Chương 11
Từ khi nghe Diệp Anh nói mời ba mẹ chồng đến ăn cơm do mình nấu, Thuỳ Trang sợ đến mức suýt bỏ chạy. Ngày hôm đó, sau khi bà chủ ở triển lãm truyện tranh đến nhà nấu cơm... Sau đó dạy nàng phương pháp nấu trứng cơ bản nhất, bây giờ nàng có thể luộc một quả trứng, nhưng vẫn còn lâu mới có thể tự mình hoàn thành một món ăn!
Nguyên nhân chủ yếu là vì sao Diệp Anh lại đặt ra cho nàng một vấn đề khó khăn như vậy, cô ấy có phát hiện ra điều gì không? Nhưng không thể được, nàng bất đắc dĩ đã nhờ anh trai Diệp Anh hỏi bao giờ tan làm, chỉ vì đề phòng Diệp Anh về nhà sớm, cho nên Diệp Anh không thể nào biết được chuyện này.
Ngay khi Diệp Anh rời nhà đi làm, Thuỳ Trang đang ở trong phòng ngủ nhận được một tin nhắn WeChat mới.
[Này, hôm nay cậu có muốn tôi đến nhà cậu nấu ăn không? ]
[Được, được, hôm nay cậu có thể dạy tôi cách làm một lần được không? Món đơn giản thôi. ]
[Có, miễn là cậu sẵn sàng học hỏi. ]
[Vậy thì đến đây nhanh lên. ]
Sau khi đóng WeChat, nàng lập tức thay quần áo đi xuống lầu, nàng phải học nấu ăn, trước khi Diệp Anh nhận ra có chuyện không ổn, hiện tại nảng chỉ đơn giản là đang chiến đấu với vòng cung phản xạ của Diệp Anh, mỗi phút từng giây dường như đều rất quan trọng.
"Xin chào ~ Chào buổi sáng!"
Họ đồng ý gặp nhau ở siêu thị. Hôm nay, Thuỳ Trang mặc một chiếc váy trắng với mái tóc dài chỉ đến cổ, trên tóc mái còn có một chiếc kẹp nhỏ, trông nàng như một tiểu thư đáng yêu.
"Lan Ngọc, cậu đợi đã lâu chưa?"
"Không có."
Nhưng so với họa sĩ của truyện tranh, cô ấy có vẻ ngoài khác hẳn, cô là nhân vật lớn trong giới Bách Hợp, nổi tiếng vì chính tài năng của mình. Những một bức tranh quyến rũ nhưng không khiêu dâm, cô ấy ăn mặc rất đẹp, thời trang, tóc rất ngắn, một cánh tay đầy hình xăm, mặc vest và quần jean. Khi Thuỳ Trang gặp cô ấy vào ngày đầu tiên, nàng biết rằng cô ấy nhất định à T (chắc là tomboy).
"Hôm nay muốn ăn gì?"
Sau khi vào siêu thị, Lan Ngọc đứng ở quầy thịt lựa chọn, hỏi Thuỳ Trang muốn chọn loại nào.
Nhìn thế này, thực ra chiều cao của họ không chênh lệch nhiều, nhưng Thuỳ Trang vẫn thấp hơn một chút.
"Tôi muốn học nấu món đơn giản nhất."
"Được, để tôi dạy cậu món trứng với cà chua nhé. Món này rất đơn giản. Sau đó cậu có thể học cách xào thịt lợn với khoai tây thái hạt lựa. Hôm trước tôi đã chỉ quy trình nấu rau, có nhớ không?"
"Được rồi, nhưng hôm nay cậu vẫn phải dạy tôi thêm một chút."
"Được rồi, không vấn đề gì."
Mặc dù Lan Ngọc trông giống một tay xã hội đen nhưng đáng ngạc nhiên là cô ấy rất hiền lành và rất lễ phép, ít nhất Thuỳ Trang nghĩ như vậy. Mọi chuyện đều rất tốt, Lan Ngọc nói nhà cô cũng có một con mèo Ba Tư.
Cô ấy tốt hơn Diệp Anh rất nhiều phải không? Thuỳ Trang trong lòng thầm than phiền, Diệp Anh tuy bề ngoài giống người tốt nhưng lại cực kỳ hung ác và hèn hạ, bọn họ đều là con người, tại sao lại có khoảng cách lớn như vậy? Trong lúc họ đi mua đồ, Diệp Anh vẫn đang đi làm, hôm nay cô cũng không bận lắm, sáng sớm đã tổ chức một cuộc họp thường lệ, hiện tại đang ở trong văn phòng để sắp xếp hồ sơ vụ án trước đó. Nếu không có chuyện gì khác xảy ra cả, hôm nay cô có thể tan làm sớm.
Và ngay khi cô đang sắp xếp hồ sơ và chuẩn bị viết bản tóm tắt công việc thì điện thoại di động của cô reo lên.
"Xin chào? Anh ơi, sao hai ngày nay anh cứ gọi cho em hoài vậy?"
"Hahaha, không, anh chỉ muốn hỏi hôm nay mấy giờ em gái yêu quý của anh tan làm?"
Lại nữa à?
Khi Diệp Anh nghe điện thoại, cô gõ gõ ngón tay lên bàn, hôm trước cô quá bận nên không suy nghĩ kỹ ý tứ anh trai hỏi cô khi nào tan làm. Đang ở Bắc Kinh, lại hỏi cô khi nào tan sở, cảm thấy rất kỳ lạ...
"Ồ, hôm nay chắc chắn em sẽ bận đến sáu bảy giờ, bởi vì còn có hồ sơ vụ án phải xử lý." Cô cười nói, cũng không cần làm ầm ỉ gì, dù tan sở vào lúc mấy giờ, thì cũng không ảnh hưởng gì đến anh trai cô.
Nhưng đối với người khác, có thể có liên quan gì đó, nhưng cô vẫn chưa tìm ra lý do tại sao người kia lại làm như vậy.
Hình ảnh đêm qua, sắc mặt Thuỳ Trang đột nhiên thay đổi hiện lên trong đầu cô, ở đây có chút khó hiểu, nếu trực giác của cô đúng thì dường như Thuỳ Trang đang che giấu điều gì đó.
Hôm nay cô quyết định về nhà sớm, cô biết đường giờ này có rất ít đèn giao thông.
"Hahahahaha, thật sao? Tôi không ngờ cô có thể vẽ được những bức tranh như thế này."
Thuỳ Trang cười lớn trước trải nghiệm sáng tạo của Lan Ngọc. Họ đã về nhà từ lâu. Lan Ngọc đang gọt khoai tây và định dạy Thuỳ Trang về món ăn đầu tiên.
"Đúng vậy." Lan Ngọc nhún vai, "Dù sao, khỏa thân là một khảo nghiệm cấu trúc cơ thể con người. Nếu bức tranh có chút sai sót thì cũng thật kỳ lạ, tôi chỉ có thể nhìn vào gương và tự vẽ."
" Tưởng cậu sẽ có người mẫu hay những thứ tương tự, hahahaha, làm tôi buồn cười quá." "
"Tùy thói quen cá nhân thôi."
Họ rất hợp nhau, Thuỳ Trang vừa nhìn thời gian vừa trò chuyện và thấy chỉ mới ba chiều. Vẫn còn sớm, sẽ không có chuyện gì, Diệp Phúc vừa rồi gọi điện thoại cho nàng, nói hôm nay Diệp Anh bận đến sáu bảy giờ.
"Có vẻ như cậu suốt ngày ở nhà một mình."
"Đúng vậy, ở nhà mọi người đều khá bận rộn." Thuỳ Trang gãi đầu đáp: "Tôi là một bà nội trợ toàn thời gian. "
"Vậy cậu phải học nấu ăn, mới có thể trở thành bà nội trợ toàn thời gian được."
"Cậu không ghét việc tôi lấy chồng sao?"
Kỳ thực đây chính là điều Thuỳ Trang muốn hỏi. Từ khi lấy chồng, nàng đã có cảm thấy ngày càng xa thế giới bách hợp và les, ngay cả khi gặp những người có cùng suy nghĩ, nàng cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, như thể mình đã phản bội họ.
Nàng đã phản bội chính mình ngay từ khi kết hôn.
"Eh? Làm sao điều đó có thể xảy ra được? Tại sao tôi lại không thích cậu ?"
" Hãy vị tha cho tất cả mọi thứ, nếu không chúng ta sẽ không hạnh phúc. "
Những gì đối phương nói đã sưởi ấm trái tim của Thuỳ Trang. Nàng chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy. Mãi đến lúc này, nàng mới hiểu ý nghĩa câu nói trong tiểu thuyết: "Lời nói của cô ấy như là dòng nước ấm chảy vào tim. "
Sau đó Lan Ngọc thật sự nghiêm túc dạy nàng nấu ăn, Thuỳ Trang cũng chăm chỉ học tập, nàng muốn học càng nhanh càng tốt, không làm phiền Lan Ngọc nữa, có lẽ lần sau nàng cũng có thể nấu ăn cho Lan Ngọc.
"Ding dong - ding dong -"
Khi họ đang nấu món cuối cùng là thịt heo xào với khoai tây, chuông cửa không báo trước vang lên, Thuỳ Trang sững sờ trong giây lát, nàng sống ở đây mấy ngày chưa từng nghe tiếng chuông cửa, đó là ai? Họ không phải là ba mẹ của Diệp Anh chứ? Diệp Anh nói rằng cô sẽ mời ba mẹ đến ăn cơm, có phải hôm nay không?
"Cậu không định mở cửa à?" Lan Ngọc nhìn Thuỳ Trang với vẻ mặt kỳ quái.
"Nhưng..."
Nàng không biết ngoài cửa là ai, có chút hoảng hốt, vô thức nhìn đồng hồ, kim chỉ chỉ bốn giờ.
"Ding Dong--"
Tiếng chuông ngoài cửa vẫn còn thúc giục, Thuỳ Trang phải khó khăn mới đi tới cửa. Vừa mở ra, Diệp Anh liền nhìn nàng, hơi cúi đầu, trên mặt nở nụ cười.
"Hây."
"A a a a a a a a a!"
Thuỳ Trang vô thức hét lớn một tiếng, nàng cảm thấy tim mình sắp ngừng đập! ! !
"Xảy ra chuyện gì vậy!?" Lan Ngọc đang ở trong nhà nghe thấy tiếng hét của Thuỳ Trang liền vội vàng chạy ra ngoài, tưởng có kẻ xấu xông vào. Chạy ra hành lang, cô phát hiện ngoài cửa có người phụ nữ mặc áo cổ cao khoác vest đen và tóc dài đang một tay giữ cửa, một tay giữ tủ giày, trong khi Thuỳ Trang sợ hãi đến mức ngã xuống đất.
"Ồ." Diệp Anh nhướng mày, "Hình như ở nhà có khách."
"Cô là ai?"
Lan Ngọc hỏi, sau đó cô định đỡ Thuỳ Trang đang ngã dưới đất lên, nhưng Thuỳ Trang lại không muốn vậy. Không dám để cô chạm vào, Thuỳ Trang sợ hãi co rúm lại thành quả bóng.
"Chị dâu, chị không giới thiệu bạn của mình sao?"
"Diệp Anh...nghe chị nói..." Thuỳ Trang sợ hãi run rẩy, nàng có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ không khí xung quanh Diệp Anh đã giảm xuống mức âm. Tuy rằng vẻ mặt Diệp Anh vẫn rất ôn hòa, nhưng Thuỳ Trang biết tất cả chỉ là diễn kịch, Diệp Anh sắp sửa bộc phát!
"Xin chào, tôi tên là Lan Ngọc. Cô có phải là... em chồng của Thuỳ Trang không?"
Lan Ngọc vừa nghe Diệp Anh gọi Thuỳ Trang, ngập ngừng hỏi.
"À, vâng." Diệp Anh mỉm cười gật đầu, "Lần đầu gặp mặt, cô Ninh, cảm ơn cô đã chiếu cố chị dâu tôi, hy vọng không gây phiền toái cho cô."
Lần này đến lượt Lan Ngọc cảm thấy xấu hổ. Cô ấy không chỉ cao ráo, ưa nhìn mà còn giống như một Ngự tỷ bước ra từ các truyện tranh Bách Hợp 18+. "Tôi chỉ dạy Thuỳ Trang cách nấu ăn thôi. Nàng học rất nhanh."
Lan Ngọc lời nói tựa hồ không có hàm ý gì, nếu như có bất kỳ nghi vấn gì, Thuỳ Trang chắc chắn sẽ bị ném xuống địa ngục tầng thứ mười tám.
"Nấu ăn?" Diệp Anh suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, nàng liếc nhìn Thuỳ Trang đang run rẩy vịn vào tường muốn đứng dậy, khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Anh, nàng liền cảm giác được hai chân của mình đã mềm nhũn.
"Ồ, thì ra là như vậy." Diệp Anh cười nói với Lan Ngọc: "Vậy mấy ngày nay tôi thật sự làm phiền cô, thật xin lỗi, cô có muốn ở lại ăn tối rồi hẳn rời đi không? "
Lan Ngọc nghĩ đến việc đồng ý, nhưng không hiểu sao nhìn vào đôi mắt vốn đã nheo lại vì cười của Diệp Anh, cô ấy thậm chí còn không thể gật đầu đồng ý. Đối phương dường như không muốn mình ở lại, và cảm giác dành cho người này quá xa lạ và đáng sợ, cảm giác như bị áp bức.
"À... Không, không cần, tôi phải về liền, hôm nay là ngày phải gửi bản thảo." Lan Ngọc nói xong, hoảng sợ mang giày.
"Nếu không phiền, hôm khác quay lại."
"Được, được."
Lan Ngọc không dám quay đầu lại nhìn Diệp Anh, cho đến khi đi xuống lầu, tim cô vẫn đập loạn xạ không thể khống chế.
Diệp Anh nhìn Thuỳ Trang vẫn đang ngồi xổm dưới đất co ro như quả bóng, thì cũng ngồi xuống cười nói.
"Hôm nay vui không? Chị mặc váy nhìn đẹp quá."
Diệp Anh nói xong câu này, Thuỳ Trang mới nhận ra nàng vẫn đang mặc chiếc váy trắng khi ra ngoài lúc sáng.
"Không, không có..."
Diệp Anh kéo nàng đứng dậy, dựa vào tường, cả vai Thuỳ Trang đều run lên.
"Chị không biết nấu ăn, sau đó lại nhờ người đến nhà tôi dạy nấu ăn?"
"Ừ, chị...bởi vì, chị không muốn làm em thất vọng."
"Thất vọng? Hà, tôi thấy chị quá dũng cảm. Không có sự cho phép của tôi, thực sự đã đưa một người lạ về nhà? Người phụ nữ đó trông giống như một tên xã hội đen, có hình xăm trên cả hai tay. Sao hả? Chị có thích cô ấy không? "
"Lan Ngọc không phải là một tên xã hội đen! Cô ấy giỏi hơn cô rất nhiều!" Khi Thuỳ Trang nghe nói Diệp Anh nói xấu bạn mình, nàng vô thức phản bác: "Cô ấy là họa sĩ! Cô ấy cũng biết nấu ăn! Cô ấy dạy tôi nấu ăn thì có sao đâu?! Ngược lại, từ khi đám cưới đến giờ, người bắt nạt tôi ở Nguyễn gia chính là cô !"
Diệp Anh không trả lời, thay vì tức giận, cô lại mỉm cười, Thuỳ Trang nói tiếp.
"Cô đe dọa xu hướng tính dục của tôi! Và những cuốn sách đó! Mặc dù cô trông giống một con người! Nhưng không có trái tim! Làm sao cô có thể so sánh với Lan Ngọc? Mặc dù cô ấy trông có vẻ không đứng đắn, nhưng lại rất tốt bụng, Không giống như cô, dã thú đội lốt người!"
" Nói xong chưa?"
"Cái gì?!"
Nghe được lời này Thuỳ Trang dừng lại, Diệp Anh liền nắm tay nàng đi thẳng về phía phòng bếp, dùng sức trút giận.
"Diệp Anh, cô định làm gì vậy! Cô đang làm tôi đau đó
Diệp Anh không hề dừng lại, cho đến khi cô kéo nàng vào tủ bếp, sau đó ấn nàng vào, Thuỳ Trang không biết Diệp Anh đang định làm gì, lúc này hai tay cô đã đặt trên thành tủ, Diệp Anh bị ép vào lưng cô.
"Về chuyện nấu ăn, tôi biết nấu ăn, nếu chị không biết, tôi có thể dạy chị."
"Tôi không muốn cô dạy tôi! Diệp Anh! Cô định làm gì?"
Nàng đang mặc váy, Diệp Anh một tay nâng mép váy lên, thuận thế đưa tay đi vào, Thuỳ Trang đột nhiên cảm thấy phần dưới cơ thể lạnh buốt, đó là tay của Diệp Anh!
"Chị sao vậy? Tôi đang dạy chị cách nấu ăn. Lần đầu tiên không thành công, thì lần thứ hai sẽ làm được. Đừng vội, hãy tiết kiệm thời gian của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro