Chương 9
Thuỳ Trang bị Diệp Anh ép phải ở lại đến sáu bảy giờ sáng, nàng khóc lóc la hét, nhưng Diệp Nah lại thờ ơ, cuối cùng nàng thật sự kiệt sức, nên đã bất tỉnh. Nàng không có chút ký ức nào về chuyện diễn ra sau đó.
Lúc tỉnh lại thì đã là khoảng 11 giờ trưa, nàng ôm đầu hơi choáng váng, chân yếu ớt đến mức phải vịn vào kệ sách kế bên giường mới đứng dậy được, eo và phần dưới cơ thể đau đến mức không thể đứng thẳng được, đặc biệt là phần thắt lưng.
"A..."
Nàng đột nhiên nhớ đến mình chủ động nắm ngón tay Diệp Anh, dạy cô cách làm mình thoải mái, nỗi xấu hổ liền dâng lên.
Nàng chưa từng yêu, nhưng đã học về mấy chuyện đen tối đó dựa vào nhiều năm đọc tiểu thuyết và truyện tranh 18+, cũng tự mình thủ dâm. Giờ nàng truyền lại những kinh nghiệm kỳ lạ này cho Diệp Anh, sau đó thì gần như mất nửa cái mạng.
Nàng đúng là một kể ngốc! Nếu lúc đó nàng không dâm đãng như vậy thì làm sao cô ấy có thể bốc đồng...
Nàng cảm thấy rất giận bản thân mình.
Điều quan trọng nhất bây giờ là, nàng không biết Diệp Anh sẽ nghĩ gì về mình, và mối quan hệ của họ bây giờ càng phức tạp hơn. Phải nói sao đây? Chị dâu và em chồng quan hệ với nhau, nếu chuyện này bị bố mẹ nàng hoặc bố mẹ Diệp Anh biết...
Haha, không cần nghĩ tới cũng biết chuyện hỗn loạn gì sẽ xảy ra.
"Không được... Hôm nay mình phải về quê, không thể ở lại lâu hơn nữa."
Chủ yếu là nàng xấu hổ khi ở chung với Diệp Anh, có lẽ sau hai tháng, cô sẽ quên đi việc này? Cho dù không thể quên được, chắc chắn khi Diệp Phúc về cô cũng không kiếm chuyện với nàng.
Hôm qua nàng đã thu dọn hành lý rồi, khi Diệp Anh ra ngoài, nàng có thể xách hành lý trực tiếp về nhà.
Nàng rón rén đi xuống lầu, không biết Diệp Anh đi đâu, tỉnh dậy trên giường đã lạnh tanh từ lâu, điều đó có nghĩa là Diệp Anh không ngủ cùng nàng.
Chắc chắn rồi, Diệp Anh ít nhiều vẫn còn ghét nàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng thắt lại, đôi mắt có chút đau nhức, không phải buồn vì Diệp Anh không ngủ với mình, mà là Diệp Anh luôn có cái nhìn không tốt với nàng ngay từ đầu.
Sau khi xuống cầu thang, nàng rất bước nhẹ, thậm chí cả mở tay nắm cửa phòng ngủ cũng rất nhẹ, nhưng tất cả những âm thanh này vẫn không qua được đôi tai của người kia.
"Tới đây."
"!!" Thuỳ Trang bị âm thanh bất thình lình dọa đến suýt chút nữa hét lên, nhưng vô thức cắn môi nuốt xuống tiếng kêu, nàng không ngờ Diệp Anh đang ngồi ở phòng khách.
Kỳ thực Diệp Anh đã ngồi ở phòng khách rất lâu, từ bảy giờ sáng đến giờ, trên bàn đặt một tách cà phê bốc khói.
Thuỳ Trang hít sâu một hơi, Diệp Anh vẫn ở nhà, có lẽ hiện tại nàng nên nói rõ sự tình.
Nhưng khi nàng bước tới, liền nhìn thấy rất nhiều tiểu thuyết và truyện tranh bách hợp được cô sắp xếp ngay ngắn trên bàn cà phê, Diệp Anh vẫn đang đeo kính, bắt chéo chân và cầm một cuốn sách. Cô đang xem một cuốn "My Devil Lady" tập 5. Bộ truyện tranh đó tổng cộng có sáu tập, điều đó có nghĩa là Diệp Anh đã đọc bốn tập trước, nàng cảm thấy mắt tối sầm ngay tại chỗ.
Bộ truyện tranh đó là bộ truyện tục tĩu nhất mà nàng từng đọc từ trước đến giờ. Chưa kể chủ đề là truyện bách hợp, còn có SM, nhân thú, xúc tu, các loại nội dung lộn xộn không giới hạn. Một số người hâm mộ đã bàn luận rằng chỉ trong sáu tập truyện tranh, nữ ác quỷ đã đ* nữ anh hùng con người một cách điên cuồng 63 lần. Trung bình có 10 cảnh sex khác nhau trong mỗi tập.
Nàng thực sự muốn nhảy khỏi tòa nhà ngay bây giờ.
"Ngồi đi."
Diệp Anh làm động tác mời, ra hiệu cho Thuỳ Trang ngồi ghế đối diện bàn cà phê. Trong lúc này, cô không rời mắt khỏi truyện tranh, rất chăm chú đọc.
Thuỳ Trang bất an ngồi đối diện Diệp Anh, nhưng Diệp Anh hình như muốn đọc truyện tranh trước khi nói chuyện với nàng. Sau khi ngồi xuống, nàng nhìn chằm chằm vào tiểu thuyết và truyện tranh trên bàn cà phê. Diệp Anh làm sao tìm được nơi giấu kho báu của mình? Diệp Anh cầm ly cà phê trên bàn uống một ngụm, sau đó đọc xong trang cuối cùng của truyện tranh, gấp sách lại, cùng lúc đó, trái tim Thuỳ Trang như nhảy lên cổ họng.
"Chị ngủ thế nào?" "
???"
Câu hỏi của Diệp Anh khiến Thuỳ Trang có chút bối rối, trả lời thế nào đây?
"Không tệ..."
Trả lời xong, Thuỳ Trang mới ý thức được mình đã nghe nhầm, đối phương hỏi một vấn đề như vậy, nàng cũng trả lời nương theo, điều đó có nghĩa cuộc trò chuyện đã bị Diệp Anh chi phối.
"Ừ, tôi cũng đoán vậy."
Diệp Anh cười trả lời, từ tiếng cười khúc khích đáng ghét của đối phương, Thuỳ Trang biết đối phương đang cười nhạo chuyện tối qua. Nàng không thể để cuộc trò chuyện này biến thành Diệp Anh ở thế của kẻ thống trị nàng!
"Tôi muốn nói chuyện với cô." Thuỳ Trang lấy rất nhiều dũng khí mới nói ra lời này.
"Ồ? Chị còn muốn nói thêm chuyện gì?"
"Đêm qua chúng ta..."
Chết tiệt, Thuỳ Trang mới bắt đầu nói chuyện, nàng cảm thấy mình không thể tiếp tục nói nữa. Ai sẽ cứu mình đây? !
"Ừ."
Tại sao Diệp Anh lại có vẻ bình tĩnh như vậy?
"Nói đi."
Cùng với vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Anh, Thuỳ Trang có ảo tưởng mình là người làm sai, tuy nàng là người gây ra chuyện đêm qua, nhưng rõ ràng là Diệp Anh tự mình đề xuất. Nhìn nàng thủ dâm, rồi cưỡng hôn, sau đó xảy ra hàng loạt chuyện đều là lỗi của Diệp Anh, tại sao bây giờ lại như bị đổ oan vậy? "Mặc dù cô đã làm loại chuyện đó, nhưng tôi hy vọng chúng ta đều quên hết đi. Sau đó tôi sẵn sàng xóa bỏ tất cả những điều tồi tệ mà cô đã làm với tôi."
"Chị muốn phủ nhận chuyện tối hôm qua?"
"Ừm..." Thuỳ Trang nghe được đối phương hỏi vấn đề này liền đổ mồ hôi lạnh gật đầu.
"Cho nên chị thu dọn hành lý, hôm nay muốn về quê đúng không?" Diệp Anh sờ sờ cằm.
"À, không, chỉ là muốn về nhanh một chút. Mà chờ đã, sao cô biết?"
"Tôi nhìn thấy trong phòng ngủ của chị có vali hành lý."
"Cô không thể vào phòng của người khác! Là sinh viên luật, cô không biết rằng mình không được xâm phạm quyền riêng tư sao?!"
Nói đến đây, Thuỳ Trang đột nhiên tức giận, và vũ trụ nhỏ bé trong lòng nàng gần như nổ tung, cô chỉ vào chồng sách cạnh bàn cà phê, nói: "Và cô không có quyền xem qua đồ đạc của tôi!"
Những cuốn tiểu thuyết và truyện tranh đó là công sức mà nàng đã sưu tập trong nhiều năm và Diệp Anh đã lấy chúng ra mà không hề hỏi ý kiến.
"Những thứ này để trong nhà tôi, thì coi như tài sản riêng, tại sao tôi không được động vào? Chị không phải người nhà của tôi sao? "
Diệp Anh có bao giờ coi nàng là thành viên trong gia đình chưa? Nàng thậm chí còn không tin vào tai mình khi cô nói điều đó! Thật buồn cười, từ khi gả vào nhà họ Nguyễn, Diệp Anh làm sao có thể coi nàng như người nhà.
Trong đám cưới [ Loại nữ nhân này căn bản không xứng với anh, không biết vì sao anh còn muốn cưới cô ta! ]
Tại sao một thành viên trong gia đình lại nói điều này? Cho dù Thuỳ Trang có xuống mồ, chắc chắn nàng vẫn sẽ nhớ rõ những lời này.
"Đ-Đừng ở chỗ này lừa gạt tôi!" Thuỳ Trang đang muốn tức giận với Diệp Anh, "Dù sao cô cũng không có quyền động vào đồ của tôi..."
Cô nhìn về phía nàng, ngay lập tức động lực của nàng yếu đi, nhanh chóng dùng tay bám vào ghế sofa định đứng lên bỏ chạy.
Thấy được tình hình, Diệp Anh nắm tay nàng ấn ngã xuống ghế sofa. Thuỳ Trang sợ đến mức toàn thân run rẩy, đầu óc nàng vẫn quay cuồng vì trải nghiệm kinh hoàng tối qua. Lúc này mặt Diệp Anh rất gần với suýt nữa thì hôn nàng.
"Tại sao tôi không thể chạm vào đồ của chị? Chị là chị dâu của tôi, tôi có thể 'sờ' bất cứ thứ gì tôi muốn." Mỗi khi Diệp Anh nói từ 'sờ', tất cả khí nóng từ môi cô đều chạm đến mặt Thuỳ Trang, "Còn thắc mắc gì nữa không?"
"Cô! Đừng có đi quá giới hạn! Tôi sẽ kể với ba mẹ cô! Và cả anh trai cô!" Thuỳ Trang đang mạo hiểm mạng sống của mình. Vì Diệp Anh có thể công khai xu hướng tình của nàng, tại sao nàng không thể lấy chuyện tối qua ra uy hiếp Diệp Anh? !
"Ồ..." Diệp Anh nhếch khóe miệng, buông tay Thuỳ Trang ra, đứng dậy, nhún vai, thản nhiên nói: "Chị muốn nói cho bọn họ biết, thì tôi sẽ không có biện pháp đối phó sao?
"Cô không sợ sao? Nếu danh tiếng của cô bị hủy hoại, chỉ cần báo lên cấp trên của cô, cô thậm chí có thể không giữ được chức thẩm phán!"
Ha, đối phương cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, nghiêm túc đấy, rất tốt, con bài thương lượng này không tệ.
"Nhưng chị định nói gì với họ?" Diệp Anh dùng ngón tay gãi gãi thái dương, sau đó đột nhiên nói: "Sao chị không nói cho họ biết chị đã dụ dỗ em chồng như thế nào?" "
"Hả?!"
"Hả cái gì?" Diệp Anh mỉm cười nói: "Tôi nói không đúng sao? Mọi người đều biết tôi là người như thế nào, với lại chị cũng không có chứng cứ?" Diệp Anh cúi người nhìn Thuỳ Trang, nụ cười rộng đến mang tai, "Tại tòa, nếu không có chứng cứ, chị khó có thể truy tố ai, nhưng tôi có bằng chứng chứng minh chị đã dụ dỗ tôi."
Diệp Anh chỉ vào mấy cuốn sách trên bàn cà phê.
"Vì chị dâu tôi thích đọc sách đồng tính khiêu dâm nên có thể coi là đối tượng ham muốn tình dục, lén lút lẻn vào phòng em chồng để dụ dỗ. Tôi cũng soạn sẵn tiêu đề của vụ việc."
"Diệp Anh, đồ khốn nạn!" Thuỳ Trang gần như khóc vì không ngờ điều này lại xảy ra.
"Nếu chị không cư xử đúng mực, tôi sẽ chỉ trở thành một tên khốn nạn hơn mà thôi." Diệp Anh vừa nói vừa lấy từng cuốn sách trên bàn cà phê, "Tôi sẽ tịch thu những cuốn sách này trước, để ngăn cản việc chị đọc chúng. Những ấn phẩm khiêu dâm này khiến chị không thể kiểm soát bản thân và xâm hại tôi. "
" Không! Cô không thể lấy đi đồ của tôi"
"Lấy lại làm gì, đọc sách có ích gì? Cứ làm với tôi bao nhiêu lần tùy thích, không tốt hơn sao? "
Thuỳ Trang nghe vậy, ngơ ngác nhìn cô.
"Tôi chỉ đùa thôi mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro