Chương 4
"Chị!?" Khóe miệng Diệp Anh giật giật khi nhìn chị dâu của mình đang khỏa thân, cô chỉ không ngờ rằng bên trong phong cách ăn mặc giản dị là thân hình nóng bỏng đến thế, chỗ cần thì đầy đặn, chỗ không cần thì lõm vào, phần lông nơi tư mật được cắt tỉa gọn gàng, khiến cô không thể rời mắt.
"Hơ..." Thùy Trang kinh hãi nhìn Diệp Anh, ánh mắt của cô khiến nàng sợ hãi, nàng ôm chặt chiếc khăn tắm trên cổ, giây tiếp theo liền hét lên!
"A a a a a!"
Thùy Trang dùng sức ném chiếc khăn tắm trên cổ về phía mặt Diệp Anh, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị chiếc khăn ướt mặt đầy nước bay tới. Kỳ thật khăn tắm cũng bị dính nước nên rất nặng, khi chạm vào mặt Diệp Anh phát ra tiếng "bụp".
"A!"
Thùy Trang hoảng sợ đóng cửa phòng ngủ lại, đơn giản giống như một chú rùa, nàng không muốn biết Diệp Anh bây giờ nghĩ gì về mình. Đã là bách hợp còn phô bày cơ thể mình trước mặt người phụ nữ khác. Nghĩ đến tất cả ý nghĩa của chuyện này nàng gần như không thể kìm chế được và lại hét lên.
Nàng sờ ngực mình, vừa rồi thật sự rất sợ hãi, bây giờ là mấy giờ rồi? Tại sao Diệp Anh lại tan làm sớm như vậy? !
Nàng áp tai vào cửa, muốn nghe xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng không nghe thấy gì cả. Tại sao Diệp Anh còn ở đó? Không phải cô nên giận dữ đi lên lầu vì bị ném khăn tắm vào mặt sao? Khả năng này tương đối cao, nghĩ đến điều này nàng gần như đã khóc, thật xấu hổ, tại sao chuyện này lại xảy ra vào ngày thứ hai sau khi chuyển đến? Nàng nên đối mặt với đối phương như thế nào đây? !
Sao mình lại không về quê nhỉ...
Thùy Trang nghĩ vậy, bực bội cầm điện thoại di động lên kiểm tra các bến xe gần đó xem ngày mai có chuyến nào nào về nhà không.
Kết quả là nàng xem qua thông tin và được biết xe buýt đến nhà nàng sẽ ngừng hoạt động vào ngày mai và nhanh nhất phải đến ngày mốt mới được khôi phục.
Nói cách khác, nàng sẽ phải ở lại với Diệp Anh ít nhất hai ngày nữa...
Thùy Trang ở trong phòng đọc thiểu thuyết bách hợp, không chịu ra ngoài, vì nàng sợ lại đụng phải Diệp Anh. Không biết phải đối mặt đối phương thế nào, nhưng con người luôn có ba nhu cầu cấp thiết, nàng liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức hình con ếch trên bàn, kim giờ đã chỉ bảy giờ tối. Nàng đói quá, lại không biết Diệp Anh còn ở bên ngoài hay không.
"Ừm."
Thùy Trang nhịn không được, nàng không chỉ đói bụng, còn muốn đi tiểu gấp, lặng lẽ mở cửa hé ra, nhìn ra ngoài, tựa hồ không có ai.
Nàng rón rén bước ra, vừa đến cửa nhà vệ sinh, chợt nhận ra phía sau có một ánh mắt sắc bén như dao. Không biết là do đang cần đi tiểu gấp hay vì quá sợ hãi nên nàng vô thức rùng mình.
"Tôi còn tưởng rằng chị sẽ không bao giờ đi ra ngoài." Diệp Anh khoanh tay trước ngực, từng bước một đến gần nàng, "Tắm xong không mặc quần áo, chị đang nghĩ gì thế?"
Diệp Anh Thùy Trang
Cô vẫn muốn nhắc đến chuyện này!
Thùy Trang sợ hãi run rẩy, chạm vào tay nắm cửa nhà vệ sinh, suýt chút nữa thì rúc vào bức tường phía sau.
"Tôi, tôi chỉ..."
Nàng chỉ nghĩ là cô không về sớm như vậy, phòng tắm và phòng ngủ chỉ cách nhau một hành lang, đây đều là lý do nàng tắm xong không mặc quần áo. Nhưng Diệp Anh lại đi đến trước mặt nàng, nhiệt độ không khí xung quanh gần như về 0. Miệng nàng cứng đờ, căn bản không nói ra được lời nào, khóe miệng run rẩy đến tuyệt vọng.
"Chị nghĩ thế nào?" Diệp Anh nhướng mày nhìn nàng, "Nhỡ có khách đột nhiên tới nhà thì sao? Lỡ như tôi dẫn thêm một người bạn khác đến thì sao? Chị cứ khỏa thân đi ra khỏi phòng tắm thế này à? Tại sao chị lại cư xử như một con vật vô học vậy? Bộ không thấy xấu hổ à?"
"Tôi! Tôi không phải là một con vật vô học!"
Lời của Diệp Anh thật quá đáng, Thùy Trang đột nhiên lớn tiếng phản bác, nhưng sau khi nói xong, nàng nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Anh, và giây tiếp theo lại sợ hãi.
"Tôi, tôi chỉ tưởng cô không tan sở sớm như vậy, cho nên..."
Diệp Anh không ngờ đối phương lại đột nhiên mạnh dạn phản bác cô như vậy. Mới đây ai còn đang khóc? Sau đó cô mới nhớ ra hôm nay anh trai đã dặn cô phải chăm sóc thật tốt cô gái nhà quê này, hơn nữa vừa rồi đối phương đã ném khăn vào người cô, ai đã cho nàng trái tim và lòng dũng cảm của một con báo như vậy? ! Trong cơn tức giận, cô dùng sức nắm lấy cánh tay của Thùy Trang, cô cao hơn nàng một cái đầu, xách cánh tay của đối phương lên trên.
"A!" Thùy Trang bị đau đến phát ra một tiếng rên rỉ.
Diệp Anh nhìn chằm chằm vào nàng, giọng điệu của cô thậm chí còn gay gắt hơn những gì đã nói trước tòa: "Vậy là chị muốn khỏa thân phải không? Vừa rồi còn dám lớn tiếng với tôi như vậy?"
Tôi!"
Sự việc diễn ra hơi lâu, Thùy Trang cảm thấy nhu cầu đi tiểu của mình càng ngày càng mạnh, nàng chỉ muốn đi vệ sinh, nàng cũng không làm gì cả, sao lại chọc giận đến tên ôn dịch này?
"Chị gả vào Nguyễn gia chúng tôi. Nếu một ngày nào đó chị khỏa thân xuất hiện trước mặt người khác, người ta sẽ nghĩ gì về gia đình chúng tôi? Họ sẽ cho rằng anh trai tôi đã cưới phải một con điếm. Chị muốn chồng mình không thể ngóc đầu lên trước mặt mọi người à? Nếu chị không biết phép lịch sự, tôi sẽ dạy chị. "
Không! Không, đừng kéo mà!"
Thùy Trang muốn vặn tay nắm cửa nhà vệ sinh phía sau trong tuyệt vọng, nhưng Diệp Anh đã nắm lấy tay còn lại của nàng và dường như muốn kéo nàng vào phòng khách.
"Không, không! Diệp Anh!"
Nàng run rẩy đến tuyệt vọng, chỉ muốn đi vệ sinh.
"Lại đây!"
"Không!"
Thùy Trang cuối cùng cũng không nhịn được, nàng cảm nhận được hơi ấm trong quần mình, sau đó màu quần của nàng dần trở nên tối hơn.
"Không!!!" Thùy Trang hất tay cô ra, định chạy về phía nhà vệ sinh, kết quả là nàng vấp phải bậc thang dẫn đến hành lang từ phòng khách, nặng nề ngã xuống đất.
"Ồ không, đừng..."
Cô đã có thể nhìn thấy nước tiểu tràn ra, chất lỏng màu vàng tạo thành dòng nước chảy xuống sàn, làm ướt thảm.
"Huhuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu"
Là một người tốt có nên giúp đỡ người lớn tè dầm này hay nên ngồi sang một bên và nhìn nàng ấy tự dọn dẹp?
Và điều khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ là khi nhìn Thùy Trang bị bắt nạt thảm hại, tè ra quần trước mặt cô và khóc lớn, cô cảm thấy bụng dưới mình thắt lại, cô càng muốn nhìn thấy nàng khóc thảm hại hơn.
Có cách nào khiến người kia khóc nhiều hơn không? Diệp Anh lúc này vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này, mỗi lần nhìn thấy đối phương khóc, cô đều cảm thấy rất hưng phấn, coi như đây là một cách tốt để giải tỏa căng thẳng (?).
Nhưng cô lo lắng nếu tiếp tục như vậy, đối phương sẽ sợ cô, cơ hồ trốn tránh, vừa rồi không phải nàng đã trốn trong phòng ngủ sao? Đây không phải là dấu hiệu tốt, nếu cho chút ngọt ngào, đối phương sẽ buông lỏng cảnh giác.
"Được rồi, được rồi."
Diệp Anh đè nén trong lòng rất nhiều ý niệm không tốt, giả vờ rất ôn hòa bước tới, không tin được bản thân có thể thay đổi nhanh chóng như vậy. Nhưng Thùy Trang vẫn đang khóc lóc, khẩn trương và sợ hãi. Thật ra phòng tuyến của nàng rất yếu, chỉ cần có người đối xử tốt với mình, nàng sẽ như kiếm được cọng rơm.
"Tôi xin lỗi, tôi không biết chị đang cần đi tiểu gấp."
Vẫn khóc "Huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu".
"Chị có thể tha thứ cho tôi không? Tôi xin lỗi vì vừa rồi tôi đã quá tàn nhẫn với chị. "
Mặc dù cô gần như cảm thấy buồn nôn vì sự "tốt bụng" của chính mình khi nói điều này với người chị dâu chẳng ra gì kia. Rốt cuộc, toàn bộ vở kịch phải được trình diễn.
"Tôi đỡ chị dậy được không? Tôi sẽ không mắng chị nữa đâu."
Thật kỳ lạ.
"Huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu
Nước nhỏ giọt, Diệp Anh nghĩ đến việc trước đó đã nhìn thấy phần lông được cắt tỉa gọn gàng ở phần dưới cơ thể của đối phương và cảm thấy hơi khô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro