| chênh.
Luân-đôn, ngày 25 tháng 1 năm 2020.
Trang em,
Suốt những đêm bên lòng thiếu vắng em, chị luôn băn khoăn về ngày ta gặp lại. Liệu chăng em có trách cứ chị, rằng cớ gì chị bỏ em lại giữa vạn ngàn tuyết lạnh nơi xứ xa đơn chiếc, và đi biền biệt chẳng thiết trở về? Rồi chị lại khóc giữa trăm mối ngổn ngang vì tình mình nguội lạnh.
Nhưng em ơi,
Nào ai sống đặng khi chẳng có tự do; em là con chiền chiện với đôi cánh còn xanh mướt, với đôi mắt còn trong suốt, với làn da trắng sứ tự thiên thần và một tâm hồn đẹp tuyệt trần mà chị chẳng dám nhuốm bẩn.
Chị ngàn lần biết ơn những tháng ngày em buông trời về đất, những phút giây em bỏ lại ánh sáng và cứu rỗi cõi lòng chị khi nửa đời chị đớn hèn nhất, những khoảnh khắc em hòa mình vào tối đen để rồi chật vật.
Chị sẽ niệm thầm tên em cho những ngày mai em lại sải rộng đôi cánh, thứ tha cho nỗi hèn mọn mãi mãi chẳng thể sánh, và mong rằng thời gian sau này, sự giao thoa giữa đôi bờ xa cách, vì lời cầu nguyện mà chữa lành, cho vết thương em.
Trang thương,
Đất nước chúng ta chưa từng dừng lại những cuộc chiến. Có Anh nào lại thua Pháp bao giờ?
Nhưng giờ phút này, bức thư tay chị gói trọn cả trái tim, trăm ngàn lần Anh quỳ dưới chân Pháp, hơn hết bằng cả tấm lòng thành và hôn lên giọt nước mắt trắng ngần rơi rớt bên môi ai đã phai nhạt, bại vong vì lòng em thống khổ.
Thứ lỗi cho chị, Trang em.
Tái bút gửi em,
Trời Paris chiều nay nhân loại ngủ
Em đi đi và nhớ quên Anh.
Nguyễn Diệp Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro