Chap 10
“Phải bồi thường bao nhiêu?”
“Cần hơn 100 triệu.”
Yong Kang im lặng một lát rồi nói: “Hơn một trăm triệu em cũng kiếm được, nếu chị không muốn quay thì hủy hợp đồng đi.”
“Không sao, không cần hủy, tôi có thể quay tiếp.”
Jennie biết tình hình của Yong Kang, sao cậu có thể lập tức kiếm ra hơn 100 triệu được, chắc chắn sẽ phải đi vạy mượn khắp nơi.
Yong Kang xuất đạo còn muộn hơn nàng, năm nay mới bắt đầu phất lên, hai năm đầu mới vào giới giải trí cũng chỉ như người vô hình, lăn lộn ba bốn năm mới dần chút danh tiếng.
Hiện giờ cậu mới chỉ là diễn viên tuyến ba, có tốt hơn nàng một chút, nhưng hơn một trăm triệu không phải số tiền nhỏ, nàng thật sự rất ngại nhận tiền của cậu.
Thấy không khuyên được Jennie, Yong Kang đành từ bỏ.
Cậu thở dài, nói: “Chị Jennie, sau này chị đừng nhận mấy phim kiểu này nữa, không tốt cho thanh danh đâu.”
“Được, quay xong bộ này sẽ không nhận nữa.”
Jennie cũng biết quay phim nóng không tốt cho thanh danh, nếu bị mang tiếng, sau này khả năng lựa chọn vai diễn sẽ càng hạn hẹp, cực kỳ ảnh hưởng đến việc phát triển tiền đồ.
Nhưng lúc ấy thiếu tiền, chỉ muốn nhanh kiếm tiền nên nàng không nghĩ nhiều như vậy.
Sau này nàng thật sự không dám nhận nữa, ai biết còn có thể gặp được người thứ hai giống như Jisoo không, mượn danh nghĩa đóng phim để giậu đổ bìm leo, xâm phạm nàng.
Jennie nói với Yong Kang thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Ngày hôm sau, cảnh của Jennie rất ít, nàng quay xong rồi về phòng nghỉ thu dọn đồ đạc, đang chuẩn bị rời đi thì Jisoo đẩy cửa bước vào.
Trong nhà trợ lý có việc, Jennie cho cô bé tan làm trước, trong phòng nghỉ lúc này chỉ có một mình nàng.
Nhìn Jisoo tới gần, Jennie lạnh lùng nói:
“Chị tới đây làm gì?” Jisoo đi đến trước mặt nàng, rút trong túi áo vest ra một tờ chi phiếu, đưa cho nàng: “Chuyện hôm qua thật sự xin lỗi em, đây là tiền bồi thường.”
Jennie nhận chi phiếu trong tay cô, nhìn con số 50 triệu.
Nhiều thật, còn cao hơn thù lao nàng đóng một bộ phim điện ảnh. Kim ảnh hậu ra tay thật hào phóng, dùng 50 triệu mua một lần của nàng.
Jennie nhìn Jisoo, nhếch môi cười lạnh, sau đó xé tờ chi phiếu trong tay thành từng mảnh nhỏ ném vào mặt cô.
Vụn giấy bay lả tả, có vài mảnh còn dính trên mắt cô. Jisoo chớp mắt, vẫn đứng im nhìn nàng.
Jennie tức đến đỏ mắt: “Kim Jisoo, chị đúng là đồ xấu xa, chị coi tôi là cái gì? Chị muốn mua nhưng tôi không muốn bán!”
Jennie cảm thấy mình bị sỉ nhục, Jisoo đang giẫm đạp lên tôn nghiêm của nàng. Chị coi nàng là loại phụ nữ có thể dùng tiền để giao dịch thân thể, trong mắt cô nàng có khác gì kỹ nữ đâu.
Jisoo nhẹ nhàng phủi mấy mẩu giấy trên vai đi, hỏi nàng: “Em cần tài nguyên đúng không? Tôi có thể đưa em vào đoàn phim.”
“Tôi không thiếu, không cần chị bồi thường. Coi như tôi bị chó cắn, chị tránh xa tôi ra một chút.”
Jennie đẩy Jisoo ra, cầm khăn trùm đầu đi khỏi.
Jisoo nhìn bóng dáng rời đi vội vàng Jennie, ánh mắt đen tối không rõ.
Cô rút một điếu thuốc ra, bật lửa, châm thuốc.
Từ sau khi Jennie xuất hiện, Jisoo phát hiện mình càng lúc càng nghiện thuốc lá. Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện của Jennie là tâm tình cô đều bị ảnh hưởng.
Cô có chút phiền não, chẳng hiểu vì sao Jennie không cần tiền, cũng không cần tài nguyên.
Nàng quay phim nóng chính là vì tiền, bây giờ lại không muốn nhận tiền của cô. Gần đây nàng cũng chẳng có phim mới nào, cô cho nàng tài nguyên không phải là rất tốt sao?
Có lẽ nàng còn có thể mượn cơ hội để nổi tiếng hơn, bởi những dự án phim có cô tham dự đều rất hot.
Nhưng tiền và tài nguyên nàng đều không cần, vậy nàng muốn gì?
Jisoo nghĩ trăm lần cũng không ra, cảm thấy phụ nữ đúng là loài sinh vật kỳ quái.
À, không, chỉ có Jennie mới kỳ quái.
Rốt cuộc, Jisoo cũng cảm thấy Jennie khó thu phục hơn những người phụ nữ khác nhiều. Bình thường cô chỉ cần cho chút tiền là có thể tống cổ họ đi, hoặc là dùng khuôn mặt tuấn tú này là có thể điên đảo chúng sinh.
Nào có giống Jennie, dầu muối đều không ăn.
Jisoo cảm thấy thất bại, nhưng cô không tin chính mình không trị được Jennie.
Cô rút di động ra, gọi một cuộc: “Alo, anh cả, có thể giúp em một chuyện không?”
“Giúp em thu mua một công ty nhỏ, Công ty TNHH Đá quý Kim thị, giá cả có thể ưu đãi cho bọn họ một chút. Cảm ơn, lúc nào về em sẽ trả lại tiền cho anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro