Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Vừa bước vào cửa, Sầm Lan Chỉ liền dựa vào cánh cửa ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vệ Cẩn Chi. "Lan Đình, huynh có nóng hay không?"

Vệ Cẩn Chi lúc này còn khoác áo choàng, cho dù vừa mới mới tắm xong, nhưng vẫn bọc đến kín mít. Quay đầu thấy vẻ mặt Sầm Lan Chỉ, hắn liền tiện tay rút đi trâm bằng trúc vấn tóc trên đầu mình. Tóc đen trút xuống rối tung, hắn hiền hòa cười, "Không nóng."

"Nhưng xem huynh mặc nhiều như vậy, ta cảm thấy đôi mắt thực nóng." Sầm Lan Chỉ nói rồi cười tủm tỉm tiến lên giữ chặt áo choàng của hắn, "Nếu đều phải ngủ muội giúp huynh cởi đi."

Lời nói là nói như vậy, nhưng còn chưa nói xong nàng đã cởi xuống áo choàng trên thân người ta, hướng vạt áo với qua. Trước hai ánh mắt như đuốc của Sầm Lan Chỉ, quần áo trên người Vệ Cẩn Chi khoác lỏng lẻo như vậy quả thực không chịu nổi một kích, nhẹ nhàng liền mở ra. Áo ngoài trung y cho đến áo trong, chờ nàng gần như đem toàn bộ quần áo trên người Vệ Cẩn Chi lột xuống, đến khi nàng còn ý đồ đối với bả vai trần trụi của hắn ra tay, Vệ Cẩn Chi rốt cuộc có phản ứng.

Hắn vẫn như cũ cười nhàn nhạt, một tay cầm tay Sầm Lan Chỉ ý đồ sờ lên ngực hắn. Mở miệng nói một câu: "Đừng nóng vội."

Sau đó hắn thổi tắt ánh nến, nhẹ ôm lấy Sầm Lan Chỉ lên giường. Màn giường thực tối, chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi trên mặt đất ở mép giường, phủ lên giày hai người họ để ở cạnh giường mạ lên một tầng ánh sáng mông lung.

"Như vậy thì không nhìn thấy huynh."

"Ừm."

"Không cần ánh nến sao, hay là Lan Đình cảm thấy thẹn thùng?"

"Bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng người nào làm chuyện thân mật như thế, cho nên giờ phút này trong lòng thật sự có chút không bình tĩnh, có ánh nến ở bên, khó tránh khỏi làm Lan Chỉ thấy dáng vẻ lúng túng của ta lúc này." Vệ Cẩn Chi ở trong bóng tối, mang theo chút ý cười khó nắm bắt.

Miệng hắn nói như chính nhân quân tử, tay lại chuẩn xác tháo đai lưng Sầm Lan Chỉ. Sầm Lan Chỉ mặc chính là áo dài của hắn, nàng ngay cả yếm cũng chưa mặc, giờ phút này bên trong trống không, vừa mới chạm vào, Vệ Cẩn Chi liền phát hiện điểm này. Tay hơi lạnh khựng lại, như do dự không biết có nên chạm vào hay không.

Sầm Lan Chỉ cảm giác được, lập tức phụt một tiếng cười, chủ động duỗi tay lôi kéo tay hắn ấn xuống, cười nói: "Lan Đình thật sự cảm thấy lúng túng, vậy để cho muội tới, huynh thấy thế nào?" Nói xong nàng xoay người một cái liền đè ở trên thân Vệ Cẩn Chi, tiếp tục làm việc lúc nãy mình chưa làm xong, tiếp tục cởi quần áo hắn.

Vệ Cẩn Chi không mảnh khảnh giống như vẻ bề ngoài, chân chính dùng tay vuốt ve mới biết được bọc ở dưới lớp áo dài văn nhược kia, thân hình thật sự rất mê người.

Sầm Lan Chỉ giống như vuốt ve một khối mỹ ngọc, từ gương mặt đến cổ, bả vai, xương quai xanh, ngực, một đường tinh tế cảm thụ. Có lẽ ở nàng xem ra, Vệ Cẩn Chi thật sự chính là một khối mỹ ngọc, cảm nhận ôn nhuận, xúc cảm mê người, làm người lưu luyến quên về.

Chờ nàng say mê sờ xong, Vệ Cẩn Chi nâng mặt nàng lên, tiến tới ngậm lấy cánh môi nàng. Động tác của hắn luôn ôn nhu thong thả, lộ ra chút hương vị an nhàn mà đâu vào đấy, mỗi lần đều làm Sầm Lan Chỉ muốn đánh vỡ phần bình tĩnh này, để hoàn toàn thấy rõ dưới phần bình tĩnh đó là sóng to gió lớn.

Nàng muốn nhìn thấy một mặt điên cuồng bị người nam nhân này giấu thật sâu. Muốn nhìn đến trên mặt hắn tươi cười ôn hòa biến thành cuồng nhiệt, muốn nhìn thấy động tác của hắn không nhanh không chậm biến thành vội vàng. Những ý niệm này làm cả người nàng đều giống như bị thiêu, trừ bỏ khát vọng bức thiết còn có một cỗ chiến ý không chịu thua.

Nàng nhất định phải làm hắn thất thố!

"Lan Chỉ vì sao bỗng nhiên kích động như vậy?" Vệ Cẩn Chi ở bên tai nàng có chút khó hiểu hỏi.

"Muội nghĩ, nên làm như thế nào khiến Lan Đình thất thố, bởi vì muội rất muốn nhìn đến Lan Đình biểu tình mê say." Sầm Lan Chỉ ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng mềm mại trả lời.

"Phải không, ta đây rửa mắt mong chờ." Vừa dứt lời môi đã bị ngăn chặn.

Vạt áo trùng điệp tản ra, tóc dài đen nhánh dây dưa tản ra trên giường, giữa giường đệm thân hình giống như rắn uốn lượn như ẩn như hiện, chậm rãi dây dưa vặn vẹo. Trong màn giường chỉ có tiếng nước chậc chậc truyền đến, cùng với thanh âm thở dốc dần dần tăng thêm.

......

Một giấc ngủ dậy mở to mắt, nhìn thấy không phải Vệ Cẩn Chi, mà là Quỳnh Chi rõ ràng không có nghỉ ngơi tốt, ngáp liên tục còn muốn chặt chẽ nhìn nàng chằm chằm.

"Quỳnh Chi? Sớm vậy, tối hôm qua không ngủ ngon sao?" Sầm Lan Chỉ lật người, lộ ra bả vài bóng loáng phấn nộn còn có hai dấu hôn.

Quỳnh Chi nghiến răng nặn ra một nụ cười, "Tối hôm qua trải qua được không tiểu thư."

Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Sầm Lan Chỉ nheo lại đôi mắt hồi tưởng một chút, đại khái là bởi vì cảm thấy mỹ mãn nên vẻ mặt quá mức chói mắt, Quỳnh Chi thiếu chút nữa liền muốn không màng đến Tứ công tử ở ngoài cửa phòng ngồi đọc sách, hướng tiểu thư nhà mình rống to một trận.

"Thực không tồi, ta nhìn đến được thứ bản thân muốn nhìn, cảm thấy thực thỏa mãn." Nàng muốn xem cảnh sóng to gió lớn, quả nhiên mỹ diệu giống như trong tưởng tượng của nàng.

Nếu không phải thấy nàng hiện tại đang trần trụi, Quỳnh Chi tuyệt đối sẽ nhấc lên chăn mỏng để nàng biết mình gần nhất thật sự quá đắc ý vênh váo. "Dù sao cũng là... Tiểu thư người chẳng lẽ một chút cảm giác thẹn thùng cũng không cảm thấy sao?"

"Thẹn thùng? Xác thật không có, thấy Lan Đình ta liền quên mất thẹn thùng là cái gì, ngẫm lại thật đúng là thần kỳ." Sầm Lan Chỉ cứ như vậy nằm ở trong chăn, cũng không cảm thấy mình như vậy cùng Quỳnh Chi nói chuyện có cái gì kỳ quái. Rốt cuộc nhiều năm như vậy, Quỳnh Chi thường đứng ở đầu giường kéo chăn của nàng ra, bởi vì vấn đề không muốn rời giường mà tiến hành thời gian thảo luận, cũng không ít.

Quỳnh Chi không muốn ở vấn đề này cùng nàng nói chuyện không có ý nghĩa, dù sao chính tiểu thư nhìn đến Tứ công tử nhà người ta liền nổi sắc tâm quá mức còn có cái gì tốt để nói. Nàng ta ôm cánh tay dựa vào đầu giường hỏi: "Xem tiểu thư có tinh thần như vậy, trên người không đau sao?"

Lông mi Sầm Lan Chỉ giống như cây quạt nhỏ chớp chớp, sinh động biểu lộ ra một loại hàm súc của khuê tú, làm Quỳnh Chi hận không thể lập tức chạy đi rửa mắt. Gia hỏa vẻ mặt tràn đầy thẹn thùng lời nói lại không nói năng cẩn thận là ai hử!

"Lan Đình đã bôi thuốc qua cho ta, còn xoa bóp cho ta, một chút cũng không đau." Nói xong ánh mắt của nàng lại mơ hồ một chút, trong giọng nói có chút vi diệu: "Trước lúc tắm gội bôi thuốc một lần, tắm gội xong lại bôi thuốc một lần."

Quỳnh Chi nghe vậy, tay đặt trong tay áo buông ra một hộp thuốc cao nhỏ, bẹp miệng nói: "Người cứ khoe khoang đi." Mặc kệ nói như thế nào, đáy lòng đều là vui mừng. Nàng ta hy vọng tiểu thư cùng mình sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, có thể sống cuộc sống như nàng mong muốn, có thể có được người nàng thương.

A, nhưng nhìn nàng bộ dạng này, tại sao nàng ta lại cảm thấy tâm tình có chút buồn bực đây? Quỳnh Chi tuyệt đối sẽ không thừa nhận kỳ thật mình chỉ là hâm mộ tiểu thư có thể gặp được người làm mình thích, loại tình huống này người xưa nói chính là oán niệm khi nhìn đến bạn bè đắm chìm trong bể tình mà mình vẫn như cũ cô đơn một mình, Quỳnh Chi đã thể nghiệm được rồi.

Thời điểm Quỳnh Chi không thể nào cao hứng, nàng ta cũng không muốn để tiểu thư nhà mình cao hứng, vì thế nàng ta hít một hơi thật sâu, đối với Sầm Lan Chỉ còn ở trên giường ngủ nướng nói: "Ngũ thiếu phu nhân Sầm Lan Chỉ tối hôm qua, bởi vì tưởng niệm Ngũ công tử đã qua đời, nhảy sông tự sát, liền ở cái hồ trong Chiếu Hoa Viện. Buổi sáng hôm nay thời điểm bị phát hiện, cả người đều trương phềnh."

"À, cho nên Quỳnh Chi ngươi không ngủ ngon, nguyên nhân là do tiểu thư nhà ngươi qua đời sao?" Sầm Lan Chỉ nghe vậy nghiêng đầu cười xán lạn, bị Quỳnh Chi không thể nhịn được nữa quăng một cái gối nện trên mặt.

"Người làm ơn cho ta một chút phản ứng bình thường đi! Đây là có chuyện gì? Ta thiếu chút nữa bị người hù chết, rõ ràng người ở U Hoàng Quán, như thế nào bỗng nhiên xuất hiện một khối thi thể mang danh nghĩa người nhảy sông tự sát?"

Quỳnh Chi nhéo gối đầu cả người tỏa khí đen, nàng ta đều không thể hình dung ra tâm tình mình khi đang ngủ ngon lành bị người gọi dậy nói tiểu thư nhà mình nhảy sông, sau đó nàng ấy bị hoảng sợ, nhìn thấy thi thể không dám tin tưởng xông đến U Hoàng Quán, lại thấy tiểu thư đầy mặt thỏa mãn ở trên giường Tứ công tử nhà người ta ngủ nướng. "Loại chuyện này người phải thông báo trước cho ta chuẩn bị tinh thần a!"

"Bình tĩnh một chút, Quỳnh Chi." Sầm Lan Chỉ không có không đáng tin cậy lại trêu Quỳnh Chi nữa, nàng cười cười bắt lấy cái gối trên mặt, ôm chăn ngồi dậy.

Theo động tác của nàng chỗ cổ tới xương quai xanh lộ ra, đều bị rậm rạp dấu hôn phủ kín. Quỳnh Chi trong nháy mắt thất thần, không thể tưởng tượng được Tứ công tử nhìn qua đi vài bước thở gấp một chút thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng như vậy, ở trên giường lại có tinh lực như vậy sao?

Rất nhanh kéo về sự chú ý của mình làm trạng thái nghiêm túc, Quỳnh Chi dùng vẻ mặt nghiêm túc có thể so với thời điểm ở linh đường nhìn Sầm Lan Chỉ khóc tang Ngũ công tử, chờ nàng giải thích.

Sầm Lan Chỉ lại không giải thích trước, mà là dang tay ra ôm lấy nàng một phen, đem đầu dựa vào trên bụng nàng ấy. "Tỷ tỷ, làm ngươi lo lắng rồi, ta không có việc gì. Việc này ta cũng không được biết, tuy nhiên hẳn là Lan Đình sắp xếp." Trên mặt nàng không có vẻ ngượng ngùng ửng đỏ của thiếu nữ, nhưng thật ra có chút giống đứa trẻ làm nũng với người lớn.

Quỳnh Chi sửng sốt, ngay sau đó một cái tát vỗ ở trên trán nàng, thô thanh thô khí nói: "Ta có cái gì phải lo lắng, các người không phải một người hai cái đều thông minh tuyệt đỉnh không cần người khác lo lắng sao, cho dù ta chết các người cũng không chết được, nếu như vậy ta còn có cái gì tốt phải lo lắng! Còn có đừng gọi ta tỷ tỷ, ta chỉ lớn hơn so với người một tháng mà thôi, còn rất trẻ tuổi, bị người tự nhiên gọi vậy thành già rồi!"

Nói xong, nàng ta ngữ khí chậm lại nói: "Chính người cảm thấy cao hứng là tốt rồi, ta nghĩ như thế nào không quan trọng, rốt cuộc ta không thể thay người sinh hoạt, ta cũng không có biện pháp hiểu được cảm tình cùng ý tưởng của người. Lúc trước ta lo lắng người mang thân phận Vệ gia Ngũ thiếu phu nhân không có biện pháp quang minh chính đại cùng Tứ công tử ở bên nhau. Người cái gì cũng đều không thèm để ý, nhìn tâm tư uyển chuyển, kỳ thật chính là đứa trẻ tính tình không ra sao. Chuyện người không nghĩ, ta khó tránh khỏi muốn nghĩ nhiều hơn một chút, tuy nhiên nếu Tứ công tử đã có sắp xếp, chắc là muốn nghiêm túc cùng người chung sống, ta cũng không cần lo lắng như vậy ..."

Vốn dĩ nàng ta vẫn nghiêm túc mà lừa tình nói lời này, chính là nói vài câu liền không nói nổi nữa, bởi vì người vốn dĩ khó có lúc ngoan ngoãn xin lỗi nàng ta, lúc này duỗi cánh tay mình đếm dấu hôn trên đó, một bộ dáng chán đến chết hoàn toàn không nghe vào nàng ta nói cái gì.

Đếm đếm, nàng còn che lại bụng mình kêu ục ục, thở ngắn than dài nói: "Ai, đói bụng."

Sầm Lan Chỉ có vô số khuôn mặt, hỉ nộ vô thường không thể nắm bắt, nhưng ở Quỳnh Chi xem ra, đây là cái đồ trẻ con nghịch ngợm, khó bảo phần lớn thời gian đều thiếu đánh. Cái gì thần bí khó lường, cái gì nhu nhược ngây thơ, đều là cho người ngoài xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro