Chương 27: H
Diệp Anh giống như một con thú hoang không thể ăn no, đặc biệt là khi Thuỳ Trang hiện đang bị bệnh nặng, gần như không thể chống lại, điều này càng khiến Diệp Anh có thêm lý do để ức hiếp nàng. Diệp Anh tin rằng đây là cơ hội có một không hai, cô thậm chí còn xin nghỉ vào buổi sáng để chăm sóc Thuỳ Trang.
Dù vậy, Diệp Anh vẫn không muốn thừa nhận mình đã bị mỹ nữ này làm ảnh hưởng. Từ đó về sau, quốc vương không thể thiết triều sớm, trong lòng cô, Thuỳ Trang là một nữ nhân cần được yêu thương và rèn luyện. Nếu không phải thật lòng yêu cô, thì sao Thuỳ Trang có thể đạt được khoái cảm nhiều như vậy? Thuỳ Trang không để Diệp Anh biết được căn bệnh ung thư trai thẳng của mình (sợ trai).
"Chị dâu, em nấu cháo cho chị." Diệp Anh ôm hộp giữ nhiệt đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Thuỳ Trang đang đeo máy thở, vẻ mặt đau đớn nằm trên giường.
"Chị dâu? Chị bị sao vậy?!"
"Cô là người nhà của bệnh nhân? Kết quả xét nghiệm của bệnh nhân đã có. Cô ấy bị cảm lạnh, nhiễm khuẩn phức tạp, gây viêm phổi. Sáng nay, bệnh nhân khó thở và phải đặt máy thở. " Y tá cầm sổ ghi chép bệnh án bước vào, nhìn Diệp Anh với ánh mắt trách móc, "Sáng nay cô đã ở đâu? Tại sao không có ai ở cũng cô ấy? Tôi đã kiểm tra hồ sơ."
"Xin lỗi, sáng nay tôi có việc phải đến đơn vị một lúc."
"Đây là đơn thuốc."
Y tá đưa cho Diệp Anh một danh sách. "Đây là đơn thuốc, cô cầm mảnh giấy này xuống tầng một để trả viện phí. Mấy ngày nay cô ấy sẽ tức ngực, ớn lạnh. Tôi sẽ truyền nước cho cô ấy. Nhân tiện, sau khi truyền hết chai này nhớ bấm chuông báo. Sáng nay không ai nhìn ống truyền dịch nên máu chạy ngược trở lại!
Sau khi y tá rời đi, Diệp Anh nhìn Thuỳ Trang đang ngủ mà không nói một lời.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy thở hoạt động.
Khi Thuỳ Trang ngơ ngác tỉnh lại, mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ toàn bộ phòng bệnh, Diệp Anh quay lưng về phía ánh hoàng hôn đang lặn, in bóng đen lớn lên giường Thuỳ Trang, làm nàng sợ đến dựng tóc gáy:
"Tỉnh rồi à? "
Ừm..." Thuỳ Trang chật vật ngồi dậy, chỉ cảm thấy choáng váng, yếu ớt ngã xuống giường, lúc này mới nghĩ tới hôm qua mình chưa ăn gì, thân thể phát bệnh, không bao lâu trước đây còn bị em chồng tra tấn dã man, bây giờ nàng không còn chút sức lực nào nữa."
Diệp Anh liếc nhìn chị dâu, cầm phích nước lên, rót một ly nước nóng, nhẹ nhàng tháo mặt nạ thở cho Thuỳ Trang và đút nước cho nàng.
Thuỳ Trang bị sốt và khô miệng, nên cũng rất khát, Diệp Anh vội vàng dùng tay đỡ gáy Thuỳ Trang, từ từ đút, sợ nàng bị nghẹn.
Diệp Anh đổ cháo mình đã nấu buổi sáng ra cho nàng ăn. Tuy đã nấu lâu rồi, may mắn là được đựng trong hộp cách nhiệt chất lượng tốt nên chưa nguội, vẫn ấm vừa đủ để ăn. Tay nàng vẫn đang được truyền dịch, ngay khi đang lo lắng về việc ăn như thế nào, Diệp Anh đã bưng bát ngồi xuống cạnh nàng.
Thuỳ Trang ăn một thìa cháo trắng do em chồng đưa tới. Động tác của Diệp Anh rất dịu dàng, nhưng Thuỳ Trang lại cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương nhìn thẳng vào mình. Cháo trắng không có mùi vị gì, Diệp Anh như bị quỷ ám, nhìn chằm chằm vào nàng, Thuỳ Trang hai miếng cũng không ăn nổi, không dám nói no nên đành ép mình ăn. Có điều gì đó kỳ lạ ở em chồng của nàng:
"Không ăn được thì đừng ăn. "
Thuỳ Trang như sắp được ân xá, nàng nhanh chóng đeo mặt nạ thở, nằm xuống nghỉ ngơi.
Ăn tối xong lại có rất nhiều việc phải làm. Y tá đến kiểm tra phòng bệnh, đo nhiệt độ, thay bình truyền tĩnh mạch, Thuỳ Trang phải đi vệ sinh,... Không cần chờ nàng mở miệng, Diệp Anh đã tự động giúp nàng, Thuỳ Trang luôn cảm thấy hôm nay Diệp Anh rất tốt với mình, nhưng Diệp Anh càng đối xử với nàng như vậy, nàng càng cảm thấy bất an,
Chớp mắt đã đến giờ đi ngủ,
Không biết có phải là do viêm phổi hay không, Thuỳ Trang cảm thấy mình lạnh run, co rúm người trong căn bông và bắt đầu run rẩy, Diệp Anh đột nhiên tắt đèn trong phòng, vén chăn lên đi vào, Thuỳ Trang giật mình, nghĩ đến chuyện tối qua, lúc nàng đang muốn vùng vẫy thì Diệp Anh đã quấn lấy, từ phía sau ôm chặt lấy nàng, hơi nóng truyền đến từ người phía sau, Thuỳ Trang đột nhiên cảm thấy mình không còn lạnh lắm, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, đáng sợ là hơi thở của Diệp Anh phả vào cổ nàng. Rõ ràng đối phương không làm gì khác ngoài ôm nàng như thế, Thuỳ Trang thậm chí còn cảm thấy mình bắt đầu có cảm giác gì đó, Thuỳ Trang khó nhọc quay đầu lại để nhắc nhở em chồng:
"Cái đó... Diệp Anh"
Diệp Anh cắn nhẹ vào tai Thuỳ Trang, dùng răng nghiền nát phần thịt mềm trên tai. Một lúc sau, Thuỳ Trang cảm thấy tai mình nóng bừng, hai chân bắt đầu cọ vào nhau. Diệp Anh cảm nhận được động tác của Thuỳ Trang. Hai tay cô dọc theo eo Thuỳ Trang đến mông nàng.
"Ha... ô ô... ừm..."
Thuỳ Trang nằm trên giường bệnh vẫn phải chịu đựng sự trêu chọc của Diệp Anh, hô hấp càng ngày càng khó chịu. Khi đang đeo mặt nạ thở, Diệp Anh dường như cũng chú ý đến, hỏi:
"Chị dâu, sao chị không ngồi dậy. "
"D-Diệp Anh, tôi... ừm..."
Thuỳ Trang đang định nói cô ấy nên dừng lại vì nàng bị bệnh, nhưng Diệp Anh không nghe, sau khi đỡ Thuỳ Trang dậy, Thuỳ Trang nhẹ nhàng dựa lên người Diệp Anh, nàng đang mặc một bộ áo bệnh nhân cực kỳ rộng rãi, tay Diệp Anh dễ dàng đưa vào, nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực mềm mại
Không được, nàng muốn dùng tay đẩy Diệp Anh ra, nhưng lại vô tình chạm vào mu bàn tay mình, một cơn đau nhức nhối buộc nàng phải dừng lại.
Động tác của cô vẫn chưa dừng lại, tay đưa vào trong quần, Thuỳ Trang sợ hãi muốn khép hai chân lại, Diệp Anh dựa vào mình không có bệnh và khỏe hơn Thuỳ Trang rất nhiều,cô dang rộng hai chân của Thuỳ Trang, dùng tay và dùng ngón tay chạm vào, khi đụng đến hạt đậu đáng yêu, chân Thuỳ Trang run lên, nhắm chặt mắt thở hổn hển:
"Cho dù chị bị bệnh, cũng nhạy cảm đến vậy sao?"
Tiếng cười khúc khích của Diệp Anh truyền đến tai nàng, Thuỳ Trang đỏ bừng cả người, không dám nói gì.
"Ha... à..."
Diệp Anh dùng ngón tay xoa xoa bộ phận kín đang dính đầy dịch tình trơn trượt, rồi bôi lên hạt đậu nhỏ của nàng, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp, Thuỳ Trang bất lực rên rỉ, khoái cảm từ đâu đó truyền tới khiến nàng gần như bất tỉnh.
Diệp Anh hôn lên khuôn mặt nóng bỏng của Thuỳ Trang, ôm nàng vào lòng, sau đó dùng ngón tay khám phá lỗ nhỏ thêm một lúc, bôi nước tình khắp môi âm hộ, sau đó ngập ngừng đưa ngón đeo nhẫn và ngón giữa vào, mới đi vào được một nữa, Thuỳ Trang bắt đầu hô hấp gấp gáp, khi nàng thở ra tạo thành một làn sương trắng
"Chị đã ướt như vậy rồi, không giải quyết liệu có ổn không?" Diệp Anh nói vào tai Thuỳ Trang, giống như thôi miên.
"A...ưm..."
"Tiếng rên lớn quá, có thể bị nghe thấy đó. "
"D-Diệp Anh, đừng... sâu quá ...a"
Bởi vì cái lỗ quá trơn, ngón áp út và ngón giữa của Diệp Anh bị hút vào phát ra âm thanh "pạch". Chân Thuỳ Trang giật giật, Diệp Anh bắt đầu ra vào với tần suất ổn định, mỗi lần cô tiến vào và rút ra đều phát ra tiếng nước, âm thanh đều rất to.
"Pạch Pạch..."
"A...ah..."
"Thật dễ thương, thật mềm mại."
Diệp Anh chơi đùa với nàng như một món đồ chơi, sau đó tốc độ của Diệp Anh tăng lên một chút, Thuỳ Trang gần như bỏ cuộc, cả người gần như bị hủy hoại, khi cao trào đến, đầu óc nàng trống rỗng, căn bản không nghĩ được gì, chỉ có thể để Diệp Anh khống chế mình.
Một lúc sau, Diệp Anh bảo nàng nằm xuống, lúc này Thuỳ Trang đã yếu ớt, ngay cả nằm thở cũng rất khó, Diệp Anh vẫn nằm nghiêng, một tay ôm eo và tay kia nâng đùi nàng và bắt đầu chạm vào lỗ nhỏ.
Bởi vì vừa mới lên đỉnh, nước từ vùng kín của Thuỳ Trang đã chảy xuống đùi, tay Diệp Anh cũng ướt đẫm
"Đủ rồi... Diệp, Diệp Anh, chị không thể làm tiếp được nữa..."
"Tất cả là do chị dâu của em quá đáng yêu, nếu không em đã không như thế này, dù đang bệnh vẫn quyến rũ em. "
"Chị, chị không có..."
"Chị có."
Ngón tay của Diệp Anh lại sắp tiến vào, chân Thuỳ Trang không ngừng run rẩy, đặc biệt là cái chân bị nhấc lên. Tay bám vào thanh sắt cạnh giường, chịu đựng cơn giông bão dữ dội sắp đến.
Lần này tiến vào còn thuận lợi hơn trước, bởi vì Thuỳ Trang đã lên đỉnh một lần, nên rất trơn, hơn nữa Diệp Anh dang chân nàng lên làm đường vào được mở rộng, vừa mới đâm vào, nàng lại cảm thấy hưng phấn, tất cả đều ngả về phía sau, Diệp Anh tay còn lại vươn lên, xoa nắn bộ ngực của Thuỳ Trang, dùng tay nhéo phần hồng hào nhạy cảm.
"A... a... không, không tiếp được đâu..."
Nhưng cho dù nàng có nói như vậy, cảm xúc trong cơ thể cũng không thể lừa gạt được ai, Diệp Anh cắn lưng nàng, liếm cổ nàng, khiến cái lỗ của Thuỳ Trang co lại chặt chẽ.
"Ách..."
Thuỳ Trang thở dốc, lại bị Diệp Anh đưa tới lạc thú nhân gian, cuối cùng suýt chút nữa hét lên.
"Ha..."
Thuỳ Trang nhìn lên trần nhà, nàng đột nhiên nghĩ tới, vì sao vừa rồi sắc mặt Diệp Anh lại âm trầm, chẳng lẽ nàng bệnh nên không thể đ* cô, nên không vui sao?
Nhưng bây giờ Diệp Anh đã hài lòng, cô vẫn nằm ở bên cạnh nàng, dùng tay nghịch nghịch lọn tóc của nàng.
"Xin lỗi." Diệp Anh đột nhiên nói.
"Hả?"
Diệp Anh lắc đầu, ôm nàng nhẹ giọng nói:
"Không có gì, ngủ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro