Chương 38
Tháng 11, vị nữ tử thứ hai bị Xương Nhân Đế tứ hôn, con gái Hoàng Đãi Trung - Hoàng Lương Ngọc đi tới An Nam Kỳ gia, vị trí An Nam cùng hai thế tộc khác so sánh thì cách Nam Phổ của Vệ gia gần nhất.
Chủ sự Kỳ gia Kỳ An Dung làm thế nào cũng không thể trước hôn kỳ tìm được đại ca không đáng tin cậy nhà mình, mắt thấy tân nương tử đều tới cửa rồi, bất đắc dĩ chỉ có thể đen mặt cõng cái nồi này, trở thành tân lang vài ngày nữa sẽ thành hôn.
Không chỉ phải vội vàng xử lý các loại công việc, còn phải chuẩn bị tiếp thu một thê tử gặp cũng chưa gặp qua không biết là tròn hay méo, nói không chừng còn là nữ nhân không có ý tốt, Kỳ An Dung gần nhất hỏa khí càng lúc càng lớn, không có chuyện gì cũng hét đến mức bọn hạ nhân trong lòng run sợ.
Mỗi người Kỳ gia đều biết vị chuẩn gia chủ này đối với tiểu thư Hoàng gia cũng không vừa lòng, bởi vậy sau khi tân nương tử được nâng trở về, đều ôm tâm thế giống như xem kịch vui chờ chế giễu. Quả nhiên, thời điểm Kỳ An Dung bái đường gân xanh đều nổi đầy đầu, cả khuôn mặt xị ra, một chút cũng không có cảm giác vui sướng khi làm tân lang.
Gần như tất cả khách khứa đều làm tốt chuẩn bị qua một khoảng thời gian nữa sẽ nghe thấy tin tức tân nương tử phát bệnh mà chết, một đống hạ nhân Kỳ gia cũng chuẩn bị tốt sau này ở trên đầu tân phu nhân không được yêu thích này dẫm một chân, kết quả sự việc có chuyển biến kỳ dị.
Ai cũng không biết tại sao, ngay ngày thứ hai đôi tân nhân động phòng, Kỳ nhị công tử trước nay đều dậy sớm xử lý sự vụ mãi cho đến buổi trưa cũng chưa thấy dậy, bởi trong nhà cha mẹ đều mất sớm, mấy cái thúc bá đã đặc biệt dặn dò qua, cho nên nàng dâu mới cũng được miễn dậy sớm kính trà, cùng Kỳ gia nhị công tử ngủ tới lúc mặt trời lên cao.
Thời điểm mọi người ở đây cảm thấy không biết nên tin hay không, Kỳ nhị công tử tính tình táo bạo tùy lúc tùy nơi đều dễ nổi nóng triệu tập tất cả người hầu quản sự, làm trò trước mặt bọn họ tuyên bố đem ấn nhỏ đại biểu cho chủ mẫu Kỳ gia giao cho tân phu nhân bảo quản. Mọi người ồ lên, ấn chủ mẫu thể hiện cho cái gì từ tên của nó là có thể hiểu rõ, tại sao vị nhị công tử tuy tính tình nóng nảy nhưng trước nay luôn cẩn thận hơn nữa còn cao ngạo lại có quyết định này?
Mỗi người đều không khỏi đem ánh mắt hướng về vị tân phu nhân kia, muốn cẩn thận xem xem vị tiểu thư từ Ngọc Kinh đến rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại có thể khiến nhị công tử ưu ái đến mức này.
Nhưng chính là mặc kệ nhìn thế nào, vị tân phu nhân kia cũng chỉ có chút thẹn thùng, tươi cười thuần khiết, cô nương diện mạo cũng chỉ có thể coi như trung bình, mỗi người đều cảm giác nhìn không ra nàng ấy có điểm nào độc đáo. Hay là nói, kỳ thật vị phu nhân này thâm tàng bất lộ?
Sau khi khiến một đám người không dám xem thường phu nhân của mình, Kỳ nhị công tử lại cảnh giác trừng mắt lườm những quản sự đang trắng trợn táo bạo nhìn chằm chằm Hoàng Lương Ngọc, nóng giận quát: "Nhìn cái gì mà nhìn, đều đi làm việc! Để da các người dày thêm một chút cho bản công tử, dám trêu chọc phu nhân tức giận các ngươi liền chuẩn bị cuốn gói chạy lấy người đi!" Nghe hắn nói lời này, không ngờ hắn lại bảo vệ phu nhân chặt chẽ như vậy, ngay cả nhìn đều không được nhìn nhiều.
Ở trước mắt bao nhiêu người, vị tân phu nhân kia có chút không thích ứng lôi kéo tay áo nhị công tử, sau đó nhị công tử bình thường bắt đầu tức giận là không ai có thể ngăn lại, vậy mà kỳ tích dừng lại, hơn nữa trên mặt có chút hồng xấu hổ ngượng ngùng nhìn về phía thê tử của mình, thanh âm cũng lập tức giảm xuống vài bậc.
"Làm sao vậy? Nàng không thoải mái sao?"
Hoàng Lương Ngọc dùng sức lắc đầu, nàng chỉ cảm thấy có chút không quen, phu quân dịu dàng vì sao bỗng nhiên lại...hung dữ như vậy, một chút cũng không giống khi ở trước mặt nàng. Mới đến đây nên Hoàng Lương Ngọc không biết, phu quân ở trước mặt nàng ôn nhu xấu hổ, trong mắt những người khác mới là không bình thường nhất. Giống như hiện tại, bọn hạ nhân đang quỳ dưới sảnh đường đều một đám trợn to hai mắt nhìn, bị dọa sợ không nhẹ.
Đã quen nhị công tử nhiều năm như vậy, khi nói gì phần lớn thời gian đều rống, bọn họ thật sự vô cùng không quen nhị công tử nói chuyện nhẹ giọng như vậy, lông tơ sau lưng dựng thẳng.
Muốn hỏi Kỳ An Dung vì sao bỗng nhiên trở nên không bình thường, chỉ là do bạo quân nhị công tử đêm qua động phòng hoa chúc, thời điểm xốc khăn voan tân nương tử lên, đối tân nương của mình nhất kiến chung tình, bởi vậy vở hí kịch mới có chuyển biến như vậy. Tóm lại ở một khắc kia, nguyên bản thở phì phò nhị công tử giống như túi hơi bị châm xẹp lép, ngay lập tức mềm.
Lúc ấy Hoàng Lương Ngọc cũng thật sự thấp thỏm, tại vì Song Yến nói cho nàng ấy phu quân tương lai của nàng không hài lòng mối hôn sự này, nàng ấy đã nghĩ có nên lấy lòng phu quân một chút hay không, ít nhất để Song Yến cùng bản thân mình những ngày sau trải qua tốt hơn một chút. Vì thế sau khi bị xốc lên khăn voan, nàng thật cẩn thận nở nụ cười, sau đó thấy phu quân đứng trước giường, lớn lên rất tuấn tú chỉ là vẻ mặt có hơi ngốc nghếch. Tiếp theo, nàng bị hắn nhìn đến đỏ mặt, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện, kết quả đối phương cũng đỏ mặt ánh mắt liếc đi liếc lại, dáng vẻ lúng túng không biết phải làm gì.
Trong mắt Hoàng Lương Ngọc, phu quân mình là một nam tử vô cùng ôn nhu, một chút cũng không nóng nảy, khó ở chung giống như Song Yến nói. Nàng ấy nói gì hắn cũng tình nguyện nghe, cuối cùng nàng còn nhịn không được cùng hắn nói những chuyện vị mama trong cung phái đến bên cạnh dặn dò nàng làm, kết quả phu quân một chút cũng không tức giận, vỗ vỗ ngực nói toàn bộ giao cho hắn, thật là nam nhân làm người khác có cảm giác rất an toàn.
Hoàng Lương Ngọc biết mình không thông minh, ở trong mắt rất nhiều người nàng còn hơi ngốc, nàng ấy cũng không biết bây giờ nên làm gì mới tốt, nhưng nam tử trở thành phu quân kia nói sẽ giúp nàng, khiến nàng ấy an tâm hơn chút. Từ đáy lòng Hoàng Lương Ngọc thật sự thấy may mắn mình có thể gả cho nam tử như vậy, nhìn ánh mắt hắn không khỏi thấy chân thành tha thiết cảm kích, vì thế nhị công tử bị nhìn đến đỏ mặt, sắc hồng còn lan tới bên tai rồi.
Thật vất vả đem ánh mắt dời khỏi người nàng, ra vẻ uy nghiêm nắm tay ở bên miệng ho khan hai tiếng, che khuất nụ cười sắp không dấu được. Phu nhân của hắn nhìn hắn như vậy, hẳn là cũng yêu thích hắn đúng không.
Cái gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, đại khái chính là như thế.
Kỳ nhị công tử tìm được người trong lòng rồi, đồng thời, trực tiếp sai người rút đi bố cáo tìm kiếm người đại ca bẫy đệ đệ kia, thay bằng một tờ khác ghi —— nhất định không để đại công tử Kỳ An Lan trở lại Kỳ gia. Tuy rằng vợ đã là của mình sẽ không bị cướp đi, nhưng thời điểm hắn còn chưa thể đoạt được trái tim vợ yêu, cái đại ca nghe nói rất được nữ nhân yêu thích đương nhiên là có thể lăn bao xa thì lăn xa bấy nhiêu vẫn tương đối tốt. Nhị công tử đối đại ca hắn từ sự ghét bỏ trước kia đã biến thành một loại ghét bỏ khác.
Kỳ An Lan có nghe thấy tin tức này hay không thì không ai biết, nhưng thật ra Vệ Cẩn Chi trước tiên biết được, còn do Nam Phong coi như chuyện cười tiêu khiển kể cho hắn nghe, hắn nghe xong chuyện thú vị này, đương nhiên lại kể cho Sầm Lan Chỉ để nàng giải buồn. Vệ Cẩn Chi biết không ít chuyện xưa của các gia tộc khác, toàn bộ đều coi như chuyện thú vị kể hết cho Sầm Lan Chỉ nghe.
Sầm Lan Chỉ trạng thái gần nhất cuối cùng cũng đã ổn định, bởi vậy Quỳnh Chi rốt cuộc có thể trở lại. Chính lúc đang nghe Vệ Cẩn Chi kể cho nàng chuyện cũ của Kỳ gia, Sầm Lan Chỉ liền nhìn thấy Quỳnh Chi đi ra từ đường nhỏ trong rừng trúc, tức khắc trước mắt sáng ngời hô lên: "Quỳnh Chi!"
Quỳnh Chi nhìn thấy tiểu thư xa cách đã lâu cũng rất kích động, tiến lên nắm tay nàng lại, suýt nữa lệ nóng tuôn rơi, tuy nói lúc cùng tiểu thư ở một chỗ nàng ta phần lớn thời gian đều ghét bỏ tiểu thư phiền toái, nhưng nói thật rốt cuộc nhiều năm như vậy đều quen ở bên nhau, chợt tách ra lâu như thế mới gặp lại quả nhiên vẫn rất kích động.
Các nàng cao hứng, Vệ Cẩn Chi bị Sầm Lan Chỉ tạm thời xem nhẹ một lát lại không thể nào cao hứng. Trên mặt tuy rằng không có tỏ vẻ gì, nhưng chén trà bằng sứ trắng nắm trong tay phát ra một tiếng vang thanh thúy, dứt khoát vỡ vụn.
"Công tử, tay người!" Nam Phong ở thời điểm cực kỳ thích hợp kinh hô, đem ánh mắt phu nhân nhà mình hấp dẫn lại đây.
Nhìn thấy tay Vệ Cẩn Chi bị chén trà vỡ cắt bị thương, những giọt máu đỏ tươi nối đuôi nhau chảy ra, Sầm Lan Chỉ quả nhiên trong nháy mắt xoay lại, lo lắng nâng tay Vệ Cẩn Chi, liên tục dò hỏi hắn thế nào, mắt lại trông mong lôi kéo một tay khác của hắn còn lành lặn, ngồi xổm bên cạnh nhìn Nam Phong băng bó cho hắn, vẻ mặt giống như chính mình bị thương.
Đến nỗi Quỳnh Chi bị bỏ quên ở một bên thấy Vệ Cẩn Chi mỉm cười ánh mắt lướt qua đây, không biết như thế nào lại phát hiện bên trong có sát khí. Quỳnh Chi cũng không phải là Sầm Lan Chỉ, lập tức hiểu được, liền cảm thán nói Tứ công tử quả nhiên cũng là chuyên gia ghen tuông...... À không đúng, làm gì mà ngay cả dấm của nàng ta cũng ăn?
Nhưng mà nghĩ đến khoảng thời gian này mình "bị bắt" ở lại Tịnh Thủy Am, Quỳnh Chi biểu tình bắt đầu có chút vi diệu. Nếu dựa theo lời nói của vị thế tử kia, nàng ta bị đưa đến Tịnh Thủy Am cũng là kiệt tác của Tứ công tử? Càng nghĩ càng cảm thấy chính là như thế, sau lưng Quỳnh Chi chợt cảm thấy lạnh mình hình như có hơi bị nguy hiểm, uổng công nàng ta lúc trước còn cảm thấy Tứ công tử văn nhã yếu ớt nhưng hiện giờ xem ra đấy đều là lừa người!
"Lan Đình, ta muốn ở lại chỗ huynh."
Một giọng nam lạnh như băng từ sau lưng Quỳnh Chi truyền đến đánh vỡ Quỳnh Chi đang động não càng ngày càng tới gần chân tướng, cùng hai người Vệ Cẩn Chi Sầm Lan Chỉ vì miệng vết thương mà không khí trở nên ngọt ngấy.
Nghe thấy cái giọng này, vẻ mặt Quỳnh Chi lập tức trở nên thực vi diệu. Gia hỏa này là âm hồn không tan sao, thật vất vả mới trở lại còn tưởng rằng từ đây có thể thoát khỏi hắn, hiện tại xem ra căn bản không phải, lại nói tiếp Vệ gia dễ dàng bị người đột nhập vào như vậy thật sự tốt sao! Vừa nghĩ, Quỳnh Chi vẫn theo bản năng nhích lại gần tiểu thư nhà mình, vẻ mặt chính trực nghiêm túc làm bộ không nhìn thấy vị thế tử nào đó đi theo sau lưng cùng ba người thị vệ phía sau hắn.
Vệ Cẩn Chi đang bận trăm việc bớt thời giờ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau khi phát hiện là bạn tốt liền cười ngâm ngâm nói một câu: "À, là Tiêu Phục."
Nghe được lời này Cơ Lâm Lang cảm thấy rất vô tội, bởi vì bạn tốt mỗi lần dùng loại âm điệu này nói chuyện liền chứng tỏ chuyện tốt của hắn bị cắt ngang đang tức giận, nhưng mà hắn ta vừa mới tới đây, làm thế nào lại chọc đến hắn? Tuy nhiên mặc kệ có chọc đến người bạn tốt này hay không, hiện giờ chuyện mấu chốt không phải điều này, mà là làm thế nào nghe theo ý kiến tỷ tỷ từ lì lợm la liếm, theo đuổi không bỏ, biến thành lưỡng tình tương duyệt, vì thế hắn ta sẽ không từ bỏ.
Cho nên thế tử điện hạ dùng gương mặt bất biến kia lại lần nữa nhắc lại nói: "Ta muốn đến đây ở tạm."
Vệ Cẩn Chi đã sớm nghe Nam Phong báo cáo tình huống phát sinh, hắn nhìn Quỳnh Chi, lại nhìn bạn tốt nói: "Nhưng mà, thân phận của huynh lúc này cũng không thích hợp xuất hiện ở đây."
"Không có việc gì, thời điểm ta tiến vào Vệ gia không ai biết."
"Chính là Quỳnh Chi cô nương ở tại Chiếu Hoa Viện." Vệ Cẩn Chi dứt khoát nói, Quỳnh Chi vẫn làm bộ không nghe thấy, Sầm Lan Chỉ ánh mắt chợt lóe hiểu ngay tình huống lúc này, hứng thú bừng bừng bắt đầu lôi kéo tay Vệ Cẩn Chi quan sát vẻ mặt thế tử điện hạ cùng Quỳnh Chi.
"Vậy ta đến Chiếu Hoa Viện ở." Thế tử điện hạ tùy hứng không chút suy nghĩ nói.
Quỳnh Chi rốt cuộc không nhịn được lên tiếng, "Thế tử điện hạ, Chiếu Hoa Viện người nhiều, chỉ sợ không thích hợp ngài ở đó."
Cơ Lâm Lang nhìn nàng ấy mím môi, trong ánh mắt không chỉ có ủy khuất còn có chút ý trách cứ, "Nàng thật sự không muốn chịu trách nhiệm với ta?"
Quỳnh Chi mặt đơ cùng Cơ Lâm Lang quen thói mặt lạnh đối diện, cái gì chịu trách nhiệm với không chịu trách nhiệm, vì sao nói giống như nàng làm gì hắn! Nàng ta còn là hoàng hoa đại khuê nữ trong trong sạch sạch, lời này truyền ra ngoài nàng còn muốn tìm hán tử gả đi hay không! Lại ngó tiểu thư ở một bên, nàng vậy mà cũng dùng một loại ánh mắt "Ta biết mà ngươi giống ta đều là lưu manh" nhìn nàng ấy.
"Khụ khụ, lại nói, thời tiết dần chuyển lạnh, thời điểm này năm ngoái, ta cũng đã chuẩn bị đi Vô Danh trang." Vệ Cẩn Chi xem kịch trong chốc lát, dù bận vẫn ung dung nói.
LLKK: Mọi người thích 2,3 ngày đăng 1 chương hay lâu lâu đăng liền 5 chương
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro