Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

82. Huynh ấy... không thể chịu thêm nữa...

Gió sớm thổi nhẹ qua rừng trúc, mang theo hơi ẩm ướt như thấm vào da thịt. Trên đỉnh một gò đất thấp, Diệp Đỉnh Chi khoanh tay đứng nhìn xa xăm, áo choàng đen lay động trong gió.

Bên cạnh hắn, Bách Lý Đông Quân ngồi dựa vào thân cây cổ thụ, mặt vẫn còn xanh xao chưa dứt hẳn cơn mệt mỏi, ngoài thì nói chẳng quan tâm Chu Yếm, nhưng ngày đêm chạy đến Đại Hoang để gặp y, hai người bọn họ chưa từng tới đây nên cũng mất khá nhiều thời gian để tìm được.

Ly Luân đến trong im lặng, như bóng cây lướt qua sương mù. Hắn mặc một thân trường bào xanh nhạt, ánh mắt thâm trầm mang theo vẻ mỏi mệt chưa từng thấy. Không chào hỏi, không vòng vo, câu đầu tiên vừa đến liền khiến không khí nặng nề hẳn đi:

"Chu Yếm... bị Trác Dực Thần bắt rồi."

Đông Quân giật mình ngồi bật dậy, môi mấp máy: "Huynh... bị bắt? Hóa ra Dịch Văn Quân không lừa ta "

Diệp Đỉnh Chi chỉ hơi nhíu mày, nhưng không nói. Hắn nhìn sang Ly Luân, giọng trầm xuống:

"Ngươi nói rõ đi, chúng cùng nhau bàn kế sách để cứu y, tính tới bây giờ thời gian đã khá dài rồi, tiếp tục kéo dài như vậy sẽ xảy ra chuyện đấy."

Ly Luân gật đầu, ánh mắt phảng phất đau thương, xen lẫn một tia bất lực hiếm thấy: "Ngươi nghĩ ta không nghĩ đến sao... Chỉ là ta không có cơ hội ra tay, Trác Dực Thần đã giấu Chu Yếm đi, với lại hắn còn bị khống chế không nhận ra ai ngoại trừ Trác Dực Thần"

"...Trác Dực Thần ra tay với cả Chu Yếm?" Đông Quân siết chặt vạt áo, ánh mắt đầy căm phẫn.

"Không chỉ như vậy, ta dù không biết Chu Yếm ở đâu nhưng ta đã điều tra một chút manh mối." Ly Luân ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh như phủ sương: " Với khả năng của Chu Yếm, có thể Trác Dực Thần đã giam cầm Chu Yếm trong một kết giới đặc biệt, ta không thể đến gần."

"Ngươi là thụ yêu" Diệp Đỉnh Chi trầm giọng, "ngươi không giải được kết giới đó sao?"

Ly Luân lắc đầu, lần đầu tiên hắn thừa nhận mình bất lực

" Yêu quái bọn ta bị khống chế bởi một lệnh bài Bạch Trạch do Thần Nữ Bạch Trạch sử dụng. Nếu kết giới kia không phải do Trác Dực Thần tự tạo mà do thần lực Bạch Trạch tạo thì ta cũng không làm gì được. Năm đó ta cũng bị phong ấn bởi nó. Nếu thật sự như ta đón, cưỡng ép phá, Chu Yếm sẽ là người đầu tiên mất mạng."

Lời vừa nói xong, không khí lặng như tờ.

Diệp Đỉnh Chi siết nắm tay. "Hắn muốn gì?"

"Ngươi nghĩ hắn là người có thể đoán được ư?" Ly Luân nở một nụ cười mỉa, đầy u tối:

"Trác Dực Thần hiện tại... không còn là người biết phân biệt đúng sai nữa. Hắn chỉ biết Chu Yếm, chỉ cần Chu Yếm bên cạnh hắn bất chấp mọi giá."

"Huynh ấy...!" Đông Quân kêu lên. "Chu Yếm—huynh ấy...sao đột nhiên lại bị bắt đi chứ..."

Ly Luân nhìn sang, đáy mắt tối hơn mấy phần, giọng nói mang theo vẻ trầm mặc của người từng trải:

"Năm năm trước hắn cứu Chu Yếm đã đặt bùa chú lên người y, nên lúc đó ta cũng không cứu y được vì ta không biết cách giải, chứ nếu ta đánh trực tiếp thì ta chẳng sợ y"

Diệp Đỉnh Chi đứng một bên từ nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, ánh mắt lặng thinh như mặt nước đóng băng.

Hắn không xen vào, chỉ lẳng lặng đưa mắt quan sát Ly Luân, nghe từng lời kể lại như tạc đá vào lòng. Nhưng khi nghe tới đó, hắn nhíu mày lại, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng sắc lạnh:

"Vậy giờ chúng ta nên làm gì để cứu Chu Yếm?"

Ly Luân gật đầu, lấy từ trong tay áo ra ba đoạn cành nhỏ bằng ngón tay, sẫm màu hòe, từng đoạn còn đọng hàn khí. Tay hắn đưa ra rất chậm, nhưng ánh mắt lại nhanh như chớp lướt qua từng người:

"Tối nay chúng ta chia ra ba hướng để tìm chỗ Chu Yếm. Ta sẽ theo dõi Trác Dực Thần. Còn hai người, mỗi người đi về một hướng ta đã chỉ lúc nãy – một là về bãi đá thiêng, hai là tới tàn tích sau núi."

Hắn ngưng một chút, đoạn rút ba cành cây từ trong tay áo, đưa từng đoạn cho Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân:

"Đây là cành hòe có khí tức của ta. Khi nào tìm được dấu vết, hoặc nghi ngờ là nơi giam giữ Chu Yếm, các ngươi bẻ gãy nó. Ta sẽ cảm ứng được lập tức và đến đó ngay."

Diệp Đỉnh Chi không nói gì thêm, chỉ đưa tay nhận lấy cành hòe, ngón tay khẽ lướt qua lớp vỏ gồ ghề như một lời hứa âm thầm. Hắn bỏ nó vào trong tay áo, ánh mắt không rời Ly Luân, gật đầu ngắn gọn:

"Được."

Bách Lý Đông Quân cũng vội vàng nhận lấy, bàn tay nhỏ hơn nắm chặt đoạn cành như thể đó là một thứ cứu mạng:

"Được"

Một lúc sau, ba người chia ra ba hướng.

---

"Ngươi không nên xuất hiện lúc này."

Trác Dực Thần đứng thẳng người dậy, bóng dáng hắn từ xa như một ngọn lửa đen cháy âm ỉ, đôi mắt không chút dao động nhìn thẳng vào Ly Luân đang chậm rãi bước ra từ phía hành lang.

Ly Luân không vội, tay giấu trong tay áo, giọng nói lạnh nhạt không chút gợn sóng:

"Ta đến để nhìn xem, ngươi còn là người hay đã thành thú."

Trác Dực Thần cười, một nụ cười kỳ quái, trong đó không có chút nhân tính nào. Hắn cười rồi lại nhìn Ly Luân như thể đang nhìn một kẻ quá ngu ngốc để hiểu được điều gì quan trọng.

"Ta chỉ làm điều mà người yêu y sẽ làm."

Ly Luân mím môi, một thoáng sát ý vụt qua mắt. Hắn nói nhỏ, nhưng từng chữ rơi xuống nặng như búa:

"Thứ tình yêu của ngươi thật khiến ta khinh thường, rất kinh tởm. Dù Chu Yếm có ra sao đi chăng nữa ta cũng sẽ bên cạnh y"

Trác Dực Thần không trả lời. Hắn cười nhạt, rồi bất ngờ động thân, vung tay đánh ra một đạo nội lực về phía Ly Luân.

"Vậy ta để ngươi nếm thử xem, ai mới là kẻ xứng đáng ở bên cạnh Chu Yếm!"

Lúc hai luồng sức mạnh chạm vào nhau, không gian dường như rung chuyển. Ly Luân cố tình lùi lại một bước, ánh mắt nhanh như chớp quét qua cử động của Trác Dực Thần. Hắn biết rõ: chỉ cần giữ chân Trác Dực Thần đủ lâu, thì bên kia—

---

"Chu Yếm!!!"

Tiếng kêu nghẹn ngào của Đông Quân vang lên ngay khi thân ảnh gầy gò ấy hiện ra trong tầm mắt.

Một lồng sắt lớn, vừa đủ để nhốt một người trưởng thành, nằm sâu dưới gian mật thất. Ánh sáng yếu ớt không đủ soi rõ mọi thứ.

Nhưng vẫn đủ để hai người họ nhìn thấy Chu Yếm đang nằm co rút bên trong, toàn thân chi chít những vết thương mới cũ—những dấu cào xé, thậm chí cả dấu răng—có lẽ là của chính y gây ra cho mình, trong vô thức, trong phản kháng, hoặc trong tuyệt vọng.

Quần áo y rách nát, vạt áo bị kéo lê, phần bụng để lộ những vết bầm tím đen như mực. Đôi mắt nhắm nghiền, mí mắt thâm đen, sắc mặt trắng đến gần như trong suốt.

Tay chân y bị xích bằng sợi dây đồng chạm bùa, từng mối nối đều khảm ký hiệu cổ—thứ bùa trấn áp, khiến người bị xiềng hoàn toàn không động đậy, không thể thi triển chút nội lực hay phản kháng.

Đông Quân ngã quỵ xuống bên lồng sắt, đôi tay run rẩy nắm lấy song sắt lạnh băng. Cái lồng này chỉ hạn chế yêu lực của ca ca chứ không ảnh hưởng đến con người...Hắn không thể thở nổi, nước mắt không hề báo trước đã trào ra, rơi tí tách xuống nền đất bẩn.

"Ca... Chu Yếm..."

Không ai đáp lại. Chu Yếm vẫn nằm im như một cái xác, chỉ có lồng ngực phập phồng rất nhẹ chứng minh y còn sống.

"Chu Yếm, ta đến rồi..." Đông Quân thì thào, như thể sợ một tiếng gọi lớn cũng có thể đánh vỡ người đang nằm kia. "Huynh có nghe ta nói không?"

Diệp Đỉnh Chi không nói gì. Hắn đứng phía sau, cả người căng chặt. Nhưng ánh mắt khi nhìn vào Chu Yếm lại không chỉ là lo lắng—mà là căm phẫn, là lạnh buốt.

Hắn tiến lên, chạm tay vào dây xích.

"Là chắc là cái mà Trác Dực Thần khống chế Chu Yếm...?"

Đông Quân siết chặt chuôi kiếm trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm những sợi xích cuốn quanh tay chân ca ca mình. Cảm xúc nghẹn ngào trong lồng ngực chưa kịp nguôi, giờ đã chuyển hóa thành một ngọn lửa rừng rực

"Nếu ta có thể cảm ứng được khí tức của huynh... thì cũng có thể cộng hưởng. Ta...ta không tin không phá được thứ này!"

Không đợi Diệp Đỉnh Chi ngăn lại, Đông Quân lùi về sau một bước, hai tay chắp kiếm, chân đạp bộ pháp, toàn thân vận khởi một luồng khí mạnh mẽ tràn ra từ đan điền.

Trong tích tắc, thân ảnh y lướt lên như tia sáng, lưỡi kiếm xé gió đánh mạnh xuống sợi xích trói nơi cổ tay Chu Yếm.

Ầm!!

Chỉ nghe một tiếng va chạm chát chúa vang lên, tiếp sau là một luồng phản chấn vô hình dữ dội nổ tung từ chỗ dây xích, hất ngược Đông Quân văng ra xa.

"Đông Quân!!" Diệp Đỉnh Chi quát lớn, phóng người lao tới, kịp đỡ lấy thân thể Đông Quân đang chao đảo trên không mà rơi xuống.

Hắn hộc ra một ngụm máu, sắc mặt tái đi trong nháy mắt, toàn thân chấn động đến mức hai tay tê rần, kiếm cũng rơi khỏi tay.

"Ngốc!" Diệp Đỉnh Chi nghiến răng mắng, giữ chặt vai Hắn, ánh mắt đau lòng lẫn giận dữ

"Đệ nghĩ ngươi đệ làm gì? Đây sức mạnh của lệnh bài Bạch Trạch cái mà Hoa Dung Giản nói, đệ dùng sự liên kết của mình với y chém vào chỉ tổ bị dội ngược!"

Đông Quân nhăn mặt, tay ôm lấy ngực, hơi thở hỗn loạn. Nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi thân thể bị xiềng xích của Chu Yếm.

"Đệ... tưởng... đệ có thể cảm ứng được huynh ấy... là có thể phá được..."

"Đệ dùng cảm ứng gì? Đó là yêu lực, mà yêu lực nhất định sẽ bị sức mạnh Bạch Trạch dội lại nếu đệ chống chế nó!" Diệp Đỉnh Chi nghiến răng đỡ Hắn qua một bên, để Đông Quân tựa lưng vào vách tường, đoạn quay lại nhìn sợi xích, trong mắt ánh lên tia u tối.

Diệp Đỉnh Chi đứng bên cạnh, sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng cũng đang cuộn trào.

Hắn nhắm mắt trong chốc lát, rồi như hạ quyết tâm. Tay phải lật cổ tay áo, từ bên trong rút ra một thanh kiếm dài vừa tầm, thân kiếm hẹp, lưỡi kiếm màu tro đen, vân sắt trên thân như những đường máu bị ép khô – lạnh lẽo và nguy hiểm.

"Kiếm Ma Tiên"

Từng vòng xiềng xích rơi xuống đất kêu lên âm thanh khô khốc như đánh vào tim người. Chu Yếm không tỉnh, nhưng có vẻ cảm nhận được, thân thể y khẽ run lên, một âm thanh rên rỉ nhẹ như muỗi vang ra từ cổ họng.

"Chu Yếm!" Đông Quân vội vàng luồn tay vào trong lồng sắt, khẽ đỡ đầu y lên, cánh tay run rẩy vì không dám dùng sức.

Bất ngờ—bàn tay Chu Yếm run run đưa lên, rất yếu ớt, như muốn gạt đi ai đó. Đôi môi khô khốc của y mấp máy, một tiếng rất mờ:

"Đừng... Trác Dực Thần... đừng nữa...xin ngươi..."

"Đừng mà...đừng chạm vào ta..."

Cả Diệp Đỉnh Chi và Đông Quân đều đông cứng.

Chu Yếm đang nói...gì vậy chứ..

Trác Dực Thần tra tấn huynh ấy...tàn nhẫn cỡ nào mà khiến huynh ấy sợ hãi đến mức này.

Y không tỉnh, nhưng tiềm thức vẫn đầy sợ hãi, vẫn lặp đi lặp lại lời kháng cự yếu ớt.

Đông Quân khóc không thành tiếng, Hắn cúi thấp đầu, khẽ nắm lấy tay y.

"Chu Yếm... Là ta mà... Ta đến rồi, huynh không cần sợ nữa...ta là Đông Quân"

Chu Yếm lại lắc đầu, nước mắt trào ra từ khóe mắt nhắm chặt. Y rì rầm như bị nguyền rủa trong ác mộng:

"Hắn nói... đứa bé là của hắn... nói ta phản bội...ta không...phản bội Ly Luân đâu...Không phải... không phải vậy..."

"Đứa bé...?"

Đông Quân mở to mắt, quay sang Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi siết chặt thanh kiếm trong tay, gằn giọng:

"Trác Dực Thần  nói Chu Yếm mang thai... và hắn... hắn nghĩ đứa trẻ là của hắn?"

"Không thể nào!" Đông Quân kêu lên. "Nếu Chu Yếm mang thai con của Trác Dực Thần thì cái này còn đau đớn hơn tra tấn huynh ấy"

"Chu Yếm sẽ không chủ động với Trác Dực Thần..." Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu, ánh mắt đầy sát khí: "Trừ khi, Trác Dực Thần cưỡng ép Chu Yếm...khiến y mang thai"

Đông Quân kéo Chu Yếm vào lòng mình, dù biết cơ thể y đầy vết thương cũng không dám buông tay.

"Chu Yếm...đệ xin lỗi... là đệ tới trễ... là đệ đã để huynh chịu khổ lâu đến vậy... Là đệ... giận huynh, nên mới không nhận ra sớm hơn..."

Hắn nức nở, nước mắt rơi xuống gò má trắng bệch của Chu Yếm.

Y khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra. Trong đôi đồng tử lờ mờ là một bóng hình quen thuộc...

"Đông... Đông Quân...?"

Giọng nói ấy yếu đến không thể nghe, nhưng vẫn khiến trái tim Đông Quân như bị bóp nghẹt.

"Phải!" Đông Quân ôm y, khóc nấc. "Là đệ! Là đệ đây! Huynh không sao rồi...! Đệ sẽ đưa huynh về!"

Chu Yếm không còn sức mà gật đầu, chỉ mấp máy môi, một dòng nước mắt từ từ rơi xuống thái dương.

Diệp Đỉnh Chi lùi lại, cởi áo choàng khoác lên người y, đoạn nói gấp:

"Chúng ta phải đi ngay. Trác Dực Thần mà phát hiện—"

Bỗng nhiên, tiếng nổ ầm phía xa vang lên, như tiếng một trận đấu đang bùng nổ.

Ly Luân.

Hắn đang cầm chân Trác Dực Thần.

Đông Quân cõng lấy Chu Yếm, dù thân thể y gần như không còn sức nặng, mỗi bước đi vẫn khiến lòng hắn đau như bị xé rách.

"Chờ ta, Chu Yếm... Chờ thêm một chút nữa... Chúng ta nhất định sẽ thoát được..."

"Rắc."

Âm thanh rất nhỏ vang lên trong lòng bàn tay Bách Lý Đông Quân—một nhánh cây hòe vừa bị bẻ gãy. Chỉ là một cử động nhẹ, nhưng gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi rõ. Đông Quân siết chặt, lòng bàn tay run lên, đôi mắt ngấn nước vẫn không rời khỏi thân thể gầy guộc của ca ca hắn, nằm bất động giữa đống xích sắt vỡ vụn.

"Đi đi... Mau đến đây, Ly Luân...ta tìm được ca ca rồi" Đông Quân lẩm bẩm, giọng nghèn nghẹn,

Chỉ là kiếm khí va nhau, mắt nhìn thẳng mắt, yêu lực, sát ý và tàn độc dâng lên từng đợt.

Nhưng đúng khoảnh khắc ấy—Ly Luân chớp mắt.

Cảm nhận được rồi.

Một luồng khí quen thuộc từ nhánh cây hòe của hắn vừa bị kích hoạt.

"Tìm được rồi..." môi hắn mấp máy, rồi cười lạnh.

"Ngươi cười gì?" Trác Dực Thần chau mày.

Ly Luân không đáp.

Hắn lùi về sau ba bước, cánh tay nhẹ nâng. Toàn bộ yêu lực quanh người như tan biến chỉ trong chớp mắt.

Rồi... cả người hắn bỗng vỡ ra thành hàng vạn chiếc lá hòe, xoay trong gió như lốc xoáy ngược—bay mất.

Trác Dực Thần trợn trừng.

"Ngươi—!"

Hắn lập tức quay người, chạy về phía phòng giam

ẦM!!!

Một tiếng nổ vang lên chấn động cả lòng đất.

Trác Dực Thần không hề ngừng lại. Bàn tay hắn quét một luồng lửa đen ra hai bên, thiêu sạch tất cả trận pháp cản đường, đá vụn bay tán loạn, mùi máu sắt tanh bốc lên từ không khí bị xé rách.

Hắn không quan tâm.

Chỉ có một ý nghĩ—Chu Yếm... không được rời khỏi hắn.

Khi Trác Dực Thần xông tới trước phòng giam, thứ hắn thấy chỉ là khoảng trống lạnh tanh, những sợi xích vỡ vụn, và vết máu loang đỏ còn kia của Chu Yếm.

Căn phòng vốn yên lặng đến rợn người.

Đến khi hắn kịp nhận ra mọi thứ... cơn giận dữ bùng nổ.

"LỪA TA—?! Các ngươi dám... LỪA TA?!?!"

ẦM—!!!

Phòng giam phát nổ.

Tường đá sụp đổ, trận pháp bị nghiền nát trong một cơn cuồng phong.

Sóng xung kích quét qua cả mấy dặm, làm những tấm bia đá nơi xa cũng rạn nứt.

Mái vòm sụp đổ như bụng đất oằn mình vì đau đớn.

Trác Dực Thần đứng giữa cơn lốc, tóc rối tung, mắt đỏ ngầu như máu, từng luồng hắc khí rỉ ra từ vai, từ lòng bàn tay, như thiêu cháy cả phần nhân tính cuối cùng còn sót lại.

"Chu Yếm..."

Hắn thì thầm tên ấy, vừa oán độc, vừa thống khổ, lại vừa tuyệt vọng.

"Ngươi dám rời đi..."

---

Chu Yếm vừa được mang ra khỏi địa lao chưa bao lâu, đất trời bỗng rung chuyển.

Một luồng khí dữ dội ập đến từ phía sau, khiến lá cây cũng phải run rẩy, như thể cơn giận của đất trời đang rít gào.

Ly Luân vừa mới hóa thân từ những chiếc lá, đứng chưa vững đã lạnh lùng nhìn về phía sau:

"Hắn đến rồi."

Diệp Đỉnh Chi lập tức rút kiếm, đứng che phía trước Đông Quân và Chu Yếm.

ẦM!!!

Một cột khí đen phá tan tầng tầng kết giới, lao đến như dã thú.

Trác Dực Thần—đến.

Toàn thân hắn toát ra yêu khí cuồng nộ đến đáng sợ, đôi mắt màu xanh đầy sát khí, áo bào rách toạc do vừa phá trận, tóc rối bù, hệt như một mãnh thú mất đi lãnh thổ và con mồi.

"Chu Yếm đâu?"

Giọng hắn khàn khàn, mang theo lửa giận đang thiêu đốt từng thớ thịt.

Đông Quân đang ôm Chu Yếm lảo đảo lùi lại, run lên từng hồi.

"Không cho ngươi chạm vào huynh ấy nữa..." hắn thì thào, siết chặt y phục ướt đẫm mồ hôi và máu của ca ca mình.

"Ngươi muốn chết sao?"

Trác Dực Thần giơ tay, luồng khí như sóng trào dội về phía Đông Quân—nhưng đúng lúc ấy—

"Đủ rồi!"

Ly Luân phất tay, vạn chiếc lá hòe đồng loạt rơi xuống như lưỡi dao lấp lánh, chắn trước người Trác Dực Thần.

"Nếu còn là Trác Dực Thần năm xưa, chắc chắn sẽ không xuống tay với tiểu đệ của y. Nhưng ngươi bây giờ..."

"Đừng thử ta."

Trác Dực Thần bật cười, nhưng tiếng cười ấy lại khiến người ta lạnh gáy.

"Ngươi nghĩ chặn được ta à? Ta muốn mang y đi, bất kể giá nào."

"Thử xem."

Một bóng người từ bên cạnh lao ra, Diệp Đỉnh Chi vung kiếm.

Kiếm Ma Tiên chấn động, từng luồng khí u minh hòa vào ánh kiếm, vẽ thành đường cong sắc lẻm giữa không trung.

Ánh sáng từ chiêu kiếm rực rỡ đến chói mắt, nhưng va vào khí đen của Trác Dực Thần lại như tan vào vực sâu.

ẦM!!

Hai bên chạm nhau, đất rung chuyển.

Ly Luân cùng Diệp Đỉnh Chi, hai người đấu cùng lúc với Trác Dực Thần.

Không phân thắng bại.

Máu văng.

Cành cây rơi.

Pháp lực đan xen.

Không ai nhường bước.

Ở phía sau, Đông Quân quỳ xuống, nhẹ nhàng lau máu trên trán Chu Yếm bằng tay áo mình. Mỗi lần hắn rướn người, lại run lẩy bẩy như vừa thoát khỏi địa ngục.

"Chu Yếm...đệ sẽ nhẹ tay...không đau nữa..."

Tiếng gọi ấy khản đặc.

Chu Yếm không mở mắt.

Toàn thân y đầy thương tích, hơi thở mong manh.

"Chúng ta đến cứu huynh rồi...huynh chịu đựng một chút"

Hắn cúi đầu, vùi mặt vào cổ áo y, mặc cho máu của ca ca thấm lên mặt mình, trộn vào nước mắt.

---

"Trác Dực Thần! Đủ rồi!"

Tiếng hét của Bách Lý Đông Quân xé ngang trận gió cuồng loạn, át cả tiếng va chạm của yêu khí lẫn kiếm khí.

Chu Yếm đang nằm bất động. Bàn tay nhỏ bé của hắn nắm chặt lấy tay ca ca đã lạnh ngắt, mạch đập yếu đến mức khiến Đông Quân sợ đến run người.

Giọng Đông Quân run lên:

"Các ngươi còn đánh nữa... Chu Yếm sẽ chết mất..."

Một câu nói khiến tất cả mọi thứ ngưng trệ trong một khắc.

Trác Dực Thần vừa xoay người tung chưởng phản đòn Ly Luân, thì đột nhiên thân thể khựng lại giữa không trung. Mắt hắn chuyển dần từ đỏ rực sang mờ đục, như thể có thứ gì đó trong lòng hắn bị tiếng gọi kia đâm trúng.

"..."

Hắn lẩm bẩm, bước lùi một bước. Tay phải siết lại, từng đốt xương phát ra âm thanh răng rắc.

"Ca ca... sắp chết rồi..." Đông Quân cúi đầu, cánh tay đang ôm Chu Yếm run lẩy bẩy, ngực phập phồng không đều vì nghẹn thở. "Huynh ấy... không thể chịu thêm nữa..."

Bịch.

Đó là tiếng trái tim Trác Dực Thần rơi thẳng xuống vực sâu.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Chu Yếm, người kia đang nằm trong vòng tay máu me của tiểu đệ mình. Tấm thân y co rút lại, tay chân vẫn còn vết hằn vì bị giam cầm, máu mới máu cũ đan xen, y phục nhàu nát không còn hình dạng.

Đó là người hắn yêu.

Là người mà hắn từng ôm lấy dưới trăng, từng hứa sẽ bảo vệ cả đời.

Hắn yêu đến điên cuồng, nên mới giam giữ.

Hắn yêu đến rồ dại, nên mới không cho ai đến gần.

Nhưng—

Nếu Chu Yếm thật sự chết dưới tay hắn... thì tình yêu đó còn lại gì?

Trác Dực Thần đứng lặng. Một giây. Hai giây.

Trong đầu hắn vang lên hàng ngàn tiếng vọng đan chồng.

Bàn tay máu của hắn run lên.

"Trác Dực Thần, y như vậy có phải ngươi hả hê lắm không?"

Ly Luân lên tiếng, giọng không còn sắc như lúc chiến đấu, mà chậm rãi, đầy giễu cợt.

"Ngươi giành giật người, để rồi khiến y thành ra thế kia?"

Trác Dực Thần ngẩng đầu nhìn hắn.

Không đáp.

Chỉ là... trong mắt hắn có một tia gì đó như hoảng loạn.

Không phải sợ thua, không phải sợ chết.

Mà là sợ... Chu Yếm sẽ không bao giờ mở mắt nhìn hắn thêm một lần nào nữa.

Ầm.

Trác Dực Thần lùi về một bước. Mảnh đất dưới chân hắn nứt ra theo đường máu.

Hắn nhắm mắt.

Không gian chìm trong yên lặng nặng nề. Không ai dám thở mạnh.

Một hồi lâu sau, hắn mới mở mắt ra, đôi mắt đỏ quạch ấy như vừa bị rút hết linh hồn.

"Mang y đi."

Giọng hắn khàn khàn, như thể rút ra từ lồng ngực rỗng tuếch.

"Nhưng nếu y chết... ta sẽ khiến cả các ngươi chôn theo."

Dứt lời, yêu khí quanh thân hắn tan dần, rồi cả người hắn hóa thành khói đen, bay lên giữa không trung, tan vào bóng tối của Đại Hoang.

---

Ly Luân bước tới.

Trác Dực Thần vừa biến mất, cả vùng đất xung quanh vẫn còn lưu lại dấu vết của trận chiến—những vết nứt gãy, những tia sáng rạn rạn như xương vỡ trong không khí. Nhưng hắn không nhìn ai, không nói gì, cũng không đếm xỉa đến máu đang rỉ bên mép áo mình.

Hắn chỉ nhìn Chu Yếm.

Người kia, đang nằm mềm oặt trong lòng Bách Lý Đông Quân—chính là y.

Bàn tay Ly Luân đưa ra, khựng lại trong không trung.

Một lúc lâu, hắn mới hít sâu một hơi, ép toàn bộ cảm xúc trở về đáy mắt, giọng khàn khàn nhưng vẫn vững:

"Ta sẽ đưa y đi trước."

"Vâng." Đông Quân gật đầu, mắt đỏ hoe.

Ly Luân cúi xuống. Trong một động tác đầy quyết đoán, hắn luồn tay qua lưng Chu Yếm, nhẹ nhàng nhưng gọn gàng ôm y vào lòng.

Thân thể Chu Yếm nhẹ như không, xương cốt lẫn huyết khí đều hao tổn nghiêm trọng. Hắn chỉ vừa ôm chặt một chút, y đã rên khẽ như bị đè nén, cổ họng vang ra tiếng nghẹn.

Ly Luân siết chặt hàm, đôi mắt nặng trĩu đầy căm giận—không phải giận Chu Yếm, mà giận chính mình.

"Ta đến trễ..."

Một câu không ai nghe thấy, rơi vào gió lạnh.

Hắn nhún chân.

Yêu thân hóa thành luồng sáng bạc, ôm lấy người trong ngực, xuyên qua không khí mà rời khỏi Đại Hoang như một mũi tên vụt mất.

Dưới nhân gian.

Ly Luân hạ xuống một căn đình bỏ hoang được kết giới bảo hộ. Bên trong có đầy đủ thảo dược, nước sạch, thậm chí còn có tấm giường gỗ giản đơn.

Hắn đặt Chu Yếm lên giường, cúi thấp người, tay run nhẹ khi vén tóc khỏi trán y.

Chu Yếm vẫn không tỉnh. Hơi thở yếu ớt. Mạch đứt đoạn.

Ly Luân giật áo ngoài, dùng răng xé một dải băng, nhanh chóng bịt vết thương nơi cánh tay y. Tay kia hắn khép lại, từ đầu ngón tay rút ra một luồng khí thanh mảnh, truyền vào mạch môn Chu Yếm từng chút một.

"Ta biết...A Yếm rất đau...A Yếm ngươi mạnh mẽ như vậy, phải vượt qua, ta sẽ ở bên cạnh ngươi không rời xa nữa, dù có đuổi cũng không đi"

Lời thì thầm rất nhỏ, như thể nói ra to hơn sẽ khiến y đau thêm.

Nhưng hắn vẫn nói. Vẫn lặp lại. Tay không dừng.

Miệng vết thương quá nhiều, khí huyết rối loạn, yêu lực còn bị phong tỏa. Ly Luân kiểm tra đến khi phát hiện phong ấn Bạch Trạch dính trong huyết mạch, thì sắc mặt hắn thay đổi hoàn toàn.

"Trác Dực Thần...!"

Hắn rất quen thuộc với phong ấn này, năm xưa hắn đã chịu đứng tám năm trời, nó năm đó chỉ giam giữ hắn không để hắn thoát nhưng đây rõ ràng tàn ác hơn của hắn, phong ấn tận huyết mạch nếu không giải trừ thì Chu Yếm sẽ bị khống chế mãi.

Ly Luân chấn động.

Hắn nhìn gương mặt Chu Yếm, bàn tay cào cấu đầy vết máu khô, môi đã không còn sắc đỏ.

"Ngươi chịu đựng bao lâu rồi... mà ta lại không biết gì cả...không đến nhanh với ngươi, ta còn nghĩ Trác Dực Thần yêu ngươi như vậy hắn cùng lắm sẽ giam giữ ngươi"

"Ta không ngờ hắn lại hành hạ ngươi....ta xin lỗi, A Yếm"

Lúc này, Ly Luân mới dám nghiêng người, cúi xuống, dán trán mình vào trán Chu Yếm. Một luồng khí nhẹ truyền qua, không để chữa trị, mà chỉ là để chia một chút hơi ấm, một chút hơi thở sống còn.

"Ta ở đây."

"Ngươi tỉnh lại đi, Chu Yếm, ta ở đây rồi..."

-----

Lời của tác giả: cảm ơn các bạn đã ủng hộ tác phẩm của team tui nhoa, nhớ đánh 🌟 không flop tối nay tôi đăng thêm một chương nữa cho nhà mình nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro