ trời tối mất, chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ qua đêm, hay là... chạy suốt đêm?"

Diệp Thiều Quang lên tiếng: "Đừng nghỉ lại, chạy suốt đêm đi, tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta thay phiên nhau lái, tôi cứ có cảm giác... bồn chồn nãy giờ."

Yến Thanh Ti không thể không thừa nhận Diệp Thiều Quang là một nhân tài, may là nhờ Diệp Kiến Công ám hại với bị Quý Miên Miên bắt thóp chứ nếu đối địch nhau, kết quả thế nào đúng là khó nói.

Yến Thanh Ti gật đầu: "Thế ba người tối nay chịu khó chút vậy, chờ ra khỏi tỉnh này là không sao nữa rồi."

Diệp Thiều Quang: "Ra khỏi tỉnh này..."

Hình như anh bắt được cái gì đó?

Chạy xe tiếp một tiếng, đến chiếc cầu bắc ngang sông.

Bởi vì không phải là ngày lễ nên trên đường cao tốc cũng không nhiều xe lắm, mà con đường này cũng phải là tuyến đường kinh tế trọng điểm nên không được phồn hoa cho lắm, chủ yếu tu sửa để phục vụ quân đội, nên rất ít khi có xe cộ qua lại, điều này càng khiến cho chiếc xe theo đuôi phía sau trở lên quỷ dị. Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Sắc trời ngày càng tối, đèn xe sáng lên.

...

Trong lòng Yến Thanh Ti có chút lo âu, thực ra cô bắt đầu lo lắng.

Bởi vì cô nhớ tới buổi tối cô bị Tằng Niệm Nhân bắt cóc, trong lòng cũng cảm thấy không yên.

Nhạc Thính Phong cảm giác được cô không yên lòng, cũng đoán được nguyên nhân bèn ôm cô vào lòng.

“Anh phát hiện một trò chơi rất vui, anh dạy cho em.”

Diệp Thiều Quang xem hai người thân mật quay sang nói với Quý Miên Miên: “Hay là… anh cũng dạy em.”

Kết quả là Quý Miên Miên rất không hiểu ý nói một câu: “Chơi trò chơi với tôi đều bị tôi giết ngay tại chỗ, anh có mặt mũi nói đến dạy tôi.”

Diệp Thiều Quang xấu hổ sờ sờ mặt…

Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói âm trầm: “Phía sau có một chiếc xe?”

Diệp Thiều Quang nói luôn: “Có ai đâu, đường lớn là dùng để cho xe đi nha…”

Nói đến đây giọng nói của Diệp Thiều Quang bỗng to lên. Quý Miên Miên, Yến Thanh Ti cùng với Nhạc Thính Phong đều cùng ngẩng đầu lên. Cả bốn nhìn nhau rồi… chậm rãi quay đầu lại.

Vì thế cả bốn người đồng thời nhìn thấy ở hàng ghế cuối, nơi tối tăm ánh sáng không chiếu được đến xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch.

Quý Miên Miên bỗng bóp chặt đùi của Diệp Thiều Quang, hét lên một tiếng: “Ma…”

Diệp Thiều Quang vừa đau vừa thở mạnh vì kinh ngạc.

Yến Thanh Ti cùng Nhạc Thính Phong cùng nhau nói: “Đm, đúng là thấy ma!”

Ai có thể nói với bọn họ, rõ ràng hàng ghế sau là để hành lý bây giờ tại sao lại xuất hiện một kẻ nào đó?

“Anh ra khỏi va li từ lúc nào, chẳng lẽ muốn cùng chúng ta chơi trò chạy trốn khỏi phòng bí mật?”

Tô Trảm tựa lưng vào phía sau nói chuyện có vẻ suy yếu: “Ở chỗ nghỉ liền đi ra vì ở trong đó tôi không thở được.”

Người như anh ta rất am hiểu ngụy trang, hơn nữa vì bọn họ không cảm thấy ghét anh ta nên chẳng hề đề phòng, thế nên không hề phát hiện.

Quý Miên Miên lại véo Diệp Thiều Quang một cái: “Làm tôi sợ chết mất, sợ chết mất…”

Tô Trảm mỉm cười: “Xin lỗi, làm mọi người sợ.”

“Đúng rồi, anh vừa nói đằng sau có một chiếc xe?” Yến Thanh Ti nhanh chóng quay đầu xem.

Tô Trảm nói: “Nhanh lên… Lái xe nhanh lên chút, bọn họ sẽ đuổi kịp nhanh thôi.”

Bởi vì bọn họ biết rằng, nếu để anh ta ra khỏi tỉnh, như vậy… bọn họ làm gì sẽ càng khó khăn hơn.

Yến Thanh Ti vừa nhìn đến hai chiếc xe ở phía sau càng ngày càng đến gần xe của bọn họ liền hô: “Tiểu Từ, lái xe nhanh lên, phóng hết tốc lực, gọi điện nói cho Quạ Đen ở đằng trước hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

Dọc theo đường đi, Tiểu Từ đều im lặng, nghe tiếng của Yến Thanh Ti liền nhanh chóng nhấn ga phóng đi.

Nhạc Thính Phong vẫn cảm thấy rất chậm, anh nói với Tiểu Từ: “Để tôi lái.”

Vì thế hai người thay đổi vị trí, Nhạc Thính Phong lái xe phóng nhanh như tên lửa.

Chiếc xe phía sau đuổi theo gắt gao.

Trong bóng đêm, trên đường quốc lộ, từng chiếc xe phóng nhanh chỉ để lại những vệt mờ, giống như cơn gió lốc cuốn qua.

Trong gió, cửa kính chiếc xe phía sau kéo xuống, người bên trong vươn ra nửa người, hắn mang ra một thứ gì đó.

Đột nhiên phía sau truyền ra đoàng đoàng vài tiếng súng, Quý Miên Miên kêu lên sợ hãi: “Bọn chúng có súng…”

Diệp Thiều Quang theo bản năng ôm chặt Quý Miên Miên vào lòng: “Đúng là có chuyện xảy ra, ra cửa đã cảm thấy không ổn.”

Yến Thanh Ti thở dài: “Không phải không ổn mà là vô cùng không ổn, nhìn phía trước.”

Mọi người vừa nhìn liền thấy hai chiếc xe từ phía trước phóng tới. Một cái đột nhiên quay đầu, kẹp xe của Quạ Đen ở giữa.

Trái tim của Yến Thanh Ti bỗng đập liên hồi, cô nói: “Chúng ta… bị bao vây…”

Phía trước có xe chặn lại, đằng sau có xe đuổi theo, còn có súng thỉnh thoảng bắn đến, có trời mới biết bọn họ có thể chống cự đến lúc nào.

Không khí trong xe im lặng đến khác thường.

Xe đằng sau càng ngày càng đến gần, cùng với nó là tiếng súng liên hồi. Diệp Thiều Quang nghe được chút tiếng nói ở phía sau liền quay đầu nhìn về phía Tô Trảm: “Bọn đằng sau… là người nước ngoài? Tôi vô cùng muốn biết anh… rốt cuộc là ai, đặc tội với người nào?”

“Tuy rằng tôi không muốn lừa mọi người nhưng tôi cảm thấy nếu mọi người muốn sống thì tốt nhất là không cần biết.”

Quý Miên Miên nói: “Anh đẹp trai, muốn vậy cũng phải chờ sau này chúng ta thoát nạn đã! Chạy như bay, rượt đuổi còn bắn súng, tôi nghĩ chuyện này chỉ có ở trong phim mới có, không ngờ có ngày tôi cũng được cảm nhận một lần."

Câu này cùng với không khí cam go bây giờ có vẻ lạc đề, Diệp Thiều Quang ôm lấy Quý Miên Miên cúi người xuống: “Đây không phải điểm chính, hôm nay chúng ta có thể đều sẽ chết.”

Anh vuốt khuôn mặt Quý Miên Miên chân thành nói: “Nhưng mà, anh sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ em, cho dù chết… cũng sẽ chết trước em.”

Quý Miên Miên không hiểu sao cảm thấy ánh mắt hơi cay, cô nói: “Đừng nói… Nể tình anh mỗi ngày mua bữa sáng cho tôi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ anh một chút.”

Diệp Thiều Quang vốn có chút lo lắng lại bị cô nói làm cho buồn cười. Anh nhẹ nhàng hôn Quý Miên Miên một chút.

“Chờ mãi có thể có được những câu này của em, cũng đáng giá.”

Quý Miên Miên hơi mở miệng muốn nói gì đó thì đột nhiên xe bị đâm một chút. Thân thể của cô và Diệp Thiều Quang đều bị đổ về một phía làm cho cô không thể nói tiếp.

Nhưng vì lần này không thể nói hết khiến sau này Quý Miên Miên hối hận mãi.

Yến Thanh Ti nắm lấy tay vịn mắng: “Thật là không có sáng tạo…”

...

Trên cầu, Quý Miên Miên thấy lũ người xấu đã rời đi thì khều khều Diệp Thiều Quang: “Này, chúng ta đã an toàn rồi, anh mau đứng lên đi.”

Biểu hiện hôm nay của Diệp Thiều Quang làm cho Quý Miên Miên rất cảm động, anh luôn đứng trước mặt để bảo vệ cho cô.

Lúc đó, tim của Quý Miên Miên đập rất nhanh.

Diệp Thiều Quang không động đậy, anh liếc mắt nhìn chiếc trực thăng đang dần hạ cánh xuống, vuốt ve mặt Quý Miên Miên, hỏi: “Miên Miên, nếu có một ngày anh chết, em có nhớ tới anh nữa không?”

Quý Miên Miên sửng sốt: “Đồ điên, anh nói bừa cái gì thế hả?"

Tiểu Từ nghe hai người họ nói chuyện thì ngẩng đầu nhìn Diệp Thiều Quang, ánh mắt cậu ta nhìn tới phía sau lưng Diệp Thiều Quang, sau đó… ngây ra.

Diệp Thiều Quang không nói gì, cứ thế nhìn Quý Miên Miên rồi cười đầy yêu thương không rời mắt.

Trong lòng Quý Miên Miên thấy hốt hoảng, vỗ vỗ lưng anh, muốn đỡ anh đứng lên nhưng lại cảm thấy ở đó ướt sũng, âm ấm. Cô sửng sốt lấy tay về, chỉ thấy trên lòng bàn tay toàn là máu.

Quý Miên Miên sửng sốt, nhanh chóng phục hồi tinh thần. Cô lập tức nhìn ra sau lưng anh nhưng đã bị Diệp Thiều Quang ngăn lại, không cho cô làm gì, có những hình ảnh anh không bao giờ muốn cô nhìn thấy.

Diệp Thiều Quang mỉm cười, trên trán toát đầy mồ hôi, anh cực kỳ đau nhưng vẫn duy trì nét tươi cười, hỏi: “Miên Miên, em sẽ nhớ anh chứ?”

Quý Miên Miên lắc đầu, liên tục lắc đầu, cô đáp: “Tôi… Không, tôi sẽ không nhớ anh đâu… Diệp Thiều Quang, anh cả ngày ở trước mặt tôi rồi, tôi làm gì có cơ hội mà nhớ anh. Nếu anh dám chết, tôi sẽ lập tức quên anh ngay… Vì thế anh không được chết, anh cũng không thể đi đâu hết, anh phải ở lại. Mỗi ngày anh đều phải tới gặp tôi, nấu cơm cho tôi, mua quần áo cho tôi, tối phải ôm tôi ngủ… Anh phải…”

Trong lòng Quý Miên Miên rất bối rối, gió đêm rất lạnh, tiếng cánh máy may quay tít trên cao cùng với tiếng gió rít khiến cho tiếng của cô càng thêm nghẹn ngào, mơ hồ.

Cô cũng không biết mình đang nói cái gì, nhưng cô sợ, sợ anh sẽ…

Cô sợ nếu mình nói nhớ anh thì anh… anh… anh sẽ…

Diệp Thiều Quang cúi đầu hôn lên mặt cô, anh nói: “Em lúc nào cũng nói ngược lòng mình. Cái tính này của em vừa đáng yêu lại rất đáng giận…”

Anh cũng rất nhớ, nhớ mỗi sáng mở mắt ra có thể nhìn thấy cô, nhớ mỗi ngày cùng cô ăn cơm, cùng cô chơi game, anh còn muốn kết hôn với cô, muốn chung sống với cô, muốn một gia đình, muốn rất nhiều, rất rất nhiều…

Nhưng…

Tay Quý Miên Miên che miệng vết thương trên lưng Diệp Thiều Quang để nó không tiếp tục chảy máu nữa.

Cô kêu lên: “Chị Thanh Ti… Chị mau tới đây, anh ấy bị thương, Diệp Thiều Quang bị thương rồi…”

Nhất định là do lúc nãy mấy tên người nước ngoài nổ súng, anh đã đỡ đạn thay cho cô.

Thanh âm của Quý Miên Miên vút cao, Yến Thanh Ti nghe được liền cùng Nhạc Thính Phong chạy tới. Chỉ thấy sau lưng Diệp Thiều Quang đã ướt đẫm máu, máu nhuộm đỏ hết lưng anh ta.

Lúc Yến Thanh Ti nhìn thấy thế, chỉ cảm thấy lạnh cả người.

“Không sao đâu… Chúng ta sẽ lập tức tới bệnh viện, mau chóng tới bệnh viện…”

Lời của cô an ủi Quý Miên Miên nhưng cũng chẳng khác nào đang tự an ủi mình.

Máy bay đáp xuống một chỗ cách đó gần trăm mét, có người đang chạy tới, Nhạc Thính Phong nói: “Máy bay tới rồi, chúng ta đi thôi. Diệp Thiều Quang, anh cố gắng một chút, tôi đi gọi người, cố gắng nhé…”

Nhạc Thính Phong chạy đi, dù chỉ cách có một trăm mét mà anh cảm giác như cả trăm kilomet, mãi không tới nơi được.

Đêm rất đen, trực thăng đáp xuống cách cầu một quãng, vậy mà anh cảm giác nó xa tới nỗi cả đời không thể chạy tới nơi.

Diệp Thiều Quang cười cười, mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống tòng tòng, rơi trên mặt Quý Miên Miên: “Cô gái ngốc… sau này…”

Anh lại dừng lại, nói lảng sang chuyện khác: “Quên đi… Quên anh đối với em mà nói là một chuyện tốt. Nếu có thể quên thì cứ quên đi…”

Quý Miên Miên rất muốn khóc nhưng lại không khóc được. Cổ họng cô cứng đờ, cả người và giọng nói đều run rẩy. Cô rất muốn cười, nhưng nụ cười còn khó nhìn hơn cả lúc khóc.

"Diệp Thiều Quang, Diệp Thiều Quang… chúng ta tới bệnh viện… Sau này, tôi sẽ không bắt anh nấu cơm, tôi cũng… không bắt nạt anh. Tôi sẽ mang anh đi luyện cấp game, sẽ đưa anh đi đánh quái. Ai dám bắt nạt anh, tôi sẽ giúp anh đánh hắn…”

Diệp Thiều Quang cười rất tươi: “Có thể nghe được những lời này của em, anh thấy thật tốt.”

“Diệp Thiều Quang, anh đừng nói nữa, anh hãy giữ sức đi, chúng ta tới bệnh viện.” Yến Thanh Ti muốn đưa tay dìu anh ta.

Diệp Thiều Quang lắc đầu, nói với cô: “Yến Thanh Ti… Chúng ta có được coi là bạn bè không?”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Là bạn bè. Anh đừng nói gì nữa, giờ tôi sẽ cầm máu cho anh, chúng ta lập tức tới bệnh viện, người tới rồi… họ sẽ nhanh chóng qua đây…”

Nhạc Thính Phong đã chạy tới bên máy bay, người trên máy bay mang cáng tiến về phía này.

Yến Thanh Ti quay đầu đi tới chiếc xe, cô cố gắng kéo hành lý xuống, mở tất cả va li hành lý ra, quần áo của cô bị lôi tất ra, trong miệng không ngừng nói: “Thuốc cầm máu… Thuốc cầm máu đâu rồi, thuốc đâu rồi… Thuốc để ở đâu nhỉ?”

Diệp Thiều Quang nhìn Yến Thanh Ti vì bối rối mà mất hết lý trí thì nở nụ cười: “Không ngờ cũng có ngày thấy cô thế này vì tôi. Thời gian đúng là thứ kỳ diệu. Tôi bỗng nhớ lần đầu tiên gặp cô, cô còn nhớ không?”

Trong đầu Yến Thanh Ti hỗn loạn vô cùng, tâm loạn như ma, cả người như không phải là chính mình nữa. Trước mứt cô toàn là một màu đỏ tươi, tất cả đều là máu từ người Diệp Thiều Quang chảy ra.

Yến Thanh Ti quát: “Anh câm miệng. Diệp Thiều Quang, anh đừng có nói nữa. Miên Miên, đỡ anh ta dậy.”

Không tìm thấy thuốc cầm máu đâu, Yến Thanh Ti bèn lấy váy áo của mình chèn lên miệng vết thương của Diệp Thiều Quang, nói: “Diệp Thiều Quang, anh cố gắng chịu đựng thêm một lát. Xong xuôi rồi anh muốn đưa ra điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý. Thật đấy… Thật… Thật sự!”

Yến Thanh Ti nói liền ba chữ “Thật”.

Diệp Thiều Quang nở nụ cười: “Nghe thấy có vẻ rất hấp dẫn. Nếu tôi khỏe lại, tôi thật sự muốn cô đồng ý với tôi một chuyện, đó là gả Miên Miên cho tôi.”

Quý Miên Miên giữ lấy bả vai Diệp Thiều Quang: “Anh khỏe rồi, tôi sẽ gả cho anh, tôi sẽ thật sự gả cho anh… Diệp Thiều Quang, anh không thể xảy ra chuyện… Anh không được xảy ra chuyện…”

Diệp Thiều Quang che mắt Quý Miên Miên, cúi đầu hôn lên mặt cô: “Hôm qua anh đọc được ở trên mạng một câu thế này: Bạn sẽ mãi mãi không biết được ngày mai hay bất hạnh sẽ tới trước. Hôm qua anh thấy câu đó rất vô nghĩa, nhưng hiện tại anh mới biết câu đó tàn nhẫn thế nào. Miên Miên… chúng ta không có thời gian.”

Diệp Thiều Quang nhìn thoáng qua màu đỏ đang nhấp nháy trên xe.

Quý Miên Miên bắt lấy tay anh: “Diệp Thiều Quang… Anh sẽ không sao… Em sẽ không để anh chết…”

Diệp Thiều Quang cười, vết thương trên lưng sẽ không làm anh mất mạng ngay… nó còn phải dùng để bảo vệ tính mạng cho mọi người ở đây.

Anh lắc lắc đầu đứng lên: “Yến Thanh Ti, tôi chỉ có thể giúp cô một chuyện cuối cùng này… Tôi hy vọng, sau này cô phải đối xử thật tốt với Miên Miên, coi cô ấy như em gái ruột của mình… Xin cô hãy bảo vệ cô ấy… đừng để cô ấy… đi theo cô mà gặp phải nguy hiểm gì.”

Yến Thanh Ti sửng sốt: “Diệp Thiều Quang, anh định làm gì?”

Diệp Thiều Quang đẩy mạnh Quý Miên Miên về phía Yến Thanh Ti, sau đó anh lên xe: “Cô gái  ngốc, đây là chuyện cuối cùng anh có thể làm cho em.”

Sau đó anh cười lớn một tiếng, nổ máy xe, chân đạp lên chân ga đã bị biến dạng, tăng tốc cực nhanh, sau đó lái xe lao qua lan can bảo vệ. Vài giây sau, chiếc xe nổ tung giữa không trung.

Dưới gầm xe có gắn bom hẹn giờ. Lúc Diệp Thiều Quang kéo Quý Miên Miên ngã nằm xuống thì đã thấy bom bị khởi động.

Do âm thanh cánh quạt máy bay quá lớn nên mọi người không nghe thấy âm thanh đếm lùi của đồng hồ mà thôi.

Anh nhìn thời gian trên bề mặt đồng hồ, càng lúc càng ngắn, càng lúc càng ít… Ngắn tới mức không thể chờ tới lúc nhân viên cứu hộ đưa anh rời đi, ngắn tới mức mọi người không có cách nào nhanh chóng rời khỏi cây cầu được, càng không thể tìm ra chuyên gia tháo bom vào lúc này, mà cho dù có thì cũng chẳng kịp tháo bom luôn.

Nhìn thời gian càng lúc càng ngắn, Diệp Thiều Quang cực kỳ đấu tranh, nhưng… khi nhìn thấy gương mặt Quý Miên Miên, anh không còn chần chừ gì nữa. So với chết, anh càng muốn thấy cô được sống.

Anh yêu Quý Miên Miên nhiều thế nào?

Nhiều đến chính anh cũng cảm thấy sợ. Anh yêu cô tới mức không thể khống chế chính mình, vừa gặp cô là đã không còn là mình trước đây. Những thay đổi này làm cho anh cảm thấy càng ngày mình càng giống một con người.

Đáng tiếc là, sau này… không thể ở bên cạnh cô, không thể là chính mình được nữa.

Điều làm anh tiếc nuối nhất chính là không thể nói cho cô biết anh cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ yêu cô…

Cũng quên nói với cô rằng, sau này tìm chồng thì nhất định phải tìm người nào hoàn mỹ như anh.

Lúc bom phát nổ, trong đầu Diệp Thiều Quang chỉ nghĩ tới những hình ảnh sau khi gặp gỡ Quý Miên Miên. Từ khi thế giới của anh có sự xuất hiện của cô, anh mới cảm giác được, thì ra… thế giới này còn nhiều điều tốt đẹp như thế, anh còn có nhiều nguyện vọng muốn làm như thế!

Trong lòng anh tiếc nuối rất nhiều, đáng tiếc… không thể nào thực hiện được nữa.

Hẹn gặp lại, cô gái ngốc của anh!

Nhạc Thính Phong mang theo người chạy tới, chỉ kịp thấy chiếc xe lao ra khỏi cầu, sau khi nổ mạnh tạo thành một quả cầu lửa thì rơi xuống sông, chìm dần xuống.

Tất cả mọi người đều ngây ra…

Quý Miên Miên nỉ non: “Diệp Thiều Quang… Diệp Thiều Quang…”

Thanh âm của Quý Miên Miên rất nhẹ, không hét chói tai như bị bệnh tâm thần, cũng không khóc rống lên, chỉ như một đứa nhỏ lạc đường âm thầm tìm kiếm cho mình một người đáng tin cậy.

Không ai nói chuyện, thời gian yên lặng vô cùng, tiếng Quý Miên Miên nỉ non rơi vào tai mọi người giống giống như là âm thanh duy nhất của đêm nay… Người tên Diệp Thiều Quang kia đã nấu cơm cho cô ăn, giúp cô mua đồ, cùng cô đùa giỡn lưu manh, người đó sẽ không trở về nữa.

Yến Thanh Ti nhắm mặt lại, nước mắt trào ra.

Quý Miên Miên giãy ra khỏi Yến Thanh Ti, giống như một con rối gỗ đi tới bên cầu, miệng cô không ngừng gọi tên Diệp Thiều Quang.

Tiểu Từ tiến lên giữ chặt lấy cô: “Miên Miên… Miên Miên…”

Những chuyện vừa mới xảy ra làm cho cậu thấy thật sự rung động.

Trước đây cậu luôn ghen tị với Diệp Thiều Quang, thậm chí là hận anh ta, nhưng… giờ cậu mới nhận ra, cậu lấy đâu ra tư cách mà ghen, mà hận chứ?

Những gì Diệp Thiều Quang có thể làm cho Quý Miên Miên, cậu sẽ không bao giờ làm được.

Vừa nhìn thấy súng, cậu sợ tới ngây người, nói cũng không nói được, cả người run rẩy chứ đừng nói là giúp Quý Miên Miên chắn đạn.

Diệp Thiều Quang vì Quý Miên Miên có thể bất chấp cả tính mạng của mình.

Còn cậu thì sao? Cậu chỉ là một kẻ nhu nhược, chẳng làm được gì.

Quý Miên Miên đột nhiên nở nụ cười: “Anh ấy rơi xuống nước rồi, tôi phải tìm anh ấy về, nếu không… ngày mai ai sẽ mua đồ ăn sáng cho tôi. Đêm nay ai sẽ ôm tôi ngủ?”

Tiểu Từ nhìn Quý Miên Miên muốn khóc mà không khóc được, cậu giữ chặt lấy tay Quý Miên Miên: “Miên Miên… cậu… đừng vậy nữa.”

Ánh mắt Quý Miên Miên trống rỗng không có thần sắc, như một con rối gỗ, cô hỏi: “Nếu không thế này thì cậu bảo tôi phải thế nào?”

Tiểu Từ lui về sau từng bước, cậu không dám nhìn vào mắt Quý Miên Miên.

“Miên Miên…” Yến Thanh Ti đi tới trước mặt Quý Miên Miên, ôm chặt lấy cô. Cô chỉ có thể ôm lấy con bé, cô thậm chí còn không biết an ủi thế nào.

Hơn nữa, dù có nói lời an ủi gì cũng đều phí công, không có tác dụng gì.

Diệp Thiều Quang không còn… thật sự không còn… Anh ta chết ngay trước mặt bọn họ, vì Quý Miên Miên, vì tất cả mọi người ở đây.

Quý Miên Miên nắm chặt lấy áo Yến Thanh Ti: “Chị, chị lợi hại như thế… Chị lợi hại như thế, chị hãy giúp em tìm anh ấy về đi?”

Yến Thanh Ti biết hiện tại lý trí của Quý Miên Miên đã không còn rõ ràng nữa, đây là đả kích cực kỳ lớn với con bé.

Yến Thanh Ti không nói ra được lời từ chối, cô cũng không dám tiếp tục kích thích Quý Miên Miên.

Cô gật đầu: “Được, chị sẽ giúp em tìm, chị sẽ giúp em tìm người…”

Cô buông Quý Miên Miên ra, nhìn Tiểu Từ: “Để mắt tới Miên Miên.”

Tiểu Từ gật đầu.

Yến Thanh Ti đi tới trước mặt những người cứu hộ, nhìn đám cảnh sát khoan thai tiến tới, trong mắt hiện lên vẻ âm lãnh khiến người ta sợ hãi. Cô hỏi: “Sao các anh không tới sớm một chút? Lâu như vậy mới xuất hiện? Sao không ở lại luôn đi hả?”

Người dẫn đầu đoàn vẻ mặt đầy áy náy: “Xin lỗi, vì khoảng cách khá xa nên chúng tôi… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”

Sau khi bọn họ nhận được lệnh đã ngay lập tức tới với tốc độ cao nhất, nhưng… Khoảng cách quá xa, nơi mà bọn bắt cóc xuống tay lại ở giữa một chiếc cầu, bọn họ chạy tới được đây cũng mất rất nhiều thời gian.

Nhìn người kia lái xe chứa bom hẹn giờ lao ra khỏi cầu, bọn họ thật sự kinh hãi.

Đồng thời càng nghĩ càng thấy sợ, nếu chiếc xe kia phát nổ ở trên cầu, nếu cây cầu này bị nổ tung… mọi người… có lẽ sẽ chết hết.

Yến Thanh Ti ngắt lời anh ta: “Tìm người… Lập tức tìm người  cho tôi. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác…”

“Nhưng…”

Anh ta muốn nói thi thể đã bị nổ tung rồi, cuối cùng vẫn không dám nói ra.

“Vâng, sẽ đi tìm ngay.”

Trong lòng anh ta biết, lòng sông chảy rất xiết, đêm lại đen thế này, uy lực của quả bom cũng rất kinh khủng, cho dù có tìm cũng sẽ không tìm được gì.

Anh ta có thể lý giải tâm tư của bọn Yến Thanh Ti, hiện tại cảm xúc của bọn họ đều rất không ổn định, cứ tìm hai ngày, không tìm được thì cũng coi như xong rồi.

Tiểu Từ nhìn chằm chằm Quý Miên Miên. Cô đứng bên thành cầu, mắt nhìn xuống lòng sông đen ngòm bên dưới, giống như một động đen thật lớn lúc nào cũng có thể nuốt hết mọi thứ.

Tiểu Từ rất sợ Quý Miên Miên sẽ nhảy xuống.

Tóc Quý Miên Miên bị gió thổi tung, cô híp mắt nói: “Tôi đang gặp ác mộng,  chờ tỉnh mộng rồi thì có thể thấy… Diệp Thiều Quang mua bữa sáng cho tôi… Đúng thế, nhất định là thế rồi… Nhất định vậy…”

Giọng Quý Miên Miên càng lúc càng nhỏ, sau đó trực tiếp té xỉu. Tiểu Từ vội đỡ lấy thân thể cô, gọi: “Miên Miên… Miên Miên…”

Yến Thanh Ti đi tới, dưới chân cô như có bông, nhẹ bẫng, lảo đảo, có cảm giác những chuyện xảy ra đêm nay đều là hư ảo.

Nhưng… đau quá, lục phủ ngũ tạng đều đau, mắt cũng đau, cơn đau làm cho cô không thể không thừa nhận đây là sự thật…

Đúng như Diệp Thiều Quang nói, không ai biết được ngày mai hay bất hạnh sẽ tới trước.

Một đêm thật dài trôi qua, bọn họ chờ đến tận khi bình minh ló dạng, thế nhưng… vĩnh viễn không thể gặp lại Diệp Thiều Quang nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro