Chap 38: Ngọt ngào H++
"Em muốn chị đi ra?" Diệp Anh hỏi.
Tư thế giờ phút này cô chọn là cô trên nàng dưới, Thuỳ Trang bị đặt trong bồn tắm lớn, thân thể trần trụi nửa ở trong nước, nửa ở bên ngoài.
Hai chân nàng mở rộng, thừa nhận tiến công của cô.
Đối lập với sự bủn rủn chịu không nổi của Thuỳ Trang, Diệp Anh cực kỳ thong thả, không nhanh không chậm.
Cô vừa mút đầu nhũ lộ trên mặt nước vừa dùng gậy thịt nhẹ nhàng đẩy đưa, không hoàn toàn rút ra ngoài.
Cũng bởi vì thế, dâm thủy trong hoa huyệt Thuỳ Trang, hoàn toàn bị ngăn chặn, thậm chí là nước trong bồn tắm còn rót đầy hoa huyệt.
Nàng cực kỳ hoài nghi, nói không chừng đã rót vào tử cung rồi.
"A ~ Đúng ~ Cầu xin chị ~ mau lấy ra đi ~ Trướng quá ~"
"Muốn chị đi ra cũng được, em gọi tiếng "Ông xã" chị nghe thử." Diệp Anh cười khẽ.
"Cái gì? Không. . . Không được đâu. . . Ôi ~"
"Tại sao không được? Em là người phụ nữ của chị mà."
Người phụ nữ của cô.
Năm chữ này giống như có ma lực, kích thích Thuỳ Trang thêm lần nữa.
Những lời này khiến nàng khiếp sợ run bắn lên một cái, sau đó không kiềm chế nổi nữa, phun nước tiểu.
"A. . . ~"
Nàng đưa tay bụm mặt, khóc không thành tiếng.
Mặc dù đang ở trong nước, nhưng Diệp Anh vốn đang ở đối diện nàng, cô lại là người có giác quan nhạy bén, cho nên cũng nhìn thấy một dòng nước tiểu màu vàng từ từ chảy ra khỏi tiểu hạch, sau đó hòa cùng một thể với nước trong bồn tắm, màu sắc bắt đầu nhạt dần rồi không thấy đâu nữa.
"Ha, Tiểu Trang ngoan, em phun nước tiểu!" Cô sung sướng cười khẽ.
"Đều tại chị!" Thuỳ Trang đỏ mắt lên án cô.
Thật sự xấu hổ chết mất! Ngượng không chịu nổi!
"Đúng đúng đúng, đều tại chị!" Diệp Anh mặc nàng hờn dỗi, đồng thời động tác dưới thân không còn chậm rì rì nữa, bỗng dưng cô rút gậy thịt ra, dâm dịch trong tiểu huyệt Thuỳ Trang nhân cơ hội đó trào ra một ít, ngay tiếp theo, cô cắm vào thật mạnh.
"Nước lạnh rồi, chị sẽ làm nhanh một chút."
Dứt lời, cô bỗng ôm lấy nàng, nhanh chóng gia tăng tốc độ.
Nhất thời, trong toilet vang vọng tiếng va chạm mập mờ, cùng với tiếng Thuỳ Trang run run rẩy rẩy rên rỉ.
Đâm mấy chục cái, Diệp Anh cảm nhận được Thuỳ Trang sắp đến, cô cũng bắn ra, cùng nàng đạt cao trào lần thứ hai.
Sau đó cô bước khỏi bồn tắm, kéo Thuỳ Trang đã không còn chút sức đứng lên, mở vòi sen tắm sơ cho hai người rồi bế Thuỳ Trang trở về phòng ngủ.
Chưa nghe được danh xưng mình muốn, Diệp Anh sẽ không dễ dàng buông tha cho Thuỳ Trang.
Huống chi, cô đã nói làm ba lần, một lần cũng không thể thiếu.
Đặt Thuỳ Trang lên giường, Diệp Anh đi đến phòng khách cầm điện thoại di động của mình vào, cô ấn vài cái, sau đó nghiêm túc xem gì đó.
Thuỳ Trang đã mệt mỏi rã rời, tuy nhận thấy cô có điểm hơi lạ, nhưng nàng không còn hơi sức đâu hỏi xem cô đang làm gì.
Song chỉ một lát sau, Thuỳ Trang cảm thấy không đúng lắm.
Bởi vì trong điện thoại di động Diệp Anh truyền ra tiếng rên rỉ đứt quãng, giọng nói kia, cực kỳ quen thuộc.
Nghe từ điện thoại di động truyền ra chính tiếng rên rỉ của mình, so với tiếng rên rỉ bên ngoài, hoàn toàn khác biệt.
Thuỳ Trang nghe thấy giọng nữ rên rỉ hết sức nũng nịu yêu kiều: "A ~ aha ~ Bác sĩ Diệp ~ A ~"
Là nàng!
Tiếng rên kia là giọng của nàng!
Hơn nữa, hoàn cảnh không phải mấy lần Diệp Anh hướng dẫn nàng, mà là trong buổi tối mấy ngày nay, nàng ở nhà tự an ủi không kiềm chế được mà phát ra.
Ngay lập tức, nàng thanh tỉnh hẳn từ trong cơn mệt mỏi, đưa tay muốn giật chiếc điện thoại trên tay Diệp Anh.
"Bác sĩ Diệp, từ đâu chị có mấy thứ này?" Nàng vừa thẹn vừa tò mò.
Giờ phút này, Diệp Anh đang mong chờ phản ứng của nàng, nghe thế, cô chỉ vào một điểm đen nhỏ trên tủ quần áo đối diện giường ngủ, "Chị sợ em ở nhà một mình gặp nguy hiểm, cho nên trước khi đi đã đặt một cái camera."
Camera?
Quả thật chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
Ngay tại lúc nàng vô cùng khiếp sợ, Diệp Anh giơ cao điện thoại trong tay, bên trong lại truyền ra tiếng rên rỉ nỉ non của nàng: "A ~ a ~ Bác sĩ Diệp ~ Em rất nhớ chị ~ A ~ Bác sĩ Diệp, tiểu huyệt em ngứa, rất muốn chị cắm vào ~"
Nháy mắt, mặt Thuỳ Trang đỏ như táo chín, nàng duỗi tay giật điện thoại di động của cô, giọng gấp gáp: "Bác sĩ Diệp, mau tắt đi, cầu xin chị, đừng xem, đừng nghe."
"Gọi ông xã, chị sẽ tắt ngay." Diệp Anh cười xấu xa.
Thuỳ Trang cắn môi, nhưng trong lúc nàng đang bối rối đắn đo, thì điện thoại lại truyền ra tiếng nỉ non: "A ~ Aha ~ Nhanh quá ~ Không được ~, em không được ~ a ~ Bác sĩ Diệp ~ Giúp em một chút ~"
Không, nàng không thể nghe tiếp nữa.
Nhắm mắt lại, nàng đành ngoan ngoãn nói: "Ông xã, cầu xin chị mau tắt đi."
"Tuân lệnh, bà xã." Nghe được xưng hô khiến mình hài lòng, Diệp Anh giữ lời hứa tắt video.
Nhưng mà ngay sau đó, cô lập tức trở mình đè lên người Thuỳ Trang rồi cười nói: "Nếu tiểu huyệt của bà xã ngứa, muốn ông xã cắm vào, vậy ông xã sẽ thỏa mãn em."
"A ~" Thuỳ Trang kinh hãi thét to, không ngờ vì muốn tắt video, nàng lại đón thêm một trận được một tấc lại muốn tiến một thước từ cô, "Không được, đó là trước kia."
"Trước kia cái gì?" Diệp Anh theo thói quen sờ lên hoa huyệt nàng, quả nhiên chỗ đó lại chảy nước, cô cười khẽ, ngón tay trực tiếp dò xét vào trong, nhanh chóng chọc ngoáy, "Bà xã, muốn thì thừa nhận đi, em ướt thành như vậy rồi."
"A ~ Aha ~ Bác sĩ Diệp ~" Thân thể vừa trải qua cao trào mẫn cảm không chịu nổi, huống chi nghe Diệp Anh gọi mình là bà xã, lúc này nàng càng thêm động tình.
"Gọi ông xã!" Diệp Anh nặng nề ấn lên điểm G của nàng một cái rồi trầm giọng ra lệnh.
"Ôi ~ Ông xã ~ Xin chị ~ Cho em~"
Bị ngón tay cô chọc ngoáy ngứa ngáy khó chịu, nàng tình nguyện để cô dùng gậy thịt lớn cắm vào khiến nàng sung sướng.
"Được, chị cắm ngay."
Nói xong, Diệp Anh cởi quần lót, động thân cắm vào.
"A ~" Thuỳ Trang lại thét thất thanh.
Cô đi vào quá sâu, nàng có cảm giác tiểu huyệt mình sắp bị cô đâm nát rồi.
"Mở chân ra, đừng lộn xộn kẻo bị thương bây giờ." Diệp Anh vừa chạy nước rút vừa ra lệnh cho nàng.
Ngày mai cô còn kế hoạch khác, không thể nào giống như lúc trước, khiến nàng hai ngày không thể xuống giường.
Nghe thế, Thuỳ Trang ngoan ngoãn làm theo, đôi chân thon dài trắng nõn mở rộng tối đa, tùy ý cô rong ruổi.
"A ~ Aha ~ Chậm một chút ~ a ~" nàng ôm chặt bờ vai rộng lớn của cô, bởi vì kích thích mà móng tay cắm sâu vào da thịt Diệp Anh.
Dây dưa thêm nửa giờ, đợi đến lúc Diệp Anh bắn ra lần nữa, Thuỳ Trang đã xụi lơ nằm trên giường.
Nằm nghỉ hơn mười phút, mãi cho đến khi lấy lại tinh thần từ trong khoái cảm, nàng mới nhớ đến một chuyện: "Bác sĩ Diệp, chẳng phải chị nói chủ nhật mới về à? Sao hôm nay chị về rồi?"
Kỳ thật hiện giờ Diệp Anh cũng mệt mỏi, dù sao mấy ngày nay tăng ca làm việc liên tục, lâu lắm không có giấc ngủ ngon, hơn nữa vừa rồi người dùng sức nhiều nhất cũng là cô, còn phải chú ý không làm nàng bị thương.
Cô khép hờ mắt, dựa vào cảm giác chuẩn xác tìm được nhũ thịt của nàng, từng chút từng chút một vân vê đầu nhũ, "Về sớm không tốt hả?"
"Không phải, em chỉ thấy hơi lạ mà thôi."
"Chị xem video, thấy em nhớ chị, muốn chị khó kiềm chế, mỗi ngày đều tự chơi mình, mỗi ngày đều muốn gậy thịt chị, sợ em đói quá lâu, cho nên chị mới tăng ca làm cho xong việc, nhanh trở về đút em ăn no." Diệp Anh cười khẽ đáp.
Nghe vậy, Thuỳ Trang có chút thẹn thùng, nhưng nhiều hơn là cảm giác ngọt ngào, bởi vì nàng hiểu được ý cô.
Bác sĩ Diệp, chị cũng nhớ em, cho nên muốn nhanh chóng trở về, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro