୧ ‧₊˚ 🍂 ⋅
Có sự im lặng trong một thời gian. Bách Lý Đông Quân đột nhiên lại ngẩng đầu, đưa tay vỗ vỗ lưng Diệp Đỉnh Chi, hắn lại lộ ra vẻ mặt để chuyện quá khứ theo gió bay đi, khiến người ta khó có thể nhìn ra nỗi buồn vừa rồi.
"Ừ, bây giờ ta đã bước vào thế giới này, cũng không tệ khi ta có được một người bạn tốt như ngươi."
"Chúng ta vào nhà thôi, ta có thể chọn rượu ngon trong nhà ngươi."
Bách Lý Đông Quân hưng phấn, vội vàng mời Diệp Đỉnh Chi đi theo y vào nhà, uống rượu y tự ủ.
Diệp Đỉnh Chi không nhúc nhích, đứng đó nhìn y. Bách Lý Đông Quân nhìn hắn có chút không thoải mái, liền vung tay lên, xoay người đi vào trong nhà.
Y thản nhiên bước đi, trong lòng lẩm bẩm, than thở tại sao tối nay Diệp Đỉnh Chi cứ nhìn chằm chằm vào y mà không có lý do.
Y hẳn đã có một ý tưởng vô lý, nhưng không sao cả.
Dù sao thì Vân ca cũng đã chết.
"Đến đây!"
Bách Lý Đông Quân bước vào nhà, chuẩn bị đem rượu ngon mình nấu đi. Diệp Đỉnh Chi theo hắn vào nhà, buông kiếm xuống, vén y phục ngồi xuống.
Chờ rượu tới, Bách Lý Đông Quân giơ tay lên, hít sâu một hơi. Diệp Đỉnh Chi cười lớn, xoay ly rượu trong tay một lát rồi uống một ngụm.
Rượu mà Bách Lý Đông Quân ủ quả thực rất ngon, hai người uống nhiều đến nỗi dường như quên mất tâm tư thầm kín vừa rồi.
Đêm càng lúc càng tối, Bách Lý Đông Quân đã uống rượu kể từ khi ở Thiên Kim Đài, y say đến mức quên đi những suy nghĩ lộn xộn trên đường. Y lắc đầu trong không khí, loạng choạng bước tới và nằm thẳng trên bàn.
Y đưa tay chạm vào Diệp Đỉnh Chi, đôi mắt bị rượu làm mờ, khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn.
"Ngươi, sao ngươi không say?"
"Ta uống ít hơn."
Diệp Đỉnh Chi vừa mới uống mấy ly, không ngờ tên này lại uống rượu không ngừng, cho nên mới say như vậy.
Hắn nghe Bách Lý Đông Quân ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng hoàn toàn ngã gục trên bàn.
Bách Lý Đông Quân say khướt, không nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi đang dựa vào bàn cười lớn.
"Ta nhớ huynh nhiều lắm."
Bách Lý Đông Quân tựa hồ đang nói nhảm.
Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy Bách Lý Đông Quân một đường trầm ngâm, hắn biết y đang suy nghĩ cái gì. Hắn rất muốn nói với Đông Quân, nhưng điều đó không phù hợp.
"Chà, chưa phải lúc."
Diệp Đỉnh Chi tự lẩm bẩm. Nhưng hắn không biết điều gì đã thu hút hắn đến gần hơn. Hắn đến gần Bách Lý Đông Quân, muốn hỏi y.
"Bách Lý Đông Quân, ngươi đang nghĩ tới ai?"
".........Ưm......"
Bách Lý Đông Quân đã say, Diệp Đỉnh Chi cũng không mong đợi y sẽ trả lời.
"Vân ca."
Âm thanh rất nhỏ nhưng Diệp Đỉnh Chi lại nghe được. Hắn vô tình tiến lại gần, cho đến khi khuôn mặt hai người sắp chạm vào nhau. Hơi thở say sưa của Bách Lý Đông Quân liền phả về phía hắn.
"Ừm."
Hắn trả lời và nắm lấy tay thiếu niên đang say rượu, để y dựa hoàn toàn vào mình.
"Vân ca."
Diệp Đỉnh Chi im lặng, trên người tràn ngập mùi rượu.
Hắn bế Bách Lý Đông Quân lên giường, đặt y lên giường rồi kéo chăn bông lên.
Bách Lý Đông Quân không biết mình ngủ quên hay sao, nhưng lại không có động tĩnh gì. Diệp Đỉnh Chi cúi người, tóc sắp rơi xuống trên người Bách Lý Đông Quân.
"Đông Quân, đợi khi ta làm xong việc ta nên làm ..."
"Ta sẽ trở lại để thực hiện lời hứa."
Lúc bình minh, Bách Lý Đông Quân đau đầu từ trên giường tỉnh lại, lại không thấy Diệp Đỉnh Chi đâu cả.
"Đã đến lúc trở lại với rất nhiều niềm vui."
Y tự an ủi mình. Y hiếm khi say rượu, tối qua y thực sự đã rất vui.
Y dường như đã bỏ lỡ điều gì đó vì say rượu và cảm thấy khó chịu.
"Ta luôn cảm thấy như mình đã phạm sai lầm... một lời hứa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro