Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97

     "Ta....."

     Thẩm Thập Cửu dường như hơi do dự xem có nên nói cho Bùi Tranh biết hay không.

     Bùi Tranh hỏi ra những lời này, kỳ thật cũng không phải muốn Thẩm Thập Cửu trả lời.

     Đã lâu như vậy, trong lòng hắn vẫn luôn ẩn ẩn tồn tại một loại ý niệm nào đó, ý niệm đó lặng lẽ chôn sâu trong lòng hắn, mỗi ngày mỗi đêm sau đó đều không ngừng bén rễ nảy mầm.

     Hơn nữa lúc Thẩm Thập Cửu tiến vào Thái Y viện, sau đó tiến vào phủ thừa tướng, cũng hoàn toàn không phải là chủ ý của Giang Du Bạch, mà là chủ ý của Bùi Tranh.

     Ba năm qua đã trải qua quá nhiều thất vọng cùng tuyệt vọng, cho nên hắn đã sớm phong bế trái tim lại, đối mặt với một chút hy vọng đều sẽ thật cẩn thận như đi trên băng mỏng.

     Ý niệm đó đang không ngừng kêu gào muốn phá đất mà chui ra, lại bị hắn mạnh mẽ đè xuống.

     Bùi Tranh chỉ có thể không ngừng nói với chính mình, phải chờ một chút, phải bất động thanh sắc hành xử như bình thường.

     Cho nên, hắn rút tay về, quay người lại.

     Yến hội đến bây giờ cơ hồ đã sắp kết thúc, hoàng thượng rời đi trước, những đại thần khác vẫn còn đang uống rượu, còn có một số người khác cũng rời cung hồi phủ.

     Sau khi Bùi Tranh uống cạn một chén rượu, cũng đứng dậy.

     Đêm nay hắn không nhiều lần, chỉ chậm rãi uống rượu.

     Thẩm Thập Cửu ở bên cạnh lại rất lo lắng, mạch tượng của đại nhân vốn đã không ổn định, còn uống nhiều rượu mạnh như vậy, khẳng định sẽ tổn hại thân thể, sao đại nhân lại không quan tâm đến thân thể của mình như vậy?

     Sau khi Bùi Tranh đứng dậy thì hơi choáng váng, Thẩm Thập Cửu nhìn ra vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, "Đại nhân......"

     Bùi Tranh nắm lấy cánh tay y để đứng vững lại, sau đó kéo y chậm rãi ra khỏi cung điện.

     A Mộc Lặc nguyên bản cũng đang ngồi ở chỗ của mình nói chuyện với những người khác, nhưng khi nhìn thấy Bùi Tranh rời đi, hắn cũng đứng dậy đi theo ra khỏi cung điện.

     Bùi Tranh cùng Thẩm Thập Cửu đi xuống bậc thang, đi tới một tiểu viên, nơi đó có một người đang đứng, tựa hồ như là đang đợi bọn họ.

     "Bùi đại nhân, yến tiệc xong chưa?" 

     Giang Du Bạch nhìn thấy người tới, hắn đứng chờ ở chỗ này rất lâu rồi, ai biết bên trong lại chậm chạp không kết thúc.

     Sau khi Thẩm Thập Cửu nhìn thấy Giang Du Bạch hiển nhiên có chút kinh hỉ, "Giang thái y!"

     Giang Du Bạch cau mày nhìn Thẩm Thập Cửu đang che mặt, "Ngươi...."

     Thẩm Thập Cửu vén khăn che mặt của mình lên, cười với Giang Du Bạch, "Là ta nha Giang thái y."

     "Thẩm Thập Cửu, ngươi làm cái gì vậy?" Giang Du Bạch nghiêng mắt thấy Bùi Tranh, nhất định là Bùi Tranh muốn y làm như vậy.

     "Bùi đại nhân, hôm nay ngươi có thể dành cho ta một chút thời gian được không?"

     Bùi Tranh nhìn Thẩm Thập Cửu, "Ngươi ra bên ngoài chờ ta."

     Thẩm Thập Cửu ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng, vẫy tay với Giang Du Bạch, "Vậy ta đi trước nha Giang thái y."

     Giang Du Bạch cười với y, chờ bóng dáng Thẩm Thập Cửu biến mất ở sau cổng vòm của tiểu viên, nụ cười trên mặt hắn cũng biến mất theo.

     "Bùi Tranh" Giang Du Bạch chỉ vào bên ngoài cổng vòm, "Ngươi rốt cuộc nắm chắc bao nhiêu?"

     Bùi Tranh không đáp hỏi lại, "Tìm ta có chuyện gì?"

     Giang Du Bạch nói, "Mấy ngày gần đây ta tìm đọc sách cổ, phát hiện ra ghi chép một ít dược vật quý hiếm, có thể sẽ giúp ngươi khôi phục được nội lực."

     Hắn dừng một chút, "Nhưng nghe nói những dược vật đó chỉ có thể tìm thấy được ở quỷ cốc, nói cách khác có thể tiếp xúc được với những dược vật này khả năng chỉ có Quỷ y hành tung bất định thôi."

     Ánh mắt Bùi Tranh đổi đổi, "Dược vật này sau khi dùng xong sẽ có công hiệu gì?"

     "Uống một chút có thể khiến nội lực vững vàng, dung nhập toàn thân, nếu có thể dựa theo liều lượng mà uống, uống mấy ngày có thể nội lực sẽ hoàn toàn khôi phục." 

     Nghe xong lời này, Bùi Tranh liền nghĩ tới viên thuốc mình uống ngày hôm đó, lại liên tưởng đến người sư phụ mà Thẩm Thập Cửu vẫn luôn treo ở trên miệng, hắn hơi hơi híp mắt.

     "Cái người Quỷ y kia, ngươi có biết gì không?"

     Giang Du Bạch suy nghĩ một chút, "Nghe nói lúc trước nàng từng ngao du ở bên ngoài để chữa bệnh, là một nữ nhân, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không ai gặp qua nàng nữa, bất quá thật dịch dung của nàng cực kỳ cao siêu, nói không chừng nàng vẫn luôn giấu mình ở bên ngoài."

     "Về y thuật thì sao?"

     Giang Du Bạch tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cũng chỉ có thể thành thật nói, "Ở trên ta, tương truyền rằng bệnh tật thông thường đều có thể chữa khỏi, thậm chí người chết cũng có thể....."

     Hắn chợt thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm Bùi Tranh, "Chẳng lẽ, ý của ngươi là nói......"

     Biểu tình Bùi Tranh đã sớm khôi phục như thường, "Sắc trời đã không còn sớm, Giang thái y, nghỉ ngơi sớm một chút."

     Nói xong Bùi Tranh xoay người đi ra khỏi cổng vòm của tiểu viên.

     Giang Du Bạch còn đứng tại chỗ, vẫn luôn hồi tưởng lại những chuyện này, nếu như, người sư phụ trong miệng Thẩm Thập Cửu, thật sự chính là Quỷ y.....

     Chính là khả năng của chuyện này, thật sự quá mức xa vời.

     Thẩm Thập Cửu vẫn luôn đứng ở bên ngoài cổng vòm của tiểu viên, chỉ có thể nhìn thấy Bùi Tranh cùng Giang Du Bạch đứng ở bên trong, còn bọn họ nói gì với nhau thật sự một chút cũng không thể nghe được.

     "Thật trùng hợp, đây không phải là tân hoan của Bùi đại nhân sao? Sao lại đứng một mình ở đây?"

     A Mộc Lặc không biết từ nơi nào xông ra, cười cười nhìn về phía Thẩm Thập Cửu.

     Thẩm Thập Cửu bị A Mộc Lặc dọa hoảng sợ, nhưng lại sợ quấy nhiễu đến hai người đang nói chuyện nên không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể dùng tay che miệng mình, đôi mắt hơi hơi mở to.

     "Dọa tới rồi?" A Mộc Lặc tiến lên phất phất tay trước mặt y, "Lá gan sao lại nhỏ như vậy, thật đúng là đáng yêu."

     Thẩm Thập Cửu nhìn thấy hắn kỳ thật có chút tức giận, vừa rồi ở trong yến hội hắn làm mình khó xử như vậy, Thẩm Thập Cửu không quên, còn có chút ghi thù.

     "Ta không quen biết ngươi, ta không thể tùy tiện nói chuyện với người xa lạ."

     Nói xong Thẩm Thập Cửu liền ngậm miệng lại, quyết tâm sẽ không phản ứng lại với người có bím tóc đầy đầu này.

     A Mộc Lặc nhìn thấy bộ dáng thờ phì phì của y liền cảm thấy y càng thêm đáng yêu, "Ngươi không quen biết ta, nhưng ta lại biết ngươi. Ngươi tên là Thẩm Thập Cửu, là tiểu học đồ của Thái Y viện, đúng không?"

     Thẩm Thập Cửu xoay người, "Không đúng, ngươi nhận sai người rồi!"

     A Mộc Lặc đi tới trước mặt y, "Nhận sai? Không thể nào, ta cảm thấy ngươi thật ngu ngốc, rõ ràng chính là Thẩm Thập Cửu."

     Thẩm Thập Cửu kiên trì nói, "Ngươi chính là nhận sai!"

     "À? Vậy ngươi gấp cái gì?" A Mộc Lặc bị hắn chọc cười.

     "Ta, ta mới không gấp, ta nói chuyện chính là như vậy....."

     Thẩm Thập Cửu lại xoay người lại, đưa lưng về phía A Mộc Lặc, nhéo nhéo ngón tay của mình, y quả thật không thích hợp nói dối.

     A Mộc Lặc duỗi tay muốn chạm vào bả vai đơn bạc của người trước mắt, nhưng lại chạm vào khoảng không.

     Bùi Tranh đã nhanh chóng đi tới, ôm eo Thẩm Thập Cửu, y liền trực tiếp nhào vào trong ngực hắn, mặt chôn ở trước ngực hắn.

     — một tay ôm lấy bả vai Thẩm Thập Cửu, hô hấp Bùi Tranh càng thêm nặng nề, cổ tăng sử dụng thêm lực, ấn chặt Thẩm Thập Cửu vào trong lòng mình.

      "A Mộc Lặc thủ lĩnh, mới vừa rồi ngươi tính làm cái gì với người của bổn tướng?"

      A Mộc Lặc không sao cả thu hồi cánh tay, tuy rằng hắn đối với Thẩm Thập Cửu rất tò mò, nhưng tìm mọi cách đối phó với Bùi Tranh mới là mục đích cuối cùng của hắn.

     "Bùi đại nhân quá nghiêm trọng rồi, nơi này là hoàng cung Thiên triều, ta có thể làm cái gì. Chỉ là....."

     A Mộc Lặc cố ý thấp giọng nói, "Có một số chuyện người khác không dám nói, nhưng không đại biểu ta cũng không dám nói."

     Hắn chỉ chỉ Thẩm Thập Cửu đang an tĩnh chôn trong lòng ngực của Bùi Tranh, "Người này lại lịch ra sao, Bùi đại nhân thật sự không làm rõ ràng sao?"

     "Không làm rõ ràng, đều là chuyện của bổn tướng, không phiền người khác phải nhọc lòng."

     Sắc mặt Bùi Tranh âm trầm, biểu tình không vui.

     "Là là là, A Mộc Lặc ta không phải người thích xen vào việc của người khác, chỉ là cửu hoàng tử mới đi không bao lâu, Bùi đại nhân đã tìm được một người tương tự như vậy đến làm thế thân? Chiêu di tình biệt luyến này thật sự quá cao minh a."

     A Mộc Lặc cười vỗ tay.

     Đáy mắt Bùi Tranh xuất hiện hàn ý che trời lấp đất, cằm nhẹ nhàng chạm chạm vào tim Thẩm Thập Cửu.

     Ai nói, đây là thế thân?

     Thân thể ấm ấp đang ôm trong lòng, rõ ràng là mong đợi của hắn đang tích tụ càng ngày càng lớn, thực mau, hắn có thể đem mong đợi này biến thành hiện thực.

     Nhưng quá trình tuyệt vọng này không tới phiên người khác bình phán.

     Ngón tay Bùi Tranh vói vào trong cổ tay áo của Thập Thập Cửu, lấy quạt xếp ra, ngay sau đó chiếc quạt xếp đang cầm trên tay hắn phi về phía A Mộc Lặc.

     A Mộc Lặc phản ứng nhanh nhẹn né tránh, quạt xếp lại không chịu bỏ qua bay quanh người hắn, sau đó chợt mở ra, ngân quang phát ra xung quanh thân quạt, so với lúc nãy ở trong đại điện còn muốn sáng hơn vài phần.

     A Mộc Lặc mắng thầm trong lòng, Bùi Tranh cư nhiên thật sự dám giết người ở trong cung.

     Hoảng loạn trốn tránh khắp nơi, ngân quang kia không thể đâm trúng người A Mộc Lặc, mà A Mộc Lặc bởi vì lăn trên mặt mặt đất vài vòng, cả người dơ loạn chật vật không thôi.

     Khoảng khắc ngân quang trên thân quạt chậm rãi biến mất, A Mộc Lặc tiến lên ném chiếc quạt kia xuống đất, hung hăng dẫm mấy cái, khiến nó nát nhừ.

     "Bùi Tranh! Ngươi có phải điên rồi hay không! Ta chính là thủ lĩnh của Man tộc, ngươi là muốn nhìn thấy hai nước chúng ta lại có chiến sự sao?"

     "Chằng lẽ Man tộc không có ý nghĩ này hay sao?" Sau khi Bùi Tranh vận dụng nội lực, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt hắn lại không nhìn ra một tia khác thường nào.

     "Những lời ta nói đều là sự thật, cũng khó trách ngươi sẽ thẹn quá hóa giận." A Mộc Lặc sửa sang lại y phục.

     "Người khác nhất định không thể tưởng tượng được, thoạt nhìn là người lãnh tình nhất Bùi thừa tướng, cư nhiên cũng có lúc sẽ có cảm tình. Lúc trước vì cửu hoàng tử thiếu chút nữa đã chết ở đại sảnh của Man tộc, hiện tại dưới tình huống thân thể không khỏe như vậy lại mạnh mẽ vận dụng nội lực."

     A Mộc Lặc đến gần vài bước, "Có phải nếu hiện tại ta đẩy ngươi một cái, ngươi sẽ ngã?"

     Thẩm Thập Cửu chợt ngẩng đầu lên, y vừa rồi cảm nhận được thân thể Bùi Tranh nhẹ lay động, là y kịp thời duỗi tay ôm lấy eo của Bùi Tranh, mới giúp Bùi Tranh đứng vững thân mình.

     Y nắm chặt lấy cánh tay Bùi Tranh, Thẩm Thập Cửu liền quay sang nhìn A Mộc Lặc, trong ánh tràn đầy cảnh giác.

     "Ngươi muốn làm cái gì!"

     A Mộc Lặc choáng váng trước lời cảnh cáo của y, nhưng hắn thật sự không tiến tới.

     "Ta nói đùa thôi mà, người nhìn chằm chằm ta làm gì? Vừa rồi ngươi không thấy đại nhân của ngươi đối xử với ta như thế nào sao?"

     Thẩm Thập Cứu lắc đầu, "Không thấy!"

     A Mộc Lặc nghẹn họng, mặc dù hắn sẽ không làm gì Bùi Tranh, nhưng Thẩm Thập lại giống như một con thú nhỏ đang cố gắng bảo vệ chủ nhân của mình, y sợ rằng A Mộc Lặc sẽ làm gì khi dễ đại nhân của mình.

     Rõ ràng Bùi Tranh mới là kẻ khi dễ người khác sao có thể nói là hắn khi dễ được chứ?

     Thẩm Thập Cửu đang nhìn về phía A Mộc Lặc, đột nhiên mắt y lóe sáng, "A Phong, ngươi đến rồi?"

     Thừa Phong vội vàng đi tới, "Chủ tử."

     Bùi Tranh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

     Thẩm Thập Cửu thấy có người tới, trực tiếp nói với A Mộc Lặc, "Chúng ta muốn trở về, ngươi có thể tránh ra được không?"

     A Mộc Lặc nhíu mày, y đang nói hắn cản đường sao?

     Thẩm Thập Cửu nửa đỡ nửa kéo Bùi Tranh đi ngang qua A Mộc Lặc, Thừa Phong cũng hành lễ với A Mộc Lặc rồi đi theo sau.

     Chỉ còn một mình A Mộc Lặc đứng dưới trăng.

     Vốn dĩ hắn muốn hỏi một chuyện, liên quan đến tiểu ngốc tử kia, đã lâu như vậy như hắn không thể buông bỏ hoàn toàn được, ai biết Bùi Tranh một chút tin tức cũng không chịu tiết lộ.

     Kiệu liễn đang chờ bên ngoài hoàng cung, sau khi Bùi Tranh lên, Thẩm Thập Cửu định đi đến kiệu liễn bên cạnh, ai ngờ Bùi Tranh lại đột nhiên tràn ra máu, việc này khiến Thẩm Thập Cửu vô cùng lo lắng.

     "Đại nhân, ta có thể lên chung kiệu với ngài được không? Ta lo lắng cho ngài....."

     Thẩm Thập Cửu đứng bên ngoài kiệu liễn của Bùi Tranh thì thầm.

     Qua một lúc lâu mà bên trong cũng không có tiếng đáp lại, Thẩm Thập Cửu cho rằng mình làm sai nên cúi đầu định quay về kiệu của mình.

     Tấm màn của kiệu liễn đột nhiên được vén lên, Thẩm Thập Cửu ngẩng đầu nhìn đôi mắt hơi cụp xuống của Bùi Tranh.

     "Đi lên."

     Thẩm Thập Cửu không nhịn được khóe miệng khẽ nhếch lên, "Vâng!"

     Rồi leo lên thật nhanh.

     Thẩm Thập Cửu cởi khăn che mặt ra ra, cẩn thận lau đi vết máu trên môi Bùi Tranh, sau đó dùng ngón tay bắt mạch cho hắn.

     "Đại nhân, ngài có đau không?"

     Bùi Tranh liếc nhìn y, thấy trong mắt Thẩm Thập Cửu long lanh nước mắt, dùng ngón tay sờ sờ khóe mắt của y.

     "Sao ngươi lại khóc?"

     Thẩm Thập Cửu cũng không biết tại sao mình lại khóc, y chỉ là muốn khóc thôi, mà vừa rồi y cũng có chút hiểu được, đại nhân vì cửu hoàng tử mà suýt chút nữa đã mất mạng

     Vậy cửu hoàng tử hẳn là người rất quan trọng với đại nhân.

     "Đại nhân." Thẩm Thập Cửu cố lấy mười phần dũng khí, mới có thể hỏi ra, "Cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức là......"

     Lời nói còn chưa nói xong, trước mắt Thẩm Thập Cửu đã bị một bóng đen bao phủ, sau đó trên môi truyền đến cảm xúc ẩm ướt nóng bỏng, mềm mại, còn mang theo một mùi rượu nồng đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro