Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại hai: loli và đại thúc

Lưu ý: Ngoại truyện này có một vài tình tiết bạo lực, mọi người cân nhắc trước khi đọc nhất là đọc khi ăn

Trước năm tuổi Cơ Khánh Phong không có tên, nhưng những cung nhân trong lãnh cung đều ngầm thích thú gọi hắn tiểu súc sinh. Mẹ đẻ hắn là cung nữ, vốn là người hầu hạ bên cạnh Hoàng Hậu, sau lại trộm chủ tử bò lên giường hoàng đế, được phong hào mỹ nhân. Nhưng bà ta quá xui xẻo lại cực vô dụng, không bao lâu đã bị người khác đẩy ra làm người chịu tội thay, bởi vì tội mưu hại con vua bị nhốt vào lãnh cung.

Vì thế nữ nhân này ở lãnh cung bị tra tấn đến nửa điên, Cơ Khánh Phong chính là sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, ở một góc lãnh cung hẻo lánh. Không ai nguyện ý chịu nguy hiểm đắc tội Hoàng Hậu, đi báo cho hoàng đế nữ nhân ở lãnh cung sinh ra một hoàng tử. Nữ nhân đó cũng bắt đầu đem Cơ Khánh Phong coi là lợi thế để có thể từ lãnh cung ra ngoài, sau đó thấy hoàng đế trước sau không có tin tức, liền hoàn toàn phát điên, muốn đem hài tử giết chết.

Cơ Khánh Phong phải cảm ơn lão thái giám đã ở lãnh cung không biết bao nhiêu năm, là ông cứu mạng hắn, hơn nữa giúp hắn bình an lớn đến ba tuổi.

Có lẽ vì hoàn cảnh quá tàn khốc, Cơ Khánh Phong rất sớm đã bắt đầu hiểu chuyện, trưởng thành sớm không giống một người bình thường. Trong hoàng cung sa hoa hào nhoáng, có rất nhiều địa phương đều cất giấu dơ bẩn, nhưng lãnh cung không thể nghi ngờ là nơi đem loại dơ bẩn này phóng đại lộ ra nhiều nhất. Mọi người nơi này đều bị ruồng bỏ, chuyện dơ bẩn nhất đều ở chỗ này phát sinh.

Cơ Khánh Phong khi đó nhìn thấy vô số lần, các nương nương bị nhốt vào lãnh cung, bị những cung nhân trông giữ lãnh cung tra tấn đánh chửi. Các cung nữ cướp đoạt quần áo trang sức của các nàng, ghen ghét vẽ vạch lên mặt cùng thân thể họ, cũng có rất nhiều thái giám tâm lý vặn vẹo ở nơi này phát tiết sự biến thái * lên những người từng là chủ tử, dùng gậy gỗ hoặc các loại công cụ đùa bỡn các nàng.

Ở trong lãnh cung, những việc này sẽ không có người quản. Những nữ nhân đáng thương đó, bao gồm cả mẹ đẻ hắn, Cơ Khánh Phong từng thấy bộ dáng các nàng bị một đám cung nhân tra tấn giống như con chó chết quỳ rạp trên mặt đất. Những bóng trắng vặn vẹo * cùng giọng éo éo kêu to, đem đến cho Cơ Khánh Phong cơn ác mộng rất dài, cùng chán ghét và bài xích vô tận.

Một ngày rất bình thường, hắn nhìn đến một thi thể. Là mẹ đẻ đã bị điên của hắn, cả người trần truồng nằm ở góc tường mọc đầy cỏ dại, chết không nhắm mắt, trên người một mảng xanh tím. Về sau, hắn mỗi ngày đều sẽ đến nơi đó xem, cứ như vậy nhìn cỗ thi thể từ khi thối rữa cho đến lúc biến thành một đống xương trắng. Nơi này ngay cả thi thể cũng không có người dọn, bị giòi bọ quạ đen ăn luôn chính là kết cục cuối cùng.

Hắn tiến lên cầm một khúc xương ngón tay của thi thể kia nhét vào trong ngực, sau đó xoay người rời đi từ đó không đến nhìn thi thể này nữa. Xương ngón tay mẹ đẻ là mẩu xương người đầu tiên hắn cất giữ, sau này nghĩ lại, Cơ Khánh Phong cảm thấy mình thích thu thập xương người, nói không chừng chính là bắt đầu từ lúc này.

Hắn từ nhỏ đã không khóc, rất ít nói, biểu cảm cũng ít, như là chú sói con hung ác. Trước ba tuổi có lão thái giám chăm sóc hắn, sau ba tuổi lão thái giám chết, có cung nhân tâm lý biến thái coi trọng hắn, muốn dâm loạn hắn. Cung nhân kia bị hắn sống sờ sờ cắn đứt một miếng thịt trên cổ, dưới ánh mắt hoảng sợ của những người đó hắn đem khối thịt kia nuốt xuống, sau đó không có ai còn dám đến gây chuyện với hắn. Vì thế hắn ở lãnh cung rộng lớn như vậy dựa vào ăn cỏ dại rễ cây, tranh đoạt thức ăn với người khác sống đến năm tuổi.

Khi được năm tuổi, một phi tử được hoàng đế sủng ái bỗng nhiên phái người đến đón hắn, nói đã biết sự tồn tại của hoàng tử là hắn, nói riêng với hoàng đế, muốn đem hắn nuôi dưỡng bên người. Hắn không còn là tiểu súc sinh đê tiện ăn không đủ no gầy trơ xương nữa, mà là hoàng tử thân phận tôn quý, cuối cùng cũng có tên — Cơ Khánh Phong.

Đem hắn từ lãnh cung mang ra chính là một trong tứ phi Thục phi, đoạn thời gian đó đúng lúc được thánh sủng, đáng tiếc bà không thể sinh con, không biết từ nơi nào biết Cơ Khánh Phong tồn tại, hơn nữa nàng muốn đối phó Hoàng Hậu, liền đem Cơ Khánh Phong đưa đến bên mình muốn nuôi nấng hắn, biến hắn thành quân cờ hữu dụng.

Cơ Khánh Phong rất thông minh, hắn bắt đầu học tập các loại tri thức hữu dụng, đem bản thân từ sói con biến thành một hoàng tử được thế nhân ca tụng khiêm tốn. Nhưng ngấm ngầm, hắn bắt đầu dần dần mượn thế Thục phi lặng lẽ mượn sức xây dựng thế lực của mình, châm ngòi quan hệ Thái Tử cùng Nhị hoàng tử, nhìn huynh đệ bọn họ phản bội lẫn nhau. Dẫn dắt làm Nhị hoàng tử thanh danh bại hoại, cuối cùng còn thiết kế giết chết Thái Tử.

Đương nhiên, một loạt chuyện này, không ai sẽ nghĩ đến do hắn làm, ít nhất bên ngoài không biết. Hắn nhìn như tự do, ở ngoài trung tâm quyền lực, trên thực tế vẫn luôn âm thầm khống chế thế cục. Chờ đến lúc hắn cảm thấy tuổi tác mình đã đủ, hắn lại diệt trừ Thục phi dã tâm bừng bừng đối với hắn khoa tay múa chân.

Hắn đã biết Thước Vương muốn tạo phản, biết đối phương có rất nhiều nhân vật lợi hại hỗ trợ, tất cả đều khiến hắn cảm thấy khó giải quyết. Nhưng hắn cũng không thấy khó làm, dứt khoát thừa thế bọn họ, bắt đầu cố ý thúc đẩy chuyện này phát triển. Hắn không bận tâm chiến tranh tàn khốc như thế nào, không để ý triều đình này có thể bị lật đổ hay không, thậm chí không quan tâm mình có thể thành công hay không.

Có lẽ chính hắn cũng không biết mình muốn cái gì. Hắn chỉ trước sau như một lãnh đạm, một đám người, diệt trừ Nhị hoàng tử, hoàng đế, Lâm quý phi, tất cả người chắn trước mặt hắn, đạt được kết cục bản thân tương đối vừa lòng.

Thủ hạ của hắn vô cùng khó hiểu hắn vì sao không tự mình làm hoàng đế, nhưng cũng không dám nghi ngờ quyết định của hắn, Cơ Khánh Phong tự nhiên sẽ không giải thích với bọn họ, kỳ thật hắn chỉ cảm thấy hoàng cung là địa phương cực kỳ dơ bẩn, nếu có thể hắn cả đời này đều không muốn ở bên trong. Chỉ cần hắn nắm giữ quyền lực, mặc kệ thân phận gì, hắn đều là vua.

Chỉ là chung quy có hơi nhàm chán, đạt đến mục tiêu này xong. Ánh mắt mỗi người nhìn hắn đều sùng kính, kinh sợ, hãi hùng hoặc là chán ghét. Bọn họ sợ hắn, lại hướng đến quyền thế, tiền tài cùng dung mạo của hắn, nghĩ đến gần 20 năm không có một người có thể thân cận với hắn một chút.

Không, phải nói, hắn từ sinh ra đã bắt đầu lẻ loi một mình, hắn không tin bất kỳ kẻ nào, không muốn tới gần bất kỳ ai, đến chết hắn cũng sẽ chỉ có một mình.

"Nhiếp Chính Vương đại nhân, nô tỳ, nô tỳ......" Cung nữ mỹ lệ mặt đỏ ửng muốn nói lại thôi nhìn hắn, loại ánh mắt này đại biểu cho cái gì Cơ Khánh Phong rất rõ ràng, bởi vì hắn từng thấy rất rất nhiều ánh mắt như vậy. Từ sau khi hắn trở thành hoàng tử, người muôn hình muôn vẻ muốn từ chỗ hắn đạt được thứ gì đó chưa bao giờ thiếu.

"Về sau ngươi đến phủ Nhiếp Chính Vương hầu hạ."

Cung nữ kia nghe thế, vô cùng vui mừng, nhưng mà nàng ta cũng không biết chờ nàng không phải vinh hoa phú quý, mà là địa ngục tử vong.

Bởi vì khi còn bé chứng kiến những cảnh tượng đó, Cơ Khánh Phong từ nhỏ đã bài xích tiếp xúc thân thể da thịt cùng bất luận kẻ nào, cái loại cảm giác này khiến hắn buồn nôn, dần dà tất cả người hầu hạ đều biết không thể đến gần hắn, nếu không sẽ bị băm nát vùi vào trong bùn đất làm phân bón hoa.

Tất cả người muốn bò lên giường hắn không hề ngoài ý muốn đều biến thành chất dinh dưỡng cho hoa trong viện. Chỉ là chuyện này người ngoài cũng không biết, các nàng chỉ biết Nhiếp Chính Vương trông như người trời, cũng không đánh chửi hạ nhân, mỹ nhân đưa tới cửa hắn cũng sẽ không từ chối, chỉ là sau khi mang vào vương phủ liền mất tin tức.

Điều này dẫn tới vô số người suy đoán, chỉ là không ai có thể đoán ra, những nữ tử mỹ lệ đó đều đã hương tiêu ngọc vãn. Ở trong mắt Cơ Khánh Phong, đặc biệt một chút sẽ lưu lại xương cốt làm thành các loại khí cụ, người không thích sẽ bị chặt đầu làm thành chậu hoa, không có bất luận giá trị gì sẽ làm phân bón hoa.

Còn những nữ tử lúc trước vì thắng lợi muốn mượn sức người khác mà cưới vào, nghe nói đối với hắn đều sợ hãi và hối hận, co đầu rụt cổ ở một góc vương phủ, giống như chuột bị dọa vỡ gan, không nghe lời đều đã bị dọa điên rồi nhốt ở chỗ nào đó.

Cơ Khánh Phong là nam nhân tàn nhẫn, bề ngoài hắn có bao nhiêu tuấn tú xuất trần, bên trong liền có bấy nhiêu điên cuồng máu tanh. Hắn thích quần áo trắng, thích trồng hoa, nhưng càng là người quen thuộc hắn, đối mặt với hắn càng kinh hồn táng đảm, không ai biết hắn rốt cuộc sẽ làm ra chuyện khiến người khác chỉ nghe thôi đã kinh sợ cỡ nào.

Mấy năm sau khi chiến sự kết thúc, có một ngày Cơ Khánh Phong bỗng nhiên muốn rời Ngọc Kinh đến nơi khác thăm thú. Ý tưởng này đến đột ngột lại không thể hiểu được, nhưng vừa xuất hiện liền không thể đè xuống.

Hắn một đường mang theo tùy tùng đi đến thành Ung Châu. Đối lập với trước kia chính là từ khi Thước Vương phục hồi Nam triều, tuy là Nam Bắc hai triều, nhưng cũng không ngăn cấm giao lưu, cho nên Ung Châu so với lúc trước càng thêm phồn hoa, trên đường cái mọi người đi lại như nước chảy, tràn ngập hơi thở phố phường sống động.

Cơ Khánh Phong liền đứng ở đầu đường một chỗ ít người hồi lâu, hắn một thân áo gấm, dung mạo hơn người, phía sau còn có hộ vệ, nhìn là biết không phải người thường, cho nên cũng không ai dám tới phiền hắn. Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh nho nhỏ như mũi tên thẳng tắp đụng vào trong lòng hắn.

Đó là một cô bé vài tuổi, mới cao đến đầu gối Cơ Khánh Phong, chưa bao giờ tiếp xúc trẻ con nhỏ như vậy, Cơ Khánh Phong nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn đã có rất nhiều năm chưa từng tiếp xúc quá gần ai như thế, cho dù người này chỉ là một cô bé. Lúc hắn cả người đều ngây ngẩn, hai hộ vệ phía sau hắn càng không kịp phản ứng lại. Bọn họ tuy nói là hộ vệ, nhưng bao lâu rồi mới thấy có người có thể đến gần Vương gia, liền sửng sốt không kịp trước tiên kéo đứa bé kia ra, ngược lại để hài tử kia ôm chân Cơ Khánh Phong tìm một tư thế thoải mái.

Bọn họ lại muốn tiến lên kéo đứa trẻ mạo phạm Vương gia kia ra, lại bị Cơ Khánh Phong khoát tay ngăn lại.

"Vị thúc thúc này, người cứu cứu Bảo Nhi được không? Có người xấu muốn bắt Bảo Nhi." Cô bé kia trên mặt đầy mồ hôi lem luốc, chỉ một đôi mắt đen bóng sạch sẽ, ngửa mặt có hơi đáng thương nhìn Cơ Khánh Phong. Ngay khi nàng nói những lời này, mấy nam nhân sắc mặt không tốt đã đi nhanh xuyên qua đám người đi đến trước mặt bọn họ.

"Nha đầu thối, dám phế bỏ huynh đệ của ta, lão tử muốn khiến mày đẹp mặt!" Nam nhân nổi giận đùng đùng còn chưa đến gần người đã bị hộ vệ của Cơ Khánh Phong hất ra, nằm trên đất kêu to.

Cơ Khánh Phong chú ý tới cô bé lôi kéo hắn nhìn như đáng thương, sợ hãi, cúi đầu, vẻ mặt trong chớp mắt cười như không cười, tràn đầy sự giảo hoạt, có lẽ còn có chút khinh thường ngạo mạn, một chút cũng không giống những đứa trẻ khác tầm tuổi bé. Cơ Khánh Phong đột nhiên thấy hơi hứng thú rồi, hắn giữ chặt cánh tay đen nhỏ nhắn của bé con đang muốn lặng lẽ buông hắn ra, khó có khi lộ ra một nụ cười nhạt, "Ta thay ngươi giải quyết phiền toái, ngươi muốn báo đáp ta thế nào?"

"Ta bị lạc mất cha mẹ, thúc thúc nếu có thể đưa ta về nhà mà nói, cha mẹ nhất định sẽ rất cảm kích thúc thúc." Cô bé ngây thơ cười, nếu không phải mới vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt kia của bé, Cơ Khánh Phong thật sự cho rằng đây là một tiểu cô nương bình thường.

"Ngươi cũng biết thế gian này có một loại người, chính là loại có ham mê kỳ lạ, thích tiểu cô nương tuổi còn trẻ như ngươi vậy. Nhìn ngươi thế này chắc hẳn lớn lên không tệ, ta liền mang ngươi trở về." Cơ Khánh Phong chính mình cũng không phát hiện hóa ra mình còn biết nói đùa, nhưng hiện tại người ở đây đều không cảm thấy hắn nói giỡn.

Tiểu cô nương sửng sốt một chút, không sợ hãi, ngược lại cười rộ lên, không hề phát hiện cười đôi mắt cong cong, "Được nha, trong nhà thúc thúc chơi vui sao?"

Cơ Khánh Phong liền... thật sự đem bé mang về nhà. Hắn nghĩ, hắn có thể coi như nuôi một con thú cưng nhỏ, lúc trước không có hứng thú, hiện tại có vẻ cũng rất có ý tứ.

Ba tháng sau, mỗi người đều biết Nhiếp Chính Vương không biết từ nơi nào tìm được một cô bé nhẹ nhàng đáng yêu, quả thực yêu thương như con gái ruột, những thứ tốt cuồn cuộn không ngừng đưa tới trước mặt cô bé, còn đặc biệt để hoàng đế hạ chỉ phong nàng làm công chúa Bắc triều, hắn nói một không hai, tất nhiên không ai dám phản đối.

Mỗi người đều suy đoán cô bé kia kỳ thật là nữ nhi tư sinh của hắn, mà ở nơi nào đó xa xôi phía Nam triều, hai vợ chồng Vệ Cẩn Chi Sầm Lan Chỉ đang du sơn ngoạn thủy nhận được một phong thư, là hộ vệ đi theo con gái nhà mình đưa tới. Trong thư nói Vệ Diên được Nhiếp Chính Vương Cơ Khánh Phong Bắc triều nhận làm con gái nuôi.

Nói đến buồn cười, Vệ Diên ở Nam triều mới là một quận chúa, đến Bắc triều cùng bọn họ đối địch thế nhưng vì Cơ Khánh Phong yêu thích, lắc mình biến thành một công chúa.

Trong thư còn kẹp một tờ giấy, là Vệ Diên tự tay viết. Trên thư ghi: "Nữ nhi gặp gỡ ý trung nhân, Bắc triều Nhiếp Chính Vương Cơ Khánh Phong, muốn cùng hắn bồi dưỡng tình cảm, cha mẹ đừng nhớ mong."

Vệ Cẩn Chi nhướng mày, ngữ khí thản nhiên: "Có nguy hiểm liền đem con bé mang đi, chuyện khác không cần phải xen vào." Hộ vệ lĩnh mệnh mà đi.

Sầm Lan Chỉ cầm tờ giấy cười hết sức vui mừng, "Ta thật sự có chút chờ mong Tam hoàng tử chúng ta từng kiêng kị không thôi gọi ta một tiếng nhạc mẫu ~" ý tứ trong lời nói là hoàn toàn không bận tâm con gái hiện giờ mới vài tuổi, mà người trong lòng lại cùng mẫu thân của bé lớn ngang nhau.

Làm mẹ không thèm để ý, làm cha đương nhiên cũng không thèm để ý, làm con gái càng không thèm để ý, bé là ngay từ đầu đã coi trọng nam tử đứng ở góc đường kia, cố ý xông lên khiến hắn có hứng thú.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Cơ Khánh Phong, Vệ Diên đã nghĩ, người này thật chọc người yêu thích, đương nhiên không thể bị người khác đoạt đi rồi.

Cho nên hôm nay loli trưởng thành sớm, vẫn như trước vì có thể đẩy ngã thúc thúc quỷ súc mà nỗ lực.

Còn kết cục của bọn họ... Nghe nói sau này, Nhiếp Chính Vương cưới con gái nuôi của chính mình, làm một đống người suy đoán bọn họ là cha con ruột thịt sợ hãi. Sau đó nữa, Nhiếp Chính Vương đại nhân đáng sợ rốt cuộc có thể ngoan ngoãn ở nhà cùng thê tử, không hề động hay bất động liền đem người đắc tội hắn làm phân bón hoa, thật là vô cùng đáng mừng.

【 toàn văn hoàn 】

LLKK: Tạm biệt mọi người, hẹn gặp lại mọi người ở truyện sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro