Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

"Ngươi nhanh một chút."

"Ai nha Âm Trì tiên sinh, chính là cái gọi con người có ba gấp, loại chuyện này ta cũng không khống chế được, người tạm thời đừng nóng nảy." Sầm Lan Chỉ ngồi trên tảng đá lớn dưới tàng cây, nhàn nhã nhìn trời xanh mây trắng, một bên lề mề nói.

Ở cách đó không xa, Âm Trì đứng đưa lưng về phía nàng quả thực sắp điên mất rồi, mới ngắn ngủn một ngày hắn đã phảng phất như quay về tám năm trước, những ngày tháng khi vừa mới gặp được cô nhóc điên này mang theo nàng bên cạnh.

Nhóc điên nhìn như sợ chết, uy hiếp một chút là có thể giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng một khi có chỗ dựa, thì không leo lên nóc nhà lật ngói đều phải cảm ơn nàng tính tình lười nhác không muốn động. Tệ nhất chính là nếu nàng muốn lăn lộn, vậy chuyện gì cũng có thể bắt hắn làm.

Mấy năm trước, khi đó chỉ ngắn ngủn ba tháng, Âm Trì đã không biết bao nhiêu lần nảy sinh xúc động muốn tùy tiện đem nàng ném ở chỗ nào đó để nàng tự sinh tự diệt. Nhưng nhớ tới nàng là người duy nhất hắn thật vất vả mới tìm được có thể thừa nhận được loại thuốc kia, Âm Trì lại không thể không đem xúc động của mình đè xuống, tiếp theo trải qua cuộc sống mỗi ngày đều bùng nổ.

Vì thế vừa qua ba tháng, hắn ổn định được dược tính trong thân thể nàng, lập tức đem nàng tiễn trở về, mà không phải tự mình đưa nàng theo. Tuy nói, trong đó cũng có nguyên nhân hắn cần đi các nơi tìm dược liệu, cho nên không thể đem theo nàng đỡ rắc rối, nhưng phần lớn lý do là vì Âm Trì quả thực phiền muốn chết cái con nhóc điên phiền phức kia.

Xoa bóp ngón cái của mình, Âm Trì lại lần nữa lên tiếng: "Ngươi mót quá nên cần giải quyết lâu như vậy sao?"

Nghe thấy âm thanh đã kề bên trạng thái bùng nổ, Sầm Lan Chỉ thức thời không cố ý lề mề nữa, nàng dùng chân đem cục đá trên mặt đất dịch dịch tạo ra hình vẽ. Nhưng mà mới đi ra ngoài hai bước, lại lùi lại phía sau nhìn nhìn cảm thấy không đủ uyển chuyển, vẫn là tiến lên bàn tay tùy tiện khua một chút, sau đó mới bước một bước, loạng choạng ba bước đi ra ngoài nói: "Âm Trì tiên sinh, người phải thông cảm một chút, một nữ tử yếu đuối sau khi bị bắt cóc sẽ cảm thấy rất sợ hãi hoảng loạn, cho nên không nhịn được muốn tìm một chỗ giải tỏa tâm tình hơi lâu."

Âm Trì đực mặt, một chút cũng không muốn tiếp lời nàng. Quả thực nói hươu nói vượn, nàng sẽ hoảng loạn sợ hãi? Đều sắp kích tính tình nóng nảy của hắn phun trào.

Hắn hít sâu một hơi nói: "Trong vòng 3 ngày chúng ta phải đến nơi, nếu không tính mạng ngươi liền khó giữ. Cho dù ngươi có kéo dài, những người đó cũng không có biện pháp nhanh như thế tới cứu ngươi, lấy tốc độ của ta, chờ chúng ta tới đích rồi, bọn họ còn chưa ra khỏi thành đâu, ngươi không cần lo lắng. Hơn nữa, nơi chúng ta muốn đi, là địa phương người ngoài không có cách tiến vào, người thường sẽ bị lạc trong sương mù."

Sầm Lan Chỉ vỗ một chưởng thần sắc bừng tỉnh ngộ, sau đó nàng chậc một tiếng, "Người thật ra nên nói sớm một chút a." Nói xong nàng xoay người quang minh chính đại ở trên mặt tảng đá lớn, dùng một khối đá bén nhọn khắc mấy chữ cái to —— ta ở bên trong sương mù.

Nhìn nàng quang minh chính đại lưu lại manh mối cho truy binh, Âm Trì đã không thiết tha muốn nói gì nữa, vẻ mặt tâm nghẹn ghét bỏ, sợ nàng lại náo loạn ra chuyện xấu gì, kéo nàng lên tiếp tục lên đường.

Sự kiện bắt cóc này, phải bắt đầu nói từ đêm hôm qua. Tối qua, Sầm Lan Chỉ đang ngủ say, bỗng nhiên bị một vị khách không mời mà đến dùng sức lay tỉnh, sau đó nàng nhìn thấy vị tiên sinh thần bí mấy năm không gặp đứng ở trước giường, dùng một loại ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, đôi mắt màu xanh biếc như mắt mèo, nắm chặt mạch môn của nàng rồi chậm rãi nói một câu: "Nếu ngươi đã mang thai, vậy liền đi theo ta, hoàn thành ước định giao dịch của chúng ta năm đó."

Sầm Lan Chỉ tốn một lúc mới nhớ ra việc này, năm đó vị này cứu khi nàng bị mẹ cả sai người ném xuống vách núi, còn thay nàng vạch ra con đường để trở về, hơn nữa đem Quỳnh Chi đến bên cạnh nàng. Nói là trao đổi, muốn nàng vì hắn làm một chuyện. Cho nên đây là đến đòi nợ.

Nàng rất rõ ràng Vệ Cẩn Chi ngấm ngầm an bài bên người nàng nhiều hộ vệ như vậy, nếu những người đó không ngăn được Âm Trì tiên sinh, nàng kêu cứu cũng vô dụng. Hơn nữa nàng có tâm tư nhỏ, đã sớm hiểu biết vị tiên sinh thần bí này có bao nhiêu lợi hại, Sầm Lan Chỉ ngay cả giãy giụa cũng không thèm giãy giụa một xíu, bò dậy mặc quần áo, khoác thêm áo choàng dày, còn cầm mấy khối điểm tâm trên đĩa chuẩn bị ăn dọc đường, đương nhiên nàng không quên ở dưới sự thúc giục của Âm Trì dùng tốc độ nhanh nhất thuận tiện viết một lá thư để lại cho Vệ Cẩn Chi.

Đột nhiên biến mất, dù sao cũng phải có nguyên nhân đúng không. Sầm Lan Chỉ viết một câu ý tứ không rõ như vậy, liền để người bắt cóc đi, tiêu sái cùng Âm Trì rời đi Vô Danh trang.

Âm Trì rất hưng phấn, cũng rất gấp gáp, giống như một việc làm từ lâu rốt cuộc cũng làm xong, gấp không chờ nổi. Hắn căn bản không tìm ngựa hay xe ngựa thay cho đi bộ, mà trực tiếp ôm Sầm Lan Chỉ, tốc độ nhanh như gió hướng về một hướng phi đến. Sầm Lan Chỉ không chú ý hắn đi chỗ nào, nàng mỗi ngày đều phải ngủ đến mặt trời lên cao, lúc này thật mệt, cho nên nàng đem áo choàng bọc người lại tiếp tục ngủ.

Hành vi không phòng bị, thiếu cảnh giác như vậy, Âm Trì nhìn đều không khỏi giật giật khóe mắt, nhưng chỉ cần ngẫm lại nhóc điên từ nhỏ tính cách đã thế, hắn liền cảm thấy không có gì phải kỳ quái. Dù sao nàng trời sinh thiếu hụt cảm xúc, rất nhiều thời điểm đều không thể cảm nhận những cảm giác giống như người bình thường, đương nhiên cũng không cách nào làm ra phản ứng bình thường nhất.

Rời đi Vô Danh trang một lúc lâu, sau khi hừng đông, Sầm Lan Chỉ mới từ từ tỉnh lại. Nàng vừa tỉnh cũng không nhìn ra đây là nơi nào, từ trong lồng ngực móc ra điểm tâm cất lâu đến mức đều có chút hơi ấm ăn vào, nhìn qua đúng chuẩn tự cấp tự túc.

Âm Trì nhớ đến đứa bé quan trọng trong bụng nàng, bỗng nhiên ngừng lại, cẩn thận từ hộp gỗ nhỏ trên người lấy ra một bình sứ nhỏ giao cho Sầm Lan Chỉ, "Uống sạch nó."

Sầm Lan Chỉ không nói hai lời ngửa đầu uống cạn, phát hiện vị ngọt ngào, tiện tay đem bình sứ vứt cho hắn liền xoa bụng nói: "Uống khá ngon, còn nữa không, lại cho ta ít, thật đói."

Bởi vì nàng đói bụng, Âm Trì không thể không dừng lại tìm đồ ăn cho nàng, Sầm Lan Chỉ nói muốn uống canh cá, ngồi ì không chịu đi. Âm Trì nghĩ đến đứa trẻ trong bụng nàng, chạy đến bờ sông bắt cá. Dùng một sợi dây dài, buộc vào một cây kim, đứng ở mép nước vung tay về hướng lòng sông lại kéo lên, một con cá liền mắc câu.

Giết cá, làm sạch, nhóm lửa, nấu canh, Âm Trì nhìn qua làm rất quen tay, hơn nữa thời điểm nấu cá, không ngừng ở bên trong thả một ít thuốc bột kỳ kỳ quái quái, ngửi rất thơm, Sầm Lan Chỉ cũng không quản, trực tiếp uống hết một nồi canh cá to.

Sau khi ăn no, nàng nâng má có chút kỳ quái lầm bầm lầu bầu: "Vì sao ta có cảm giác đói như vậy? Hơn nữa trước kia ta không thích ăn cá."

Âm Trì liếc nhìn nàng một cái, "Đó là bởi vì ngươi mang thai, nữ tử mang thai đương nhiên sẽ có các biểu hiện khác thường."

Sầm Lan Chỉ sửng sốt nửa ngày, cúi đầu nhìn bụng mình kinh ngạc nói: "Ta mang thai?"

"Nếu ta nhớ không lầm, khi ta vừa nhìn thấy ngươi câu đầu tiên đã nói qua chuyện này." Đối với sự không để bụng của nàng, Âm Trì đều lười nói thêm cái gì.

"À, lúc ấy ta còn chưa tỉnh ngủ có chút mơ hồ không nghe rõ." Chỉ thời gian một câu nói, Sầm Lan Chỉ đã tiếp nhận hiện thực này rồi, đơn giản vì nàng hoàn toàn không thể lý giải mang thai có ý nghĩa gì, thậm chí một chút cảm giác cũng không có, thẳng thắn mà nói chuyện mang thai đối với nàng đại khái không khác biệt lắm với chuyện trưa nay ăn canh cá, khiến nàng để ý một chút lại không phải thực sự để ý.

"Tuy rằng ta không thèm quan tâm, nhưng Âm Trì tiên sinh có vẻ thực để ý, hay là chuyện người muốn ta làm, có quan hệ với đứa bé trong bụng ta?" Sầm Lan Chỉ cười khanh khách nói, tuy là hỏi câu, trong lòng cũng đã khẳng định.

Sau khi biết Âm Trì coi trọng đứa nhỏ trong bụng nàng, Sầm Lan Chỉ càng thêm làm mình làm mẩy. Lý do đói bụng, khát, lạnh, quá mót gì gì đó ùn ùn không dứt, đem Âm Trì tốc độ nhanh không bình thường cũng bị kéo xuống vô cùng chậm, Âm Trì vội vàng trở lại trong tộc lúc này mới không nhịn được bùng nổ, tiết lộ cho nàng những tin tức, hành động nhỏ hắn biết. Ai ngờ, hắn vừa nói xong, Sầm Lan Chỉ còn trực tiếp ngay trước mặt hắn viết mấy chữ to kia.

Âm Trì cũng lười cùng nàng dây dưa nhiều, cũng không đem mấy cái dấu hiệu Sầm Lan Chỉ làm để trong mắt. Dù sao giống như hắn nói, chỗ bọn họ muốn đi bị sương mù dày đặc bao vây, người thường không có khả năng đi vào, cho dù có người đuổi theo cũng không vào được, cho dù đi vào, Âm Trì cũng không sợ bọn họ.

Nhân loại yếu ớt như vậy, há có thể cùng tộc nhân bộ tộc Trì Âm bọn họ so sánh.

Sau khi Sầm Lan Chỉ để lại manh mối kia cũng không tiếp tục gây chuyện, nàng an tĩnh, Âm Trì ngược lại cảm thấy không yên tâm, nghi hoặc nhìn nàng, "Ngươi vì sao không náo loạn nữa?"

Sầm Lan Chỉ đồng dạng nghi hoặc ngó hắn: "Manh mối như vậy là đủ rồi, còn muốn lăn lộn làm gì?"

Nói đến Sầm Lan Chỉ lưu lại mấy thứ này, hoàn toàn không phải vì để Vệ Cẩn Chi dễ dàng đi tìm, nàng chỉ là ở tình huống, thời điểm cho phép cùng Vệ Cẩn Chi chơi trò chơi mà thôi. Bị bắt cóc còn nhàn hạ thoải mái nghĩ chơi trò chơi, cô nương Sầm Lan Chỉ này cũng là tiền vô cổ nhân*.

* Trích từ câu "Tiền Vô Cổ Nhân, Hậu Vô Lai Giả": ý là thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy

Đầu tiên, nàng cố ý lưu lại phong thơ viết như thế, chính vì chọc giận Vệ Cẩn Chi. Làm vậy cũng không có chỗ tốt gì, nhưng Sầm Lan Chỉ muốn thấy hắn thất thố, cho dù chính nàng không chứng kiến, nhưng biết được hắn đúng thật thất thố, nàng cũng cảm thấy cao hứng.

Sau đó dọc theo đường đi nàng đem điểm tâm đặc chế của Vô Danh trang rải trên đường, người ngửi không được, nhưng con ngựa nào đó ở trong Vô Danh trang bị nàng đút nhiều điểm tâm loại này nhất định có thể đuổi kịp. Còn thời điểm Vệ Cẩn Chi đi tìm nàng, có thể dùng con ngựa kia hay không, Sầm Lan Chỉ đương nhiên không biết. Nếu chọn con ngựa kia thì vạn sự đại cát, sự tình càng đơn giản, nếu là không chọn trúng nó, thì coi như Vệ Cẩn Chi vận khí kém, cũng chỉ là tốn nhiều thời gian hơn chút, mặc kệ thế nào hắn nhất định có thể tìm được tung tích của nàng, Sầm Lan Chỉ cực kỳ không có trách nhiệm nghĩ thế.

Sau đó nàng dùng mấy cục đá nhỏ xếp chữ và hình, cũng không phải vì chỉ đường cho Vệ Cẩn Chi, mà là vì cùng Vệ Cẩn Chi chào hỏi, thuận tiện khiến tâm tình không vui của hắn lại càng tệ hơn. Tưởng tượng Vệ Cẩn Chi trong lòng gấp gáp hoặc phẫn nộ tìm đến đây, lại phát hiện tâm trạng nàng không tồi ở các nơi lưu lại trò chơi ghép hình quỷ quái, nói vậy tâm tình tất nhiên càng thêm phẫn nộ, vẻ bình tĩnh trên mặt chỉ sợ cũng không duy trì được. Sầm Lan Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy vui vẻ, thật tốt a, hắn càng thất thố càng nói lên hắn càng yêu nàng, bảo tâm tình nàng sao có thể nào không tốt.

Cuối cùng nàng ở trên tảng đá lớn khắc câu nói kia, dự báo địa điểm cuối cùng nàng sẽ đến. Nguyên bản nàng còn nghĩ từ chỗ Âm Trì moi ra tin tức rồi lại nói, kết quả Âm Trì tự khai, Sầm Lan Chỉ liền trực tiếp lưu lại một câu xứng là manh mối nhất từ trước đến nay.

Làm xong chuyện này, Sầm Lan Chỉ sẽ không làm gì nữa, tiếp theo chỉ chờ Vệ Cẩn Chi một đường tìm đến, phá giải câu đố sau đó tìm được nơi nàng ở, cuối cùng tiến vào địa phương hình như không vào được kia, tìm thấy nàng là tốt rồi. Còn sau khi tìm được nàng Vệ Cẩn Chi sẽ tức giận như thế nào, Sầm Lan Chỉ tạm thời không thèm nghĩ đến, dù sao chuyện đến lúc đó lại để khi đó suy nghĩ cũng được.

Nàng không cần gây thêm chuyện gì, chỉ cần phối hợp Âm Trì tiên sinh, sau đó thích hợp làm chút động tác nhỏ, là có thể cùng Vệ Cẩn Chi chơi một hồi trò chơi tìm kiếm tràn ngập thú vị, nói thật Sầm Lan Chỉ giờ phút này tâm tình hứng thú bừng bừng, cảm giác dư thừa gì khác đều không có, chính là chờ mong Vệ Cẩn Chi tức đến bốc khói tìm được nàng hoàn thành trò chơi này mà thôi.

Thế cục bên kia, cùng phản ứng của những người khác gì đó, là cái quái gì? Sầm Lan Chỉ căn bản không nghĩ được mấy thứ này, chuyện nàng không thèm để ý thì sao có thể suy nghĩ. Từ phương diện nào đó mà nói, Sầm Lan Chỉ thật sự là người đáng sợ, đặc biệt là sau khi được Vệ Cẩn Chi một tay dạy dỗ hoàn toàn quay về dáng vẻ tự nhiên.

Vệ Cẩn Chi đối với Sầm Lan Chỉ là chân ái, tuy nói khát vọng chiếm hữu cùng dục vọng khống chế đều hơi mạnh đến mức bất thường, hơn nữa tình yêu đối với nàng cũng có chút phức tạp không thể nắm bắt.

Sầm Lan Chỉ đối với Vệ Cẩn Chi cũng là chân ái, tuy rằng phương pháp nàng biểu đạt tình yêu có chút cổ quái, suy nghĩ có hơi khác hẳn với người thường.

"Âm Trì tiên sinh, người đến thời cơ thật sự quá tốt." Sầm Lan Chỉ cười tủm tỉm bỗng nhiên nói với Âm Trì như vậy.

LLKK: Chương trước anh Cẩn muốn chặt chân chị kìa, anh biến thái quá, chị thật "đáng thương"

Chương sau: Bốp bốp bốp... Anh chị trời sinh một đôi

Mọi người ai không chấp nhận bất kỳ điểm gì trong cách xây dựng hình tượng nam nữ chính, nói anh chị thế nọ thế kia xin vui lòng xem lại tên truyện. Đây là cặp đôi điên khùng, biến thái, thần kinh... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro