11. Lang Nguyệt Phúc Địa
[ DIỆP BÁCH ] - Nghiệp Duyên
Chương 11 : Nước sông Hoàng Hà
Thiên Ngoại Chi Cung, bên trong một căn phòng rộng lớn, bốn bức tường đều phủ kín một tầng trắng xóa.
Chính giữa căn phòng đặc biệt có một bồn tắm rộng rãi. Phía trên cao một góc, nước róc rách chảy dọc xuống như một thác nước, trượt dài vào bồn tắm.
Xung quanh được bày trí một cách thanh nhã, nhưng khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, bất giác sẽ cảm thấy sởn gai ốc.
Một chiếc giường và một bàn trà nhỏ, Diệp Đỉnh Chi một thân hắc y, lãnh đạm ngồi trên ghế, đôi chân được hắn vắt chéo lên bàn, ngón tay mân mê tách trà nóng, ánh mắt thâm sâu nhìn người trên giường.
Mà người trên giường lúc này cũng đã nửa tỉnh nửa mê động đậy, cả người đều nặng nề, như có một tảng đá lớn đè lên. Bách Lý Đông Quân trong mơ hồ tỉnh dậy, không khí lạnh lẽo xung quanh căn phòng khiến y thoáng chốc rùng mình một cái.
Tầm mắt di chuyển nhìn một lúc, ba bên bốn phía đều đối y lạ lẫm, lại bất ngờ va phải ánh mắt lạnh lùng của Diệp Đỉnh Chi. Ký ức cũng chậm rãi kéo về, bây giờ mới ý thức được mọi chuyện.
Bách Lý Đông Quân muốn lảng tránh, từ trên giường bước xuống, động tác hết sức chậm rãi, y cảm nhận được cơ thể đã yếu ớt hơn trước rất nhiều, chỉ cần một động tác mạnh có thể khiến y ngã nhào xuống đất.
Diệp Đỉnh Chi nhếch môi, tách trà trên tay được hắn đặt mạnh xuống bàn, sau đó tiến tới chỗ Bách Lý Đông Quân, nắm lấy cổ tay y.
" Thế nào? Lần trước nhận được thư tay của cố nhân, hôm nay được gặp, có phải em vui lắm đúng không? "
Cổ tay đã bị hắn bóp chặt đến đau rát, nhưng y chẳng muốn trả lời, liền ngoảnh mặt sang hướng khác, mặc kệ Diệp Đỉnh Chi đang dùng lực siết chặt cổ tay.
" Không trả lời ư? Được .. vậy nếu đã tỉnh rồi, thì cũng nên chơi trò gì đi chứ nhỉ? "
Bách Lý Đông Quân vẫn chưa kịp hiểu được dụng ý trong những lời này, đã bị Diệp Đỉnh Chi lôi kéo đến chỗ bồn tắm, nước phía trên chảy xuống là một màu trắng tinh khiết nhưng khi chảy vào bồn, lại hòa tan biến thành một màu xanh nhạt, Bách Lý Đông Quân vẫn đang nghi hoặc, thì bất ngờ Diệp Đỉnh Chi nắm lấy tay y ngâm vào nước trong bồn.
Bàn tay vừa chạm vào nước giống như điện giật chạy thẳng lên đại não, Bách Lý Đông Quân rùng mình, cảm giác đau đớn từ tay truyền đến, y khẽ nhíu mày, vùng vẫy muốn rút tay lên nhưng lại bị Diệp Đỉnh Chi ấn chặt xuống, nước trong bồn giống như lưỡi dao cứa vào da thịt, sắc mặt Bách Lý Đông Quân trước đó nhợt nhạt giờ đây đã trắng bệch.
Diệp Đỉnh Chi lộ ra nụ cười quỷ dị, nắm lấy cánh tay y kéo từ nước lên, làn da ở tay đã ửng hồng, Bách Lý Đông Quân lúc này mới hoàn hồn trở lại, một lần nữa nhìn vào nước trong bồn, làn nước chập chờn, uốn lượn, như cơn sóng vỗ dịu nhẹ, nhưng bên dưới lại như ẩn chứa một vật cấu xé da thịt, Bách Lý Đông Quân như nhớ ra điều gì đó, thoáng chốc đã lộ vẻ sợ hãi.
" Đây là ... là nước sông Hoàng Hà? "
Diệp Đỉnh Chi chỉ cười nhạt, không trả lời, nhưng ánh mắt thâm sâu của hắn đã khiến Bách Lý Đông Quân càng thêm hoảng sợ cùng chắc chắn.
Nước trong bồn thật sự chính là nước sông Hoàng Hà.
" Là tôi đặc biệt chuẩn bị cho em. Thế nào? Có thích không? ".
" Ngươi điên sao? Nước sông Hoàng Hà chỉ đối với người có nội lực, may mắn thì mới có thể hòa hợp tu luyện. Huống hồ ta bây giờ... "
Chính là huống hồ y bây giờ không có nội lực, giống như một tên phế vật, trói gà không chặt, yếu ớt vô dụng hơn cả người bình thường.
" Bách Lý Đông Quân, em không biết ngoan ngoãn, hôm nay còn chạy lung tung như vậy, tôi đành phải phạt em, để em ghi nhớ, sau này sẽ không còn phạm lỗi nữa. "
Diệp Đỉnh Chi cười lạnh, biểu tình của hắn nhàn nhã, sau đó trực tiếp đẩy ngã Bách Lý Đông Quân vào bồn tắm.
Cả thân thể ngã xuống, mực nước trong bồn cũng dâng lên trào ra ngoài, Bách Lý Đông Quân chỉ kịp hét lớn một tiếng, nước bắt đầu ngấm vào da thịt, đau đớn kéo tới.
Bách Lý Đông Quân vùng vẫy, tuy mực nước chỉ ngang eo, nhưng đối với y bây giờ không khác gì một vực sâu không thấy đáy, cánh tay quơ loạn xạ, sau đó nắm lấy mép bồn tắm, mượn lực vươn lên.
Đột nhiên Diệp Đỉnh Chi tiến tới bắt lấy một cổ tay y, từ ngón tay siết chặt khiến y đau đớn chồng chất cả đau đớn.
Nước trong bồn như hàng ngàn muỗi kim đâm vào da thịt, cộng thêm cổ tay bị Diệp Đỉnh Chi dùng móng vuốt cắt rách một đường rỉ máu.
" Diệp ... Diệp Đỉnh Chi .. ngươi buông ra .. ta đau quá... "
Bách Lý Đông Quân khó khăn nói ra, cố gắng nắm chặt mép bồn tắm, cổ tay vẫn bị Diệp Đỉnh Chi không thương tiếc dùng đầu ngón tay chà sát vào vách thịt đã bị rách thành một đường nhỏ.
" Biết đau thì mới biết nghe lời. Bách Lý Đông Quân chẳng phải tôi đã nói nhiều lần rồi ư? Phải biết ngoan ngoãn một chút. Nhưng em không những không ngoan mà hôm nay còn cùng với bọn chúng ở cùng một chỗ như vậy, nếu tôi không đến kịp có phải em đã cùng với họ cao chạy xa bay rồi không? "
Bách Lý Đông Quân cắn chặt môi, đau đớn vẫn cấu xé da thịt y không buông tha, cổ tay vẫn róc rách rỉ máu tươi.
" Ngươi dày vò ta đủ điều như vậy. Diệp Đỉnh Chi .. không bằng hôm nay ngươi để ta chết dưới nước sông Hoàng Hà này đi. Nếu không cả đời này .. ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi. "
" Em hận tôi đến như vậy ư? Bách Lý Đông Quân, chừng ấy thời gian, chẳng lẽ em chưa từng đối với tôi dù chỉ là một chút tình cảm cũng không có sao? "
" Chưa từng. "
...
thật sự rất muốn biết 1 chút cảm nhận của độc giả sau khi đọc fic Nghiệp Duyên này, chứ tr ơi, tác giả viết xong đọc lại là thấy a Chi ảnh tàn ác với Tiểu Bách Lý qtqđ 😭
tác giả cũng tàn ác kh kém :)))
kh ý là .... tại ảnh với Tiểu Bách Lý kh phải trúc mã nên phải ngược v mới đã, với cả a Chi ảnh yêu Tiểu Bách Lý quá, yêu kiểu điên dại luôn ấy, tr đất oi, nói gi khi ảnh nhập ma, nên sự chiếm hữu di chung với tình yêu luôn :))
nói chứ mn cho sốp ít rì viu di cho sốp có động lực viết chứ sốp thấy a Chi điên quá r hêhê 😃
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro