Chương 31
Trung Võ khiêng Quỳnh Chi bị gõ ngất, làm mộng tưởng hão huyền, mừng rỡ tung tăng hướng Tịnh Thủy Am thế tử đang ở tạm chạy đến.
Lúc này, hai người Thượng Võ cùng Hạ Võ đã đem Bích Nguyệt mang về Tịnh Thủy Am. Suy xét người bị bắt đến là nha hoàn thiếp thân Sầm tiểu thư tín nhiệm nhất, mà Sầm tiểu thư là người trong lòng huynh đệ nhà mình, thế tử Cơ Lâm Lang cảm thấy ở vào thời điểm tình huống không rõ ràng cũng không thể quá phận, vì thế hắn tìm một gian phòng riêng sắp xếp cho cô nương bị bắt tới này, hoàn cảnh cũng coi như thuận tiện nói chuyện.
Tịnh Thủy Am nói là am ni cô, kỳ thật là biệt quán quận chúa Cơ Nhã Tự ở, xây dựng xứng với chữ tráng lệ huy hoàng. Sân cho Cơ Lâm Lang đương nhiên cũng bố trí theo quy cách cao nhất, ngay cả hắn tùy tiện tìm một gian phòng an bài nha đầu này, cũng so với khuê phòng tiểu thư nhà bình thường tinh xảo hơn rất nhiều, tóm lại chính là hoàn toàn không giống nơi nghiêm hình bức cung.
Cho nên chờ đến khi Bích Nguyệt bị đánh ngất tỉnh lại, nhìn thấy mình nằm trên giường trong một căn phòng hoa lệ, ba nam nhân ở chỗ cách nàng ấy rất xa rất xa đối với nàng trừng mắt vận khí, có chút không hiểu tình huống cho lắm.
Rốt cuộc chờ được người tỉnh lại, Cơ Lâm Lang ngồi ở trên ghế trước giường bày ra tư thế uy nghiêm nhất, cùng Thượng Võ và Hạ Võ đứng phía sau hắn làm ra vẻ hung thần ác sát đều cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vì để tiểu nha đầu kia vừa tỉnh lại đã bị khí thế của bọn họ làm khiếp sợ, họ đã bày ra cái tư thế này rất lâu.
Xét thấy sân này không có bầu không khí dọa người sợ hãi, Cơ Lâm Lang cảm thấy nếu mình muốn khiến nha hoàn này biết gì nói hết, nhất định phải làm cho nàng ấy cảm thấy sợ hãi. Thế tử ở Nhữ Dương trên cơ bản thuộc về loại tồn tại có thể ngăn em bé khóc đêm, đúng là bởi vì có hắn, xung quanh hoàn toàn chưa từng xuất hiện bất luận sơn tặc đạo tặc gì, ngay cả ngoại tộc Bắc Quốc ở bên ngoài mấy năm gần đây như hổ rình mồi đều an phận không ít, đây hết thảy đều là công lao của thế tử đại nhân thiện chiến.
Từng lên chiến trường giết người, thế tử am hiểu nhất là làm mặt lạnh cảm thấy bản thân nếu muốn dọa tiểu cô nương này đó là chuyện nắm chắc trong tay, vì thế hắn vừa lòng nhìn cô nương ngồi trên giường bị ánh mắt cùng khí thế của hắn dọa sợ tới mức cả người run rẩy.
Phát giác đã chấn trụ được người, Cơ Lâm Lang lúc này mới lạnh lùng mở miệng nói: "Không nhầm thì ngươi gọi là Quỳnh Chi đi, đem tất cả những chuyện về tiểu thư nhà ngươi đều nói cho bổn điện."
Bích Nguyệt nhìn người kia tuy rằng cách nàng ấy khoảng năm sáu mét, nhưng vẫn có thể khiến nàng cảm nhận rõ ràng được một luồng khí lạnh cả gáy vây quanh, rùng mình một cái nói: "Chính là, ta không phải Quỳnh Chi tỷ."
Trong phòng yên tĩnh.
Trăm triệu không dự đoán được xảy ra loại tình huống này, mặt thế tử bỗng nhiên đen xuống, tiểu nha đầu này hẳn là không dám nói dối, như vậy cái gì cũng không cần hỏi, nhất định là cái đồ không đáng tin cậy Trung Võ bắt sai người. Chuyện hắn có thể nghĩ đến, đứng ở phía sau hắn Thượng Võ cùng Hạ Võ tự nhiên cũng nghĩ đến, lập tức tiến lên cung kính quỳ gối trước người hắn thỉnh tội: "Nô tài không hoàn thành nhiệm vụ chủ tử giao phó, xin chủ tử trách phạt."
Nghĩ đến mình rơi vào tình huống vừa rồi, Cơ Lâm Lang cảm thấy cực kỳ mất mặt, sắc mặt càng không tốt, tay vỗ thật mạnh lên mặt bàn ở bên cạnh, trên bàn chén trà ấm trà đều bị chấn vỡ nát.
Thượng Võ cùng Hạ Võ âm thầm liếc nhau, cảm thấy chủ tử lúc này thật sự rất tức giận, thời điểm lần thứ hai muốn thỉnh tội bỗng nhiên nghe thấy một tiếng khóc phóng đại vang lên phía sau lưng. Hóa ra Bích Nguyệt không chịu nổi áp lực khủng bố này, nhệch miệng liền khóc.
Nàng ấy vừa khóc liền kéo trở lại lực chú ý của chủ tớ ba người, Cơ Lâm Lang tức khắc cảm thấy hơi đau đầu, nha đầu này không phải người hắn muốn tìm, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Hắn từ nhỏ đã hưởng giáo dục tốt đẹp, tuy nói giết người vô số nhưng kia đều là ở trên chiến trường, bằng không cũng là thời điểm diệt cướp, chưa từng vô duyên vô cớ đi giết một tiểu nha đầu không làm sai chuyện gì.
Bị tiếng khóc này làm cho đau đầu Cơ Lâm Lang ấn ấn trán tay chỉ hai người Thượng Võ cùng Hạ Võ, "Hai người các ngươi, đi, làm tiểu nha đầu kia ngừng khóc." Làm thế tử chán ghét nhất sợ hãi nhất là tiếp xúc với nữ nhân, hắn không có khả năng chủ động tiếp cận một nữ tử, loại thời điểm này chỉ có thể hy sinh thị vệ bên cạnh mình.
Hai người Thượng Võ và Hạ Võ liếc nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được một loại thê lương cùng khó xử không thể miêu tả. Cho dù cảm thấy khó xử bọn họ cũng không thể cãi mệnh lệnh thế tử, vì thế hai người tay chân nhẹ nhàng tới gần Bích Nguyệt đang ngồi ở kia khóc lóc lau nước mắt. Mắt thấy càng tiến càng gần, thân thể hai người đều bắt đầu cứng đờ, cuối cùng vẫn là Thượng Võ tìm được một biện pháp, hắn ở bên cạnh bình hoa rút ra một cái lông khổng tước, sau đó đứng ở chỗ cách xa mép giường 1 mét chọc chọc Bích Nguyệt còn đang không ngừng gào khóc.
Thượng Võ cùng Hạ Võ mỗi người đứng ở một bên, dùng lông khổng tước chọc chọc đầu tóc cùng quần áo Bích Nguyệt, vô cùng lãnh lùng nói: "Nghe thấy chủ tử nói không, đừng khóc."
Nha đầu Bích Nguyệt không chỉ có nhát gan còn ngây ngốc, không thể hiểu được bị đưa đến chỗ như vậy, gặp người xấu hung ác lại không quen biết, nàng ấy sợ tới mức một bên khóc một bên gọi tiểu thư gọi Quỳnh Chi tỷ gọi Hoàng Oanh, nơi nào còn quản hai nam nhân kỳ quái làm hành động kỳ quái, chỉ lo khóc lóc.
Cơ Lâm Lang rốt cuộc không nhịn được lại lần nữa đập bàn một cái, lạnh lùng nói: "Đừng khóc!"
Nhưng Bích Nguyệt chẳng những không dừng lại còn bị dọa đến khóc càng lớn, một lần nữa xác nhận nữ tử đều đáng sợ khó chơi, thế tử không phúc hậu phân phó hai thị vệ thân cận ở chỗ này trông, còn mình mở cửa chuẩn bị trốn ra ngoài hưởng thanh tĩnh. Ai biết vừa mở cửa ra liền đụng phải một nữ nhân xa lạ đang tiến vào, còn không biết xui xẻo làm sao vừa lúc đâm vào trong lồng ngực hắn.
Bởi vì trong phòng tiếng khóc của Bích Nguyệt quá vang dội, dẫn tới mấy người trong phòng cũng không nghe thấy động tĩnh ngoài phòng. Trung Võ lúc trước khiêng Quỳnh Chi bị đánh bất tỉnh đi khắp nơi tìm kiếm chủ tử nhà mình, thời điểm theo tiếng khóc mơ hồ đi tới tìm, Quỳnh Chi vừa lúc tỉnh lại. Vừa tỉnh Quỳnh Chi đã nghe thấy tiếng nha đầu Bích Nguyệt khóc, đầu óc lập tức tỉnh táo, phản ứng cực nhanh dùng khuỷu tay hung hăng ở trên đầu Trung Võ đang khiêng nàng ta đập, dưới chân cũng thuận thế cho hạ thân hắn một đá.
Trung Võ đang cười giống đóa hoa, trên đường chạy vội về hướng chủ tử tranh công lấy thưởng, ai biết Quỳnh Chi bị khiêng sẽ nhanh như vậy đã tỉnh, nhất thời không đề phòng vừa vặn bị nàng ấy đánh. Quỳnh Chi cùng Sầm Lan Chỉ chủ tớ hai người đều giống nhau tâm ngoan tay ác, xuống tay một chút cũng không lưu tình, lúc ấy Trung Võ một tay che đầu một tay che phía dưới quỳ rạp xuống đất, cuối cùng mặt đỏ phừng ngã quỵ ở trong bụi hoa.
Quỳnh Chi liền thừa cơ hội thoát khỏi kẻ xấu bắt cóc nàng, hướng phía gian phòng có tiếng khóc của Bích Nguyệt. Nàng ta thường nói tiểu thư là người bênh vực người mình, Hoàng Oanh là mẹ già bảo vệ nhãi con, kỳ thật chính nàng ta làm sao không phải, còn đang mơ mơ màng màng, nghe được tiếng nha đầu kia khóc lập tức liền không quan tâm xông đến.
Thời điểm nàng ta muốn đẩy cửa phòng ra, vừa lúc Cơ Lâm Lang cũng ở bên kia cửa chuẩn bị mở cửa phòng, sau đó Quỳnh Chi liền như vậy vọt vào lồng ngực Cơ Lâm Lang, không chỉ cùng hắn có tiếp xúc gần gũi, còn bởi vì bốc đồng đem hắn đẩy ngã trên mặt đất trong phòng.
Tất cả đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người không kịp phản ứng lại, bao gồm cả hai đương sự. Khi Quỳnh Chi muốn đẩy cửa cảm giác trên tay không chạm phải cửa hơn nữa dưới chân lại vấp, trực tiếp đụng vào một người, vì vấn đề chiều cao, đầu nàng ta đập lên ngực Cơ Lâm Lang, tay ấn ở một bên ngực hắn, một chân đè ở giữa hai chân Cơ Lâm Lang, tư thế thân mật đến không thể thân mật hơn nữa.
Từ khi còn nhỏ, Cơ Lâm Lang với mẫu phi hắn cũng không có động tác thân mật như vậy, cả người đều sợ đến ngây người, lúc đầu sau khi kinh ngạc qua đi hắn liền cảm giác trọng lượng đè ở trên người lập tức biến thành một ngọn núi lửa nóng rực, vừa nặng vừa nóng làm hắn cơ hồ không thở nổi. Rõ ràng người nằm trên hắn vừa nhẹ lại mềm, nhưng Cơ Lâm Lang đều sắp không thể hô hấp, gương mặt lạnh lúc đen lúc trắng.
Lấy thân thủ của hắn, lúc này nên đẩy người phía trên ra, nhưng thật đáng tiếc hắn căn bản là cứng không thể động, chỉ có đôi mắt càng thêm lạnh lùng toát ra bốn phía. Mấy câu ngoài mạnh trong yếu, miệng cọp gan thỏ linh tinh đều có thể dùng hình dung thế tử thời khắc này.
Tuy nhiên Quỳnh Chi không bị hắn như vậy dọa sợ, nàng ta thậm chí không chú ý người mình đụng vào rốt cuộc lớn lên là cái dạng gì, chống ngực hắn liền nhanh nhẹn bò dậy, trong lúc đó còn không cẩn thận đụng vào bộ vị trọng điểm của vị thế tử nào đó, khi đứng dậy còn dẫm vào bàn tay thon dài của hắn. Không chút do dự đứng lên, Quỳnh Chi lao thẳng tới mép giường lau nước mắt hộ Bích Nguyệt trước, sau đó dùng ánh mắt ngang nhiên nhìn chằm chằm Thượng Võ cùng Hạ Võ đang sợ ngây người.
"Các ngươi đang làm gì! Đem chúng ta bắt tới đây có ý đồ gì!"
Thượng Võ, Hạ Võ chính mắt thấy cô nương này xông vào phòng đẩy ngã thế tử nhà mình, ngã trên người thế tử xong còn giống như không có việc gì bò dậy, sau đó phi tới bên này không một chút sợ hãi mắt trừng bọn họ, đều có loại cảm giác thần kỳ không thể miêu tả. Tổng cảm thấy chuyện kỳ lạ phát sinh gần đây có hơi nhiều, hơn nữa bọn họ hiện tại nên làm gì bây giờ?
Hai vị thị vệ đại ca luôn lạnh lùng nhất quán mặt than, nhìn cô nương bên này trừng mắt với bọn họ, lại quay đầu nhìn bên kia thế tử nhà mình từ trên mặt đất bò dậy cũng không quay đầu lại đi ra cửa, sau đó không hẹn mà cùng tông cửa xông ra đuổi theo thế tử nhà mình. Thế tử mới vừa rồi hình như bị nữ tử này phi lễ một lúc, nhưng kia chỉ là ngoài ý muốn, thế tử hẳn sẽ không luẩn quẩn trong lòng đi?
Quỳnh Chi đã làm tốt chuẩn bị bị đối phương nhốt trong phòng đánh chửi, thậm chí cưỡng ép các nàng làm vài chuyện gì đó, đang ở kia thấy chết không sờn đây, ai biết người kia nhìn qua hù chết người liền đột nhiên chạy mất. Bọn họ chạy ngay cả cửa cũng chưa đóng, chỉ để lại Quỳnh Chi không rõ tình huống không hiểu ra sao vô cùng nóng nảy, cùng với Bích Nguyệt như thấy được chỗ dựa hồng con mắt lôi kéo tay áo Quỳnh Chi.
"Bích Nguyệt, những người đó là ai?"
"Không biết, nhưng bọn họ cho rằng ta là Quỳnh Chi tỷ. Cái nam nhân thực đáng sợ kia còn bắt ta nói chuyện của tiểu thư, ta không dám nói nên vẫn luôn khóc, sau đó Quỳnh Chi tỷ liền đến rồi."
Quỳnh Chi vừa nghe Bích Nguyệt nói liền xù lông, nhưng nhìn đến ánh mắt sợ hãi của Bích Nguyệt, vội vàng trấn an Bích Nguyệt đáng thương vô cùng một chút. Trái phải nhìn thấy một cái bình hoa đánh vỡ nó, nắm mảnh sứ thon dài bén nhọn kéo Bích Nguyệt ra cửa, chuẩn bị tìm kiếm biện pháp chạy trốn. Các nàng hiện tại không biết mình đang ở đâu, có còn ở Vệ gia hay không, nhưng nếu đối phương đem các nàng bắt tới còn dò hỏi sự tình của tiểu thư, mười phần thì có tám chín chắc chắn là người xấu.
Lại nói lúc này thế tử vẻ mặt lạnh lùng gặp được tỷ tỷ nhà mình ở trong sân ăn thịt nướng, nàng ấy lại trưng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Nhìn thấy Cơ Lâm Lang bước chân vội vàng, Cơ Nhã Tự hô: "Đệ, lại đây cùng tỷ tỷ ăn thịt nướng!"
Sau đó tỷ đệ hai lại ngồi ở kia ăn, Cơ Lâm Lang mặt đờ đẫn cắn thịt trong miệng nhạt như nước ốc, trong đầu lộn xộn. Bởi vì tiếp xúc gần gũi với nữ tử, da gà cả người hắn đều nổi lên, cả người không được tự nhiên. Biết được tật xấu này của hắn chỉ có người thân và thị vệ bên cạnh, những người còn lại chỉ biết hắn không thích nữ tử đến gần, người hầu hạ tất cả đều là gã sai vặt, huống hồ lấy khuôn mặt lạnh của hắn cho dù hiện tại cảm giác khó chịu muốn chết, cũng không biểu lộ ra một chút, cùng bình thường không có gì khác lạ.
Dù sao Cơ Nhã Tự hoàn toàn không nhìn ra, còn một bên dùng khăn tay lau nước mắt, một bên ăn thịt nướng, thuận tiện dùng khăn tay lau dầu dính quanh miệng. Một thị nữ cho nàng ấy đưa khăn tay một thị nữ cho nàng đưa thịt nướng, cụp mi rũ mắt không nói một lời, đối với dáng vẻ này của nàng tựa như không nhìn thấy.
"Văn Tịnh con lừa trọc chết bằm kia, ta tới gần hắn một chút hắn liền nói ta hôm nay nhất định ăn thịt, quả thực nói bậy, buổi sáng rõ ràng ta chỉ uống canh trứng! Còn không phải chỉ muốn hôn hắn một chút thôi sao, làm gì chạy khắp ngọn núi, làm hại ta đuổi theo lâu như vậy!"
Nhã Ninh quận chúa Cơ Nhã Tự bình sinh thích nhất ăn thịt, không thể một ngày không thịt, mỗi ngày ăn như vậy còn không béo, công lao đều phải quy cho Văn Tịnh hòa thượng ở chùa Tịnh Sơn bên cạnh. Văn Tịnh này là cao tăng nổi tiếng gần xa, nhưng không biết như thế nào bị Nhã Ninh quận chúa coi trọng, thường xuyên chạy theo hắn, còn thề không hắn không gả, thậm chí từ Nhữ Dương đuổi tới Nam Phổ, dứt khoát ở bên cạnh chùa Tịnh Sơn, trực tiếp xây một tòa Tịnh Thủy Am.
Giữa Văn Tịnh hòa thượng và Cơ Nhã Tự cũng không biết đến tột cùng có liên quan sâu xa gì, hắn là một cao tăng được tôn sùng, còn thật sự để Nhã Ninh quận chúa làm bậy như vậy, ngoại trừ cự tuyệt, đối với hành vi Cơ Nhã Tự quấy rầy thậm chí chưa từng nói qua một câu chỉ trích nghiêm khắc.
Cơ Nhã Tự muốn thuyết phục hắn, hắn liền cùng luận đạo, cuối cùng thường thường có thể ngược lại đem Cơ Nhã Tự nói đến á khẩu không trả lời được, thuộc hạ của Cơ Nhã Tự một đống mưu sĩ phụ tá ra chủ ý đều không một người nói lại được Văn Tịnh. Cơ Nhã Tự dùng tài hùng biện nói không lại hắn liền muốn động thủ, Văn Tịnh liền đứng lên chạy trốn, Cơ Nhã Tự đuổi theo hắn ngay cả một mảnh một góc đều sờ không được, chỉ tự làm mình mệt mỏi thở hồng hộc, quan hệ của hai người này có thể nói là phức tạp lại khó có thể nắm bắt, cứ như vậy một thời gian dài cũng không có gì đột phá.
Sau khi nghe tỷ tỷ nói một đống con lừa trọc chết tiệt, hòa thượng chết toi, Cơ Lâm Lang bỗng nhiên cảm thấy tâm tình rối rắm của mình bình phục một ít, đương nhiên hắn không hề ngoài ý muốn lại một lần ăn no căng. Buông thịt còn thừa xuống, hắn đứng dậy chuẩn bị tiếp tục đi tra hỏi, tuy rằng sự tình phát triển có chút lệch lạc ngoài ý muốn, nhưng việc này hắn nhất định phải tìm hiểu rõ ràng mới được. Mới vừa đi tới cửa, hắn liền thấy Thượng Võ dẫn gã sai vặt Nam Phong đi đến.
"Bái kiến thế tử, công tử nhà tôi phân phó tôi tới truyền lời cho thế tử mấy câu. Hai vị cô nương Quỳnh Chi, Bích Nguyệt đều là người phu nhân nhà tôi coi trọng, xin thế tử ngàn vạn lần lấy lễ đối xử, bởi vì trong nhà lúc này có một số việc không tiện, cần để hai vị cô nương ở đây nhiều thêm mấy ngày, vì vậy liền làm phiền thế tử."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro