Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Sầm Lan Chỉ đứng ở trong viện, nhìn chằm chằm rừng trúc phía đối diện một hồi lâu, bỗng nhiên quay đầu đối với Vệ Cẩn Chi nói: "Cây trúc kia khó coi."

Vệ Cẩn Chi lập tức hiểu rõ ý nàng, hướng Đông Phong đưa mắt ra hiệu, "Đến đó đem cây trúc phu nhân nói chặt đi."

Mỗi một gốc cây, mỗi cây trúc ở nơi này đều là công tử ngài tự mình chọn lựa, hơn nữa có rất nhiều cây bản thân ngài tự mình trồng, phu nhân nói một câu không thích liền chặt thật sự tốt sao. Đáy lòng Đông Phong thầm nói như vậy, nhưng trên mặt cười ân cần, không nói hai lời phóng qua, tìm được cây trúc Sầm Lan Chỉ không thích kia một đao hạ xuống, sau đó kéo cây trúc kia cười ha hả vác tới như hiến vật quý.

Hắn ta còn chưa kịp lại đây, Sầm Lan Chỉ đã đổi phương hướng một ngón tay chỉ, "Cây trúc kia cũng khó coi."

"Chặt đi." Vệ Cẩn Chi cười ngâm ngâm gật đầu. Đông Phong buông cây trúc này lại đi chém một cây khác.

"Cây đó cũng chướng mắt."

"Chặt."

Giằng co như vậy một buổi sáng, Đông Phong bị chỉ huy xoay quanh, ở trong sân nhảy tới nhảy lui, chém đi gần trăm cây trúc, toàn bộ chất trên khoảng đất trống ở trong sân. Nhìn những cây trúc kia rõ ràng đang lớn lên xanh tươi lại gặp độc thủ, Sầm Lan Chỉ gần đây tâm tình vui giận thất thường cũng cao hứng hơn, cười mi mắt cong cong ngồi trên hành lang gỗ đung đưa chân.

Vệ Cẩn Chi ngồi trên ghế bập bênh bên cạnh chơi đùa cùng nàng, hắn tính tình tốt một cách kỳ lạ, mặc kệ Sầm Lan Chỉ nói gì, hắn đều nửa điểm cũng không phản bác, chỉ ngoại trừ một điều.

"Lan Đình, ta muốn gặp Quỳnh Chi."

"Lan Chỉ nhẫn nại thêm khoảng thời gian nữa, Quỳnh Chi hiện tại còn không thoát thân được."

Vệ Cẩn Chi tuyệt đối sẽ không chấp thuận nàng ra khỏi U Hoàng Quán đi gặp Quỳnh Chi, đừng nói gặp Quỳnh Chi, sau khi Sầm Lan Chỉ tới U Hoàng Quán, vốn dĩ buổi sáng mỗi ngày có sai vặt đến quét tước đình viện đều phải rời đi. Trong viện trừ Vệ Cẩn Chi cùng Sầm Lan Chỉ, cũng chỉ còn lại Đông Phong cùng Nam Phong hai người được tin tưởng.

Cho dù như vậy, Đông Phong và Nam Phong cũng không thể đến gần Sầm Lan Chỉ, nếu không nụ cười Vệ Cẩn Chi sẽ làm người khác toàn thân phát lạnh, sau đó ngày hôm sau Đông Phong cùng Nam Phong sẽ bị sai làm nhiệm vụ khó khăn hơn so với bình thường.

Từ khi có phu nhân công tử quả thực lãnh khốc vô tình, còn vô cớ gây rối, cho dù mỗi lần đều nghĩ như vậy, hai người Đông Phong Nam Phong cũng không dám vuốt râu hùm đi trêu chọc công tử.

Sầm Lan Chỉ biết sẽ là câu trả lời này, nhưng vẫn không nhịn được hỏi, cũng giống như nàng biết rõ Quỳnh Chi hiện giờ không ở đây, đối với cuộc sống của nàng cũng không sinh ra ảnh hưởng gì không tốt, nhưng nàng vẫn không nhịn được cảm thấy tâm tình áp lực bực bội, có cảm giác tố chất thần kinh bất an.

Nàng từ nhỏ đã bị người khác coi là quái vật, Âm Trì tiên sinh nói nàng trời sinh thiếu hụt cảm xúc, cho nên ở trong mắt mọi người mới có vẻ không bình thường, nhưng bản thân nàng hoàn toàn không phát hiện được. Nàng không muốn làm đồ quái vật trong miệng những người kia, nên mới xin Âm Trì tiên sinh cho Quỳnh Chi đến bên cạnh nàng, từ đó về sau Quỳnh Chi chính là khóa cùng thước đo của nàng, đo cách nàng làm người, xử sự, thái độ, khóa lại những hành vi ý tưởng khác biệt với người thường của nàng. Điều này còn có có rất nhiều tác dụng về mặt tâm lí.

Sầm Lan Chỉ hiện tại giống như người nhất thời bị che lại hai mắt, không dám mạnh dạn bước về phía trước, đứng ở tại chỗ cái gì cũng không nhìn thấy khó tránh khỏi sẽ cảm thấy buồn rầu bực bội. Tuy nhiên lực khắc chế của nàng cũng rất mạnh mẽ, bên cạnh còn có Vệ Cẩn Chi đang theo dõi, nên vẫn luôn không làm ra phản ứng gì lớn.

Lúc này, nàng lại bắt đầu rơi vào khủng hoảng thần kinh lo âu, ngồi ở kia không nhịn được cắn ngón tay mình, cắn ra hai hàng dấu răng thật sâu.

Vệ Cẩn Chi từ lúc bước vào dùng khóe mắt quan sát được tình huống của nàng, thấy thế, đứng lên lôi tay nàng ra, sau khi phát hiện không cắn rách da liền dùng khăn tay tinh tế xoa xoa chỗ vệt đỏ kia.

"Không nên cắn như vậy, sẽ đau." Vệ Cẩn Chi nói xong, kéo tay áo mình lên một chút, đem cổ tay duỗi đến bên miệng Sầm Lan Chỉ, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn nàng nói: "Cảm thấy không nhịn được có thể cắn ta."

Làn da trên cổ tay trắng trẻo trong suốt, mạch máu màu xanh lá rất rõ ràng. Sầm Lan Chỉ thấy cổ tay chủ động đưa tới cửa, chớp chớp mắt bỗng nhiên cúi đầu ở trên cổ tay kia hôn một cái, còn giống như lưu manh dùng ngón tay vuốt ve một chút, "Nhưng ta không nỡ cắn chàng, cắn hỏng thì làm sao bây giờ."

Cho dù mắc bệnh, Sầm Lan Chỉ vẫn không quên bản tính của mình cùng với sự chấp nhất đối với Vệ Cẩn Chi, trong nháy mắt khi trở nên lưu manh nàng cũng khôi phục lại bình thường.

Chỉ tiếc sự bình thường này không duy trì bao lâu nàng lại náo loạn gây chuyện xấu, chỉ thấy nàng như đứa trẻ không hiểu chuyện cáu kỉnh, đang yên ổn bỗng nhiên ngồi phịch xuống mặt đất, ôm cánh tay Vệ Cẩn Chi liền nói: "Ta muốn uống rượu."

Ở thời đại này trói buộc đối với nữ tử cũng không nhỏ, một nữ nhân có hành vi cử chỉ như vậy là không ổn, nhưng Sầm Lan Chỉ lúc này không cảm thấy hành động của mình có gì không đúng, mà Vệ Cẩn Chi lại càng không nói nàng như vậy không đúng.

Đến mức nếu tiếp tục như vậy, Sầm Lan Chỉ có thể trở nên không hòa hợp với mọi người, không được mọi người tiếp thu, ở trong mắt Vệ Cẩn Chi xem ra đấy hoàn toàn không phải vấn đề. Rốt cuộc, hắn căn bản không chuẩn bị để Sầm Lan Chỉ tiếp xúc với nhiều người, hắn chỉ muốn đem nàng nhốt ở bên cạnh mình, sinh hoạt vô cùng cao hứng, sẽ không cho phép nàng cùng những nhóm người xa lạ đó giao tiếp, cũng không hy vọng nàng đem tâm tư cùng ánh mắt chia cho người khác cho dù chỉ một chút.

Nếu những người khác đều không tiếp thu được dáng vẻ này của Sầm Lan Chỉ thì càng hợp ý hắn, bởi như vậy, chỗ duy nhất Sầm Lan Chỉ có thể ở chính là bên người hắn. Chỉ có hắn sẽ không cảm thấy nàng kỳ quái, chỉ có hắn sẽ không hề khúc mắc tiếp nhận nàng, mọi lúc mọi nơi cười với nàng, mở rộng ôm ấp, cất chứa tất cả ý tưởng cùng hành vi kỳ quái của nàng, cẩn thận che chở nàng.

Lan Chỉ chỉ có thể tin tưởng hắn, chỉ có thể thích hắn, chỉ có thể nghĩ đến hắn, chỉ có thể ở bên hắn. Vẻ mặt Vệ Cẩn Chi nhìn Sầm Lan Chỉ vô cùng dung túng, con ngươi thâm trầm phảng phất nhìn không thấy đáy.

"Được, Nam Phong, đi lấy rượu."

Ở bên cạnh làm cây cột lâu như vậy Nam Phong kéo thân mình mệt mỏi thành cún cùng tiểu đồng bọn Đông Phong đần độn đi, chỉ một lát sau một người đã ôm một vò rượu, một người cầm bình rượu chén rượu cũng mấy món ăn sáng bưng đến.

Cẩn thận đặt đồ xuống xong, bọn họ lại đứng đắn mặt quay vào tường đứng nghiêm chỉnh, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, chỉ vì không muốn bị phu nhân để ý. Nếu bị phu nhân nhớ đến, vậy công tử thích ăn dấm của bọn họ sẽ lăn lộn họ một phen.

Sầm Lan Chỉ một ly tiếp một ly, uống rượu giống như uống nước, cuối cùng dứt khoát ôm bình rượu đổ vào miệng. Nàng uống rượu như uống nước, nhưng hình như hoàn toàn sẽ không say, ngay cả Vệ Cẩn Chi nhìn đến nàng như thế cũng khó tránh khỏi lo lắng.

"Lan Chỉ, uống xong vò này liền đi nghỉ một lát được không?"

Sầm Lan Chỉ ôm bình rượu nấc một cái, tuy rằng bộ dáng giống như không quá vui vẻ, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Vệ Cẩn Chi vẫn gian nan gật gật đầu. Đáp ứng là đáp ứng rồi, nhưng mà nàng hiển nhiên còn không có tận hứng, không làm thế nào cao hứng ngậm một ngụm rượu, nhân lúc Vệ Cẩn Chi không chú ý liền bụp cái đè lên, cưỡng chế nắm cằm hắn đút một ngụm rượu vào.

Đại khái là cảm thấy tư vị không tồi, Sầm Lan Chỉ hưng phấn hơn lại uống một ngụm, sau đó tiến lên lấp kín. Đút liền ba hớp, Sầm Lan Chỉ còn muốn đút tiếp, lại bị Vệ Cẩn Chi duỗi tay ngăn cản. Hắn hơi hơi đẩy tay Sầm Lan Chỉ ra, xoay sang một bên ho khan vài tiếng, đại khái là sặc, cũng có thể là lúc này Sầm Lan Chỉ uống rượu quá cay hắn có chút không chịu nổi.

So với Sầm Lan Chỉ dáng vẻ quỷ rượu ngàn ly không say, bản thân mình ủ rượu, hơn nữa trong rừng trúc chôn không biết bao nhiêu rượu, Vệ Cẩn Chi tửu lượng lại không tốt. Tửu lượng của hắn kém đến nỗi uống nhiều một chút liền mặt đỏ tai hồng, nghiêm trọng hơn một chút sẽ đầu váng mắt hoa toàn thân vô lực.

Chính hắn thời điểm cực kỳ cao hứng mới có thể uống một chút rượu đặc chế có nồng độ thấp, bình thường đều không uống rượu, nhất là uống loại giống như Sầm Lan Chỉ đang uống này, hắn bị Sầm Lan Chỉ đút ba ngụm như vậy đã có chút choáng váng.

Nhiều năm như thế, còn chưa từng có ai có thể cưỡng chế hắn uống rượu, cho dù từng tham gia hội thơ, yến tiệc linh tinh, bởi vì lý do thân thể cùng khí chất toàn thân hắn, cũng không ai dám mời rượu hắn. Cho nên bị Sầm Lan Chỉ nhéo cằm bĩu môi cứng rắn ép hắn uống mấy ngụm như thế, đúng thật là lần đầu phá lệ.

Tự cho là mình đã xem hết cảnh phu nhân phá vỡ điểm mấu chốt của công tử, hai người Đông Phong Nam Phong, nhìn thấy cảnh tượng như vậy vẫn theo bản năng hít một hơi khí lạnh sau đó vì phu nhân mà lo lắng, công tử sẽ không tức giận đi? Rốt cuộc công tử không thích nhất chính là bị người khác cưỡng ép làm chuyện gì.

Ngay sau đó bọn họ liền phát hiện mình quả nhiên lo lắng vô ích, công tử đối phu nhân trình độ dung túng nhẫn nại tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Ngài ấy không chỉ không tức giận, còn rất xin lỗi hôn hôn mặt phu nhân trấn an nàng nói: "Ta không biết uống rượu, không thể cùng uống với Lan Chỉ, làm Lan Chỉ mất hứng."

Sầm Lan Chỉ căn bản không nghe rõ Vệ Cẩn Chi nói cái gì, nàng chỉ đang nhìn gương mặt cùng với lỗ tai Vệ Cẩn Chi sau khi uống lên mấy hớp rượu liền nhiễm một tầng đỏ ửng hơi mỏng, nuốt nước miếng.

Màu đỏ kia hình như từ bên trong làn da thẩm thấu ra ngoài, giống như ánh nắng chiều tại chân trời, bị nhuộm đẫm đẹp đẽ dị thường, còn có màu đỏ nhợt nhạt vẫn luôn lan tràn đến bên trong quần áo. Không phải mới chỉ uống một chút rượu như vậy, Lan Đình đã cả người đều đỏ đi? Lúc này phía dưới quần áo hắn sẽ là quang cảnh gì đây?

Về điểm này, Sầm Lan Chỉ cảm thấy mình cần thiết xem xét cẩn thận, thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ đột nhiên nhảy ra ngo ngoe rục rịch của mình. Nam nhân có xúc động, nữ nhân có đôi khi đương nhiên cũng sẽ có thời điểm nào đó xúc động, bất kể nam nữ đều có nhu cầu sinh lý.

Hơn nữa Sầm Lan Chỉ lại là người không biết xấu hổ, vì thế nàng nghĩ gì liền lập tức làm lôi kéo Vệ Cẩn Chi ra vẻ yếu ớt, "Lan Đình, đầu ta choáng váng, chàng cùng ta nghỉ ngơi đi."

Vệ Cẩn Chi tất nhiên sẽ không từ chối, hắn trạng thái lúc này hơi say, phản ứng so ngày thường chậm một chút, nghe vậy dịu dàng gật gật đầu, mang theo Sầm Lan Chỉ trở về phòng.

Kết quả, mới vừa thay Sầm Lan Chỉ cởi giày đắp chăn lên, hắn đã bị kéo ngã trên giường. Thời điểm áo khoác bị lột xuống, Vệ Cẩn Chi chậm một nhịp không kịp che kín quần áo bên trong, nghi hoặc ừ một tiếng, âm điệu nâng lên mang theo nồng đậm giọng mũi, Sầm Lan Chỉ trong nháy mắt lý trí vốn dĩ không còn nhiều lắm lập tức quăng đi xa, hướng hắn vươn móng vuốt tội ác.

"Lan Đình chàng uống say, cũng cùng nhau đi nghỉ đi, ta giúp chàng cởi quần áo." Sau đó quần áo Vệ Cẩn Chi đã bị lột sạch, tuy nhiên lúc Sầm Lan Chỉ chỉ lo ở trên người hắn gặm tới gặm lui, ánh mắt Vệ Cẩn Chi nhìn nàng lại vô cùng thanh tỉnh, thần sắc vốn mông lung biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại vài phần giảo hoạt.

Cái này, chính là tình thú khi ở chung, nàng vui vẻ là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro