Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Giờ phút này, ngoài cửa Tương Thiên biệt trang dừng lại một chiếc được xe ngựa khiêm tốn, một gã sai vặt tầm tuổi thiếu niên từ biệt trang đi ra, cung kính đứng ở bên xe ngựa gọi một tiếng: "Công tử."

"Sao vậy, Nam Phong, biệt trang có chuyện gì không tiện vào sao." Một giọng nam thanh nhuận từ trong xe ngựa truyền ra, còn kèm theo âm thanh ho khan khụ khụ.

"Hồi công tử, nô tài chưa gặp được Tiêu quản sự của biệt trang, nhưng từ trong miệng một tiểu tỳ dò hỏi được, Sầm gia tiểu thư đến từ Ngọc Kinh được tạm thời an trí ở Dung Nhan viện trong biệt trang."

Nghe được Nam Phong nói lời này, người trong xe ngựa lại nói: "Nếu là Ngũ đệ tức tương lai, ta đương nhiên nên tránh hiểu lầm, không ở đây nghỉ tạm nữa, trực tiếp về Vệ phủ đi, đường cũng không còn xa."

Nghe thấy tiếng ho khan trong xe, ngồi ở càng xe, một thiếu niên khác cau mày khuyên nhủ: "Công tử đã ngồi xe ngựa lâu như vậy, vẫn nên ở lại đây nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn. Trái phải biệt trang còn có nhiều sân không ở như vậy, chúng ta để quản sự biệt trang cho chúng ta tìm một cái sân khác là được."

"Danh dự nữ tử quan trọng, huống chi ở thời điểm mấu chốt này dễ dàng nảy sinh nhiều vấn đề. Bất luận như thế nào, như vậy tóm lại là không tốt, không cần nhiều lời, lên đường đi."

Nghe lời nói ôn ôn hòa hòa, hai cái gã sai vặt cũng không dám nói gì nữa, ngồi trên càng xe vung roi ngựa chạy về phía trước. Chủ tớ ba người đúng là Vệ gia Tứ công tử Vệ Cẩn Chi, cùng hai gã sai vặt của hắn, tên là Nam Phong và Đông Phong.

Vệ Cẩn Chi thân thể không tốt, vốn ở một biệt trang khác khá xa tĩnh dưỡng, đã hơn nửa năm chưa từng về nhà chính Vệ gia. Bây giờ, bởi vì Vệ gia Ngũ công tử sắp đại hôn, thân thể hắn cũng tốt hơn chút, mới chuẩn bị trở lại nhà chính Vệ gia.

Vừa mới đi cách Tương Thiên biệt trang một đoạn ngắn, Nam Phong mắt tinh nhìn thấy xe bọn họ đi ngang qua một chiếc xe ngựa trên có gia huy Vệ gia, còn vừa lúc dừng ở cửa Tương thiên biệt trang. Sau nhìn lại, người xuống dưới thế nhưng là Vệ gia Ngũ công tử Vệ Cần Chi.

Nghĩ nghĩ, Nam Phong vẫn là gõ gõ cửa gỗ xe ngựa, hướng người trong xe xin chỉ thị nói: "Công tử, mới vừa rồi ta thấy Ngũ công tử vào Tương thiên biệt trang, bên người hình như cũng không có Hoa ma ma trông coi."

"Hả?" Người trong xe ngựa giống như cũng có chút ngoài ý muốn, "Khụ khụ, dừng xe, quay lại Tương thiên biệt trang."

Vệ gia Ngũ công tử là tên ngốc bạo ngược, tâm trí chỉ có vài tuổi, cái gì cũng không hiểu, làm gì cũng chỉ xem tâm tình nhất thời, ngầm đánh chết không biết bao nhiêu hạ nhân. Nhưng nguyên nhân Ngũ công tử trở nên ngây ngốc, là bởi vì khi còn bé bị Vệ lão gia lỡ tay đánh thành như vậy. Vệ lão gia lúc ấy muốn đánh Vệ phu nhân, ai biết vừa lúc bị Vệ Cần Chi thấy được, hắn chạy lên che chắn. Vệ lão gia lúc ấy cực giận tay không kịp thu lại, một cái tát đem hắn đánh đụng vào góc bàn, thành đồ ngốc.

Bởi vì nguyên nhân này, vốn dĩ bởi chuyện nào đó tương kính như 'băng' Vệ lão gia cùng Vệ phu nhân hoàn toàn căng thẳng, Vệ lão gia dẫn theo Bạch Bình phu nhân ở Sương Lam biệt viện. Mà Vệ phu nhân bởi vì áy náy, từ đây đối với đứa con trai này luôn phá lệ dung túng, ngay cả hắn đánh chết người đều thay hắn giải quyết tốt hậu quả, đem hắn chiều đến càng thêm vô pháp vô thiên.

Tuy nhiên, đại phu nhân còn có điểm đúng mực, sợ hắn một ngày nào đó chọc phải người không thể chọc, liền đem Hoa mama đắc lực bên người mình phái đến bên cạnh Vệ Ngũ công tử, thời thời khắc khắc trông chừng, nhắc nhở hắn. Như vậy, nếu không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, Hoa ma ma không thể rời khỏi người Vệ Ngũ công tử.

Loại thời điểm này, xuất hiện ở địa phương không nên xuất hiện, Hoa ma ma còn không ở bên cạnh, chuyện như vậy có vẻ kỳ quặc. Vệ Cẩn Chi suy xét mấy giây, cuối cùng vẫn quyết định quay lại nhìn xem, để ngừa phát sinh tình huống gì.

Đánh xe Đông Phong nghe được công tử phân phó, không nhịn được trừng mắt nhìn người vừa nhiều chuyện - Nam Phong - một cái. Gia hỏa này, rõ ràng biết công tử thân thể không tốt, còn muốn lấy chuyện phiền toái này đi phiền công tử, đây không phải là công tử còn chưa nói đã muốn nhúng tay quản.

Tuy rằng không tình nguyện, Đông Phong vẫn đánh xe chạy về Tương Thiên biệt trang. Hai người nhảy xuống xe, một người từ trong xe ngựa dọn ra một cái xe lăn đơn giản nhưng rất tinh xảo, một người khác cẩn thận từ bên trong đỡ một nam tử áo xanh, diện mạo tuấn dật nhưng sắc mặt tái nhợt, thần thái tao nhã bình tĩnh, khí chất như tùng như trúc.

Thời điểm Vệ Cẩn Chi thân thể suy yếu, ngay cả đường đều không đi được mấy bước, bởi vậy cần dùng xe lăn thay đi bộ, chỉ cần đi ra ngoài, bên người tất nhiên sẽ để một chiếc xe lăn. Hai gã sai vặt dìu người an trí ở trên xe lăn, lại cầm áo choàng bọc hắn kỹ lưỡng, lúc này mới đẩy hắn hướng bên trong biệt trang đi.

Nhìn chủ tử dọc theo đường đi không ngừng ho khan, Đông Phong nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dù sao cũng là thê tử tương lai của Ngũ công tử, hắn ta muốn tới xem thì xem đi, chúng ta cũng không cần quản việc này."

Ngón tay Vệ Cẩn Chi trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng nắm lại thành quyền để ở bên môi ho nhẹ hai tiếng, vẫn như cũ không nhanh không chậm nói: "Ngũ đệ đầu óc luôn luôn hồ đồ, dễ dàng bị người khác xúi giục gây ra tai họa gì đó. Sầm gia tiểu thư cùng hắn chưa thành hôn, không nói đến trước khi thành hôn hai người không nên gặp nhau, riêng tình trạng Ngũ đệ, ta lo lắng hắn bị người lừa đến đây. Huống hồ từ trước đến nay Hoa ma ma quản thúc hắn không ở bên cạnh, có thể đoán được hắn bị người lặng lẽ mang tới, một khi đã như vậy, tất nhiên là có người không có ý tốt. Làm huynh trưởng gặp được việc này, tất nhiên không thể mặc kệ."

"Tứ công tử?" Tiêu quản sự của Tương Thiên biệt trang vẻ mặt đau khổ đi ra ngoài, vừa thấy Vệ Cẩn Chi ngồi ở trên xe lăn bị đẩy tới, lập tức liền lộ ra vẻ mặt như được cứu, chạy lại nói: "Tứ công tử, ngài thật là trời cao phái tới giải cứu nô tài, mới vừa rồi Ngũ công tử tới, bên người còn mang theo Tình Phất di nương, nói muốn gặp Sầm tiểu thư, chúng ta là hạ nhân như thế nào ngăn được vị tổ tông kia. Nô tài vừa mới chuẩn bị đi tìm viện binh, ngài liền đến rồi, đây không phải trùng hợp sao."

Tiêu quản sự trong lòng sốt ruột không xong, mồ hôi trên trán chảy ra. Hắn chỉ là một quản sự nho nhỏ, nếu làm Ngũ công tử còn có vị năm ngày sau sẽ là thiếu phu nhân ở chỗ này xảy ra chút chuyện gì, chức quản sự này cũng không cần làm nữa. Trái phải đều khó xử, Tiêu quản sự mặt đều sắp nhăn thành hoa cúc.

Nghe Tiêu quản sự vừa nói như vậy, Vệ Cẩn Chi liền hiểu rõ bảy tám phần, lắc đầu thở dài nói một tiếng hồ nháo. Tình Phất di nương là nha hoàn từ nhỏ chiếu cố Vệ gia Ngũ công tử, Vệ gia Ngũ công tử Vệ Cần Chi đầu óc có tật, ngu dại tùy hứng, vô duyên vô cớ liền nóng giận đánh người, Tình Phất di nương có thể kiềm chế được Vệ Cần Chi, cũng coi như một nhân tài. Nhưng nàng ta bởi vậy liền vênh váo tự đắc, hiện giờ nghe được Ngũ thiếu phu nhân tương lai đến, đây không phải là lợi dụng Vệ Cần Chi tới điều tra tình địch, hoặc là tới thị uy, chỉ sợ nàng còn nghĩ phải ra oai phủ đầu Sầm gia tiểu thư.

Vệ Cẩn Chi cũng không phải là loại người đầu óc đơn giản như Tình Phất, lập tức liền nghĩ đến trên người tiểu thư Sầm gia một loạt quan hệ lợi hại, chỉ có thể phân phó Tiêu quản sự đi trước, nếu có chuyện gì tận lực ngăn lại trước, chờ hắn tới rồi lại nói.

Bởi vì không chịu nổi xóc nảy, Vệ Cẩn Chi ngồi trên xe lăn chỉ có thể chậm rãi bị đẩy về phía trước. Vẻ mặt hắn ôn hòa bình tĩnh, ngữ khí tự nhiên, không biết vì sao làm người theo bản năng nghe theo.

Tiêu quản sự nghe được Vệ Cẩn Chi phân phó, cũng bất chấp mọi thứ, lập tức đồng ý đi trước một bước tiến đến Dung Nhan viện chỗ Sầm Lan Chỉ.

Còn chưa tới Dung Nhan viện, Vệ Cẩn Chi liền nghe thấy từ trong viện truyền đến tiếng khóc la, tức khắc hơi hơi chau mày. Chẳng lẽ Tiêu quản sự không ngăn lại, thật sự không kịp để xảy ra chuyện gì?

Đang chuẩn bị để Đông Phong, Nam Phong đem hắn đẩy nhanh đến, Vệ Cẩn Chi bỗng nhiên ngừng lại. Bởi vì hắn thấy hai nữ tử đưa lưng về phía hắn, đang đứng sau bụi hoa cách đó không xa, hướng về phía trong viện nhìn, mà nha hoàn bên phải gọi một người khác là tiểu thư. Ở trong viện này được gọi tiểu thư, tự nhiên chính là Sầm gia tiểu thư không thể nghi ngờ.

"Tiểu thư, Thu Thủy tỷ vì cái gì cố ý muốn đụng người kia? Hơn nữa nàng bị đánh, chúng ta không cần đi hỗ trợ sao?" Bích Nguyệt có chút sợ hãi nhìn trong viện, Thu Thủy bị một nam tử xa lạ đánh khóc sướt mướt.

"Tiểu nha đầu có lòng tốt lại không có tâm nhãn, em ngàn vạn lần nhớ kỹ, trời sập xuống em chỉ cần ngồi xổm xuống, đều có những người khác chống. Đừng hỏi tiểu thư ta vì cái gì, chỉ nói đã rõ hiểu chưa?"

"Nô tỳ đã rõ." Tuy rằng trong miệng nói hiểu rõ nhưng trong mắt tiểu nha đầu vẫn rõ ràng đầy câu hỏi.

Tay Sầm Lan Chỉ vuốt ve đóa hoa trước mặt, từ từ mở miệng nói: "Phu quân tương lai cùng di nương tới cửa khiêu khích, nô tỳ hai lòng tưởng dụ dỗ ngược lại bị đánh, tiết mục tuy không thú vị, nhưng cũng có chỗ đáng khen. Ví như vị phu quân tương lai này công phu quyền cước thành thạo, thực sự có chút bản lĩnh. Tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu như em đến một bên xem hoa đi, để tiểu thư ta an tĩnh xem diễn một lát."

Nghe thấy đối thoại giữa Sầm gia tiểu thư cùng tiểu nha hoàn của nàng, trong mắt Vệ Cẩn Chi xuất hiện chút ý cười. Có thể nói ra lời này, Sầm tiểu thư thật đúng là một diệu nhân.

Nếu Sầm gia tiểu thư vẫn tốt đẹp đứng ở chỗ này, còn có tâm tư xem diễn kịch, vậy tự nhiên không có chuyện gì lớn. Vệ Cẩn Chi cũng không vội vã đi vào, liền ở cuối đường nhỏ cách hai người không xa, có chút tìm tòi nghiên cứu đem ánh mắt dừng trên người Sầm Lan Chỉ. Từ góc độ này, hắn chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng thướt tha, tư thái hiện ra vài phần tùy ý thản nhiên hiếm thấy trên người nữ tử.

Ánh mắt chỉ nhìn thoáng qua liền dời đi, Vệ Cẩn chi lấy tay che môi nhịn xuống cơn ho khan đã đến bên miệng, miễn quấy nhiễu đến Sầm tiểu thư, vẫy vẫy tay để Đông Phong, Nam Phong đem hắn đẩy quay về con đường lúc trước đến.

"Công tử, chúng ta không đi vào sao?"

"Nếu Sầm tiểu thư không có việc gì, việc này chúng ta không nên quản nhiều. Hãy chờ xem, Hoa ma ma hẳn là rất nhanh sẽ tới."

Hắn vừa dứt lời, bên kia đường mòn liền đi tới một đám người, người đi đầu sắc mặt nghiêm túc, bước đi vội vàng, đúng là Hoa ma ma. Nhìn thấy Vệ Cẩn Chi chỉ ở ngoài tiểu viện vẻ mặt bình thường, Hoa ma ma sắc mặt cũng tốt hơn một chút. Bà mấy ngày nay cũng hơi bận, không nghĩ đến chỉ một lát không nhìn Ngũ công tử, đã bị Tình Phất cái nha đầu chết tiệt kia gây ra chuyện này, điều này làm bà tức giận trong lòng, hận không thể đem tiểu tiện nhân phân không rõ nặng nhẹ xé xác.

"Lão nô bái kiến Tứ công tử."

"Hoa ma ma không cần đa lễ, vẫn nên nhanh khuyên Ngũ đệ về đi." Vệ Cẩn Chi trên mặt mang theo mỉn cười ấm áp, nói xong để Đông Phong cùng Nam Phong đẩy hắn rời đi.

Hoa ma ma cũng nghe tới tiếng khóc la truyền từ trong viện, lại hành lễ với Vệ Cẩn Chi, vẻ mặt nghiêm túc mang theo người đi vào trong viện. Mới vừa bước vào sân, bà liền thấy công tử nhà mình đang tay đấm chân đá một cái nha hoàn. Chỉ cần đánh không phải Sầm gia tiểu thư thì tốt, Hoa ma ma trên mặt không thể hiện, nhưng trong lòng càng thả lỏng thêm.

Lúc này, đang đứng bên cạnh Vệ gia Ngũ công tử Vệ Cần Chi, Tình Phất di nương quay đầu thấy Hoa ma ma, sắc mặt vừa rồi mới đầy vẻ đắc ý, nháy mắt biến mất sạch sẽ, còn nhịn không được co rúm lại một chút.

Tuy nhiên, nhìn bên cạnh Vệ Cần Chi sắc mặt dữ tợn giống như điên cuồng còn đang đánh người, nàng ta phảng phất lại tìm về tự tin, ưỡn ngực đối với Hoa ma ma nói: "Hoa ma ma ngài tới vừa đúng lúc, nhìn xem Sầm tiểu thư dạy ra loại hạ nhân gì, mới vừa thấy công tử đi vào liền hướng trên người công tử nhào đến, có nô tài hồ ly tinh như vậy, chủ tử có thể nào......"

Tình Phất di nương lời còn chưa nói xong, đã bị Hoa ma ma cho người chặn miệng kéo đến một bên. Tình Phất di nương ngẩn người, không kịp phản ứng, vì cái gì Hoa ma ma cái gì cũng không nói liền đem nàng bắt lại? Nàng chẳng qua muốn cho Sầm gia tiểu thư một cái ra oai phủ đầu, để cho nàng sau khi vào cửa cũng không sinh ra tâm tư chèn ép nàng ta, mới có thể dỗ công tử tới nơi này. Hơn nữa cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ đánh một cái nha hoàn, Hoa ma ma dựa vào cái gì đối xử với nàng ta như vậy? Nàng ta chính là di nương của công tử, là người có thể trấn an hắn.

Đối với sự giãy giụa cùng giận dữ của Tình Phất di nương, Hoa ma ma làm như không thấy, chỉ nhàn nhạt phân phó một câu: "Ta không muốn lại nhìn thấy nàng."

Hạ nhân đứng một bên lập tức liền hiểu ý Hoa ma ma, lôi Tình Phất di nương kéo về một bên. Tình Phất di nương nghe vậy trợn tròn đôi mắt, hướng về phía Vệ Cần Chi giãy giụa càng kịch liệt, muốn thu hút lực chú ý của hắn. Nhưng người bắt nàng ta cũng không để nàng kịp nói ra, hai phát liền đem nàng đánh ngất trói lại.

Chỉ sợ sau này, nàng ta cho dù còn có thể nhặt về một cái mạng, cũng trốn không thoát gặp phải tình cảnh bi thảm. Lòng người không đủ rắn nuốt voi, tự cho là thông minh ngược lại bị thông minh hại, đó chính là nói Tình Phất di nương.

Đang ở trong viện nhảy nhót, thì Tình Phất di nương đã bị giải quyết, Hoa ma ma lại thay một gương mặt hòa ái, đi đến bên người Vệ Cần Chi nhẹ giọng gọi: "Cần Chi công tử?"

Vệ Cần Chi nếu tính bạo ngược nổi lên, không đem người chọc hắn đánh chết khiếp đều sẽ không dừng tay, lúc này mắt thấy Thu Thủy đều sắp không phát ra tiếng, lại nghe được tiếng Hoa ma ma, hắn mới chậm rãi thu động tác. Lúc hắn đánh người trông thực đáng sợ, đôi mắt che kín tơ máu, mỗi đấm mỗi đá đều nửa điểm cũng không lưu tình, giống như kẻ điên, nhưng lúc này Hoa ma ma từ ái vuốt đầu hắn, hắn thế nhưng giống đứa trẻ ngây thơ cười gọi một tiếng Hoa ma ma.

"Tốt, Cần Chi công tử, đã không có việc gì, chúng ta nên về nhà. Bằng không, phu nhân sẽ lo lắng cho người."

"Ừ, về nhà ~ Tình Phất nói mang ta tới xem hoa, hoa đâu?"

"Hoa ở nhà đây, ta cho người dọn về nhà, về sau Cần Chi công tử muốn khi nào xem liền khi đó xem, được không?"

"Được. Hoa ma ma, Tình Phất đâu?"

"Tình Phất sinh bệnh, ta để người đưa nàng về nhà dưỡng bệnh, về sau lão nô tìm người tốt hơn cùng Cần Chi công tử chơi."

Hoa ma ma tươi cười từ ái dỗ Vệ Cần Chi đi rồi,lại nhìn về phía vườn hoa cách đó không xa. Viện này chỉ có mấy người, một nhahoàn bị đánh còn nằm trên mặt đất sống chết không rõ, hai nha hoàn còn lại cũngđều sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh vườn hoa, các nàng che chở một nữ tử phíasau hiển nhiên cũng bị dọa sợ, nhưng sắc mặt tốt hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro