Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Sau đêm phản công, không ngờ Diệp Anh lại không đến làm phiền nàng. Thuỳ Trang nhìn tay mình, không thể tin được mình lại làm tình với dã thú Diệp Anh như vậy. Sáng hôm đó khi tỉnh dậy, Diệp Anh đã dậy từ sớm và đi làm như thường lệ. Khi tỉnh dậy, nàng vẫn chưa khỏi bàng hoàng.

Diệp Anh không có biểu hiện tức giận hay biểu cảm nào khác, đây mới là phần đáng sợ nhất, giống như sự bình yên trước cơn bão. Thuỳ Trang tự thôi miên mình, chẳng lẽ nàng thật sự làm cho Diệp Anh vui vẻ sao? Mặt khác, nàng cảm thấy mình không có năng lực như vậy nên càng thêm hoảng sợ.

"Mình nên làm gì đây..."

Thuỳ Trang thậm chí không thể đọc được truyện tranh 18+ đã từng thư hút mình. Nàng là một kể cuồng tiểu thuyết bách hợp, có rất nhiều sách. Vấn đề là dù bây giờ tiểu thuyết hay truyện tranh khiêu dâm có ra sao cũng không thể chuyển hướng sự chú ý của nàng.

Mai là Thứ Bảy đen tối, ba mẹ chồng đến nhà ăn cơm nhưng kỹ năng nấu nướng của nàng vẫn không tiến bộ chút nào, nàng phải làm sao? Diệp Anh mấy ngày nay vẫn nấu ăn, có lẽ là vì vụ án gần đây khiến cô quá căng thẳng hay gì đó, nấu và ăn xong liền lên lầu, cô không có ý trêu chọc Thuỳ Trang, bọn họ đã như vậy được mấy ngày rồi. Thực ra ban ngày không có liên lạc gì, Thuỳ Trang không dám mở lời, Thuỳ Trang cũng không nói một lời, mỗi bữa tối đều là tra tấn đối với Thuỳ Trang. Ngược lại, Diệp Anh tựa hồ cho rằng không có chuyện gì, cho dù lúc đi tắm hoặc đi vệ sinh đụng phải Thuỳ Trang, cô cũng sẽ tự động nhường đường.

Họ thực sự đã trải qua nhiều ngày như thế này.

"Cô ấy thực sự tức giận! Ahhhhhhhhhhhhhhhhhh! Ooooh! Cô ấy đã thực sự tức giận rồi!"

Thuỳ Trang ngồi trước máy tính xách tay của mình và điên cuồng tìm kiếm "Làm thế nào để biết một người đang tức giận", "Mọi người sẽ làm gì khi người khác tức giận?" "Lật có khiến người ta im lặng không?"

Nhưng thông tin nàng tìm kiếm rất kỳ lạ, nàng cảm thấy trên mạng không tìm được câu trả lời mình muốn nên dừng lại, nghĩ về ngày mai. Nàng càng sợ hãi hơn vào thứ bảy, điều đó có nghĩa là nàng phải dành cả ngày với Diệp Anh.

"Đồ ngốc, không lật thì đã tốt hơn --"

Nhưng lúc đó, Diệp Anh cởi quần áo, ngồi lên người nàng, đối phương là Ngự tỷ cùng một thân hình cân đối, nếu như nàng không làm gì cả, nàng sẽ thấy có lỗi với tổ tiên của mình(?). (Tổ 🍺 🦌thì có)

Mà Diệp Anh hiển nhiên là muốn tự mình làm!

[Chị dâu, được không?]

Thuỳ Trang còn nhớ rất rõ ràng câu này, chính là câu nói này khiến nàng mất đi lý trí, cho nên Diệp Anh không có tư cách tức giận, rõ ràng chính là cô mời gọi nàng!

Nhưng trong đầu nàng lại có một giọng nói khác nói:

"Đó là Thẩm phán Nguyễn. Khi nổi giận trước tòa, mọi người đều phải lịch sự. Bạn nghĩ mình là ai? Nếu cô ấy tức giận, làm sao bạn có thể ngăn cô ấy lại?

" Thuỳ Trang bối rối, tối thứ Sáu cô vẫn không nói được một lời với Diệp Anh, đối phương cũng không nhìn nàng quá ba giây.

Sáng thứ Bảy lặng lẽ đến gần.

Thuỳ Trang quen với việc thức dậy lúc tám giờ sáng, nhưng đêm qua nàng không hiểu vì sao Diệp Anh suốt đêm không để ý tới nàng, mãi đến ba bốn giờ sáng mới ngủ được. Kết quả ngày hôm đó Thuỳ Trang ngủ quên, chín giờ vẫn chưa tỉnh, không có ý định dậy.

Đang ngủ, nàng nghe thấy tiếng trò chuyện ngoài cửa phòng ngủ, nàng chợt tỉnh dậy và nhận ra hôm nay là ngày ba mẹ chồng đến ăn cơm.

"Ôi! Tối qua quên đặt đồng hồ báo thức!"

Nàng ôm đầu mặc quần áo vội vàng, vì còn buồn ngủ nên vội vàng mở cửa mà chưa chải đầu, vừa mở cửa ra thì thấy hai trưởng lão đang ngồi trên ghế sofa, Diệp Anh ăn mặc chỉnh tề đang ngồi trên ghế pha trà.

[Hư hỏng!]

Thuỳ Trang nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng rối rắm, làm sao có thể giải thích vì sao mình lại thức khuya như vậy? ! Sắc mặt nàng tàn tạ, còn chưa đánh răng, không thể giải thích được...

"Ôi! Thuỳ Trang, con vừa mới ngủ dậy à, tối qua mệt quá phải không?" Mẹ chồng năm nay đã ngoài năm mươi nhưng chăm sóc bản thân rất tốt, nhìn như mới ba mươi bốn mươi. Lúc nhìn Thuỳ Trang lại không có ý trách móc, ngược lại còn cười nói: "Mẹ nghe Diệ Anh nói. Đêm qua con đã cùng con bé thức đến ba bốn giờ sáng để giải quyết vụ án, vất vả cho con quá."

Diệp Anh bình tĩnh uống trà, nàng càng thêm bối rối.

Chỉ đơn giản là khó hiểu! Nàng và Diệp Anh đã mấy ngày không nói chuyện với nhau rồi! Có lẽ người giúp cô giải quyết vụ án ngày hôm qua là một con ma nào đó. Chắc chắn không phải là nàng!

"Con đứng ở chỗ này làm gì? Lại đây ngồi đi." Ba Nguyễn có râu quai nón, nhìn qua còn khá trẻ tuổi, chào đón Thuỳ Trang.

"Dạ..."

Nhưng trên sô pha chỉ còn một chỗ ngồi kế Diệp Anh, để nàng có thể đối mặt với hai trưởng lão, nàng do dự một lát, nhưng vẫn phải ngồi xuống, và cố gắng nghiêng người sang một bên càng xa càng tốt.

"Ở đây có quen không?" Mẹ Nguyễn vừa uống trà vừa hỏi.

"Tốt ạ." Thuỳ Trang thành thật trả lời.

"Diệp Anh không có ức hiếp con đúng không?"

Khi hỏi vấn đề này, Thuỳ Trang liền toát mồ hôi lạnh, sao có thể coi là bắt nạt...?

"Không, không..."

"Này, tính cách của Diệp Anh chúng ta đều biết." Ba Nguyễn ở bên cạnh nói: "Từ nhỏ con bé đã như vậy rồi, anh trai nó đã phải chịu đựng rất nhiều, nên chúng ta rất lo là con không thể hòa hợp được. "

Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra với hai trưởng lão này vậy? Nếu nói những lời như vậy trước mặt Diệp Anh, cô ấy sẽ sớm nổ tung phải không? Thuỳ Trang liếc nhìn Diệp Anh, không có biểu hiện gì, suýt chút nữa khiến Thuỳ Trang đau tim. Diệp Anh cư nhiên đang mỉm cười! Cô ấy thực sự đang mỉm cười! ?

"Tại sao con không thể hòa hợp với chị dâu?" Diệp Anh cười nói, cứ như vậy, cô ấy giống như một đứa bé ngoan ngoãn vô hại, "Phải không, chị dâu?"

Thuỳ Trang chưa bao giờ thấy Diệp Anh như thế này, nàng cũng không biết trả lời thế nào. Ngay lúc còn đang sửng sốt, Diệp Anh trực tiếp dùng hai tay ôm lấy tay Thuỳ Trang, áp mặt cô vào cánh tay của Thuỳ Trang, nàng sợ đến mức không thể chịu nổi, gần như muốn nhảy dựng lên.

"Đúng không, chị dâu~"

Ahhhhhhhhhhh! Tệ quá! Kinh hãi không thể tả xiết! Thuỳ Trang kìm nén tiếng kêu sắp bật ra khỏi miệng, đầu đầy mồ hôi nói:

"Đúng, đúng, Diệp Anh và con rất hợp nhau."

"Tốt, tốt, hahaha, Diệp Anh mặc dù đã lớn như vậy rồi, nhưng vẫn rất trẻ con." Mẹ Nguyễn trìu mến nhìn con gái, con gái bà luôn là một chiếc áo khoác bông nhỏ cần được chăm sóc ân cần chu đáo.

"Vậy thì xin Thuỳ Trang hãy quan tâm đến con bé nhiều hơn. Hai đứa nhỏ này tốt nghiệp xong là dọn ra ở riêng. Đặc biệt là anh trai con bé, đi lính nên quanh năm xa nhà. Chúng ta đều cảm thấy như chưa từng sinh ra hai đứa con này vậy."

Lúc này, Thuỳ Trang đã đoán ra Diệp Anh đang giở trò gì. Đây là cách cô ta lừa dối ba mẹ mình. Hiện giờ nàng thậm chí còn muốn vạch trần bộ mặt thật xấu xí của Diệp Anh. Con gái không như hai người tưởng tượng đâu!

Nhưng làm sao nàng dám nhắc tới, Diệp Anh cư xử như một cô con gái ngoan, hiếu thảo với ba mẹ, một người em chồng yêu thương chị dâu, cho dù nàng có nhắc đến chuyện đó trong lòng thì cũng sẽ bị người ta cho rằng đó là những điều vô nghĩa, nàng ấy thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh ba mẹ chồng mắng mình: "Tại sao lại nói xấu con gái chúng tôi?"

"Ba mẹ đừng lo lắng. Chị dâu của con chăm sóc con rất tốt và thường xuyên chuẩn bị những bữa ăn ngon cho con. Đôi khi con tan làm quá muộn thì chị ấy cũng cũng đợi con tắm rửa xong rồi đi ngủ."

Dịch theo suy nghĩ của Thuỳ Trang, Diệp Anh đã quan hệ tình dục với nàng trong bếp, trong phòng tắm và trong phòng ngủ.

Diệp Anh mỉm cười kể lại chuyện của mình với ba mẹ, Thuỳ Trang cảm thấy khó thở.

[Dừng lại đi! Đừng nói nữa! dừng lại!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro