Chương 33: H
"A... ha ha..."
Không biết Thuỳ Trang có phải uống nhầm thuốc hay không, đột nhiên lại có sức công phá mạnh như vậy, Diệp Anh hai chân dang rộng nằm trên giường, ngón tay của Thuỳ Trang lại tiến vào và một lần nữa cơ thể cô tê dại, cô ôm chặt tấm ga trải giường bên dưới, sợ hãi chìm đắm trong biển dục vọng.
"A - không! Ừm..."
Mỗi lần ngón tay chạm vào chỗ phình ra nhạy cảm, Diệp Anh đã lên đỉnh vô số lần, cô cảm thấy đầu mình chứa đầy sao, sống lưng đầy sóng, cảm giác chuột rút.
Thuỳ Trang mặc dù im lặng nhìn Diệp Anh ở bên dưới, nhưng thực ra bản thân nàng cũng cảm nhận được, giọng nói hổn hển của cô giống như âm thanh của thiên nhiên, làn da trắng nõn săn chắc là quà tặng của Tạo hóa, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy oán hận. Diệp Anh đáng ghét luôn chơi đùa với người khác, ngoài việc trút cơn tức giận trong lòng ra như vậy, nàng thực sự không thể làm gì được Diệp Anh.
"Ừ... à! Ờ..."
Diệp Anh thở mạnh, cô có thể nhìn thấy những ngón tay của Thuỳ Trang tiến vào cơ thể mình khi cô ngẩng đầu lên. Chiếc giường rung chuyển dữ dội theo cử động của Thuỳ Trang, ván giường phát ra tiếng "cạch cạch". Gần như hơn một giờ trôi qua, Thuỳ Trang cũng không có ý định dừng lại.
Diệp Anh rõ ràng cảm giác được phần thân dưới tê dại, nhưng cô cắn chặt môi dưới, không muốn nhận thua, nếu chỉ nói không, nhất định sẽ nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Thuỳ Trang, trong đó có lời hứa sẽ xử lý vụ của Lan Ngọc, cô không muốn bị Thuỳ Trang lợi dụng như thế này.
"Ư-huh...uh! Thuỳ Trang!"
Nhưng đoạn cao trào ập đến như một cơn sóng lớn, nhanh chóng xâm chiếm lý trí của Diệp Anh. Cô bắt chéo chân và kẹp chặt eo Thuỳ Trang, nghiến chặc răng, kìm nén những tiếng thét sắp tràn ra từ bên ngoài.
"Ha... ừm..."
Gần hai giờ sau, Thuỳ Trang rốt cuộc cũng dừng lại, nàng dùng khăn giấy lau sạch chất lỏng trên tay, đồng thời giúp Diệp Anh lau phần thân dưới của cô, sau khi ném khăn giấy vào thùng rác, nàng đối mặt với Diệp Anh mà ngủ.
Thân dưới Diệp Anh khẽ co giật, cơn choáng váng sau khi cơn cực khoái còn chưa tiêu tán, cô liếc nhìn Thuỳ Trang đang ngủ bên cạnh, do dự một lát rồi xoay người ngủ.
Không ai trong số họ nói chuyện cho đến khi bình minh.
______________________________
Sau khi sự việc xảy ra một khoảng thời gian, Diệp Anh vẫn đi làm như thường lệ, Thuỳ Trang cũng nấu ăn và chăm sóc cô, mọi chuyện vẫn bình thường, hơn nữa Thuỳ Trang còn giữ lời hứa, hoàn toàn nghe lời Diệp Anh.
Thời gian trôi qua từng chút một, ngày xét xử vụ án Lan Ngọc càng ngày càng gần, Thuỳ Trang càng cảm thấy bồn chồn, nàng gần như phát ốm vì phải ở nhà trong khoảng thời gian này. Để cứu Lan Ngọc, nàng sẵn sàng làm bất cứ điều gì dù khó khăn đến đâu.
Cảm xúc của Thuỳ Trang kỳ thực đều ở trong mắt Diệp Anh, càng nghĩ cô càng cảm thấy rất khó chịu, đêm đó Thuỳ Trang đã làm tình với cô, cẩn thận suy nghĩ lại phát hiện đối phương kỳ chỉ hướng về Lan Ngọc thì càng cảm thấy tức giận. Chỉ vì người phụ nữ thấp kém đó, Thuỳ Trang liền đáp ứng bất kỳ yêu cầu quá đáng nào.
Vậy cô muốn gì? Cô bây giờ thậm chí còn không biết mình muốn gì từ Thuỳ Trang, mọi yêu cầu cô đưa ra đều được đối phương chấp nhận mà không hề có bất cứ lời phàn nàn nào.
Mọi chuyện diễn ra hơi ngoài mong đợi của cô.
"Thẩm phán Nguyễn? Thẩm phán Nguyễn?"
"Hả? Có chuyện gì vậy?"
"Không, tôi thấy cô đang thẩn thờ. Đây là một vụ án gần đây." Người trợ lý đặt một chồng hồ sơ lên bàn của Diệp Anh, "Ngoài ra, ngày mai sẽ có phiên tòa xét xử một số vụ án, bao gồm vụ án của Lan Ngọc hồi tuần trước."
"À, tôi biết rồi."
Diệp Anh khẽ cau mày, và tâm trí của cô lại vô tình bị chiếm giữ bởi chuyện của chị dâu. Cô nhanh lấy lại tinh thần lên và nhìn vào hồ sơ.
"Còn nữa, Thẩm phán Nguyễn, cô có nhớ vụ án trước đây không, trong đó ba của hung thủ là chủ tịch của Đại học Thế Giới ở thành phố Z. Đã nổ ra dư luận về cô."
"Thẩm phán Nguyễn rất ít xem Weibo nên không biết phải không? Tin tức đã chặn tin tức."
"Weibo? Tôi không có tài khoản, thì làm sao có thể tạo ra dư luận gì chứ?" Diệp Anh nhấp một ngụm cà phê, nhướng mày nhìn trợ lý.
"Phạm nhân bị kết án. Hai ngày trước, hắn xin về nhà thăm người thân, sau đó treo cổ tự tử tại nhà. Đã chết rồi. Cô vẫn còn muốn kết án tử hình hắn chứ?"
"Hắn đã thanh toán án phí chưa?" Diệp Anh khịt mũi lạnh lùng và đặt tách cà phê xuống. "Hơn nữa, loại người này đáng chết. Tại sao hắn ta không tự xám hối khi đã giết người? Tôi sẽ không thông cảm cho hắn ngay cả khi hắn đã tự sát."
"Thực ra, tôi muốn nhắc Thẩm phán Nguyễn phải cẩn thận, vì trước đây đã có một thẩm phán từng xét xử một vụ án tương tự, và sau đó đã xảy ra chuyện, và tôi sợ..."
"Không sao đâu, có đến tận cửa tôi cũng không sợ."
Trợ lý nói chuyện với Diệp Anh thêm một lúc, rồi đóng cửa rời đi. Diệp Anh đặt hồ sơ xuống, cô đã làm thẩm phán quá lâu. Tất nhiên, cô đã nghe nói rằng gia đình của một số kẻ giết người sẽ đổ lỗi cho các thẩm phán về tội ác của chúng. Thậm chí có những kẻ sát nhân phải kết án tử hình. Là thẩm phán điều này là không thể tránh khỏi.
[Tốt hơn hết nên bảo Thuỳ Trang cẩn thận hơn.]
Nửa ngày sau, ý nghĩ này hiện lên trong đầu cô, trong tiềm thức cô vẫn lo lắng cho sự an nguy của Thuỳ Trang.
Thuỳ Trang ngày hôm đó không có đi ra ngoài, đồng ý với yêu cầu của Diệp Anh. Nếu muốn ra ngoài báo cho cô biết, đã nhiều ngày không dùng điện thoại di động, mắt cũng không còn khô khốc như trước nữa, đây cũng là cách từ bỏ việc sử dụng điện thoại di động. Chuyện tốt này nàng dùng để tự an ủi bản thân.
Thứ duy nhất nàng có thể làm trong thời gian rảnh ở nhà là xem TV, không có điện thoại di động để chơi, bất kỳ tin tức nào về thế giới bên ngoài cũng chỉ có thể biết được thông qua Diệp Anh. Thuỳ Trang phải xem TV để giết thời gian, nhưng gần đây nàng đang xem một bộ phim truyền hình khá hay, chiếu từ một giờ chiều đến năm giờ tối, trong khoảng thời gian này nàng vừa xem vừa kết hợp việc nấu nướng, dọn dẹp.
Tiếng nhân vật nói chuyện từ trong TV truyền đến, nàng gọt củ cải nhìn xem, đã là bốn giờ chiều, không đến hai tiếng nữa, Diệp Anh tan sở sẽ về nhà.
"Ding dong——"
"Ơ?"
Thuỳ Trang liếc nhìn đồng hồ trên tường, cho dù Diệp Anh tan làm sớm, cô ấy cũng sẽ không bao giờ có mặt ở nhà vào lúc này.
"Ding dong——"
"Ai vậy?"
Thuỳ Trang hỏi nhưng không có phản hồi. Nàng bước tới cửa, nhìn qua lỗ nhòm ra ngoài. Ngoài cửa có một ông già đang đứng. Thuỳ Trang do dự rồi mở cửa ra, nhưng không mở cửa sắt bên ngoài
"Ông tìm ai?"
"Đây là nhà của Diệp Anh?"
"Đúng vậy."
Thuỳ Trang nhìn ông lão ngoài cửa, sắc mặt rất hiền lành, nàng thả lỏng cảnh giác một chút.
"Ông tìm cô ấy có chuyện gì à?"
"Ừ, cô ấy nhờ tôi đưa thứ này." Ông lão chỉ vào chiếc vali da màu đen trên tay, "Nếu cô không tin tôi, tôi sẽ để trước cửa. Sau khi tôi rời khỏi, cô có thể lấy nó. "
"À, không, tôi không có ý đó, chỉ là..." Đối phương khách khí như vậy, Thuỳ Trang cảm thấy xấu hổ, "Được rồi, tôi mở cửa ngay đây."
"Cám ơn, cô gái tốt."
Ông lão đưa chiếc vali màu đen vào tay Thuỳ Trang, nàng cảm thấy chiếc vali quá nặng, cũng không biết chứa gì bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro