Chương 23
Ôi trời ơi, sao nàng có thể ngu ngốc đến mức đi ra ngoài mà không có chìa khóa! Làm sao bây giờ? Diệp Anh sẽ sớm về nhà, theo lý mà nói, nàng vẫn còn đang sốt, hiện tại hẳn là đang nằm trên giường nửa sống nửa chết, làm sao có thể giải thích tình trạng khó khăn khi ở ngoài cửa hiện tại của mình.
Và bên cạnh còn có một đống truyện tranh 18+.
"Tôi nên làm gì, tôi nên làm gì, tôi nên làm gì!"
Nếu Diệp Anh phát hiện ra nàng và Lan Ngọc lẻn ra ngoài mua truyện tranh khiêu dâm...
Nghĩ đến khuôn mặt tăm tối giống như thần chết của Diệp Anh , Thuỳ Trang vô thức run rẩy (thực ra nàng vừa run lên vì sốt và vì cô ấy).
"Mình phải giấu những cuốn truyện tranh này đi."
Thuỳ Trang cầm lấy đống truyện tranh quý giá của mình nhìn quanh, không có chỗ nào để giấu, chỉ có thùng rác ở cuối hành lang, nành đành bất đắc dĩ đem truyện tranh bỏ vào trong thùng rác! Và chúng sẽ rất bẩn.
"Dinh--"
Đang do dự, nàng nghe thấy tiếng thang máy, hình như từ dưới lầu bắt đầu đi lên, nàng vội vàng lấy điện thoại di động ra xem giờ.
Đúng lúc Diệp Anh tan sở về nhà, muộn hơn bình thường mấy phút.
Chẳng lẽ bây giờ người đang trong thang máy là Diệp Anh? !
Những suy đoán như vậy hiện lên trong đầu nàng, Thuỳ Trang sợ đến mức hai chân gần như nhũn ra, nàng lăn đến thùng rác cuối hành lang, trong đầu lúc này chỉ có một suy nghĩ, không thể để Diệp Anh phát hiện ra rằng nàng đã đi ra ngoài.
[Đợi Diệp Anh lên lầu rồi đi ra lấy. ]
Thuỳ Trang nhìn trái nhìn phải, sau đó cảm thấy an toàn liền đặt mấy cuốn truyện tranh vào túi giấy bên cạnh thùng rác.
"Đinh"
"Này!"
Cửa thang máy ngay sau lưng Thuỳ Trang mở ra, nàng sợ đến không nuốt nổi nước bọt đang nghẹn trong cổ họng. Nàng máy móc quay lại, Diệp Anh đi ra, ánh mắt dang ở trên màn hình điện thoại di động trong tay cô, cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Thuỳ Trang.
"Chị dâu!?"
Diệp Anh kinh ngạc nhìn Thuỳ Trang đứng trước mặt mình, chuyện gì vậy? Lúc này Thuỳ Trang không phải nên nằm trên giường sao? "Chào, chào... Diệp, Diệp Anh..."
Trên trán Thuỳ Trang lấm tấm mồ hôi lớn, cảm giác căng thẳng có thể so sánh với những bộ phim kinh dị mà nàng từng xem trước đây.
"Sao chị lại ở bên ngoài? Không phải chị vẫn còn sốt sao???"
Diệp Anh khó hiểu nhìn cô, ánh mắt nhìn từ đầu đến chân Thuỳ Trang, nhíu mày xinh đẹp.
"Chị, chị..." Tâm trí Thuỳ Trang lúc này hỗn loạn như máy tính bị hỏng, "Chị, chị ra ngoài... Chị ra ngoài vì..."
"Hửm?"
Nghe vậy, Diệp Anh giật mình. Cô khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn Thuỳ Trang.
"Chị ra ngoài... bởi vì muốn đổ rác!" Thuỳ Trang nhớ tới mình vừa mới đặt truyện tranh mới mua bên cạnh thùng rác, trong đầu nàng lập tức nói ra những lời này.
"Hả?"
Diệp Anh liếc nhìn thùng rác phía sau Thuỳ Trang, lúc này Thuỳ Trang nhanh chóng nghiêng người, chặn tầm mắt của Diệp Anh.
"Không có việc gì mà lại đi đổ rác? Nếu bị sốt thì không nên nằm sao. Làm việc nhà để bệnh nặng hơn à?"
"Không, không..." Thuỳ Trang đổ mồ hôi đầm đìa, nàng nhận ra việc nói dối Diệp Anh là kinh khủng như thế nào, "Bởi vì nằm trên giường chán quá nên dậy làm việc nhà một lúc, lại quên mang theo chìa khóa..."
"Tốt quá." Diệp Anh đột nhiên tiến lên một bước, Thuỳ Trang bị hấp dẫn khi nàng đột nhiên đi đến, nhưng vẫn có phần sợ hãi. Diệp Anh mỉm cười ghé vào tai nàng, nói từng chữ một: "Nếu em phát hiện ra chị đang nói dối, chị sẽ chết."
"Được rồi, được rồi...."
Thuỳ Trang đi theo Diệp Anh qua cửa, nhìn túi giấy bên cạnh thùng rác trước khi đi vào, bên trong chứa đầy những đứa con quý giá của nàng.
"Sao chị không vào?"
"Không, tôi vừa nhìn thấy hàng xóm dắt theo một con chó săn lông vàng đi ngang qua, nên có chút tò mò."
" ?" Diệp Anh kỳ quái quay lại nhìn Thuỳ Trang, "Chó lớn thì không được phép vào khu dân cư của chính phủ. Chị có hoa mắt hay bị mù không? "
"À, à, không! Chúng ta vào nhanh lên!"
Khi nàng đang thay giày khi bước vào, Thuỳ Trang nhận thấy Diệp Anh đang cầm một cái túi không rõ nguồn gốc.
"Em mua gì vậy?"
"Ồ, không có gì quan trọng."
Diệp Anh thản nhiên trả lời rồi đi lên lầu. Thuỳ Trang đứng ở cửa nhìn Diệp Anh xách túi đen đi lên lầu. Nuốt nước bọt, nàng không ngừng nhìn chằm chằm Diệp Anh mở cửa phòng ngủ trên tầng hai, nàng mò mẫm tay nắm cửa sau lưng.
[Có lẽ cô ấy sẽ không xuống nhanh như vậy, chỉ cần mình nhanh lên thì sẽ không có vấn đề gì!]
Thuỳ Trang không biết, cho dù có bệnh, năng lực phản ứng của cơ thể nàng cũng rất hiệu quả, nàng mở cửa lao ra ngoài.
"Này!"
Lúc nàng chạy tới thùng rác cũng không tìm thấy túi giấy của mình nữa!
"Chuyện gì vậy? Đồ của tôi đâu!"
Nàng nhìn xung quanh nhưng không thấy gì cả. Nàng vừa vào nhà và đồ đạc liền bị lấy mất? Làm thế nào nó có thể nhanh như vậy?
"Lạch cạch... "
Lúc này, nàng chợt nghe thấy tiếng động lạ ở tầng dưới, nàng trèo lên lan can nhìn xuống, đó là một dì mặc quần áo lao công đang xách hết túi này đến túi rác khác.
Lúc này tình cờ là lúc đi nhặt rác, đã gần bảy giờ.
"Này! Dì! Đừng đi!"
Thuỳ Trang hét lớn, sau đó vội vàng đi xuống lầu.
"Cô đang làm gì vậy? Đừng ngăn cản tôi làm việc."
"Không, những túi dì đang cầm là của tôi."
"Tại sao cô lại ném chúng vào thùng rác?"
Thuỳ Trang gặp rắc rối và không thể nói cho ai biết. Nàng gần như khóc, nhìn thấy Thuỳ Trang như vậy, dì cũng sợ mất việc.
"A a a a, sao nhìn như cô đang bị tôi bắt nạt vậy? Đây này, đừng ngăn cản tôi thu rác, tôi muốn xong việc sớm." Cuối cùng cũng giải cứu được đồ vật, Thuỳ Trang mừng rỡ ôm bảo bối, lúc lên lầu, nàng lại đột nhiên rùng mình, nhịp tim không hiểu sao tăng nhanh, chân có chút yếu ớt, nàng chậm rãi leo lên cầu thang, nhưng cảm thấy rất khó khăn.
"Ôi, chẳng lẽ cơn sốt lại nặng hơn rồi sao..."
Nàng chậm rãi đi dọc hành lang về nhà, khi về đến nhà, Diệp Anh vừa từ trên lầu đi xuống.
Thuỳ Trang không còn sức lực để kinh hãi nữa, toàn bộ sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, nàng bám chặt vào khung cửa mà thở hổn hển.
Diệp Anh liếc nhìn chiếc túi trên tay nàng, sau đó nhìn mệt mỏi của nàng, cô đã đoán được rằng tên tiểu nhân này nhất định đã lẻn ra ngoài khi cô đang làm việc.
"Ừm... Lạnh quá..."
"Để em xem chị ra ngoài mua gì mà không nói cho em biết."
"Không! Đừng chạm vào..."
Thuỳ Trang một tay ôm đầu, cảm thấy thân trên nặng nề và yếu ớt, nàng dựa vào cô và vô thức bảo vệ những đứa con của mình.
"Để xem còn sốt không."
"Đừng mang đi!"
Thuỳ Trang cảm giác được Diệp Anh đang muốn lấy đi túi xách của mình, vội vàng kéo lại, quai xách của túi giấy chịu không nổi bị lôi kéo như vậy , liền bị đứt ra.
Những cuốn sách đầy những dòng chữ như "Không dành cho trẻ vị thành niên", "18+", "15+", "Quái vật", "SM", "Bách hợp", "Cẩn thận với những từ ngữ nặng nề". ", "Cảnh NTR", "Futanari". Những cuốn khác còn có nhãn "Cưỡng hiếp" và "Xúc tu" nằm rải rác khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro