25. Đệ Muốn Giết Ta Sao? ( 1 )
# Bối Cảnh: Diệp Đỉnh Chi là Đại Tướng Quân của Bắc Ly với danh hiệu Hắc Tinh Quỷ Thần. Sở thích lớn nhất chính là họa dung nam nhân trong lòng khi xưa. Bách Lý Đông Quân đổi tên thành Tô Mộng Quân là sát thủ ở Ám Hà, danh hiệu Tuyết Sát Lạc Vân. Tính cách khá giống với Tô Mộ Vũ, chỉ ngoài trừ việc y căm thù Hoàng Thất Bắc Ly.
# Diệp Đỉnh Chi cùng Bách Lý Đông Quân không gặp nhau tại Học Đường. Diệp Đỉnh Chi chỉ quen biết Bách Lý Đông Quân trong một lần vào cung thưởng tiệc.
//////
Diệp Đỉnh Chi, cái tên mà vạn người tại Bắc Ly khi nghe đến cái tên đều phải run sợ. Thân mang giáp phục khí thế hút hồn. Tay mang Ma Tiên Kiếm, sẵn sàng rút kiếm giết kẻ phản loạn. Đầu chỉ cuối xuống khi gặp vua, chưa từ kiên nể ai bao giờ, kể cả có là Vương gia.
Lạch Kạch....
- Tướng Quân!!!...
Binh sĩ đi phía sau thân ảnh to lớn phía trước mà thốt lên.
- Không làm được thì ngậm mồm lại!
Bước chân mạnh mẽ bước đi. Tiến di chuyển dần đi đến hầm ngục. Bên dưới đang treo một tù binh, cả thân người có vạn vết thương. Thân ảnh to lớn đó ngồi vào vị trí cao nhất. Ngước nhân tù binh đó.
- Tướng Quân!
Diệp Đỉnh Chi ngước mắt nhìn tù binh phía dưới.
-Trung thành với chủ tử như thế sao? Một câu cũng chẳng hé ra. Rất tốt!!
Diệp Đỉnh Chi vỗ tay. Tù binh bị trói phía trên cột gỗ sợ hãi mà nói:
- T... Tướng... Quân... Tha... Tha mạng... Ta sai rồi....
Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, hắn cầm lấy khăn nhỏ mà vuốt ve thân kiếm.
- Vậy.... Mau khai đi chứ?!...
Ánh mắt của Diệp Đỉnh Chi như có thể thao túng tâm lý người khác. Tù binh đó run rẩy mà khai ra. Từng câu đều được nghị sự kế bên ghi lại.
- Hết rồi?
Tù binh run rẩy gật đầu.
- X... Xin hãy tha... Khụ!...
Ma Tiên Kiếm đâm thẳng vào ngực trái tù binh, xuyên thẳng qua trái tim. Tù binh chỉ có thể vươn mắt nhìn hắn, hắn cũng chỉ mỉm cười.
- Gia đình của ngươi... Ta sẽ xử lí ổn thỏa. Xuống suối vàng mà luân hồi đi!
Ma Tiên Kiếm được rút ra xoẹt qua cổ tù bình. Binh lính bên trong sợ hãi mà quỳ xuống.
- Vô vị...
Diệp Đỉnh Chi lấy khăn lau đi máu trên thanh kiếm. Tiếng bước chân đi đến, là Tiêu Nhược Phong
- Vân đệ!
Diệp Đỉnh Chi khó chịu nhìn Tiêu Nhược Phong nhưng cũng hành lễ.
- Lang Gia Vương điện hạ.... Nơi đây oán khí nặng nề, máu tanh khắp nơi. Ngài không nên ở đây quá lâu.
Tiêu Nhược Phong mỉm cười nhìn hắn.
- Không sao... Chỉ là ta có cho đệ xem!.
Tiêu Nhược Phong đưa bức thư ra. Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác nhận lấy, xé vỏ thư, rút thư ra đọc từng chữ. Ánh mắt từ không để tâm chuyển sang chú tâm tuyệt đối. Từng chữ hắn đều đọc chẳng bỏ sót lại.
- Đây... Đây là!!!
Diệp Đỉnh Chi run rẫy nắm chặt bức thư. Tiêu Nhược Phong kéo hắn ra nơi chẳng có ai để nói chuyện
.....
Trăng sáng chiếu rọi trong khu rừng âm u cách Bắc Ly trăm dặm. Tiếng ve sầu kêu lên khiến không gian tĩnh lặng trở nên nhộn nhịp.
- Mộng Quân, ngươi đang làm gì thế?
Tô Mộ Vũ nhíu mày nhìn cổ tay đầy vết thương của Bách Lý Đông Quân.
- Ha... Chỉ thử dao thôi. Vũ ca, không cần quá quan tâm...
Bách Lý Đông Quân cười chua chát nói. Tô Mộ Vũ chẳng thể không quan tâm, Tô Mộ Vũ rút băng gạc ra băng bó vết thương trên cổ tay y.
- Đừng tự làm bản thân đau, Quân Nhi.
Bách Lý Đông Quân bật cười
- Huynh xem xem... Còn thứ gì có thể làm ta đau ư?
Tim Tô Mộ Vũ liền nhói đau. Đứa nhóc này, chỉ trong một đêm cả gia đình đều chết. Tô Mộ Vũ chính là người cứu y rời khỏi nơi đó. Nhớ năm đó, Trấn Tây Hầu chìm trong biến máu, máu thấm đến từng tấc đất, mùi sắt rỉ lên khiến người ta rùng mình. Bách Lý Đông Quân nhìn thanh kiếm đang tiến đến giết mình mà không chút sợ hãi.
- Đừng ngu ngốc, Quân nhi. Ngươi còn phải trả thủ!
Tô Xương Hà dựa vào gỗ cây xoay dao mà nói. Bách Lý Đông Quân gật đầu:
-Đệ biết...Đó là lí do đệ phải sống... Sống để trả thù.
Tuyết Sát Lạc Vân, một danh hiệu hoa mỹ dành cho Tô Mộng Quân. Là một sát thủ thuộc Tô gia Ám Hà được chính Tô Mộ Vũ cùng Tô Xương Hà đề cử. Từ lâu cái tên này của y đang vang danh trong giới sát thủ.Chỉ là sau cái tên Tô Mộng Quân đó. Bách Lý Đông Quân, một cái tên khác bị che đậy một cách khéo léo mà chẳng ai biết được.
Sau khi trở về từ Học Đường, Bách Lý gia chỉ trong một đêm, tuyệt tử tuyệt tôn. Chẳng còn ai sống sót. Thiên hạ đều đồn đại do Thanh Vương cấu kết cùng Thái An Đế đồng thuận giết cả gia đình họ. Vậy nên mới có cớ sự đó xảy ra.
Bồ câu bay đến đậu lên vai Tô Xương Hà. Tô Xương Hà nhẹ nhàng lấy thư ra đọc.
- Có một đơn hàng... Giết Hắc Tinh Quỷ Thần Diệp Đỉnh Chi.
Tô Mộ Vũ bước đến hỏi:
- Chẳng phải Đại Tướng Quân uy nghiêm, liêm chính sao? Ta không làm!
Bách Lý Đông Quân đứng dậy nhìn Tô Mộ Vũ nói:
- Người triều đình mấy ai tốt lành. Đều là một lũ cá mè một lứa. Kinh tởm như nhau, tội gì không giết để sạch đất?
Tô Mộ Vũ lắc đầu.
- Diệp Đỉnh Chi đó chính là một người ngây thẳng. Hắn chỉ xử lí ngụy thần cùng phản tặc mà thôi.
Tô Xương Hà ôm eo Tô Mộ Vũ hỏi:
- Có ngay thẳng bằng ta không?
Tô Mộ Vũ trừng mắt nhìn Tô Xương Hà:
- Không, ngươi cong!
Tô Mộ Vũ đầy Tô Xương Hà ra mà nắm lấy tay Bách Lý Đông Quân mà khuyên nhủ.
-Quân nhi, ta vẫn phải nói. Hắn thật sự là người tốt!
Tô Xương Hà chen ngang nhíu mày nói:
- Là gia chủ đưa xuống. Bắt buộc phải làm!
Bách Lý Đông Quân hít một hơi thật sâu. Ánh mắt trở nên vô tình ngước nhìn Bắc Ly ban đêm vẫn đang sáng tỏa mà vô tình nói:
- Đệ đi!
.....
Doanh trại của Diệp Đỉnh Chi nằm ngoại thành Bắc Ly hướng Nam Bắc. Bách Lý Đông Quân cùng Tô Xương Hà nhìn nhau gật đầu.
- Đệ thân thủ uyển chuyển nhanh nhẹn. Đệ vào trong xử lí. Còn lại để ta!
Bách Lý Đông Quân gật đầu. Cả hai liền chia nhau hành động.
Bách Lý Đông Quân nhìn lều trại của Diệp Đỉnh Chi mà cầm chặt lấy dao găm nhỏ.
- Hôm nay, ngươi sẽ là kẻ đầu tiên được trở về với cát bụi!
Bách Lý Đông Quân nhìn thấy một nữ hạ nhân đang chuẩn bị đi đến lều trại của Diệp Đỉnh Chi. Bách Lý Đông Quân liền nhanh chóng đáp xuống đánh ngất nữ hạ nhân đó.
- Xin lỗi...
Bách Lý Đông Quân thay đồ hạ nhân bước vào. Gương mặt thanh tú bị che đi bởi lớp vải xanh ngọc. Tóc y được cố định bằng trâm cài tóc thủy liên đặc biệt.
- Tướng Quân!
Tất cả hạ nhân đi vào đều hành lễ. Diệp Đỉnh Chi đang đọc sách nhìn thấy cũng chỉ nhìn một lần rồi nói:
- Đặt lên bàn đi. Rồi đi ra khỏi đây.
Từng hạ nhân đặt đồ xuống, rồi cũng xoay người rời đi. Đến Bách Lý Đông Quân đi đến đã là hạ nhân cuối cùng. Y dâng lên trái cây đặt trên bàn. Nhìn tất cả hạ nhân đều đã rời đi. Lại nhìn Diệp Đỉnh Chi đang đọc sách mà mất cảnh giác, tay nhỏ luồn qua eo lấy dao găm ra.
Diệp Đỉnh Chi nhíu mày nhìn lên:
- Không có phép tắt. Ta nói...!!!!
Dao găm tiến đến cổ Diệp Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi liền nhạy cảm nhảy ra, dùng một chưởng nội lực đánh đến. Bách Lý Đông Quân cũng né ra xa, chân phải kéo dài giúp g giữ thăng bằng.
- Đến tận Quân Doanh của ta... Ngươi cũng rất giỏi...!
Diệp Đỉnh Chi rút Ma Tiên Kiếm ra. Bách Lý Đông Quân thảy dao găm đi, chạm nhẹ vào đóa thủy liên trên trâm cài. Chớp mắt, Bất Nhiễm Trần đã xuất hiện trên tay y.
- Kẻ lòng lang dạ sói như ngươi... Vẫn nên chết đi!!
Keng!!!
Hai thanh kiếm chạm vào nhau. Hai luồn khí cũng bộc phát ra. Một bên đỏ thẩm như máu, một bên xanh ngọc như bầu trời.
- Vô ích mà thôi!
Diệp Đỉnh Chi bước chân lên. Bách Lý Đông Quân liền nặng nề lùi chân lại. Ma Tiên Kiếm đè nặng xuống. Cuối cùng y chịu không nổi nữa mà bị đánh bật ra. Diệp Đỉnh Chi đâm thẳng kiếm vào vai Bách Lý Đông Quân. Sau đó rút kiếm ra, nắm lấy khăn che mặt y mà mạnh mẽ rút ra.
- Để ta xem kẻ nào lại ăn gan hùm dám tiến đến đây!!!
Khăn che mặt được gở ra. Gương mặt thanh tú của Bách Lý Đông Quân lộ diện. Diệp Đỉnh Chi liền nhận ra, đây là ái nhân mà hắn tìm kiếm. Người đã từng giúp hắn thoát khỏi sự trêu đều ở yến tiệc năm đó. Người đã cùng hắn trải qua tuổi thơ vui vẻ.
- Đông Quân....?
Bách Lý Đông Quân lùi lại phía sau mà ho ra máu. Nhìn Diệp Đỉnh Chi bằng ánh mắt câm phẫn.
- Sao hả?... Hắc Tinh Quỷ Thần gặp kẻ như ta sao lại ngỡ ngàng thế này...
Bách Lý Đông Quân nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi vẫn còn đang ngơ ngác nhìn mình liền phóng dao găm ra. Sau đó, Bách Lý Đông Quân lao ra bên ngoài. Diệp Đỉnh Chi liền ngay lập tức xông ra theo.
Tiêu Nhược Phong cùng Tô Xương Hà đang đánh với nhau bên ngoài. Hai bên ngang tài ngang sức. Nhưng dù vậy, Tô Xương Hà vẫn rơi vào thế bất lợi . Bách Lý Đông Quân ôm lấy vai mà hét lớn
- Hà ca!!!
Tô Xương Hà quay qua nhìn Bách Lý Đông Quân. Tiêu Nhược Phong cùng đồng dạng nhìn theo.
- Đông Bát!....
Diệp Đỉnh Chi nắm lấy vai y nhưng ngay lập tức thả ra vì vô số dao găm tiến đến. Tô Mộ Vũ cầm trên tay ô bước đến bảo hộ Bách Lý Đông Quân.
- Mộng Quân!... Không sao chứ!
Bách Lý Đông Quân lắc đầu, Bất Nhiễm Trần cũng đã biến mất.
- Rời đi trước đã!....
Tiêu Nhược Phong nhíu mày. Liền một đường kiếm chém đến.
- Ngoại trừ đệ ấy... Còn lại có thể rời đi.
Bách Lý Đông Quân ngước nhìn ngón tay Tiêu Nhược Phong chỉ vào mình. Nhớ lại Tiêu Nhược Phong năm đó đã chiếu cố mình trong Học Đường. Lòng Bách Lý Đông Quân bỗng nhiên đau đớn.
- Lang Gia Vương điện hạ... Có vẻ rất thích bắt nạt kẻ yếu.
Diệp Đỉnh Chi chĩa Ma Tiên Kiếm đến Tô Mộ Vũ.
- Cút!
Tô Xương Hà nhìn Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân gật đầu miễn cưỡng. Tô Xương Hà bất trách chỉ có thể đưa Tô Mộ Vũ đi
- Tô Xương Hà!!! Thả ta ra!!!!
Tô Xương Hà lắc đầu.
- Là lệnh của Mộng Quân... Làm ơn, ta không thể mất ngươi
Bách Lý Đông Quân cầm Bất Nhiễm Trần chĩa đến Tiêu Nhược Phong cùng Diệp Đỉnh Chi.
- Nên kết thúc rồi!!....
......
Leng keng.
Bách Lý Đông Quân bị xích tay chân mà ngồi trên giường. Nhìn Tiêu Nhược Phong cùng Diệp Đỉnh Chi đang nhìn mình. Bách Lý Đông Quân cười cay đắng.
- Sao hả? Bắt ta mà lại không đưa đến nhà giam... Thật kì lạ.
Tiêu Nhược Phong bước đến gấp gáp hỏi:
- Đông Quân... Sao đệ lại thành ra thế này?!
Bách Lý Đông Quân cười lớn. Nhìn Tiêu Nhược Phong bằng ánh mắt câm phẫn.
- Tại sao ta thành ra thế này ư? Là do Hoàng Tộc Bắc Ly các ngươi!!! Là do bọn người kinh tởm các ngươi... Gia đình ta... Tổ Phụ... Phụ thân... Mẫu thân đều bị giết sạch cả rồi.
Diệp Đỉnh Chi liền tiếng lên giải thích.
- Đông Quân... Đệ nghe ta nói....
Bách Lý Đông Quân gào lên mà nói:
- Ta không phải Bách Lý Đông Quân!!!! Bách Lý gia luôn phải vì dân vì nước... Cuối cùng thì sao!!! Tất cả đều chết hết rồi!!! Đều không có ý nghĩa nữa rồi!!!
Diệp Đỉnh Chi trầm mặc nhìn Bách Lý Đông Quân.
- Đông Quân... Đệ còn có ta...
Bách Lý Đông Quân cười lớn. Nhưng nước mắt lại rơi ra, hai hàng lệ chứa đầy sự oán hận cùng bất công.
- Ta chẳng còn ai rồi... Kể cả Tiểu sư huynh của ta...
Tiêu Nhược Phong liền đau lòng nhìn Bách Lý Đông Quân.
- Cả huynh ấy cũng chẳng ngăn cản... Cũng chẳng quan tâm đến sống chết của ta...
Bỗng nhiên tiếng động lớn vang lên, từng bước chân vội vã bước vào. Là các sư huynh còn lại cùng Lý Trường Sinh bước đến.
Lý Trường Sinh nhíu mày nhìn Bách Lý Đông Quân.
- Đông Bát....
Bách Lý Đông Quân vô hồn nhìn họ.
- Các ngươi đến để xem ta tàn tạ thế nào sao?
///////
Chính thức. Não ngưng trệ hoạt động!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro