Chương 14
Trước khi Diệp Anh bắt nạt Thuỳ Trang, cô đã nấu canh cà chua và khoai tây cho hai người (thực ra Diệp Anh đã ném nguyên liệu vào nồi súp và nấu chín), họ ăn một bữa cơm với canh, cô nhìn Thuỳ Trang vừa ăn vừa khóc nức nở. Trông nàng thật đáng yêu, trên cổ còn có dấu hôn mà cô để lại, Thuỳ Trang tốt nhất đừng ra ngoài cho đến khi dấu hôn mờ đi.
Từ khi lớp giấy bị xuyên thủng, Diệp Anh không còn muốn giả vờ nghiêm túc nữa, mà ánh mắt lại tùy ý quét qua Thuỳ Trang, bây giờ cô muốn tiếp tục giả vờ cũng khó khăn quá, còn tính cách nhút nhát của Thuỳ Trang nữa. Nói gì cũng được ngay cả khi bị bắt nạt nhìn cũng thuận mắt đến mức cô thực sự bắt đầu cảm thấy may mắn vì cô gái này đã được gả vào nhà mình, nếu không cô sẽ tức giận nếu món đồ chơi vui nhộn như vậy bị bán rẻ cho người khác.
Trong khi Thuỳ Trang ăn uống cẩn thận, nàng cũng giả vờ không biết Diệp Anh trông như sắp nuốt mình vào bụng (dây váy của nàng còn không được thắt đúng cách), nên nàng chỉ có thể ăn uống chậm chạp, thậm chí còn nhai đồ ăn từng miếng nhỏ, sợ bị Diệp Anh chú ý.
"Tôi đi tắm."
"Không tắm chung à?"
Diệp Anh cởi dây buộc tóc, để mái tóc dài xõa ra, ngoại trừ thân hình cao ráo, so với Thuỳ Trang , cô ấy thực sự rất nữ tính, Thuỳ Trang thấy cô ấy nói lời này một cách hào phóng như vậy, mặt nàng nhất thời đỏ lên.
"Không thể nào."
Thuỳ Trang ngơ ngác đứng đó, thay quần áo như cọc gỗ, nàng không muốn xảy ra chuyện gì kỳ lạ nữa, nàng vẫn còn nhớ rõ ràng việc mình vừa làm trong bếp, nếu như chuyện đó lại xảy ra trong phòng tắm, v.v. Nếu họ ngủ cùng nhau lần nữa, cho dù có cơ thể cường tráng cũng không thể chịu được ...
Và tại sao trước đây nàng không nhận ra rằng Diệp Anh tràn đầy năng lượng như vậy? Giống như không bao giờ thấy mệt mỏi. Nàng đột nhiên nhớ tới Diệp Anh, người từng giễu cợt nàng, ít nhất lúc đó Diệp Anh sẽ chỉ bắt nạt bằng lời nói, nhưng hiện tại xu hướng này càng ngày càng kỳ quái.
Mọi chuyện bắt đầu trở nên kỳ lạ sau khi cô vô tình được nhìn thấy nàng khỏa thân bước ra khỏi phòng tắm!
"Cái gì tôi cũng thấy qua, cô có thì tôi cũng có."
Diệp Anh dẫn Thuỳ Trang vào phòng tắm, lúc Thuỳ Trang bị kéo vào phòng tắm mặt vẫn còn ngơ ngác.
"Đừng lảng vảng nữa, vào nhà tắm đi. Cả ngày mệt mỏi, muốn đi ngủ sớm."
Diệp Anh nói vậy, nhưng đó không phải là việc cô đang làm, cô muốn cởi váy của Thuỳ Trang, nàng né được mấy lần, nhưng vẫn phải cởi nó ra. Diệp Anh mở sen, nước nóng ấm phủ lên người cả hai người, Diệp Anh ôm nàng, một tay đặt lên ngực, một tay đan với tay Thuỳ Trang.
"Thật mềm... thật dễ thương."
"...Đừng nói nhảm nữa..."
"Ừ..."
Diệp Anh mở miệng cúi đầu hôn nàng, nước nóng theo nụ hôn chảy vào miệng họ, làm cho môi bọn họ ấm áp. Cọ xát tai và thái dương với nhau khiến người ta cảm thấy dễ chịu một chút, Thuỳ Trang tính tình nhạy cảm, Diệp Anh chạm vào chỗ này chỗ kia của nàng, một lúc sau nàng lại hưng phấn.
"Lại có cảm giác rồi sao?" Diệp Anh tay sờ vào bên dưới Thuỳ Trang, cảm giác trơn trượt, cô biết Thuỳ Trang đại khái muốn làm tình lần nữa. "Thật giống nhân thú không biết xấu hổ"
Khi Diệp Anh nói lời này, Thuỳ Trang càng trở nên ướt át hơn, nàng thoát ra khỏi vòng tay của Diệp Anh và trốn sang một bên để dùng tay lau đi. Diệp Anh mỉm cười. Nhìn nàng trốn sang một bên lau chùi cơ thể, như thể bị thương, nàng tự làm đau mình và liếm vết thương như một con thú nhỏ.
Trong phòng tắm không có chuyện gì xảy ra. Có lẽ do sau khi Diệp Anh mấy lần muốn chạm vào nàng, nhưng nàng đều từ chối, biểu tình trên mặt Diệp Anh không thay đổi bao nhiêu, nhưng trong lòng lại có sóng cuộn trào.
"Đêm nay chúng ta thật sự ngủ cùng nhau sao..."
Thuỳ Trang nghĩ đến Diệp Anh nói, nếu nàng ngủ với cô một đêm, cô có thể giúp nàng nấu ăn và giải quyết việc ba mẹ chồng, kỳ thật nếu nàng học chăm chỉ hơn với Lan Ngọc mấy ngày nay, nàng nhất định sẽ biết nấu ăn, nhưng dưới sự quản lý áp lực cao của Diệp Anh, liệu nàng có tìm được Lan Ngọc hay không mới là một vấn đề.
"Thật, chị không đồng ý sao?"
Diệp Anh ngồi trên giường vỗ vỗ bên cạnh, Thuỳ Trang nhìn trên giường nhớ lại ngày đó sau khi bị yêu cầu thủ dâm và bị cưỡng hiếp*, nàng vừa khóc vừa hét lên. Nàng từ chối, nhưng bị kéo lại và làm thêm nhiều lần cho đến khi ngất xỉu.
*Editor : lấy lại công bằng cho thẩm phán Nguyễn, ban đầu người ta có biết làm đâu mà gọi là cưỡng hiếp 😂
Nàng rùng mình.
Làm sao điều này có thể xảy ra mà không để lại cái bóng tâm lý? "Mau lên đi."
Diệp Anh móc ngón tay ý mời gọi, khi đối phương làm như vậy, Thuỳ Trang có cảm giác như đang thấy một con hồ ly cổ xưa quyến rũ các thư sinh. Diệp Anh trước đây nghiêm khắc như giáo viên sẵn sàng thẳng tay trừng trị học sinh bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ lớp vỏ đó đã bị bóc trần.
Nàng run rẩy leo lên giường, Diệp Anh sấy tóc, tắt đèn, bóng tối bao quanh, nàng không nhìn thấy gì, nhưng Thuỳ Trang có thể cảm nhận được nhịp tim không đều của mình, cảm thấy như có quả bom hẹn giờ ở bên cạnh. Mỗi khoảnh khắc đều nguy hiểm!
Lúc đầu Diệp Anh thật thà ngủ một bên, Thuỳ Trang cũng tránh xa nàng mà ngủ ở góc trong cùng. Tuy nhiên chỉ sau nửa giờ, Diệp Anh đã xoay người dựa vào nàng.
Gần quá...
Diệp Anh hô hấp đều đặn như vậy, giống như đang ngủ, nhưng Thuỳ Trang không xác định đối phương có thật sự ngủ hay không, bởi vì hơi thở nóng hổi đều phả vào mặt nàng. Nàng không thể quay người lại. Nếu Diệp Anh thực sự ngủ thì sao? Chẳng phải nàng sẽ gặp rắc rối nếu đánh thức con quái vật này sao?
Nhưng sau khi Diệp Anh ra tay, Thuỳ Trang lập tức tỉnh lại.
Diệp Anh dùng ngón tay trêu chọc đầu ti hơi nhô lên của nàng.
"Em chưa ngủ phải không???"
"Ừm..."
Diệp Anh khịt mũi, ôm chặt lấy Thuỳ Trang, đặt chân lên eo nàng, giống như một con bạch tuộc lớn.
"Diệp Anh... Em không thể ngủ với chị như thế này..."
"Chị cho em ngủ à?"
"Hả?"
Diệp Anh đột nhiên mở đôi mắt sáng ngời, Thuỳ Trang sợ hãi, nàng còn tưởng Diệp Anh Vừa rồi cô ấy thực sự đang ngủ sao? Đây đều là hành động vô thức, Diệp Anh là đang trêu chọc cảm xúc của nàng sao?
"Chị ngủ sớm thế, bây giờ là mấy giờ rồi?" Diệp Anh nhặt một lọn tóc của Thuỳ Trang, cuộn lên ngón tay, thản nhiên nói.
"Nhưng, không phải em nói là mệt và muốn đi ngủ sớm sao?" "
"Nhưng bây giờ em không muốn ngủ ~"
Diệp Anh đột nhiên giống như một người khác, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể có chút làm nũng. Thuỳ Trang nghe đối phương nói như vậy, cảm thấy toàn thân mềm nhũn một nửa, nàng kỳ thực thích sự mềm mỏng hơn.
"Vậy em muốn làm gì..."
"Chị muốn em làm gì, chị dâu?" Diệp Anh vừa nói lời này, tay cô chạm vào eo của Thuỳ Trang, đầu ngón tay vòng quanh eo của Thuỳ Trang như chơi đàn.
"Không biết... ừm..."
Diệp Anh đưa tay vào bên trong áo nàng, trực tiếp chạm vào làn da, nàng run rẩy hít một hơi, tự hỏi phải chăng ở trong bóng tối, người ta dễ cảm nhận được hơn.
"Chị dâu, em lạnh quá, chị có thể ôm em được không?"
Diệp Anh vừa nói vừa cọ sát vào người Thuỳ Trang, cô ấy tựa hồ rất yếu đuối, điều này làm cho Thuỳ Trang có chút mê hoặc, nàng do dự một lát, nhưng vẫn đặt tay lên người cô.
Kỳ thật nàng nên suy nghĩ lại, bởi vì đôi cánh nhỏ quỷ dị của Diệp Anh đang vỗ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro