Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN - C18

Cướp người, Diệp Đỉnh Chi là chuyên gia.

___

Bách Lý Đông Quân mở mắt liếc nhìn một cái, thấy là Mạc Kỳ Tuyên thì lập tức nhắm mắt lại, uể oải nói: "Thiên Ngoại Thiên các ngươi thiếu ăn thiếu mặc đến vậy sao? Phòng ở không cho người thì thôi, đến cơm cũng không cho ăn, nếu để ta chết đói thì quốc chủ các ngươi tính sao đây?"

Mạc Kỳ Tuyên không biết nói gì, chẳng phải do y vài ngày trước chọc giận Vô Tướng Sứ cho nên mới bị nhốt vào đây hay sao, làm liên lụy đến hắn ta phải hằng ngày đem cơm tới.

Bách Lý Đông Quân mở hộp cơm ra nhìn một chút, bên trong chỉ có một bát cơm, đã qua một vòng quanh tuyết địa này rồi mới đưa tới, sớm đã lạnh ngắt.

Nhưng đã ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, sờ sờ cái bụng trống rỗng, Bách Lý Đông Quân đành cam chịu mà cầm bát cơm lạnh trong hộp lên, lựa chọn kỹ càng mà ăn.

Mạc Kỳ Tuyên đứng bên ngoài song sắt, cúi đầu nhìn Bách Lý Đông Quân có phần chấp nhận số phận, thắc mắc hỏi: "Rốt cuộc ngươi có dự tính gì?"

"Dự tính gì?" Bách Lý Đông Quân nhai cơm lạnh trong miệng, sống đến giờ mới biết, hóa ra có cơm có thể lạnh đến nỗi nuốt vào bụng mà vẫn còn lạnh.

"Ngươi rõ ràng rất thông minh, lại theo tiểu thư đến Thiên Ngoại Thiên, điều này gọi là... à..." Hắn ta cau mày, cố gắng nhớ lại những gì tiểu thư từng dạy: "À, gọi là tự chui đầu vào rọ, vì sao?"

Bách Lý Đông Quân cảm thấy răng mình sắp đóng băng đến đau, nhưng Mạc Kỳ Tuyên là người duy nhất y có thể gặp suốt cả ngày, y vẫn rất muốn trò chuyện với hắn ta.

"Ta hỏi ngươi, nếu sau này tiểu thư nhà ngươi gặp phải một việc rất nguy hiểm, ngươi sẽ làm thế nào?"

Mạc Kỳ Tuyên nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, đến mức tóc mai rủ xuống cũng đứng im trong không khí.

"Ta sẽ không để tiểu thư làm việc nguy hiểm."

"Nếu không ngăn được thì sao?"

Mạc Kỳ Tuyên thật sự nghĩ rằng Nguyệt Dao sắp làm gì đó nguy hiểm, lập tức sốt ruột lên: "Rốt cuộc là việc gì? Ta có thể giúp tiểu thư giải quyết sớm những phiền toái này."

Bách Lý Đông Quân cũng chỉ muốn sớm giúp Diệp Đỉnh Chi giải quyết những phiền toái này nên đã tự mình lao vào rắc rối.

Xem ra Nguyệt Dao nói không sai, Bạch Phát Tiên thực sự là người đáng tin cậy.

"Đến lúc đó ngươi bảo tiểu thư nhà ngươi tự nói cho ngươi biết." Bách Lý Đông Quân đặt bát xuống, y chỉ ăn một nửa, cảm thấy nếu ăn thêm nữa thì bụng mình cũng sẽ biến thành cục băng mất.

Mạc Kỳ Tuyên không nói thêm lời nào, thu dọn hộp cơm, trước khi rời đi, hắn ta móc ra một bình rượu nhỏ bằng bạch ngọc lạnh lẽo từ trong ngực, ném qua song sắt cho Bách Lý Đông Quân: "Rượu này có hơi mạnh."

Bách Lý Đông Quân mỉm cười cảm ơn hắn ta: "Ba chín rét lạnh, một hớp rượu mạnh như thần tiên." Nói rồi mở nắp rượu, một mùi cay nồng lan tỏa ra, y đã mấy ngày không chạm vào rượu, sớm đã thèm không chịu nổi, lập tức uống một ngụm lớn, cảm giác cay nồng chạy thẳng xuống cổ họng giống như một ngọn lửa ném vào bụng lạnh giá, cơ thể ngay lập tức ấm lên.

"Rượu ngon!" Bách Lý Đông Quân thoải mái nói, giơ bình rượu lắc lắc về phía Mạc Kỳ Tuyên ở đằng xa: "Cảm ơn nhé."

Bỏ qua lập trường mà nói, Bách Lý Đông Quân thật sự là một người tốt, ngay cả ở vùng đất băng giá này, y cũng như một tia nắng ấm.

Nhưng mặt trời của Thiên Ngoại Thiên lại lặn xuống sớm hơn một chút.

Mạc Kỳ Tuyên ép xuống khóe miệng đang nhếch lên, kể từ khi Bách Lý Đông Quân đến Thiên Ngoại Thiên, Vô Tướng Sứ liên tục thúc giục tiểu thư giám sát Bách Lý Đông Quân nhanh chóng tu luyện thành công Hư Niệm Công.

Nguyệt Dao thực sự không thể từ chối, chỉ đành nhận cuốn công pháp đó đưa cho Bách Lý Đông Quân. Nhưng mấy ngày trước, Vô Tướng Sứ đặc biệt đến để thử Bách Lý Đông Quân, phát hiện nội lực y vẫn còn trống rỗng.

Hư Niệm Công vốn là công pháp nội lực bá đạo nhất thiên hạ, chút xíu La Phù Ấn, sau khi hoàn thành công pháp này chắc chắn sẽ tự phá mà không cần tấn công.

Bách Lý Đông Quân đến giờ vẫn chưa khôi phục nội lực, chỉ có thể nói từ đầu đến cuối y chưa bao giờ tu luyện Hư Niệm Công, sau khi biết mình bị tên tiểu tử này đùa giỡn, Vô Tướng Sứ tức giận đến nỗi nhốt y vào thủy lao, đợi đến khi công pháp thành công, tự nhiên có thể dễ dàng thoát ra.

Bách Lý Đông Quân vốn chỉ muốn giúp Nguyệt Dao kéo dài chút thời gian để thanh lọc lại tàn dư, không ngờ Vô Tướng Sứ lại không kiềm chế được như vậy, hận không thể ngày mai đã có thể đưa Nguyệt Phong Thành ra ngoài.

Nghĩ đến kiếp trước bọn họ ép Diệp Đỉnh Chi nhập ma, phá vỡ cấm địa Lang Dược Phúc Địa, chỉ cách đại viên mãn Hư Niệm Công của Nguyệt Phong Thành nửa năm, kết quả là bị phản phệ mà chết.

Ngươi nói làm gì phải gấp gáp như vậy, nếu yên lặng chờ thêm mười năm, đợi Nguyệt Phong Thành thành công, chưa chắc không thể giết đến tận đô thành Bắc Ly.

Bọn họ quá khao khát trở về cố quốc, quá khao khát trở về vinh quang trước đây, nhưng lại quên mất rằng dục tốc bất đạt.

Sai một ly, đi một dặm.

___

Diệp Đỉnh Chi gặp một người ở biên giới Bắc Vực, người đó tự xưng là do Lý tiên sinh phái tới, vừa gặp đã gọi Diệp Đỉnh Chi là tiểu sư đệ.

Lôi Nhị, Kiếm Tam, Liễu Tứ, Hắc Ngũ, Hiên Lục, Phong Thất, Đông Bát, Diệp Cửu...

Trong lòng Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng điểm qua một lượt, chợt hiểu ra, à, hắn ta là đại sư huynh.

Quân Ngọc như một người trời sinh nhiệt tình, vừa gặp đã vỗ vai hắn, không chút khách khí nói: "Sư phụ nói Bách Lý sư đệ gặp chút phiền toái, ngài không tiện ra mặt nên để ta tới giúp đỡ."

Sắc mặt Diệp Đỉnh Chi u ám như mây đen tích tụ đầy nước trước cơn bão, từng chữ từng chữ như sấm rền vang: "Thiên Ngoại Thiên đã bắt cóc Đông Quân."

Bắt cóc? Nhưng sư phụ nói với hắn ta rõ ràng là Bách Lý sư đệ chạy theo đế nữ Thiên Ngoại Thiên mà.

Cách nói này, sao lại từ bỏ trốn thành cướp dân nữ, à không, cướp dân nam vậy.

Quân Ngọc lắc đầu tỏ vẻ: "Việc của các ngươi rắc rối quá, ta không quan tâm cái này, sư phụ chỉ bảo ta ngăn cản Nguyệt Phong Thành xuất quan, tránh gây ra đại loạn thiên hạ.

Nhưng phải nhanh lên chút, Bách Lý Đông Quân đã chạy theo người ta được một tháng rồi, nghe sư phụ nói y nghe tiểu sư đệ Tư Không nói, đế nữ này có chút tình cảm với Tiểu Bách Lý, nếu còn kéo dài nữa e rằng khi Nguyệt Phong Thành xuất quan, Bách Lý Đông Quân cũng phải gọi một tiếng nhạc phụ."

Làm sao Diệp Đỉnh Chi có thể nghe được lời này, lập tức phản bác:

"Đông Quân một mình đến Thiên Ngoại Thiên, chắc chắn cũng là để ngăn chặn chuyện này."

Quân Ngọc nghĩ bụng ngươi gấp cái gì: "Sư phụ đã chọn đệ tử, ta tin rằng ngồi không mà không loạn chắc chắn là có định lực, nhưng cô nương đó là đế nữ Thiên Ngoại Thiên, nghe nói không chỉ đẹp mà còn võ công không kém, nếu mạnh mẽ, bây giờ Tiểu Bách Lý không có nội lực."

Nói xong hắn ta lại nhấm nháp một chút: "Dù sao cũng không thiệt thòi."

Diệp Đỉnh Chi siết chặt kiếm trong tay, đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch, sát khí quanh thân nếu có thể hóa hình, lúc này chắc chắn sẽ như ngàn đao vạn kiếm.

Hắn phi thân lên ngựa, nói với một mình Quân Ngọc: "Ba dặm ngoài có chợ ngựa, đại sư huynh cố gắng chạy nhanh hơn chút."

Nhìn Diệp Đỉnh Chi phi ngựa đi, Quân Ngọc lau đi một ít bụi đất trên mặt, vận khí khinh công đuổi theo, tên tiểu tử thối này, dám để lại mình phía sau, xem ra không coi trọng đại sư huynh này rồi.

Vì duy trì uy nghiêm của đại sư huynh, Quân Ngọc dồn sức đuổi đến trước ngựa của Diệp Đỉnh Chi, giả vờ phong độ nói: "Ta đến chợ ngựa trước, tiểu sư đệ cứ từ từ đuổi theo."

Đôi khi, con người ta không nên cố quá sức, vừa mua ngựa lại vừa cưỡi đi ba dặm mà còn thở hổn hển, Quân Ngọc bỗng nhận ra một vài đạo lý trong cuộc sống.

Càng đi về phía bắc, không khí hít vào càng thêm lạnh lẽo, đất dưới chân cũng đã phủ lên một lớp băng sương.

Ngựa từ Trung Nguyên không chịu nổi thời tiết lạnh lẽo này, đã không muốn đi nữa, Diệp Đỉnh Chi đưa nó đến một nhà trọ, cột lại rồi trả tiền cỏ.

Thiên Ngoại Thiên nằm trên ngọn núi tuyết không xa, bọn họ tạm thời dừng chân ở ngôi làng dưới núi để nghỉ ngơi.

Diệp Đỉnh Chi hỏi Quân Ngọc: "Ngươi có kế hoạch gì không?"

Dù sao cũng là do Bách Lý Đông Quân nhờ sư phụ, lại được sư phụ phái tới, chắc không đến nỗi tay không mà đến.

Ai ngờ Quân Ngọc hai tay một mặt nói, cần kế hoạch gì? Đánh thẳng vào là xong.

Rất tốt, trùng hợp với "kế hoạch" của Diệp Đỉnh Chi.

Bên cạnh, Quỳnh Lâu Nguyệt dường như cũng cảm nhận được sát khí của chủ nhân, phát ra tiếng rít khẽ.

Tác giả: 茶饼子 - Người dịch: Canary

___

Mọi người nhớ cảnh anh Chi ngược anh Quân ở Thiên Ngoại Thiên không, giờ chúng ta sẽ được xem anh Quân ngược lại anh Chi=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro