4. Thiên Ngoại Thiên
[ DIỆP BÁCH ] - Nghiệp Duyên
Chương 4 : Ta hận ngươi
Bách Lý Đông Quân hoảng sợ trước hành động của Diệp Đỉnh Chi, hai chân đạp loạn về phía hắn.
" Diệp Đỉnh Chi, ngươi không tỉnh táo, mau buông ta ra. "
Diệp Đỉnh Chi không quan tâm lời y nói, hung hăng đè y xuống, sau đó cúi đầu hôn lên. Bách Lý Đông Quân giãy giụa, hai tay đã bị hắn đè chặt trên đỉnh đầu, y càng vùng vẫy càng khiến Diệp Đỉnh Chi cuồng loạn hơn.
Sau khi hôn đến rút hết dưỡng khí của người dưới thân, Diệp Đỉnh Chi không nói không rằng trực tiếp xé rách phần quần còn xót lại. Bàn tay cầm lấy vật ở giữa hai chân, bắt đầu xoa bóp lên xuống.
Bách Lý Đông Quân sợ hãi, kịch liệt giãy giụa. Dưới sự vuốt ve của Diệp Đỉnh Chi, Bách Lý Đông Quân không nhịn được tiếng rên, âm thanh như mèo kêu ngọt ngào rót vào tai. Nghe được âm thanh lạ phát ra từ miệng, Bách Lý Đông Quân vội dùng tay bịt miệng lại. Diệp Đỉnh Chi nhếch môi, cúi xuống liếm lên phần đầu dương vật, thân thể vặn vẹo, lồng ngực săn chắc phập phồng.
Dương vật được hắn dùng lưỡi tận tình chăm sóc, liền chảy ra một chất nhầy trắng đục, Diệp Đỉnh Chi liền đưa lưỡi ra liếm sạch từng nơi.
Sau đó há miệng nuốt hết chất dịch rồi quay lại đôi môi của Bách Lý Đông Quân, dùng lưỡi đưa đẩy đem chất dịch cho hết vào trong miệng y.
Mùi vị khó chịu, Bách Lý Đông Quân liền sặc sụa muốn nhả, Diệp Đỉnh Chi liền bóp chặt miệng lại ép y nuốt xuống.
" Thế nào? Nên cảm nhận đi chứ. Tinh dịch của em rất ngọt đấy nhé. "
" Ngươi.. ah... "
Hơi thở Bách Lý Đông Quân dồn dập, chưa kịp ý thức được gì, thì một khoái cảm từ bên dưới truyền đến.
Bách Lý Đông Quân giật nảy lên cong người thành vòng cung, Diệp Đỉnh Chi liền tùy hứng, ba ngón tay thon dài xâm nhập vào huyệt đạo, rút ra lại đút vào, lặp đi lặp lại đến khi bên trong mềm mại, vách thịt hai bên hé mở, một chất ấm nóng chảy dài xuống đùi non hai bên.
Tầm mắt Bách Lý Đông Quân mông lung ngước nhìn trần nhà, cuối cùng là bật khóc van xin :
" Diệp Đỉnh Chi, ngươi buông tha cho ta đi. Ta không muốn.. không muốn như vậy... "
" Không muốn thì cũng phải muốn. Ngày mai khi tỉnh dậy, không được quên tối hôm nay đâu nhé. Phải nhớ rõ, và phải biết ngoan ngoãn một chút. "
Diệp Đỉnh Chi vươn người nằm lên, sau đó mạnh mẽ hôn môi, chiếc lưỡi hung hăng khoáy đảo bên trong, từng ngón tay cũng tiếp tục ra vào huyệt đạo, bàn tay của y đặt ở ngực hắn đã vô lực, muốn đẩy cũng đẩy không được.
Môi lưỡi triền miền, tâm trí Bách Lý Đông Quân mơ hồ, phía dưới ẩm ướt, chất dịch chảy ra đầy tay Diệp Đỉnh Chi.
Dưới sự trêu đùa của hắn, Bách Lý Đông Quân khổ sở dồn sức hít sâu một hơi, sau đó liền thả lỏng cơ thể, tưởng chừng đã kết thúc thì đột nhiên một trận kích thích kèm theo đau đớn từ phía dưới chạy đến đại não, y chỉ kịp hét lớn một tiếng, thiếu chút nữa đã quên cách thở.
Bên dưới Diệp Đỉnh Chi dùng lực đâm vào rút ra vài lần, đến khi vách thịt bên trong mở rộng, sau đó lấy đà đâm sâu vào trong, tựa như một cây gậy thô to gân guốc, đâm lút cán vào không thương tiếc.
" Aa...ah... "
Từng cú đâm của hắn nó giống như lưỡi dao đâm sâu vào trái tim Bách Lý Đông Quân, từng đoạn từng đoạn cắt đứt những hi vọng của y.
Bách Lý Đông Quân ngửa cổ ra sau hét thảm một tiếng, hai tay nắm chặt chăn phía dưới, đôi mắt sáng ngời thường ngày bây giờ đã đỏ ngầu như máu, thân thể yếu ớt không một tấm vải với sự tàn phá của cái lạnh cùng với sự tra tấn của Diệp Đỉnh Chi.
" Bách Lý Đông Quân, thân thể của em quá là dâm đãng đi, nó khiến tôi mê đắm đến không dứt ra được... "
Từng câu từng chữ hắn thốt ra, đều khắc sâu vào tâm trí Bách Lý Đông Quân. Nhịp tim giống như ngừng đập, rốt cuộc không nhịn được, nôn ra ngụm máu.
Đột nhiên Diệp Đỉnh Chi rút ra, máu đỏ từ huyệt đạo theo đó chảy dài ra vách thịt. Bách Lý Đông Quân cắn chặt môi đến rỉ máu, sau đó như vớ được cơ hội liền sống chết bò về phía trước.
Diệp Đỉnh Chi nào có thể buông tha y, dễ dàng nắm lấy eo y kéo ngược lại, đem cả người y lật lại, trực tiếp đâm thẳng vào huyệt đạo còn đang chảy máu.
" Tôi còn chưa xong, em muốn chạy đi đâu? "
Bách Lý Đông Quân gần như tuyệt vọng, đôi mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt đi, đau đớn kéo dài, muốn từ bỏ ý thức ngất đi, nhưng Diệp Đỉnh Chi làm sao sẽ để y toại nguyện, hắn mạnh bạo đè xuống gáy y, sau đó không thương tiếc mà từng đợt, từng đợt, đâm sâu vào ruột gan.
Đúng vậy... Đêm nay chính là một đêm khó quên, in sâu vào tâm trí thiếu niên, có lẽ chính sự hi vọng đã giết chết niềm tin tưởng cuối cùng y dành cho hắn. Diệp Đỉnh Chi, người mà cả đời này y cho là huynh đệ tốt nhất, và không một ai có thể thay thế được..
" Diệp Đỉnh Chi.. Ta hận ngươi. "
Ánh trăng vô tình lấp ló sau đám mây, rồi ngậm ngùi khuất đi. Tuyết trắng phủ đi hoa sắc. Bao nhiêu nỗi niềm cũng buông thả, chỉ có một người trong phòng. Nước mắt chậm rãi lăn dài trên gò má thiếu nhiên, cũng vô tình biến mất trong bóng tối.
Ngày hôm sau, Bách Lý Đông Quân trong phòng khổ sở động đậy, một trận đau đớn kéo đến, trực tiếp đánh bại hành động của y. Cả thân thể trắng nõn đều chi chít vết đỏ tím, vết cắn từ răng lưu lại, phía dưới huyệt đạo vẫn còn ẩm ướt, vì tác động mà chảy ra một mảng lớn.
Từng mảnh ký ức chậm rãi kéo về, Bách Lý Đông Quân cười khổ, đôi mắt long lanh khi trước bây giờ đã hoàn toàn khác biệt, sâu bên trong đã dấy lên một ngọn lửa giận như muốn thiêu đốt mọi thứ trước mắt.
đã viết h bao nhiêu lần r nma tay nghề vẫn íu, viết kh đạt lắm, thôi, gặm đỡ di, chương sau a Chi bắt đầu điên nặng r 🙂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro