Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mộng Sinh Mộng Diệt

ĐÂY LÀ MỘT Ý TƯỞNG NHỎ CỦA SỐP

TRÍCH ĐOẢN 1 CHƯƠNG END


...

( Diệp Bách ) : Một Kiếp Tình

" Vân ca, huynh thích hoa hạnh không? "

" Chỉ cần Đông Quân nói thích, thì ta cũng sẽ thích, và ...  ta thích mọi thứ từ đệ. "

Diệp Vân - Bách Lý Đông Quân là một đôi trúc mã, cùng tiến cùng lùi, luôn tương hỗ lẫn nhau, lâu dần đã trở thành một câu chuyện đẹp.

Diệp Vân là con trai duy nhất của phủ tướng quân, tinh thông trí tuệ. Nhà tướng quân họ Diệp ở Thiên Khải thành, nhiều lần lập được công lao hiển hách, được hoàng đế vô cùng trọng dụng.

Bách Lý Đông Quân là cháu trai duy nhất của Bách Lý Lạc Trần, tiểu công tử của Trấn Tây Hầu phủ. Tổ phụ từng vào sinh ra tử cùng bệ hạ, được hoàng đế kính nể.

Tuy họ cách nhau cả một thế hệ, bối phận cũng khác nhau, nhưng tình cảm thân thiết. Bên cạnh nhau chừng ấy năm, dần dần đã nảy sinh tình cảm.

Sau này, khi cả hai sắp đến tuổi trưởng thành, đã cùng nhau hẹn ước, kết tóc se duyên, bạc đầu giai lão.

Tình duyên tựa ánh xuân đẹp, giữa chốn nhân gian,  quyến luyến tâm tình. Một đời, một người, dành trọn cả trái tim.

Năm Minh Đức thứ ba.

Thánh thượng ban ân cho Diệp Vân kế thừa nghiệp cha, trở thành Định Viễn tướng quân đời tiếp theo.

Bách Lý Đông Quân lại là một tiểu bá vương Càn Đông thành, danh xưng tuy bá đạo nhưng chỉ nghịch ngợm, tuyệt đối không phá phách.

Khi đến tuổi trưởng thành, chuyện tình cảm của hai người đã bị người lớn can thiệp. Cả hai nhà đều chỉ có một người con trai, nên hai bên đều không mong họ sẽ có tình cảm riêng tư, đoạn tụ chi phích.

Trấn Tây Hầu phủ ba đời vọng tộc, đến đời này chỉ mong Bách Lý Đông Quân có thể thành gia lập thất, sau này sẽ nối dõi vọng tộc.

Mãi đến sau này, mọi chuyện càng đi xa, người lớn có can thiệp, trừng phạt nhưng không thành. Vốn tình cảm hai nhà gắn kết, nên đành thỏa hiệp.

Trùng hợp thay, ở Càn Đông thành có Lâm Viên phủ, nhị tiểu thư Lâm gia, từ lâu đã đem lòng ái mộ Bách Lý Đông Quân, cho người mai mối đến nhà.

Trấn Tây Hầu phủ cùng Lâm Viên phủ có thể xem là quen biết, khi biết tin cũng chần chừ do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý hứa hôn, đợi lập xuân năm sau sẽ đích thân đến cửa, dùng tam thư lục lễ để hỏi cưới.

Khi biết chuyện Bách Lý Đông Quân tức giận muốn từ hôn, nhưng khi nhìn lại tổ phụ, tuổi già sức yến, cả đời chỉ có một mong ước sẽ được nhìn thấy y cưới vợ sinh con.

Một chữ hiếu đặt lên vai, Bách Lý Đông Quân không có lựa chọn. Đau buồn phát tâm bệnh, tình yêu đôi lứa, muốn đoạn tuyệt tình duyên nhưng lòng này không đành.

Đến năm Minh Đức thứ năm.

Nam Quyết lên Bắc.

Bắc Man đến biên cương.

Tây Vực không yên.

Tông chủ vong quốc Bắc Khuyết Nguyệt Phong Thành xuất quan, đột phá Hư Niệm Công, đứng đầu thống lĩnh tông tộc Thiên Ngoại Thiên, kéo quân chinh phạt phía Đông.

Lang Gia Vương và Trụ Quốc tướng quân Lôi Mộng Sát dẫn quân xuôi Nam chống lại Nam Quyết.

Định Viễn tướng quân được lệnh lên phía Bắc chặn kẻ địch ngoài biên giới.

Trước khi rời đi, Diệp Vân hẹn ước đôi lời. Lần này trở về sẽ cùng Bách Lý Đông Quân tỏ tường tình cảm, cầu ban ân kết duyên đôi lứa.

Bách Lý Đông Quân lo lắng cho hắn ở nơi chiến trường, lòng này bồn chồn không yên.

Mùa Đông Năm Minh Đức thứ sáu.

Trên chiến trường đẫm máu, Định Viễn tướng quân hợp sức cùng với ba trong tứ thủ hộ Thiên Khải kết liễu Nguyệt Phong Thành.

Cùng lúc đó, Định Viễn tướng quân đã sức cùng lực kiệt, bị kẻ thù ngoài biên giới tập kích.

Kết cục, tử trận.

Hôm đó, tấm lưng của vị tướng quân anh dũng ngã xuống nền đất lạnh lẽo nơi chiến trường, trong lòng ôm chặt một chiếc khăn tay, họa sắc nét vẽ mỹ miều một đóa hoa hạnh vàng nhạt, bên cạnh khắc chữ - Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân, xuân sắc trải dài trăm dặm,  một đoạn tình duyên, sánh bước cùng người, trọn đời bầu bạn bên nhau.

Đông Quân lặng lẽ tiếng ngọc rơi, kiệu xanh lướt nhẹ, liễu đưa trời.

Bách Lý Đông Quân cảnh xuân trăm dặm, sánh cùng rượu thơm trăm dặm.

Tiếc thay...

Vân ca không thể cùng đệ, sánh bước trăm dặm, bồi đệ một bình rượu thơm.

Đông Quân.. Vân ca thất hứa rồi..

Lập xuân Năm Minh Đức thứ bảy, thánh thượng trình báo. Tông chủ vong quốc Nguyệt Phong Thành đã bị Định Viễn tướng quân chém đầu.

Định Viễn tướng quân bị thương nặng, kẻ thù ngoài biên giới nắm bắt cơ hội tập kích . May mắn, quân Lang Gia Vương kịp thời xuất hiện, nhưng vì sức cùng lực kiệt.

Định Viễn tướng quân - Diệp Vân, tử trận nơi chiến trường.

Từng câu từng chữ giống như dao nhọn đâm sâu vào trái tim thiếu niên.

Tảng đá trong lòng nặng trĩu, lồng ngực như bị thứ gì đó nện xuống một quyền.

Tâm chết lặng, tận đáy lòng đau đớn thấu tâm can, Bách Lý Đông Quân thổ huyết ngất đi, sau đó hôn mê mấy ngày liền không tỉnh.

Đến một ngày xuân sắc, ánh nắng sớm mai, chiếu rọi bóng hình thiếu niên, giữa trời hoa hạnh rơi, nhảy múa trong gió xuân. 

Áo tâng lang đỏ thẩm, lả lướt trên nền đất, thiếu niên gương mặt tựa xuân, bóng dáng hiu quạnh, bước chân nặng trĩu trên đường dài.

Bách Lý Đông Quân cầm lấy bình rượu ngọc, chậm rãi tưới lên mộ phần của Diệp Vân. Trên môi vô thức nở nụ một cười đến sáng lạng, nhưng đôi mắt lại trái ngược với dáng vẻ của y.

" Vân ca, huynh xem, ta mặc áo tâng lang có đẹp không? "

" Vân ca, huynh thích hoa hạnh không? "

" Vân ca, sau này lớn lên huynh đưa ta đi ngao du thiên hạ đi. "

" Vân ca ... Huynh thất hứa với Đông Quân rồi. "

Nước mắt nơi khóe mi, trượt dài xuống má thiếu niên, thật lâu chôn sâu tại một chỗ, bao nhiêu tâm tình trong lòng bày tỏ.

Gia gia, phụ thân, mẫu thân.

Là con trai bất hiếu, không thể chăm lo cho mọi người lúc tuổi già ốm đau.

Nhưng kiếp này, không có Vân ca bên cạnh.. Đông Quân..

Chết tâm.

Mộng sinh, mộng diệt. Hẹn ước dang dỡ, tiếc thay một đoạn tình duyên.

" Vân ca.. ta đến gả cho huynh. "

Thiếu niên cười tươi như hoa, họa thêm sắc xuân, giữa trời hoa hạnh. Trường kiếm vung cao, máu đỏ một vùng.. Kết thúc một đời niên thiếu.

Kiếp này là mộng.

Nguyện kiếp sau vẫn có thể gặp lại người.

Nguyện trao cả tấm chân tình.

Sống chết không rời.

Trên cầu Nại Hà, dưới vờ vực Vong Xuyên, bỉ ngạn nhuốm đỏ một vùng.

Đời đời, kiếp kiếp ... Vẫn mong một lần tương phùng cố nhân xưa.

Mạnh bà thang, tình này đã dỡ, kiếp sau liệu có trùng phùng?

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro