Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33. Vậy thì... ở bên ta cả đời, có được không?

Hoa Dung Giản chậm rãi dìu Chu Yếm bước đi, bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy vòng eo của y. Chu Yếm nghiêng người tựa vào vai hắn, đôi mắt hơi khép lại, sắc mặt nhợt nhạt sau cơn đau lúc nãy. Dưới ánh trăng, bóng dáng hai người trải dài trên con đường lát đá dẫn về phòng.

Hoa Dung Giản nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi:

"Ngươi còn đau không? Có muốn nghỉ một chút không?"

Chu Yếm lắc đầu, khóe môi nở nụ cười nhạt:

"Không sao... ta chỉ thấy hơi mệt..."

Nghe vậy, Hoa Dung Giản càng cẩn thận hơn, tay nhẹ nhàng ôm lấy vai y, điều chỉnh bước chân thật chậm rãi, sợ làm y khó chịu.

Khi đi qua dãy hành lang có gió lạnh, Hoa Dung Giản lập tức kéo lại chiếc áo khoác ngoài của Chu Yếm, cẩn thận che kín bụng y. Đến khi bước qua đoạn đường lát đá gồ ghề, hắn khẽ nghiêng người, vòng tay bế y lên, không để đôi chân kia phải chịu thêm chút va chạm nào.

"Ngươi... làm gì vậy?" Chu Yếm hơi giãy nhẹ, khuôn mặt thoáng ửng đỏ.

"Đường này gập ghềnh, sợ ngươi trượt chân." Hoa Dung Giản đáp, giọng trầm thấp nhưng có chút cứng nhắc.

Chu Yếm nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn, bất giác bật cười:

"Ta không yếu đuối đến mức đó."

"Nhưng ngươi đang mang thai." Hoa Dung Giản khẽ đáp, ánh mắt nghiêm nghị:

"Đứa bé đã bốn tháng, bụng cũng có chút nhô lên rồi, đừng chủ quan."
Nghe nhắc đến đứa nhỏ, ánh mắt Chu Yếm dịu lại, bàn tay vô thức chạm nhẹ lên bụng mình. Đúng thật là có chút nhô lên, chẳng qua hắn không để ý. Hoa Dung Giản bế Chu Yếm vào phòng, cẩn thận đặt y xuống giường, sau đó kéo chiếc gối mềm đỡ sau lưng để y dựa thoải mái.

Ngồi xuống bên cạnh, hắn lấy chiếc khăn tay trong túi áo, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi còn vương trên trán Chu Yếm. Động tác nhẹ nhàng, tỉ mỉ như đang chăm sóc một vật quý dễ vỡ. Chu Yếm ngẩn người nhìn Hoa Dung Giản, không ngờ người luôn lạnh lùng, kiêu ngạo kia lại có lúc dịu dàng đến vậy.

Hoa Dung Giản không để ý đến ánh mắt ấy, chỉ chăm chú kiểm tra tình trạng của y. Đột nhiên, hắn hỏi:

"Ngươi có muốn uống chút trà không? Hay ăn gì đó nhẹ bụng?"

Chu Yếm lắc đầu, hơi cúi xuống, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình:

"Ta không đói... chỉ là... đứa bé không quấy nữa, có lẽ đã ổn rồi."

Hoa Dung Giản thở phào, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Chu Yếm, lo lắng hỏi thêm:
"Nếu cảm thấy khó chịu, phải nói ngay. Đừng cố chịu một mình."

"Ngươi lo lắng quá rồi." Chu Yếm nhoẻn miệng cười, ánh mắt sáng lên như ánh trăng bên ngoài:

"Ta không sao thật mà."

Nhìn nụ cười ấy, Hoa Dung Giản có chút thả lỏng, nhưng vẫn không khỏi nhíu mày:
"Ngươi cứ chủ quan như vậy, ta không thể không lo."

"Thì ra ngươi cũng có lúc thế này..." Chu Yếm khẽ bật cười, giọng mang chút trêu chọc:
"Không ngờ Hoa nhị công tử lại cẩn thận như vậy."

Hoa Dung Giản không đáp, chỉ lẳng lặng đặt tay lên mu bàn tay của Chu Yếm, cảm nhận sự ấm áp dưới lớp vải mỏng.

"Ngươi nghĩ ta không lo sao?" Hắn thì thầm, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia bất an:

"Ta không muốn lại phải nhìn thấy ngươi chịu đau đớn như thế."

Chu Yếm sững người, không biết đáp lại thế nào. Khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ có tiếng gió thổi nhè nhẹ bên ngoài. Một lúc sau, Hoa Dung Giản mới khẽ hắng giọng, như muốn che giấu sự vụng về của mình:

"Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta sẽ ở đây trông chừng."

"Ngươi không đi đâu à?"

"Ta sẽ ở đây đến khi ngươi ngủ say."

Chu Yếm không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ tựa đầu vào gối, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Hắn biết, dù có tỏ ra lạnh lùng thế nào, Hoa Dung Giản vẫn luôn quan tâm và bảo vệ hắn. Cảm giác ấm áp lan tỏa, khiến hắn dễ dàng chìm vào giấc ngủ, mà trong mơ, y thấy mình đang nắm tay đứa trẻ nhỏ bé, cả hai cùng đi giữa những cánh đồng hoa ngập tràn ánh nắng.

Hoa Dung Giản ngồi bên cạnh, không dám rời đi. Đôi mắt chăm chú nhìn Chu Yếm, như muốn bảo vệ giấc ngủ yên bình ấy. Hắn vươn tay nhẹ nhàng đắp lại chăn, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy:

"Yên tâm ngủ đi... Có ta ở đây rồi."
Đợi đến khi hơi thở của Chu Yếm trở nên đều đặn, Hoa Dung Giản mới nhẹ nhàng đứng dậy. Hắn cúi xuống, kéo lại góc chăn che kín vai y, ánh mắt thoáng chút dịu dàng nhìn khuôn mặt đang say ngủ kia.

Chu Yếm nằm nghiêng, một tay đặt lên bụng, sắc mặt đã dịu đi, không còn vẻ nhợt nhạt như trước. Hoa Dung Giản đứng bên giường thêm một lúc nữa, như muốn xác nhận rằng y đã thật sự bình yên rồi mới rón rén lui ra ngoài.

Ra khỏi phòng, hắn lập tức ra hiệu cho đám thuộc hạ đang đứng đợi bên ngoài.

"Nghe cho rõ, từ giờ trở đi phải tăng cường canh gác khu vực này. Không được để bất cứ ai, kể cả người quen, tự ý tiếp cận."

Một tên thuộc hạ khẽ cúi đầu:

"Thuộc hạ đã phái người tuần tra liên tục, xung quanh cũng đã dựng thêm kết giới. Công tử cứ yên tâm."

Hoa Dung Giản khẽ gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn không hề thả lỏng.

"Nhớ kỹ, nếu có bất kỳ điều gì bất thường, lập tức báo cáo. Không được tự ý hành động."
"Vâng!"

---

Dọc hành lang dài, Hoa Dung Giản trầm ngâm suy nghĩ, từng mối nối trong chuỗi sự kiện gần đây dần hiện rõ. Tin đồn Trấn Tây Hầu có yêu quái từ đâu mà bỗng chốc lan truyền khắp nơi như vậy? Người dân Bắc Ly vốn kính trọng Hầu phủ, vậy mà giờ lại nhao nhao bàn tán chuyện yêu ma, chẳng lẽ chỉ vì dịch bệnh?

Hoa Dung Giản bước nhanh ra vườn sau, nơi có một nhóm thuộc hạ đã chờ sẵn. Một người tiến lên trước, cung kính nói:

"Thuộc hạ đã điều tra, tin đồn bắt nguồn từ thành Thiên Khải. Các văn thư đều mang dấu ấn của Thái An Đế."

Hoa Dung Giản hơi nhếch môi, giọng lạnh như băng:

"Đúng như ta nghĩ. Vốn tưởng dịch bệnh do tự nhiên mà ra, không ngờ lại là thủ đoạn chính trị bẩn thỉu của kẻ cầm quyền."

Một thuộc hạ khác dè dặt:

"Nhưng... tại sao Hoàng đế lại nhằm vào Trấn Tây Hầu phủ? Hầu phủ từ trước đến nay luôn trung thành với triều đình, không có hành động phản nghịch..."

Hoa Dung Giản nhếch môi cười khẩy:

"Chính vì trung thành và có thế lực quá lớn mới khiến hắn e ngại. Đừng quên, Trấn Tây Hầu phủ là gia tộc quân sự, quyền lực trải dài khắp Bắc Ly. Còn Thái An Đế? Hắn luôn muốn nắm trọn thiên hạ trong tay, một chút mầm mống phản kháng cũng không tha."

Thuộc hạ cúi đầu, vẫn có chút do dự:

"Nhưng làm sao hắn có thể lợi dụng dịch bệnh để hạ bệ Hầu phủ được?"

Hoa Dung Giản trầm ngâm, ánh mắt sắc lạnh:

"Hắn muốn bức bách dân chúng quay lưng với Hầu phủ, khiến Bắc Ly loạn lạc, lấy cớ điều quân từ trung tâm lên Bắc Ly dẹp loạn. Một khi quân đội đã đóng tại đây, Trấn Tây Hầu phủ còn dám động thủ ư?"
Đám thuộc hạ im lặng, mỗi người đều cảm thấy trong lòng nặng nề. Một kẻ cầm quyền lại sẵn sàng lợi dụng dịch bệnh để đạt được mục đích, quả là đáng sợ.

Hoa Dung Giản thở dài, mắt nhìn về phía trời đêm mịt mờ:

"Hiện tại, điều cần làm là chặn đứng tin đồn trước khi lan rộng hơn. Tìm những kẻ cầm đầu gieo rắc lời bịa đặt, xử lý kín đáo. Đồng thời, gửi thư cho một vài bằng hữu đáng tin cậy tại Thiên Khải, thăm dò động tĩnh trong cung."

"Tuân lệnh!"

Hoa Dung Giản quay người lại, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

"Thái An Đế... muốn đối phó với Trấn Tây Hầu phủ, trước hết phải bước qua xác ta đã."

Một thuộc hạ thấp giọng:

"Công tử, nếu tình hình nghiêm trọng hơn, có nên báo cho ...Chu chủ tử biết không?"

Hoa Dung Giản ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:

"Không cần. Hắn đã mệt mỏi quá nhiều rồi. Chuyện này ta tự giải quyết được. Không ai được để Chu Yếm biết."

Đêm nay, Thiên Khải thành dù cách xa ngàn dặm nhưng trong lòng Hoa Dung Giản lại thấy như đã cận kề bên vực thẳm. Hắn không sợ kẻ địch mạnh, nhưng e ngại nhất là có người lợi dụng thời điểm này để đả kích Chu Yếm khi y yếu nhất.

Trong thâm tâm, Hoa Dung Giản càng thêm quyết tâm bảo vệ Chu Yếm và đứa bé. Nếu có kẻ nào dám thừa cơ làm loạn, hắn nhất định không tha!
Hoa Dung Giản đi xuyên qua con ngõ tối om, gió đêm lạnh buốt thổi qua làm lay động những tấm vải cũ kỹ treo lơ lửng. Ánh trăng mờ nhạt rọi xuống, bóng người in dài trên nền đất lạnh.

Hắn dừng chân trước một căn nhà cũ nát, cửa gỗ mục nát khẽ kẽo kẹt. Bên trong, đèn dầu leo lét lay lắt, mấy bóng người đang tụ tập quanh bàn gỗ. Đám người vừa cạn chén vừa bàn tán:

"Nghe nói dịch bệnh ngày càng nặng. Mà Trấn Tây Hầu phủ vẫn chưa làm gì để cúng tế, đúng là vô lễ với trời đất."

"Phải đó! Đúng là yêu nghiệt đội lốt người, trời phạt cũng phải!"

"Nghe nói trong phủ có quái vật! Đám tiểu nhị quán rượu hôm trước còn bảo nửa đêm nhìn thấy một cái bóng đỏ như máu hiện ra!"

Một kẻ râu quai nón, rút trong áo ra một phong thư, hạ giọng:

"Tin này mới từ Thiên Khải thành truyền tới. Hoàng thượng đã ra lệnh điều tra, nhưng bảo mật vô cùng. Mấy vị quan lớn đều bảo nếu Trấn Tây Hầu thật sự có yêu quái, phải lập tức dâng sớ lên triều đình!"

Cả đám xôn xao, mỗi người một câu, chẳng ai để ý cửa gỗ đang hé mở.

Hoa Dung Giản bước vào, chậm rãi và ung dung như không hề có ý định che giấu. Cả bọn giật mình quay lại, lập tức im bặt.

Người râu quai nón lắp bắp:

"Ngươi... Ngươi là ai?"

Hoa Dung Giản không trả lời, chỉ đưa tay vuốt nhẹ vạt áo, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

"Ngươi là thái giám cũng là tên tâm phúc của Thái An Đế nhỉ?"

Tên này dán râu quai nón trông quá giả rồi, còn nhìn ra vẻ lúng túng, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ sắc bén. Hắn cười gằn:

"Ta là ai không quan trọng. Ngươi nghĩ mình là ai mà dám xông vào đây?"

Hoa Dung Giản nhếch mép cười, không nhanh không chậm:

"Ngươi có biết, chó trung thành quá đôi khi cũng phải chịu kết cục thê thảm không?"

Gã râu quai nón rút dao từ tay áo, gầm lên:

"Ngươi dám uy hiếp ta?!"

Nhưng chưa kịp động thủ, hắn đã thấy một cơn đau nhói sau lưng. Nhìn xuống, một thanh đoản đao cắm ngập vào tim hắn, máu tươi phun ra thành dòng.

Hoa Dung Giản vẫn đứng nguyên, chẳng hề nhúc nhích, chỉ có ánh mắt thâm trầm nhìn gã đang quằn quại dưới đất.

Mấy tên còn lại toan bỏ chạy, nhưng giọng nói của Hoa Dung Giản vang lên như lời phán quyết:

"Ta không muốn giết người vô tội, nhưng kẻ nào còn loan tin đồn nhảm, ta sẽ tự tay trừng trị từng kẻ một."

Đám người quỳ xuống, run rẩy như cầy sấy, liên tục dập đầu:

"Xin tha mạng! Chúng ta chỉ làm theo lệnh, không biết gì cả!"

Hoa Dung Giản không thèm liếc mắt, chỉ lạnh lùng nói:

"Mang xác hắn về thành Thiên Khải. Nhớ nói với Thái An Đế, Trấn Tây Hầu phủ không phải nơi hắn muốn động là động."

Khi tất cả đã dọn dẹp xong, Hoa Dung Giản mới lặng lẽ rời đi. Gió thổi mạnh hơn, cuốn theo mùi tanh của máu. Hắn khẽ thở dài, nhìn ánh trăng lẩn khuất sau tầng mây.

"Hắn nghĩ Trấn Tây Hầu dễ nuốt như vậy sao?"

Trên đường trở về, Hoa Dung Giản lặng lẽ cân nhắc. Thái An Đế lần này quá mức táo tợn, dám trực tiếp phái người khuấy đảo Bắc Ly, rõ ràng không coi Trấn Tây Hầu phủ ra gì. Nếu không dằn mặt một chút, sau này e rằng còn nhiều kẻ muốn thử vận may.

Dừng chân trên đỉnh đồi, Hoa Dung Giản ngoái đầu lại nhìn về hướng Dược Vương Cốc, trong lòng trào lên một chút lo âu. Chu Yếm giờ sức khỏe yếu, tâm trí lại nhạy cảm, chẳng thể để y biết những việc máu tanh này. Nghĩ tới đôi mắt dịu dàng của y, lòng hắn chùng xuống.

"Đợi ta giải quyết mọi chuyện xong, nhất định sẽ quay lại bên ngươi..."

---

Giữa đêm khuya, sương mù dày đặc như tấm màn che khuất mọi thứ, ánh trăng yếu ớt lạc lõng giữa bầu trời xám xịt. Con ngõ nhỏ nơi ngoại thành Thiên Khải vắng lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít qua khe hở, tựa như những tiếng thở dài u ám.
Hoa Dung Giản đứng dưới gốc cây khô, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm như vực thẳm không đáy. Hắn mặc trường bào trắng nhẹ nhàng như tiên nhân, nhưng trên tay lại có vết máu chưa kịp khô. Vết máu đỏ sẫm tương phản mạnh mẽ trên nền vải trắng, mang theo cảm giác vừa thanh thoát vừa quỷ dị.

Một tên áo đen bò dưới đất, đôi mắt kinh hoàng không thể tin nổi:

"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại... sao lại tàn nhẫn như vậy?"

Hoa Dung Giản cúi xuống, đôi mắt cong cong tựa như đang cười, nhưng nụ cười đó lạnh lẽo tựa băng giá:

"Tàn nhẫn ư? Ngươi còn chưa thấy đâu."

Hắn giơ tay lên, từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt mái tóc của tên áo đen, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ ngỗ nghịch:

"Ta đã bảo rồi, ai dám làm Chu Yếm phiền lòng, đều phải chết. Giết một người để đỡ một người, ngươi hiểu không?"

Tên áo đen run rẩy, giọng nói lạc đi:

"Chúng ta chỉ làm theo lệnh Thái An Đế... là hoàng thượng ra lệnh..."

Hoa Dung Giản khẽ cười, đôi mắt long lanh nhưng ý cười lại mang đầy ác ý:

"Thái An Đế sao? Hắn ở tận cung vàng điện ngọc, làm sao thấu được cảm giác của Chu Yếm khi bị người đời phỉ báng? Ta sẽ không để bất kỳ ai làm y đau lòng, kể cả bệ hạ của các ngươi."

Không để tên áo đen kịp phản kháng, Hoa Dung Giản nhẹ nhàng điểm một cái lên trán hắn. Trong chớp mắt, tên đó gục xuống, hai mắt trợn trừng nhưng không còn chút sức sống.
Hắn rút khăn tay ra, từ tốn lau vết máu trên ngón tay, giọng thì thầm như tự nói với chính mình:

"Yêu quái hay không, Chu Yếm vẫn là người của ta. Các ngươi chẳng có tư cách phán xét."

Ngày hôm sau, một tên cận vệ của Thái An Đế được phát hiện chết trong ngõ hẻm, không một vết thương, chỉ có dấu tay đỏ như máu in trên trán. Thi thể đông cứng, mặt mũi vặn vẹo như gặp phải điều gì kinh khủng nhất đời.

Tin tức nhanh chóng truyền đến hoàng cung. Thái An Đế nổi trận lôi đình, quát tháo bọn quan lại:

"Là ai dám giết người của trẫm giữa thành Thiên Khải? Tìm ra kẻ đó! Phải chặt đầu thị chúng!"

Một vị quan quỳ xuống bẩm báo:

"Tâu bệ hạ, có người đồn đại... hình như là... Hoa nhị công tử của Hoa gia..."

Thái An Đế trừng mắt:

"Hoa nhị công tử? Cái tên yếu ớt như búp măng non ấy?"

Tên quan cúi đầu, không dám nói thêm.

Trong bóng tối, Hoa Dung Giản ngồi trên mái ngói cao nhất của lầu canh, đôi mắt dõi về phía hoàng cung xa xa. Gió đêm thổi qua, làm tung bay vạt áo mỏng. Hắn nheo mắt, khẽ cười:

"Đế vương, nếu ngươi muốn khiêu khích người không nên đụng, ít nhất cũng phải tự mình ra trận. Chỉ giỏi phái những tên vô dụng đến quấy rối, ngươi nghĩ như vậy có thể động được đến Chu Yếm sao?"

Hắn từ từ đứng dậy, ánh trăng chiếu lên dáng người mảnh khảnh, nhưng trong sự tĩnh lặng ấy lại ẩn chứa sát khí lạnh lùng.

"Từng bước, từng bước, ta sẽ loại bỏ từng kẻ một. Cho đến khi nào ngươi hiểu được rằng, chỉ cần Hoa Dung Giản còn ở đây, không ai có thể làm Chu Yếm phải rơi lệ."

Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt bình yên như sông hồ tĩnh lặng, nhưng trong đó lại giấu kín sự nham hiểm đáng sợ.

"Giết một người, đỡ một người. Đây là cách ta bảo vệ y. Chỉ cần y được bình an, máu nhuộm cả Thiên Khải, ta cũng không bận tâm."

---

Trời vừa tờ mờ sáng, những tia nắng yếu ớt xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu xuống con đường núi ngoằn ngoèo dẫn vào Dược Vương Cốc. Gió sớm mang theo chút se lạnh, làm hoa dại ven đường khẽ rung rinh.

Hoa Dung Giản lặng lẽ bước qua cánh cổng bằng trúc cũ kỹ, trên vai còn vương chút sương đêm. Hắn cúi đầu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vạt áo vốn đã nhàu nát vì cả đêm lăn lộn giữa ngoại thành Thiên Khải và Dược Vương Cốc. Đôi mắt thâm quầng, nhưng vẫn lấp lánh sự kiên định.

Một bóng người từ trong cốc bước ra, là Dược Vương. Ông ngáp dài, vừa thấy Hoa Dung Giản liền nhướng mày, giọng ngái ngủ:

"Lại là ngươi à? Cả đêm qua chạy đi chạy về, không biết mệt sao?"

Hoa Dung Giản mỉm cười, đáp bằng giọng nhẹ nhàng:

"Ta có chút chuyện ở ngoại thành, giờ về xem Chu Yếm thế nào."

Dược Vương phất tay, ngáp thêm một cái:

"Chu Yếm vẫn ổn, chẳng qua gần đây ăn nhiều quá, thành ra ngủ nhiều. Còn ngươi thì khác đấy, trông chẳng khác nào xác sống."

Hoa Dung Giản không đáp, chỉ khẽ cúi đầu tạ lỗi rồi bước về phía căn phòng của Chu Yếm. Vừa đẩy cửa, hắn đã nghe thấy tiếng thở đều đều của người trong phòng. Ánh sáng nhạt nhòa len qua khe cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ của Chu Yếm. Y nằm nghiêng, tay khẽ đặt lên bụng, làn da trắng nõn ửng lên dưới ánh sớm.

Nhìn thấy y an ổn như vậy, sự căng thẳng suốt đêm dài của Hoa Dung Giản mới dần tan biến. Hắn bước đến bên giường, nhẹ nhàng kéo tấm chăn lên cao hơn, cẩn thận chỉnh lại mép chăn cho y. Chu Yếm dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không tỉnh dậy.

Hoa Dung Giản cúi xuống, nhẹ giọng gọi:

"A Yếm, A Yếm nhi, ta về rồi."

Chu Yếm khẽ cựa mình, đôi mắt lim dim mở ra, nhìn thấy gương mặt quen thuộc liền mỉm cười, giọng lười biếng:

"Về rồi à... Ta còn tưởng ngươi ở ngoài cả đêm không về."

Hoa Dung Giản khẽ thở dài, đặt tay lên trán y:

"Ta bận chút việc, giờ đã xong rồi. Ngươi có đói không? Để ta đi nấu chút cháo."

Chu Yếm nắm lấy tay hắn, kéo lại:

"Không cần, nằm với ta thêm chút đi."

Hoa Dung Giản khẽ cười, dịu dàng ngồi xuống bên giường, bàn tay mát lạnh chạm lên gò má ấm áp của Chu Yếm:

"Được, ta sẽ ngồi đây. Ngươi ngủ thêm một chút, ta canh chừng cho."

Chu Yếm chớp mắt, có chút tò mò:

"Ngươi làm gì cả đêm mà về muộn vậy?"

Hoa Dung Giản tránh ánh mắt của y, giọng nói bình thản:

"Chỉ là có chút chuyện nhỏ, không đáng lo. Ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi."

Chu Yếm vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa có chút dỗi hờn:

"Ngươi lúc nào cũng giấu ta chuyện quan trọng."

Hoa Dung Giản bật cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của y:

"Ta giấu vì không muốn ngươi phải bận tâm. Ngươi chỉ cần nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, mọi chuyện khác đã có ta lo."

Chu Yếm yên tâm hơn, nhưng vẫn không quên khẽ nhắc:

"Ngươi cũng phải nghỉ ngơi, đừng lúc nào cũng chạy ngược chạy xuôi như vậy."

Hoa Dung Giản gật đầu, giọng nói như gió thoảng:

"Ừ, ta biết rồi."

Sau một hồi trầm lặng, khi Chu Yếm đã chìm vào giấc ngủ lần nữa, Hoa Dung Giản mới thả lỏng người, đôi mắt hiện rõ sự mệt mỏi. Cả một đêm chạy đi chạy lại, xử lý từng kẻ tâm phúc của Thái An Đế, hắn không dám nghỉ dù chỉ một khắc.

Hắn quay lại nhìn Chu Yếm, ánh mắt nhuốm chút dịu dàng:

"Chỉ cần ngươi còn bình an... ta sẽ chẳng ngại khó khăn nào cả."

Hoa Dung Giản đã mệt lả sau cả một đêm bôn ba, đôi mắt vừa khép lại chưa bao lâu, hơi thở đều đều báo hiệu giấc ngủ sâu. Chu Yếm nằm bên cạnh, nhìn khuôn mặt của người kia mà lòng xót xa vô cùng.

Chu Yếm khẽ đưa tay vuốt nhẹ qua mái tóc dài của Hoa Dung Giản, từng lọn tóc mượt mà buông xuống gối, làm nổi bật gương mặt thanh tú nhưng ẩn chứa sự kiên cường. Nhìn ánh mắt mệt mỏi vẫn chưa tan hết dù đang ngủ say, Chu Yếm không khỏi nghẹn lòng.

Y biết rõ, Hoa Dung Giản chưa từng nghỉ ngơi đủ giấc từ khi chuyện của Diệp Đỉnh Chi xảy ra. Đêm qua, Hoa Dung Giản còn đi lại giữa ngoại thành và Dược Vương Cốc, thậm chí còn phải đối phó với bọn người của Thái An Đế. Người ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ Hoa nhị công tử yếu đuối, bệnh tật, nhưng chỉ có Chu Yếm mới biết, người này mạnh mẽ đến mức nào.

Trong lòng dâng lên nỗi chua xót, Chu Yếm nhẹ nhàng dịch người tới gần, không muốn đánh thức Hoa Dung Giản. Y nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy hắn, dịu dàng như nâng niu báu vật. Bàn tay khẽ đặt lên bụng đã nhô lên chút ít, y thì thầm như tự nhủ với chính mình:

"Ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, cũng sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé... Để ngươi không còn phải lo lắng nhiều như vậy."

Chu Yếm biết, Hoa Dung Giản làm tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ y và đứa con chưa chào đời này. Nếu cứ khiến hắn lo lắng mãi, e rằng sức khỏe của Hoa Dung Giản sẽ chịu không nổi. Cảm giác ấm áp từ hơi thở của người bên cạnh làm y bình yên hơn.

Chu Yếm vươn tay kéo chăn đắp kín cho cả hai người, điều chỉnh tư thế để Hoa Dung Giản có thể dựa vào ngực mình thoải mái nhất. Y lặng lẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc của Hoa Dung Giản, giọng thì thầm:

"A Ly, ngươi hãy ngủ đi... Ta sẽ ở đây, không đi đâu cả."

Dường như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Hoa Dung Giản khẽ cựa mình, vô thức rúc sâu hơn vào vòng tay của Chu Yếm, gương mặt an yên, bờ môi khẽ cong như một nụ cười thoảng qua.

Chu Yếm thấy vậy, lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Y vuốt ve tấm lưng của Hoa Dung Giản, động tác đều đều, nhịp nhàng như muốn truyền đi sự bình yên.

"Đợi ngươi tỉnh lại... ta sẽ kể cho ngươi nghe những gì ta đã nghĩ. Ta không muốn ngươi phải vất vả vì ta nữa. Việc mà ta có thể làm bây giờ... là tự chăm sóc bản thân thật tốt, để ngươi không phải lo lắng nhiều."

Tiếng chim hót vang bên ngoài cửa sổ, ánh nắng sớm dần chiếu vào gian phòng, tạo thành từng vệt sáng vàng ấm áp. Không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở đều đều của cả hai người, hòa quyện với nhau như một bản hòa ca dịu dàng của buổi sáng bình yên.

Chu Yếm khép mắt lại, tay vẫn ôm chặt lấy Hoa Dung Giản, lòng tự nhủ sẽ không để người này phải chịu mệt mỏi thêm nữa.

"Nếu ngươi đã vì ta mà dốc hết sức lực... Ta cũng sẽ vì ngươi mà chăm sóc tốt cho bản thân và đứa nhỏ... để ngươi có thể an lòng mà nghỉ ngơi..."

Hoa Dung Giản trong giấc ngủ sâu, khẽ nắm lấy tay Chu Yếm, như thể vô thức tìm kiếm sự an tâm. Chu Yếm khẽ siết tay lại, nụ cười nhẹ nở trên môi.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi... Ta tin là vậy."

---

Diệp Đỉnh Chi mở mắt, ánh sáng le lói từ ngoài cửa sổ len lỏi vào căn phòng. Hắn nhíu mày, đầu còn hơi đau, cơ thể nặng trĩu như vừa trải qua một trận cuồng loạn. Đưa mắt nhìn quanh, Diệp Đỉnh Chi mới nhận ra mình đang ngồi tựa vào vách giường, hai tay bị xích chặt vào cột gỗ phía sau.

Hắn hơi cử động, lập tức cảm thấy có thứ gì đó đang đè nặng lên vai. Quay đầu nhìn xuống, Diệp Đỉnh Chi ngạc nhiên khi thấy Bách Lý Đông Quân đang tựa vào vai mình ngủ ngon lành, hơi thở nhè nhẹ phả lên cổ.

Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi từ ngỡ ngàng chuyển sang dịu dàng. Hắn khẽ cúi đầu, ánh mắt như muốn khắc sâu hình ảnh của Đông Quân vào trong tim. Cảm giác mềm mại từ thân nhiệt người kia khiến Diệp Đỉnh Chi có chút bối rối, nhưng cũng không nỡ đánh thức.

Hắn thử nhấc tay lên, định ôm Đông Quân vào lòng, nhưng xích sắt kêu lách cách khiến hắn chợt nhớ đến tình cảnh hiện tại. Hắn giật mình, trong mắt thoáng qua chút cay đắng. "Vân ca..."

Nghe tiếng động, Đông Quân khẽ cựa mình, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, dụi dụi vào vai Diệp Đỉnh Chi vài cái rồi ngước lên. "Vân ca... Tỉnh rồi sao?"

Diệp Đỉnh Chi mím môi, nhìn đôi mắt trong veo vừa thức dậy của Đông Quân, nhất thời không biết phải nói gì. Hắn định vươn tay xoa đầu Đông Quân như mọi khi, nhưng cánh tay bị xích chặt, chỉ có thể bất lực khẽ thở dài.

Đông Quân nhìn thấy tay Vân ca bị xích, vội vàng đứng dậy, ánh mắt lo lắng. "Vân ca... đau lắm không?"

Diệp Đỉnh Chi khẽ lắc đầu, cố gắng cười nhẹ để trấn an. "Không sao... Đệ... không bị thương chứ?"

Đông Quân nghe vậy, mắt chợt đỏ hoe, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Diệp Đỉnh Chi, giọng khàn đi "Đệ không bị thương"

Diệp Đỉnh Chi nhìn Đông Quân tựa vào vai mình, bờ mi còn vương nét buồn. Hắn nhẹ nhàng cử động, kéo Đông Quân sát vào lòng hơn, giọng khàn khàn:

"Đông Quân... Đệ không biết ta đã sợ đến thế nào đâu..."

Đông Quân khựng lại, ngước lên nhìn Vân ca. "Vân ca... sợ điều gì?"

Diệp Đỉnh Chi trầm ngâm, ánh mắt dịu dàng rơi trên gương mặt người trong lòng. Hắn khẽ nghiêng đầu, cọ nhẹ lên trán Đông Quân, giọng trầm thấp nhưng từng chữ như khắc sâu vào tâm khảm:

"Sợ rằng cả đời này, ta chẳng thể nào ôm lấy đệ như thế này nữa."

Đông Quân sững người, trái tim như bị một sợi dây vô hình siết chặt. Y không nói gì, chỉ cảm nhận hơi thở ấm áp của Vân ca kề bên, từng nhịp tim hòa vào nhau, không còn khoảng cách.

Diệp Đỉnh Chi hơi cúi xuống, chạm nhẹ vào trán Đông Quân, cười nhẹ:

"Đệ có biết... lúc ta tưởng mất đệ, ta mới nhận ra... chẳng ai trên đời này có thể thay thế được đệ."

Đông Quân cúi đầu, má đỏ ửng, mím môi, nhưng không tránh đi. Giọng y nhỏ như tiếng muỗi kêu:

"Vân ca... Đệ... Đệ cũng thế..."

Diệp Đỉnh Chi nhướng mày, nhích lại gần, giọng trêu chọc nhưng ẩn chứa chút yếu mềm:
"Hửm? Đệ nói gì ta chưa nghe rõ?"

Đông Quân bối rối, nắm chặt vạt áo Vân ca, cố gắng lấy hết can đảm nói nhỏ:

"Đệ... cũng không muốn xa Vân ca... Không bao giờ."

Nụ cười trên môi Diệp Đỉnh Chi trở nên ôn nhu vô hạn. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Đông Quân, như một lời hứa không bao giờ thay đổi:

"Vậy thì... ở bên ta cả đời, có được không?"

Đông Quân khẽ gật đầu, khóe môi thoáng nở nụ cười, tựa vào vai Vân ca mà lòng thấy yên bình đến lạ.

Đông Quân đang ngồi ngay trước mặt hắn, khuôn mặt cúi xuống, hai tay đặt lên vai hắn, đôi mắt trong veo nhưng lại chất chứa vô vàn cảm xúc phức tạp.

"Đông Quân..." Diệp Đỉnh Chi khẽ gọi, nhưng chưa kịp nói thêm, Đông Quân đã bất ngờ quỳ xuống trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút e dè, đôi mắt sáng rực trong ánh nắng buổi sáng len lỏi qua cửa sổ.

"Vân ca..." Đông Quân gọi khẽ, nhưng tiếng gọi ấy như có ma lực, khiến Diệp Đỉnh Chi bất giác im lặng, cả người cứng lại.

Không chờ thêm một giây nào, Đông Quân đã nghiêng người về phía trước, chủ động đặt môi mình lên môi Diệp Đỉnh Chi. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng mang theo cả nỗi khát khao dồn nén, đôi môi mềm mại của y chạm vào môi hắn, thoáng run rẩy nhưng vẫn cố chấp không buông ra.

Diệp Đỉnh Chi sững người, trái tim đập loạn nhịp. Hắn còn chưa kịp phản ứng, Đông Quân đã tiến sâu hơn, nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt, đầu lưỡi khẽ lướt qua cánh môi hắn, mang theo chút ngây ngô nhưng lại đầy chủ động.

"Đông Quân..." Diệp Đỉnh Chi lẩm bẩm, nhưng lời nói bị nụ hôn ấy chặn lại.

Đông Quân dứt khoát vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn sát lại, như sợ nếu buông tay, Vân ca sẽ biến mất. Hơi thở của y gấp gáp, nhưng vẫn kiên định mà áp sát.

Diệp Đỉnh Chi cuối cùng cũng dần lấy lại lý trí, hắn nhẹ nhàng dịch đầu về sau, khó khăn nói:

"Đông Quân... đệ đang làm gì?"

Đông Quân không trả lời, đôi mắt sáng rực đầy quyết tâm. Y siết chặt lấy vai Vân ca, giọng nói run rẩy nhưng mạnh mẽ:

"Vân ca... Đệ không sợ nữa. Đệ không muốn Vân ca cứ mãi dằn vặt, cứ mãi đau khổ như vậy. Đệ muốn... đệ muốn ở bên cạnh Vân ca, mãi mãi."

Diệp Đỉnh Chi ngỡ ngàng, trong ánh mắt ánh lên chút đau đớn và do dự:

"Nhưng... ta đã làm tổn thương đệ... Ta không xứng đáng..."

Đông Quân không để hắn nói thêm, lại lần nữa ngả người về phía trước, hôn lên môi hắn như để dập tắt mọi lời tự trách. Y khẽ thì thầm bên tai:

"Không có chuyện xứng hay không xứng... Đệ không quan tâm. Vân ca chỉ cần ở bên cạnh đệ... Được không?"

Diệp Đỉnh Chi nhắm mắt lại, cuối cùng cũng để bản thân chìm đắm trong hơi ấm ấy. Hắn nghiêng đầu, chủ động đáp lại nụ hôn, dịu dàng hơn, kiên nhẫn hơn, như muốn khắc ghi từng khoảnh khắc này.

Xích sắt vẫn lạnh buốt ôm chặt lấy cổ tay hắn, nhưng hắn chẳng còn để tâm. Trái tim hắn, dẫu đang bị ràng buộc, lại cảm thấy tự do hơn bao giờ hết. Đông Quân vẫn ôm lấy hắn, không buông, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và tiếng tim đập hòa quyện của hai người.

P/s: chương sau là chương H - Diệp Bách cho những bạn mong ước nè 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro