Chương 3
Cả căn phòng chìm trong ánh sáng mờ nhạt từ đèn trần. Hai người đứng rất gần nhau, khoảng cách gần đến mức hơi thở hòa lẫn, nhưng giữa họ như có một bức tường vô hình không ai dám phá vỡ.
Đối diện với ánh mắt dao động giữa sự tức giận và đau khổ, như thể đang cố tìm lời để nói nhưng không thể thốt ra từ Mã Quần Diệu, Lâm Y Khải cảm nhận được sự căng thẳng từ hắn, từ cách đôi tay siết chặt hai bên hông, đến ánh mắt như ghim thẳng vào nội tâm của mình. Cậu cảm giác trong lòng chua xót.
" Lâm Y Khải, cậu thực sự muốn bức chết tôi đúng không? Sao cậu không thể thành thật được vậy? Hả!?"
Cậu đẩy người Mã Quần Diệu ra nhưng tay đã bị hắn bắt lấy, Mã Quần Diệu không cho cậu cơ hội chạy thoát, hắn mặc kệ tiếng chuông họp lớp vang lên, hắn chỉ muốn biết được, thật sự Lâm Y Khải tại sao lại khiến hắn suy nghĩ nhiều đến như vậy.
" Mã Quần Diệu, cậu không hiểu hay cố tình không hiểu? Người không thành thật là cậu, chẳng phải tôi." Giọng Lâm Y Khải vang lên, không lớn, nhưng từng chữ như đâm sâu vào không gian tĩnh lặng.
Mã Quần Diệu ngây người, người không thành thật là hắn?
" Cậu rõ ràng cũng thích tôi, nếu không, tại sao cậu hôn tôi? bạn bè mà đi hôn nhau?"
Câu nói này của Lâm Y Khải khiến Mã Quần Diệu sắc mặt trở nên đông cứng, hắn có chút không ngờ, hắn không thể nhìn trực diện cậu được nữa. Tâm tí hắn như những cơn sóng cuộn trào xô vào nhau không ngừng. Khí thế áp đảo cậu trôi mất tiêu, hắn trở ngược lại thành kẻ bị động, vội quay người bỏ đi.
" Tại sao cậu lại sợ thừa nhận?"
"..."
Lâm Y Khải nhìn bóng lưng ủ dột của Mã Quần Diệu, trong lòng cậu cũng đã có đáp án cho chính mình.
" Cậu không muốn nghe, không muốn đối mặt cũng không sao, tôi chỉ muốn khẳng định rõ với cậu lần nữa, giữa chúng ta không còn bất kỳ cảm xúc nào, nếu tôi có làm cậu bận tâm vì chuyện gì, thì xin lỗi cậu."
Câu nói của Lâm Y Khải như một lưỡi dao, vừa sắc lạnh vừa đau đớn. Mã Quần Diệu run rẩy khi nghe điều ấy, tay hắn nắm chặt lại, hắn quay người thì cậu đã không còn ở đây nữa. Mã Quần Diệu chạy vào nhà vệ sinh, hắn tát nước liên tục vào mặt mình, mỗi cú tạt là một nỗ lực tuyệt vọng để làm dịu đi cơn lốc cảm xúc đang gào thét trong lòng.
Nước lạnh buốt chảy thành dòng, nhỏ giọt từ cằm xuống cổ áo, nhưng Mã Quần Diệu không dừng lại. Cảm giác lạnh như kim chích vào da, nhưng nó không đủ để át đi tiếng nói hỗn loạn trong đầu.
"Không được nghĩ nữa... không được nghĩ nữa!" Mã Quần Diệu lẩm bẩm với chính mình, giọng khản đặc, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Nhưng hình ảnh ấy, gương mặt ấy, lại là Lâm Y Khải, gương mặt hắn luôn cố trốn tránh, lại nhìn thẳng vào hắn, buộc hắn đối diện.
sự bối rối, sợ hãi, và cả thứ cảm giác mà Mã Quần Diệu không dám đặt tên. Nhưng nước không thể xóa đi ánh mắt của Lâm Y Khải trong gương, cũng không thể làm dịu đi tiếng tim đập dồn dập, như muốn nổ tung của Mã Quần Diệu.
Hắn bấu chặt mép bồn rửa, đôi tay run rẩy không thể kiểm soát. Mọi thứ dường như nghẹt thở, căn phòng quá chật, tiếng nước chảy quá lớn, và cảm giác trong lòng quá mạnh mẽ.
Cuối cùng, hắn ngừng lại, nước vẫn rỉ từng giọt từ tóc xuống mặt. Mã Quần Diệu nhắm chặt mắt, tự nhủ với bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng hắn có thể bỏ qua, rằng cảm xúc này chỉ là nhất thời. Nhưng sâu trong lòng, hắn biết, hắn và Lâm Y Khải không thể cứu vãn.
Nhiều ngày sau đó Mã Quần Diệu cũng điều chỉnh được tinh thần, hắn sau chuyến du lịch cùng bố mẹ thì tâm tình cũng trở nên thoải mái một chút.
Mã Quần Diệu vừa chạy xe, con xe hắn mới sắm tuần trước, gió ùa qua cửa sổ xe mở rộng, mạnh mẽ và mát lành, phả vào mặt như những làn sóng không ngừng nghỉ. Cảm giác ấy vừa sảng khoái, vừa khiến mọi giác quan trở nên sống động hơn bao giờ hết. Bánh xe lăn qua con đường quen thuộc, và bất giác tim Mã Quần Diệu như chậm lại một nhịp khi đi ngang qua trường cấp 3 của Lâm Y Khải.
Mọi thứ dường như không thay đổi, nhưng trong lòng Mã Quần Diệu cảm giác khác lạ tràn về, như một thước phim quay chậm từ những ngày tháng xa xưa.
Hắn nhớ những buổi chiều muộn, ngồi trên xe chờ Lâm Y Khải tan học. Mặc dù Lâm Y Khải học trên hắn một lớp, nhà cách hắn tận 40 cây số nhưng Mã Quần Diệu lại thấy rất thuận đường, đi đi về về bao nhiêu cũng không thấy chán. Hắn còn nhớ có lần hắn bị các anh chị trong trường Lâm Y Khải trách mắng thì con xe của hắn chắn hết cả lối đi và chiếm nơi để xe của người khác. Nhưng Mã Quần Diệu chẳng quan tâm, khi ấy trong mắt hắn chỉ có Lâm Y Khải.
Tiếng chuông vang lên từ tòa nhà chính, và dòng học sinh ùa ra như một cơn sóng, nhưng ánh mắt hắn chỉ dõi theo một dáng hình duy nhất. Người ấy, với chiếc áo đồng phục trắng, bước ra từ cánh cổng, vừa quen thuộc, vừa rực rỡ trong ánh chiều.
Những lần Lâm Y Khải cười khi chạy vội ra xe, mái tóc bay lòa xòa trong gió cùng nụ cười sáng như ánh mặt trời đều làm Mã Quần Diệu không thể rời mắt.
Hơi gió lùa qua làm tóc Mã Quần Diệu khẽ lay động, kéo hắn trở lại hiện thực. Mã Quần Diệu đang nắm chặt tay lái hơn, như thể cố níu giữ một điều gì đã qua.
Chớp mắt ba tháng nhanh chóng trôi qua, công ty Nadao hôm nay có buổi họp riêng với Lâm Y Khải và Mã Quần Diệu. Chị gái quản lý hoà nhã đưa cho cả hai tập kịch bản dày cộm, với tiêu đề: I Told Sunset About You và nói.
" Đây là một dự án mà chị cũng như team đã ấp ủ rất lâu, thật sự, vai chính ngoài hai đứa ra chị không tìm thấy ai phù hợp hơn cả."
Chị Dương yên lặng quan sát thái độ của cả hai, Lâm Y Khải biểu tình có chút bất ngờ lẫn lo lắng, cậu không tự chủ nhìn về Mã Quần Diệu, vừa hay hắn cũng có chung suy nghĩ, ánh mắt cũng đang hướng về cậu.
Chị Dương như chỉ chờ có thế, liền ôm lấy hai bên vai của hai đứa nhỏ rồi mỉm cười vui vẻ động viên " Vậy nhé, chốt nhé, về đọc kịch bản, không hiểu gì cứ nhắn chị, tháng sau sẽ bắt đầu!"
Lâm Y Khải về nhà với tâm trạng không thể tả, vừa lo lắng, vừa hồi hộp, xen lẫn ngại ngùng khi cậu phải đóng với Mã Quần Diệu.
Lâm Y Khải trở ra từ phòng tắm, cậu không cảm thấy khá hơn, vươn tay ôm lấy chú cún nhỏ có bộ lông trắng tinh vào lòng mà tâm sự.
" Momo, tao sắp có vai diễn đầu tiên.."
Chú chó nghiêng đầu, như cố hiểu từng lời cậu nói. Đôi tai vểnh lên, cái đuôi khẽ đập nhẹ xuống sàn, tạo ra một nhịp điệu an ủi vô hình.
" Tao thật sự không thích cậu ta nữa, nhưng tao vẫn bị ngại ấy"
Momo rướn người lên, đặt hai chân trước lên ngực cậu. Lưỡi nó liếm nhẹ vào tay cậu, như một cách động viên. Lâm Y Khải nhìn xuống, đôi mắt đầy cảm xúc, bật cười khẽ.
" Gâu.. gâu"
Momo cũng như đáp lại với cậu.
Lâm Y Khải tựa cằm lên đầu chú chó nhỏ, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài, bầu trời đen tối mịt, phức tạp, cô độc.
Từ sau lần ở phòng nghỉ, Lâm Y Khải đã chính thức gác lại cảm xúc với Mã Quần Diệu, cậu nhận ra bản thân mình không nhất thiết cứ phải chạy theo hắn mãi như thế, điều cậu cần làm, chính là yêu lấy bản thân. Và đúng là thế thật, khi Lâm Y Khải mở mục tin nhắn chờ bên IG, có gần một trăm tin nhắn mời kết bạn và trò chuyện, cậu cắn môi, không biết nên bắt đầu ra sao, chần chừ một hồi, Lâm Y Khải cũng vứt điện thoại sang một bên, ngã người xuống sàn nhà, trên một chiếc thảm ấm áp.
Cậu dạo này thói quen sinh hoạt không thay đổi gì nhiều, chỉ là rất muốn đi ra ngoài, tiêu tốn thời gian cho bạn bè và mua sắm, Lâm Y Khải không rõ, cậu chỉ muốn bản thân hạn chế ở một mình đến mức tối đa.
Chợt Lâm Y Khải nhìn chăm chăm vào cuốn kịch bản trên bàn, cậu ngồi dậy, mùi giấy mới ngập tràn lan toả trong phòng, mang đến một cảm giác vô cùng dễ chịu, Lâm Y Khải tựa người vào sofa, chậm rãi đọc từng trang từng trang một.
Lâm Y Khải cũng có gương mặt góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy sự tò mò và suy tư. Dưới ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn, những đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng, từng cái nhíu mày, từng lần mím môi, tất cả đều phản chiếu nội tâm phức tạp đang diễn ra trong cậu. Đôi tay cậu không ngừng di chuyển, lúc thì nhẹ nhàng lật từng trang giấy, lúc thì cầm bút gạch dưới một dòng thoại quan trọng. Trên bàn, những tờ giấy ghi chú chất chồng, đầy những dòng chữ nguệch ngoạc. Cậu cắn nhẹ đầu bút, ánh mắt chăm chú như muốn thấu hiểu từng chữ, từng hành động của nhân vật mà mình sắp hóa thân.
Đọc đến một đoạn cao trào, đôi môi cậu mấp máy, đôi mắt đanh lại như đang hóa thân vào nhân vật. Cậu đứng dậy, tay cầm kịch bản, bước vài bước quanh phòng. Giọng cậu vang lên, khi thì run rẩy, đầy nỗi đau, khi thì lớn tiếng, như đang đối đầu với một thế lực vô hình.
Sau vài phút diễn thử, cậu thả mình xuống ghế, đầu ngửa ra sau, tay đặt lên trán, như thể câu chuyện vừa rồi đã rút cạn sức lực của cậu. Đôi mắt hướng lên trần nhà, nhưng không còn nhìn thấy căn phòng, mà như đang sống trong thế giới của nhân vật.
Cậu hít sâu, một tay xoa nhẹ thái dương, tay kia cầm bút, viết thêm vài dòng bên lề kịch bản. Lặng lẽ nhưng đầy quyết tâm, cậu lẩm bẩm như tự nhủ: "Nhân vật này không chỉ là một vai diễn. Đó là một phần của mình."
Ánh đèn bàn rọi xuống, gương mặt cậu nửa chìm trong ánh sáng, nửa lẩn khuất trong bóng tối. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bút cọ vào giấy, từng dòng chữ trên kịch bản dần trở thành một thế giới sống động trong tâm trí của Lâm Y Khải.
Cùng lúc với Lâm Y Khải, Mã Quần Diệu cũng đang đắm mình vào kịch bản: I Told Sunset About You.
Mã Quần Diệu ngồi thẳng trên chiếc ghế gỗ, ánh sáng từ đèn bàn bao phủ lấy gương mặt điển trai của hắn, làm nổi bật đôi mắt u buồn, như chứa đựng cả một thế giới cảm xúc. Trước mặt hắn là cuốn kịch bản, nhưng hắn không chỉ đọc mà đang lặng lẽ sống trong từng dòng chữ.
Ánh mắt hắn dừng lại ở một đoạn miêu tả nội tâm nhân vật, đôi mày hơi cau lại. Bàn tay nhẹ nhàng lướt qua từng dòng, như thể muốn chạm vào câu chuyện, cảm nhận nỗi đau của nhân vật qua từng con chữ. Hắn không vội vàng lật trang mà để ánh mắt mình dừng lâu hơn, như cố gắng tìm hiểu những gì không được viết ra, những điều nhân vật không nói, nhưng ẩn sâu bên trong.
Khi đến một đoạn hội thoại đầy kịch tính, hắn khẽ nhắm mắt, ngả người ra ghế. Đôi môi mím chặt, bàn tay đặt lên ngực như muốn cảm nhận nhịp đập trái tim của chính nhân vật. Một hơi thở dài thoát ra, và khi mở mắt, ánh nhìn của hắn như thay đổi, không còn là chính mình, mà là ánh nhìn của nhân vật, chất chứa bi thương và một chút cứng rắn.
Hắn bắt đầu đọc thành tiếng. Giọng nói trầm, chậm rãi, như đang mang theo sức nặng của từng từ. Lời thoại đơn giản nhưng qua giọng nói của Mã Quần Diệu, từng câu chữ trở nên sống động, chạm đến tận sâu cảm xúc. Khi đến đoạn giận dữ, hắn không chỉ nói, mà cả cơ thể căng lên. Tay siết chặt thành ghế, đôi mắt đỏ lên, như chính hắn vừa trải qua một cuộc đời khác.
Sau khi diễn thử, hắn đặt kịch bản xuống, gương mặt lặng đi. Ánh mắt hắn đăm đăm nhìn vào khoảng không, như bị kéo vào những câu hỏi không lời đáp. Một tay hắn xoa nhẹ thái dương, tay kia vô thức gõ lên mặt bàn, nhịp điệu chậm rãi nhưng nặng nề, như nhịp tim của nhân vật đang thấm dần vào chính con người hắn.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn mang theo một thứ gì đó sâu sắc hơn, không còn là sự khám phá, mà là sự đồng cảm. Mã Quần Diệu thở ra, khẽ lẩm bẩm: " Hiểu rồi, Lâm Y Khải.. tôi hiểu rồi.."
Căn phòng yên lặng, chỉ có ánh đèn vàng nhạt và bóng dáng Mã Quần Diệu mờ nhạt in trên tường. Đôi vai hơi run, đôi mắt nặng trĩu, nhưng trong không khí tĩnh lặng ấy, cảm xúc của nhân vật đã sống dậy, không chỉ trên trang giấy, mà ngay trong chính con người hắn.
P/S: Đôi lời của mình, vì mình viết khá dài gần 3-4k từ nên sẽ không tránh được vài sai sót nhỏ về chính tả, mong mọi người thông cảm nhé. Cảm ơn và đọc truyện vui vẻ ạ hihi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro