Chương 43
"Tiết Vạn Thọ của Xương Nhân Đế vào tháng hai năm sau, Bắc Sơn đưa tin tức tới, Xương Nhân Đế nghe vị Trung Thư Lệnh đại nhân kiến nghị, chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường, ở Tiết Vạn Thọ của hắn sẽ chiếu tướng huynh, bắt giam thế tử Thước Vương đến chúc mừng. Hơn nữa, binh doanh bên phía Ngọc Kinh cũng bắt đầu gia tăng thao luyện, xem ra chiến tranh chuẩn bị diễn ra so với ta nghĩ còn sớm hơn."
Vệ Cẩn Chi ngồi trước bàn, nhanh chóng lật qua những bức thư rất dày, thông qua tiếng lóng trong đó giải đọc tin tức Bắc Sơn muốn truyền đạt.
Cơ Lâm Lang ngồi ở đối diện hắn, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, cũng đang nhìn thư Vệ Cẩn Chi đưa cho hắn, nhưng tốc độ không nhanh như Vệ Cẩn Chi. Vệ Cẩn Chi có trí nhớ siêu mạnh cùng năng lực lý giải, năng lực suy nghĩ, từng bị người không đáng tin cậy nhất trong ba người Kỳ An Lan gọi là yêu quái đầu óc.
Nghe thấy Vệ Cẩn Chi nói đến việc Xương Nhân Đế chuẩn bị đào bẫy cho mình nhảy vào, vẻ mặt Cơ Lâm Lang vẫn không có một chút dao động, bình tĩnh nói: "Trung Thư Lệnh Ninh Tục Hồi? Nhìn dáng vẻ này, Xương Nhân Đế đã vô cùng tín nhiệm hắn, cũng không biết nên khen hắn có thực lực hay là nên khen chủ tử sau lưng hắn Tam hoàng tử có năng lực. Lại nói, lúc trước ở Ẩn Sơn thư viện, huynh luôn luôn thích tránh ở phía sau người khác vì sao bỗng nhiên muốn nổi bật đem hắn đánh đến không còn mảnh giáp, chỉ vì khiến hắn ghi hận huynh?"
"A, Ninh Tục Hồi tất nhiên có năng lực, nhưng là quá kiêu ngạo, từ khi bắt đầu vào thư viện liền tuyên bố muốn trở thành danh thần một thế hệ, khiến ta không đem bàn tính đánh lên người hắn cũng khó. Vì làm hắn kiêng kị ta, lót đường cho hiện tại, ta cũng không thể không ra mặt giết chết ngạo khí của hắn, huynh nhìn hắn đi không phải đã gián ngôn cho Xương Nhân Đế phải ra tay với mấy thế tộc Giang Nam sao. Ít nhiều nhờ hắn, Kỳ gia, chính là vị đệ đệ nóng tính của Nhàn Du rốt cuộc cũng nguyện ý cùng chúng ta đứng chung trên một chiến tuyến." Vệ Cẩn Chi đầu cũng không nâng lên, lật một đống thư trước mặt, trong thanh âm rõ ràng sung sướng.
Cơ Lâm Lang ngó bạn tốt một cái, gì cũng không nói. Kỳ thật chỗ người này cảm ơn Ninh Tục Hồi nhất, chắc chắn là chuyện hắn ta đưa ra chủ ý liên hôn, đem tiểu thư Sầm gia gả đến Vệ gia đi.
"Từ sau khi Hoàng Thái Tử ngoài ý muốn qua đời, triều đình Bắc triều càng ngày càng rối loạn." Vệ Cẩn Chi đặc biệt nhấc ra một phong thư màu hồng trong đó, vốn bị che lại không dễ thấy được giao cho Cơ Lâm Lang, một bên nói: "Nhị hoàng tử làm người bạo ngược, trong triều quan viên phần lớn không thích, nhưng hắn là con của tiền Hoàng Hậu chính thất, em trai ruột đã mất là Hoàng Thái Tử, lợi ở điểm chính thống, Xương Nhân Đế niệm tình cũ với Hoàng Hậu trước nên khó tránh khỏi đối với hắn coi trọng nhiều hơn."
"Lâm quý phi sinh ra Tứ hoàng tử tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng Lâm quý phi cùng Lâm gia phía sau đối với ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi, gần đây nhà mẹ đẻ vị quý phi nương nương kia đang ngầm kết giao với không ít quan văn, võ tướng, thế lực lớn mạnh. Xương Nhân Đế nhìn dáng vẻ trong một thời gian ngắn còn chưa chết được, chờ hắn sống thêm mấy năm, nói không chừng vị Tứ hoàng tử này vừa vặn trưởng thành sẽ càng thích hợp với vị trí trữ quân, cho nên tiềm lực Tứ hoàng tử cũng rất được người khác xem trọng."
"Nhưng mà hôm nay, ta muốn cùng Tiêu Phục nói chính là Tam hoàng tử Cơ Khánh Phong." Vệ Cẩn Chi nhớ tới Sầm Lan Chỉ từng cùng hắn nói chuyện, khi nhắc đến vị Tam hoàng tử này, đôi mắt hơi hơi trầm xuống một chút.
Cơ Lâm Lang mới vừa xem mấy tin tức trước, liền hơi hơi nhăn mi nói: "Ta nhớ rõ hồi trước người của Lan Đình ở Ngọc Kinh truyền tin tức tới nói, Tam hoàng tử say mê sơn thủy, vô tâm với hoàng quyền, hiện tại xem ra, vị Tam hoàng tử này quả nhiên không phải nhân vật đơn giản gì."
"Việc này nói tiếp vẫn là công lao của Lan Chỉ, nàng đối với những việc này luôn có cái nhìn độc đáo riêng, khiến ta được lợi không ít. Khi cùng nàng nhắc đến vị Tam hoàng tử làm người khiêm tốn này, trong lời nói nàng cảm thấy Tam hoàng tử là người có khả năng trở thành hoàng đế đời sau nhất. Nam nhân có thể khiến Lan Chỉ đánh giá cao như vậy, ta tất nhiên phải tỷ mỷ tìm hiểu. Khi bắt đầu tra ta phát hiện Tam hoàng tử quả nhiên không tầm thường, phủ Tam hoàng tử bình thường không xếp được người vào, qua mấy tháng, lúc này mới có chút tiến triển."
Vệ Cẩn Chi tươi cười cảm giác hứng thú, hơn nữa nếu đúng như nội dung trong thư nói, Cơ Lâm Lang trong tay từng đoạt không biết bao nhiêu mạng người xem xong đều thấy hơi rùng mình.
Vị Tam hoàng tử này bên ngoài nghe đồn đạm bạc, thanh tao, lịch sự, thực chất hành động ngầm lại làm người cực kỳ kinh sợ, Cơ Lâm Lang từ nhỏ đã được giáo dục chính thống, là công tử chính khí lẫm liệt tất nhiên chưa từng nghe qua.
Tam hoàng tử có một ham mê, chính là thích đem người đắc tội hắn sống sờ sờ rút xương trong thân thể ra. Nghe nói hắn yêu thích trồng hoa, người bị hoàn chỉnh rút hết tất cả xương cốt sẽ trở thành chất dinh dưỡng nuôi hoa của hắn, còn những cái xương đó, đầu lâu hắn sẽ mài giũa để dùng làm chậu hoa, xương cốt còn lại sẽ bị mài thành các loại hình dáng, dùng ở các chỗ khác nhau hoặc chỉ đơn giản cất giữ. Cùng hắn kết thù càng lớn, xương cốt người nọ sẽ bị hắn bảo tồn sử dụng càng cẩn thận.
Nghe nói sinh nhật Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử liền âm thầm sai người bắt tới vị tiểu thiếp Nhị hoàng tử sủng ái nhất, tháo bỏ xương cốt nàng ta, dùng những cái xương đó làm thành quạt đưa cho Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử không biết chút nào, chính ái thiếp mình tìm kiếm không thấy đã trở thành một chiếc quạt xương cất trong kho của mình.
Loại chuyện này làm quá nhiều, tùy tiện lấy ra một chuyện đều làm người nghe rợn cả người, nếu bị những người khác phát hiện chỉ sợ phải dậy lên sóng to gió lớn.
Loại đam mê này, thật sự chỉ nghe đã cảm thấy không thể chịu đựng, chỉ cần tưởng tượng Tam hoàng tử mỗi ngày đều sinh hoạt giữa những bộ xương người chết vây quanh, Cơ Lâm Lang liền thấy Tam hoàng tử chắc chắn là tên điên.
"Vị Tam hoàng tử này quả nhiên lợi hại, phát hiện cực kỳ nhanh, vì có được những tin tức này, Bắc Sơn không thể không mang theo người tạm thời rời khỏi Ngọc Kinh, cũng may bọn họ kịp thời thu tay lại, nếu không ngay cả Ngọc Kinh cũng không ra được. Ta đã bảo Bắc Sơn trở về, bên phía Ngọc Kinh chỉ còn lại Tây Sơn, đã giả vờ đầu quân dưới trận doanh của Tứ hoàng tử và Lâm quý phi." Vệ Cẩn Chi đem tin tức Cơ Lâm Lang đã xem qua đều cầm lấy, đẩy xe lăn chậm rãi đi tới trước một lò than đặt bên cạnh, đem từng lá thư đưa vào đốt.
Khói nhẹ lượn lờ hun đến khuôn mặt hắn mơ hồ không rõ, chỉ nhìn thấy được hắn đang cười, dáng vẻ ẩn ẩn có chút hưng phấn. Người thường nghe thấy chuyện này sẽ cảm thấy hưng phấn thú vị sao?
Cơ Lâm Lang nhìn dáng vẻ này của hắn nhịn không được thầm thở dài trong lòng, người bạn tốt này nhìn tưởng quân tử, kỳ thật phần lớn thời gian hắn cũng không biết rốt cuộc huynh ấy đang nghĩ cái gì. Chỉ có một điểm hắn ta hiểu rất rõ, đó chính là huynh ấy cho đến nay đều cảm thấy rất nhàm chán, mặc kệ là cùng hắn mưu tính phá hủy Vệ gia, đoạt được ủng hộ của các thế tộc khác, hay là ở Ngọc Kinh an bài nội ứng truyền tin tức về, đều không thể làm huynh ấy cảm thấy hứng thú.
Ngay cả mưu phản đều không thể gợi lên hứng thú của huynh ấy, Cơ Lâm Lang thật sự không biết vị bạn tốt này rốt cuộc theo đuổi cái gì.
"Lan Đình, chờ những việc này kết thúc, huynh sẽ làm gì?" Cơ Lâm Lang bỗng nhiên rất muốn biết điều này. Nếu bọn họ mưu phản thành công, Lan Đình sẽ không nguyện ý vào triều làm quan, điểm này hắn rõ ràng, nếu mưu phản thất bại, Lan Đình đại khái cũng có năng lực tự bảo vệ mình. Cơ Lâm Lang chỉ là muốn biết, sau khi trải qua chuyện này huynh ấy muốn làm gì.
"Đại khái là, đem Lan Chỉ giữ lại bên mình, một tấc cũng không rời." Vệ Cẩn Chi cho Cơ Lâm Lang một câu trả lời hắn không nghờ đến.
Cơ Lâm Lang nghi hoặc nhìn người bạn tốt cười thực ôn nhu, lại lần nữa mở miệng nói: "Chỉ như vậy? Ta cho rằng lấy tính tình Lan Đình, sẽ muốn đi làm mấy chuyện thú vị hơn."
"Ta đã tìm được thứ thú vị nhất, Lan Chỉ cũng đủ để ta dùng cả đời xem xét tỉ mỉ thấu đáo."
Tuy rằng thời điểm này xuất hiện loại tâm tình này rất không nên, nhưng không thể không nói hắn ta quả thực vẫn ghen ghét, tại sao phải nhiều lần lặp đi lặp lại trước mặt hắn, khoe khoang mình và phu nhân ân ái đây? Hắn thật vất vả tìm được cô nương có thể đến gần hắn, làm hắn động tâm, nhưng đến nay còn đang trốn tránh mình, cũng không biết trước khi hắn chết trận có thể nghe được Quỳnh Chi gọi tên hắn một lần hay không. Trong lòng kích động danh nghĩa là vì cảm giác ghen ghét, Cơ Lâm Lang không hề chớp mắt nhìn Vệ Cẩn Chi, ý đồ để y biết được mình đang tức giận.
Ai biết Vệ Cẩn Chi căn bản không để ý tới, xoay xe lăn liền đi ra bên ngoài, "Lần này chủ yếu là muốn nói cho huynh những việc này, mấy chuyện còn lại cũng không quan trọng lắm để lần sau rồi nói, ta đã lâu không thấy Lan Chỉ, đi tìm nàng trước."
Rõ ràng mới đến nơi này không bao lâu, cái gì kêu đã lâu không gặp. Cơ Lâm Lang lạnh mặt ở trong lòng chửi thầm, đi lên trước đẩy hắn đi tìm tỷ tỷ nhà mình. Lúc này tỷ tỷ hẳn là ở cùng Sầm gia tiểu thư, hơn nữa người hắn sai Thượng Võ mang về chắc cũng tới rồi.
Khi hai người tìm đến đình hóng gió trong hoa mai viên, vừa vặn nghe được một giọng nam réo rắt rất nghiêm túc nói: "Có thể gặp được quận chúa, nhất định là do bần tăng đời trước tích đức không đủ, cho nên đời này muốn tiếp tục tích đức."
Sau đó quẹo qua một gốc cây mai, liền thấy quận chúa Cơ Nhã Tự nhào đến hướng một hòa thượng ăn mặc tăng bào màu trắng tuấn tú, ôm chặt eo hắn, Sầm Lan Chỉ ở trong đình bưng một bầu rượu, tựa trên lan can hứng thú bừng bừng nhìn.
Văn Tịnh bởi vì khi đi vào chỗ này đúng lúc nghe được Cơ Nhã Tự ngữ điệu bi thương tự giễu, không tự giác lập tức lên tiếng phản bác hơn nữa còn nói ra tiếng lòng, thời điểm Cơ Nhã Tự bổ nhào vào trong lồng ngực, hắn chợt cứng lại, lúc này hắn mới phản ứng được mình rốt cuộc nói cái gì, sắc mặt lúc trắng lúc hồng.
"Xin, xin buông bần tăng ra."
"Thật vất vả lần này chàng không phòng bị bị ta bắt được, dù thế nào cũng không thể buông." Cơ Nhã Tự cười lưu manh, hoàn toàn không có một chút bi thương như vừa nãy nói mấy lời kia.
Văn Tịnh đại sư khi cùng người luận bàn Phật pháp chữ chữ như châu như ngọc nói đến mức làm người khác thấy thẹn mà lui, vô số lần mở đàn giảng kinh, đối mặt với đám người ồn ào chen lấn nghe kinh đều không khiếp đảm, bình tĩnh tự nhiên giống như Bồ Tát trong điện, lúc này lại thẹn thùng như chàng thiếu niên bình thường mới biết yêu đương, lỗ tai hồng giựt giựt rất nhỏ, lại bị nữ lưu manh quận chúa chặt chẽ nắm lấy.
"Đây... Không phải, bần tăng mới vừa rồi..."
"Tỷ, Văn Tịnh đại sư là ta mời đến, tỷ mấy lời cái gì mà nói không chừng về sau sẽ chết trên sa trường sau này đừng nói nữa, có ta ở đây, tỷ đời này đừng nghĩ lên chiến trường, ở trong ổ gấm của tỷ đợi đi." Cơ Lâm Lang đi lên trước, nói với Cơ Nhã Tự đang chơi lưu manh, sau đó không đợi nàng ấy trả lời lại nhìn đến Văn Tịnh khi thấy bọn họ đến cảm giác càng ngượng ngùng hơn, nói: "Phiền toái Văn Tịnh đại sư đem tỷ tỷ của ta mang về."
Tỷ tỷ một khi không cao hứng liền phải áp bức hắn, hắn làm đệ đệ cũng thật buồn rầu.
Chờ bọn họ rời đi, Sầm Lan Chỉ cũng đi tới, thay thế Cơ Lâm Lang tự mình đẩy xe lăn của Vệ Cẩn Chi đi ra ngoài, cười hì hì nói: "Lan Đình chúng ta đi xem con thỏ, vừa rồi Đông Phong bảo Quỳnh Chi tới nói với ta bắt được thỏ rồi."
Nói xong, nàng lại dừng bước chân quay đầu ý vị thâm trường nhìn Cơ Lâm Lang, "Thế tử điện hạ, mới vừa rồi Quỳnh Chi nói đi đến sau núi ngắm hoa, ngươi không đi chiếm tiện nghi sao? Giống như vậy nè~" nàng còn có lòng tốt làm mẫu, ở trên mặt Vệ Cẩn Chi hôn một cái. "Nói không chừng Quỳnh Chi liền theo ngươi đấy."
Cơ Lâm Lang nhìn nàng, lần đầu tiên ý thức được cô nương này hình như có điểm kỳ quái, nhưng mà hắn vẫn suy xét ý kiến nhìn qua cực kỳ không đáng tin cậy của nàng, sau đó lắc lắc đầu. Không thể như vậy, Quỳnh Chi sẽ đánh hắn, nàng ấy sẽ không khách khí.
Sầm Lan Chỉ lúc này mới cười, "Rất tốt, phải nhớ bảo trì phong phạm chính nhân quân tử này. Quỳnh Chi không ở sau núi, phía trái bên rìa đường núi nhỏ giúp ta hái hoa mai, ngươi đi tìm nàng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro