Mẫu truyện thứ 06: Yêu.
[Không có số chương cố định, cũng không có lịch cập nhật cố định, cân nhắc trước khi đọc, cảnh báo ooc, toàn văn hơn 2000 chữ, HE.]
-
Lại một hồi xuân hạ thu đông, hoàng anh ríu rít bên ngoài ô cửa.
Bách Lý Đông Quân trở mình tỉnh dậy, y nheo mắt, xốc chăn.
Ngồi trên giường tính toán một chút, Bách Lý Đông Quân ngẫm ngẫm, hiện tại nên là... giờ Thìn hai khắc* đi.
*Giờ Thìn hai khắc: 7 giờ 30 phút sáng.
Cũng không biết là Diệp Đỉnh Chi rời đi từ lúc nào.
Kì thực Bách Lý Đông Quân vốn không có thói quen ngủ trưa đến như vậy, chỉ là vào lúc y vừa mới mở mắt ra, thì Diệp Đỉnh Chi đã lại ôm y vào lòng, vỗ về y giống như một tiểu hài tử: "Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát đi."
Đối mặt với một vòng tay ấm áp như thế, một giọng điệu dịu dàng như thế, Bách Lý Đông Quân hiển nhiên là không có một chút sức phản kháng nào.
Cho nên y lại rúc vào lòng Diệp Đỉnh Chi, ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy eo hắn, nhưng lời nói ra rõ ràng là đang cố ý làm nũng: "Không muốn ngủ nữa, nhưng nếu như là Vân ca bồi đệ, vậy thì đệ sẽ suy nghĩ lại."
Bất quá Diệp Đỉnh Chi lại dung túng y, hắn nhẹ hôn lên đỉnh đầu Bách Lý Đông Quân một cái, thủ thỉ: "Được, Vân ca bồi đệ ngủ."
Bách Lý Đông Quân bật cười khúc khích, y vui vẻ ngẩng đầu, đem chóp mũi của mình nhẹ nhàng cọ cọ vào chóp mũi của Diệp Đỉnh Chi, "Đông Quân yêu Vân ca nhất trên đời."
"Yêu ta nhất trên đời? Vậy là nhiều đến mức nào nha?", Diệp Đỉnh Chi cũng cười, mắt đối mắt với Bách Lý Đông Quân.
Đôi con ngươi hắn xinh đẹp lại linh động, ánh ở trong đó toàn là tình yêu.
Chóp mũi thân mật tương dán, Bách Lý Đông Quân vuốt ve eo hắn, lại đối với hắn nhỏ giọng tỉ tê: "Nhiều đến mức nào huynh còn không biết sao? Chính là đem cả nhân gian này đong lại, cũng không bằng nửa phần tình ý đệ dành cho huynh."
Diệp Đỉnh Chi mỗi ngày đều được Bách Lý Đông Quân yêu đến mãn nguyện, nhưng hắn vẫn sẽ cứ không nhịn được mà muốn được nghe Bách Lý Đông Quân tỉ tê yêu thương.
Thật sự là vô cùng hạnh phúc.
Sinh kiếp dễ dàng, tình kiếp gian nan, đời này có được Bách Lý Đông Quân, là phúc phần của hắn.
"Gió Hạ Quan, hoa Thượng Quan, tuyết Thương Sơn, trăng Nhĩ Hải, đệ nguyện gom hết cảnh đẹp của nhân gian lại, chưng cất thành thứ tình yêu thuần khiết nhất, nồng nàn nhất, sau đó đợi đến lúc hoa nở trăng vừa tròn, gió mát tuyết vừa tan, đệ thành kính mà dịu dàng, tất cả đều gói lại, đem tặng cho huynh."
Bách Lý Đông Quân thấp giọng thủ thỉ, khi y yêu chính là sẽ không nhịn được mà muốn nói thật nhiều thật nhiều lời đường mật, khi y yêu chính là sẽ không nhịn được mà muốn nói thật nhiều thật nhiều lời thương yêu.
Yêu Diệp Đỉnh Chi, Bách Lý Đông Quân chính là muốn đem tất cả những lời mật ngọt trên thế gian này toàn bộ đều nói qua với hắn.
Nhưng không phải chỉ là nói qua một lần trong một khoảnh khắc, mà là cả đời này đều phải nói qua thật nhiều lần trong thật nhiều khoảnh khắc.
"Cho nên Vân ca, Đông Quân của huynh chính là yêu huynh nhiều đến như vậy."
Diệp Đỉnh Chi nghe y nói, nghe đến cả người đều muốn mềm nhũn, dịu dàng mà tan ra. Bách Lý Đông Quân của hắn sao lại tốt đến như vậy.
Hắn nghĩ, yêu không có một định nghĩa nào là hoàn toàn chính xác.
Diệp Đỉnh Chi cũng không biết đối với thế nhân, yêu là gì.
Diệp Đỉnh Chi chỉ biết đối với hắn, yêu là Bách Lý Đông Quân.
Yêu, là Bách Lý Đông Quân đối với hắn.
Yêu, là hắn đối với Bách Lý Đông Quân.
Yêu, là Vân ca và Đông Quân đối với nhau.
Có lẽ mỗi một người, đều sẽ có một định nghĩa khác nhau về tình yêu.
Nhưng đối với bọn họ, yêu là đối phương.
Chỉ vậy thôi là đủ rồi.
Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, viền mắt bởi vì xúc động mà hoen đỏ. Hắn cúi xuống, thật dịu dàng hôn lên môi Bách Lý Đông Quân, "Đông Quân thật tốt."
Bách Lý Đông Quân nghe thấy ái nhân thầm thì, y mềm mại cong môi, lại duỗi tay ve vuốt đôi gò má Diệp Đỉnh Chi, "Đối với Vân ca, Đông Quân đương nhiên là tốt rồi."
Chỉ thấy Bách Lý Đông Quân rướn người, thật nhu hòa hôn một cái lên khóe mắt Diệp Đỉnh Chi.
Đáy mắt Bách Lý Đông Quân lấp lánh ý cười, mỗi một cử chỉ đều là đang dỗ dành Diệp Đỉnh Chi.
Y ôm lấy eo Diệp Đỉnh Chi, đem mái đầu vùi vào hõm vai hắn, "Vân ca, chúng ta ngủ thêm một lát."
-
"Vân ca, sao huynh không gọi đệ dậy."
Bách Lý Đông Quân tiến đến, từ phía sau ôm lấy Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi nắm lấy tay y, lại khẽ nhu niết mu bàn tay Bách Lý Đông Quân, "Ta định làm xong điểm tâm sẽ gọi đệ."
"Sao lại vậy nha.. người ta cũng muốn phụ huynh làm chứ bộ...", Bách Lý Đông Quân ậm ừ nũng nịu, lại dụi một cái ở sau gáy Diệp Đỉnh Chi, "Huynh chê đệ sẽ làm hỏng việc đúng không.. Vân ca thế là hết thương Đông Quân rồi..."
"....."
Diệp Đỉnh Chi thoáng cái không đáp, thế rồi lát sau, hắn bật cười sủng nịnh. Chỉ thấy ái nhân của Bách Lý Đông Quân xoay người lại, vươn tay ôm lấy cổ y, "Sao ta có thể hết thương Đông Quân được nha?"
"Ta có làm bánh hoa đào mà đệ thích ăn nhất, không muốn thử một chút sao?"
Bách Lý Đông Quân vốn dĩ cũng chỉ là định bày trò nghịch ngợm với Diệp Đỉnh Chi một chút, nhưng không ngờ được y càng nghịch càng nghiện. Thế là ái nhân của Diệp Đỉnh Chi bĩu môi một cái, giả vờ như bản thân y đã thật sự giận dỗi hắn rồi.
Nhưng Diệp Đỉnh Chi làm thế nào mà lại không hiểu được Bách Lý Đông Quân, cho nên hắn buông tay xuống, cũng giả vờ thở dài một hơi: "Xem ra Đông Quân thay đổi rồi, đến cả bánh hoa đào mà ta làm cũng không muốn ăn nữa."
"Đông Quân phụ lòng Vân ca rồi, vậy mà ban đầu ai đó còn nói yêu ta, thương ta cơ đấy.. Haiz, đúng là lời nói trên giường của nam nhân, thì không thể tin tưởng được mà."
Diệp Đỉnh Chi nói xong, còn vờ nâng tay, xoa xoa vết đỏ mà Bách Lý Đông Quân đã để lại trên cổ của hắn, "Xem kìa, bây giờ đến cả dỗ dành ta cũng không muốn nữa. Đại thành chủ của Tuyết Nguyệt thành đúng là cái đồ nam nhân thối, lột sạch y phục của ta rồi thì nói thay lòng là liền thay lòng."
Diệp Đỉnh Chi càng nói càng hăng, cái môi đỏ mọng cứ chu cả ra, chính là được Bách Lý Đông Quân nuông chiều đến sinh hư rồi.
"Có được cả trái tim và thể xác của người ta rồi thì liền vứt bỏ, thế mà vừa rồi còn ở trên giường ôm ấp người ta thề non hẹn biển, nỉ non thân mật nói yêu người ta làm cái gì.. đúng là nam nhân anh tuấn thì chỉ được mỗi cái miệng, y phục mặc vào chỉnh tề là liền nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ...", Diệp Đỉnh Chi cơ hồ ủy khuất lắm, nếu như cho hắn nói thêm một chút nữa, thì phỏng chừng hắn còn có thể khóc ra tới.
Lấy cái dáng vẻ "tiểu kiều thê" này của hắn, người ta không biết thì nhìn vào có khi còn tưởng rằng ở trên giường, hắn mới là người bị Bách Lý Đông Quân "khi dễ".
Diệp Đỉnh Chi lén lút ngước mắt, kín đáo quan sát phản ứng của Bách Lý Đông Quân. Sau đó quả nhiên, vẫn là Bách Lý Đông Quân không trụ được trước mị lực làm nũng của hắn.
Chỉ thấy y hoảng loạn duỗi tay, Bách Lý Đông Quân ôm lấy mặt Diệp Đỉnh Chi lên, hôn chùn chụt vào môi hắn, "Không có không có, đệ thương Vân ca mà."
"Vừa rồi là trêu huynh đó, Đông Quân sao có thể thay lòng đổi dạ được."
Bách Lý Đông Quân thấy Diệp Đỉnh Chi vẫn không đáp, trong lòng đột nhiên có hơi khẩn trương. Vân ca không phải là giận y thật rồi đó chứ?
"Vân ca ngoan, nhìn đệ này, nhìn vào mắt đệ này. Huynh có thấy được gì không? Là tình yêu của Đông Quân dành cho huynh đó."
"....."
Diệp Đỉnh Chi thật sự rất muốn cười, nhưng hắn vẫn tiếp tục giữ im lặng.
Bách Lý Đông Quân thấy như thế, lại càng giống như là ngồi trên đống lửa.
Y hết hôn lên môi hắn, lại chuyển sang hôn lên má hắn, "Đệ thích ăn nhất là bánh hoa đào của Vân ca làm, sau này Vân ca mỗi ngày đều làm cho đệ có được không? Đông Quân có thể ăn thay cơm luôn."
"... Xùy... Đông Quân của ta thật đáng yêu."
Diệp Đỉnh Chi không nhịn nổi nữa, rốt cuộc phì cười.
Bách Lý Đông Quân nhìn khóe mắt cong cong của hắn, y ngẩn người, nguyên lai Vân ca là đang trêu chọc y!
Thật là, dọa Bách Lý Đông Quân sợ muốn chết...
"Thế nào? Ta diễn có giống không?", Diệp Đỉnh Chi vui vẻ ôm lấy y, lại hôn mấy cái vào môi y, "Đông Quân biết không, cái dáng vẻ luống cuống lúc nãy của đệ trông đáng yêu lắm."
"Huynh thật là, dọa đệ sợ muốn chết."
Bách Lý Đông Quân vậy mà cũng không có lớn tiếng với hắn, y chỉ nhẹ dụi một cái vào hõm vai Diệp Đỉnh Chi, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, "Nghịch ngợm, Vân ca sao còn nghịch hơn cả đệ thế."
"Ăn không?", Diệp Đỉnh Chi vươn tay cầm lấy một cái bánh hoa đào, đem nó lắc qua lắc lại trước mặt Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân bắt lấy cổ tay hắn, y hé môi ngậm lấy bánh hoa đào, lại đẩy nửa cái còn lại đến cho Diệp Đỉnh Chi.
Bách Lý Đông Quân thích ăn bánh hoa đào, nhưng y thích nhất chính là cùng Diệp Đỉnh Chi ăn bánh hoa đào bằng cách này.
Bởi vì khi ăn bánh hoa đào bằng cách này, thì y không chỉ có thể ăn được bánh hoa đào, mà y thậm chí còn có thể "ăn" được một thứ còn ngon hơn cả bánh hoa đào, ngọt hơn cả bánh hoa đào.
Diệp Đỉnh Chi cũng cúi xuống, ngậm lấy nửa cái còn lại trên môi Bách Lý Đông Quân.
Là hắn cố tình làm bánh hoa đào nhỏ hơn so với bình thường.
Ừm, nhỏ hơn, thì hôn sẽ dễ hơn.
Môi mềm tương dán, bánh hoa đào rốt cuộc vương lại hương vị ở trong khoang miệng của Bách Lý Đông Quân, là một hương vị ngọt nhưng không ngấy, khi ăn vào thật sự rất ngon.
Nhưng y cũng không biết là bánh hoa đào ngọt, hay là môi của Vân ca ngọt.
Bách Lý Đông Quân kéo lấy eo Diệp Đỉnh Chi, đem hắn gắt gao ôm ở trong lòng.
Sau đó bọn họ cứ hôn như vậy, hôn thằng đến khi Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy tên nhóc Diệp An Thế lại đột nhiên ở đâu xuất hiện.
Nhưng Diệp An Thế cũng không có đến một mình, bên cạnh hắn còn có Tiêu Sở Hà, cùng với Lôi Vô Kiệt.
Diệp Đỉnh Chi nâng mắt nhìn Diệp An Thế, đoạn, bàn tay của hắn lại đưa lên, đỡ lấy gáy của Bách Lý Đông Quân.
"Sao còn chưa chịu đi? Muốn ở lại xem à?"
Diệp An Thế chính là nhìn ra được Diệp Đỉnh Chi muốn nói như vậy.
Phụ thân của hắn hoàn toàn không có dấu hiệu muốn dừng lại.
Nhưng Bách Lý Đông Quân cũng chính là hôn đến nghiện rồi, một chân của y thậm chí còn chen vào giữa hai chân của Diệp Đỉnh Chi.
Cảnh tượng này thật là phi lễ chớ nhìn. Nhưng Diệp An Thế bất quá đến mắt cũng chẳng buồn nhắm, chỉ thấy hắn ngậm ý cười, nói: "Phụ thân, con đến thăm hai người."
Tiêu Sở Hà ở bên cạnh cũng đã sớm nâng tay che mắt Lôi Vô Kiệt lại, nhưng tên nhóc đó cứ có lòng hiếu kì, nhất quyết phải xem cho bằng được.
Cái đầu nhỏ ngó tới ngó lui, chân tay cũng không chịu an phận, rốt cuộc bị Tiêu Sở Hà nâng chân đá một cái, "Xem cái gì mà xem, ngươi mới bao nhiêu tuổi hả?"
Lôi Vô Kiệt ủy khuất bĩu môi, Tiêu Sở Hà so ra cũng có lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi đâu...
"Đi thôi, một lát nữa chúng ta quay lại.", Diệp An Thế nhìn thấy phụ thân chỉ ném cho mình một cái ánh mắt, nhưng hắn bất quá cũng không có một chút bất đắc dĩ nào, dường như cảnh tượng này đối với Diệp An Thế đã quá mức quen thuộc.
Tiêu Sở Hà nghe xong, y gật đầu một cái, lại duỗi tay kéo Lôi Vô Kiệt đi.
Mà Lôi Vô Kiệt căn bản cái gì cũng chưa kịp nhìn, chỉ có thể bất đắc dĩ ú ớ vài câu: "Ơ này, còn chưa có chào hỏi gì mà... Tiêu Sở Hà ngươi buông ra coi, đừng có kéo ta.. ta...."
"Ngươi hăng hái đến như vậy sao? Phá hỏng không gian riêng tư của người ta thì thôi đi, lại còn chào hỏi, một lát nữa rồi chào."
"Nhưng cũng đừng có kéo nữa, ngươi buông ra, ta tự đi được mà..."
"Buông ngươi ra? Buông ngươi ra cho ngươi lại chạy đến xem cảnh phu phu nhà người ta ân ái à? Mau đi!"
"Ai đau đau đau.. ngươi nhẹ tay một chút có được hay không! Y phục của ta cũng bị ngươi kéo đến sắp rách rồi..."
"Đừng có bướng bỉnh nữa, rách rồi thì may cái mới, ta may cho ngươi."
"... Vậy thì bây giờ y phục của ta ngươi trực tiếp xé xuống luôn cũng được."
"....."
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro