Chương 17
"Ha ha ha ha, thấy hai người hợp nhau như vậy, ba mẹ cũng yên tâm." Mẹ Nguyễn cười nói: "Không biết lần này Diệp Phúc khi nào mới về."
"Không phải đã nói là sẽ đi hai tháng sao, sẽ sớm trở về à?"
Thuỳ Trang không muốn Diệp Phúc quay lại, dù sao hiện tại nàng cũng đang sống khá tốt. Nếu anh ấy quay lại, điều đó có nghĩa là nàng phải hoàn thành nghĩa vụ hôn nhân của mình. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy lo lắng. Về chuyện này, bất quá dù sao bên cạnh nàng còn có sâu bọ đang nhìn nàng chăm chú. Nếu Diệp Phúc quay lại, có lẽ Diệp Anh sẽ kiềm chế hơn chăng? "Đó là những gì thằng bé nói với con à?"
"Dạ."
"Điều đó không chắc chắn. Có lần đã nói sẽ quay lại sau hai tháng và sau đó đi suốt một năm luôn, phải không ba tụi nhỏ?" Mẹ Nguyễn. vỗ nhẹ vào chân bố Nguyễn.
"Ừ, hình như là năm ngoái."
Không!
Thuỳ Trang nghe vậy, đầu óc sắp nổ tung, chẳng phải sẽ ở cùng Diệp Anh cả năm sao? Dựa theo tần suất làm tình này, Diệp Phúc chưa trở lại, nàng đã trở thành nô lệ tình dục bị giam cầm của Diệp Anh. Đương nhiên, điều này không bao gồm áp lực tinh thần mà Diệp Anh thỉnh thoảng đặt lên cô.
"Bang bang." Diệp Anh vỗ tay nói: "Đã gần mười hai giờ rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi?
"Bắt Thuỳ Trang nấu nướng, giặt giũ, phiền toái quá." Mẹ Nguyễn gật đầu.
Chẳng trách Diệp Anh thề sẽ cứu nàng, giải pháp tốt nhất đương nhiên là ra ngoài ăn, để không vạch trần sự thật nàng không biết nấu ăn, thủ đoạn này tuy rất hay nhưng nàng lại cảm thấy mình thật vô dụng?
Nàng không khỏi chợt nhớ đến cảnh làm tình hết lần này đến lần khác...
Mẹ kiếp! Cô nàng Diệp Anh này!
"Này, chị dâu thân yêu của em."
Ngay lúc Thuỳ Trang đang tức giận, Diệp Anh đã đứng ở phía sau vỗ nhẹ vào vai nàng.
"Cái gì, em đang làm gì vậy?!"
Thuỳ Trang muốn vào phòng trang điểm, nhưng khi nhìn thấy mẹ Nguyễn và ba Nguyễn đang thay giày ở sảnh, Diệp Anh sẽ không dám làm loạn. Nhưng theo bản năng nàng vẫn sợ Diệp Anh, nó đã khắc sâu vào phản xạ có điều kiện nên lời nói trong tiềm thức cũng bị thắt nút.
"Không có gì." Diệp Anh nắm tay nàng, sau đó cúi đầu nhìn nàng với chiều cao chênh lệch, "Em không thích bộ quần áo chị đang mặc bây giờ, nó quá xấu."
" Cái, cái gì?"
Thuỳ Trang vội vàng nhìn xuống bộ quần áo của mình, một chiếc áo dài tay họa tiết gấu trúc và một chiếc váy kẻ sọc, liệu có xấu xí không? Nhưng... nhưng nàng thường ăn mặc như thế này, nhưng khi Diệp Anh nói ra lời này, nàng cảm thấy kém tự tin.
Diệp Anh nắm áo nàng, cười mỉa mai nói:
"Biết vì sao mấy ngày nay em không để ý đến chị không? Bởi vì chị ăn mặc quá quê mùa, em cũng lười nói chuyện."
"Nhưng chị... "
Cảm giác quen thuộc lại hiện lên trong đầu, nàng chợt nhớ tới Diệp Anh đã từng nói những câu như con gà thấp kém và đồ quê mùa cách đây không lâu. Nàng đã cảm thấy tự ti từ lâu rồi, nhưng nàng không ngờ rằng bây giờ nó lại đến. Nàng liếc nhìn mẹ Khổng và ba Nguyễn vẫn đang trò chuyện cười đùa ở tiền sảnh. Diệp Anh mưu mô dựa vào khung cửa, dùng tư thế như đang đứng trò chuyện với nàng, nhưng thực chất là cô đang làm nhục nàng.
Nàng khó chịu đến sắp khóc, cúi đầu dùng ngón tay kéo vạt áo, không dám nhìn Diệp Anh.
Nàng thực sự không có bộ quần áo nào đặc biệt đẹp, nàng chỉ mua ngẫu nhiên và không biết cách kết hợp chúng.
"Nhưng đúng vậy, là phụ nữ ba mươi tuổi, ăn mặc thế nào cũng không đẹp."
Diệp Anh một tay giữ khung cửa, một tay cuộn một lọn tóc của Thuỳ Trang. Đưa tay, nói một cách không thương tiếc, cô nhìn thấy Thuỳ Trang sắp khóc, tuy mục đích của cô không chỉ như vậy, nhưng bộ dạng sắp khóc của Thuỳ Trang cũng quá đáng yêu, nếu ba mẹ cô không phải còn đợi bọn họ ở cửa, cô sẽ giống như hành quyết đối phương ngay tại chỗ, tình cờ sau lưng Thuỳ Trang có một chiếc giường.
Bất quá loại chuyện này cũng không vội, cô còn có rất nhiều thời gian chậm rãi huấn luyện Thuỳ Trang?
"Thôi đi..."
Thuỳ Trang rên rỉ, cảm thấy khó chịu đến mức gần như nhăn nhó, nàng không biết tại sao mình phải ra ngoài, nhưng Diệp Anh lúc này nhất định phải nói với nàng điều này.
"Quên đi, dù sao trông chị vẫn luôn xấu xí như vậy, cởi quần áo ra sẽ đẹp hơn."
Diệp Anh ném quả bom cuối cùng xuống, Thuỳ Trang đột nhiên bật khóc.
"Huuuuuuuuah..."
"Diệp Anh, con sao thế? Tại sao không ra ngoài?" Mẹ Khổng quay đầu nhìn lại, nhưng Diệp Anh dùng thân mình chặn lại ánh mắt đang khóc của Thuỳ Trang, mẹ Nguyễn hoàn toàn không nhìn thấy được. Không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Mẹ, không sao đâu. Con đang bàn với chị dâu cách ăn mặc cho đẹp."
"Nhanh lên, đừng làm mất thời gian."
"Được rồi." Diệp Anh mỉm cười hét lên với mẹ Khổng, sau đó quay đầu lại và giả vờ lau nước mắt cho Thuỳ Trang.
"Ôi, sao chị lại khóc? Đang buồn lắm sao?"
"Huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu."
Cô ấy biết cách ăn mặc, Diệp Anh nói như vậy là điều dễ hiểu, và nàng bằng cách nào đó quan tâm đến những gì Diệp Anh nghĩ về mình. Có lẽ là bởi vì Diệp Anh có quyền lực tuyệt đối trong căn nhà này, hoặc là Diệp Anh đã ngủ với nàng (?), hoặc có lẽ là vì nguyên nhân khác, mỗi khi Diệp Anh chê nàng, nàng liền bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Hơn nữa, Diệp Anh còn nói rằng vì nàng quá xấu nên mấy ngày nay không thèm nói chuyện với mình nữa.
Nghĩ đến đây, nàng lại càng buồn hơn, khóc đến nức nở.
"Chiếc váy trắng lần trước chị mặc không phải rất đẹp sao?" Diệp Anh lấy tay lau nước mắt cho Thuỳ Trang, đột nhiên trở nên rất dịu dàng, "Em thấy chị mặc váy đẹp hơn, trông trẻ hơn."
"Thật sao?"
"Ừ, em thích nhìn thấy chị mặc váy."
"Chị...chị có một chiếc váy...sẽ thay nó ngay bây giờ..."
"Sẽ đẹp hơn nếu đó là một chiếc váy."
Vừa nghe Diệp Anh nói xong, Thuỳ Trang lập tức lục lọi trong tủ, tìm được một chiếc váy màu Milan, nàng đưa cho Diệp Anh xem.
"Cái này, cái này nhìn đẹp không?"
"Cái này không tệ, rất hợp với chị." Diệp Anh đưa tay sờ cằm nói: "Nhưng nếu váy ngắn hơn thì sẽ đẹp hơn, sẽ nữ tính hơn."
"Cái này thì sao?"
Thuỳ Trang cầm một chiếc màu hoa oải hương, cổ áo hơi trễ.
"Cái này được rồi."
Sau khi được Diệp Anh cho phép, Thuỳ Trang mới dám thay váy, nhưng do cổ váy này quá sâu, gần như chạm tới ngực nàng, Thuỳ Trang kéo mấy lần liền rơi ra. Cuối cùng nàng phải dùng một chiếc ghim kẹp tóc để cố định.
"Thế này được không?" Đây là lần đầu tiên nàng mặc như vậy, trong lòng có chút không thoải mái, khi mua chiếc váy này nàng chưa từng mặc bao giờ.
Diệp Anh nhìn nàng và gật đầu hài lòng.
"Thật đẹp."
"Cám ơn, cám ơn..."
Thuỳ Trang bật cười, có lẽ Diệp Anh thật sự muốn nàng tốt hơn, chỉ là giọng điệu trong lời nói của cô có chút không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro