Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[DIỆP BÁCH] - Nguyệt Bán Minh Thời

[Series oneshot R18 của Diệp Bách]

[Diệp Bách] Nguyệt Bán Minh Thời (Đương lúc sáng trăng)

Tác giả: Freedom_oxygen

Người dịch: Búm

Nguồn:

Lưu ý của người dịch: Mặc dù là H khá là sắc tình luôn ấy nhưng không khí fic nhẹ nhàng trầm buồn, kết fic OE. Fic siêu khó dịch, gấp đôi sự bối rối do vừa dịch H vừa dịch một đống từ miêu tả rất thơ, hơn nữa càng dịch càng muốn khóc, vậy nên bản dịch có thể sẽ không mượt lắm. Mọi người đọc tạm hen.

-

"Ngươi vẫn muốn giữ ta lại à."

Người nọ lên tiếng. Đây vốn là một câu hỏi nhưng lại được giọng điệu bình tĩnh trầm lắng nói thành một câu trần thuật. Y luôn hiểu rõ hắn, nhưng vào giờ khắc này, y lại không thể nhìn thấu hắn. Sự dịu dàng ngày trước đã bay biến khỏi khuôn mặt tuấn tú, thay vào đó là vẻ lạnh lùng áp bức đầy trào phúng. Diệp Đỉnh Chi hơi cúi người, những ngón tay thon dài cong lại, nắm lấy chiếc cằm nhỏ của người thiếu niên đang chật vật nằm dưới đất. Bách Lý Đông Quân bị ép ngẩng đầu, cần cổ ngưỡng lên đầy khổ sở, trong đôi mắt vẫn là vẻ kiên quyết.

Nhưng đôi môi y mới động đậy một chút, chưa kịp thốt ra tiếng nào đã bị cắt ngang. Vì không muốn người kia nói ra những lời có thể hắn không muốn nghe, Diệp Đỉnh Chi không để y có cơ hội mở miệng. Những ngón tay nắm lấy cằm nhỏ vốn đang nhẹ nhàng nâng lên lại đổi sang niết mạnh. Diệp Đỉnh Chi nhìn dáng vẻ thê thảm của người trước mặt, đôi mắt như có ánh sáng lóe lên, khựng lại một thoáng rồi chậm rãi lau đi vết máu bên môi y. Đầu ngón tay bị dính vào chút sắc đỏ tươi, được bờ môi mềm mại bao phủ. Sắc môi tái nhợt được điểm lên một chút màu son, trở nên ướt át.

Bách Lý Đông Quân vẫn luôn ngẩng nhìn hắn.

Lông cáo mềm mại ấm áp càng sấn lên khuôn mặt trắng nõn như ẩn hiện trên nền tuyết tinh khiết. Cằm nhỏ bị ngón tay niết đến ửng đỏ. Dù cho bây giờ sự tỉnh táo của hắn đang bị ảnh hưởng, ánh mắt này vẫn quá đỗi chân thành, quá đỗi rực rỡ, khiến cho Diệp Đỉnh Chi, kẻ nửa đời gắn liền với giá lạnh, ngay lập tức bị tan chảy. Hắn nhanh chóng lẩn tránh ánh mắt ấy, vô tình niết hơi mạnh tay, ngón tay trượt từ khuôn mặt y xuống tới cần cổ. Sự đụng chạm khiến lông mi người nọ run rẩy, thân thể khẽ rụt lại. Đợi đến khi y giương mắt nhìn lên lần nữa, Diệp Đỉnh Chi đã đưa một chiếc bình nhỏ ra trước mặt y. Hắn đổ từ trong bình ra một viên thuốc đưa tới trước miệng Bách Lý Đông Quân.

"Nuốt đi." Diệp Đỉnh Chỉ khẽ cúi người, nét mặt lạnh nhạt hơi thay đổi.

Dù những ngón tay hắn đã buông ra nhưng trên cằm vẫn còn chút hơi ấm vương lại, Bách Lý Đông Quân khó khăn nén xuống vị tanh nồng của máu trào lên từ cổ họng. Y chậm rãi nâng mắt nhìn Diệp Đỉnh Chi. Lần này người kia không kiêng dè gì, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn lại y, xem y lựa chọn như thế nào. Hoặc là y từ bỏ hắn, hai người từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng. Hoặc là y nuốt xuống viên đan, không biết tiếp theo là đường sống hay đường chết. Hắn đang dùng cách này để tặng cơ hội cuối cùng cho y. Nề hà qua một lúc lâu, Bách Lý Đông Quân vẫn đang nhìn hắn lại bỗng cong khoé môi, hàng mi dài run rẩy, không chút do dự hé miệng nuốt viên thuốc.

Hiển nhiên y không hề quý trọng cơ hội cuối cùng này.

Đến khi tỉnh lại, y không chết nhưng trên người đã có thêm gông xiềng.

Bách Lý Đông Quân hồi thần, chớp chớp mắt, hàng mi dài mềm mại khẽ run, cọ vào lớp lụa trắng bịt kín mắt khiến y cảm thấy hơi ngưa ngứa. Bị che mắt không nhìn thấy khiến y hơi bất an, tay khẽ động đậy, quả nhiên đôi tay đã bị còng sắt kèm xiềng xích hạn chế động tác. Y giãy dụa mạnh hơn nhưng thân thể không vận được chút nội lực nào. Bách Lý Đông Quân sờ soạng thăm dò, chỗ còng sắt bó lấy nơi cổ tay được bao bọc bằng một lớp vải mềm, giúp y không bị cọ xát hay thấy lạnh lẽo. Y khẽ nhíu mày, bình tĩnh lại mới cảm nhận được bên cạnh có hơi thở của người khác.

"Vân ca..."

Y thử yếu ớt gọi.

Diệp Đỉnh Chi không đáp lại. Hắn khoanh tay tựa vào bên giường, chăm chú nhìn vào người kia một lúc lâu. Hắn thấy người thiếu niên suy yếu tỉnh lại, nhận ra nơi này không phải giấc mộng, ngạc nhiên không hiểu sao bản thân lại bị giam cầm, cuối cùng thử xác định sự hiện diện của hắn, gọi một tiếng xưng hô mà hắn không muốn nghe. Bách Lý Đông Quân không thấy ai đáp lại thì hoảng sợ, đôi tay bị trói buộc muốn nâng lên thử cởi bỏ dải lụa trắng trên mắt. Đương lúc đầu ngón tay sắp chạm đến, y lại nghe được giọng nói quen thuộc lẫn vào chút lạnh nhạt không rõ vì sao.

"Đừng nhúc nhích."

Ba chữ ngắn gọn lại buộc y dừng lại động tác.

Bách Lý Đông Quân ngoan ngoãn không hề nhúc nhích nữa, buông bàn tay đang vươn đến chạm vào dải băng bịt mắt. Theo cánh tay hạ xuống, tiếng xiềng xích loảng xoảng vang lên. Y mím môi, không nghe được Diệp Đỉnh Chi lên tiếng thêm nên y cũng im lặng. Câu nói vừa rồi của Diệp Đỉnh Chi đã giúp Bách Lý Đông Quân xác định được vị trí của hắn. Ánh mắt bướng bỉnh của y như thiêu đốt cả lớp lụa mỏng bịt kín. Trong phòng vang lên tiếng thở dốc rất nhỏ, như thể đang có trận giằng co im lìm nào đó. Không biết có phải do không đủ kiên nhẫn đối đầu tiếp mà Diệp Đỉnh Chi chủ động lạnh mặt cúi xuống bên giường, ngón tay thon dài bình tĩnh bóp lấy cổ y, siết nát tia hy vọng cuối cùng của Bách Lý Đông Quân.

"Ta không phải Diệp Vân của ngươi. Ta là Diệp Đỉnh Chi."

Bách Lý Đông Quân ngẩn người, đột nhiên cảm nhận được một cảm xúc kỳ lạ, như thể có thứ gì đó không rõ vốn chôn dưới đáy lòng đang bắt đầu nảy mầm vươn lên. Y lờ đi cảm giác chua xót trong trái tim, gian nan nhếch môi, âm thanh khó lắm mới thốt ra từ cổ họng.

"Có gì khác nhau đâu, đều là huynh cả mà."

"Không phải." Dường như Diệp Đỉnh Chi đã cười lạnh một tiếng, nhưng thanh âm còn nhẹ hơn gió, như có như không, có chăm chú cũng không nghe ra. Như thể giễu cợt sự khờ dại và cố chấp của y, ánh mắt hắn vốn luôn dịu dàng bây giờ lại tràn đầy sự chiếm hữu mãnh liệt. Hắn phóng đãng quét tầm mắt, men theo từng tấc vóc dáng của y, trượt từ cổ đi xuống thân thể.

"Việc trước kia Diệp Vân không dám làm...."

Đầu ngón tay thô ráp ve vuốt mạch máu trên cần cổ, tạo ra cảm giác ngứa ngáy đến tận xương tuỷ. Bách Lý Đông Quân rụt người lại, tiếng rên rỉ theo hơi thở vuột ra khỏi môi. Diệp Đỉnh Chi nghe thấy thì khựng lại, ánh mắt vốn đen nhánh lại thăm thẳm thêm vài phần. Hơi thở ấm áp phả lên người dưới thân, hắn chậm rãi nhìn y tiếp lời.

".... bây giờ Diệp Đỉnh Chi sẽ làm."

Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi, dường như vẫn chưa nhận ra được ẩn ý của câu nói này. Đôi mắt sáng ngời bị dải lụa trắng che kín khẽ chớp. Trong con ngươi là đôi chút khó hiểu. Bàn tay đang nắm lấy cổ y cũng bất động, một luồng hơi ấm từ đó không ngừng lan ra khắp da thịt, tựa như đang tìm cơ hội làm điều gì. Bách Lý Đông Quân vẫn không hiểu ra sao, đôi môi như cánh hoa hé mở muốn lên tiếng. Diệp Đỉnh Chi dù đang vận lực vẫn bình tĩnh theo dõi y, không hề tỏ ra vội vàng. Nhưng y còn chưa kịp mở lời, một cảm giác khô nóng bốc lên trong cơ thể đã khiến y phải câm miệng.

Bách Lý Đông Quân hơi choáng váng, thở dốc một cái không dám động đậy. Cảm giác hoảng sợ càng ngày càng rõ ràng. Y chợt ngưỡng đầu, dù đôi mắt đã bị bịt kín nhưng xúc cảm vẫn còn nguyên đó. Diệp Đỉnh Chi nhíu mày, thấy tình hình như vậy thì chậm rãi buông bàn tay đang kiềm chế cần cổ kia xuống. Bách Lý Đông Quân tránh thoát giam cầm, mềm người gục xuống sập giường. Sau khi sự lạnh lùng duy nhất đặt trên thân thể biến mất, cảm giác khác lạ trào lên càng rõ ràng. Mặc dù y không thông hiểu chuyện ân ái nhưng cũng đã có chút kiến thức sau khi bị dẫn vào Bách Hoa Lâu lần đó, y đã thầm đoán được điều gì đang xảy ra.

Chỉ là y không muốn nghĩ đến điều đó, cũng không muốn tin vào điều đó.

Thân thể chưa từng kinh qua phong nguyệt thực sự nhạy cảm. Sau một lúc bị dằn vặt, y dần dần không thể kìm nén được nữa. Bách Lý Đông Quân chớp mắt, lệ vương trên hàng mi quệt vào mảnh lụa trắng, thấm ướt một khoảng. Tiếng xiềng xích leng keng loảng xoảng ngày càng to. Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn ấn tại bên người, khó nhịn nổi siết vào vải vóc bên dưới, khiến mạch máu ẩn hiện cả trên mu bàn tay. Toàn thân Bách Lý Đông Quân đều mướt mồ hôi, y kiệt sức quay đầu nhìn về phía hắn lắp bắp: "Viên thuốc kia..."

Diệp Đỉnh Chi chỉ đáp lại: "Ta đã cho ngươi một cơ hội."

Thoáng chốc Bách Lý Đông Quân đã thấy trái tim mình rơi thẳng xuống hầm băng.

Mọi thứ đã biến đổi từ bao giờ?

Là vào khoảnh khắc nhiều năm gặp lại, gió thổi nơi Kiếm Lâm khuấy lên nỗi rung động chôn giấu trong lòng. Là cái nhìn nhau câm lặng trong cơn say. Là khi biết được sự thật thì thế mạng mình bảo vệ người. Hay là lúc gặp lại phải biệt ly, bẻ một cành liễu rủ đưa tiễn. Hay thậm chí là sớm hơn nữa? Bách Lý Đông Quân từ nhỏ lớn lên trong thành Càn Đông, sự bảo vệ và êm ấm trong gia đình đã giúp y có được tính cách tốt đẹp sáng trong, luôn có thấu hiểu của riêng mình với mọi sự trên thế gian. Nhưng giờ phút này, y lại thấy bản thân thật sự cứng nhắc, dường như đã bỏ lỡ rất nhiều những chuyện quan trọng mà trước giờ chưa từng để ý đến.

Thấy Bách Lý Đông Quân thất thần, không động đậy gì nữa, Diệp Đỉnh Chỉ đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt. Hắn lặng lẽ thở dài, gạt đi một lọn tóc mai rủ trên vầng trán đẫm mồ hôi của người kia. Hắn cong ngón tay, để đầu khớp thuận thế cọ lên gò má trơn mềm, trượt xuống bờ môi ướt át. Hình như có một viên thuốc nhỏ bị ấn vào, lớp ngoài khô ráo của viên thuốc nhanh chóng bị thấm ướt, vị đắng nhẹ như có như không len vào khe hở của cánh môi, khiến y bừng tỉnh một chút. Giọng nói của Diệp Đỉnh Chi hơi khàn, nghe kỹ sẽ lẫn một hơi thở dài. Hắn nói rõ từng chữ: "Ta cho ngươi một cơ hội thứ hai."

Thân thể Bách Lý Đông Quân cứng đờ trong chớp mắt, dường như không lường trước được là thái độ của hắn lại thay đổi nhanh như vậy. Bàn tay ấn viên thuốc vào bên môi y dường như toát ra vẻ kiên quyết không để y phản đối. Hầu kết của Bách Lý Đông Quân khẽ động, cảm khô nóng trong thân thể ngày càng mãnh liệt, mảnh lụa trắng che mắt cùng càng ngày càng bị thấm ướt, dán lên da thịt, một số chỗ còn mơ hồ nhìn được dáng hình khuôn mắt y qua lớp vải. Giằng co một lúc lâu, Bách Lý Đông Quân quay đầu đi.

Viên thuốc vốn bị ấn vào môi mất lực đỡ, lập tức trượt khỏi đầu ngón tay lăn xuống, rơi bộp một cái trên đất. Âm thanh chạm đất rất khẽ nhưng lại rõ ràng đập vào màng nhĩ cả hai người. Diệp Đỉnh Chi cụp mắt liếc nhìn, vẻ mặt không rõ biểu cảm, nhưng nội lực trên đầu ngón tay lại chuyển động, phóng về vị trí viên thuốc rơi xuống. Âm thanh khô khốc vụn vỡ tựa như giẫm chân lên cồn cát, nghiền nát cơ hội đổi ý cuối cùng. Bách Lý Đông Quân chỉ nhếch nhẹ khoé môi.

Dung mạo cố nhân phản ánh tình cảm của cố nhân, trước nay mọi chuyện cũng chỉ xoay quanh hai chữ "chí cốt". Tình cảm như một nhánh cỏ dại, bén rễ nơi đồng hoang xa vắng, trải qua sương tuyết bẻ gãy, lại chợt có gió xuân ghé thăm. Làn gió ấm áp cưng chiều cuốn theo mầm xanh phóng khoáng bay tới khắp nơi. Nhánh cỏ dại cũng muốn dừng chân nơi xanh tươi trùng điệp để lại lần nữa bén rễ. Đồng hoang xa vắng chuyển thành thảo nguyên, chỉ cần một bó đuốc là thiêu rụi cả trảng cỏ. Bị bỏng rát là sai lầm của cả hai bọn họ, không ai là trong sạch, không ai là ngoại lệ.

Đương lúc suy tư, sóng tình tiếp theo đã phủ xuống thân thể. Ngọn lửa rực cháy thiêu rụi thảo nguyên bẻ gãy tinh thần của y, dường như Bách Lý Đông Quân đã không chịu nổi. Y cuộn người lại, quấn chặt lấy chiếc áo choàng lông cáo. Những tiếng rên rỉ rất nhỏ theo cơ thể run rẩy vuột ra ngoài. Diệp Đỉnh Chi cau mày, vươn tay siết lấy xương cổ tay của người kia. Thị giác bị mất khiến những xúc cảm khác trở nên vượt trội, vào khoảnh khắc đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da, y chợt bật ra một tiếng nức nở rất nhỏ. Lực kéo không nhẹ nhàng lắm khiến xích sắt kêu loảng xoảng, bàn tay Diệp Đỉnh Chi trượt vào trong vạt áo của y, đôi môi mỏng hé mở.

"Chuyện này là ngươi tự chọn."

Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da tựa đang bỏng rát, Bách Lý Đông Quân khó chịu giãy dụa, lý trí đã đến bờ vực sụp đổ, khiến y theo bản năng ỷ lại vào cảm giác mát lạnh. Diệp Đỉnh Chi coi như không nhìn thấy người trước mặt như vô tình né tránh, đầu ngón tay mảnh khảnh men theo cơ thể y vuốt thẳng xuống thắt lưng, nấn ná ở vùng bụng nhỏ đã phủ một lớp mồ hôi mỏng. Phần eo là nơi nhạy cảm nhất, bị đầu ngón tay thuôn tròn trêu chọc một cách tuỳ tiện. Cảm giác tê dại lan dọc theo thắt lưng đến bụng, thấm vào tận xương tuỷ.

Hai tay Bách Lý Đông Quân đang bị gông cùm xiềng xích lại bắt đầu giãy dụa. Nhưng không biết có phải do y không chịu nổi lần đầu trải chuyện ái ân, hay là do y cố kìm nén để không làm Diệp Đỉnh Chi thất vọng, mà sự giãy dụa của Bách Lý Đồng Quân rất khẽ khàng. Hai tay bị trói buộc trước thân chỉ động đậy một chút, lụa mỏng che mắt vẫn không bị tuột ra. Mặc dù bị nhấn chìm trong bóng tối không biết được điều gì, y vẫn nguyện tin tưởng Diệp Đỉnh Chi.

Y cắn môi, cố gắng biến tiếng rên rỉ thành nức nở rồi lại buộc mình nén xuống. Bàn tay đang châm ngòi thổi gió trên thân thể y không chút thương tiếc, chậm rãi dịch chuyển từ phần eo đi lên. Đầu ngón tay thấm chút ấm áp, vuốt qua phần bụng nhỏ đang căng chặt, chậm rì rì chạm đến hai điểm nhỏ trên lồng ngực. Bách Lý Đông Quân khẽ hít vào một hơi. Diệp Đỉnh Chi thu hết mọi động tác của Bách Lý Đông Quân dù là nhỏ nhất. Hắn nhếch môi, thong dong nở một nụ cười giễu cợt, song bàn tay lại không hề thu lại. Những ngón tay có lớp chai sần khi chạm đến phần da thịt mềm mại thì cố tình ma sát, khiến sự đau đớn phá vỡ dục vọng vốn có. Bách Lý Đông Quân không chịu nổi, cánh môi hơi hé, vô thức kêu lên xưng hô quen thuộc: "Vân ca..."

Động tác của Diệp Đỉnh Chi khựng lại, hắn chợt thu tay.

Dường như Bách Lý Đông Quân cảm giác được người bên cạnh càng ngày càng đi xa. Y giật mình ngơ ngác định lên tiếng hỏi gì đó, nhưng lại bị dục vọng quấy phá trong cơ thể buộc phải nín nhịn. Cảm giác khô nóng vừa được xoa dịu chút ít lại dâng lên, thậm chí còn khuấy động nhiều hơn trước. Y run rẩy ngưỡng đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi, lụa trắng trước mắt đã ướt đẫm. Diệp Đỉnh Chi không phản ứng gì, mãi một lúc lâu sau, y chợt nghe một tiếng động vang lên bên tai.

Đây là âm thanh rõ ràng duy nhất vang lên bên đôi tai vốn đã ù đi, y chần chừ một lát rồi vươn tay chạm vào nó. Y niết lấy vật thể lạnh như băng đó trong lòng bàn tay, sau khi sờ lần để biết được hình dạng thì như phải bỏng mà ném nó đi. Ngọc thế* rơi bộp xuống sập giường, lẫn vào đệm chăn. Bờ môi Bách Lý Đông Quân khẽ động, sau một lúc lâu vẫn không thốt nên lời, sắc hồng ửng lên từ cần cổ lan ra. Nhìn thấu suy nghĩ của người kia từ trong ra ngoài nhưng Diệp Đỉnh Chi vẫn không lên tiếng.

(*Ngọc thế: Dương vật giả bằng ngọc ngày xưa)

Y không muốn chạm đến thứ kia, cũng không biết Đỉnh Chi luôn lặng yên không nói gì đang im lìm chứng kiến sự xấu hổ của y theo cách nào. Đúng là hiện giờ y đã không cưỡng lại được nữa, cảm giác khô nóng đã đốt rụi lý trí. Phía trước của y đã bắt đầu cương lên, còn phía sau đã trở nên mềm mại ẩm ướt. Bách Lý Đông Quân xụi người cuộn tròn trên sập giường, nhũn thành một vũng nước xuân. Nếu nói lúc trước y còn duy trì được chút tự trọng thì bây giờ đã mất hết. Nương theo sự ấm áp của áo choàng lông, y run rẩy vươn tay nắm lấy vị trí phần thân phía trước của mình. Lớp vải dệt không mấy mềm mại cọ vào đầu ngón tay, khiến y cảm thấy đau đớn. Kích thích mãnh liệt truyền đến từ phần thân trước khiến y rên lên một tiếng.

Y cũng không rõ phải làm thế nào, chỉ vuốt ve lung tung theo cảm tính của mình. Nếu phải so sánh thì mặt sau của y còn thê thảm hơn nhiều. Không biết tình dược kia có tác dụng gì, như thể phải khui mở toàn bộ những nỗi khó chịu của y. Thậm chí y còn không biết chỗ kia của nam tử lại có thể dâm đãng đến vậy. Chất lỏng dấp dính chậm rãi thẩm thấu qua lớp vải vóc, hơi thở của y cũng trở nên ngọt ngào. Bách Lý Đông Quân khẽ khép chân, dường như muốn xoa dịu cảm xúc nhưng làm thế nào cũng không có tác dụng, ngược lại càng thêm kích thích khó nhịn. Xen lẫn những hơi thở dốc là sự ướt át nóng bỏng.

Do dự một chút, Bách Lý Đông Quân cắn môi, nén nhịn sự khó chịu mà chậm rãi quỳ xuống sát mép giường. Vành tai đã được bao phủ bởi sắc đỏ thẫm ướt át tựa như nhỏ máu. Dường như hành động dưới ánh mắt theo dõi của Diệp Đỉnh Chi là điều quá đỗi xấu hổ, Bách Lý Đông Quân khó khăn lắm mới mò lại được ngọc thế cũng nhịn không được, mất hết sức lực. Y nằm nghiêng trên sập trường, để mặc cho mồ hôi trên thái dương chảy xuống. Lệ rơi đẫm manh lụa thấm ngược vào trong hốc mắt. Hồi lâu sau, y dựa vào ấn tượng lúc trước của mình mà chậm rãi ngồi dậy, vươn tay vào trong quần áo.

Vừa vuốt ve đến vị trí phía sau, đầu ngón tay đã dính chút nước ẩm. Bách Lý Đông Quân hơi khựng lại, hàm răng trắng noãn nghiến lấy bờ môi đã cắn chặt đến độ xuất huyết. Thoáng chốc mùi máu đã tràn ngập khoang miệng. Y im lặng dùng đầu lưỡi liếm lấy chất lỏng đỏ tươi, lại lặng im nuốt xuống. Đầu ngón tay phía sau còn đang kiệt lực mà thăm dò. Nhưng Bách Lý Đông Quân quá nhạy cảm, ngay lúc đầu ngón tay mới tìm tòi thâm nhập thì đã bị vách thịt mềm mại xung quanh nuốt lấy. Sự đâm chọc không biết nông sâu cũng giúp y giảm bớt một chút ngứa ngáy.

Bách Lý Đông Quân mím môi, nhét ngọc thế vào trong.

Bộ lông cáo bông xù xòe ra che khuất phần thân dưới, khó có thể nhìn rõ được cảnh sắc bên trong. Ngọc thế được mài khắc trơn nhẵn mang theo chút lạnh lẽo xâm nhập phía sau, khi phần đầu vừa vào đã bị chặn lại trong nháy mắt. Vách thịt mềm mại bất chợt co lại, vô thức từ chối tiếp nhận dị vật từ phía ngoài. Bách Lý Đông Quân dường như cam chịu mà tàn nhẫn dùng lực ấn vào. Phần đầu ngọc thế lại bị dịch lỏng thấm ướt, chậm rãi như bị thân thể nuốt chửng, vách thịt mềm mại xung quanh lại nhanh chóng bao lấy nó.

Những ngón tay thon dài của Bách Lý Đông Quân cẩn thận nắm lấy một đầu của ngọc thế, không biết kiềm chế lực độ mà cứ thế đẩy vào trong. Cơ thể y phát ra tiếng nước lép nhép, hiện giờ thính giác của y đã trở nên vô cùng nhạy bén, dù là thanh âm cực nhỏ vẫn có thể khuếch đại trong màng nhĩ, xen lẫn với đó là nhịp thở vẫn luôn rất bình tĩnh đều đặn của người bên cạnh. Nhận thức được điều này khiến Bách Lý Đông Quân, người vừa lấy lại được chút bình tĩnh lại trở nên căng thẳng. Y vừa phân tâm, động tác tay bên dưới lại vô thức ấn vào thật sâu. Nội vách chật hẹp bị bất ngờ đâm chọc đến bủn rủn, khoé mi không nhịn được lại trào nước mắt. Mảnh lụa trắng mỏng chưa từng được cởi ra, bây giờ đã bị thấm đẫm trở nên gần trong suốt.

Một tiếng rên rỉ nghẹn ngào theo bờ môi mọng của Bách Lý Đông Quân vuột ra. Thanh âm mềm mại nhẹ nhàng, âm cuối khẽ ngân như có chút trêu ghẹo, vô cùng quyến rũ. Chất lỏng dấp dính chảy xuôi theo ngọc thế, thấm vào đầu ngón tay, nơi cọ xát cũng bị mài ra bọt trắng mịn. Động tác của y dần trở nên cố sức, đầu ngón tay dần không kiềm chế được lực. Nội vách co chặt trong chớp mắt, như muốn nuốt chửng toàn bộ ngọc thế. Bách Lý Đông Quân đã bị tình dục hun đúc đến choáng váng, theo bản năng dùng đầu ngón tay giữ lấy vật cứng ấy. Nhưng y không ngờ bề mặt trơn nhẵn bị dịch lỏng thấm ướt trở nên trơn trượt, ngọc thế lại bị đẩy vào càng sâu. Trong lúc vội vã, Bách Lý Đông Quân không nghĩ nhiều mà đẩy tay vào dò xét, nhưng không làm cách nào mà giữ được, mà đầu ngón tay còn đâm chọc vào nội vách chật hẹp. Bách Lý Đông Quân không nhịn được hổn hển thở dốc, tìm kiếm trợ giúp theo bản năng, ngưỡng đầu kêu: "Diệp... Diệp Vân..."

Câu gọi ngân dài, nghe đáng thương vô cùng.

Vừa nghe đến cái tên này, Diệp Đỉnh Chi đứng ở bên cạnh cũng không nhịn nổi nữa. Cánh tay đang khoanh lại buông thả xuống dưới, siết lấy vải vóc quần áo bên người. Hắn bước từng bước đến bên sập giường, đôi mắt tối tăm càng thêm sâu thăm thẳm, khó mà thấu tỏ được tình cảm bên trong, nhưng lại có thể nhận ra được sự bi thương trào phúng. Đôi tay với khớp xương rõ ràng được bó dưới cổ tay áo màu đen phủ lên người dưới thân đang run rẩy, ve vuốt hai bờ má, giật xõa mái tóc của y, buộc Bách Lý Đông Quân phải nhìn về phía hắn cách một lớp lụa mỏng.

Ánh mắt Diệp Đỉnh Chỉ tối sầm, dõi theo từng tấc vóc dáng của người bên dưới, khi chuyển đến mảnh lụa trắng đã ướt đẫm thì hơi dừng lại. Hắn không muốn chứng kiến cũng không muốn nghĩ đến đôi mắt trong trẻo đó. Hắn sợ sẽ nhìn thấy sự trách móc nặng nề đầy xa lạ, sẽ nhìn thấy nỗi bi thương xen lẫn căm ghét, sẽ nhìn thấy dáng vóc của cố nhân trong đôi con ngươi sáng tỏ ấy. Nhưng hắn đã không phải người đó, cũng không muốn quay về làm con người đó. Hắn càng sợ nếu nhìn vào đôi mắt trong trẻo của y, hắn sẽ mềm lòng buông vũ khí không chút do dự. Thôi đành vậy đi, hắn đã không còn đường lui nữa.

Hắn nhìn người kia, trong mắt là nét mỉa mai.

"Nếu cái miệng này không thể nói được những lời đúng đắn..."

Có đôi khi hắn cảm thấy rằng người này đúng là may mắn. Dù đối mặt với ai, y cũng có thể dụ dỗ người khác chiều theo. Duy chỉ có đối mặt với hắn là lại trở nên không thông minh lắm, cứ nhất quyết phải đẩy bản thân vào hiểm nguy trùng trùng. Đáng lẽ y nên hiểu rằng y sẽ phải đối mặt với những chuyện bản thân không muốn thừa nhận, đáng lẽ y phải biết rằng tiếng gọi đó sẽ mang đến sự tra tấn càng khổ sở. Lúc bản thân mình đưa ngọc thế cho y, hờ hững đứng bên cạnh nhìn y, trêu tức làm nhục y, y nên nhận ra rằng cố nhân trong lòng y lẽ ra sẽ không bỏ mặc y. Hắn đang nhắc nhở y: Hắn là Diệp Đỉnh Chi, chỉ là Diệp Đỉnh Chi.

".... vậy thì tốt nhất đừng nói lời nào nữa."

Lời nói trong lúc tình sự đập vào tai y rời rạc, cực kỳ mơ hồ. Lúc đầu Bách Lý Đông Quân không hiểu ý hắn, nhưng y nhanh chóng hiểu ra, lập tức hối hận. Y bị bàn tay kia buộc phải ngưỡng cổ lên, cánh môi mềm mại hơi hé, vuột ra những tiếng thở dốc nóng bỏng, phản ánh trái tim y. Những ngón tay kia thong thả vuốt ve bờ môi, toát ra vẻ thương tiếc lại xen lẫn sự tàn nhẫn, hành động giễu cợt lại có chút gượng gạo. Hắn không vội vã mà chậm rãi ấn vào giữa môi y, vết răng ban đầu y cắn vào vẫn còn nguyên đó, miệng vết thương đã hơi đông lại, đỏ au chọc người khác phải thương tiếc.

Ngón tay thô ráp mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng, nước bọt ẩm ướt dính lên đầu tay. Diệp Đỉnh Chi chậm rãi ve vuốt chân răng của y, mùi hương tường vi trên người hắn phát ra nồng đậm, hơi thở áp bức của hắn phả lên thân thể y. Bách Lý Đông Quân nức nở, mảnh lụa che lại càng thêm đẫm nước. Đầu ngón tay chậm rãi cọ xát vào vòm miệng, cảm giác tê dại và ngứa ngáy lan tràn khắp cơ thể. Bách Lý Đông Quân muốn khép miệng lại nhưng bị ngón tay ngăn chặn khớp hàm, do phải hé miệng quá lâu mà trở nên đau nhức bủn rủn. Nước bọt không thể nuốt xuống chảy xuống khoé môi, nhỏ từng giọt từng giọt thấm ướt đệm chăn.

Đầu ngón tay vẫn tiếp tục xâm nhập vào sâu bên trong, chậm rãi ấn xuống nơi đầu lưỡi, phát ra tiếng nước lép nhép. Đầu lưỡi nhạy cảm bị đùa bỡn, đau đớn sinh lý càng ngày càng trầm trọng. Diệp Đỉnh Chi không để y chống cự, chạm sâu vào đến hầu. Vị trí yếu ớt bị đối xử như vậy khiến Bách Lý Đông Quân không khỏi giãy dụa, tiếng xiềng xích vang lên át cả tiếng nước nhỏ giọt. Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cuống họng, chóp mũi cũng đỏ bừng. Cuối cùng đến khi y gần như không thở được nữa thì Diệp Đỉnh Chi mới rút tay ra ngoài.

Không khí ẩm ướt tràn vào khoang mũi, thân thể Bách Lý Đông Quân mềm nhũn, không nhịn được nôn khan. Tiếng ho và tiếng thở dốc lẫn lộn vào nhau, lồng ngực phập phồng trên cơ thể mảnh khảnh, chưa bao giờ y có cảm giác sống sót sau tai nạn rõ rệt thế này. Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi lướt qua người đang chật vật ho khan bên sập giường, khẽ nhíu mày. Không biết quần áo của Bách Lý Đông Quân đã bị tuột mở từ lúc nào, thắt lưng rơi xuống nệm, trường bào cẩm y trở nên lỏng lẻo, nửa kín nửa hở, hé lộ cảnh xuân trắng nõn. Y chỉ vừa mới hồi thần, cả người đã bị đè nghiến xuống giường, cánh tay còng bằng xiềng xích cũng bị ấn lên đỉnh đầu.

Ngón tay thon dài dò vào trong vải vóc, vuốt ve sờ soạng một hồi, khiến cho cả thân thể người kia run rẩy. Bách Lý Đông Quân ưỡn thẳng lưng, nhịn không được né tránh, khiến ngọc thế chôn trong thân thể càng bị đẩy vào sâu hơn. Diệp Đỉnh Chi mặt không đổi sắc liếc nhìn, tự tay bóp lấy vòng eo sắp sụp xuống của y, dùng một tay rút ngọc thế ra, không thèm liếc mắt mà vứt qua một bên. Giọng điệu của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, không nghe ra cảm xúc.

"Ngốc chết đi được."

Bách Lý Đông Quân biết rõ là Diệp Đỉnh Chi đang mắng mình. Y muốn tự giải tỏa cho bản thân mà cũng có thể đẩy cái thứ đồ chơi kia vào trong thân thể rồi lại còn không lấy ra được. Nhưng bị nói như thế y lại thấy không vui. Y mở miệng muốn biện minh gì đó, chưa kịp thốt ra tiếng nào đã bị Diệp Đỉnh Chi bóp lấy thắt lưng, đâm mạnh dương vật của hắn vào trong cửa mình. Đau đớn như bị xé rách từ nơi tư mật truyền đến, Bách Lý Đông Quân thoáng cái đã choáng váng. Đôi môi vừa mới hé ra đã phải mím ngay lại, vân xkhoong kịp ngăn một tiếng nức nở nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng.

Mỗi cú đâm của Diệp ĐÌnh Chi đều không chút thương tình. Mỗi lần tiến vào đều chọc thật sâu, nghiến lấy vách thịt mềm mại, để y thực sự cảm nhận được trạng thái bị tình dục mài mòn và được giải toả cùng lúc. Tác dụng của thuốc giúp y thoả mãn về mặt tâm lý, ham muốn càng thêm mãnh liệt. Đôi chân không bị trói buộc không tự chủ được mà bám vào eo lưng của người phía trên, khiến thân thể và cửa mình càng mở ra, dễ dàng để đối phương hành động. Nhưng Diệp Đỉnh Chi không hề tiếp nhận ý tốt ấy, bàn tay siết lấy vòng eo nhỏ càng bóp chặt hơn như gông cùm xiềng xích.

Da thịt Bách Lý Đông Quân trời sinh đã trắng nõn, thân thể bị trải ra như tuyết tinh khiết. Dù cho quần áo chỉ nửa kín nửa hở, cảnh sắc trần trụi vẫn loã lồ ra ngoài. Bản thân y lại ôn nhu, chiều chuộng, cho phép Diệp Đỉnh Chi để lại bất kỳ dấu vết nào trên người mình. Những ngón tay thô ráp chậm rãi men dọc theo đường eo lên trên, chạm tới hai đầu nhũ thì dừng lại. Bằng một lực độ vừa phải, không khiến y khó chịu, những đầu ngón tay mang theo vết chai chậm rãi nhéo vuốt vòng quanh, không tránh khỏi có chút đau nhức nhưng cũng tăng thêm khoái cảm, như có ý giúp y giải tỏa, theo bản năng cố gắng để y không phải chịu đau.

Không lâu sau, Diệp Đỉnh Chi chợt hoảng hốt trong giây lát. Phản ứng của hắn lại quay trở lại trạng thái kìm nén nhịp thở, theo bản năng tăng thêm lực dưới thân. Bàn tay hắn một lần nữa ép xuống xương hông, siết chặt lấy vòng eo yếu ớt mà xâm nhập cật lực về phía trước. Hai tay bị trói buộc trên đỉnh đầu trượt theo động tác dưới thân, xiềng xích rung động va chạm loảng xoảng. Bách Lý Đông Quân không nén nổi mà nắm chặt đến mức đầu ngón tay cắm mạnh vào lòng bàn tay, cố gắng muốn mượn sự đau đớn này để duy trì tỉnh táo. Lúc nãy mở miệng gọi sai bị trừng phạt khiến y vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng hiện giờ thực sự không nhẫn được nữa, y ngập ngừng van nài.

"Nhẹ... nhẹ một chút..."

Diệp Đỉnh Chi cố ý ép hỏi: "Gọi ta là gì?"

Hắn vẫn nhìn thấu suy nghĩ của y như mọi lần, biết được y đang lảng tránh, giờ khắc này lại cố ý ép hỏi y phải cho mình một câu trả lời. Bách Lý Đông Quân run lên, môi trong nháy mắt đã tái nhợt, trong đầu lại thoáng hiện sự khó chịu lúc nãy. Lẽ ra y có thể bướng bỉnh hé miệng, cứ thế gọi tên hắn theo ý mình. Nhưng lúc này y lại mím mím môi, cách một dải lụa trắng mờ mịt nhìn vào tròng mắt của hắn, rụt rè nhỏ giọng đáp.

"Diệp Vân... Vân ca..."

Bách Lý Đông Quân rõ ràng ý thức được bàn tay đang siết lấy hông mình lại thêm lực độ, những ngón tay niết lấy da thịt như muốn khảm vào để lại dấu vết. Y không thể nhận biết được cảm xúc của người đè trên người mình, chỉ có thể chậm rãi nín thở, cố gắng nhẫn nhịn đau đớn này xuống đáy lòng. Y cảm nhận được lực va chạm đang thong thả mạnh dần lên, một một cú đâm đều như sắp nghiền nát y. Xương sống bị đè xuống sập giường, cách một lớp vải vóc vẫn bị ma sát. Đau đớn theo đó nhanh chóng lan lên, trong lúc ý loạn tình mê lại nghe được giọng nói không hề rối loạn của người nọ.

"Đúng là cố chấp."

Giọng điệu hắn bình tĩnh, không mỉa mai cũng không chế nhạo, chỉ đơn giản trần thuật một sự thật. Thanh âm này không hiểu sao lại toát ra vẻ quen thuộc, Bách Lý Đông Quân nghe được thì hoảng hốt trong giây lát, bất giác thất thần. Người nọ lại vô cùng bất mãn với việc đó, cố ý trả thù y, ngón tay thon dài chậm rãi nắm lấy phần thân trước của y. Bộ phận yếu ớt bị người khác nắm lấy khiến y lập tức hồi thần. Đâm chọc phía sau càng mạnh càng sâu, phía trước cũng bị người kia ve vuốt chơi đùa, hương hoa tường vi lẫn với mùi xạ hương nhiễu loạn trong không khí.

Khác với động tác không có chút thương tiếc nào phía sau, sự ve vuốt phía trước của người nọ lại rất dịu dàng. Lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng bao lấy vật nhỏ, giúp y giải tỏa một cách khéo léo, từ động tác có thể nhận ra được hắn đang kiềm chế. Trong tiếng xiềng xích leng keng xen lẫn với tiếng nước giao hoà hỗn tạp, Bách Lý Đông Quân lại nghe thấy người nọ gọi y. Giọng điệu ấy rất khẽ mà lại vô hạn dịu dàng, tựa như hắn đã có thoáng nghỉ ngơi, tựa như phần thưởng sau khi sóng vai uống rượu luận kiếm chính là một trận phong hoa tuyết nguyệt, tựa như tháng năm nước chảy, trong cảnh xuân sắc bừng bừng mà gọi một tiếng: "Đông Quân..."

Bách Lý Đông Quân thoáng chốc đã tỉnh táo lại: "Không, không phải..."

"Không phải cái gì?" Diệp Đỉnh Chi hỏi y.

Bách Lý Đông Quân không phản ứng hắn mà lại giãy dụa muốn đứng lên. Thân thể y liên tục bị đè xuống, xương cánh bướm hơi run rẩy, vóc dáng mảnh khảnh như một đồ vật yếu ớt dễ nát, không thể bị đối xử thô bạo. Bên trong cơ thể không ngừng bị đâm chọc, so với đau đớn thì cảm giác lạnh lẽo đến tận xương còn mãnh liệt hơn. Không phải thế, không nên là thế này. Vân ca của y chưa bao giờ bỏ đi, y cũng sẽ không tới nơi băng tuyết, bị đẩy đến bước đường này. Y sẽ không thỏa hiệp, mọi chuyện không nên trở thành thế này. Tất cả đều có thể quay lại. Nơi này tưởng chừng như là thật nhưng thật ra không phải, đây chỉ là một giấc mộng, là chấp niệm của y, cũng là tâm ma của y.

"Diệp Vân." Một tiếng gọi này còn vang vọng rõ ràng hơn lúc trước.

Diệp Đỉnh Chi không đáp lời, Bách Lý Đông Quân lại hô lên một tiếng nữa, như không chịu bỏ cuộc. Mồ hôi dấp dính khiến toàn thân y ướt đẫm, mảnh lụa trắng đã sũng nước, khó khăn treo trước mắt y. Y cố sức giãy dụa khỏi gông cùm xiềng xích đang bó buộc trên đỉnh đầu. Gông xiềng ma sát khiến cổ tay của y ửng đỏ, nhưng y không màng đến đau đớn một chút nào. Bách Lý Đông Quân khựng lại một chút, rướn thân thể mềm nhũn của mình áp sát vào người kia, mặt dán vào cần cổ hắn. Lụa mỏng trước mắt tuột xuống, để lộ đôi con ngươi đẫm lệ, giờ đây lại đong đầy hàm ý.

"Ta không muốn giữ huynh lại." Như thể đáp lại câu hỏi đầu tiên của hắn, giọng điệu của y vẫn còn khàn khàn không lưu loát. "Mà ta muốn đưa huynh đi."

Diệp Đỉnh Chi giật mình, đột nhiên hoảng hốt.

Sau khi thoát khỏi che chắn trước mắt, mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Bách Lý Đông Quân hơi chút mờ mịt nhìn người trước mặt. Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, bình tĩnh có thể cảm nhận được đối phương đang thở dốc. Nhưng hiện tại hai người đều không bình tĩnh, bởi vậy chỉ có tiếng tim đập vang vọng chấn động màng nhĩ. Bách Lý Đông Quân chớp mắt, lệ tràn ra khỏi khoé mi chảy xuống, lấp lánh như những mảnh pha lê. Thời khắc say rượu ở học đường ngày ấy là lúc yên bình duy nhất của hai người. Bách Lý Đông Quân vốn không dễ say, nhưng có lẽ do khi đó đêm đã dần khuya, có lẽ là do khi đó có chút tình riêng, sắc mặt của y mỏi mệt, vô tình liếc nhìn khuôn mặt cố nhân, chợt muốn phát tiết chút cảm xúc không cần thiết. Nhưng bình thường y cứng đầu cứng cổ, bấy giờ cũng không dám nhìn vào nụ cười cưng chiều của người kia, nương theo cơn say vùi mặt vào tay áo của mình. Y có khóc hay không, giờ đã không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ hình như những đầu ngón tay của người nọ vươn đến, lặng im ve vuốt khoé mi ửng đỏ, thở dài.

"Bị tủi thân việc gì? Sao lại khóc đến như vậy?"

Hiện giờ y không chịu tủi thân nào, nhưng lệ vẫn im ắng tuôn trào.

Y nhìn người trước mặt, biết được đây chỉ là ảo cảnh, nhưng vẫn không muốn hắn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Hơi thở ấm nóng đan xen, lẫn nhau kéo dài khoảnh khắc này. Bách Lý Đông Quân không chút do dự, thuận theo trái tim mình mà hôn hắn. Y hôn một cách mãnh liệt nhưng không làm bị thương người kia mảy may. Cánh môi cọ vào nhau, vô cùng chuyên chú. Bách Lý Đông Quân vươn đầu lưỡi thử dò xét, cố chấp cẩn thận liếm theo đường viền môi của hắn. Diệp Đỉnh Chi chợt không biết phải làm sao, cũng không thuận theo. Một giọt nước mắt lại thấm vào môi hắn ươn ướt. Hắn giương mắt, nhìn thấy y đang khóc, câm lặng mà khóc, nước mắt tuôn ra như thuỷ triều, thấm ướt cả khuôn mặt y. Diệp Đỉnh Chi mềm lòng. Hắn vươn tay đặt sau lưng y, ôm lấy người trước mặt, đáp lại y đẩy nụ hôn càng sâu. Trong khoảnh khắc hai người hơi tách ra để thở dốc, Bách Lý Đông Quân đè nén nghẹn ngào, nhỏ giọng van nài: "Vân ca, huynh đi theo ta đi, được không?"

Diệp Đỉnh Chi như một vốc sương tuyết, sinh ra ở nơi lạnh lẽo vô cùng, trải qua cuồng phong giá rét thấu tận xương tuỷ. Màu băng tuyết lâu dài che mờ mắt hắn, khiến mọi thứ hắn nhìn thấy chỉ là một màn đêm lạnh lẽo. Hắn lạc lối trong thiên địa, tĩnh mịch lẻ loi độc hành rất nhiều năm tháng. Đột nhiên có người xâm nhập vào màn đêm lạnh lẽo ấy. Người nọ không chút sợ hãi, một lòng tiến về phía hắn, muốn nâng lên vốc sương tuyết này, mang hắn ra khỏi màn đêm vĩnh cửu, đến nơi hoa nở ấm áp. Nhưng bản thân hắn chỉ là một vốc sương tuyết, chỉ có thể ở lại đêm đen buốt giá, gặp cảnh xuân về như hoa trong gương, trăng trong nước. Đến khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng sâu thì đã rơi xuống vực thẳm, bị nóng bỏng hoà tan thành một vũng nước đọng, khó lắm mới dính ướt được đầu ngón tay, theo khe hở rơi khỏi tay y. Người nọ không giữ được hắn, cũng không giữ được mùa xuân này.

Thật lâu sau, y mới nghe được một tiếng nhẹ nhàng thở dài.

"Được."

Tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ.

Dưới tán cây, dòng nước ngoằn ngoèo chảy, vài vệt nước trong veo rơi xuống giữa dòng thác. Thời gian đột nhiên dừng lại, vạn vật trở nên nhẹ nhàng. Những bọt nước mềm mại cuộn tròn thành gợn sóng uốn lượn, cảm giác mát lạnh tan ra trên mặt đá loang lổ, khiến chúng trở nên ẩm ướt. Người đang ngồi khoanh chân trên vách đá động động tai, ý thức mới quay về chợt hoảng hốt trong thoáng chốc. Khuỷu chân y cũng đã thấm nước. Y nâng tay tháp mảnh lụa mỏng đang che trước mắt mình xuống, đôi hàng mi khẽ run, cảm giác ẩm ướt cũng theo lệ tuôn nơi khoé mi thấm vào môi mặn chát. Người thiếu niên mở mắt, phía trước hoàn toàn chìm trong bóng tối. Vạn vật trong màn đêm dường như đều trở nên lộn xộn và mờ mịt, chỉ có tiếng trái tim đang đập vang vọng trong lồng ngực. Y chợt thấy bất an, trái tim cũng nhói đau.

Một giấc mộng dài, chỉ là ảo cảnh.

Y đứng dậy, vạt áo trường bào sáng màu khẽ phơ phất, làn gió mát mang theo hơi nước không ngừng thổi đến. Hai lọn tóc dài rủ xuống từ thái dương che khuất khuôn mặt của người thiếu niên, toát ra vẻ lẻ loi cô tịch. Bên tai như mờ như tỏ, dường như còn vương lại lời nói lạnh nhạt mà trào phúng của người kia. Y cong môi, điều y muốn cũng chỉ tụ lại thành lời hứa cùng nhau tửu kiếm thành tiên của hai người họ. Người thiếu niên khe khẽ thở dài, để phiền muộn trong lòng tiêu tán theo gió. Những ngón tay mảnh khảnh buông bên người khẽ siết lại thành một quyền. Nội lực ấm áp bên trong bùng nổ lưu chuyển, thế như chẻ tre, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng như đang trêu chọc, xua tan mây mù che khuất, để ánh trăng sáng lên trong đêm đen.

Ta không muốn giữ huynh lại.

Ta chỉ muốn đưa huynh đi.

Ta muốn mời huynh uống bảy ly rượu Tinh Dạ mà ta đã ủ, thưởng một hồi phong hoa tuyết nguyệt. Ta muốn cùng huynh ngắm cảnh hoa hạnh nở khắp thành Càn Đông, dẫu là đi khắp giang hồ so rượu luận kiếm, hay là ẩn cư tị thế sống tiêu sái ung dung, ta đều sẽ làm cùng huynh. Ta không cần vang danh thiên hạ, lời của người ngoài ta cũng không quan tâm, lời hẹn tửu kiếm thành tiên huynh không muốn ta cũng sẽ không nhắc lại. Thiên hạ rộng lớn luôn có một chỗ dung thân, nếu không có, vậy ta sẽ cùng huynh đi lên con đường không lối về. Ta không trách huynh, cũng không oán huynh, ta chỉ muốn huynh còn sống, ta chỉ muốn đưa huynh đi.

Tấm lụa trắng bị kéo xuống đong đầy những hoài niệm ẩn ý, rối loạn lửng lơ treo trên tay y, theo sự luân chuyển của nội lực mà dần bay lên, bị kéo căng phát ra một tiếng động nhỏ. Cuối cùng y cũng buông những ngón tay đang níu lấy nó, nhìn mảnh lụa lướt qua thác nước tung bọt trắng, bay về phương xa. Ánh trăng mờ mịt chậm rãi sáng tỏ, chậm rãi hiển hiện. Vài tia sáng thưa thớt chiếu xuống, thấm vào đôi mắt y. Y nhìn về phía khuôn trăng bị mây che nửa, vẻ mặt lưu luyến, ánh mắt chăm chú hồi lâu.

Đương lúc sáng trăng, mong quân đúng hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro