CHUÔNG CHIỀU 『 1 』
DỊCH : Vân Ngọc.
NGUỒN : https://zhongxing06049.lofter.com/post/31b4d77f_2bd0e57c6?incantation=rzsPIdU6lw8s
COUPLE : Diệp Vân / Diệp Đỉnh Chi × Bách Lý Đông Quân ( DIỆP BÁCH ).
NOTE : Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi linh tinh, lỡ một ngày mấy bà lên wattpad thấy Vân Ngọc bị sờ gáy, bay acc thì ... ờm, chắc do bị báo cáo đó ☺
Toàn văn hơn bốn ngàn chữ, tổng có hai chương, Diệp Đỉnh Chi trùng sinh dắt tiểu công tử phủ Hầu gia bỏ trốn, kết HE.
01.
Công lực toàn thân của Diệp Đỉnh Chi đã tiêu tán hết, khắp người đầy máu, nằm trong lòng Bách Lý Đông Quân tựa như một khối đá quý phủ bụi suốt nhiều năm.
Bách Lý Đông Quân dùng tay ôm lấy cổ họng không ngừng chảy đầy máu của Diệp Đỉnh Chi, nhưng làm thế nào cũng không cầm lại được.
Y run rẩy muốn vận nội lực truyền qua cho hắn, lại không thành công.
_ Vân ca, không được, ta nhất định sẽ cứu huynh.
Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi mơ hồ, tựa hồ linh hồn đã về trời, nhưng hắn vẫn cố gắng mở mắt nhìn thẳng vào gương mặt của Bách Lý Đông Quân.
Nhìn y giống như nhìn về nơi tận cùng của thế gian.
Lệ y tựa mưa rơi, dường như muốn làm người hắn tan rã trong nước mắt.
Bách Lý Đông Quân, tại sao đệ lại cố chấp đến vậy ?
Phàm nhân bị kiếm đâm tổn thương đều cần đến thuốc thang cứu chữa, nhưng hắn đã nhập ma, một cơ thể bình thường sao có thể khắc phục được cơ chứ ?
Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng hơi tàn trong ngực dường như bị chặn lại.
Dù cố gắng giãy giụa, cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ nhấc tay, nắm lấy ống tay áo của Bách Lý Đông Quân.
Ống tay áo khẽ rung nhẹ nhàng, mang theo vẻ yếu ớt bất lực.
Trong nỗi tuyệt vọng Bách Lý Đông Quân lại bắt được động tác yếu ớt đó, như thấy được sự ân xá, y ghé sát tai hắn, nội lực trong tay không ngừng vận hành.
_ Vân ca, huynh muốn nói gì với ta ?
Bên tai vang lên một hơi thở yếu ớt, tựa như hắn đang cười khẽ, khiến Bách Lý Đông Quân ngây người trong chốc lát.
Diệp Đỉnh Chi thật sự đang cười, chỉ là hơi thở của hắn ngày càng suy yếu, nụ cười cũng chẳng khác nào tiếng khóc nghẹn ngào.
Khi họ còn nhỏ, người hay khóc hay cười nhất chính là Bách Lý Đông Quân.
Y muốn ăn, muốn chơi, còn muốn trở thành kiếm khách khuấy đảo thiên hạ.
Diệp Đỉnh Chi không quên được dáng vẻ tươi cười của y, nhưng bây giờ, nhìn y khóc thành bộ dạng thế này, hắn lại có chút ý cười nhạo vào giây phút cận kề cái chết.
Sớm biết đệ sẽ khóc đến vậy, ta đã tìm một nơi không người mà tự vẫn rồi.
Hắn còn muốn nói rằng căn nhà tranh sau lưng đã sửa xong, liệu chúng ta có thể cùng nhau nướng thịt uống rượu được không ?
Hắn còn muốn nói rằng, nam bắc cách biệt quá xa, lần sau vẫn nên cùng đồng hành du ngoạn thì sẽ tốt hơn.
Bách Lý Đông Quân cúi đầu, áp tai lên trán hắn, những sợi tóc buông rũ, phủ lên má, lên môi hắn.
Nhưng Bách Lý Đông Quân chỉ cảm nhận được ba hơi thở cuối cùng khẽ thổi qua sợi tóc mình.
Người trong lòng y bắt đầu lạnh dần.
Y ngơ ngác ôm lấy cỗ thi thể đã mất đi sinh khí, ngẩng đầu nhìn trời đất, rõ ràng hơi ấm vẫn còn phảng phất trên má y.
Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm vài tiếng, giọng nói mang theo chút run sợ :
_ Vân ca, huynh nói gì đi chứ ?
Đáng tiếc, ngay cả tiếng gió cũng chẳng chịu hồi đáp y.
Sau khi Diệp Đỉnh Chi qua đời, thính giác vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Trong giây phút cuối cùng ấy, hắn nghe thấy một tiếng than khóc chấn động, tựa như tiếng chuông bi ai vang vọng ngoài Hàn Sơn tự.
...
Khi bầy quạ lạnh lẽo bay qua, từng mảnh sương mù rơi xuống bao phủ lấy vỏ kiếm, một trận cuồng phong quét tan âm gió giữa trời đất.
Vó ngựa lao nhanh qua hai bên quán rượu, bất cẩn làm đổ cả sọt mận xanh của một người bán hàng rong.
Người bán hàng tức giận hét lớn :
_ Này, đang vội đi đầu thai à ?
Lời mắng còn chưa dứt, những đồng tiền đã rải khắp mặt đất, giống như một bầy chim sẻ lao về tổ, theo vòng tay áo của thiếu niên cuốn theo gió mà bay đi.
Đến khi người bán hàng cúi đầu nhặt tiền rồi ngẩng lên nhìn lại, bóng dáng thiếu niên cưỡi ngựa đã lao đi xa.
Vó ngựa khuấy động một lớp sương trắng nơi mặt đất còn vương dưới ánh trăng.
Tiếng chuông của Hàn Sơn tự vang vọng, ba ngắn một dài, mang nỗi sầu bi sâu thẳm khiến Diệp Đỉnh Chi bừng tỉnh, cả người hắn toát mồ hôi lạnh, thần trí còn chưa kịp hoàn hồn đã vội vàng bò dậy.
Hắn cố với tay bắt lấy bàn tay của Bách Lý Đông Quân trong vô thức.
Nhưng giữa cơn hỗn loạn, nghe tiếng chuông vang vọng hồi lâu, hắn mới phát giác rằng đây là Cô Tô.
Khi nhận ra mình đã được sống lại một lần nữa, tâm trí hắn bỗng rối bời.
Mặc kệ tay chân còn tê cứng, hắn vội vã trèo lên lưng ngựa, suýt nữa đâm ngã khách bộ hành bên cạnh.
Lúc cưỡi ngựa rời khỏi Nam Quyết, hắn lại tự trách mình quá vô dụng.
Đến cả sức để thi triển khinh công vượt ngàn dặm cũng chẳng đủ.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc được gặp lại Bách Lý Đông Quân, máu trong người hắn lại cuộn trào, nhịp tim đập loạn như muốn vỡ tung, hơi thở cũng trở nên nóng nảy ngứa ngáy.
Diệp Đỉnh Chi thúc ngựa phi suốt một ngày một đêm, không dám uống nước, càng không dám dừng lại một khắc.
Hoàn toàn không có một chút dáng vẻ uể oải của người đã từng trải qua cái chết, hắn để gió quất vào tay chân mềm nhũn rồi lao thẳng đi một mạch, chỉ mong được mau chóng cầu thân với người trong lòng mình.
Khi đến phủ Trấn Tây Hầu, hắn không mang theo bái thiếp.
Đứng dưới nắng gắt, hắn im lặng suốt một thời gian dài, cổ họng khô rát, cuối cùng mới mở miệng :
_ Nơi này ... Bách Lý tiểu công tử thật sự có ở đây chứ ?
Hắn biết câu hỏi này thật ngớ ngẩn.
Quả nhiên, thị vệ canh cổng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.
_ Đây là Trấn Tây Hầu phủ lừng danh khắp thành Càn Đông. Hầu gia nhà ta uy danh vang dội thiên hạ, chỉ có một đứa cháu trai duy nhất. Tiểu tử ngươi từ đâu đến mà ngay cả điều này cũng không biết ?
Vẻ khinh thường còn chưa kịp biến mất khỏi mặt tên thị vệ, thì Diệp Đỉnh Chi đã lướt qua bức tường phủ như một cánh nhạn.
_ Thật to gan, có kẻ trộm dám đột nhập vào phủ Hầu gia.
Vừa mới đáp xuống đất, đã có rất nhiều thị vệ nhanh chóng bao vây lấy hắn.
Diệp Đỉnh Chi không rút kiếm, nhưng Quỳnh Lâu Nguyệt được bao bọc trong vỏ vẫn ngân vang như muốn cảnh báo.
Hắn vung tay đẩy bật đám người ra, nhảy lên mái nhà rồi đáp xuống nội viện.
Lúc này Bách Lý Đông Quân đang bị phụ thân y giam cầm, chỉ biết mỗi ngày luyện kiếm để giải khuây.
Khi y chuẩn bị rút kiếm Bất Nhiễm Trần, lại bỗng nghe thấy tiếng Quỳnh Lâu Nguyệt.
Y quay đầu nhìn lại, bắt gặp Diệp Đỉnh Chi nhảy từ trên mái nhà xuống.
Dưới tán phong đỏ và hoa lau khô héo trong tiết thu, bóng dáng hắn vừa quen thuộc vừa xa cách.
Bách Lý Đông Quân kinh ngạc cùng vui mừng, y lập tức bước nhanh tới.
_ Vân ca, sao huynh lại đến đây ?
Y cứ ngỡ rằng lần này phải xa cách rất lâu, không ngờ lại tái ngộ nhanh đến vậy.
Dù chỉ cách nhau vài bước, nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn cảm thấy Diệp Đỉnh Chi có điều gì đó không ổn.
Hắn đứng giữa sân mà không tiến thêm bước nào, hơi thở phập phồng, sắc mặt trắng bệch.
Bách Lý Đông Quân định lên tiếng hỏi, nhưng Diệp Đỉnh Chi đã bước nhanh tới, siết lấy cổ tay y.
_ Đi với ta không ?
Lại gần hơn nữa, Bách Lý Đông Quân mới nhận ra hơi thở của hắn vô cùng hỗn loạn, giọng khàn đặc.
Một mùi máu tanh nhàn nhạt xộc vào mũi, khiến lòng y thoáng run rẩy.
Bách Lý Đông Quân còn chưa kịp gật đầu, Diệp Đỉnh Chi đã vòng tay qua vai y, mang theo cả người y bay vút lên không trung.
Luồng nội lực bộc phát mạnh mẽ khiến lòng Bách Lý Đông Quân dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Y bị ném nhẹ lên lưng ngựa, Diệp Đỉnh Chi ôm lấy y từ phía sau, nắm chặt dây cương.
Họ nhìn về phía sau, đội ngũ quân binh đông đảo của phủ Trấn Tây Hầu tựa như một cái đuôi dài, đang đuổi theo sát.
_ Đi - Bách Lý Đông Quân túm lấy tay áo Diệp Đỉnh Chi, hối thúc - Nhanh lên, Vân ca.
Diệp Đỉnh Chi vỗ mạnh lên mông ngựa, vó ngựa rầm rập lao đi.
Bách Lý Đông Quân chưa từng trải qua cảm giác cưỡi ngựa giữa gió lớn như thế này.
Gió cát táp vào mặt, hai người cùng sát cánh mà đi.
Giữa không khí này, y dần nhận ra một tầng ý vị khác lạ, chỉ một mình Diệp Đỉnh Chi đến tận thành Càn Đông ... trực tiếp cướp y đi ?
Bách Lý Đông Quân có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng khi quay đầu lại, ánh mắt y chạm phải khuôn mặt gầy gò của Diệp Đỉnh Chi lướt qua bóng trúc đổ dài, đôi mắt hắn lạnh lùng như ánh xuân hờ hững.
Lưng y tựa vào lồng ngực của Diệp Đỉnh Chi, y cảm thấy trán mình rịn ra chút mồ hôi.
Cuối cùng, y thấp giọng hỏi :
_ Vân ca, huynh ... đang bắt cóc ta đấy à ?
_ Đệ nghĩ sao ?
Giọng hắn có chút trêu đùa, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía con đường trước mặt.
Câu nói này khiến Bách Lý Đông Quân bất giác đỏ mặt.
_ Tiền tài với những kẻ luyện kiếm như chúng ta vốn chẳng có gì đáng kể. Chẳng lẽ ... huynh tính cướp sắc à ?
Diệp Đỉnh Chi không đáp, chỉ siết chặt vòng tay quanh eo Bách Lý Đông Quân.
Lần này mặt y càng đỏ hơn, đành tìm cách chuyển chủ đề :
_ Có phải có kẻ đang truy sát huynh ?
Diệp Đỉnh Chi làm như không để ý đến sự ngượng ngùng của y, bình thản đáp :
_ Nếu thật sự có kẻ truy sát ta thì sao ?
Bách Lý Đông Quân nghe vậy, tựa như bỗng dưng lấy lại được khí thế, đôi mắt ánh lên tia lửa bừng cháy.
_ Ta nhất định sẽ tìm gã báo thù.
Dù khí lực Diệp Đỉnh Chi vẫn còn chưa ổn định, hắn vẫn bật cười thành tiếng.
_ Nếu có kẻ truy sát ta, ta sẽ tự mình quay lại tìm gã báo thù, đệ đừng lo.
Bách Lý Đông Quân ngửi thấy mùi máu tanh thoảng qua, lòng y càng thêm lo lắng.
_ Vậy tại sao khí huyết của huynh lại cuộn trào như thế ? Chẳng lẽ không phải vì bị người khác đả thương sao ?
Diệp Đỉnh Chi mím môi, hắn khẽ cúi đầu, khóe miệng cong lên nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt chăm chú nhìn y :
_ Ta không sao, nếu không, sao có thể cướp sắc được chứ.
02.
Sau khi Diệp Đỉnh Chi dẫn theo Bách Lý Đông Quân rời khỏi thành Càn Đông, tốc độ dần chậm lại.
Trăng sáng sao thưa, tiếng côn trùng rả rích vang lên bên tai như đang thì thầm.
Đôi lúc, những lá lau bên bờ suối lướt qua ống quần hai người.
Bắp chân Bách Lý Đông Quân bị giày ôm chặt, khi xuyên qua đám cỏ dại mềm mại, y căng thẳng đến mức không dám động đậy cổ chân.
Cùng với nhịp vó ngựa dần chậm lại, Bách Lý Đông Quân càng nghe rõ nhịp tim của Diệp Đỉnh Chi.
Cánh tay của hắn cũng siết chặt hơn, ôm trọn lấy eo y từ phía sau.
Y nhẹ nhàng chỉnh lại tà áo hơi rối của mình, dò hỏi :
_ Trời đã khuya rồi, Vân ca, chúng ta nghỉ chân ở đâu đây ?
Chờ mãi không nghe thấy câu trả lời, Bách Lý Đông Quân liền quay đầu ra đằng sau.
Đúng lúc ấy, Diệp Đỉnh Chi kéo dây cương, con ngựa lập tức dừng lại.
Hắn nhân cơ hội tựa đầu vào vai đối phương, khẽ thở dài một tiếng, rồi nhẹ nhàng cọ mặt mình lên má y.
Bách Lý Đông Quân lập tức nín thở, lưng y áp sát vào lồng ngực Diệp Đỉnh Chi.
Cảm giác ấy như những chiếc lá lau vừa lướt qua, mang theo một hàng gai nhọn âm ỉ, khơi dậy trong lòng y cảm giác vừa hồi hộp vừa ngọt ngào khó tả.
Ngón tay của Bách Lý Đông Quân bị Diệp Đỉnh Chi nắm lấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lại, như đang vuốt ve.
Y khẽ cất tiếng gọi :
_ Vân ca ...
Ngay khoảnh khắc đó, đôi môi của Diệp Đỉnh Chi chạm nhẹ lên cổ Bách Lý Đông Quân, khiến toàn thân y run lên bần bật.
Diệp Đỉnh Chi siết chặt y trong vòng tay, dùng ngón tay nâng cằm y lên, xoay mặt đối phương lại đối diện với mình.
Một tiếng cười nhẹ mang theo chút ý trêu đùa vang lên bên tai :
_ Đệ căng thẳng đến thế sao ...
_ Đệ đệ chẳng lẽ đang sợ ta bắt nạt mình ?
Bách Lý Đông Quân thoáng ngẩn người, y phản ứng lại :
_ Sao huynh lại gọi ta là đệ đệ ?
_ Đệ luôn gọi ta là ca ca, chẳng phải ta cũng nên gọi đệ là đệ đệ sao ?
Diệp Đỉnh Chi giữ chặt y trong lòng, ánh mắt sâu thẳm như muốn khảm vào y, giọng nói mang theo chút dịu dàng hiếm thấy :
_ Lần này, ta sẽ không đặt ai khác phía trước đệ nữa ...
Lời nói ấy khiến lòng Bách Lý Đông Quân chợt nhói đau, một cảm giác chua xót dâng trào, nhưng chính y cũng không rõ vì sao.
Y chỉ lặng lẽ để mặc cho Diệp Đỉnh Chi nắm lấy cằm mình, ngơ ngẩn nhìn hắn.
_ Đệ biết không, ta thật sự rất thích đệ.
Những lời này như một đạo định thân chú, khiến trái tim Bách Lý Đông Quân trăn trở quay cuồng.
Đôi môi mỏng của Diệp Đỉnh Chi như ngậm trăng, muốn ép y nuốt xuống, Bách Lý Đông Quân vụng về đón nhận, y không biết ái tình khó khăn đến nhường nào, chỉ tham lam chiếm lấy hơi thở của hắn.
Diệp Đỉnh Chi cũng không khá hơn là bao, hắn trông như một tên ăn mày đột nhiên được dự tiệc thịnh soạn, thô lỗ mà tham lam.
Hắn cọ sát bên tai y, ôm y nhảy xuống ngựa.
Bách Lý Đông Quân bị Diệp Đỉnh Chi nắm chặt tay, ngồi trọn trên người hắn.
Đôi chân y chạm xuống bãi cỏ, mỗi lần khẽ cựa quậy, nước suối lại bắn lên, làm ướt cả cổ chân.
Bóng hai người hòa vào nhau bên bờ suối.
Một bàn tay rắn chắc nổi đầy gân xanh giữ lấy cổ Bách Lý Đông Quân, rồi từ từ trượt xuống, kéo tung mái tóc dài đang che khuất khuôn mặt y.
Bách Lý Đông Quân bị kéo mạnh đến mức hơi đau, nhưng y vẫn ôm chặt lấy Diệp Đỉnh Chi, đôi mắt trong veo tựa ánh nước lay động.
_ Vân ca ...
Y bị ép hơi ngửa đầu ra sau, Diệp Đỉnh Chi nhìn y mà mắt đỏ hoe, hắn cúi sát vào tóc mai, rồi lại nhẹ nhàng mơn trớn đầu lưỡi y.
Bách Lý Đông Quân đã sớm không còn tỉnh táo, vài giọt chất lỏng ấm nóng rơi trên mặt khiến y cứ ngỡ là trời đang mưa, cho đến khi nhận ra vị đắng nhè nhẹ pha chút mùi tanh của máu.
Bản năng mách bảo có điều không ổn, nhân lúc hai người tách nhau ra để thở, Bách Lý Đông Quân nương theo ánh trăng nhìn kĩ Diệp Đỉnh Chi.
Khuôn mặt lạnh lùng ngang tàng của hắn giờ bị hơi nóng bao phủ, môi mỏng tràn ra một dòng máu mảnh, nhỏ từng giọt xuống cằm.
Vài giọt máu lại rơi trên mu bàn tay Bách Lý Đông Quân, nóng bỏng như thiêu đốt cả trái tim y.
Bất Nhiễm Trần khẽ lóe sáng, y xé một mảnh áo lót, vội vã lau đi vết máu trên môi Diệp Đỉnh Chi.
_ Vân ca, huynh làm sao vậy ? Khi nãy khí tức đã không ổn rồi ...
Diệp Đỉnh Chi khẽ cau mày :
_ Ta không sao, chỉ là khí huyết chưa ổn định.
Bách Lý Đông Quân hoang mang vận khí muốn truyền công lực, nhưng bàn tay y bị Diệp Đỉnh Chi giữ lại.
_ Đừng vội, ta tự điều tức là được.
Nghe vậy, Bách Lý Đông Quân lập tức rời khỏi người hắn, không dám quấy rầy nữa.
Con ngựa cúi đầu uống nước suối, Diệp Đỉnh Chi ngồi xếp bằng trên thảm cỏ, nhắm mắt vận nội công.
Vài con đom đóm lấp lánh chập chờn quanh khuôn mặt hắn.
Bách Lý Đông Quân ở bên cạnh thủ hộ, nhưng càng nhìn càng cảm thấy hơi nóng bốc ngược lên, y lắc đầu thật mạnh rồi cúi xuống vốc nước suối tạt lên mặt.
Nước bắn tung tóe, y lấy tay che mặt, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp Diệp Đỉnh Chi :
_ Đệ đệ, ngày tháng chúng ta ở bên nhau còn rất dài.
...
Tiểu nhị buộc chặt dây cương ngựa, đổ đầy máng cỏ bằng ngũ cốc và nước sạch, sau đó ngước nhìn về phía lầu trên.
Tối nay có một đôi khách nhân khá kỳ lạ.
Hai người đều mang kiếm song hành, khi được hỏi muốn thuê mấy gian phòng, bạch y thiếu niên trông có chút trẻ con bảo muốn hai phòng, nhưng người bên cạnh lập tức ôm lấy eo y, ném xuống vài đồng tiền rồi kéo y lên lầu.
Đến đêm, tiểu nhị mang nước nóng lên thì cả hai gian phòng đều không có ai.
Gã ngẩn người, đặt nước xuống rồi rời đi.
Khi cửa phòng khép lại, màn trướng hơi rung, Bách Lý Đông Quân liền từ bên trong bò ra, thắt lưng bị một đôi tay rắn chắc siết chặt.
_ Vân ca, ta thấy khó thở quá ...
Diệp Đỉnh Chi vỗ nhẹ lên mặt y, tiện tay vén màn treo lên.
Bách Lý Đông Quân vẫn lo lắng về chuyện khí tức bất ổn của hắn, bèn hỏi :
_ Vân ca, luyện kiếm Ma tiên liệu có dễ tẩu hỏa nhập ma không ?
Diệp Đỉnh Chi chăm chú nhìn y, hắn im lặng một lát rồi đáp :
_ Nếu ta thật sự nhập ma thì sao ?
Bách Lý Đông Quân mỉm cười :
_ Ta nhất định sẽ cứu huynh.
_ Nếu đệ phát hiện ra ta lạm sát bách tính vô tội, và trở thành tội nhân khiến thế nhân đều muốn tru diệt thì sao ?
Bách Lý Đông Quân nắm lấy tay hắn, ánh mắt kiên định :
_ Vậy ta nhất định sẽ tìm được huynh, dù có là chân trời góc bể đi chăng nữa.
Diệp Đỉnh Chi ôm chặt lấy y, trong lòng hắn thầm nghĩ, kiếp trước quả thật đệ đã tìm ta rất lâu, rất lâu.
Đến nửa đêm, Bách Lý Đông Quân mơ màng thiếp đi.
Trước khi ngủ, y lầm bầm vài câu không rõ ràng.
Tiếc là Diệp Đỉnh Chi không nghe rõ, hắn cúi xuống khẽ hỏi :
_ Đệ đệ ngoan, đệ nói gì vậy ?
Một lát sau, khi Diệp Đỉnh Chi cũng sắp chìm vào giấc ngủ, Bách Lý Đông Quân như chợt nhớ ra điều gì hệ trọng, y lại cựa quậy, gắng gượng mở mắt.
_ Ta ... ta nói ...
Diệp Đỉnh Chi thấy y mệt đến mức không mở nổi mắt, ánh mắt liền tràn đầy yêu thương.
_ Đệ muốn nói gì, ta đều sẽ lắng nghe.
_ Ta nói ... chúng ta có nên thành thân không ?
03.
Trên chuyến hành trình này, vì nghĩ đến lối sống quen được nuông chiều của Bách Lý Đông Quân, sau một đêm nghỉ tại quán trọ, Diệp Đỉnh Chi đã thuê một chiếc xe ngựa cùng phu xe.
Lúc Bách Lý Đông Quân bị Diệp Đỉnh Chi cuộn trong chăn rồi vác lên xe ngựa, y mới nhớ ra điều cần hỏi :
_ Chúng ta định đi đâu đây ? Không phải là lang bạt giang hồ đấy chứ ?
Diệp Đỉnh Chi nhìn y ngồi xếp bằng trên xe, chăn đệm bung ra, mấy vết đỏ nhàn nhạt trên cổ y dưới ánh trăng càng lộ rõ, kéo dài từ cổ áo xuống bên trong.
Hắn khẽ nhướng mày.
_ Đệ có thể nghĩ như vậy.
Bách Lý Đông Quân lầm bầm :
_ Vậy chúng ta không thể dùng tên thật được nữa. Vân ca, huynh gọi là Kiếm hiệp, ta là Tửu hiệp, chúng ta tự xưng là " song hiệp " hành tẩu giang hồ, được không ?
Diệp Đỉnh Chi bật cười nhẹ, ánh mắt lướt qua cần cổ của Bách Lý Đông Quân, dừng lại vài giây.
_ Không được.
Bách Lý Đông Quân nhíu mày :
_ Vì sao lại không được ?
Diệp Đỉnh Chi cũng ngồi xếp bằng đối diện với y, một tay tựa lên bàn trà, hắn nghiêng đầu, chống cằm nhìn y chăm chú.
_ Không đủ tình ý.
_ Huynh ... huynh thật là phóng túng.
Diệp Đỉnh Chi cúi đầu cười khẽ, đuôi mắt nhướng lên, ý cười nhàn nhạt.
_ Không phải đệ đã từng đọc qua thoại bản hay sao ? Đạo lữ trong đó xưng hô thế nào ?
Bách Lý Đông Quân xấu hổ đến mức đầu óc quay cuồng, nhưng y vẫn nghiêm túc suy nghĩ.
_ Kiếm Tửu hiệp lữ ?
Diệp Đỉnh Chi kéo y vào lòng, đặt lên trán đối phương một nụ hôn, khẽ nói :
_ Cũng được.
...
Họ lại đi thêm một ngày nữa, đến Cô Tô thì trời đã âm u.
Diệp Đỉnh Chi gõ vào vách xe, phu xe lập tức dừng lại.
Bách Lý Đông Quân đã chán ngấy cái cảnh ngồi trong xe từ lâu, y nhảy xuống trước, phủi bụi bám trên người.
Hai ngày nay mưa lớn liên tục nên con đường đầy bùn lầy.
_ Huynh từng viết trong thư rằng đã dựng một căn nhà tranh bên ngoài Hàn Sơn tự.
Diệp Đỉnh Chi khẽ gật đầu :
_ Đệ thử xem ... liệu có còn ...
Chưa dứt lời, Bách Lý Đông Quân đã chạy vút vào con đường nhỏ dẫn đến rừng, vạt áo tung bay theo từng bước chân của y.
_ Ta phải đến ở thử xem làm khách thì có được tiếp đón chu đáo hay không.
Diệp Đỉnh Chi chậm rãi bước theo sau, mỉm cười :
_ Đệ thì không tính là khách đâu.
Mưa lớn mấy ngày gần đây đã cuốn phăng mái nhà tranh, để lại hiện trường là cành khô và lá rụng ngổn ngang.
Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng :
_ Mưa lớn quá, không ngờ lại tàn tạ đến mức này.
Y nhìn quanh, ánh mắt lộ rõ vẻ buồn bã hơn cả Diệp Đỉnh Chi, người đã tự tay dựng lên căn nhà.
_ Huynh từng viết trong thư là đã mất hơn một tháng để dựng nên.
Diệp Đỉnh Chi ôm kiếm, trên mặt chẳng lộ vẻ tiếc nuối hay phiền muộn.
_ Như vậy cũng tốt, đệ hãy thử nghĩ xem nên bố trí thế nào đi, chúng ta dựng lại từ đầu là được.
Bách Lý Đông Quân ngẫm nghĩ một lát, hai tai đã hơi đỏ lên.
_ Vậy thì đến lúc đó, chúng ta hãy ra thị trấn xem có cần mua gì để bổ sung thêm không.
Diệp Đỉnh Chi khẽ cười :
_ Cuối cùng đệ cũng hiểu ra rồi.
Bách Lý Đông Quân do dự một lát :
_ Hiểu ra gì ? Ý huynh là ta không phải khách, mà là ...
Nhưng y cứ mãi lắp bắp không thôi, còn tự làm mình thẹn tới mức mặt mũi đỏ bừng.
Sau khi nghỉ ngơi ở khách điếm thì Diệp Đỉnh Chi đã dần dần ổn định khí huyết, nhưng giờ nhìn thấy dáng vẻ chân thành của Bách Lý Đông Quân, trong lòng hắn lại không khỏi dâng lên một cảm giác xao xuyến khó tả, cổ họng thoáng vị tanh.
Hắn vô thức nói nhanh hơn :
_ Đúng như đệ nghĩ.
Bách Lý Đông Quân sở hữu dung nhan tươi đẹp tựa hoa xuân tháng ba, y khẽ nghiêng người về phía trước, đôi môi như vừa được thoa một lớp mật ngọt, hỏi lại :
_ Là gì cơ ?
Diệp Đỉnh Chi thấy y mang theo dáng vẻ xuân sắc đầy mặt như vậy, bèn ác ý bật cười, nhả ra hai chữ.
_ Đạo lữ.
Đã đăng : 25/12/2024.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro