PN - C22
Ngươi là cha của ta sao?
___
"Phát sốt rồi." Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân liếc nhìn nhau, một tay bế lấy Diệp An Thế lên.
Đứa trẻ nhỏ thế này không biết đã đứng trong gió lạnh bao lâu, cả người lạnh như băng, còn trán thì nóng như than. Để thế này thì sẽ làm người bé bị sốt đến hỏng mất.
Chân của Bách Lý Đông Quân còn hơi yếu, chưa đi được bao xa mà nội khí trong người lại dâng lên, hơi thở nghe rõ ràng trong khu rừng tĩnh lặng.
Diệp Đỉnh Chi thở dài, cúi người trước mặt y: "Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ."
"Ta vốn dĩ đã mạnh mà." Miệng nói không chịu thua nhưng thân thể vẫn ngoan ngoãn nhảy lên lưng Diệp Đỉnh Chi.
Phía trước và phía sau đều nặng nề, nhưng Diệp Đỉnh Chi chẳng thấy nặng chút nào.
Những người và vật quan trọng nhất trong đời hắn lúc này đều được hắn ôm chặt, trên đời này e rằng không có ai may mắn hơn hắn.
"Đợi An Thế tỉnh dậy, ngươi cứ nói ta là cha của nó."
"Ngươi vốn dĩ đã là cha của nó rồi." Bách Lý Đông Quân đập vào vai hắn một cái: "Sao? Không muốn nhận à? Nếu ngươi không muốn nhận, ta nhận làm cha của nó cũng được."
"Ai nói ta không nhận, cha thì có rồi, nhưng còn thiếu một mẫu thân, ngươi thử tranh xem?"
Có lẽ đêm nay quá hoang đường, ngay cả cuộc trò chuyện cũng trở nên kỳ quặc.
Vừa nói ra, Diệp Đỉnh Chi đã cắn lưỡi vì hoảng hốt.
Nhưng Bách Lý Đông Quân dường như chẳng để tâm đến những suy nghĩ mờ ám của hắn, điều này khiến Diệp Đỉnh Chi có chút hối hận, cảm thấy lời mình nói vẫn chưa đủ thẳng thắn.
Vượt qua bức tường kỳ dị, cảnh sắc tiên sơn hiện ra trước mắt, không còn là bóng tối u ám của màn đêm nữa. Ở nơi giao nhau giữa trời và núi xa xăm có một lớp ánh sáng vàng đỏ, chẳng bao lâu sau mặt trời từ từ mọc lên, Mạc Y xuất hiện ở cuối khu rừng rậm.
Y không ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của Diệp An Thế, chỉ mỉm cười đầy ý vị: "Xem ra chuyến này thu hoạch không ít nhỉ?"
Khi trở về căn nhà trúc nơi y ở, Bách Lý Đông Quân được đưa đi để loại bỏ công pháp Hư Niệm Công trong cơ thể, Diệp Đỉnh Chi đặt Diệp An Thế vào phòng của mình, sau đó tìm vài loại thảo dược thanh nhiệt trừ hàn trong sân để nấu.
Quân Ngọc có vẻ rất tò mò về đứa bé mà Diệp Đỉnh Chi mang về, quay quanh hắn hỏi han về nguồn gốc của đứa trẻ.
Diệp Đỉnh Chi rất khó giải thích chuyện Diệp An Thế là con ruột của mình mà chưa từng gặp mặt, cho nên chỉ tìm cách lảng tránh, qua loa ứng phó với Quân Ngọc.
Bách Lý Đông Quân bế quan trong phòng suốt ba ngày ba đêm, Diệp An Thế cũng sốt ba ngày ba đêm, Diệp Đỉnh Chi vừa lo lắng cho cả hai bên, mệt đến nỗi mắt thâm quầng. Quân Ngọc khuyên hắn đi nghỉ một chút, nhưng hắn lại cố gắng chịu đựng, kiên trì không chịu nghỉ.
Đến khi Bách Lý Đông Quân xuất quan, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Diệp Đỉnh Chi còn tưởng hắn bị ai đánh.
"Này, mắt ngươi sao vậy...?"
"Không sao." Diệp Đỉnh Chi kéo cổ tay Bách Lý Đông Quân lại để kiểm tra, dù có hơi yếu nhưng vẫn ổn định, chỉ là lần này nội lực của y đã hoàn toàn biến mất, khí hải trống rỗng, thậm chí còn không bằng một đứa trẻ mới học võ công cơ bản.
"Hư Niệm Công đã hòa với nội tức của ta, Mạc Y tiền bối chỉ có thể hóa giải toàn bộ công pháp trong cơ thể ta cùng lúc." Nói không đau lòng là giả, dù sao đó cũng là công phu mà y đã khổ luyện bao lâu nay, giờ chẳng còn một chút nào, ngay cả việc nhấc chân bước đi cũng cảm thấy như đang kéo theo một túi cát.
Nghĩ lại lúc trước Nam Cung Xuân Thủy đã tự giải công, mình còn trêu chọc y, bây giờ thì báo ứng đã đến rồi.
Diệp Đỉnh Chi biết y không phải là loại người vì chút đả kích này mà suy sụp, cho nên kích thích y vài câu, quả nhiên có hiệu quả hơn là an ủi, y lập tức muốn đi luyện kiếm thuật và đao pháp.
Kết quả, y vận sức quá nhanh, khí huyết không đủ, hai mắt tối sầm, Diệp Đỉnh Chi phải đỡ y đi.
Bách Lý Đông Quân nheo mắt lại, nghỉ ngơi một lúc rồi nói: "Đúng rồi, sao ta không thấy An Thế đâu?"
"Nó vừa mới hạ sốt, còn đang ngủ."
"Sao lại sốt lâu thế? Ngươi làm cha kiểu gì mà không ở cạnh trông nom vậy hả?"
Diệp Đỉnh Chi bị mắng một cách vô lý, cảm thấy rất oan uổng.
Quân Ngọc thấy Bách Lý Đông Quân lo lắng, bèn lén hỏi Diệp Đỉnh Chi: "Đứa trẻ này là con của Tiểu Bách Lý à?"
Diệp Đỉnh Chi không thể hiểu nổi làm sao mà hắn ta có thể nhìn vào khuôn mặt giống mình đến bảy phần mà đoán rằng đó là con của Bách Lý Đông Quân.
Khi đẩy cửa phòng, may mà Diệp An Thế đã tỉnh dậy, sắc mặt đỏ hồng hơn nhiều, ngồi khoanh chân trong chăn để lộ cái đầu nhỏ lù xù.
Khi Diệp Đỉnh Chi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình đã tránh được tội danh "cha tồi", thì chuyện không may lại xảy ra!
"Các người... là ai vậy?" Giọng Diệp An Thế hơi run rẩy, bé nắm lấy chăn, ánh mắt mơ hồ nhìn quanh ba nam nhân trưởng thành trong phòng.
Người ở giữa trông quen thuộc nhất, Diệp An Thế vô thức cảm thấy thân cận với hắn, cố gắng diễn tả tình trạng của mình: "Ngươi là cha của ta sao? Ta cảm thấy đầu óc lộn xộn..."
Diệp Đỉnh Chi lập tức gật đầu: "Phải, là ta."
Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bị sốt đến mức mất trí rồi?
Ba nam nhân lớn tuổi lo lắng xúm lại kiểm tra Diệp An Thế, cuối cùng xác nhận ngoài việc mất trí nhớ thì không có vấn đề gì khác.
Về lý do mất trí nhớ, có phải vì đến từ dị thế không? Hay đơn thuần là do cơn sốt cao? Liệu sau này có thể hồi phục không, tất cả vẫn còn là ẩn số.
Nhưng những ký ức quá tàn khốc trong quá khứ, quên đi cũng tốt. Bách Lý Đông Quân vừa bất đắc dĩ vừa vui mừng ôm chặt Diệp An Thế trong lòng, nói với bé: "Dù không nhớ những chuyện trước kia, con cũng không cần sợ, ta và cha con sẽ bảo vệ con."
Bé vòng tay ôm lấy thắt lưng Bách Lý Đông Quân, đầu dụi vào người y, mọi lo lắng sau khi tỉnh dậy đều tan biến.
Vòng tay này rất ấm áp, rất an toàn, Diệp An Thế cảm thấy trước kia người này chắc chắn đã thường xuyên ôm mình như thế, cho nên mới cảm thấy quen thuộc đến vậy.
Với một người đối tốt với mình như thế, ngoài cha ra, bé vô thức nghĩ: "Ngài là nương của con hả?"
Bách Lý Đông Quân: ?
Diệp Đỉnh Chi: ?!
Quân Ngọc: !!!
"Thì ra hai người là...!"
Vấn đề đã làm khó Quân Ngọc bấy lâu nay dường như đã có câu trả lời.
Bách Lý Đông Quân vội vàng xua tay: "Ta không phải!"
Y lại giải thích với Diệp An Thế: "Nam nhân không thể làm nương."
"À." Diệp An Thế gật đầu, có vẻ nửa hiểu nửa không, có chút buồn bã vì Bách Lý Đông Quân không phải nương của mình.
Thấy vẻ mặt không vui của bé, bàn tay cũng đang nắm chặt lấy mình hơn, Bách Lý Đông Quân vỗ nhẹ lên đầu bé an ủi: "Nhưng ta có thể làm sư phụ của con."
Diệp An Thế lại nở nụ cười, giống như rất hài lòng với sự sắp xếp này: "Sư phụ có giống như cha không?"
"Đúng vậy, giống nhau." Dù sao cũng là nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ.
Nhưng có vẻ như Bách Lý sư phụ đã quên mất rằng mình hiện tại chỉ là một kẻ võ công không còn, đang trực tiếp làm mẫu chiêu kiếm thêu hoa mười chín thức và đao pháp Ngũ Hổ Đoạn Sơn.
Hai người một chiêu ta, một chiêu ngươi, luyện đấu với nhau nửa ngày, mệt đến thở hổn hển thì mùi thơm ngào ngạt từ sân viện tỏa đến.
Hôm qua Diệp Đỉnh Chi bắt được vài con gà rừng, còn đào một giỏ măng, sáng sớm đã đun nước để vặt lông gà. Bách Lý Đông Quân nhìn lên bầu trời, thấy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, tính toán thời gian, chắc là gà đã được xào chín.
"An Thế, đi ăn thôi!"
Nghe y gọi, Diệp An Thế cầm một tay đao, một tay kiếm, chạy theo sau Bách Lý Đông Quân. Bây giờ luyện võ cùng sư phụ và chờ cha nấu ăn chính là niềm vui lớn nhất của Diệp An Thế.
Chuyện trước đây, đối với Diệp An Thế nhỏ bé dường như không còn quan trọng nữa.
Vừa vào cửa, bé đã bị người khác bế lên đặt trên vai, thanh đao trên tay bé không giữ chặt rơi xuống đầu Diệp Đỉnh Chi, hắn "á" lên một tiếng, Bách Lý Đông Quân cười lớn, nhặt thanh đao dưới đất lên.
"Đao nặng quá, cha, đầu ngài không sao chứ?" Diệp An Thế vội thổi nhẹ vào đầu hắn, còn xoa hai cái, dù sao lúc nãy âm thanh "bốp" nghe cũng khá to.
Một người luôn mạnh mẽ tất nhiên không thể thừa nhận là có đau trước mặt con cái: "Cha của con có thể triệu hồi Bất Động Minh Vương lên thân, đầu cứng lắm, chẳng đau chút nào đâu."
"Cha thật lợi hại, biết cả công phu đầu sắt nữa."
Diệp An Thế âm thầm ghi nhớ, đợi sau này lớn lên, bé cũng muốn học công phu này!
Tác giả: 茶饼子 - Người dịch: Canary
___
An Thế à, pha nhận mẹ của con rất ngọt, các dì rất thích, tiếp tục phát huy con nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro