Chương 1
Đúng vậy, ta đã sống lại, sống lại sau khi Diệp Đỉnh Chi tự sát. Ta ôm đứa con của hắn, túc trực bên mộ của hắn uống đến say mèm, đến khi mở mắt ra, ta đã quay trở lại ngày tái ngộ tại Kiếm Lâm hôm ấy.
Lần này, là huynh đệ tốt của ngươi, ta tuyệt đối không thể để ngươi yêu Dịch Văn Quân, đi xa tận Thiên Ngoại Thiên, lặp lại sai lầm!
Bách Lý Đông Quân cảm giác bản thân đã trải qua một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ ấy y đã khóc đến cạn nước mắt bởi vì một người.
Một người, tên là Diệp Đỉnh Chi.
Khi mở mắt ra lần nữa, qua làn hơi rượu mờ mịt, y thấy người trong mộng ấy đang đứng ngay trước mặt mình, hắn vẫn còn chưa khoác lên chiến giáp, vẫn chưa binh đao gặp gỡ.
Lúc này Diệp Đỉnh Chi tuy mặc một bộ y phục bằng vải thô nhưng lại rất sạch sẽ, trên người của hắn vẫn chưa nhuốm vết máu không thể tẩy đi đó. Khi nghe thấy tên của Bách Lý Đông Quân, trên gương mặt hắn tràn ngập sự kinh ngạc và nhớ nhung khi gặp lại cố nhân.
Lần này, Bách Lý Đông Quân nhìn thấy rất rõ ràng, khóe mắt y không nhịn được mà dâng lên một tầng hơi nước.
Đây là người sống, sống trong ký ức của y, Diệp Vân.
Làn rượu trong cơ thể vẫn đang sôi sục, Bách Lý Đông Quân nhất thời không phân biệt được đây là mơ hay tỉnh, có thể khiến y được gặp lại Diệp Đỉnh Chi tại Kiếm Lâm một lần nữa.
Nếu đây là mơ, y nguyện mãi mãi không tỉnh lại.
Khi đó y trơ mắt nhìn Diệp Đỉnh Chi từng bước sai lầm, không cách nào bù đắp được. Bách Lý Đông Quân đã hối hận vô số lần, nếu y sớm nhận ra Diệp Vân, y tuyệt đối sẽ giữ chặt hắn, không để bất kỳ ai làm hại hắn, lợi dụng hắn.
Y phải đi trước mọi người, đưa Diệp Đỉnh Chi đi.
Trong mắt Diệp Đỉnh Chi, người vừa say không thể đứng vững một giây trước bỗng nhiên ném kiếm trong tay lao thẳng về phía mình. Hắn theo bản năng giơ kiếm lên đỡ nhưng lại sợ làm y bị thương, cho nên đã lập tức thu kiếm vào vỏ, chỉ trong một nhịp thở, trên mặt hắn đã đón lấy một cú đấm mạnh.
"Chúng ta đang ở Kiếm Lâm, so tài thì phải dùng kiếm!"
Bách Lý Đông Quân nhân lúc mọi người kinh ngạc lại đá vào eo Diệp Đỉnh Chi một cước, ép hắn nằm xuống đất. Rượu trong bụng trào lên pha lẫn với oán niệm của tiền kiếp và hiện tại: "Dùng kiếm đánh ngươi không thoải mái!"
Nói rồi lại tung ra một cú đấm.
Cuối cùng Diệp Đỉnh Chi cũng tỉnh táo trở lại, ông trời ơi, hắn đâu biết làm sao lại đắc tội với Bách Lý Đông Quân, nhìn thấy mũi của mình sắp bị y đấm lệch, hắn vội vàng đưa tay ngăn cản nắm đấm của y.
Bách Lý Đông Quân cũng quên rằng bây giờ y không thể sử dụng nội lực, nắm đấm vung ra dễ dàng bị Diệp Đỉnh Chi nắm lấy, mà điều khiến y tức giận hơn chính là y vùng vẫy mãi cũng không thoát được.
"Buông tay!" Bách Lý Đông Quân nghiến răng nói.
"Không buông!" Diệp Đỉnh Chi vô cùng bất lực, nếu buông ra hắn lại bị y đánh thì sao: "Ngươi đánh ta làm gì? Chúng ta có thù?"
"Có! Thù!"
Những người xung quanh: Ồ, thì ra hai người có thù à.
Bị giữ chặt nắm đấm, Bách Lý Đông Quân chuyển sang dùng chân đá, nhưng lại bị hắn gạt chân không động đậy được.
Hai thiếu niên kiếm khách lăn lộn trên đất đến mức không giữ nổi được hình tượng.
"Đây không phải nơi các ngươi đánh nhau, nếu có thù riêng thì xin rời khỏi võ đài."
Diệp Đỉnh Chi không hiểu chuyện gì, lớn tiếng nói: "Ai có thù với ngươi?! Ta còn không quen ngươi!"
Lời vừa dứt, Bách Lý Đông Quân đã đỏ mắt, Diệp Đỉnh Chi giật mình, hắn mở miệng nhưng lại nuốt lời định nói trở vào.
Tay chân của y đều bị hắn khóa chặt, nhưng hắn không ngờ Bách Lý Đông Quân sẽ dùng đầu đâm mạnh vào hắn. Diệp Đỉnh Chi không kịp né tránh, bị đâm cho hoa mắt choáng váng, ngay sau đó trên cổ truyền đến cơn đau, Bách Lý Đông Quân cắn hắn!
Đây là kiểu đấu vô lại gì thế này?!
"A a a, buông ra! Buông ra!" Diệp Đỉnh Chi không quan tâm đến việc giữ nắm đấm của y nữa, hắn vội vàng vươn tay bóp cằm y, tên này không phải chó mà sao lại cắn người đau thế?
Hắn bỗng nghe thấy một câu chất vấn ngắn gọn đè nén của y: "Ngươi còn dám nói không nhận ra ta?"
Cái gì? Diệp Đỉnh Chi không hiểu gì cả, hắn vừa ngẩng đầu lên thì có một giọt nước rơi xuống mặt hắn.
Đây là gì? Giọt nước trượt xuống má hắn chảy đến khóe miệng, Diệp Đỉnh Chi nếm thấy vị mặn.
Khóc rồi? Tại sao lại khóc rồi?
Mọi người cũng kinh ngạc: Không phải có thù sao? Trông không giống lắm, ngược lại có vẻ tình ý triền miên hơn.
Chẳng lẽ Bách Lý Đông Quân đã biết thân phận thật sự của hắn? Nhưng tại sao hắn lại có một cảm giác tội lỗi lạ thường thế này? Nó khiến hắn không tự chủ được gọi: "Đông Quân."
Rõ ràng sau khi chia tay chưa từng gặp lại, nhưng dường như đã vượt qua ngàn núi vạn sông, đi qua xuân hạ thu đông.
Nghe thấy tên của mình một lần nữa phát ra từ miệng Diệp Đỉnh Chi, giọng nói quen thuộc ấy khiến thiếu niên Diệp Đỉnh Chi trước mắt trùng lặp với người đã tự sát trước mặt y. Những giọt nước mắt từ khóe mắt Bách Lý Đông Quân lăn xuống, tất cả chúng đều rơi thẳng lên mặt Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi không còn quan tâm đến những thứ khác nữa, lúc này hắn đang luống cuống muốn giúp y lau mặt, trong ký ức của hắn, Bách Lý Đông Quân chưa bao giờ là người hay khóc, Diệp Đỉnh Chi chưa từng thấy y khóc nhiều như vậy.
Bây giờ đầu óc Bách Lý Đông Quân rất mơ hồ, y không phân biệt được đây là ảo ảnh sau cơn say hay là thực tại, chỉ cần suy nghĩ một chút thì đầu lại đau nhức dữ dội, giống như rơi vào vạn ngàn núi đao.
Mọi thứ trước mắt cùng với Diệp Đỉnh Chi đều trở nên nhòe đi, như thể đang chìm vào một chiếc kính vạn hoa khổng lồ méo mó và kỳ quái, cơn đau đớn khiến y chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, y nắm chặt cổ tay Diệp Đỉnh Chi: "Đi theo ta!"
Mọi người: Ồ! Nắm tay rồi!
"Không được, ta..."
Bách Lý Đông Quân chỉ nghe rõ hai chữ, khó khăn lắm mới thấy được miệng Diệp Đỉnh Chi mấp máy, bên tai chỉ còn tiếng ù ù.
Tại sao từ chối y?
Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi lại con đường cũ sao?!
Trước mắt Bách Lý Đông Quân hiện lên một màn máu đỏ, đó là máu của Diệp Đỉnh Chi, là máu tuôn ra không ngừng từ cổ hắn, là ánh mắt ngày càng tối tăm, là hơi thở và nhịp tim biến mất.
Đầu đau quá...
Y ôm đầu, co rúm người lại.
Ôn Hồ Tửu thấy tình hình không ổn nên lập tức nhảy lên võ đài lo lắng gọi: "Tiểu Bách Lý, sao vậy?"
Người dưới đài ban đầu nghĩ rằng tiểu bá vương nhà Bách Lý đang say rượu làm loạn nên bọn họ cứ việc xem trò, nhưng giờ thấy sự việc không hay, ai nấy đều im lặng, sợ đụng phải vận xui của Độc Bồ Tát.
Ôn Hồ Tửu định bế Bách Lý Đông Quân đi, nhưng ai ngờ y lại giữ chặt cổ tay Diệp Đỉnh Chi, lực lớn đến nỗi làm tay hắn cũng phải bầm tím.
Thậm chí miệng vẫn liên tục lẩm bẩm những lời không rõ: "Đi... đi... cùng..."
Chưa nói hết lời, y bất ngờ phun ra một ngụm máu, toàn bộ đều bắn lên áo của Diệp Đỉnh Chi, ngay giây sau y cũng ngã gục xuống đất.
"Tiểu Bách Lý!" Ôn Hồ Tửu sợ hãi gọi.
Diệp Đỉnh Chi còn nhanh hơn hắn ta, hắn đã bế y lên chạy như bay ra ngoài Kiếm Lâm.
Giờ phút này hắn cũng chấn động mạnh, ngay khi Bách Lý Đông Quân ngã xuống, hắn nghe rõ ràng một tiếng gọi: "Vân ca".
Dù mỏng manh như tơ nhện nhưng tuyệt đối không sai, Đông Quân thực sự đã nhận ra hắn.
Sau lưng, thanh kiếm Bất Nhiễm Trần trong Kiếm Lâm bỗng nhiên xao động, nó phá tan trói buộc, bay về phía hai người họ trong sự kinh ngạc của mọi người.
Linh Kiếm lại nhận chủ rồi!
Chuyện này là sao? Mọi người cảm thấy mình vừa xem một vở kịch lớn, lúc này họ bắt đầu bàn tán về mối quan hệ giữa tiểu công tử nhà Bách Lý và tiểu tử họ Diệp kia, đặc biệt là việc Linh Kiếm nhận chủ càng khiến chuyện ngày hôm nay được lan truyền rộng rãi hơn.
Hai người chưa phân thắng bại, đánh nhau cũng giống như trò đùa, cho nên cuối cùng Bất Nhiễm Trần nhận ai làm chủ, ngay cả Thiếu Trang chủ của Danh Kiếm Sơn Trang, Ngụy Trường Phong cũng không rõ.
Đợi sau khi báo cáo sự việc với Trang chủ cũng chỉ nhận được một câu, đây đều là cơ duyên, có thể thấy nhưng không thể nói, cứ tùy ý để nó diễn ra đi.
Tác giả: 茶饼子 - Người dịch: Canary
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro