Chương 2 : Kinh biến
Quỷ Nhãn Vương nhìn ông nội và nhóm của ông đi xuống sông, ông thở dài thườn thượt.
Một lúc sau, người chủ cầm bao tải chạy tới. Quỷ Nhãn Vương nhìn chiếc bao rách nát, hồi lâu không nói gì, không nhận lấy mà chỉ ngơ ngác nhìn nó.
Người chủ nhìn thấy vẻ mặt Quỷ Nhãn Vương rất kỳ lạ, liền thắc mắc: "Ngài làm sao vậy?
Quỷ Nhãn Vương khẽ thở dài nói: "Từ khi trở thành góa phụ, cô ấy đã bị gia đình cậu bắt nạt rất nhiều!"
Người chủ cũng tỏ ra xấu hổ và mỉm cười. "Cái này... ngươi đang nói cái gì vậy?"
Tôi nhờ anh mang cho tôi một cái gối, nhưng anh lại mang cho tôi một cái bao rách nát như vậy, chẳng lẽ khi còn sống cô ấy cũng không có một cái gối sao? "
Người chủ không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. Trong phút chốc, bầu không khí trên bờ lạnh như băng.
Quỷ Nhãn Vương tiếp lời, hắn lấy trong túi ra một chiếc kéo đồng, cắt bao ra, lấy một nắm tro hương trên mặt đất bỏ vào túi, sau đó nhét chiếc kéo đồng vào túi. à.
"Cô ấy đã có quá nhiều uất ức trong suốt cuộc đời của mình, và tôi sợ điều đó sẽ gây bất lợi cho gia đình anh sau khi cô ấy qua đời. "
"Hừ... Tôi biết ngay người đàn bà này không phải là người tốt.Cô ta chết sẽ quay lại làm tổn thương gia đình chúng tôi... Thật là..."
"Anh ăn nói cẩn thận, giữ mồm giữ miệng mà tích đức....Cô ấy sinh vào giờ âm là người thu hút tiền tài nếu gặp được quý nhân.Thật là lãng phí khi anh ngược đãi cô ấy như thế"
"Humph...thật biết kiếm tiền sao?Từ khi cô ta vào nhà, gia đình chúng tôi ngày một sa sút. Sức khỏe của anh trai tôi từ nhỏ đã tốt, nhưng ai có thể ngờ rằng anh ấy đã đột ngột qua đời vào ngày cô ấy đến. Chúng tôi..."
" Hừ ... anh trai của anh đó là tự làm tự chịu.Trước khi đến đây tôi có hỏi rồi, anh của anh dùng tiền mua cô ấy về làm vợ nên anh ta có kết cục như vậy cũng hoàn toàn là quả báo mà thôi."
"Tôi vừa mới cất chiếc gối này đi thì phát hiện đồ đạc bên trong đã ẩm ướt, vậy nên việc thu hồi thi thể hôm nay chắc chắn sẽ không suôn sẻ, chỉ cần tìm được thi thể thì gia đình anh sẽ gặp tai họa. "
Quỷ Nhãn Vương là người thẳng thắn, cho nên mỗi lời nói trong miệng đều như đãi vàng trong cát . Gia chủ nghe được lời Quỷ Nhãn Vương nói thì rùng mình kịch liệt. "Vậy... tại sao chúng ta không bắt được cô ấy?"
Quỷ Nhãn Vương lắc đầu mỉm cười, "Từ xa xưa, người ta đã chú trọng việc chôn cất để bình yên. Nếu xác cô ấy ở trong nước, cô ấy sẽ chết. "Không có cách nào xuống âm phủ báo cáo. Đến lúc đó, cô ấy sẽ quấy rầy gia đình anh...."
Bản thân người chủ cũng có lương tâm cắn rứt, cộng thêm sự hù dọa của Quỷ Nhãn Vương như vậy, Mồ hôi lạnh chảy ra từ trán hắn một cách suôn sẻ. Anh ta nắm lấy tay Quỷ Nhãn Vương và run rẩy nói: "Ngài ... ngài phải cứu chúng ta... ngài phải có cách... ngài..."
Quỷ Nhãn Vương nắm lấy tay anh với vẻ mặt chán ghét nói: "Nếu biết cách giải quyết thì sao tôi phải bận tâm, đến nước này gia đình anh phải chịu khổ một chút.
"Tôi sẽ thay đổi...Tôi nhất định sẽ thay đổi...ngài không thể, không thể từ chối cứu tôi...tôi phải cứu tôi."
Quỷ Nhãn Vương nhìn mặt của gia chủ tái nhợt khẽ thở dài, và nói: "Ồ...không sao đâu. Bây giờ anh đã tìm đến tôi, tôi sẽ tìm cách giải quyết thảm họa này cho anh, nhưng..."
" Đừng lo lắng...tiền không thành vấn đề...ngài..."
Quỷ Nhn Vương lắc đầu, cười khổ nói: "Tôi không nói chuyện tiền nong" Tục ngữ có câu, người sinh vào thời Âm, âm khí trong cơ thể nhất định rất nặng nề, sau khi chết nếu còn sót lại oán niệm, sẽ trở thành tà linh, đây không phải là tà ác. Đối phó với cô ấy rất dễ dàng. Loại bỏ cô ấy gần như là không thể, vì vậy tôi chỉ có thể thương lượng với cô ấy. Thành công hay không phụ thuộc vào số phận của anh."
"Thương lượng...ngài ... ngài có chắc không?"
Quỷ Nhãn Vương lắc đầu và duỗi một ngón tay ra.
"Ngài...ý ngài là gì..."
"Đây là lần đầu tiên tôi đàm phán với ma, vì vậy tôi chỉ chắc chắn 10% , nhưng bây giờ anh cũng đừng sợ. Hãy lấy chiếc gối này và chôn nó dưới ngưỡng cửa nhà bạn. Tôi có thể đảm bảo anh an toàn qua đêm. Nhưng sau nửa đêm, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng ra ngoài. "
Ông chủ khẽ gật đầu, nói vài câu cảm ơn đơn giản rồi ôm chiếc gối chạy về nhà.
Tất nhiên mọi điều bà biết đều là do ông nội kể lại. Tôi nghĩ ông nội có thể đã đổ thêm dầu vào lời nói của mình, nhưng tôi cũng không có cách nào để xác minh điều này.
Có hai chiếc thuyền gỗ cùng nhau xuôi dòng, trên hai chiếc thuyền gỗ này có 8 người, 8 người này nối tiếp nhau hướng về giữa sông. Thuyền trước có 5 người, thuyền sau có 3 người đứng cùng ông nội. Vì đây là lần đầu tiên ông nội xuống sông vớt xác nên Quỷ Nhãn Vương đã sắp xếp để ông nội lên chiếc thuyền gỗ phía sau đón ông.
Hai chiếc thuyền từ từ trượt về phía bệ đá nhỏ giữa sông, bệ đá nhỏ này có tên là "Longyan Terrace", là một tảng đá lộ thiên lớn ở giữa sông Hoàng Hà. Tảng đá này rất to, hai bên tâm rộng, ở giữa có một vết nứt chạy xuyên qua bệ đá, nhìn từ xa trông giống như một con mắt trên sông Hoàng Hà.
Điều thú vị là ở thượng nguồn đoạn sông này, dù là xác người chết tự tử hay quần áo vô tình vứt đi đều sẽ mắc kẹt trong khe hở của "mắt rồng". " khi chảy qua đây. Vì vậy, khi người câu xác ở đoạn sông này đi câu xác thì chỉ cần tìm kiếm ở đây.
Khi chiếc thuyền gỗ dần dần đến gần bệ đá, ông nội nhìn thấy một mảnh vải đỏ nổi ở giữa bệ đá. Người phía trước thuyền từ từ đẩy ca nô qua, cố định ca nô bằng dây gai rồi đứng trên bệ đá. Vì thuyền gỗ của ông nội dùng để chứa xác nên ông nội không lên bờ.
Người đàn ông đi trước thuyền lấy từ trong tay ra một cây sào tre quấn những dải vải sặc sỡ, dùng cây sào nhẹ nhàng nhặt chiếc áo khoác màu đỏ lên. Điều không ngờ là dưới áo khoác không có thi thể, nước dưới áo đen như mực, như có người đổ mực đen vào.
Điều này hiển nhiên vượt quá sự mong đợi của mọi người có mặt, những người thợ vớt xác liên tục dùng cọc tre khuấy nước nhưng không phát hiện được gì. Người dân cho rằng có thể thi thể người quá cố đã bị nước cuốn trôi, chỉ còn lại quần áo. Vì vậy, những người thợ nhặt xác ở thuyền trước đã ném chiếc áo khoác bông màu đỏ mà họ nhặt được trước mặt ông nội.
Trong khi cởi sợi dây gai dầu, họ nói đùa: "Có vẻ như hôm nay chúng ta sẽ không thành công".
Ông nội nhìn chiếc áo khoác đỏ đang nhỏ giọt trước mặt, bỗng bụng quặn lên, ông vội vàng nằm xuống đuôi thuyền nôn ói xuống sông. Vì sáng giờ chưa ăn gì và trong bụng chưa có gì nên ông nội ngồi trên thuyền gỗ với vẻ buồn nôn.
Ông nội ngồi ở đâu không quan trọng, ông chỉ tình cờ ngồi trên chiếc áo khoác đỏ. Nước sông lạnh buốt trong chốc lát thấm qua quần của ông nội, cảm giác lạnh lẽo như có người dùng dùi đâm vào ông nội.
Ông nội đột ngột đứng dậy, đúng lúc đó ông nhìn thấy một người đàn ông đứng thẳng dưới nước ở cuối bệ đá, nửa thân trên lộ ra ngoài. Cánh tay trần của cô đặt ở hai đầu bệ đá, toàn thân ngâm trong nước, tư thế giống như đang tắm.
Nhưng ở Hoàng Hà đục ngầu này, làm sao có người có thể tắm ở đây được? Ông nội càng nghĩ càng sợ hãi, cảm thấy da đầu tê dại nhưng không thể kêu lên được.
Vào lúc này, những người thu thập xác chết trên cùng một con tàu đã phát hiện ra điều kỳ lạ về ông nội. Nhìn thân hình run rẩy và khuôn mặt tái nhợt của ông nội, họ buộc sợi dây màu đỏ ở đuôi thuyền vào cánh tay trái của ông nội. Ông nội đột nhiên cảm thấy toàn thân như bị điện giật, nhưng miệng lại có thể nói được.
Ông nội chỉ vào cái xác bên cạnh bệ đá và hào hứng nói: "Cái...cái...cái đó..."
Mọi người nhìn về phía ông nội ngón tay tất cả đều đồng loạt hít một hơi khí lạnh. Rõ ràng là họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy trước đây, người nhặt xác lớn tuổi đã cởi sợi dây gai để chặn thuyền.
"Mau...chúng ta không thể chạm vào thứ này...hãy để Quỷ Nhãn Vương đến xem xét."
Ngay khi lấy xác đội chuẩn bị quay về thì trên bờ xảy ra chuyện bất ngờ, Quỷ Nhãn Vương thực sự đã đi về phía ông nội trên một chiếc thuyền nhỏ. Rõ ràng kỹ năng chèo thuyền của Quỷ Nhãn Vương rất tốt ngài ấy đang chèo thuyền đến chỗ ông tôi rất nhanh.
"Sao rồi."
"Xác treo cổ."
"Chà...thật đáng mong đợi ."
Khi Quỷ Nhãn đi đến chỗ ông tôi, ông đột nhiên rút sợi dây màu đỏ ở thắt lưng ra.
"Không phải tôi đã bảo ông cẩn thận đừng để nó bị ướt sao?"
"Tôi..."
Quỷ Nhãn Vương nhặt sợi dây màu đỏ lên, ngửi trước mũi rồi hỏi: "Đây là nước... dùng để giặt quần áo à?"
Ông nội gật đầu.
Quỷ Nhãn Vương lắc đầu, khẽ thở dài nói: "Ông gặp rắc rối rồi."
Ông nội hiển nhiên không hiểu Quỷ Nhãn Vương nói gì, hắn chỉ ngơ ngác nhìn sợi dây màu đỏ trong tay Quỷ Nhãn Vương. Sợi dây màu đỏ ướt đẫm, những giọt nước không ngừng nhỏ xuống chiếc áo khoác màu đỏ.
"Chà, xem ra ông đã định phải gặp phải tai họa này. Mọi người có mặt ở đây không được nói chuyện xảy ra ngày hôm nay với ai khác . Được rồi, ngoại trừ tiểu Thôi ở lại mnoij người có thể trở về."
Quỷ Nhãn Vương có địa vị rất cao trong ngành này, nên những gì hắn nói chỉ có thể được thực hiện một cách âm thầm bởi những người thợ thu thập xác chết. Những người thợ vớt xác lúc này chắc hẳn có rất nhiều nghi ngờ trong lòng, nhưng trước sự uy nghiêm của Quỷ Nhãn Vương, bọn họ không còn cách nào khác đành phải nuốt hết vào trong bụng.
Quỷ Nhãn Vương dẫn ông tôi lên bệ đá, thấy thợ vớt xác đã rời đi, ông nắm lấy cánh tay ông nội tôi và nói: "Lúc ở trên bệ đá tôi đã nói: Lúc xuông thuyền đừng bao giờ để sợi chỉ đỏ bị dính nước. Mà ông thật may mắn, không chỉ bị dính nước mà còn bị dính nước Âm."
"Cái gì là nước Âm?"
"Nước Âm này là nước được hình thành bởi sự oán giận ngưng tụ của người chết. Nước này không chỉ lạnh lẽo mà còn cực kỳ tối."
" Vậy thì..."
"Chỉ cần ai bị nhiễm phải thứ nước này, họ sẽ bị linh hồn của người đã khuất quấn lấy. Hậu quả nó mang đến là nhẹ thì bị bệnh nặng, còn nghiêm trọng thì ..."
"Nghiêm trọng nhất là gì?"
"Nó có thể dẫn đến tử vong."
"Vậy...chúng ta không thể làm gì được nữa làm gì?"
"Hazz...có một cách..nhưng rất khó thực hiện. Thôi bỏ đi vì ông đã bị cô ấy nhiễm nên việc di chuyển cái xác phụ thuộc vào ông vậy "
TÔI? "
"Ngươi đã bị nhiễm Âm Thủy nên chỉ có thể khiêng xác." "
"Tôi...tôi hơi sợ..."
Quỷ Nhãn Vương lắc đầu mỉm cười, "Cô ấy giờ chỉ là một cái xác, không có gì đáng sợ cả. "
Đang nói, Quỷ Nhãn Vương lấy từ trong túi ra một đôi găng tay đưa cho ông nội. Ông nội lấy chiếc găng tay đó đeo vào tay ông.
Quỷ Nhãn Vương nhẹ nhàng vỗ vỗ vai ông nội, ông nội nuốt nước miếng, đi về phía thi thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro