Chương 17
Nếu có thể làm lại một lần, liệu có thể thay đổi tất cả không?
Một chiêu kiếm mãi không thành, luyện lại một lần nữa có lẽ chỉ tiến bộ đôi chút; một đoạn kinh văn không thuộc, học lại một lần có lẽ chỉ nhớ thêm vài dòng; một bình rượu không ngon, ủ lại vài lần có lẽ chỉ lãng phí thêm vài bình rượu dở, mang đi để di nương ở phòng bếp nấu ăn.
Dẫu cho lần sau luyện thành chiêu kiếm, thuộc lòng kinh văn, ủ ra rượu ngon, vẫn sẽ có những chiêu thức cao siêu hơn, những kẻ học thức uyên thâm hơn, những chén rượu ngon hơn như cam lộ ngọc tương.
Y thay đổi, vạn vật cũng thay đổi, nhưng thiên biến vạn hóa rốt cuộc đều sẽ có kết cục của riêng mình.
Bách Lý Đông Quân đã nghĩ thông suốt, dẫu có làm lại một lần nữa, y cũng không thể thay đổi tất cả các điểm quan trọng. Thời cục là bàn cờ, bọn họ đều là quân cờ, có lẽ là do trời cao tự chơi cờ quá nhàm chán, cho y cơ hội cầm quân để đánh một ván cờ với y.
Tiếc là Bách Lý Đông Quân quả thật không giỏi chơi cờ, đánh cờ phải trong phạm vi nhỏ bé của bàn cờ, hợp tung liên hoành, bố trí mưu lược, thật sự quá hao tổn tâm trí. Làm người, không phải nên sống tự do tự tại, tiêu dao khoái lạc hay sao?
Lúc đó y còn chưa hiểu thế nào là lấy thân nhập cục, đã bị cuốn vào thế cờ thì không thể tự mình điều khiển.
Thành Thiên Khải vừa hoàn thành một đám cưới náo nhiệt, Cảnh Ngọc Vương vừa cưới trắc phi, kẹo mừng phát suốt mười con phố, ngoại trừ một vài người thì không ai biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Sau hôn lễ, Tiêu Nhược Cẩn vén khăn che mặt, nhìn thấy gương mặt của Hồ Thác Dương, hắn ta sợ hãi đến nỗi đồng tử run lên ba phần. Sau khi nghe Tiêu Nhược Phong ngăn cản Diệp Đỉnh Chi, phát hiện Dịch Văn Quân tự vẫn, nỗi sợ hãi trong lòng chuyển thành cơn phẫn nộ vô biên.
Hắn ta tái mặt, hận không thể nuốt sống kẻ kia: "Đem ả tiện nhân đó ném ra ngoài cho chó ăn!"
Nhưng hắn ta chợt nhớ ra dù sao nàng cũng là con gái của Dịch Bốc, bản thân muốn thành đại sự còn cần dựa vào thế lực của Ảnh Tông, cho nên đành phải nuốt giận vào trong.
Nhìn thấy Tiêu Nhược Phong, người đệ đệ chính trực quá mức, hắn ta không khỏi giận lây, trách Tiêu Nhược Phong đã thả Diệp Đỉnh Chi đi, dẫn đến hiện tại không thể đưa ra lời giải thích với Ảnh Tông.
Không biết có phải do cơn tức giận làm tổn hại đến sức khỏe hay không, Tiêu Nhược Cẩn cảm thấy ngực mình liên tục đau nhói, ra lệnh cho Tiêu Nhược Phong không được can dự vào chuyện này, sau đó phái người thông báo với Ảnh Tông.
Không biết cuối cùng bọn họ đã bí mật thảo luận điều gì, chỉ biết từ ngày đó trở đi, trong phủ Cảnh Ngọc Vương xuất hiện thêm một vị trắc phi mắc bệnh không ra ngoài.
Lúc Cơ Nhược Phong kể lại chuyện này, hắn ta không ngừng quan sát sắc mặt của Bách Lý Đông Quân, hắn ta tự tin chỉ cần y có bất kỳ biểu hiện khác lạ nào, hắn ta đều có thể phát hiện ngay lập tức.
Chuyện này bề ngoài xem ra hoàn toàn không có vấn đề, thiếu niên bị vu cáo gia tộc bị diệt môn, trong ngày đại hôn đã cố gắng cướp cô nương mà hắn yêu quý, sau khi thất bại, cô nương vì phẫn uất mà tự vẫn, kẻ lợi dụng hôn ước làm giao dịch chọn cách che giấu sự việc, tiếp tục duy trì hòa bình bề mặt.
Nhưng Bách Lý Đông Quân lại xuất hiện trong thế cục này, với tư cách là bạn thuở nhỏ của Diệp Đỉnh Chi và Dịch Văn Quân, y dường như chỉ đến dự một buổi hôn lễ, không làm gì cả.
Y không giúp Diệp Đỉnh Chi cướp hôn, cũng không giúp Dịch Văn Quân trốn thoát.
Với hiểu biết của Cơ Nhược Phong về y, điều này chính là một sự bất thường.
"Ngươi rõ ràng có thể trở về Thiên Khải trực tiếp từ thành Tuyết Nguyệt, tại sao lại vòng qua Dược Vương Cốc?" Cơ Nhược Phong thắc mắc hỏi.
Bách Lý Đông Quân lộ vẻ chán chường trên khuôn mặt: "Không phải Bách Hiểu Đường các ngươi tự xưng là hiểu rõ thiên hạ hay sao?"
Cơ Nhược Phong không để ý đến lời mỉa mai của y, bình thản đáp: "Vậy nên ta mới hỏi ngươi, hỏi xong ta đương nhiên sẽ biết."
Quả thật là hiểu rõ thiên hạ, Bách Lý Đông Quân càng thêm khó chịu với đám buôn tin tức này, nhưng mạng lưới bí mật của Bách Hiểu Đường trải rộng khắp Bắc Ly, cũng xem như là một trợ thủ tình cờ xuất hiện: "Ta có thể nói cho ngươi biết ta đã làm gì, nhưng ngươi phải giúp ta một việc, đưa hai người đến một nơi tuyệt đối an toàn."
Những người mà ngay cả xe ngựa của phủ Trấn Tây Hầu cũng không thể đưa đi, chắc chắn là những người rất phiền phức. Hiện tại trong thành Thiên Khải, những người phiền phức có liên quan đến Bách Lý Đông Quân, Diệp Đỉnh Chi tính là một, người còn lại...
Cơ Nhược Phong dường như đã hiểu ra điều gì, lông mày hắn ta chợt nhíu chặt, hạ giọng hỏi: "Chẳng lẽ Dịch Văn Quân chưa chết? Ngươi đã làm gì?"
Bách Lý Đông Quân không nói gì về việc này, chỉ ngồi trên ghế mây đung đưa, mái tóc dài buộc lại khẽ lay động theo, giống như mồi câu lắc lư trong nước, khiến cho Cơ Nhược Phong không thể không gật đầu đồng ý "yêu cầu" của y.
"Chỉ có thể tương đối an toàn, không có tuyệt đối."
Điều này đúng, Bách Lý Đông Quân thừa nhận, Bắc Ly cuối cùng vẫn là thiên hạ của Tiêu thị, muốn an toàn, tốt nhất là rời khỏi Bắc Ly.
Y tin tưởng Cơ Nhược Phong nói là làm, bèn kể lại đơn giản quá trình giả chết đào hôn, yêu cầu không được tiết lộ chuyện dùng thuốc giả chết.
Người làm nghề tin tức đương nhiên biết điều gì có thể nói, điều gì không nên nói.
Trước khi rời đi, Cơ Nhược Phong hứa với Bách Lý Đông Quân: "Cho ta hai ngày để sắp xếp, đến lúc đó sẽ thông báo cho ngươi."
Sau đó, vì bản tính nghề nghiệp, hắn ta không kìm được hỏi thêm một câu: "Sau khi đưa họ đi, ngươi định đi đâu? Theo ta biết, hiện tại nội lực của ngươi có vấn đề, nếu ngươi định đi tìm lão tổ tông, nhớ gửi lời chào giúp ta."
Bách Lý Đông Quân không trả lời trực tiếp, chỉ nói y thực sự cần xử lý vấn đề nội lực.
Cơ Nhược Phong thấy y không nói thẳng nên cũng cáo từ ngay, hắn ta rất sợ y lại đưa ra điều kiện trao đổi gì nữa.
Sau khi Cơ Nhược Phong rời đi không lâu, bên ngoài cửa xuất hiện một người, dáng vẻ nhanh nhẹn, hành động tự nhiên, có lẽ thương tích trên người đã lành hơn phân nửa.
Cũng phải, lần này hắn không nhập ma, cũng không liều mạng như vậy, chỉ là vết thương ngoài da nhìn có vẻ nặng hơn một chút, khóe miệng còn bầm tím, đại sư huynh không biết khi đánh nhau thì không nên đánh vào mặt à!
"Thương tích sao rồi?" Bách Lý Đông Quân hỏi trước: "Hai ngày sau Tiêu Nhược Phong sẽ đến đưa các ngươi ra khỏi Thiên Khải."
"Không sao, ngươi không đi cùng chúng ta?"
"Không, ta sẽ về thành Càn Đông trước, cũng đã lâu không gặp gia gia."
Nghe y nói như vậy, Diệp Đỉnh Chi không khuyên thêm nữa, chỉ cảm thấy trong lòng trống trải.
Trước đây hắn có thể tự do du ngoạn cùng Bách Lý Đông Quân, nhưng giờ hắn là con trai của một phản tướng, đi bên cạnh Bách Lý Đông Quân dường như chỉ có thể mang lại phiền phức cho y.
Tội danh của phủ Định Viễn tướng quân vẫn chưa được rửa sạch, những điều ô nhục ấy giống như những bụi gai mọc lên từ đầm lầy, kéo hắn xuống không ngừng. Hắn không thể chỉ dựa vào Bách Lý Đông Quân kéo mình lên, như vậy rồi cũng sẽ có một ngày kéo cả hai cùng rơi vào vực sâu.
Diệp Đỉnh Chi nhìn Bách Lý Đông Quân, ánh mắt đong đầy nỗi không đành, nhưng hắn có việc của mình phải giải quyết, có con đường của mình phải đi, đến lúc ấy khi mọi thứ đã đúng đắn trở lại, hắn sẽ đến thành Càn Đông một chuyến. Lúc đó sẽ đường hoàng bước vào cổng phủ Trấn Tây Hầu, đi thăm lão Trấn Tây Hầu.
Đến lúc ấy, hắn nhất định sẽ hỏi rõ, liệu Bách Lý Đông Quân có thích nước Nam Cương, tuyết Bắc Nguyên, ánh bình minh trên núi vàng ở Phật Quốc, và cả tiếng lạc đà khẽ reo ở Tây Vực hay không.
Điều quan trọng nhất là, liệu y có thích Diệp Vân ngày xưa, hay Diệp Đỉnh Chi của bây giờ hay không.
Tác giả: 茶饼子 - Người dịch: Canary
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro