𓇼 🌊 🐚
Người dân thành Tuyết Nguyệt đã quen với cảnh tượng này.
Cậu bé đang dọn dẹp khuôn viên cho thành chủ thành lớn mở cửa và nhìn thấy kiếm khách mặc y phục đỏ bước ra khỏi gian phòng chính của thành chủ.
Mọi người đều biết đây chính là Diệp Đỉnh Chi, thủ lĩnh Ma giáo bị người ta khiếp sợ mấy năm nay. Nếu là ở một nơi khác, có lẽ mọi người sẽ bỏ chạy mà không biết tại sao khi nhìn thấy người này.
Tuy nhiên, đây là thành Tuyết Nguyệt và là nơi ở của Bách Lý Đông Quân, thành chủ vĩ đại của thành Tuyết Nguyệt. Khi quân viễn chinh phía đông của Ma giáo bị đánh bại, Bách Lý Đông Quân đã bảo vệ toàn bộ lãnh thổ Bắc Ly và cuối cùng y đã cam kết bằng tính mạng của mình để đổi lấy mạng sống của Diệp Đỉnh Chi. Mối quan hệ giữa hai người họ thật phi thường và mọi người đều biết điều đó.
Sau nhiều lần thân thiết, người dân ở Tuyết Nguyệt thành cũng biết Diệp Đỉnh Chi là người tốt, nhưng hắn lại bị tiên hoàng ép đi theo con đường này.
Mọi người trong thiên hạ đều thích nghe những câu chuyện về nổi dậy và đấu tranh của những người có hoàn cảnh bi thảm, và người dân thành phố Tuyết Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Sau khi gặp hắn nhiều lần, cậu bé đã quen với việc chào hắn.
"Diệp tông chủ, chào buổi sáng."
"Ừm."
Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
Cậu nhóc lại hỏi hắn: "Thành chủ còn ngủ sao?
Diệp Đỉnh Chi vội vàng đáp: "Ừ, đừng quấy rầy Đông Quân."
Mỗi lần như vậy, cậu nhóc đều cảm thấy không hiểu, mình không nên ở đây, chỉ có thể gật đầu đồng ý, sau đó lại đắm mình quét sân nhỏ.
Bách Lý Đông Quân đã nghĩ đến việc đưa cho Diệp Đỉnh Chi một thanh kiếm khác.
Đối với y không thành vấn đề, mọi thứ trên thế giới đều có thể được sử dụng làm vũ khí cho hắn, và nếu y không có kiếm cũng không thành vấn đề.
Diệp Đỉnh Chi từ chối y với lý do không liên quan đến tranh chấp, cũng không cần dùng kiếm, Bách Lý Đông Quân hiểu rõ điều này, đành phải từ bỏ.
Khi nhắm mắt lại, y có thể nhớ lại cuộc gặp gỡ giữa hai người ở Kiếm lâm nhiều năm trước và hai người họ đã đấu kiếm vui vẻ. Kể cả khi chuyện đó xảy ra trong lúc say rượu, dường như nó sẽ mãi mãi khó quên.
"Đệ đang nghĩ gì đó?"
Diệp Định Chi thấy y đang nhắm mắt tập trung nên quay sang hỏi y.
"Không có gì."
Bách Lý Đông Quân mở mắt ra, mỉm cười đẩy hắn. Người trước mặt tôi vẫn sống tốt, giống như trước đây.
Y cười khúc khích, chỉ vào Diệp Đỉnh Chi, rồi chỉ vào chính mình
"Đang nhớ."
"Nhớ ta và đệ?"
Diệp Đỉnh Chi nắm lấy tay y, y đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng.
"Tránh ra, ta đi pha chút rượu."
Bách Lý Đông Quân cấp tốc bỏ chạy, chỉ để lại Diệp Đỉnh Chi một mình đi gọi y.
"Giữ lại cho ta một ít."
"Đương nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro