Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại một quận chúa cùng hòa thượng 2

Kết quả cuối cùng là, hòa thượng một tay bắt lấy một cục đá nhô ra giữa vách đá, một tay ôm Cơ Nhã Tự, hai người treo lửng lơ ở nơi đó hai mặt nhìn nhau.

Nhìn xuống, khoảng cách này nếu té xuống rất có khả năng đứt tay đứt chân, ngó lên trên, khoảng cách cũng rất xa, không có chỗ có thể mượn lực, căn bản không thể bò lên.

Ánh sáng mặt trời mới mọc chiếu trên người ấm áp, nhưng Cơ Nhã Tự chỉ muốn thở dài. Phải nói nàng bây giờ là tự làm bậy không thể sống sao?

"Này, hòa thượng, coi như ta liên lụy ngươi, xin lỗi, ngươi nếu muốn thả ta ra cũng đúng."

"Nữ thí chủ không cần lo lắng, bần tăng sẽ không buông tay. Hơn nữa do động tác của bần tăng vừa rồi mới liên lụy nữ thí chủ ngã xuống, nên xin lỗi phải là bần tăng mới đúng." Tăng nhân trẻ tuổi trong mắt hiền hòa, ngữ khí chân thành tha thiết, giống như thật sự hoàn toàn không có chút bất mãn với nàng.

Cơ Nhã Tự kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, hòa thượng này đầu óc có vấn đề sao, nàng đem hắn nhốt ở trong phòng hai ngày, lại đột nhiên bắt hắn lên ngựa, loại hành vi không thể hiểu được này hắn lại không thèm để ý, hay là các hoà thượng đều có tính tình lấy ơn báo oán?

Nhìn thấy vẻ xin lỗi trên mặt hắn không giống giả vờ, Cơ Nhã Tự lại cảm thấy mình hình như có hơi nghĩ xấu. Nàng cười một chút, cố ý nói: "Hả? Ngươi sẽ không buông ta ra? Nhưng mà ngươi có biết ngươi ôm ta như vậy sẽ làm hỏng danh tiết của ta hay không?" Sau đó không ngoài dự đoán, nàng thấy trên mặt hắn đỏ một mảng, tay ôm nàng cũng không được tự nhiên giật giật.

"Bần tăng là người xuất gia, bất luận nam nữ ở trong mắt bần tăng đều giống nhau."

"Giống nhau sao ngươi còn đỏ mặt?"

"Bần tăng, bần tăng lần đầu tiên ra cửa chùa rèn luyện, trước kia vẫn luôn ở sau núi trong chùa thanh tu, chưa bao giờ tiếp xúc nữ tử quá gần như vậy, cho nên... cho nên..." Hắn thanh âm ong ong, cho nên nửa ngày cũng không nghẹn ra lý do.

"Nói cách khác ta là nữ tử đầu tiên ngươi ôm?" Cơ Nhã Tự bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy eo hắn, làm cho tay hắn nghỉ ngơi một chút, đương nhiên hành động của nàng lại làm hắn cứng đờ, trên mặt đã hồng không nhìn nổi. "Ai nha, tùy tiện ôm con gái, hòa thượng, đây cũng không phải việc làm của người xuất gia."

Đại khái rốt cuộc phát hiện nàng đây là cố ý trêu hắn, hòa thượng không nói nữa. Hắn không nói lời nào Cơ Nhã Tự liền cảm thấy nhàm chán, lại hỏi hắn: "Ta gọi Cơ Nhã Tự, hòa thượng ngươi tên là gì?"

"Bần tăng Văn Tịnh."

"Khuê danh của nữ tử không thể tùy tiện để người biết được, nhưng ngươi đã biết rồi, vậy phải làm sao bây giờ?" Nàng cười không có ý tốt.

"......"

"Ngươi lúc trước sao lại thả đi con chim của ta, kế hoạch của ta đều bị ngươi phá vỡ."

"Vạn vật có linh, mỗi một sinh linh đều trân quý, nếu không tất yếu, không nên tùy ý đùa bỡn." Lúc này Văn Tịnh hòa thượng nói rất nghiêm túc.

"Nhưng đó là con mồi của ta, cũng là đồ vật của ta, ngươi thả mất chính là không hỏi tự lấy, ngươi không cảm thấy mình hẳn nên bồi thường ta?"

"Bần tăng thả bay mất chim của nữ thí chủ, cho nên bị nữ thí chủ nhốt lại cũng đúng." Vẫn là hòa thượng ngữ khí nghiêm túc.

"Ngươi vì sao nói chuyện đều không nhìn ta, không tôn trọng ta như vậy."

"......"

Văn Tịnh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua gian nan như vậy, sau khi hắn rời khỏi Tịnh Sơn Tự, đây là lần đầu tiên cảm thấy thế sự khó khăn, tu hành không dễ. Hắn rõ ràng ở trong chùa luận Phật chưa bao giờ thua bởi bất kỳ ai, ngày thường tuy hơi ít nói nhưng cùng người khác trò chuyện cũng không bối rối, tại sao giờ phút này lại cảm thấy nói cái gì cũng sai?

Hai người cứ như vậy treo ở đó cả ngày, trong lúc đó Văn Tịnh vô số lần bị Cơ Nhã Tự chọc cho á khẩu không trả lời được, quẫn bách không thôi, nhưng dù thế dáng vẻ hắn vẫn một chút đều không xấu hổ, buồn bực, tức giận, tính tình không thể nói không tốt.

Cuối cùng, Văn Tịnh cảm thấy treo ở nơi này như thế thật sự không tốt, ôm chặt nữ tử trong lồng ngực, bảo vệ thân thể của nàng, buông lỏng tay liền ngã xuống.

Bọn họ vận khí không tệ, Cơ Nhã Tự không bị thương gì, chỉ thời điểm rơi xuống hôn mê một lát, Văn Tịnh thì tệ hơn một chút, rất nhiều chỗ bị trầy da, một bàn tay gãy xương, khi ngã xuống vì làm đệm người cho Cơ Nhã Tự bị va đập trực tiếp phun ra một búng máu.

"Ngươi không sao chứ?" Cơ Nhã Tự có chút lo lắng, muốn đi dìu hắn. Lúc này thân thể Văn Tịnh văng cách xa nàng, bên miệng còn chảy huyết, nhưng nhanh chóng lắc đầu nói: "Bần tăng không có việc gì." Gắt gao nhìn chằm chằm Cơ Nhã Tự, dáng vẻ sợ nàng đến gần.

Hòa thượng xui xẻo này nói muốn đưa nàng an toàn rời mảnh rừng này, đến trong thị trấn, Cơ Nhã Tự chỉ có thể lại một lần cảm thán gia hỏa này đúng thật không biết giận. Nghĩ lại, nàng vậy mà không thể hiểu được bắt đầu lo lắng nếu hắn ở một mình có phải sẽ bị người khi dễ hay không, hoàn toàn không nghĩ đến hiện tại người bắt nạt hắn chính là nàng.

Buổi tối hai người vẫn chưa thể đi ra khỏi khu rừng, cũng may trên người Cơ Nhã Tự mang cung tên, cơm chiều là nàng bắn hạ sáu con chim. Vốn dĩ chuẩn bị săn thêm con thỏ, nhưng nhìn Văn Tịnh bên cạnh một cái, mũi tên của nàng lại xoay chuyển vút vút bắn sạch chim. Lúc này Văn Tịnh cũng không ngăn cản nàng.

"Này, ngươi sao không ngăn cản ta sát sinh?"

"A di đà phật, nữ thí chủ, lạm sát xác thật không nên, nhưng hiện nay không phải vô cớ sát sinh, cho nên bần tăng sẽ không ngăn cản."

A, hóa ra gia hỏa này cũng không phải không biết linh động như vậy. Cơ Nhã Tự vừa nghĩ xong, đem chim đã vặt lông đặt trên đống lửa nướng, liền thấy Văn Tịnh ngồi bên cạnh đống lông chim niệm Vãng Sinh Chú.

Cơ Nhã Tự: "......"

"Ngươi muốn ăn không?"

"Bần tăng dù xuất núi, nhưng không ăn thịt đồ tanh, đa tạ ý tốt của nữ thí chủ." Văn Tịnh quay đầu tiếp tục đọc kinh, niệm đến mí mắt Cơ Nhã Tự nhắm lại gục xuống, sau đó nàng liền ngủ mất.

Hai người ở trong rừng cây qua một đêm, Cơ Nhã Tự ngủ mơ mơ màng màng, tỉnh lại rất nhiều lần đều thấy Văn Tịnh ngồi trước đống lửa, thấy nàng nhìn qua liền nói: "Nữ thí chủ xin yên tâm nghỉ ngơi, bần tăng quan sát xung quanh, sẽ không có nguy hiểm."

Sáng sớm ngày thứ hai, Cơ Nhã Tự thừa dịp đi vệ sinh chui vào bụi gai trong rừng, lúc đi ra trong tay ôm mười mấy quả dại. Đem hơn nửa số quả trong tay ném cho Văn Tịnh, nàng lẩm bẩm nói: "Cái gì cũng không ăn ngươi không đói bụng sao, hòa thượng phiền toái."

Văn Tịnh đứng tại chỗ chờ nàng, cầm quả dại sửng sốt, vội vàng nói: "Cảm ơn nữ thí chủ."

Hai người lại đi thêm nửa ngày, rốt cuộc vào thành. Văn Tịnh không nói hai lời liền cáo từ, bị Cơ Nhã Tự ép vào y quán, đem vết thương của hắn xử lý xong. Hai người vừa ra khỏi y quán đi trên đường cái, Cơ Nhã Tự còn không kịp cùng Văn Tịnh nói gì, liền cảm giác người mình bị đụng một cái, nàng lập tức phản ứng lại túi tiền bên hông mình không thấy.

Nàng nhíu lại đôi mắt giương cung hướng tới tiểu quỷ vừa chạy vào đám người trước mặt chuẩn bị bắn, bị Văn Tịnh bên cạnh nhanh tay lẹ mắt ngăn cản lại.

Bị hắn cản lại như vậy, tiểu tặc kia đã chạy mất. Cơ Nhã Tự tức giận thu cung trừng Văn Tịnh, "Ngươi con lừa trọc này, làm gì ngăn cản ta!"

"Nữ thí chủ, đả thương người không tốt, hơn nữa ở chỗ này sẽ khiến cho khủng hoảng."

"Ta chỉ muốn dọa thằng nhóc trộm kia, tài bắn cung của ta cao siêu như vậy sao có thể ngộ thương người! Đều tại ngươi, hiện tại tốt rồi, tiền bạc trên người ta bị trộm, ta đói bụng, làm thế nào đây chứ ngươi nói đi!"

"Vậy bần tăng đi thay nữ thí chủ hoá duyên?"

"Ta muốn ăn thịt!" Cơ Nhã Tự không vui trừng hắn.

Văn Tịnh mặt đầy khó xử, thử lại nói: "Vậy bần tăng sẽ thay nữ thí chủ đuổi theo lấy lại túi tiền, nữ thí chủ xin ở chỗ này chờ một lát."

"Nhóc trộm kia chạy nhanh như vậy, ngươi hiện tại đuổi kịp mới kỳ quái đấy."

"Đều là bần tăng sai, nữ thí chủ muốn đánh muốn phạt bần tăng đều không oán trách." Nhìn hắn dáng vẻ hổ thẹn lại mặc người khi dễ, Cơ Nhã Tự lại cảm thấy không muốn bắt nạt hắn nữa.

Bực bội ôm ngực, nàng hừ nói: "Như vậy đi, ngươi cùng ta đi tìm một người." Cơ Nhã Tự đi tìm một người bạn của đệ đệ mình, chuyện này cũng là trùng hợp, nàng nhớ rõ đối phương có một căn nhà ở ngoại ô nơi này. Người kia là Tứ công tử thế tộc Vệ gia, mượn ít lộ phí không thành vấn đề, nàng hiện tại còn không thể trở về, ít nhất dáng vẻ bỏ trốn phải làm lâu một chút.

Cơ Nhã Tự cùng Văn Tịnh một trước một sau tốn thời gian nửa ngày đi đến dưới chân một ngọn núi ở ngoại ô, trên núi có một thôn trang tên Vô Danh trang, người Cơ Nhã Tự muốn tìm đang tạm thời ở đây.

Thiếu niên tuổi rất nhỏ mặc quần áo rất dày, mặt không có chút máu, mặt môi đều tái nhợt, ngồi trên xe lăn bị hạ nhân đẩy ra, chỉ một đôi mắt, đen trầm mà ôn nhuận, trầm tĩnh không phù hợp với độ tuổi thiếu niên này của hắn, thông thấu giống như tranh thuỷ mặc.

"Tiêu Phục truyền tin cho ta, nhờ ta giúp hắn chú ý tin tức của quận chúa, không biết quận chúa muốn cho Tiêu Phục biết hành tung của quận chúa hay không?" Hắn bưng một ly trà tỏa hơi ấm, khuôn mặt dưới hơi nước mờ mịt có chút mờ ảo, nhìn liền có loại hương vị an tĩnh bình yên.

Thấy Cơ Nhã Tự lắc đầu, hắn không ngoài ý muốn chút nào, rất dứt khoát đáp ứng yêu cầu của Cơ Nhã Tự muốn mượn lộ phí, còn tự mình tiễn hai người xuống núi.

"Hòa thượng, tuy rằng vấn đề lộ phí đã giải quyết, nhưng nợ ngươi còn thiếu ta thì sao đây. Như vậy đi, ta hiện tại cũng không thể về nhà, ngươi không phải đi khắp nơi tu hành sao, ta sẽ đi theo ngươi, ngươi cần phải chiếu cố ta."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng, ngươi cho rằng ta hiện tại nghèo túng như vậy là do ai ban tặng?" Cơ Nhã Tự càn quấy, nói đến đúng lý hợp tình. Văn Tịnh là bánh bao mềm tính tình tốt chỉ có thể cam bái hạ phong, lại lần nữa cảm thấy trụ trì sư huynh nói đúng, thế giới bên ngoài cực kỳ hiểm ác.

Sau đó, là những ngày tháng hai người đi khắp nơi, tuy nói ăn ngủ ngoài trời, nhưng khi đó là quãng thời gian Cơ Nhã Tự cảm thấy thú vị nhất từ lúc chào đời tới nay. Nàng thấy được rất nhiều phong cảnh quá khứ chưa bao giờ thấy, kiến thức được đủ loại hạng người đa màu sắc, trải qua rất nhiều chuyện.

Thời điểm đi ngang qua thành trấn, nàng luôn thích điên cuồng chạy khắp nơi, đâm đầu chui vào quán ăn vặt liền không ra được. Văn Tịnh không bị những thứ bên ngoài quấy nhiễu, tất nhiên sẽ không bị mấy thứ này hấp dẫn mà dừng chân, chẳng qua hắn phải thường xuyên cần ngừng lại tìm kiếm Cơ Nhã Tự không biết lại chạy đi đâu. Bình thường chỉ chớp mắt Cơ Nhã Tự theo phía sau đã không thấy tăm hơi, Văn Tịnh sẽ cõng đầu trọc sáng bóng đi nơi nơi dò hỏi người qua đường để tìm nàng, tìm được nàng rồi hai người liền tiếp tục đi, về sau tình huống Cơ Nhã Tự biến mất Văn Tịnh đi tìm vẫn luôn tuần hoàn như thế.

Cơ Nhã Tự tò mò hỏi hắn, lúc trước không thích mang nàng cùng đi, vì sao không thừa cơ hội này trộm vứt đồ phiền toái là nàng lại, kết quả Văn Tịnh rất chính trực tỏ vẻ, nếu đã đáp ứng nàng rồi trong khoảng thời gian này chăm sóc nàng để đền bù, nên không thể bỏ dở giữa chừng.

Ngẫu nhiên cũng sẽ đi qua chỗ rừng núi, Văn Tịnh gác đêm, Cơ Nhã Tự ngủ. Tuy rằng mỗi lần Cơ Nhã Tự đều sẽ nhớ rõ lúc đi qua thành trấn mang chút lương khô cho Văn Tịnh, nhưng buổi sáng nàng vẫn như trước đi tìm ít quả dại ném cho hắn.

Hai người cũng sẽ gặp gỡ phiền toái, ví như một lần nọ bọn họ liền gặp phải sơn tặc, lần đó Cơ Nhã Tự mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra Văn Tịnh công phu rất tốt, một mình hắn chế trụ mười mấy tên sơn tặc cao to, toàn bộ trói lại giao cho quan phủ. Cho nên hắn lúc trước một chút cũng không phản kháng bị nàng bắt nhốt, lại bị nàng lôi kéo lên ngựa, ngay cả giãy giụa một chút cũng không, thật đúng là kỳ tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro