Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN - C8

Ta gọi ngươi là Vân ca, ngươi gọi ta là sư huynh, chúng ta mỗi người tự gọi theo cách của mình.

___

"Vậy, sư phụ đặt cho ngươi tên gì?" Lôi Mộng Sát tò mò hỏi.

Bách Lý Đông Quân vẫn thấy cái tên này khó nghe, y không vui nói: "Đông Bát."

Lôi Mộng Sát nghe vậy thì lập tức cười phá lên.

"Đợi đã, nói vậy ngươi chính là sư huynh rồi! Trời ơi, ta thua cuộc thật này!"

Tiêu Nhược Phong đứng bên cạnh mỉm cười: "Chấp nhận đi, nhị sư huynh."

Lôi Mộng Sát chán nản nhìn về phía Diệp Đỉnh Chi: "Sư phụ đặt cho ngươi tên gì?"

Sắc mặt Diệp Đỉnh Chi tối sầm lại, nhìn Bách Lý Đông Quân đang đắc chí, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp, Cửu."

"Ít nhất nghe còn hay hơn Đông Bát."

"Ta có cảm giác tên Tiểu Cửu nghe giống tên người bình thường nhất."

Mọi người đều gật đầu.

Lôi Mộng Sát vỗ tay: "Từ giờ Bát Công Tử Bắc Ly sẽ trở thành Thập Công Tử Bắc Ly, ta đã đặt tên xong hết rồi, nghe này: Tiểu Bách Lý là Cửu Công Tử — Tửu Công Tử, Diệp Đỉnh Chi là Thập Công Tử — Thực Công Tử, ha ha, thế nào?"

Liễu Nguyệt dùng quạt che tai lại: "Không hay chút nào, nhưng đúng với sở thích của ngươi."

Mọi người cười ầm lên, thật là tốt, lúc này mọi người đều còn ở bên nhau, ngay cả Diệp Đỉnh Chi, dù hắn vẫn còn tức giận vì phải làm tiểu sư đệ nhưng chung quy hắn vẫn ở đây.

Tiêu Nhược Phong bày tiệc nói: "Tối nay ta làm chủ, coi như chào mừng hai vị sư đệ nhập môn, gặp nhau tại Điêu Lâu Tiểu Trúc nhé."

"Sư đệ, sao nhìn ngươi không vui vậy?" Một người đang đắc ý nhìn Diệp Đỉnh Chi cười hỏi.

Diệp Đỉnh Chi không nhịn được, vươn tay nhéo má y, cảm giác mềm mại, vừa kéo vừa bật, ngay lập tức in hằn hai vệt đỏ: "Thế nào? Làm sư huynh của ta vui vậy sao?"

Bách Lý Đông Quân phồng má lên, làm căng da má để búng bật ngón tay Diệp Đỉnh Chi đang nhéo. Sau đó y cong mắt, khóe miệng không thể giấu nổi nụ cười.

"Vui chứ, Diệp sư đệ, gọi một tiếng Bách Lý sư huynh nghe xem nào."

Diệp Đỉnh Chi phản bác: "Hay là Đông Quân gọi một tiếng Vân ca nghe xem trước đi."

"Được thôi, miễn ngươi gọi ta là sư huynh, ngươi chỉ cần gọi một tiếng thôi, Vân ca, Vân ca ơi! Gọi ta đi!"

Bách Lý Đông Quân kéo tay áo Diệp Đỉnh Chi, uy hiếp không được lại chuyển sang dụ dỗ, Diệp Đỉnh Chi vốn là người mềm nắn rắn buông, mặt đỏ bừng, ấp úng nói: "Sư... huynh."

"Không được không được! Phải nhìn ta, gọi Bách Lý sư huynh!" Bách Lý Đông Quân ép mặt hắn quay lại.

Diệp Đỉnh Chi nhìn vào ánh mắt chăm chú của Bách Lý Đông Quân, nhóc con dễ thương, ngoan ngoãn ngày trước sao lớn lại thành hồ ly con thế này?

Hắn khó khăn nói: "Bách Lý... sư huynh, thôi được rồi!"

Bách Lý Đông Quân hài lòng gật đầu: "A! Diệp sư đệ giỏi lắm!"

"Mau đi thôi, tới Điêu Lâu Tiểu Trúc!"

Diệp Đỉnh Chi cần thoát khỏi cái xưng hô đầy xấu hổ này, hắn lập tức thi triển khinh công, chạy thẳng tới Điêu Lâu Tiểu Trúc.

Bách Lý Đông Quân đuổi theo hắn, cười lớn trên đường.

Hai thiếu niên phong độ ngút trời cứ thế một trước một sau bước lên đỉnh Điêu Lâu Tiểu Trúc.

Thấy hai người đi vào, Tiêu Nhược Phong hỏi: "Vừa rồi ta nghe thấy tiếng cười của Tiểu Bách Lý, có chuyện gì vui vậy?"

"Đương nhiên là..." Lời nói phía sau của Bách Lý Đông Quân bị Diệp Đỉnh Chi bịt miệng lại: "Đương nhiên là uống rượu nên vui."

Bách Lý Đông Quân nháy mắt với hắn: Được rồi, nể mặt ngươi.

Tiêu Nhược Phong đãi khách dĩ nhiên phải là loại rượu ngon nhất, tuy không có Thu Lộ Bạch nhưng rượu nổi tiếng như Quỳnh Hoa Phòng, Trúc Diệp Thanh thì thừa đủ. Nhất là khi Lý Trường Sinh đến, việc uống rượu trở thành cuộc so rượu, so rượu lại thành chuốc rượu, cuối cùng chuốc đến mức mọi người đều gục hết, chỉ còn Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi còn tỉnh.

Bách Lý Đông Quân vì cơ thể đã được ngâm dưỡng bằng rượu thuốc của Cổ Trần, lại thêm y vốn nghiện rượu nên có tửu lượng rất tốt.

Diệp Đỉnh Chi từng uống rượu mạnh ở Bắc Man nhiều, vì thế tửu lượng đương nhiên cũng lên cao.

"Tiểu tử giỏi lắm, cuối cùng cũng có người uống với ta thoải mái!" Lý Trường Sinh cười ha ha, cười xong thì ném chiếc ly trong tay đi: "Được rồi, rượu đã uống đủ, giờ ta phải đi gặp cố nhân."

Nói xong, y đột ngột phóng thẳng lên trời, một tiếng động lớn vang lên, cả tòa lâu đều chấn động. Lúc nhìn lên, đỉnh lâu hoa lệ đã bị nổ ra một lỗ lớn, từ bên ngoài vang vọng một giọng nói xa xăm và mạnh mẽ: "Diệp Cửu, ngươi cũng đến đây!"

Bách Lý Đông Quân gọi hắn: "Đi nào, đi xem thử."

Diệp Đỉnh Chi vừa nhảy lên mái nhà đã nghe thấy tiếng sấm ầm ầm, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, cảm giác này là...

"Sư phụ, là sư phụ của ta đến!"

Trong chớp mắt, một người mặc áo tím cầm ô đen nhẹ nhàng bay tới, phía sau vang lên tiếng nhạc, gió lớn cuốn bay tà áo của ông như một đóa sen tím kỳ lạ đang nở rộ.

Đó là Vũ Sinh Ma.

Ngay khi nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi, giọng nói lạnh lùng từ khuôn mặt tuyệt mỹ của ông thốt ra: "Đồ nhi, con bái Lý Trường Sinh làm sư phụ rồi?"

Diệp Đỉnh Chi kéo gấu áo, lập tức quỳ xuống: "Đệ tử không dám."

Vũ Sinh Ma đưa tay lên, một luồng nội lực mạnh mẽ từ không trung áp đến, nâng Diệp Đỉnh Chi dậy: "Muốn trở nên mạnh mẽ thì có gì sai? Được Lý Trường Sinh nhận làm đệ tử đó là tài năng của con, cũng là năng lực của con."

"Nhưng..." Ông nói tiếp, quay sang Lý Trường Sinh: "Muốn có đồ đệ của ta, phải giành được sự đồng ý của ta trước."

Lý Trường Sinh xòe tay: "Vậy thì đừng nói nhảm nữa, đến thôi."

Vũ Sinh Ma vừa ra tay, mọi người mới nhận ra ông đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Thần Du vô cùng kinh khủng, mỗi chiêu thức khiến trời đất biến sắc, mưa gió ngược chiều.

Nhưng Lý Trường Sinh còn mạnh hơn, mạnh đến mức không ai biết phải dùng cảnh giới gì để miêu tả, có lẽ đúng như lời y nói, y vốn là tiên nhân bị đày xuống trần, ở lại nhân gian tiêu dao.

Trận chiến này đã không còn là thứ phàm nhân có thể chứng kiến. Diệp Đỉnh Chi muốn đuổi theo nhưng không biết phải đuổi về hướng nào, vì cho đến khi hai người biến mất vào chân trời, mắt người cũng không theo kịp hành động của họ.

Bách Lý Đông Quân nhìn lại, vẫn không khỏi cảm thán: "Đây chính là trận chiến của tiên nhân."

Diệp Đỉnh Chi đặt tay lên vai y, trong mắt lóe lên ánh sáng khao khát: "Một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ trở nên mạnh mẽ như vậy."

"Đúng vậy, chúng ta cũng sẽ trở nên mạnh mẽ như vậy, nhưng ngày đó sẽ là lúc đao kiếm đối mặt."

Bách Lý Đông Quân càng cố gắng đẩy những ký ức quấn quanh mình ra xa, quyết định không nghĩ về chúng nữa rồi vỗ vai Diệp Đỉnh Chi: "Trở lại lâu đợi sư phụ về thôi."

Khi trận hỗn loạn vừa qua, những người say rượu phần nào cũng tỉnh lại. Tiêu Nhược Phong nhìn hóa đơn, đầu bắt đầu đau nhức, phái người đến phủ Cảnh Ngọc Vương để đòi nợ.

Lôi Mộng Sát phấn khích kể lại trận chiến vừa rồi cho Tạ Tuyên, còn Tạ Tuyên chỉ mỉm cười rồi lại cúi đầu đọc cuốn sách trên tay. Mặc Hiểu Hắc ngồi ngây ngốc bị Liễu Nguyệt kéo dậy, mơ màng đi theo hắn ta.

Bách Lý Đông Quân nhìn thấy trên bàn vẫn còn nhiều rượu ngon, tự rót uống tiếp. Trong lòng Diệp Đỉnh Chi vẫn nhớ về Vũ Sinh Ma, cũng cúi đầu uống một mình.

Uống đến một lúc, ánh mắt hai người giao nhau trên không, rồi bất chợt cười phá lên. Cười xong, bọn họ đồng loạt nâng chén rượu trong tay, nhẹ nhàng cụng nhau rồi uống cạn.

Lôi Mộng Sát trêu chọc: "Hai người các ngươi uống rượu giao bôi à? Lại đây cụng ly với sư huynh nào."

Bách Lý Đông Quân cố tình né cái ly mà Lôi Mộng Sát đưa qua: "Ta không uống với người giả say, không biết cách uống."

"Ôi, cái thằng nhóc thối tha! Hôm nay nhất định ta sẽ uống với ngươi!"

Nói xong, Lôi Mộng Sát túm lấy Bách Lý Đông Quân ép y uống cạn một vò rượu, cuối cùng chính hắn ta cũng uống đến say bí tỉ.

"Ha ha! Đã nói ngươi không chịu nổi mà!" Bách Lý Đông Quân lảo đảo nhưng vẫn cố gắng không gục xuống, còn không quên ghé sát mặt vào Lôi Mộng Sát để chế giễu.

Ngay giây tiếp theo, y "ầm" một tiếng ngã nhào xuống đất.

Diệp Đỉnh Chi đưa tay đỡ lấy, để y tựa vào chân mình, ngủ say như chết.

Tiêu Nhược Phong đã xử lý xong những thiệt hại của các phòng ốc xung quanh, quay lại thấy Lôi Mộng Sát đã say khướt, đành phải kéo hắn ta đi.

Cuối cùng Tạ Tuyên cũng đặt cuốn sách xuống, cất vào hộp sách, gật đầu với Diệp Đỉnh Chi, người duy nhất còn tỉnh: "Diệp công tử, ta xin phép cáo từ, phiền ngươi nhắn lại với Lý tiên sinh."

"Đi cẩn thận," Diệp Đỉnh Chi chỉ vào Bách Lý Đông Quân đang dựa vào mình: "Không tiện tiễn khách."

Tạ Tuyên hiểu ý, dặn dò thêm: "Nhờ công tử nhắn với Bách Lý công tử, sau khi đọc xong cuốn Tửu Kinh nhớ trả lại ta."

Diệp Đỉnh Chi đáp: "Ta sẽ chuyển lời."

Bây giờ trong tửu lâu chỉ còn lại hắn và Bách Lý Đông Quân.

Diệp Đỉnh Chi cảm thấy uống rượu một mình thật vô vị, không thú vị bằng việc nhìn Bách Lý Đông Quân say rượu.

Nhưng Bách Lý Đông Quân quả thật uống rượu rất đàng hoàng, uống say thì chỉ nằm yên, nếu không phải vì mùi rượu nồng và hai má ửng đỏ thì trông y như đang ngủ vậy.

"Đừng... Đừng chết..."

Y đột nhiên nói mớ, giọng mơ hồ, Diệp Đỉnh Chi ghé sát tai cũng chỉ nghe rõ được một chút.

"Đang mơ thấy gì vậy?"

"Đừng chết, tại sao, tại sao..."

Sao lại nói chuyện rồi khóc nữa?

Diệp Đỉnh Chi đột nhiên cảm thấy đau đớn như bị dao đâm vào tim, nỗi đau xé toạc khiến hắn sững lại.

Kỳ lạ thật, hắn ôm ngực, cơn đau vừa rồi biến mất như ảo giác.

"Đồ ngốc... Tại sao ngươi phải chết... Rõ ràng ta..."

Giọng nói của y ngày càng rõ ràng, Diệp Đỉnh Chi không kìm được tò mò hỏi: "Cái gì?"

"Ta sẽ... cứu ngươi... Diệp... Đỉnh Chi..."

Cứu ta? Diệp Đỉnh Chi nghiêm mặt lại, ánh mắt ngày càng nặng nề.

Lúc này Lý Trường Sinh đột ngột nhảy qua cửa sổ vào phòng, tình cờ nghe thấy câu cuối cùng, nhìn Bách Lý Đông Quân say bí tỉ rồi lại nhìn Diệp Đỉnh Chi, đột nhiên nói một câu khó hiểu: "Hóa ra là đến để cứu ngươi."

"Tiên sinh có ý gì?"

Lý Trường Sinh cười khẽ, vỗ vỗ đầu hắn: "Diệp Cửu, tự ngươi suy nghĩ đi, dù sao duyên phận là do chính ngươi tìm đến."

Sau đó như nhớ ra điều gì: "Sư phụ ngươi đã bị ta đánh bại, yên tâm làm đệ tử của ta đi. Ta là người rộng rãi, Tiểu Bách Lý còn có một vị sư phụ khác nữa, là nho tiên Cổ Trần ở Bắc Khuyết. Nhìn cách nó dùng rượu thuốc để nuôi thân thì biết ngay là ông ấy."

"Đa tạ, đa tạ sư phụ."

Diệp Đỉnh Chi biết y sẽ không nói gì thêm, chỉ đành ghi nhớ chuyện hôm nay trong lòng.

"À phải, ta đã hứa với Vũ Sinh Ma, hai ngày nữa sẽ đưa ngươi đi gặp hắn. Nhân tiện ta sẽ đưa Đông Bát đi giang hồ để mở mang tầm mắt, để thằng nhóc này không tự cao tự đại, gây chuyện khắp nơi!"

"Đợi nó tỉnh lại, ngươi hãy tạm biệt nó đàng hoàng đi."

Tác giả: 茶饼子 - Người dịch: Canary

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro