Chương 24: H nhẹ
"Tích tắc tích tắc."
Lúc này Thuỳ Trang cơ hồ có thể cảm nhận được thời gian từng giây trôi qua, tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng, không phát ra được một âm thanh nào. Trên mặt đất, những cuốn sách giống như dung nham từ núi lửa, nóng đến mức chân nàng gần như tê cứng.
Nàng không dám nhặt, Diệp Anh cũng không có ý định giúp nàng nhặt sách, hai người buồn cười đến mức đứng đối diện nhau như hai bức tượng.
Nhưng không thể cứ đứng thế này mãi được, phải làm gì đó thôi...
Cuối cùng, Thuỳ Trang đã phá vỡ thế bế tắc, nàng chịu đựng đôi chân yếu đi bất cứ lúc nào vì sốt, cúi đầu không dám nhìn Diệp Anh, nhặt sách trên mặt đất lên, khi nàng gần như sắp xếp xong, thì nhìn thấy một cuốn sách khác rơi xuống ngay chân Diệp Anh.
Nhặt hay không nhặt là một câu hỏi trắc nghiệm đau đớn.
Thuỳ Trang do dự một lát, sau đó quỳ xuống vươn tay nhặt cuốn sách, nàng nghĩ chỉ cần nhặt hết sách lên là có thể đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ, chỉ cần cầm lên là được, xem như chuyện này chưa từng xảy ra, cho nên Diệp Anh hẳn là cũng hiểu chứ? Dù sao đối phương cũng đã biết nàng thích đọc loại sách này, lần trước cô tịch thu một đống sách, nếu là trừng phạt cũng đủ rồi phải không? Nhưng! Ngay lúc nàng đang định nhặt cuốn sách dưới chân Diệp Anh, cô đã đi trước nàng một bước và nhặt cuốn sách lên, trong khi nàng vẫn đang quỳ, Diệp Anh khinh thường liếc nhìn, sau đó nhìn cuốn sách rồi cười khẩy và nhẹ nhàng lắc đầu.
"Chậc, chậc, chậc, chị dâu, hình như lần trước em tịch thu sách của chị, chị đã quên hay là..." Diệp Anh ánh mắt rất lạnh lùng, lại tràn đầy ác ý, "Chị thực ra mong đợi em đối xử với chị theo nội dung trong sách?"
Lúc này Thuỳ Trang mới nhìn thấy nhãn cuốn sách mà Diệp Anh đang cầm có chữ "cưỡng hiếp", trên bìa có hình một phụ nữ cô thể bị bao vây bởi các bàn tay. Bởi vì sách lật úp nên Thuỳ Trang không biết nội dung cuốn sách là gì, bây giờ nhìn thấy, mặt Thuỳ Trang lập tức đỏ bừng, đứng dậy vươn tay đoạt lại sách.
"Chị không có! Trả sách lại đây! Không phải việc của em!"
Diệp Anh cao hơn Thuỳ Trang rất nhiều, cô giơ tay lên, Thuỳ Trang không thể với tới.
"Chị không sợ chuyện này em sẽ kể với ba mẹ sao?"
Có lẽ là do nàng bị Diệp Anh thường xuyên uy hiếp, lúc này Thuỳ Trang đã chuẩn bị tinh thần, nàng nhìn Diệp Anh tức giận như sư tử cái.
"Cứ đi nói với bọn họ! Em luôn dùng chuyện này để gây áp lực cho chị, em còn có thể làm gì khác ngoài thủ đoạn này?!"
Diệp Anh nghe vậy, đầu óc lập tức vỡ nát. Người phụ nữ vô ơn này, nhờ có chị ta mà hôm qua mình phải thức trắng đêm để lo cho chị ta bị sốt. Hôm nay mình không thể giận dỗi vì chị ta mặc kệ bản thân còn đang sốt mà mò ra ngoài mua loại sách này sao? (Cô ấy dường như đã quên mất cơn sốt của Thuỳ Trang đến từ đâu, trong tiềm thức cho rằng nàng có lỗi.)
Diệp Anh dùng sức nắm lấy tay Thuỳ Trang, sau đó ôm nàng lên lầu đi về phòng ngủ của mình mà không nói một lời.
"Buông ra! Tôi là chị dâu của cô! Tôi là chị dâu của cô đó!"
"Tranh cãi về cấp bậc đã muộn rồi."
Diệp Anh rầm một tiếng đẩy cửa phòng ngủ ra, sau đó kéo Thuỳ Trang vào phòng ngủ, dùng tay trái khóa cửa phòng ngủ lại.
Thuỳ Trang có chút bất đắc dĩ đứng ở giữa phòng ngủ của Diệp Anh, nàng rất quen thuộc với căn phòng này, đây là nơi lần đầu tiên nàng làm tình với Diệp Anh, đột nhiên nghĩ tới điểm này, Thuỳ Trang tự nhiên nuốt nước bọt.
Trong phòng ngủ, chỉ có màn hình máy tính bật, không có đèn, rất tối, Thuỳ Trang nhìn không rõ biểu tình của Diệp Anh, nhưng qua ánh sáng của màn hình máy tính, nàng nhìn thấy Diệp Anh đang đi về phía mình, nàng khóc và vô thức lùi về sau từng bước.
Nó lại đến, mỗi lần như vậy Thuỳ Trang đều biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, nàng không khỏi cảm thấy hai chân mềm nhũn.
Diệp Anh quá cao so với nàng, Diệp Anh đầu chậm rãi cúi xuống, giống như một cái bóng đen lập tức bao phủ lấy nàng, cô cầm cuốn sách trong tay, toàn thân run rẩy không ngừng, Diệp Anh mím chặt miệng áp sát nàng. Bên tai nàng, như bị thôi miên, cô nói:
"Thật ra em biết rất nhiều tư thế, chỉ là không biết chị có muốn thử hay không?"
"Cái gì, em đang nói cái gì..."
Thuỳ Trang chưa kịp dứt lời, nàng đã bị Diệp Nah đẩy ngã xuống giường bên cạnh, truyện tranh Thuỳ Trang đang cầm nằm rải rác trên giường, vừa ngã xuống, đầu nàng đã đập vào tủ sách cạnh giường. Nàng đau đớn dùng tay chạm vào sau đầu, giây tiếp theo tay rơi xuống, nàng bị Diệp Anh nắm lấy, nói chính xác là cả hai tay đều bị nắm chặt.
"Cái gì!?"
Diệp Anh không biết lấy sợi dây thừng ở đâu ra, chỉ trong nháy mắt đã trói tay nàng lại.
"Vốn là muốn đợi lần sau mới sử dụng những thứ này."
"Lần sau? Lần sau thế nào?"
Thuỳ Trang bị Diệp Anh làm cho bối rối, loại dây thừng này nàng chỉ biết qua đọc trong sách mà thôi, trong các cảnh SM, và phải tốn công sức mới mua được. Đợi đã, nàng đã bỏ qua thông tin quan trọng nào sao?
Phải! Chính là chiếc túi màu đen mà Diệp Anh mang lên lầu!
[Em mua gì thế? ]
[Ồ, nó không phải thứ gì quan trọng đâu. ]
Trong cái túi đó ngoài sợi dây ra còn có cái quái gì nữa? !
"D-Diệp Anh, chị vẫn còn sốt..."
Thuỳ Trang hoàn toàn sợ hãi, vừa nói vừa bắt đầu khóc (giả vờ).
"Lời nói này chắc chắn sẽ có tác dụng nếu lúc vể nhà em thấy chị sốt cao nằm trên giường không cử động được."
Diệp Anh xé mở một cái gói không biết là gì, tiếp tục nói.
"Chị thích loại sách này đến mức nào? Thay vì chỉ đọc thôi, tốt hơn hết là 'thực sự chiến đấu'." Diệp Anh mở nắp một cái chai (Thuỳ Trang không biết đó là cái gì), tay cầm truyện tranh đưa ra trước mặt Thuỳ Trang, "Cho dù có sốt cũng mạo hiểm chạy ra ngoài mua sách, trông cũng dễ thương đó. "
"Hãy để tôi đi! Hãy cởi dây cho tôi, đồ biến thái! "Thuỳ Trang nghiến răng nghiến lợi nói.
"Biến thái? Kẻ biến thái là ai? "
Diệp Anh tùy ý cầm lấy một cuốn truyện tranh lật qua rồi chỉ vào bức tranh trên đó, Thuỳ Trang vốn không muốn đọc, nhưng Diệp Anh đã nắm lấy cằm nàng, ép đọc nội dung. Không cần đọc, chỉ nhìn sơ qua Thuỳ Trang cả người sắp nổ tung, phía trên là hình ảnh một người phụ nữ dùng dương vật ôm mông người phụ nữ khác và đâm một cách điên cuồng, những dòng chữ phía trên cũng vô cùng tục tĩu. Lúc đó Thuỳ Trang mới hiểu được một điều, nàng lén lút xem truyện tranh H như một loại thú vui, nhưng xem cùng hai người thì chỉ lãng phí thời gian.
"Đại khái thế phải không?" Diệp Anh đọc lời thoại trong truyện tranh, Thuỳ Trang gần như chết vì xấu hổ 'Thật quyến rũ, nước chảy khắp sàn nhà. Em có quyến rũ những con rồng khác như thế này không?'
"Đừng đọc nữa! " Đừng đọc nó nữa! Tôi không nghe, tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe! Làm ơn đi! "
Thuỳ Trang muốn dùng tay bịt tai lại, nhưng tay lại bị trói, căn bản không thể làm gì.
"Chị không phải thích loại chuyện này sao? Em có thể thỏa mãn chị, về sau không cần tốn tiền mua sách nữa."
Diệp Anh ném cuốn truyện tranh đi, sau đó một tay đỡ lấy cằm Thuỳ Trang. Đầu và khuôn mặt của nàng nhìn vào háng cô, Thuỳ Trang nhận thấy có một thứ gì đó không rõ ràng đang nằm trước mặt nàng.
Khi Thuỳ Trang nhìn rõ đó là gì, đầu óc nàng đột nhiên trống rỗng.
"Ngoan, liếm đi."
Diệp Anh cười nham hiểm, ra lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro