Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 09: Tái kiến [1].

Lần đầu tiên Chu Yếm gặp lại Diệp Đỉnh Chi, đó là lúc hắn đang cùng Tập Yêu Ti giải quyết một vụ án.

Nhưng bởi vì tính chất của vụ án đặc biệt nghiêm trọng, cho nên Trác Dực Thần nói lần này cùng bọn họ giải quyết, còn có một vị bán thần.

Chu Yếm nghe xong, chỉ thấy hắn nhướng mày, cơ hồ không quan tâm lắm.

Nhưng sau đó Đại yêu lại không nhịn được, bật cười trêu ghẹo Trác Dực Thần, "Có ta còn không đủ sao?"

Trác Dực Thần bình thản nhấp một ngụm trà, cũng không buồn so đo với hắn. 

Bởi vì y biết Chu Yếm căn bản là một con cáo già, nếu như so đo lý lẽ với hắn, Trác Dực Thần chắc chắn sẽ bị chọc cho tức chết.

Chu Yếm thấy y không đáp, hắn vậy mà lại ngoài dự liệu, không tiếp tục trêu ghẹo Trác Dực Thần nữa.

Đại yêu nằm vắt vẻo trên thân cây, vạt áo dài của hắn phủ xuống, phảng phất còn sắp chạm đến cả đất.

Chỉ thấy hắn lười biếng híp mắt, không nhanh không chậm mà cắn quả đào hồng trên tay một cái. 

Lại nhai nhai, vị đào ngọt như vậy.

Chu Yếm thầm nghĩ, nếu như là trước kia, thì Vân ca của hắn phỏng chừng cũng đã sớm mang mấy quả đào này đi làm bánh rồi.

Bánh hoa đào của Vân ca làm rất ngon, nhưng Chu Yếm cũng đã rất lâu rồi chưa nếm lại được hương vị đó.

Vân ca a, khi nào Đông Quân mới có thể gặp lại huynh đây.

Người ta đã đợi huynh đến sắp chết già luôn rồi, nhưng Vân ca yên tâm, Đông Quân mới không nỡ trách huynh đâu.

Đại yêu mân mê quả đào hồng trên tay, hắn đã đợi Vân ca được hơn mười vạn năm rồi.

Nhưng không sao, nếu như thật sự có thể gặp lại được Vân ca, thì hơn mười vạn năm này đối với Chu Yếm có là gì.

Hắn đã đợi được một đời rồi, lần này bất quá thì đợi thêm một đời nữa, cũng có làm sao đâu.

Hắn không sợ hắn đợi không được Vân ca, hắn chỉ sợ kiếp này Vân ca không đến nữa.

Nếu như Vân ca đến, thì Chu Yếm bao nhiêu năm mà không đợi được cơ chứ.

Vân ca, Đông Quân thật sự rất nhớ huynh.

Có điều, huynh đến muộn một chút cũng được, Đông Quân sẽ luôn đợi huynh.

Vân ca, chỉ cần huynh đến, Đông Quân có thể đợi huynh cả đời.

Chu Yếm khép mắt, đối với hắn thì những năm tháng không có Vân ca kia, thật sự là quá nhàm chán.

Cũng không biết là trôi qua bao lâu, chỉ là khi Trác Dực Thần lần nữa ngước nhìn, thì đã thấy Chu Yếm ôm tay ngủ rồi.

Trác Dực Thần: "......"

Vậy mà cũng có thể ngủ được.

Quả nhiên là con cáo thì không giống với con người.

Đúng lúc đó Anh Lỗi ở trong nhà lại vươn người ra, vẫy vẫy tay với Trác Dực Thần: "Trác đại nhân, ngươi mau vào đây đi, Diệp đại nhân đến rồi."

Diệp đại nhân mà Anh Lỗi nói, chính là Diệp Đỉnh Chi.

-

Chu Yếm nửa tỉnh nửa mơ, hắn khẽ động cánh tay, loáng thoáng nghe thấy bên trong nhà truyền ra mấy tiếng nói cười.

Đương nhiên ồn ào nhất vẫn là Anh Lỗi.

Hắn nghe thấy tên nhóc đó nói cái gì mà mỹ nhân, đại mỹ nhân.

Chu Yếm sau đó nghiêng đầu, dứt khoát nhắm mắt.

Hắn lười nghe.

Hiển nhiên, trong lòng hắn cũng có một đại mỹ nhân.

-

"Người còn lại đang ở ngoài kia sao?"

Diệp Đỉnh Chi nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ở giữa chạc cây to lớn rơi vào trong mắt chàng kia đang phủ xuống một lớp y phục, lúc này đây cũng vừa hay nhẹ nhàng đung đưa theo gió chiều.

Anh Lỗi nhìn theo hướng của chàng, hắn gật gật đầu, nhiệt tình nói: "Đúng đúng đúng, tên của hắn là Triệu Viễn Châu." 

"Tính tình của hắn có chút khó nói, nhưng này cũng không trách được, bởi vì Đại yêu sống lâu quá mà.", Anh Lỗi chẹp miệng, lại lắc lắc đầu, rất tích cực bày ra dáng vẻ cảm thông cho Chu Yếm.

Đoạn, tiểu Sơn thần tiếp tục nói: "Có điều huynh yên tâm, Triệu Viễn Châu thật sự rất lợi hại."

Diệp Đỉnh Chi bật cười, cũng không biết là thiếu niên trước mặt chàng đang khen hay đang chê người ta.

Chàng chống cằm, khẽ lắc đều chung trà trong tay, Diệp Đỉnh Chi lại không nhịn được mà nhìn Chu Yếm thêm vài lần.

Triệu Viễn Châu sao...

Diệp Đỉnh Chi cảm thấy hắn rất quen thuộc, nhưng chàng nhớ rõ mình chưa từng gặp Chu Yếm lần nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Đỉnh Chi thoáng cong môi, thôi vậy, xem như là duyên phận đi.

"Sườn chắc cũng đã mềm rồi, ta phải đi xem xem.", Anh Lỗi sực nhớ đến nồi canh sườn hầm củ sen của hắn ở trong bếp, thế là trước khi đi, tiểu Sơn thần vỗ vỗ lên vai Diệp Đỉnh Chi mấy cái: "Diệp đại nhân cứ tự nhiên như ở nhà nhé, ta sẽ quay lại sớm thôi."

Sau đó khi đã vào bếp rồi, hắn lại nói vọng ra, "Trác đại nhân, ngươi không được bắt nạt Diệp đại nhân đâu đấy!"

Trác Dực Thần lần thứ hai trong ngày: "......"

Ta đã làm gì?

Hai phút sau, Bạch Cửu nhìn thấy Anh Lỗi ở trên tay vẫn còn cầm một cái muôi múc canh rõ to ló đầu ra ngoài, "Còn nữa còn nữa, không được nói không tốt về ta ở trước mặt Diệp đại nhân!" 

Văn Tiêu rốt cuộc không nhịn được nữa, nàng cúi đầu, khe khẽ thầm thì cùng Bùi Tư Tịnh: "Này là sĩ diện trước mặt mỹ nhân à?"

Bùi Tư Tịnh khẽ ừm một tiếng, âm thầm tán thành: "Xem ra địa vị của tiểu Cửu lung lay rồi."

Và trước khi Anh Lỗi kịp nói thêm ti tỉ thứ vô nghĩa khác nữa, thì Bạch Cửu đã nhanh chóng xông vào trong bếp "dạy dỗ" hắn: "Cái tên gấu mèo ngốc nghếch này, huynh lo cho tốt cái nồi canh sườn hầm củ sen của mình đi!"

Anh Lỗi ú ớ vài câu không rõ, rồi lại cảm thấy như muốn nở hoa vì "tiểu cô nương" của hắn cuối cùng cũng đã chủ động tiếp xúc với hắn.

"Tiểu cô nương, ta là hổ, không phải gấu mèo nha~"

Bạch Cửu đứng ở bên cạnh xem hắn, lại nhịn không được mà nhéo nhéo bím tóc hắn: "Huynh là gấu mèo. Còn nữa, ta không phải tiểu cô nương."

Tiểu Sơn thần cười đến là ngốc nghếch, hắn muốn bay lên luôn rồi, "tiểu cô nương" vậy mà đã chịu nắm lấy bím tóc hắn.

"Được được, ta là gấu mèo."

Bạch Cửu lén lút mỉm cười, sao trước kia y không phát hiện rằng hóa ra Anh Lỗi lại đáng yêu như vậy nhỉ.

"Đệ ra ngoài chờ đi, ở đây toàn là khói bếp, sẽ khó chịu đó."

"Không đi, ta ở lại giúp huynh.", Bạch Cửu nói xong liền xắn tay áo lên, chỉ vào mớ rau củ trên bàn: "Cái này đem đi rửa đúng không?"

"Ừm, cẩn thận ướt y phục của đệ đó.", Anh Lỗi nhìn thấy cái dáng vẻ đánh không chạy đuổi không đi kia của Bạch Cửu thì cũng chỉ đành thôi, dù sao hôm nay cũng là "tiểu cô nương" của hắn chủ động dính lấy hắn a~

Anh Lỗi cảm thấy hạnh phúc quá đi mất, Diệp đại nhân đúng là vị thần may mắn của hắn mà~

-

Trác Dực Thần nhìn theo Diệp Đỉnh Chi, dáng vẻ của chàng phóng khoáng, cơ hồ khiến y chẳng thể tìm được một chút gò bó nào từ trên người chàng.

Nhìn Diệp Đỉnh Chi như vậy, cũng chẳng có ai nghĩ rằng chàng đã sống hơn ba vạn năm.

Nắng chiều ôm lấy chàng, mỗi một cái liếc mắt phất tay của Diệp Đỉnh Chi đều vô cùng tiêu sái.

Chàng đi đến bên cạnh Chu Yếm, lại vươn tay ra, để chắn ở trước mặt hắn.

Bởi vì được nắng chiều bao bọc, cho nên ngũ quan của Chu Yếm lúc này đây cũng trở nên vô cùng nhu hòa, giống như là có thể hóa thành nước vậy.

Hàng mi dài khẽ cong, đôi môi hồng ươm nước, trên tay Chu Yếm còn cầm một quả đào đang cắn dở, cứ vậy mà thiếp đi rồi.

Diệp Đỉnh Chi yên lặng nhìn hắn, nắng chiều xuyên qua kẽ ngón tay chàng, yếu ớt hắt vào mặt Chu Yếm.

Diệp Đỉnh Chi cũng không biết vì sao chàng lại làm như vậy, nhưng thật sự không có mục đích gì cả, chỉ đơn giản là chàng muốn làm như vậy mà thôi.

"Ban ngày ban mặc, công tử đây xin chớ có cướp sắc."

Chu Yếm mấp máy đôi môi, tựa hồ là đang nói mớ.

Nhưng Diệp Đỉnh Chi biết hắn tỉnh rồi.

Đại yêu vẫn không mở mắt, chỉ là khóe môi hắn lại khẽ khàng cong lên.

Chu Yếm biết người đang đứng bên cạnh hắn là ai.

Vân ca của hắn, đến tìm hắn rồi.

Khí tức quen thuộc như vậy, lại cách nhau gần như vậy, đến hơi thở cũng không có khả năng nhầm lẫn.

Diệp Đỉnh Chi khẽ cười, chàng duỗi tay đi xuống, ve vuốt vạt áo hắn: "Vậy đợi đến lúc tối lửa tắt đèn, là có thể quang minh chính đại sao?"

"Cổ nhân có câu, canh ba chớ tham dục, nửa đêm chớ tham ăn, công tử nếu muốn động tay động chân, thì có thể đến tìm ta vào canh một.", Chu Yếm thoải mái nắm lấy tay chàng, ý cười nồng đậm, hắn không chút kiêng dè mà vân vê mu bàn tay Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi vậy mà cũng không vùng tay ra, chàng bật cười thành tiếng, "Viễn Châu đại nhân biết ta sao?"

Chu Yếm lúc này đây mới chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi của hắn sao mà trông dịu dàng đến lạ, toàn bộ đều chỉ có bóng hình chàng.

"Biết huynh, nhưng cũng không chỉ là biết huynh."

"Nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp Viễn Châu đại nhân."

"Không sao, nếu như huynh đã không còn nhớ rõ nữa, vậy thì chúng ta sẽ làm quen lại từ đầu."

Chu Yếm nâng lấy tay chàng, lại dịu dàng đặt lên mu bàn tay chàng một nụ hôn, "Ta là Chu Yếm, nhưng ta cũng không chỉ là Chu Yếm. Sau này ngày dài tháng rộng, chúng ta từ từ rồi nói."

Diệp Đỉnh Chi cảm nhận được đôi cánh môi mềm mại ấy đã in lên mu bàn tay chàng một nụ hôn, vào đúng lúc đó gió chiều khẽ động, đào hoa lất phất bay, chỉ có thể nói rằng người có tình, cuối cùng cũng sẽ tìm về với nhau.

Cho nên bất luận là một vạn năm, năm vạn năm, hay thậm chí là mười vạn năm, thì kết quả đều sẽ như vậy.

Tóc dài lay động trong gió, Chu Yếm vươn tay lấy xuống một cánh hoa đào vươn trên tóc chàng, ẩn ở nơi đáy mắt của hắn toàn bộ đều là ôn nhu.

Vân ca, Đông Quân đợi được huynh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro