Chương 36: Hoàn
"Cái, cái gì?!" Diệp Anh không thể tin nhìn Thuỳ Trang, "Việc phán xét này cần phải được bàn bạc trong cuộc họp, em không thể..."
"Chị không quan tâm em sẽ làm gì." Lúc này nàng rất tức giận, hung ác nói: "Nếu em không đồng ý, chị sẽ không gọi cho anh trai em."
"Thuỳ Trang!" Diệp Anh nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhìn nàng.
"Hừ, em phải tự mình giải quyết."
Diệp Anh dùng sức siết chặt lan can sắt, Thuỳ Trang trước đây bị cô trấn áp khóc lóc, bây giờ như được giải phóng vui vẻ ca hát, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng cũng chẳng làm được gì vì cô bị nhốt trong lồng sắt.
"Được, được, em hứa với chị."
Diệp Anh bất đắc dĩ trả lời, nhưng trong lòng cô lại đang suy nghĩ chuyện khác, chỉ cần đi ra ngoài, Thuỳ Trang coi như xong, cô sẽ trừng phạt nàng bằng mọi cách một cách tàn nhẫn, biết nàng trở thành kẻ ngốc trước mặt mọi người.
"Đừng nghĩ đến việc trả thù tôi, cũng đừng nghĩ đến việc rút lại quyết định tuyên án Lan Ngọc trước tòa." Thuỳ Trang lấy điện thoại di động ra cho Diệp Anh xem màn hình, "Nếu không, chị sẽ gửi cái này cho ba mẹ em, để họ xem con gái ngoan của họ là người như thế nào."
Diệp Anh ngơ ngác nhìn Thuỳ Trang, sao cô không ngờ rằng chị dâu của mình trước đây từng là kẻ ngốc, lần này lại thông minh như vậy, chẳng lẽ trước đây vốn luôn thông minh như vậy sao? Là ảo ảnh sao? "Được, được, được." Diệp Anh giơ tay đầu hàng, "Em sẽ không nuốt lời."
"Như vậy thì được."
Thấy Diệp Anh ngoan ngoãn đáp ứng, sẽ không phản kháng vô ích nữa, Thuỳ Trang xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.
"Ồ, nhìn cậu bị bắt nạt thế này." Quỳnh Nga cười hả hê, "Tôi cười chết mất. Nếu cậu bị người ngoài lồng uy hiếp như thế này, tôi đoán trong tù còn có những tù nhân hạng nặng hơn."
"Câm miệng." Diệp Anh đặt tay lên lan can sắt, cười lạnh nói: "Đợi tôi ra khỏi đây xem, tôi xử chị ấy thế nào."
"Đúng là kẻ hai mặt." Quỳnh Nga bước đến lan can sắt và đến rất gần Diệp Anh. "Tôi tưởng rằng sau khi tốt nghiệp cậu sẽ nghiêm túc kết hôn và nuôi dưỡng chồng con. Xem ra cậu còn có ý khác."
"Đừng nói nhảm." Diệp Anh trừng mắt nhìn cô, liếc một cái.
"Tôi đã sớm nói với cậu, cậu không phải loại người như vậy, thật đáng tiếc, nếu như trước đó cậu nghe lời tôi, chúng ta có thể trời sinh một cặp, thoải mái vui vẻ." Quỳnh Nga nhún vai thờ ơ.
Thuỳ Trang gọi điện thoại xong từ bên ngoài đi vào "Chị vừa gọi điện thoại cho anh trai em, anh ấy nói sáng mai mua vé, em phải ở lại qua đêm trong này."
Thuỳ Trang nhìn điện thoại, đã 11 giờ, nói: "Nếu em không sao thì chị về trước..."
"Không được! Em không muốn chị về." Diệp Anh nhìn Thuỳ Trang. Giọng điệu của cô đã khác trước, có chút gì đó yếu ớt nói: "Hãy ở lại với em."
Thuỳ Trang mỉm cười khi nghe thấy Diệp Anh khẩn trương yêu cầu, "Chị về mang đồ ăn cho em, em còn chưa ăn."
Diệp Phúc sáng sớm đã trở về, sau khi xuống máy bay, trước tiên đến trại tạm giam gặp Diệp Anh, thấy đối phương bình an vô sự, mới yên tâm thương lượng. Anh ấy có cấp bậc quân hàm cao và vẻ ngoài rất ngay thẳng, khi những người trong đồn cảnh sát nhìn thấy anh, họ vô thức ngước mắt lên và nhường bước. Trước tiên anh thương lượng với cảnh sát trưởng và yêu cầu họ xem lại vụ án cũ và kiểm tra lại bằng chứng theo lời kể của Diệp Anh. Sau đó gửi chiếc vali màu đen đến cơ quan nhận dạng để kiểm tra dấu vân tay.
Dưới áp lực của Diệp Phúc, năng lực hành quyết của sở cảnh sát rất cao, theo dấu vân tay trên vali, ngoài dấu vân tay của Thuỳ Trang, còn tìm thấy một dấu vết mơ hồ khác, sau khi đối chiếu xác định chính là Đại Vân. Chủ tịch Đại học Thế Giới đã tự mình làm điều đó, ông ta đã bí mật hối lộ tổng công tố để phê chuẩn lệnh khám xét, cố gắng che giấu trước công chúng và để Diệp Anh bị bỏ tù.
Sau khi sự thật được đưa ra ánh sáng, cảnh sát đã bắt giữ chủ tịch Đại học Thế Giới theo pháp luật, theo lời khai của ông, chính việc ông không hài lòng với bản án của Diệp Anh đối với con trai mình đã dẫn đến cái chết của con trai. Việc hối lộ tổng công tố viên cũng bị buộc tội và bị kết án 30 năm tù vì tội vu khống một đầy tớ của nhân dân.
Ông đã 70 tuổi và chỉ có thể sống phần đời còn lại trong tù.
Việc đầu tiên Diệp Anh làm khi ra khỏi trại giam là chuẩn bị lại cho phiên tòa xét xử Lan Ngọc, một mình cô thuyết phục các thẩm phán khác sẽ tham gia vụ án và kêu gọi tập thể bác bỏ luật lỗi thời. Cô cũng nộp đơn lên Viện kiểm sát để bác bỏ án phạt cho vụ việc này.
Diệp Anh mặc áo thẩm phán ngồi ở giữa ghế xét xử, phiên tòa sắp bắt đầu trong năm phút nữa, cô liếc nhìn bồi thẩm đoàn phía dưới, Thuỳ Trang đang ngồi thẳng trong góc, nàng mím môi cười.
Cô đập búa và nói: "Yên lặng." "Sau đây là phiên tòa liên quan đến việc Lan Ngọc bị cáo buộc tự tiện sản xuất và bán các ấn bản đồi trụy."
Lan Ngọc đứng trước tòa, hai tay bị còng, nhìn thẳng vào Diệp Anh.
"Sau khi được nghiên cứu, xem xét toàn bộ vụ án, vụ án này không thể xác định liệu Lan Ngọc có phạm tội hay không dựa trên luật hình sự thế kỷ trước và theo các quy định có liên quan của Bộ luật tố tụng hình sự mới năm 2010 của Bộ luật Hình sự Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tiêu chuẩn phán xét không thể tìm thấy trong luật hình sự..."
Diệp Anh nhìn từng chữ trong văn bản tuyên án và đọc từng chữ:
"... Người khiếu nại và người đại diện, Tòa án nhân dân tối cao đưa ra quyết định về bị cáo Bành Vũ và đã được chấp nhận. Theo quy định của "Cộng hòa nhân dân Trung Hoa" , Bộ luật tố tụng hình sự, bản án như sau: "Bản án hình sự dân sự ngẫu nhiên số 120 của Tòa án nhân dân cấp cao tỉnh Quảng Đông năm 2018 đã bị thu hồi. Bị cáo Lan Ngọc được tuyên bố không có tội. Bản án này là phán quyết cuối cùng.."
Khi nghe điều này Lan Ngọc mỉm cười, viên cảnh sát đứng bên cạnh mở còng tay cho cô, Thuỳ Trang vui vẻ chạy đến, Lan Ngọc đi xuống vành móng ngựa ôm lấy gia đình mình, cách đó không xa, Thuỳ Trang giơ ngón tay cái lên.
Toàn bộ khu vực tòa án tràn ngập niềm vui, những người hâm mộ vốn lo lắng cho Lan Ngọc cũng tiến tới và ôm cô.
Mọi người trong phòng xử án đều đã đi hết, Diệp Anh thu dọn tài liệu chuẩn bị rời khỏi ghế xét xử, lúc này Thuỳ Trang đi về phía cô, Diệp Anh liếc nhìn nàng, đặt tài liệu dưới cánh tay, hít một hơi thật sâu..., giả vờ lịch sự nói: "Xin lỗi, thưa bà, tôi có thể giúp gì cho bà không?"
"Ừ..." Thuỳ Trang chắp hai tay sau lưng, "Tôi muốn nhận tội trước Thẩm phán Nguyễn."
"Tội gì?"
"Vì chị sẵn sàng nhận tội, vậy có thể cho một mức án nhẹ hơn vì đã không nể mặt em trong trại tạm giam không?"
Nghe được lời của Thuỳ Trang, Diệp Anh mím môi đi đến chỗ nàng... ôm lấy eo nàng. "Điều đó phụ thuộc vào việc chị có làm em hạnh phúc hay không."
________________
Còn 1 chương ngoại truyện nhaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro