12. Lang Nguyệt Phúc Địa
[ DIỆP BÁCH ] - Nghiệp Duyên
Chương 12 : Dày vò lẫn nhau
Trái tim bất chợt đã hẫng một nhịp, hơi nước nơi khóe mắt cũng rơi xuống gò má, Bách Lý Đông Quân vội tránh né khỏi ánh mắt của Diệp Đỉnh Chi.
Hai chữ "chưa từng" cũng đã khiến hắn chết lặng, bàn tay đang siết chặt cổ tay y vô thức buông lỏng.
Người trước mắt đối với hắn chính là cả một bầu trời, hắn yêu người này, là yêu đến điên dại.
Nhưng lời yêu thật sự muốn nói lại chẳng thể nói ra, bao nhiêu tâm tình cũng chẳng thể giải bày. Cứ như vậy mà đôi bên dày vò lẫn nhau.
Thoáng chốc, Diệp Đỉnh Chi trở lại bộ dáng nhàn nhã, bắt lấy cổ tay còn đang chảy máu của y.
" Em thật sự không yêu tôi ư...? Nhưng không sao cả. Chỉ cần ... tôi yêu em là đủ rồi. "
Nước trong bồn càng lúc càng thấm vào da thịt, cấu xé toàn thân đến đau rát. Sự đau đớn này vẫn đang bức y đến từng hơi thở nặng nề.
" Ngươi yêu ta sao? Những gì ngươi làm với ta bây giờ, đó là yêu sao? Diệp Đỉnh Chi .. ta thật sự cảm thấy sợ hãi cái tình yêu ngươi dành cho ta. "
Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi lóe lên một tia lửa giận, dùng lực siết chặt cổ tay, máu chảy càng nhiều, cùng với y phục ướt đẫm, thấm vào tay áo trắng xóa, máu đỏ hòa tan vào trong nước.
" Nhưng cho dù có như thế nào, thì cả cuộc đời này của em, đã định sẵn là của tôi rồi. "
Ý thức Bách Lý Đông Quân lúc này đã mơ hồ, tầm mắt bị một làn sương nước phủ lấy, không còn nhìn rõ được người trước mặt.
Y không có nội lực, thân thể yếu ớt, nước sông Hoàng Hà như lưỡi dao cắt đứt da thịt y từng chút, nỗi đau này gấp trăm gấp ngàn lần nỗi đau bình thường.
Nước trên cao xối xả chảy xuống, nước trong thùng cũng tràn ra ngoài, làm ướt một lớp y phục của Diệp Đỉnh Chi.
Bách Lý Đông Quân tuyệt vọng, y muốn từ bỏ, để cho bản thân chìm vào nước sông Hoàng Hà này, sau đó chết đi, thoát khỏi sự tra tấn, hành hạ không chút thương tiếc này của hắn.
Bách Lý Đông Quân dùng lực muốn đẩy bàn tay của hắn đang giữ chặt cổ tay mình, Diệp Đỉnh Chi biết được ý định của y, liền dùng nội lực kéo người từ dưới nước lên.
Bách Lý Đông Quân rùng mình một cái, hai chân mềm nhũn, lập tức ngã quỵ xuống nền đất. Không khí nơi đây đã lạnh lẽo, y vừa mới được vớt từ nước lên, lạnh càng thêm lạnh, sắc mặt cũng đã trắng bệch.
Diệp Đỉnh Chi ngồi xuống bên cạnh, sau đó bóp chặt lấy cằm y.
" Em muốn kết liễu mạng của mình ở nước sông Hoàng Hà này ư? Bách Lý Đông Quân, nên nhớ mạng của em là do tôi quyết định. Tôi muốn em sống thì nhất định phải sống. Là sống .. để còn phải rên rỉ dưới thân tôi! "
Dứt lời Diệp Đỉnh Chi liền nắm lấy cánh tay y mạnh mẽ kéo lên, Bách Lý Đông Quân vẫn chưa kịp phản kháng đã bị hắn đẩy ngã xuống bàn án bên cạnh.
Thân thể va chạm mạnh với mặt bàn khiến y đau đớn, nhưng vẫn chưa ý thức được chuyện gì lại bị Diệp Đỉnh Chi đè ép lên, đôi môi của hắn không khách sáo mà hung hăng mút lấy cánh môi y.
" Diệp ... Đỉnh ... ưm.. "
Đôi môi khé hở gọi tên hắn nhưng không thành, ngược lại còn bị Diệp Đỉnh Chi thừa cờ hội dùng lưỡi xâm nhập vào khoan miệng.
Cả người đều ướt đẫm, y phục dính sát người, Diệp Đỉnh Chi đè ép bên trên, lại chà sát lấy phần hạ bộ. Bách Lý Đông Quân rung rẩy, đôi tay ở vai hắn vẫn cố gắng dùng lực đẩy ra.
Diệp Đỉnh Chi đột nhiên tách khỏi đôi môi đỏ mọng, hắn bắt lấy cánh tay y nắm chặt, sau đó lần mò đến thắt lưng, xé toạt một cái, y phục vốn mỏng manh dễ dàng bị hắn xé rách ném hết xuống đất.
Bách Lý Đông Quân vùng vẫy, thân thể đã trần trụi phơi bày trước mắt, toàn thân đã ửng hồng, lưng ngọc lại có vài vết trầy xước, trên vai cũng không kém, những thứ này đều là do nước sông Hoàng Hà lưu lại.
Diệp Đỉnh Chi hạ mí mắt nhìn cổ chân y, nơi đó cũng có vài đường trầy xước đến rỉ máu, hắn nắm lấy cổ chân, dùng đầu ngón tay đâm vào vách thịt khiến miệng vết thương hở ra.
Bách Lý Đông Quân hét lớn kêu đau, bật khóc van xin hắn dừng tay. Nhưng Diệp Đỉnh Chi lại không quan tâm, ngón tay còn cố ý chà sát vào.
Bách Lý Đông Quân đau đớn từng hồi, máu tươi rỉ xuống từng giọt, âm thanh nức nở cùng với lời cầu xin đã dần mờ nhạt. Bách Lý Đông Quân vô lực, hơi thở cũng yếu ớt, muốn từ bỏ ý thức ngất đi tránh khỏi sự tra tấn này, nhưng Diệp Đỉnh Chi làm sao sẽ buông tha cho y dễ dàng như vậy. Hắn cúi xuống tiếp tục hôn môi, Bách Lý Đông Quân vẫn một mực phản kháng, bàn tay của hắn siết chặt vào gáy, một tay thuần thục xoa nắn bầu ngực săn chắt.
Đau đớn dày vò, cổ tay bị hắn cắt rách một đường, còn cổ chân hắn lại không thương tiếc dùng ngón tay chà sát vào vách thịt đã trầy, nước sông Hoàng Hà đã tra tấn thể xác, giờ đây lại bị hắn chơi đùa, Bách Lý Đông Quân lòng đầy thống khổ, vẫn còn đang mê man chẳng thể hiểu. Diệp Đỉnh Chi ở phía trên đã nắm lấy hai cổ chân y kéo lên, bên dưới lộ ra một cảnh xuân, thân thể đã ướt át, huyệt đạo khép hở, co rút hai bên.
Diệp Đỉnh Chi tiến thẳng ba ngón tay vào huyệt đạo thăm dò, bên trong ấm nóng, vách thịt mềm mại, ba ngón tay liền khoáy đảo từng nơi, đến khi rút ra đã kéo theo một ít chất dịch ấm nóng.
Tấm lưng trần của Bách Lý Đông Quân chà sát trên mặt bàn, rung rẩy muốn vươn người lên phía trên, nào ngờ lại bị Diệp Đỉnh Chi bóp lấy đùi non kéo lại.
" Diệp Đỉnh Chi ... ngươi .. hỗn đản .. mau bỏ ta ra .. aah ... "
Diệp Đỉnh Chi cong lên khóe môi, tách ra hai chân ngọc, để bản thân xen vào giữa, một tay nắm lấy cự vật vuốt ve.
" Đã bao nhiêu lần nằm dưới thân tôi rên rỉ rồi? Bây giờ lại nói tôi hỗn đản. Nhưng mà muốn trách, thì phải trách thân thể của em quá dâm đãng... "
Dừng một lúc, Diệp Đỉnh Chi cúi xuống, ghé sát vào vành tai y, đưa chiếc lưỡi ra liếm nhẹ lên, trầm thấp âm thanh :
" Miệng nhỏ bên dưới của em, thành thật hơn em nhiều.. "
....
mô phật .. mô phật 🙏
🙄
tay nghề viết h+ vẫn íu, thông củm di haaa
nma nói chứ tr ơi, sốp cũng sắp điên theo a Chi r 😃😃😃
đợi Tiểu Bách Lý cíu ảnh thôi chứ cta đã bó tayyy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro